Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Xú Khách Vô Hình Chưởng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3: Hàm Oan Khó Giải
P
hong Tăng đau khổ tột cùng, cũng đành phải nén lại mà kéo Đường Hiểu Văn đang quằn quại dậy, an ủi nói:
- Văn nhi yên tâm đi, Phong bá bá sẽ không phủi tay đứng nhìn đâu.
Quay đầu lại nói với Khưu Tuấn Nhân:
- Thái Cực Phái không có một ngày không có chưởng môn, sự việc hôm nay đã đến nước này, bá bá cũng đành phải tự quyết định ra lệnh cho ngươi tạm thời chấp chưởng ngôi vị chưởng môn nhân, lập tức thông báo ọi người của Thái Cực Phái khắp Đại Giang Nam Bắc, đồng thời phát thiệp võ lâm, ước hội quần hùng đến cử tang và chia nhau tìm tông tích của tên nghịch đồ giết sư.
Lại bắt Đường Hiểu Văn phải đưa ra tín vật chưởng môn Thái Cực Phái, thuận tay Phong Tăng tiếp lấy, định giao cho Khưu Tuấn Nhân.
Khi nhìn thấy Khưu Tuấn Nhân đưa tay tiếp nhận, lão lại rụt tay lại, trừng mắt, xả một luồng ánh sáng lạnh lẽo, cất lời thê thảm:
- Thái Cực Phái do ngươi nắm giữ, Phong Tử này bất tất phải can thiệp, vạn nhất đừng làm chuyện bại hoại võ lâm, khiến giang hồ nổi sóng là được, nhớ lấy! Ngươi cầm lấy đi.
Khưu Tuấn Nhân quỳ xuống đưa hai tay tiếp nhận, vạn phần sung sướng, nhưng hai câu cuối cùng của Phong tử cũng khiến y phải giật mình.
Lại nói, Tần Lãm Phong sau khi rời khỏi Kim Lăng thành, trong lòng buồn bã, lê bước trên đường.
Sáng sớm ngày thứ ba vừa đến một dãy núi hoang vu nơi đầy không khí trong lành. Quay lại nhìn thấy xung quanh núi đồi trùng điệp, trong lòng thầm nghĩ hôm nay chính là ngày đại hạn của mình, không bằng chọn một nơi yên tĩnh như thế này mà chết!
Nghĩ xong chàng bèn lựa một sơn động để chui vào và ngồi tĩnh tọa trên mặt đất, bình tĩnh đợi thần chết giá lâm.
Trong khoảnh khắc này chàng thấy thân mình có một cảm giác mà trước này chưa từng có qua, chỉ thấy toàn thân nóng ran, một luồng hơi nóng chạy khắp ngũ tạng, nguồn nhiệt này mỗi lúc một tăng thêm sức nóng, khiến toàn thân khó chịu vô cùng.
Chàng nghĩ đây có lẽ do độc dược của Thực Cốt Đơn phát tác, tính mạng có lẽ chỉ còn trong giây lát, những hình bóng quen thuộc lại thoáng hiện ra trước mắt chàng, hình ảnh ân sư và hình ảnh sư muội mà chàng thầm yêu, chàng lại khấn nguyện một lần nữa, mong Hoàng Thiên phù hộ cho họ được mãi mãi hạnh phúc.
Lúc này toàn thân của chàng đỏ rực như lửa, ngũ tạng nóng ran, cuối cùng không thể nào chịu được, chàng lăn ra bất tỉnh lúc nào cũng không hay biết.
Vốn lúc ở Lạc Vân Cốc cầu dược, Hồi Xuân Thủ chẳng qua chỉ muốn thử thách tâm địa của hai người mà thôi!
Có đâu lại đưa Thực Cốt Đơn thật để mất vị thiếu niên tấm lòng lương thiện, tôn sư trọng đạo như thế chết hay sao.
Hồi Xuân Thủ lúc đưa cho chàng một hoàn dược không những không phải vạn độc khô bì Thực Cốt Đơn, mà chính là Hỏa Long Cổ Nguyên Hoàn có khả năng tăng trưởng ba mươi năm công lực.
Trên đường trở về Kim Lăng, khinh công của chàng đã vượt hẳn sư đệ, đồng thời chàng có thể vận dụng công lực rút được thanh kiếm trong thân cây phong do Phong Tăng vận dụng công phu phật môn Vô Tướng Thần Công cắm vào, tất cả đều là do dược tính của thuốc khiến chàng có được nội công như vậy.
May mắn chàng đã nghĩ là cái chết sắp đến gần, gạt bỏ tạp niệm tĩnh tọa trong động, phương thức tĩnh tọa này chính là tâm pháp thượng đẳng của nội công tâm pháp cùng với sự kích thích do dược tính của Hỏa Long Cổ Nguyên Hoàn phát tác, cho nên mới có hiện tượng như vậy, chỉ lạ là chàng tự mình vẫn không sao lý giải được mà thôi.
Sáng thứ hai dược tính của thuốc cũng đã tiêu tan. Tần Lãm Phong từ từ tỉnh dậy, chàng co tay duỗi sảng khoái, biết rằng mình vẫn chưa chết, bất giác cảm thấy kỳ lạ!
Tần Lãm Phong sau khi tỉnh lại cảm thấy bụng đói cồn cào cổ họng đắng nghét. Thì ra chàng đã hơn mười hai canh giờ vẫn chưa có cái gì vào bụng.
Chàng thầm nghĩ, quyết định phải ra trấn mua một ít đồ ăn, sau đó sẽ ghé Kim Lăng để thăm hỏi sức khỏe sư phụ.
Chỉ thấy chàng ra khỏi sơn động thi triển thân pháp phóng mình xuống dưới, chàng cũng nghĩ là công phu của mình cao siêu như vậy.
Vốn là sau khi thi triển thân pháp, thân hình của chàng giống như con én đáp xuống chân núi, so với thân pháp của ngày thường đã tăng lên gấp nhiều lần. Chàng vẫn không sao lý giải được, đành phải tiếp tục thi triển thân pháp, giống như một làn gió nhẹ lướt ra khỏi núi, ra đến đường lớn, trông thấy có rất nhiều người qua lại, để tránh khỏi phát sinh chuyện, chàng đành phải thu hồi cước bộ.
Trên đường đi bất giác có hai bóng người nhảy ra chặn ngay trước mặt, chàng phóng mắt nhìn thấy hai gã này ước độ tam tuần đang đứng sừng sững giữa đường trợn mắt nhìn chàng như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tần Lãm Phong tiến lên trước cất tiếng hỏi:
- Xin hỏi nhị vị cớ gì lại cản đường của tại hạ? Một trong hai gã lên tiếng:
- Xin hỏi, các hạ đây có phải là Tần Lãm Phong của Thái Cực Phái chăng? Tần Lãm Phong đáp:
- Chính tại hạ.
Hai gã cất tiếng “khì khì!” lạnh lẽo, không nói nửa lời, liền xuất thủ, một tả, một hữu hướng Tần Lãm Phong tấn công.
Tần Lãm Phong khẽ lắc mình đã tránh khỏi thế công, kinh ngạc quát:
- Tại hạ và hai vị không thù không oán, hà cớ gì lại công kích tại hạ? Hai gã khinh bỉ quát:
- Nghịch đồ giết sư, mọi người đều đang tìm ngươi, hãy để mạng lại! Nói xong, rút binh khí, trong chớp mắt đã xuất sáu thế kiếm.
Tần Lãm Phong nghe những lời nói hồ đồ, có cảm giác như đang nằm mơ, trong lúc nhất thời không dám vọng động xuất thủ, nhìn thấy thế công đã đến gần, cũng không dám coi thường, lập tức thi triển thân pháp, cong mình búng đi đã lướt xa bảy trượng, miệng không ngớt quát:
- Hai người sao lại có thể ngậm máu phun người, ai là sát sư nghịch đồ! Hai gã lại quát:
- Tiểu tử thối, Nhu Kiếm Truy Hồn lão tiền bối đã bị ngươi dùng độc dược vô danh hạ độc, kích động sự công phẫn võ lâm, phàm là đệ tử của chánh phái, ai ai cũng muốn tiêu trừ ngươi...
- Câm miệng!
Tần Lãm Phong nghe nói ân sư quy tiên, lại nghe rằng do mình hạ độc thủ, làm sao không phẫn nộ cho được lập tức quát lớn:
- Những lời này chắc đã phải là sự thật? Hai gã nọ quát tiếp:
- Ai dám nói không phải sự thật?
Tần Lãm Phong nhìn thấy hai người mặt đẩy vẻ chính khí thần sắc đoan chính, chàng thầm nghĩ:
- Trăm nghe không bằng một thấy, chi bằng trở về Kim Lăng xem sao? Nghĩ đến đây, bèn không lý gì đến hai gã nọ, quay đầu định phóng đi.
- Đứng lại!
Hai gã nọ hét lên để ngăn thân pháp đang chực chờ lướt đi của chàng, bóng kiếm lại hoa lên trước mặt và có tiếng quát lớn:
- Giết sư nghịch đồ, tội ác tày trời, bọn ta há để cho ngươi muốn đi thì đi hay sao, để mạng lại đó!
Cánh tay hai gã khẽ lay động trường kiếm, vô số ánh bạc bắn về hướng Tần Lãm Phong.
Tần Lãm Phong nhẹ nhàng lướt đi, lúc tả, lúc hữu, chớp mắt đã tránh khỏi thế công, nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa xuất thủ.
Lại qua mười chiêu, hai người nọ vẫn không nhượng bộ, bóng kiếm tầng tầng lớp lớp, phủ kín cục trường.
Tần Lãm Phong cảm thấy kiếm khí mỗi lúc một gia tăng thế lực, trong lòng bất giác phẫn nộ. Chàng thầm nghĩ:
- Nếu cứ đấu như thế này chừng nào mới kết thúc được?
Nghĩ đến đây, lại nhìn thấy trường kiếm của hai người tả hữu công đến song chưởng của chàng khẽ lay động, Dã Mã Phân Tông song thủ tả hữu khẽ rung, hét lớn một tiếng:
- “Khai!”
Thân hình của hai người nọ đã bắn ra ngoài hai trượng theo hai hướng khác nhau, nằm sấp trên mặt đất.
Tần Lãm Phong bị ngây người bởi cảnh tượng trước mắt, tự nghĩ công lực của mình cũng có hạn, xuất thủ sao nhanh như vậy? Phản lực lẽ nào lại mãnh liệt như thế?
Lúc này chàng nóng lòng trở về Kim Lăng, đâu còn tâm trí gì nghĩ đến việc này, nhìn thấy hai người vẫn nằm dài trên đất, chính là cơ hội thoát thân, chàng lập tức thi triển thân pháp lướt về phía trước.
Lại nói về bên trái con đường độc đạo, sau một gò đất, đột nhiên xuất hiện một bóng người mặt bịt vải đen.
Người bịt mặt, thấy Tần Lãm Phong đã lướt đi, do miếng vải đen bịt kín mặt, chỉ lộ ra cặp mắt giảo hoạt, đầy quỷ kế.
Gã không lên tiếng, phóng đến chỗ hai kẻ bị thương đang nằm trên mặt đất, song chưởng hiểm độc vỗ vào hai tử huyệt của hai gã này, miệng không ngớt cất giọng cười lạnh lẽo, quay người vút đi.
Hai gã này chính là đệ tử của phái Côn Luân, đều là những người hành hiệp trượng nghĩa, mấy ngày trước đây đã nhận được thiệp của Thái Cực Phái, trong thiệp có họa chân dung giết sư nghịch đồ Tần Lãm Phong, đến đây bất ngờ lại tạo ngộ, cho nên mới nhìn đã nhận ra Tần Lãm Phong, sau cuộc giao đấu đã thọ thương, toàn thân đau nhức, tạm thời không bò dậy được, không ngờ lại có kẻ nhân cơ hội, thừa dịp kết thúc tính mạng của hai người, hung thủ là ai? Cũng không biết được!
Tần Lãm Phong sau khi bỏ lại hai người, một mặt thi triển thân pháp, không bao lâu đã đến được trấn Đơn Dương.
Tần Lãm Phong vào trấn nhìn thấy phong cảnh rất náo nhiệt, mọi người đang tụ tập, tranh giành xem tờ bố cáo, lòng hiếu kỳ đã thúc đẩy chàng chen lấn vào xem, không ngờ vừa nhìn tờ bố cáo, thì mắt trợn trừng, miệng há hốc.
Chính là chân dung của mình trên tờ bố cáo, do Thái Cực Phái tự tay dán, nội dung trong đó là tầm nã giết sư, nghịch đồ Tần Lãm Phong.
Tần Lãm Phong giật mình vội lách ra khỏi đám đông, tìm mua một ít bánh bao vội vã nuốt và rời khỏi Đơn Dương trấn, tiếp tục lộ trình về Kim Lăng.
Hai gã lúc nãy đã báo tin Nhu Kiếm Truy Hồn bị hại, chàng cứ tưởng là nghe lầm không dám tin, hôm nay chính mắt nhìn thấy bố cáo dán trong Trấn, sao dám không tin.
Tội của mình thật là khó biện bạch, chàng lại hồi ức về lúc nhỏ, chính tay ân sư đã nuôi dạy và truyền thụ võ công, thương yêu như con, ơn cao hơn núi, tình thân như biển, hôm nay tiên phàm cách biệt, những hồi ức đẹp đẽ đó, bây giờ chỉ có thể tìm kiếm ở trong mộng!
Tần Lãm Phong nghĩ đến đây, ruột gan như đứt ra từng khúc, những giọt lệ trong khóe mắt không ngừng tuôn ra.
Đang lúc này, phía đầu kia của lộ đạo cuốn lên những đám bụi mịt mù, tiếng vó ngựa lốc cốc lớn dần hiện ra một con tuấn mã phóng nhanh như bay trên đường, một thoáng đã lướt qua mặt Tần Lãm Phong.
Kỵ sĩ trên tuấn mã cặp mắt vụt sáng lên kìm chặt cương tuấn mã. Phì! Phì! Làm hiệu cho ngựa dừng lại, nới lỏng dây cương quay đầu ngựa rồi cất tiếng kêu lớn:
- Tần thiếu hiệp xin dừng bước.
Thanh âm vang dội, con ngựa đã lướt bên cạnh Tần Lãm Phong, vút một cái hán tử nọ đã rời khỏi yên ngựa, đứng sững trên mặt đất, cung tay hành lễ và cất tiếng hỏi:
- Dám hỏi Tôn giá có phải là Tần Lãm Phong, Tần thiếu hiệp chăng?
Tần Lãm Phong thấy Hán tử rất xa lạ, cũng cảm thấy kỳ dị, chỉ là nghe hán tử nhắc đến tên mình, nộ khí quát:
- Phải thì sao? Các hạ có phải thừa lệnh đến đây truy bức tại hạ chăng? Hán tử nọ lắc đầu đáp:
- Thiếu hiệp đừng nên hiểu lầm, tại hạ chính là Chấp Pháp hành sự Tổng Đàn Loa Sanh Bang Cửu Thủ Sư Tử Tào Chấn Võ, thiếu hiệp đã mắc tội giết sư, bây giờ còn mặt mũi nào trên giang hồ, không bằng quy phục bổn bang, cùng mưu bá nghiệp, tránh khỏi họa diệt vong mong thiếu hiệp suy nghĩ lại.
Loa Sanh Bang là một tổ chức hắc đạo mới nổi lên trên giang hồ, chuyên môn thâu thập những kẻ bại hoại võ lâm, sát Sư diệt tổ tâm địa bất lương, chờ khi đủ lực lượng sẽ nổi lên đại náo giang hồ, huyết tẩy võ lâm, hành sự rất độc ác.
Tần Lãm Phong trước đây đã có nghe qua, chàng tự nghĩ, với thân phận của mình, há lại gia nhập hắc đạo, khinh bỉ cười đáp:
- Tại hạ tuy rằng trước mắt không thể biện bạch tự nghĩ sau này nhất định sẽ có ngày minh oan.
Loa Sanh Bang Cửu Thủ Sư Tử thấy chàng muốn rời khỏi, lập tức ngăn lại lên tiếng:
- Các hạ nay đã như chó không nhà, tại hạ đây đã có ý tốt, không muốn ngươi phải khó xử, xem ra ngươi cũng nên theo tại hạ thì hơn.
Tần Lãm Phong thấy giọng nói của y có vẻ uy hiếp, nộ khí quát:
- Nếu ta không chịu thì sao?
Cửu Thủ Sư Tử là một cao thủ của Loa Sanh Bang, ngày thường, chỉ thở một tiếng ai dám không sợ, nay lại có người dám nói với y những lời này, tưởng như sét đánh ngang tai, tức khí bừng bừng quát lớn:
- Quả là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lẽ nào bổn tọa không nhân cơ hội này dạy cho ngươi một bài học?
Tần Lãm Phong kiêu ngạo đáp:
- Chưa chắc, tại hạ nếu như không nóng lòng muốn về, cũng xin thỉnh giáo các hạ một phen?
Nói xong chàng liền quay đầu vút đi.
- Xú quỷ đứng lại!
Cửu Thủ Sư Tử tức giận hét lên, gã tiếp:
- Nhóc con! Dám coi thường bổn tọa...
Tà ma ngoại đạo không thể xưng bá võ lâm là vậy, Cửu Thủ Sư Tử hướng về phía chàng xuất liền bảy chưởng, phóng luôn bốn cước.
Tần Lãm Phong tuy bị bất ngờ, nhưng không hoảng loạn, quyền đến chưởng đoán, thức đến, chiêu hóa đủ dễ dàng hóa giải chiêu thức của gã.
Cửu Thủ Sư Tử tuy xuất chiêu trước nhưng vẫn không chiếm được thế thượng phong, bất giác nộ khí hét lớn:
- Ngươi đỡ chiêu này của ta.
Chưa dứt lời, đã tập trung toàn bộ công lực, song chưởng lay động cuốn đầy bụi cát, giống như sóng ba đào đổ ập về phía Tần Lãm Phong.
Tần Lãm Phong thấy chưởng thức thập phần lợi hại, sợ rằng công lực của mình còn yếu, không dám đỡ chưởng. Vội lách mình tránh đi.
Cửu Thủ Sư Tử lạnh lẽo cất tiếng cười quát lớn:
- Xú quỷ không dám đón chưởng của bổn tọa sao cứ né tránh vậy?
Gã đã nhận ra yếu điểm của Tần Lãm Phong biết chàng không dám đón đỡ ngọn chưởng đầy uy lực của mình, không để cho chàng dừng bước. Gã vẫn như cái bóng bám theo, song chưởng vận dụng chín thành công lực hướng về phía Tần Lãm Phong phát ra.
Tuổi trẻ háo thắng, câu nói khiến Tần Lãm Phong cảm thấy tức giận và hổ thẹn chàng nghĩ thầm:
- Phải bỏ mạng ta cũng quyết liều với ngươi một phen.
Nghĩ đến đây song chưởng của đối phương phủ đến trước mặt muốn tránh cũng không kịp, chàng bèn giở chưởng lên đỡ.
Ầm! Một tiếng nổ như trời long đất nở, song chưởng va đập vào nhau, cuốn theo bụi cát trên mặt đất, bay mịt mù tỏa khắp nơi.
Cửu Thủ Sư Tử bị sức chấn động của luồng chưởng bức bách lùi lại bảy bước, chân đứng không vững, ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt trắng bệch hơi thở hổn hển, cố nén đau nhưng một dòng máu tươi đang chực trào nơi khóe miệng, mắt vẫn nhìn chằm chặp vào Tần Lãm Phong.
Tần Lãm Phong cũng bị sức chấn động của chưởng lực đẩy lùi ba bước, âm thầm vận khí, cảm thấy không chút thọ thương. Không kịp để ý đến sự việc trước mắt, chàng liền thi triển thân pháp rồi rút đi.
- o O o –
Hoàng hôn ập xuống, cũng là lúc Tần Lãm Phong về đến Kim Lăng, nhìn thấy đường phủ ngựa tấp nập, tân khách đến trấn ra vào không ngớt.
Chỉ thấy chàng giống như một con hổ điên, lướt như tên bắn lọt vào khách sảnh, nơi đặt quan tài, giống như khúc cây đổ phủ phục xuống đất, quỳ trước linh sang ôm linh cữu của sư phụ, cất tiếng gào khóc thê thảm!
Phong Tăng nhìn thấy kể giết sư nghịch đồ, lửa giận ngùn ngụt không nói, không rằng lập tức xuất chưởng.
Tần Lãm Phong lòng đầy thương tâm mắt đẫm lệ, chợt thấy hai chưởng đưa đến, tự nhiên có phản ứng lách qua một bên.
Bất luận chàng có nhanh đến đâu nhưng không còn kịp nữa, tránh được đầu nhưng vai lại bị trúng chưởng.
- Bốp! Một tiếng khô khốc vang lên, đau thấu gan, buộc chàng bổ nhào trên đất, cất giọng thê lương:
- Phong bá bá xin nghe...
Phong Bá Bá ngắt lời quát lớn:
- Ai là Phong bá bá của ngươi?
Liền nhanh như chớp phóng cước về phía Tần Lãm Phong.
Ngọn cước này còn mạnh hơn cả thế chưởng lúc nãy, thân hình của Tần Lãm Phong giống như diều đứt dây bắn vút đi.
Cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến cho tất cả những người xung quanh và... một số tân khách trong sảnh ồ! Lên một tiếng, xúm lại vây tròn lấy chàng.
Đường Hiểu Văn tức giận cực độ, mày liễu nhíu chặt trợn trừng mắt, tay nắm chặt bảo kiếm, phóng vút đến chỗ của chàng, giơ kiếm lên chém loạn xạ.
Tần Lãm Phong không kịp để ý đến thương tích, vội sử dụng thế Lý Ngư Đả Đỉnh né tránh. Nhìn thấy Sư muội trong cơn bi phẫn cực độ, xuất thủ loạn xạ không đúng kiếm pháp, có ý đâm thủng người y mới vừa ý.
Nhưng chàng đối với nàng không có ý trách móc, bình thường nàng kính trọng chàng như một vị huynh trưởng, lúc này thái độ đó đã hoàn toàn thay đổi, nhất định là do cái chết của sư phụ vì quá thương tâm nên nàng mới có hành động đó. Y đành phải lướt đông tránh tây, miệng không ngớt kêu lên:
- Sư muội hãy dừng tay, xin nghe lời của ngu huynh...!
Không được! Câu nói này vẫn không có tác dụng gì đối với nàng, thanh kiếm trong tay không ngớt phát ra những luồng kiếm vô tình liên tục công về phía chàng.
Tần Lãm Phong kinh hãi thốt lên:
- Sư muội, muội và huynh đã cùng trưởng thành dù sao chúng ta cũng là anh em, nếu muội muốn huynh chết cũng phải cho huynh có cơ hội để nói vài lời!
Câu nói đó đã khích động hồi ức ngây thơ ấy, lúc còn bé trong trí óc của Đường Hiểu Văn. Nàng như cảm xúc, chiêu thức vì thế giảm bớt.
Khưu Tuấn Nhân nhìn thấy Đường Hiểu Văn xúc động vì lời nói chân của Tần Lãm Phong e rằng cơ mưu có cơ bại lộ, bèn lớn tiếng quát:
- Ngươi đã nhẫn tâm hạ độc sư phụ, tâm địa như sói lang bất tất phải nhiều lời.
Nói xong bèn nhảy vào cuộc, trường kiếm trong tay y rung động không ngớt, xuất nhưng chiêu thí mạng về phía Tần Lãm Phong.
Tần Lãm Phong nhìn thấy sư đệ xuất thủ quá ư hiểm độc, chỉ trách lúc xảy ra sự việc không có mặt y. Sự cố trước mắt không dễ gì một lúc có thể phân giải, thân hình khẽ lay động lách khỏi thế công, không chậm vận dụng song chưởng lên để đối phó.
Chàng vừa ứng phó những thế công mãnh liệt của sư đệ, lại vừa tránh né những đường kiếm truy sát của sư muội, đồng thời cũng không dám động đến sư muội cho nên chống đỡ rất là mệt nhọc.
Tuy là như vậy nhưng nội lực của chàng đã do Hoả Long Cổ Nguyên Hoàn trợ giúp, công lực tăng trưởng không ít, tuy không chiếm được thượng phong tạm thời cũng không có chuyện gì xảy ra, nếu như không vừa rồi bị trúng một chưởng và một cước của Phong Tăng, không chết thì cũng phải đứt gân gãy xương rồi.
Chớp mắt đã qua mười chiêu, Tần Lãm Phong lách qua lưỡi kiếm của sư đệ nhân lúc gã phân tâm xuất chưởng chém vào đùi bên phải.
Khưu Tuấn Nhân đâm hụt một kiếm, lại nhìn thấy luồng chưởng phát đến quá nhanh trong lúc bất ngờ muốn tránh cũng không kịp, cảm thấy đùi bên phải hơi nhói lên cầm không nổi trường kiếm trên tay “xoảng” một tiếng, trường kiếm trong tay rơi xuống đất, kinh ngạc đồng thời thối lui năm bước.
Chính trong lúc này lưỡi kiếm của Đường Hiểu Văn đang nhằm vai trái của chàng đâm tới.
Chàng hình như cố ý để cho sư muội đâm trúng mình, có lẽ sẽ làm nguôi bớt phần nào cơn giận của nàng, nên không dùng toàn lực để tránh, chỉ hơi nghiêng người một chút.
“Phập!” một tiếng, vai trái của Tần Lãm Phong đã bị lưỡi kiếm vạch một khúc dài ước khoảng ba tấc, máu tươi cũng theo đó mà bắn ra.
Tần Lãm Phong ôm lấy vai trái, nhìn thấy Đường Hiểu Văn đứng ngây người, trường kiếm trong tay cũng không động đậy, bèn quay mặt về phía Phong Tăng, quỳ xuống cất lên tiếng thỉnh cầu:
- Phong bá bá, ân sư chết bất đắc kỳ tử, Phong bá bá hận Phong nhi tận xương tủy, Phong nhi cũng không có gì thỉnh cầu, chỉ mong bá bá dằn cơn thịnh nộ, để Phong nhi có vài lời giải thích, sau đó muốn chém muốn giết tùy bá bá xử trí, Phong nhi tuy không sợ chết nhưng tuyệt nhiên không muốn mang tiếng sát sư diệt tổ, xin bá bá minh xét?
Phong Tăng cảm thấy cũng có lý, bèn quát:
- Được! Cho ngươi nói!
Tần Lãm Phong thuật lại tất cả những gì đã trải qua, vì trọng bệnh của ân sư đã xả thân nuốt Thực Cốt Đơn để đổi lấy Hồi Nguyên Hoàn từ đầu đến cuối kể lại một lượt.
Phong Tăng quát hỏi:
- Thực Cốt Đơn ngươi đã nuốt được mấy ngày? Tần Lãm Phong đáp:
- Phong nhi tám ngày trước ở lại Vân Cốc đã nuốt qua. Phong Tăng cất giọng cười lạnh lẽo quát:
- Bất cứ người nào nuốt Thực Cốt Đơn, nội trong bảy ngày xương cốt sẽ hóa tro, người làm sao có thể an nhàn vô sự?
- Cái này...
Tần Lãm Phong bị hơi cứng miệng không biết làm sao trả lời, ấp úng đáp:
- Phong nhi cũng không rõ.
- Ta thì biết rất rõ!
Khưu Tuấn Nhân cười âm hiểm, giảo hoạt hỏi:
- Ngươi sau khi nuốt Thực Cốt Đơn, sợ bị hóa thành tro, trong lòng hối hận, lén lút nuốt Hồi Nguyên Hoàn, không những giải được độc Thực Cốt Đơn mà còn gia tăng công lực, những lời vừa rồi có đúng chăng?
Tần Lãm Phong đáp:
- Sư đệ ngươi không được hồ đồ.
Khưu Tuấn Nhân cười khà khà! Cất tiếng cười nói:
- Hồi Nguyên Hoàn thì bị ngươi nuốt, trong lòng ngươi sẵn có chủ ý, quyết tâm hạ độc sư phụ...
Tần Lãm Phong nghe đến đây, không thể nhịn được, tức giận quát lớn:
- Ngươi dám ngậm máu phun người! Khưu Tuấn Nhân vẫn tiếp tục:
- Sau khi nuốt Thực Cốt Đơn, ngươi không những không chết, trái lại còn đủ công lực để rút được bảo kiếm mà Phong bá bá đã vận dụng Vô Tướng Thần Công cắm vào trong cây cổ thụ về điểm này người làm sao giải thích?
Phong Tăng lúc này bị kích động bởi câu nói, tức giận quát lớn:
- Đúng! Nếu như không vừa rồi ngươi bị trúng một chưởng và một cước của ta làm sao có thể đứng dậy được?
Tần Lãm Phong đáp:
- Phong nhi bị oan mà. Phong Tăng quát:
- Tội đã sờ sờ ra đó, còn oan ức nỗi gì?
Nói đến đây, hình như không nhịn được nữa, bước một bước về phía trước, giơ hữu chưởng lên, vận chưởng nhằm Thiên Linh cái của Tần Lãm Phong vỗ xuống.
Tần Lãm Phong thấy họ cứ một mực ình là hung thủ, trong lòng bất giác tức giận, không còn muốn tránh né nữa, định cố ý chờ chết, nhưng chàng lại nghĩ tiếp nếu bây giờ chết đi, hàm oan này làm sao được giải?
- Không được! Nhất định phải nhịn nhục mà sống, mới có thể điều tra được căn nguyên. Nghĩ đến đây, cũng vừa lúc bóng chưởng vỗ xuống trước mặt, chàng liền hơi nghiêng đầu, vận sức thối lui lại phía sau.
Thân pháp tuy nhanh, nhưng mà Phong Tăng quả không hổ danh là người đứng đầu trong Thần Châu Tam Tuyệt, hôm nay vì tức giận mà xuất thủ, há dễ dàng mà tránh né!
- Bùng! Một tiếng, chàng tuy lách đầu qua kịp, nhưng ngực trái đã nhận trọn một chưởng, bị chấn động thối lui tám thước, khí huyết rạo rực đầu óc choáng váng, một dòng máu tươi từ từ trong khóe miệng chàng.
May mắn là chàng đã kịp thối lui, giảm bớt một phần nào chưởng lực của Phong Tăng, bằng không có phục linh dược, cũng không sao cứu nổi ngọn chưởng tuyệt mạng của Phong Tăng đã giáng xuống trước ngực chàng.
Tất cả quần hùng có mặt ở cục trường ai cũng cho rằng Tần Lãm Phong chính là hung thủ giết sư phụ, kẻ thì quyền, kẻ thì cước, liên tục giáng xuống chàng, lúc này Tần Lãm Phong giống như một món đồ chơi, lúc thì bị đá qua đông lúc thì lăn qua tây, không biết bao lâu, nhìn chàng lúc này khuôn mặt trắng bệch, thương thế vô cùng trầm trọng vì thương tích.
Đường Hiểu Văn muốn nhân cơ hội này một kiếm kết liễu đời chàng để báo thù cho cha, nhưng lại bị Khưu Tuấn Nhân kéo lại, thốt lên:
- Sư muội, cho gã một kiếm lúc này thì thật sướng cho gã, ta nên để hắn sống mà cứ bị đánh và bị hành hạ vẫn tốt hơn.
Không biết từ lúc nào mà Khưu Tuấn Nhân hận Sư Huynh đến mức này, đến gần chết cũng không để chàng được chết yên ổn, lòng người thật nham hiểm, truy sát đến cùng để trừ hậu hoạn.
Tần Lãm Phong bị đám đông người đó vây đánh, thương tích đau đớn toàn thân, trong lòng thầm nghĩ:
- Tần Lãm Phong ơi! Tần Lãm Phong, ngươi không chết lúc này, hung thủ giết sư phụ cũng chưa biết là ai, oan của ngươi chưa được giải, ngươi vạn lần không được chết, hãy cố gắng lên.
Một người liều mạng, vạn kẻ khó bì.
Tần Lãm Phong nghĩ đến đây, âm thầm vận khí, cảm thấy tim mạch bị bế tắc, chàng đưa mắt quan sát cục diện, nhìn thấy vòng vây phía nam hơi lỏng lẻo, bèn thét lên một tiếng như sấm, song chưởng tập trung mười thành công lực, thế như bài sơn hải đảo lướt đi.
Những kẻ võ công tầm thường làm sao có thể chịu nổi thế chưởng mãnh liệt đó, chưởng vừa đến đã thấy hai gã bị bắn ra hơn ngoài trượng.
Đây chính là cơ hội thoát thân, Tần Lãm Phong không dám chậm trễ, vội thi triển thân pháp lướt đi như một mũi tên, thoát khỏi đường phủ.
Sự việc xảy ra ngoài dự tính, quần hùng ngơ ngác, đi một lúc mới chợt tỉnh lại.
Khưu Tuấn Nhân tỏ vẻ vô cùng vội vã, sợ thả hổ về rừng, tất gây họa lớn, một mình phóng theo ra khỏi đường phủ, quan sát bốn phía, trong đêm tối vẫn không nhận ra được tung tích của Tần Lãm Phong!
Đường Hiểu Văn lúc này cũng vừa đến bên cạnh tức khí nói:
- Cũng tại ngươi lúc nãy! Để ta cho hắn một kiếm giết quách cho rồi, thì đâu có thể xảy ra chuyện này.
Lại nghe tiếng của Phong Tăng:
- Văn nhi, đừng nên trách nhị sư huynh của con, để sáng mai sau khi an táng xong cha con, bá bá sẽ cùng với con đi tìm tên súc sanh đó, gã hiện nay không nơi nương tựa đâu, trừ khi gã gia nhập hắc đạo.
Đường Hiểu Văn thấy sự việc đã đến nước này, cũng đành phải ưng thuận, thở dài một tiếng vội cùng Phong Tăng quay trở lại đường phủ.
Khưu Tuấn Nhân mắt lộ hung quang, cất tiếng cười lạnh lẽo.
- Hừ! Trong hắc đạo ta cũng không để ngươi yên.
Cũng trong đêm Tần Lãm Phong rời khỏi đường phủ, trong thành Kim Lăng xảy ra một lúc ba hung án, trước hãm hiếp sau giết người diệt khẩu, khổ chủ là Kiều nữ của danh môn chánh phái, thêm pháp hí hoa đoạt nhụy của hung thủ rất cao diệu, ở hiện trường, không lưu lại một chút dấu vết nào cả, cũng không có ai thấy được mặt của hung thủ, chỉ thấy trên tường để lại bút tích: Tần Lãm Phong đã đến đây.
Sáng sớm ngày thứ hai, vụ án này đã truyền khắp mọi nơi ở Giang Nam, mọi người trước đi báo quan, sau đó đến an ủi khổ chủ, ai cũng căm phẫn vô cùng.
Lúc này trong võ lâm cũng có một quy luật không thành lời đó là bất luận hai phái Hắc Bạch gây ra việc chuyện tày đình nào đi nữa, đối với tội đồ dâm tặc, phe nào cũng đều căm hận, nhất định phải coi như cừu nhân hợp lực tiêu trừ.
Lại nói Tần Lãm Phong đang đêm rời khỏi Kim Lăng thành phóng đi bạt mạng, trời vừa sáng thì thấy đã đến bên một sườn núi, vừa lúc cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời, chàng loạng choạng bước đến một dòng suối, chụm hai tay lại để vốc nước, sau mấy ngụm nước chàng cảm thấy tinh thần phấn chấn trở lại, chọn một tảng đá ngồi xuống, trong lòng tức giận thầm nghĩ.
Lão quái vật Hồi Xuân Thủ ta với ngươi không thù không oán, người mượn tay ta, hạ độc sư phụ, hại ta đến nông nổi này, có nhà cũng không về được, ngày nào ta còn sống, quyết không đội trời chung với ngươi!
Nghĩ đến đây chàng lập tức muốn đến ngay Lạc Vân Cốc tìm Hồi Xuân Thủ để thanh toán, ngại vì với thân đã bị một chưởng của Phong Tăng làm chấn động, lục phủ ngũ tạng, lúc này máu vẫn không ngớt rỉ rả đành phải nén giận, ngồi tĩnh tọa, khép mắt định thần điều khí vận công.
Độ một tách trà, chàng cảm thấy có một luồng hơi nóng chạy khắp có thể, toàn thân cảm thấy rất dễ chịu, thương thế đã tiêu tan từ lúc nào.
Chàng mở bừng hai mắt, xạ hướng nhỡn tuyến, nhìn ra xung quanh, xác định phương hướng đến Lạc Vân Cốc, lập tức vút đi.
Ba ngày sau Tần Lãm Phong đã đến Lạc Vân Cốc, ngựa quen đường cũ, hơn nữa lúc này công lực của chàng tăng tiến rất nhiều, so với lúc trước giống như một trời một vực, men theo lối cũ chui vào sơn động, khoảng hai giờ chàng đã vào trong cốc, tai nghe văng vẳng nghe có tiếng chưởng, vang đập và tiếng quát tháo đâu đó, chàng bèn phóng tới nơi phát ra âm thanh đưa mắt nhìn một lượt...
Thì thấy một lão già mập lùn, gương mặt cổ quái, trên người khoác một tấm đoản bào màu đỏ, đang giao đấu với Hồi Xuân Thủ.
Hai người đều là những cao thủ đương thời, ra tay hiểm độc, toàn những quái chiêu, kèm theo những tiếng rít của chưởng phong, chấn động của chưởng lực hất tung, những bụi cát trên mặt đất, khiến mọi người hoa mắt.
Nhìn quang cảnh hai người, đấu cũng khá lâu, nhận xét công lực tương đồng bên tám lạng người nửa cân, bất phân thắng bại, xem ra hai người này đều có quyết tâm hạ sát thủ với nhau.
Tần Lãm Phong nhân cơ hội hai bên giao đấu, không dám phân tâm động đậy chứng kiến một trận đấu hiếm có nhất trong võ lâm
Lão mặc áo bào đỏ vừa đánh, vừa hét:
- Lão già thúi! Rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt, nếu không giao Tiếu Thiên Lục, đừng trách lão phu ra tay độc ác.
Hồi Xuân Thủ khinh bỉ cười đáp:
- Lão quái vật, chớ cuồng ngôn nếu như muốn dùng sức cưỡng bức, trừ phi bước qua xác của lão phu, đừng nhiều lời, xem đây!
Nói đến đây thân hình lướt qua bên trái tránh qua thế chưởng mãnh liệt của lão già áo đỏ, hữu chưởng xuất chiêu Hoành Tảo Thiên Quân nhanh như chớp vỗ về phía lão già mặc áo bào đỏ.
Lão già áo đỏ thấy chưởng thế mãnh liệt, hít một luồng chân khí, thối lui năm bước.
Hiển nhiên do Tiếu Thiên Lục không đến được tay nên tức giận cực điểm mặt đầy sát khí, âm thầm tập trung toàn bộ công lực, tóc dựng ngược, hai chân lún sâu xuống mặt đất, từng bước, từng bước đến gần Hồi Xuân Thủ.
Hồi Xuân Thủ biết rằng tên cùng hung cực ác đệ nhất ma đầu Biên Ngoại này đã tức giận đến cực điểm, nên vận hết sức bình sanh, quyết trong một chiêu, hạ độc thủ lão không dám chểnh mảng, định thần vận khí vào Đan Điền, chuẩn bị tiếp ngọn chưởng chí mạng này, hai cái bóng nhích mỗi lúc một gần, “bùng” một tiếng long trời rẽ đất, chưởng lực của hai người chạm nhau, cuốn theo cát đá bay loạn xạ, nhìn lại đấu trường.
Hồi Xuân Thủ đã bị chưởng lực đẩy bắn ra ngoài một trượng nằm sấp trên mặt đất, miệng thổ búng máu tươi không chút động đậy.
Lão áo đỏ thì “bịch! Bịch” thối lui bảy bước, mặt trắng bệnh miệng rỉ máu, thương thế xem không nhẹ.
Nhưng lão vẫn có thể, lay động thân hình, miệng nở nụ cười đắc thắng, lảo đảo bước đến chỗ Hồi Xuân Thủ.
Tần Lãm Phong nhìn thấy lão áo đỏ tâm địa bất lương, sợ rằng sẽ hạ độc Hồi Xuân Thủ, hét lớn:
- Đứng lại! Không được vọng động!
Loáng một cái chàng đã lướt người đến bên Hồi Xuân Thủ, trừng mắt nhìn lão áo đỏ. Lão áo đỏ tức giận quát lớn:
- Ngươi là xú quỷ ở đâu đến, sao lại dám ngăn cản lão phu, mau cút đi, nếu không thì đừng trách lão ra tay ác độc!
Nói xong vẫn tiếp tục di chuyển về phía Hồi Xuân Thủ. Tần Lãm Phong vội vã quát lớn:
- Đứng yên đó, nếu như người muốn nhân lúc người gặp nạn, mà hạ độc thủ, thì lời nói lúc nãy của ngươi chính là nói giùm ta.
Lão áo bào đỏ căm phẫn cực độ cất tiếng quát:
- Xú quỷ ngươi quả là có khẩu khí hãy đọ thử một chưởng của lão phu.
Vừa giơ chưởng lên, hơi vận khí cảm thấy nội tạng khí huyết bế tắc, biết được bản thân cũng bị thương không nhẹ, không thể phát chưởng, lại sợ mất mặt đành phải gắng sức đẩy ra một chưởng về phía Tần Lãm Phong.
Tần Lãm Phong biết lão già mặc áo đỏ chưởng lực hùng hậu, trong lòng đã chuẩn bị sẵn, hớp một luồng chân khí, vận dụng mười thành công lực, để nghênh đón chưởng của lão.
“Bùng!” một tiếng như trời long, đất lở thân hình của Lão áo bào đỏ bị chưởng lực của Tần Lãm Phong bắn xa hơn một trượng, té xuống đất, mặt trắng bệch như xác chết, miệng không ngớt thổ máu tươi, trừng mắt nhìn Tần Lãm Phong.
Tần Lãm Phong không ngờ với một chưởng của mình mà lão già áo đỏ đã bị thương nghiêm trọng, trong nòng áy náy, hối hận nói:
- Tiền bối lão nhân, vãn bối không phải cố ý muốn đả thương ngươi, vãn bối ân hận xin tiểu bối hãy quay về dưỡng thương!
Người nói thì thành tâm, kẻ nghe lại có ý, lão áo bào đỏ cho rằng tên xú tiểu tử này chế nhạo mình, phóng tia nhìn sắc lạnh lật thân bò dậy, căm hận nói:
- Hôm nay lão phu xem như đã có duyên với ngươi, “Thanh Sơn Bất Biến, Lục Thủy Trường Hữu sau này sẽ có duyên tạo ngộ! ”
Nói xong, kéo lê tấm thân đầy thương tích, rời khỏi cốc.
Tần Lãm Phong đợi lão rời khỏi, lập tức đến bên chỗ Hồi Xuân Thủ để xem xét thương tích của lão, chỉ thấy lão mũi và tai, máu chảy không ngừng, sinh mạng chỉ còn trong giây lát, bất giác động tâm trong lòng lập tức để lão dậy, vận chưởng ấn vào các huyệt đạo của lão mà truyền lực, một lát sau Hồi Xuân Thủ từ từ hồi tỉnh, lại khẽ mở mắt nhìn chàng một cái.
Tần Lãm Phong vội vã hỏi:
- Thần dược trong thân ngươi có thể trị được thương tích hay chăng?
Hồi Xuân Thủ tự biết một chưởng của lão áo đỏ đã khiến cho ngũ tạng của mình dập nát, dù cho tiên giáng phàm cũng khó mà trị khỏi, lộ vẻ thê lương lắc đầu.
Tần Lãm Phong tiếp hỏi:
- Thế sao! Lão mượn tay của ta dùng độc dược vô danh giả mạo Hồi Nguyên Hoàn hạ độc sư phụ, hại ta phải mang danh sát sư nghịch đồ.
Hồi Xuân Thủ nghe xong lộ vẻ kinh ngạc nhìn chàng chằm chặp, không đủ sức mở miệng phân giải đành chỉ lắc lắc đầu.
Tần Lãm Phong hỏi tiếp:
- Lão có phải định nói hoàn dược mà lão đưa cho ta chính là Hồi Nguyên Hoàn?
Hồi Xuân Thủ gật gật đầu.
Tần Lãm Phong thấy mặt lão lộ vẻ chính khí, chắc lão quyết không làm ra những chuyện này.
Đang muốn định hỏi tiếp, nhìn thấy Hồi Xuân Thủ, rung rung nhấc cánh tay phải lên chỉ vào trong ngực của mình.
Tần Lãm Phong hiểu được ý lão chàng tận tay thò vào trong ngực lão lấy một thứ, thấy đây là một cuốn sách cổ đã cũ rách, do lâu ngày mà ba chữ Tiếu Thiên Lục trên bìa sách không còn được rõ ràng, chàng liếc nhìn một lượt rồi đưa đến trước mặt Hồi Xuân Thủ.
Hồi Xuân Thủ trầm ngâm một khắc, trong lòng tự nghĩ:
- Mạng của mình chỉ còn trong giây lát, tiểu tử này đã có tấm lòng thuần hậu trượng nghĩa, không gì bằng phó thác cuốn võ lâm thư này cho hắn để tránh khỏi rơi vào tay tà ma ngoại đạo...
Nghĩ đến đây gan ruột như đứt ra từng khúc, môi lão mấp máy, vận dụng tất cả hơi dồn lại thốt lên một tiếng:
- Cho ngươi...
Chưa dứt lời, mũi miệng đã rỉ máu tươi, toàn thân rung động, ngã bật ra sau và tắt thở. Hồi Nguyên Thủ vốn là lúc trước ở trong sơn cốc đã có kỳ duyên gặp được sách này.
Cuốn sách có tên Tiếu Thiên Lục là một cuốn phổ về nội công tâm pháp và quyền kiếm, rất thần kỳ ảo diệu, là một bí kiếp mà những cao thủ trong võ lâm đương thời đều mong muốn, nhưng do không có thời gian để nghiên cứu tỉ mỉ không biết thế nào để Tẩu Lỗ Huyền đệ nhất ma đầu Biên Ngoại phát giác được muốn dùng sức để đoạt bí kíp, do lời qua tiếng lại đã xảy ra trận ác đấu, sau hơn ba trăm hiệp Hồng Y Tẩu Lỗ Huyền nội công thâm hậu hơn đã khiến ột Thần Y phải bỏ mạng tại đây.
Lại nói Tần Lãm Phong tự nghĩ vị thần y danh cao đức trọng này dứt khoát không gạt mình, lời cuối cùng của lão chưa dứt thì đã tắt thở nếu như không nhất định sẽ có manh mối về cái chết của ân sư...
- Xú tiểu tử, thủ đoạn của ngươi thật độc ác!
Tần Lãm Phong quay người lại nhìn chỉ thấy ở phía bên trái cách khoảng bảy bước có một lão đạo sĩ đầu đội nón cửu lương, mình mặc áo bào phong hỏa tướng mạo cao ráo, đứng sừng sững như ngọn tháp đang trợn mắt nhìn mình.
- o O o -
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Xú Khách Vô Hình Chưởng
Không rõ...
Xú Khách Vô Hình Chưởng - Không rõ...
https://isach.info/story.php?story=xu_khach_vo_hinh_chuong__vo_danh