Bố Già epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 4
hi Michael về tới nhà Bố Già ở Long Beach, nó thấy lối vào nhà bị ngăn lại bằng một dây sắt. Cả tám ngôi nhà đều bật đèn pha chiếu sáng khắp sân, ít nhất mười chiếc xe đậu thành hàng dọc bên lề xi măng.
Hai thằng lạ hoắc dựa hàng rào, một thằng hải bằng giọng Boston đặc sệt:
– Anh là ai.
Một thằng chạy từ ngôi nhà gần nhất ra, ngó mặt Michael, bảo:
– Con trai Ông Trùm đấy.
Rồi gã dẫn Michael và người bảo vệ của nó vào.
Trong nhà Ông Trùm, đầy những người mà nó chưa hề biết mặt. Vào tới phòng khách, Michael mới thấy Theresa, vợ của Tom Hagen, đang lặng lẽ ngồi hút thuốc trên tràng kỷ, trên bàn nhỏ trước mặt cô ta là ly Whisky. Đầu kia trường kỷ là lão mập Clemenza. Mặt lão caporegime bình thản, nhưng ướt đẫm mồ hôi và điếu xì–gà trên tay lão thì thâm đen vì nước bọt.
Clemenza tiến lại, đặt hai tay lên vai Michael khuyên giải:
– Mẹ cháu đã vào bệnh viện với bố, ông sẽ khỏe thôi.
Paulie Gatto đứng dậy bắt tay Michael. Nó tò mò nhìn thằng Paulie. Nó biết Paulie là hộ vệ của ông già, nhưng chưa biết chuyện hôm nay thằng Paulie lại nghỉ bệnh. Nó nhận thấy nét căng thẳng trên mặt Paulie. Nó biết thằng Paulie là một đứa có tiếng rất tiến bộ, nhanh nhạy, tháo vát, vậy mà hôm nay lại bị thất bại khi đang làm công việc bảo vệ ông già sao? Nó cũng nhận ra nhiều mặt lạ ở phía cuối phòng. Chúng đều không phải là người của Clemenza. Gom những sự kiện lại, Michael đã hiểu. Clemenza và
Paulie Gatto đã bị nghi ngờ. Nghĩ là Paulie có mặt khi chuyện xảy ra, nó hỏi thằng mặt choắt:
– Fred không sao chứ?
Clemenza vội nói thay Paulie:
– Bác sĩ chích cho nó rồi. Nó đang ngủ.
Michael lại gần Theresa, cúi hôn lên má cô. Hai người rất quý nhau. Nó nói nhỏ:
– Đừng lo, Tom không sao đâu. Chị đã nói chuyện với anh Sonny chưa?
Theresa nắm tay nó, lắc đầu. Cô là một phụ nữ rất đẹp và tế nhị, có vẻ Mỹ nhiều hơn Ý nhưng rất dễ hốt hoảng. Nó nắm tay dẫn cô vào văn phòng ông già.
Sonny đang bật ngửa trên ghế, sau bàn làm việc. Một tay nó cầm tập giấy màu vàng, tay kia cầm viết chì. Chỉ có một người nữa đang ở trong phòng, đó là caporegime Tessio, Michael hiểu ra ngay những người lạ nó thấy trong nhà đều là người của Tessio. Trong tay lão cũng đang cầm tập giấy và cây viết.
Sonny đứng dậy, ôm Theresa nói:
– Đừng lo, Theresa. Tom không sao đâu. Chúng chỉ muốn Tom làm trung gian thương thuyết thôi. Tom là luật sư nhà mình, chứ có phải dân đánh đấm đâu. Chẳng có lý do gì để chúng làm hại cậu ấy cả.
Michael kinh ngạc, khi Sonny buông Theresa ra, ôm hôn lên má nó. Nó phì cười, xô ông anh ra:
– Em chỉ quen cái trò đánh nhau với anh thôi. Chẳng là ngày nhỏ hai anh em rất hay đánh lộn. Sonny nhún vai:
– Nghe này nhóc, tao phát hoảng vì không kiếm ra mày ở cái tỉnh quê mùa ấy. Tao cóc cần nếu tụi nó hạ mày, chỉ ngại khi phải báo cáo sự việc
cho bà già thôi. Như tao phải báo cho bà biết chuyện bố đó.
Michael hỏi:
– Bà phản ứng thế nào? Sonny bảo:
– Tốt. Trước kia, bà từng gặp cảnh này mà. Tao cũng vậy. Lúc đó mày còn nhỏ quá nên không biết, khi mày lớn lên, cuộc đời êm ả bằng phẳng quá rồi. Bà đang ở trong viện với bố. Bố sẽ khỏe lại.
Michael hỏi:
– Chúng mình đi thăm bố chứ? Sonny lắc đầu:
– Tao không thể rời nhà cho đến khi mọi việc xong xuôi.
Có chuông điện thoại. Sonny cầm máy, chăm chú nghe. Trong khi Sonny nghe điện thoại, Michael tò mò nhìn xuống những hàng chữ Sonny viết trên tập giấy vàng, để trên bàn. Đó là danh sách tên bảy người. Ba tên đầu bảng là Sollozzo, Phillip Tattaglia và John Tattaglia. Michael giật nảy mình. Thì ra nó đã ngắt ngang Sonny và Tessio khi họ đang lên danh sách án tử này.
Khi cúp máy, Sonny bảo Michael và Theresa:
– Hai người ra ngoài chờ chút nhé. Tôi và chú Tessio còn mấy việc phải hoàn tất ngay.
Vợ Hagen hỏi:
– Có phải chúng báo tin Tom không?
Cô hỏi giọng giận dữ, nhưng lại sợ hãi bật khóc nức nở. Sonny choàng tay, dìu cô ra cửa, nói:
– Tôi thề là cậu ấy không sao mà. Nghe được tin gì, tôi sẽ báo ngay.
Nó đóng cửa, quay lại thấy Michael đang ngồi trong cái ghế bành.
Sonny nhìn nó nghiêm nghị, rồi tới ngồi sau bàn làm việc, nói:
– Mày cứ loanh quanh gần tao, mày sẽ phải nghe những chuyện mày không thích đâu.
Michael mồi điếu thuốc:
– Em có thể giúp được mà. Sonny dứt khoát:
– Không. Ông già sẽ giận điên lên, nếu tao để mày dính tới chuyện này. Michael đứng bật dậy, la lên:
– Anh quá đáng lắm. Bố cũng là bố của em. Em không được giúp bố sao? Em không nhào ra ngoài để giết người, nhưng em vẫn có thể giúp được gì chứ? Bỏ cái trò đối xử với em như thằng nhóc em út của anh đi. Nhớ là em đã ra trận. Em đã giết mấy thằng Nhật. Anh tưởng thấy anh hạ thằng nào, thì em khiếp quá, ngất đi à?
Sonny nhe răng cười với cậu út:
– Mày sắp chiếm ngôi của tao rồi đấy. Được, cứ ở lại. Cho mày trực điện thoại.
Nó quay lại Tessio:
– Cú điện thoại vừa rồi đã cho ta đầu mối. Nó quay lại Michael:
– Có đứa chỉ điểm ông già. Có thể là Clemenza, cũng có thể là thằng Paulie Gatto, thằng này rất có cơ hội vì nghỉ bệnh hôm nay. Hiện nay, ta có câu trả lời rồi, thử coi mày thông minh không, Mike, mày là thằng trí thức mà. Nào, đứa nào bán bố cho thằng Sollozzo?
Michael ngồi xuống ghế. Nó rà lại tất cả. Clemenza là caporegime trong guồng máy của nhà Corleone. Ông Trùm đã giúp lão thành một nhà triệu phú, và là thân hữu của nhau suốt hai mươi năm. Lão giữ một địa vị có uy nhất trong tổ chức.
Clemenza được gì để phản bội Ông Trùm? Nhiều tiền hơn ư? Lão giàu rồi. Nhưng lòng tham của con người làm gì có đáy. Quyền lực ư? Hay bất mãn vì vai trò consigliori của Hagen? Hay sự xác quyết của một tay làm ăn tin rằng Sollozzo sẽ thắng? Không, Clemenza không thể nào là kẻ phản bội. Michael rầu rĩ nghĩ, nó muốn Clemenza không thể là kẻ phản bội, chỉ vì nó không muốn Clemenza phải chết. Ông mập vẫn cho quà ngày nó còn bé, vẫn thường đưa nó đi chơi mỗi khi Ông Trùm bận công việc. Nó không muốn tin Clemenza phản bội.
Nhưng mặt khác, Sollozzo cần thu phục Clemenza hơn bất cứ ai trong gia đình Corleone.
Michael nghĩ đến Paulie Gatto. Thằng này chưa giàu. Dù nó rất được quan tâm và sẽ được cất nhắc nhưng phải có thời gian. Paulie có mộng quyền lực, tuổi trẻ ai không vậy. Như thế, thủ phạm chắc là Paulie. Michael nhớ lại những ngày tháng hai đứa cùng học lớp sáu với nhau, nó mong sao thằng Paulie vô tội.
Nó lắc đầu bảo:
– Cả hai đều vô tội.
Nhưng nó nói thế chỉ vì Sonny đã nắm câu trả lời. Nếu bỏ phiếu, nó biết phải bỏ phiếu thằng Paulie là thủ phạm.
Sonny cười với nó:
– Đừng lo, ông Clemenza không sao đâu. Chính là thằng Paulie.
Michael thấy Tessio như trút được gánh nặng. Cùng cánh caporegime với nhau, cảm tình của lão nghiêng về Clemenza là phải. Tessio thận trọng
nói:
– Vậy mai tao rút quân được rồi chứ? Sonny bảo:
– Ngày mốt. Cháu không muốn bất kỳ ai biết chuyện này. Cháu muốn nói chuyện riêng với Mike. Chú đợi cháu ngoài phòng khách nhé. Mình sẽ làm nốt cái danh sách đó. Chú và Clemenza cùng làm được mà.
Đợi Tessio ra rồi, Michael hỏi:
– Sao anh biết chắc là Paulie? Sonny nói:
– Mình có người ở công ty điện thoại, họ dò ra những cú gọi đi và đến của Paulie. Clemenza cũng vậy. Trong ba ngày Paulie nghỉ bệnh, nó đều nhận những cú phôn gọi đến từ máy công cộng, ngay bên kia đường nhà ông già. Hôm nay cũng vậy. Chúng kiểm tra coi thằng Paulie có đi làm không, hay có đứa nào thế chỗ nó không. Hay lý do nào khác nữa, điều đó không quan trọng. Cám ơn Trời, may là thằng Paulie. Nhà mình cần Clemenza lắm.
Michael ngập ngừng hỏi:
– Liệu có "nổ" lớn không? Mắt Sonny long lên:
– Thằng Tom về, tao cho nổ ngay. Trừ khi ông già không đồng ý. Michael hỏi:
– Vậy sao anh không chờ coi bố tính sao? Sonny nhìn thằng em, kinh ngạc:
– Làm thế đếch nào mày vớ được mấy cái huy chương chiến công đó vậy? Mình đang dưới tầm ngắm của chúng nó, cậu ấm ạ, thì mình phải nổ
trước. Tạo chỉ sợ chúng nó không thả thằng Tom ra thôi.
Michael ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao không?
Sonny kiên nhẫn giảng giải:
– Nó túm thằng Tom vì chúng nó tưởng hạ được ông già rồi. Chúng sẽ điều đình với tao. Thằng Tom đóng vai trò thu xếp cho những vụ thương thuyết. Ông già còn sống, tụi nó biết đời nào tao chịu thương thuyết, thằng Tom còn có ích gì? Thả hay thịt thằng Tom là tùy tính toán của thằng cha Thổ đó. Nếu nó thịt thằng Tom, tức là chúng báo cho ta biết chúng sẵn sàng chơi tới bến.
Michael hỏi:
– Điều gì làm thằng cha Sollozzo nghĩ nó có thể điều đình với anh? Sonny đỏ mặt lên, một lúc sau mới trả lời:
– Mấy tháng trước, nó có buổi họp với nhà ta. Nó đưa đề nghị làm dịch vụ ma túy. Ông già gạt phăng. Tao lỡ miệng. Tao để cho nó thấy tao khoái vụ này. Thật ngu quá. Điều ông già nói như đinh đóng cột cho tao nghe là không bao giờ được để người ngoài biết mình nghĩ gì. Vì thế lão Sollozzo nghĩ rằng nếu dẹp bỏ được ông già, tao sẽ nhào vào vụ ma túy với nó. Mất ông già, sức mạnh của gia đình sẽ giảm ít nhất một nữa. Tao sẽ phải phấn đấu để sống còn, để giữ những gì ông để lại. Ma túy có lãi lớn, mình sẽ nhảy vào. Nó hạ ông già thuần túy là công việc, không phải thù oán cá nhân. Mà tính trên công việc thì tao sẽ phải hợp tác. Tất nhiên nó sẽ không để tao quá gần gũi để có thể thịt nó. Nhưng nó cũng biết rằng một khi tao chấp nhận, những gia đình kia sẽ không để tao mở cuộc chiến chỉ để trả thù lúc mấy năm sau. Thêm nữa, có nhà Tattaglia đứng sau lưng.
Michael lại hỏi:
– Nếu chúng giết được ông già, anh làm gì?
Sonny nói tỉnh bơ:
– Thì thằng Sollozzo thành đống thịt nát. Tao cóc cần phải trả giá nào. Tao cóc cần, cho dù phải đấu tuốt với năm gia đình ở New York. Nhà Tattaglia sẽ bị xóa sổ. Cóc cần dù mình cũng bị chìm xuồng luôn.
Michael nhẹ nhàng nói:
– Bố sẽ không chơi kiểu đó đâu. Sonny vung tay giận dữ:
– Tao biết tao không phải là người như bố. Nhưng tao nói với mày điều này, mà bố cũng sẽ nói với mày, là khi phải thực sự hành động, tao hành động ngon lành như bất kỳ ai. Thằng Sollozzo biết thế, Tessio, Clemenza cũng biết thế. Tao có sạn từ năm mười chín tuổi, đó là lần cuối cùng nhà ta phải đụng độ, tao là cánh tay đắc lực của bố. Vì vậy giờ đây không có gì phải ngại. Mà nhà ta lại đầy đủ quân tướng như thế này. Tao chỉ mong tin thằng Luca Brasi nữa thôi.
Michael tò mò hỏi:
– Bộ Luca ngầu y như người ta nói sao? Tài giỏi dữ vậy sao? Sonny gật:
– Nó sáng giá lắm. Tao sẽ giao ba đứa nhà Tattaglia cho nó. Tự tao tính sổ thằng Sollozzo.
Michael ngồi không yên trong ghế. Nó nhìn ông anh cả, nhớ lại Sonny tuy đôi khi thật dữ tợn, nhưng bản chất tốt. Một người đàng hoàng. Nghe ông anh nói giọng này, nó thấy thật khác thường, phát ớn lạnh, khi thấy bảng danh sách do anh nó thảo ra với tên những con người bị lên án tử, cứ như anh nó mới đội lên cái vương miện của Hoàng đế La Mã vậy.
Ngay lúc đó nghe một tiếng thét giọng đàn bà trong phòng khách: "Ôi! Chúa ơi", đúng là giọng của vợ Hagen. Nó nhào ra, mở cửa. Tất cả mọi
người trong phòng khách đều đứng bật dậy. Và bên trường kỷ, Tom Hagen đang ôm siết vợ, mặt đầy xúc động. Theresa đang nức nở. Thằng Tom đang gỡ khỏi tay vợ và đặt cô xuống trường kỷ. Nó mỉm cười nói với Michael:
– Mừng gặp lại cậu. Mike à, mừng thật đấy.
Rồi nó vọt vào văn phòng, chẳng thèm ngó lại con vợ đang nức nở. Mười năm chung sống với gia đình Corleone có khác, Michael nghĩ với chút hãnh diện. Có chút gì hơi hớm của ông già trong Hagen, trong Sonny, và ngạc nhiên thấy trong chính mình nữa.
Bố Già Bố Già - Mario Puzo Bố Già