Vườn Táo
ôi chưa kịp nói thì một tốp những chú bé tươi vui đã ùa vào vườn. Một chữ số lớn tuổi hơn dẫn chúng đi. Đó là cô bé Số Bốn ăn mặc chỉnh tề, cài nơ trên tóc. Cô bé sửa lại nếp chiếc áo học sinh cho ngay ngắn rồi đến gần chúng tôi và lễ phép chào.
- Xin lỗi, chúng tôi chưa xin phép mà đã vào vườn của các bạn.
- Không sao các bạn ạ. - Cô bé nói - Thành phố của chúng tôi hân hoan đón chào tất cả mọi người, đặc biệt là các bạn học sinh.
- Sao bạn biết tôi là học sinh? - Xê-va hỏi vặn. Số Bốn mỉm cười ranh mãnh:
- Chúng tôi vẫn gặp các bạn luôn đấy. Tôi còn phải xuất hiện trên các trang sổ điểm của các bạn nữa chứ. Thật thà mà nói thì cũng không được dịp ra mắt nhiều như tôi mong muốn đâu.
- Thế nhưng cũng có những cuốn sổ điểm bạn không thể nào đến được cơ. - Xê-va nhanh trí đối đáp và hóm hỉnh liếc nhìn Ta-nhi-a.
- Đúng thế, nhưng đó lại là chuyện khác. Ở đó thường xuyên có bạn tôi là Số Năm lui tới. Bạn tôi giỏi hơn tôi nhiều và tôi chẳng ghen tức với bạn ấy một tí nào cả.
Xê-va đỏ ửng tai toan đáp, nhưng thật may là đúng lúc đó các chú bé đã chạy lại với Số Bốn.
- Úi chà, những quả táo trong vườn này sao mà đẹp thế! Có nếm được không hả chị?
- Được chứ, - Số Bốn nói - nhưng muốn nếm thì trước hết phải lấy được táo đã.
- Chúng em muốn ăn nhưng không hái được quả chị ạ. Cây cao quá.
- Thế các em không biết quy tắc của chúng ta hay sao? Nếu ta giải được một bài toán thì táo sẽ tự nhiên rụng xuống.
Chúng tôi ngạc nhiên thấy các chú bé không tỏ ra thất vọng chút nào. Các chú vội vàng rút trong túi ra những cái que nhỏ và chuẩn bị ghi đề toán lên cát.
Số Bốn tiếp tục nói.
- Bài toán thế này nhé: Táo bày trên ba cái đĩa. Đĩa thứ nhất bày một nửa số táo. Nếu lấy từ đĩa thứ nhất ra một số quả bằng một nửa số quả trên đĩa thứ hai rồi lấy tiếp một số quả bằng nửa số quả trên đĩa thứ ba thì đĩa thứ nhất chỉ còn lại hai quả. Hỏi lúc đầu mỗi đĩa có bao nhiêu quả? Các em rõ rồi chứ?
Các chú bé vừa cắm cúi vạch que lên cát làm tính, vừa thở phì phò, có chú hăng quá còn thè cả lưỡi ra. Nhưng chẳng mấy chốc các chú đã nản chí trông thấy. Thậm chí nhiều chú bắt đầu khóc. Số Bốn không tỏ vẻ ngạc nhiên về việc đó chút nào cả, cô rút chiếc mùi xoa trắng bong ra chùi mũi cho các chú bé và nói:
- Thôi nín đi các em. Bài toán này hơi khó đối với các em đấy. Để các vị khách của chúng ta giải thử. Lúc ấy chúng ta sẽ cùng các bạn ấy nếm thử những quả táo kỳ diệu kia.
- Ta-nhi-a, hy vọng đặt tất cả vào cậu đấy. - Xê-va thì thào. Chẳng là lâu nay cậu ta vẫn cứ ngại làm toán với mấy quả táo ranh.
Một thoáng bỗng thấy táo rụng đầy vườn. Xê-va khoái chí kêu váng lên:
- Hoan hô Ta-nhi-a, giỏi quá! Tớ biết mà, cậu phải giải được chứ.
Các chú bé vỗ tay ran ra và xông ra nhặt táo. Nhưng Ta-nhi-a thì lúng ta lúng túng, má cô đỏ ửng lên.
- Không phải mình giải được bài toán đâu! - Khó khăn lắm cô mới lắp bắp thú nhận điều đó rồi lấy tay che mặt.
- Lạ thật! Thế ai giải được nhỉ? - Các chú bé xôn xao.
- Dĩ nhiên không phải là mình. - Xê-va lẩm bẩm.
Mọi người bèn nhìn sang Ô-lếch. Cậu ta vẫn cứ yên lặng như mọi khi, nhưng mọi người đều nhìn thấy ba con số trên cát ở bên cạnh cậu ta. Đó là đáp số bài toán.
- Hoàn toàn đúng. - Số Bốn tuyên bố sau khi xem đáp số, rồi cô lấy chân xóa ngay đi.
- Sao chị lại xóa? - Các chú bé kêu toáng lên.
- Để cho ai chưa giải được thì bắt buộc phải tự mình giải lấy. Số Bốn trả lời rồi quay lại vồn vã nói với chúng tôi:
- Bây giờ tôi phải đến quảng trường Chúc Phúc. Nếu các bạn muốn ngắm cảnh đẹp của thành phố thì tôi sẽ dẫn các bạn đi, không có gì phiền hết.
Chúng tôi đồng ý ngay và theo chân người bạn mới.
Ba Ngày Ở Nước Tí Hon Ba Ngày Ở Nước Tí Hon - Vladimir Levshin Ba Ngày Ở Nước Tí Hon