A Múi epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 4
au ngọn núi Hồng Tử Sơn là một ngọn đồi nhỏ mà người ta quên mất tên rồi. Lưng chừng đồi, hầu như chìm khuất sau lá cây là một ngôi đền thờ vị sơn thần, nhưng bây giờ ít ai tới đó nữa, và cũng ít người đi ngang qua ngọn đồi, trừ vài người thỉnh thoảng muốn đi tắt sang làng Thạch Môn. Những khu rừng chung quanh là của một vị sứ quân giầu có; ít người dám liều lĩnh đi ngang qua những lối đi um tùm ấy. Chỗ ấy bao trùm một bầu không khí im lặng ma quái, nhưng lại là nơi hò hẹn rất tốt cho những người tình trẻ.
Ngày hôm ấy Lão Ðức mặt rỗ, một người thợ đốn củi, bò vào rừng để ăn trộm củi. Lão đã kiếm được một mớ và đang định ra về vào lúc mà mặt trời hoàng hôn hắt những tia nắng đỏ rực vào bức tường phía sau của ngôi đền thờ sơn thần. Quang cảnh đó mời gọi lão, và lão bỏ bó củi xuống và ngồi xuống bậc thềm, thở dài, đốt tẩu thuốc hút và lơ đãng ngắm trời đất.
Nhưng tiếng động gì thế này? Nhét cây tẩu vào thắt lưng, lão cầm chiếc rìu lên, và đứng sẵn sàng để chống lại bất cứ một con dã thú nào xông ra. Lão chờ đợi vài phút, tinh thần căng thẳng và cũng hồi hộp. Lão đã định bỏ chạy, rồi lão nghĩ lại và nhớ rằng tấn công trước là cách hay nhất để phòng vệ. Nhặt một hòn đá to bằng trái trứng ngỗng, lão ném thật mạnh vào chỗ rậm rạp nhất của khu rừng.
Lão bỗng ngạc nhiên khi thấy không phải một con thú xông ra, mà là một thanh niên. Gã thanh niên không đứng lại, hoặc nhìn về phía Lão Ðức, trái lại gã chạy biến mất như ma quỷ. Tuy nhiên Lão Ðức cũng kịp nhận ra gã là A Tiến. Hơi ngạc nhiên, lão bước vào chỗ bụi rậm nơi gã thanh niên xuất hiện.
Thế là lão bắt gặp A Múi, vẫn còn bơ phờ, quần áo xốc xếch, tóc vương đầy lá cây, và trông vẫn còn vẻ ngơ ngác bàng hoàng. Quang cảnh đó khiến Lão Ðức nổi nóng, một cơn giận ghê gớm đã xua đuổi cơn hoảng sợ của lão. Lão mở to mắt nhìn, rồi cúi xuống và đánh nàng không nương tay.
"Hà! A Múi! Con quỷ! Mày làm việc đẹp lắm!" Nàng không nói gì, chỉ đưa cặp mắt van nài và cầu xin lòng thương xót. "Thật là con người không biết xấu hổ và ô nhục! Lén lút đến đây nằm với nó!" Lão tàn nhẫn táng thêm vào mặt nàng.
Sau đó, cảnh này, và những sự đánh đập tiếp theo của Lão Ðức đang tức giận chỉ còn lại lờ mờ trong tâm trí A Múi. Nàng không thể nhớ được bằng cách nào, dưới sự lôi dẫn của lão, nàng trở về nhà trong tủi nhục, và cũng không biết tại sao tin tức về người tình của nàng lan khắp làng trong vài phút. Nàng đã nhìn thấy tất cả những cặp mắt đầy giận dữ: những cặp mắt liếc nhìn lạnh lùng của lòng thù ghét. Ngay cả mẹ nàng cũng nhìn nàng một cách giận dữ và chua chát, tuy thế thật sâu bên dưới cặp mắt đó là một cái nhìn của một nỗi buồn đau đớn làm nàng khổ tâm. Nhưng những cây gậy quật xuống, những trận đòn đến như mưa, những lời nguyền rủa, tất cả không làm nàng đau đớn và cũng không nhục nhã và cũng không hối tiếc một chút nào.
Nàng đã chờ đợi những sự đó, và bây giờ đã đến. Ðó không phải là một sự ngẫu nhiên, nhưng là điều chắc chắn xảy tới của số kiếp, và nàng đã sửa soạn chờ đợi những gì đã xảy ra. Chỉ có một điều xảy ra làm nàng kinh hoàng và chán nản, là người tình của nàng không phải chịu một hậu quả nào, và không tỏ ra một chút quan tâm đến nàng nữa.
A Múi A Múi - Nguyễn Vạn Lý A Múi