Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Yêu Người Tử Tù
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhật Ký Buồn 02
Q
uê hương của tôi... Cô đã hỏi tôi rằng quê hương của tôi ở đâu."Quê hương - tôi có quê hương không nhỉ? Nếu gọi quê hương là nơi tôi được sinh ra thì đó là khu Yang Pyeong tỉnh Gyeonggi"- Tôi đã trả lời như vậy và chờ đợi câu hỏi tiếp theo. Nhưng cô đã không hỏi thêm bất kỳ một câu hỏi nào nữa. “Đó là một ngôi làng nghèo” - Tôi nói thêm. Đi vượt qua một ngọn đồi nhỏ thì sẽ nhìn thấy một cái hồ chứa nước và thấy cả ngôi nhà của tôi - một ngôi nhà lúc nào cũng lạnh lẽo - Tôi đã không đủ can đảm để nói thêm những câu ấy.
“Không sao đâu. Nếu anh không muốn nói thì không cần phải nói cũng được...”. Cô đã bảo như vậy. Nhưng không phải là tôi không muốn nói mà là tôi không thể nói ra được. Vì nếu nói ra thì những ký ức xưa cũ ấy sẽ sống dậy giống như những cục máu đen sẽ tụ lại trong miệng tôi. Tôi và em trai Eun Soo hay chạy lên chỗ hồ chứa nước để chơi và tắm nắng. Sau lần em trai Eun Soo của tôi sang nhà hàng xóm xin cơm ăn rồi bị bà hàng xóm đánh vì tội làm vung vãi cơm ra khắp nơi, thì chẳng còn đứa trẻ nào chịu chơi với anh em chúng tôi nữa. Lý do là vì sau đó đợi khi ông bà hàng xóm ấy đi vắng, tôi đã cầm theo một cây gậy lớn rồi xông vào nện cho mấy đứa con của họ một trận đến chảy cả máu mũi. Vậy đấy, vì chuyện ấy mà lúc nào cũng chỉ có hai anh em chúng tôi chơi với nhau. Thi thoảng nếu có người hàng xóm nào đó tốt bụng mang cho chúng tôi mấy nắm cơm đã nguội ngắt thì chúng tôi cũng phải chạy ngay sang một cái nhà kho nào đó gần nhà để tránh đánh thức ông bố đang say rượu và chia nhau ăn nắm cơm đã lạnh như đóng đá. Cái hồ chứa nước ấy lúc nào cũng đầy ắp ánh nắng. Có hôm lên đó chơi chúng tôi đã may mắn xin được một ít mỳ tôm của mấy người Seoul đi câu cá qua đây. Rồi ngày nào may mắn hơn nữa thì chúng tôi cũng kiếm được vài đồng xu lẻ do họ nhờ chạy đến một cửa hàng tạp hóa gần đó mua hộ họ gói thuốc lá.
Thực ra mãi đến tận sau này tôi mới biết, hai anh em chúng tôi trong lòng lúc nào cũng chờ đợi người mẹ đã bỏ đi của mình. Trong trí nhớ của tôi thì khuôn mặt mẹ luôn bị sưng vù và toàn thân thường tím bầm do bị bố tôi đánh đập, nhưng lúc nào tôi cũng mong mẹ trở về dù toàn thân mẹ có bị tím bầm cũng được. Và lý do anh em chúng tôi đợi mẹ về (mà có lẽ mãi về sau tôi mới biết) đó là về để cứu chúng tôi hoặc về để giết chết bố tôi - giết chết con người mà cứ khi nào tỉnh cơn say là lại lôi anh em chúng tôi vào cái căn phòng tối tăm lạnh lẽo kia để đánh đập. Kí ức đầu tiên của cuộc đời tôi được bắt đầu từ ý định giết người như thế đấy. Nhưng chắc vì mẹ tôi đang ở một nơi nào đó rất xa cũng như không thể về bên anh em chúng tôi ngay được, nên nhiều khi tôi đã không biết là mình đang chờ đợi cái gì cũng như phải chờ đợi đến khi nào. Đấy là việc xảy ra lúc tôi khoảng chừng bảy tuổi.
2.
Cô Mônica và tôi lúc nào cũng như những kẻ lạ lạc lõng trong gia đình. Những kẻ-ngoại-đạo? - gọi vậy chắc có lẽ đúng hơn. À hay phải gọi là những đứa con bị bỏ rơi thì hợp lý hơn? Tuy hơn kém nhau gần bốn chục tuổi nhưng chúng tôi lại có rất nhiều điểm chung giống như hai chị em sinh đôi. Đến cả hành động của mày cũng giống y chang như cô mày - Mẹ tôi đã từng nói thế khi tôi còn nhỏ, và tôi biết câu này chắc chắn là một câu nói mỉa mai. Vì hồi ấy dù còn nhỏ nhưng tôi cũng có thể đoán biết được mức độ yêu ghét khi người ta nói sau lưng nhau. Mà tại sao mẹ lại không ưa cô - người đã từng là bạn thân của mẹ thế nhỉ. Mà tôi ghét mẹ tôi trước hay là tôi quyết tâm làm mọi việc giống cô tôi trước nhỉ. Tôi vốn là một kẻ ương ngạnh và thích làm cho bầu không khí trong gia đình trở nên căng thẳng. Đương nhiên là lúc nào tôi cũng cười cợt hoặc nói mỉa mai hoặc làm cho họ phải cứng họng không nói nên lời, như kiểu tôi muốn để lại dấu móng tay của mình trên khuôn mặt lúc nào cũng bình thản đáng ghét của họ. Nhưng trong thâm tâm tôi biết đó không phải là cảm giác hả hê sung sướng giống như một đội quân chiến thắng đang hát vang khúc ca khi tiến vào một vùng đất mới, mà nó giống như một vết thương có sẵn trong lòng chỉ đợi người khác chạm nhẹ vào là có thể rỉ máu bất cứ lúc nào dù không cảm thấy đau đớn. Nói đúng hơn thì nó chẳng khác nào một bài ca chứa đầy sự u uất mà những chiến binh bại trận thường hay hát. À không. Đương nhiên giữa tôi và cô cũng có nhiều điểm khác nhau. Cô luôn cầu nguyện cho tất cả mọi người trong gia đình nhiều hơn tôi và cô cũng chưa từng nhận bất cứ một ưu ái về vật chất nào từ họ để dùng cho riêng bản thân mình.
Tôi ấy à, nếu cứ bắt buộc phải nói về con người tôi, thì tự tôi thấy tôi là một người vô-cùng-lộn-xộn. Tôi cũng chẳng sống vì điều gì cả, tất nhiên càng không phải vì gia đình tôi, có lẽ tôi đã chỉ sống vì chính bản thân mình; bằng cái gọi là tình cảm hay tình yêu gì gì đó tôi đã lôi kéo bất cứ ai tôi cần vào cuộc đời mình, tôi tồn tại vì chính bản thân tôi, thậm chí nếu tôi có chết thì cũng vì chính tôi mà chết. Tôi là tín đồ của những khoái lạc. Tôi đánh mất bản thân mình và cũng chẳng biết được là từ bao giờ tôi đã trở thành nô lệ của cảm giác, tôi lúc nào cũng chỉ muốn đập tan cái bức tường thành kiên cố mà gia đình tôi đang cố tạo dựng. Uống rượu, hát hò và tôi nhún nhảy thâu đêm. Tôi không biết là tôi đã tự phá hoại bản thân mình trong những thứ tầm thường vô vị ấy, mà dù có biết thì tôi cũng không muốn dừng lại. Vì tôi đang muốn tự phá hoại bản thân mình. Vì sao à? Vì tôi muốn tất cả những vì sao trên vũ trụ này đều phải quay xung quanh tôi. Những ngày tôi uống rượu say, tôi thường đá mạnh vào những cánh cửa đóng im ỉm xung quanh rồi tự hỏi xem thực chất tôi là ai, tôi muốn gì và tại sao tôi tồn tại? Cho dù lúc đó miệng tôi không phát ra bất kỳ một thứ âm thanh nào nhưng nếu có ai đó cầm ống nghe áp vào tim tôi, chắc chắn họ sẽ nghe được những tiếng thổn thức. Tại sao bầu trời này, ánh thái dương này không quay xung quanh tôi? Tại sao chẳng có ai bên tôi lúc tôi cô đơn? Tại sao những kẻ tôi căm ghét lúc nào cũng thành công và sung sướng hơn tôi? Tại sao cả thế gian này chỉ biết làm cho tôi tức giận, mà chẳng hề ban phát cho tôi dù chỉ một chút cảm giác hạnh phúc? Tại sao?!
Có một điều còn đáng sợ hơn cả việc bạn không có cảm xúc
Đó là việc bạn không hề biết được sự thật rằng bạn không có một chút cảm xúc nào.
Charles Fred Alford - Tại sao con người lại bị khuất phục trước cái ác?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Yêu Người Tử Tù
Park Jin Sung
Yêu Người Tử Tù - Park Jin Sung
https://isach.info/story.php?story=yeu_nguoi_tu_tu__park_jin_sung