Chương 4
hế Hùng không hề tỏ ra giận dỗi vì bị xem thường mà trái lại cậu ta còn cười tinh nghịch:
- Nếu chị muốn, hôm nào em sẽ mang về đây hai ba chục cô cho chị chọn, để thấy rằng... em trai chị không đến nỗi... ế độ.
- Sao em không nói rằng rủ cả lớp về đây cho chị coi mắt luôn!
Thế Hùng cười hì hì xuống nước nhỏ:
- Thôi, thôi cứ xem như bàn thắng này thuộc về chị. Vậy hãy hát một bài gì đi?
Nhã Yên chống tay lên cằm suy nghĩ. Thật ra ca hát là sở trường của chị em nhà cô. Thế Hùng đàn rất khá. Còn Nhã Yên từng là cây văn nghệ nổi tiếng của trường. Những lúc rảnh rỗi hai chị em cứ thay nhau hát suốt, làm ầm í đến độ bà Huệ Thu phải can. Đúng là nghệ thuật có một sức lôi cuốn kỳ lạ.
- Em đàn bài "Ngỡ như là tình yêu" của Vũ Hoàng đi!
- Chặc, tậm trạng của một kẻ đang... bâng khuâng đứng giữa doi dòng nước đây!
Nhã Yên chỉ mỉm cười trước câu châm chọc của cậu em. Tựa người vào thành ghế làm cái tóc búi cao bị xõa tung, lúc này trông Nhã Yên đẹp một cách trong sáng. Có lẽ cô muốn trải lòng ra với lời bài hát, giọng vừa đủ nghe, có lúc lắng xuống, thì thầm như những lời tâm sự...
"... Còn nhớ, không anh? Những chiều hoàng hôn lá đổ.
Con đường nằm nghe trái tim ngẩn ngơ.
Ngày đó, ngây thơ. Tưởng tình yêu đến trong tình cờ. Nên đêm về mộng mơ, mộng mơ...
Nhưng ai hay, hay đâu tình yêu. Nhớ mây bay, bay trong cô liêu...
Em như chim, chim bay biển Bắc. Anh cô đơn, cô đơn biển Đông.
Chiều nay ta đứng đây. Nghe hoàng hôn nhuộm tím nỗi buồn...
Thế Hùng buông nốt nhạc cuối cùng đúng vào lúc có tiếng xe honda dừng lại trước cửa. Thế Hùng cầm đàn đứng dậy nheo mắt cười:
- Cái đuôi dễ thương của chị đến rồi kìa!
Nhã Yên mỉm cười gượng gạo, không hiểu sao hôm nay cô thấy mình hồi hộp lạ! Mi làm gì vậy Nhã Yên? Hãy dũng cảm lên chứ! Tự trấn an mình xong, Nhã Yên mạnh dạn đi ra cửa.
vừa trông thấy cô Huy Tùng đã tươi cười:
- Em đang làm gì vậy? Mẹ và Thế Hùng đâu rồi?
Nhã Yên hơi khó chịu vì cách gọi thân mật của Huy Tùng. Nhưng cô không nỡ làm anh mất hứng đành trả lời xuôi:
- Mẹ và Thế Hùng đang bận, anh vào nhà đi!
- Chỉ có em là đang thất nghiệp phải không?
Nhã Yên cười nụ, cô không trả lời câu hỏi của Huy Tùng mà lảng sang chuyện khác:
- Anh ngồi đây nha, em đi lấy nước!
Huy Tùng nắm tay Nhã Yên kéo ngồi xuống ghế:
- Hôm nay em làm gì mà khách sáo vậy, anh chứ có phải là người lạ đâu - Huy Tùng nhìn Nhã Yên âu yếm - Nhã Yên, em xin phép mẹ đi chơi với anh một chút được không? Lâu lắm rồi chúng mình không có dịp đi với nhau. Anh hy vọng rằng em sẽ không từ chối chứ?
Giữa lúc Nhã Yên không biết trả lời thế nào về đề nghị đột ngột của Huy Tùng thì bà Huệ Thu xuất hiện. Huy Tùng vội vã rời ghế đứng lên:
- Cháu chào bác!
- Huy Tùng đó à? Cứ ngồi chơi đi cháu!
Bà Huệ Thu quay sang con gái:
- Nhã Yên, sao không lấy nước uống, con?
- Dạ, cháu không khát! - Huy Tùng đỡ lời bà Huệ Thu - Nghe nói hôm chủ nhật bác về quê, chăng hay ông ngoại có khỏe không ạ?
Nghe hỏi bà Huệ Thu thầm khen sự khéo léo của Huy Tùng. Từ trước đến giờ bà vốn dành cho Huy Tùng một tình cảm đặc biệt. Giờ đây bà càng cảm thấy mến anh hơn.
- Cám ơn cháu, ông ngoại Nhã Yên vẫn khỏe - chợt bà hơi ngạc nhiên khi thấy nãy giờ Nhã Yên vẫn im lặng - Ủa, hình như hai đứa có chuyện gì phải không?
Nhã Yên cười cho mẹ yên lòng:
- Không có gì đâu mẹ! Anh Huy Tùng định mời con đi chơi ở đâu đó. Nhưng con đang chờ ý kiến của mẹ!
- Nếu không có gì bận con cũng nên ra ngoài một chút!
Thấy Huy Tùng mừng ra mặt chờ thái độ của mình. Nhã Yên đứng lên nói nhỏ nhẹ:
Anh chờ Yến một chút nha!
Đợi Nhã Yên đi khuất Huy Tùng đến ngồi cạnh bà Huệ Thu, anh muốn biết Nhã Yên đã thông báo điều gì với bà chưa:
- Thưa, Nhã Yên có nói với bác về chuyện của chúng con chưa ạ?
Bà Huệ Thu lắc đầu:
- Nó có nói gì đâu! À, mà có chuyện gì vậy cháu?
Huy Tùng hơi ngập ngừng:
- Dạ, chúng cháu định làm đám cưới trong năm nay!
Bà Huệ Thu tròn mắt ngạc nhiên. Không ai có thể đoán được bà đang buồn hay vui vì tin bất ngờ này.
- Con gái bác đã đồng ý?
Huy Tùng lắc đầu:
- Nhã Yến chỉ mới quyết định đến thăm nhà cháu vào noel tới.
Bà Huệ Thu gật gù như hiểu ra. Vừa lúc ấy Nhã Yên xuất hiện với chiếc áo sơ mi trắng và chiếc váy màu cặn rượu, lúc này trông cô rạng rỡ như một ánh sao giữa bầu trời đêm. Huy Tùng cười thật tươi:
- Anh rất vui khi được đi cạnh em, Nhã Yên!
Nhã Yên mỉm cười quay sang nói với bà Huệ Thu:
- Con đi nghe mẹ!
Họ đi rồi. Có một chút lửa trong đôi mắt người mẹ, và có cả nụ cười nở trên môi bà.
Từ ngày ra trường đến giờ, đây là lần đầu tiên Nhã Yên đi chơi riêng với Huy Tùng. Cô không thích đi với bạn trai đến chỗ đông người. Hay nói đúng hơn cô không muốn người ta nghĩ rằng cô và Huy Tùng là tình nhân của nhau. Có thể, Huy Tùng cúng láng máng nhận ra điều đó nhưng suy cho cùng anh không có lý do gì để trách cô vì Nhã Yên bao giờ cũng có những lý lẻ chính đáng để bênh vực cho thái độ của mình mà không làm cho người khác phải tự ái.
Cái gật đầu của Nhã Yên hôm nay quả là món quà bất ngờ đối với Huy Tùng. Vì vậy vừa ngồi vào xe anh đã huyên thuyên kể đủ thứ chuyện. Từ chuyện trường lớp, bạn bè đến gia đình cha mẹ. Huy Tùng muốn Nhã Yên hiểu rằng lúc nào anh cũng chỉ nghĩ đến cô!
Họ dừng lại trước quán "Trúc Vàng". Một hàng trúc thân vàng lã lướt lá cành đón hai người bạn trẻ. Tiếng nhạc êm dịu ra tận ngõ rước họ vào. Gió đùa nghịch, hôn lên tóc, lên má cô gái. Huy Tùng đưa Nhã Yên đến ngồi ở một cái bàn đặt dưới mái hiên. Ở đó lủng lẳng những giò phong lan xanh lá nhưng chưa chịu trỗ hoa. Quán không đông. Rải rác đôi ba cặp rủ rỉ rù rì trong bầu không khí yên tĩnh.
- Đẹp lắm! - Nhã Yên đảo mắt nhìn quanh - Quán cà phê mà thanh tịnh cứ như là cảnh chùa ấy!
Huy Tùng cười tự hào:
- Rồi em sẽ thấy cà phê ở đây rất ngon mà người phục vụ cũng rất tuyệt.
Nhã Yên khẽ nhíu mày:
- Vậy là sao?
- Tí nữa em sẽ biết! - Huy Tùng nheo mắt cười bí mật.
Chợt Nhã Yên im lặng ra chiêu tư lự. Không phải cô chờ đợi điều bí mật Huy Tùng sắp tiết lộ mà là vì bản nhạc phát ra từ chiếc cassette. Bài hát có âm hưởng buồn buồn làm sao ấy! Nhã Yên có cảm giác như mình đang tìm về với một vùng quê xa xôi nào đấy! Ở đó có con sông hiền lành và lũy tre làng soi mình xuống dòng nước...
"... Lời ru buồn trôi mênh mang, mênh mang sau lũy tre làng, khiến lòng ai xôn xang...
Ngày lấy chồng, em đi qua con đê. Con đê mòn lối cỏ về, có chú bướm vàng bay theo em... "
- Cô cậu uống gì? - Tiếng hỏi của người phục vụ phá tan không gian yên tĩnh của Nhã Yên. Có phải đây là điều bí mật mà Huy Tùng muốn nói đến không nhỉ? Trước mắt Nhã Yên không phải là một ông già khẳng khíu đầu bạc. Nhã Yên ngồi thẳng người trên ghế, đưa mắt nhìn Huy Tùng như ngầm hỏi "có phải đây là điều anh muốn nói với em?" Huy Tùng gật đầu cười:
- Em uống gì Nhã Yên?
- Tùy anh! - giọng Nhã Yên vẫn ngọt ngào.
Huy Tùng quay sang người phục vụ:
- Bác cho hai ly cà phê sữa nha!
Bản nhạc lúc nãy đã dứt. Nhã Yên tức tối ngẩn ngơ. Người ta thay vào đó là giọng nữ ca sĩ nhạc Rock. Nhã Yên thở dài.
Huy Tùng nắm nhẹ bàn tay Nhã Yên rồi nhìn thật sâu vào đôi mắt của cô:
- Có chuyện gì làm em lo lắng phải không?
- Ồ, không đâu!
Nhã Yên lắc đầu tránh cái nhìn của Huy Tùng. Cô biết rằng đã đến lúc cần nói những suy nghĩ của mình với anh. Nhưng biết bắt đầu như thế nào để Huy Tùng không có cảm giác rằng minh đang xúc phạm? Nhã Yên nhẹ rút tay về và hỏi:
- Huy Tùng, anh đã nói chuyện chúng mình với hai bác chưa?
- Anh nói ngay khi về đến nhà hôm chủ nhật - Huy Tùng có vẻ hồi hộp - Chẳng lẽ em lại đổi ý nữa hay sao?
- Ồ, không, không! - thái độ của Huy Tùng làm Nhã Yên đâm bối rối - Vấn đề không phải như vậy Huy Tùng à! Nhưng anh phải bình tĩnh nghe em nói mới được!
Huy Tùng định nói ngay một câu gì đó nhưng khi thấy người phục vụ mang cà phê đến anh lại thôi. Thái độ giận dỗi của Huy Tùng làm Nhã Yên có cảm giác mình là người có lỗi. Cô ân cần bưng ly cà phê sữa trao tận tay anh:
- Uống đi anh!
- Cảm ơn em!
Huy Tùng chỉ uống một chút rồi đặt ly xuống chỗ cũ. Trong khi Nhã Yên hớp từng ngụm nhỏ, lắng nghe vị ngọt của sữa và mùi thơm của cà phê thấm dần vào da thịt. Mặc dù đang ở trong tâm trạng thế này nhưng Nhã Yên cũng thầm công nhận rằng Huy Tùng đã nói đúng. Cà phê ở đây rất tuyệt! Liếc nhanh qua gương mặt Huy Tùng chừng như yên tâm anh đã lấy lại bình tĩnh, Nhã Yên nói tiếp bằng giọng tự tin:
- Huy Tùng anh nghe em nói đây! Lâu nay Nhã Yên có thể dối anh, dối mọi người nhưng không thể dối lòng mình được.
- Em nói vậy là sao anh không hiểu?
Nhã Yên đan hai tay vào nhau, cô thở một hơi thật sâu để lấy thêm can đảm.
- Em muốn nói rằng, em không yêu anh Huy Tùng!
Huy Tùng quay phắt lại:
- Anh không tin, chính em đã nói anh là người hiểu em nhiều nhất?
Nhã Yên lắc đầu:
- Bao nhiêu đó chưa đủ để khẳng định đó là tình yêu đâu anh!
Huy Tùng mở to đôi mắt miệng lắp bắp:
- Em không đùa chứ Nhã Yên? Đối với anh bao nhiêu đó đã quá đủ.
Nhã Yên nhìn thẳng vào mắt Huy Tùng, giọng cô vẫn nhỏ nhẹ:
- Em không đùa, Huy Tùng. Lý ra em nói điều này với anh từ lâu rồi! Cứ nghĩ rằng thời gian có thể làm cho em yêu anh. Nhưng đến bây giờ thì em mới biết mình đã lầm. Không có cái gì làm thay đổi được tình cảm trong em. Đối với anh, em vẫn chưa vượt qua biên giới tình bạn.
- Tại sao vậy Nhã Yên? - bất giác Huy Tùng nắm tay Nhã Yến siết mạnh, mặt anh đỏ hẳn - Em đã yêu ai khác hay anh đã làm gì để em không thể yêu anh? Em nói đi! Em nói đi Nhã Yên!
- Đừng, đừng... Nhã Yên hoảng hốt rút tay ra và thu người trên ghế - Anh đừng làm em sợ Huy Tùng. Ngoài anh ra em chưa có người bạn thân thiết hơn và anh cũng chưa bao giờ làm điều gì để em có thể xem thường anh cả. Có thể suốt cuộc đời em sẽ chẳng bao giờ tìm được một người bạn tốt như anh!
- Nhưng anh không cần thứ tình bạn ấy!
- Vâng! Chính vì vây mà anh sẽ không bao giờ có hạnh phúc nếu như sống với một người chỉ xem anh như bạn, như một người anh - Nhã Yên ngừng lại vài giây rồi nói tiếp: - Một ngày nào đó khi gặp một người yêu anh thật sự, anh sẽ thấy là em đã làm đúng.
Huy Tùng mở trừng trừng đôi mắt. Rồi tự nhiên nhắm nghiền mắt lại. Hình như anh đang cắn nhẹ môi. Huy Tùng ngả người ra sau một chút. Đã có một khoảng cách nhỏ. Khuôn mặt Huy Tùng không còn đỏ nữa mà tái hẳn đi. Lập tức Nhã Yên hiểu ra. Nàng đã khiến cho Huy Tùng bị tổn thương. Huy Tùng bị chạm tự ái. Nhã Yên bối rối, đặt tay mình lên tay anh nói như dỗ dành:
- Đừng giận em Huy Tùng! Như thế sẽ tốt hơn cho cả hai!
- Được rồi, tôi hiểu - Huy Tùng hất tay Nhã Yên ra rồi đứng lên sọt hai tay vào túi quần - Giờ thì tôi sẽ đưa cô về và chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa!
Ngay lúc này Nhã Yên biết mình không thể giải thích gì thêm, điều đó chi gây cho Huy Tùng thêm khó chịu. Cô lặng lẽ rời ghế. Suốt đoạn đường từ quán "Ngõ Trúc" về nhà họ không nói với nhau câu gì nữa...
Ngồi bệt xuống vạt cỏ trong "Vườn Nhớ" Nhã Yên muốn ngắm nhìn khóm hoa thạch thảo trước khi đi ngủ. Đêm nay không có trăng nhưng nhờ ánh sáng của bóng đèn điện hất ra từ hành lang cũng đủ cho Nhã Yên nhìn rõ mọi vật chung quanh, nhất là khóm hoa trước mặt cô. Ôi! những bông hoa thạch thảo tím ngất. Một màu tím rất đặc biệt. Thường màu tím ở một số loại hoa khác gợi nghĩ đến sự mềm yếu. Còn màu tím của hoa thạch thảo vừa thoáng buồn, một nỗi buồn trầm tĩnh không ủy mị vừa toát lên một vẻ chân thực, giản dị đến lạ lùng. Thạch thảo là loài hoa của đồng nội và của những triền núi thấp. Nghĩ đến đó tự dưng Nhã Yên thấy buồn buồn, cô muốn quên đi cuộc nói chuyện với Huy Tùng khi nãy nhưng không thể dứt ra được. Giờ đây có lẽ Huy Tùng đang giận ta ghê lắm! Tội nghiệp cho anh! ta đã làm cho Huy Tùng bất ngờ đến mức không giữ được bình tĩnh. Lâu nay anh ấy cứ nghĩ rằng đã giữ được ta trong ta thế mà trong phút chốc ta lại biến mất. Rồi đây, ngồi nhà Nhã Yên sẽ vắng bóng Huy Tùng. Cô giải thích điều đó thế nào với mọi người? Thế Hùng thì có thể hiểu và thông cảm cho cô. Còn bà Huệ Thu? - Nhã Yên lắc đầu - chắc chắn mẹ sẽ lo lắng và mất ăn mất ngủ về chuyện này cho xem! Nghĩ đến đó Nhã Yên buông tiếng thở dài.
Một cơn gió mạnh thổi qua hất tung mái tóc Nhã Yên. Cô nghiêng đầu đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán. Chợt Nhã Yên hơi khựng lại khi thấy một vùng ánh sáng phía trước mặt bị che khuất. Nhanh như cắt, Nhã Yên đứng dậy vừa xoay người lại cô bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đang nhìn thẳng về phía mình. Lại là ông ta! Nhã Yên nghe nóng mặt khi nhớ lại buổi nói chuyện hôm chủ nhật. Một phút chần chừ qua nhanh, Nhã Yên quyết định quay gót...
- Nhã Yên, tôi muốn nói chuyện với cô một chút có được không? - Người đàn ông bước lên chặn trước mặt. Nhã Yên nhăn mũi chỉ nghe mùi rượu bay ra từ người anh ta, cô quay phắt đi, giọng lạnh như tảng băng:
- Xin lỗi, tôi không thể tiếp chuyện với một người đang say rượu. Vả lại - Nhã Yên khẽ nhún vai - tôi cũng không có khả năng hiểu được những lời lẽ của ông.
- Quả thật lúc nãy tôi có uống tí rượu - Người đàn ông thú nhận - nhưng bao nhiêu đó không đủ để ru ngủ lý trí tôi đâu! Rất tiếc là tôi đã làm cho cô giận!
- Việc gì tôi phải giận một người xa lạ như ông! - Nhã Yên khoanh tay trước ngực, đầu ngẩng cao bướng bỉnh - Ông hãy nghe và nhớ lấy điều này: tôi bỏ ngoài tai tất cả những gì không cần thiết!
- Mặc dù vậy tôi vẫn muốn xin lỗi cô!
Thấy người đàn ông vẫn một mực muốn kéo dài cuộc nói chuyện với mình, Nhã Yên đâm khó xử, ngay lúc đó ý nghĩ trả thù lóe nhanh trong đầu cô. Nhã Yên bĩu môi chọc tức:
- Chẳng lẽ ông không thấy hổ then khi tự hạ mình xin lỗi một người đã bị Ông xúc phạm?
- Xúc phạm à? - Người đàn ông lắc đầu phủ nhận - Nếu cô nghĩ như vậy thì lỗi đó chắc chắn không phải do tôi!
- Thế ông cho chính tôi là người gây sự trước ư? Không đâu, chỉ có những người rảnh rỗi như ông mới có thời gian nghĩ ra nhiều chuyện quái gở để quấy rầy người khác - Nhã Yên nuốt nước bọt rồi nói tiếp - Giá như biết được tôi đang nghĩ gì về ông chắc hẳn ông sẽ không bao giờ có ý định đến đây nữa!
Không chờ người đàn ông nói hết câu, Nhã Yên chạy thật nhanh ra khỏi cổng. Cô đâu biết rằng tiếng chân của mình đã làm cho một người đàn bà giật mình, ngơ ngác...
- NHÃ YÊN ơi! ra đây đi em cho chị cái này nè, ngon lắm!
- Em ăn đi, chị đang bận!
- Nếu chị không ra thì sẽ mất... hai phần ba cuộc đời đó. - Thế Hùng tiếp tục thuyết phục.
Nhã Yên bỏ viết xuống bàn, bước ra khỏi phòng. Thế Hùng đang ngồi trong phòng khách, trước mặt là một gói giấy nhỏ chưa được mở ra.
- Em đem "đặc sản" về cho chị nè!
- Gì vậy? - Nhã Yên ngồi xuống ghế đối diện.
- Chị mở ra xem!
Mở gói giấy ra, Nhã Yên tròn mắt hỏi:
- Ở đâu mà em có món me ngào đường hấp dẫn này vậy?
Thế Hùng ngồi bắt tréo chân trên ghế vừa nhịp nhịp vừa cười nói:
- Người yêu em tặng chớ đâu!
Nhã Yên rụt cổ vờ nể phục, cô bốc một mắt me cho vào miệng cười nói:
- Chà, mối tình qua những gói me ha!
- Chứ sao? - Thế Hùng hếch mũi lên ra chiêu đắc ý - Còn nhóc cô nàng đòi tặng me nhưng vì sĩ diện em đâu có nhận.
Nhã Yên che miệng lại để khỏi phì cười:
- Không ngờ em trai tôi có giá ghê ta!
- Còn phải nói! Ủa, mẹ đâu rồi Nhã Yên?
- Mẹ đang tắm.
- Ờ, em cũng đi tắm mới được.
Thế Hùng chưa kịp đứng lên đã nghe gọi:
- Thế Hùng, Thế Hùng ơi!
Thế Hùng giật mình nói nhanh:
- Tao đây, chờ chút xíu! - Thế Hùng quay sang nói với Nhã Yên - Chị mang me ra nhà sau đi, bạn em tới.
Nhã Yên vẫn thản nhiên ngồi ăn.
- Bạn trai chứ có phải bạn gái đâu mà trông em lính quýnh vậy?
- Chặc, đồng ý là bạn trai nhưng... Thế Hùng dúi gói me vào tay Nhã Yên - nhưng ai lại để nguyên " hiện trường" thế này coi sao được.
Nhã Yên đứng lên vờ tròn mắt nhìn em:
- Điệu bộ này sao chị nghi có chuyện gì quá!
Thế Hùng vừa đẩy Nhã Yên xuống nhà sau vừa nói:
- Không có gì đâu mà!
Không cố ý nghe chuyện của Thế Hùng, nhưng vừa ngồi xuống bàn Nhã Yên đã nghe cái giọng lúc nãy oang oang:
- Nguy rồi, nguy rồi Hùng ơi!
- Chuyện gì?
- Còn chuyện gì nữa, bọn "nữ tặc" đang quậy búa xua ở nhà tao kìa.
- Bộ... có thằng nào tự thú hả?
- Trời ơi, giờ này mà mày còn hỏi cái giọng "hình sự" ấy nữa. Thằng Phong bị mua chuộc rồi. Nó khai ra bốn đứa mình... chôm me trong cặp mấy con nhỏ.
- Nói nhỏ nhỏ, cha! - Thế Hùng gắt - Giờ tính sao?
Tới đó, Nhã Yên không còn nghe gì nữa. Nhìn gói me cô không khỏi phì cười. Đúng là... thứ ba học trò mà!
- Nhã Yên ơi?
- Gì? - Đã định làm mặt "ngầu" với cậu em nhưng vừa trông thấy vẻ yểu xìu của Thế Hùng, Nhã Yên không nín được cười.
- Nãy giờ chị nghe hết rồi phải không? Cho em mượn đỡ hai chục đi?
- Chi vậy?
- Bọn em lỡ ăn me hết rồi, giờ phải trả hủ tiếu thay cho bọn nữ tặc.
- Được rồi! - Nhã Yên cười thông cảm - nhưng nhớ lần sau đừng ca bài "yêu nhau tặng me" cho nhau trước mặt chị nữa nha!
Thế Hùng cười bẽn lén rồi cầm tiền phóng ra ngoài.
- Con nấu cơm xong chưa Nhã Yên?
- Dạ rồi, mẹ!
Nhã Yên chạy ra ngoài vừa giúp bà Huệ Thu mang hai giỏ xách đồ vào xe đạp vừa nói:
- Mẹ để con đi giao hàng cho nha?
Bà Huệ Thu lắc đầu:
- Hôm nay có mặt hàng mới mẹ đi để biết cách may! - ngừng lại một lúc bà Huệ Thu hỏi - Lúc nãy con nói chuyện với ai vậy?
- Chỉ có Thế Hùng chứ ai đâu mẹ!
- Vậy mà mẹ tưởng Huy Tùng đến chơi chứ! - Bà Huệ Thu lấy thun ràng bớt ống quần rồi nói tiếp - À, sao hôm nay không thấy nó đến vậy con?
Nghe nhắc đến Huy Tùng, Nhã Yên không khỏi giật mình. Cô không muốn nói dối với mẹ nhưng ngay bây giờ mà giải thích với bà chắc là không tiện nên Nhã Yên đành nói xuôi!
- Chắc anh ấy mắc bận gì đó mẹ!
- Vậy à? - bà Huệ Thu không hề nghi ngờ về điều Nhã Yên vừa nói. Bà đẩy xe ra cửa và dặn - Đóng cửa lại đi con!
- Dạ!
Bâng Khuâng Chiều Tím Bâng Khuâng Chiều Tím - Minh Hương Bâng Khuâng Chiều Tím