Kỳ 3 - Tấm Bản Đồ Của Hoàng Tử Bé
hấy Minh móm - vốn là “cận thần” của Hải khòm - bỗng dưng xuất hiện ngay giữa bản doanh của mình, lại thêm nỗi căm giận vì lá thư mới nhận được, Thông bác học nổi xung thiên lao đến tóm cổ áo gã kẻ thù từ trên trời rơi xuống:
- Láo, chúng mày láo thật. Dám dùng “mỹ nhân kế” kêu Kim Thúy đưa dĩa Hoảng tử bé đầy virus cho Tú Anh mang về đưa virus vi khuẩn vô máy tao, lại còn dám vác mặt tới tận đây tung hỏa mù “Kim Thúy bị bắt cóc” hả? Nẻ, “bắt cóc” với bắt ếch nè...
Thông bác học đưa nắm tay kếch sù tính hỏi thăm sức khỏe cái lỗ mũi dễ ghét của Minh móm nhưng cánh tay hắn bị ai đó giữ lại, ngoảnh lại nhìn hóa ra là Tú Anh. Hai hột nhãn đen và to trên mặt Tú Anh chớp chớp, làm cơn giận bốc lửa của Thông bác học bốc thành... khói:
- Khoan đã, để Minh móm nói hết coi chuyện gì vậy.
Rồi với dáng điệu của nàng Người Mèo trong “Batman trở lại”, cô dạng hai chân, khoanh tay, hất mái tóc dài tuyệt đẹp về phía tên kẻ thù dang run như cầy sấy. Minh móm thoát khỏi bàn tay cứng như gọng kềm của Thông bác học mừng như vừa sống lại, nói không kịp thở:
- Sau khi đưa cho Tú Anh cái dĩa mềm, Kim Thúy có ghé qua nhà tao tâm sự nỗi lòng của nàng. Rồi nàng hối hận, sợ virus trong Little Prince sẽ xóa sạch dĩa cứng của tụi mày, Kim Thúy lật đật từ giã tao để đến đây với hy vọng kịp ngăn tụi mày cài Hoàng Tử Bé vô máy... Tao sợ tụi mày hiểu lầm Kim Thúy nên lén đi theo sau lưng nàng...
Thông bác học nhếch mép cười:
- Chứ không phải mày “làm cái đuôi em đó” à?
Minh móm lắc đầu nguầy nguậy:
- Không phải... Tao theo sau lưng Kim Thúy một lúc, bỗng thấy nàng dừng lại nói chuyện với ai đó, nhìn kỹ hóa ra là gã phái viên Hoàng Tử Bé...
Thông bác học nhăn trán:
- Phái viên Hoàng Tử Bé là ai?
- Chuyện này dài dòng, lát tao kể sau... Khi nàng đứng nói chuyện với gã kia, tao núp cách đó một khoảng hơi xa nên không nghe thấy gì. Bỗng từ sau lưng hai người có chiếc xe hơi lao vút tới, dừng cái “réc” ngay bên cạnh hai người, cửa xe bật mở, tao thấy một bàn tay mang găng đen thui thò ra nắm lấy tay Kim Thúy lôi tuột nàng vô trong xe, gã phái viên kia nhìn quanh một lượt rất nhanh rồi chui lên xe, chiếc xe phóng vút đi. Mọi việc xảy ra lẹ quá, tới mức tao chưa kịp hoàn hồn thì chiếc xe đã biến mất tiêu...
Tú Anh nhíu mày:
- Chà... nghe ông kể sao mà giống truyện trinh thám Sherlock Holmes quá! Rồi... sao nữa?
- Thì... trăng sao gì nữa. Tui lật đật chạy tới đây, may ra gặp thằng phái viên!
Thông bác học nghiến răng trèo trẹo:
- Mày nói sao? Bọn tao đâu có hèn hạ tới mức chơi cái trò bắt cóc con gái người ta. Mà Kim Thúy thuộc phe tụi mày, tụi mày tính sao?
- Tao quên nữa, mật mã trò Hoàng Tử Bé ghép lại thành câu gì tụi mày biết không? Đó là “TÔI ĐANG BỊ BẮT CÓC! CỨU TÔI VỚI”.
Tú Anh nhăn mặt:
- Mật mã gì mà nghe thấy ớn!
Mặt Minh móm bỗng trang nghiêm hẳn ra:
- Tụi này nghĩ đây không phải là mật mã thường của trò chơi Hoàng Tử Bé đâu, mà là một lời kêu cứu được ai đó kín đáo giấu dưới mật mã của game Little Prince. Bởi vậy cái thằng tự xưng phái viên kia mới mò tới tận nhà Hải khòm xóa sạch trò chơi Hoàng Tử Bé trên máy nó rồi còn chôm luôn tờ giấy tao ghi lại mật mã. Tao nghĩ, chắc thằng đó tưởng Kim Thúy đang giữ cái dĩa trò chơi nên mới bắt cóc nàng.
Tú Anh chọt này ra sáng kiến, nhưng cô lại phát biểu nó thành mệnh lệnh:
- Thông bác học, gởi ngay cái thư điện tử báo cho Hải khòm biết sự việc đi... Coi Hải tính sao...
Không hề bàn cãi, Thông bác học răm rắp đến ngồi trước bàn phím gõ lia lịa. Ít phút sau, hắn quay lại:
- Hải khòm trả lời rằng sẽ tới đây ngay, hắn còn gởi cái này cho bọn mình xem trước.
Trên tay Thông bác học là tấm bản đồ mà hắn vừa cho in ra từ lá thư điện tử của Hải khòm.
- Theo Hải khòm thì nó tìm được tấm bản đồ ở cuối vòng mười của trò Hoàng Tử Bé và nó nghi tấm bản đồ này có liên quan tới câu kêu cứu kia.
Tấm bản đồ in trên giấy A4 được trải ra trên bàn, cả lũ chụm đầu vô coi. Đường nét bản đồ được vẽ bằng hình khối hộp. Ở trung tâm bản đồ là một khối chữ nhật đứng, trên đầu có chiếc thánh giá, gần đó, cách hai lằn vạch song song có một khối chữ nhật khác, trên đầu khối là một chiếc cột ăng-ten cao. Người vẽ bản đồ có lẽ chọn hai hình khối này làm trung tâm, từ đó, nhiều mũi tên tỏa ra bốn xung quanh.
Nghiên cứu tấm bản đồ hồi lâu, Thông bác học quả không hổ thẹn với tên mình, nói:
- Cái trung tâm bản đồ này có vẻ giống khu vực nhà thờ Đức Bà và nhà bưu điện thành phố. Còn cái hình vuông dẹp có lá cờ trên mái, đúng là dinh Thống Nhất rồi!
Minh móm quên người vừa nhận xét rất thông minh vốn là kẻ thù của mình nên buột miệng khen:
- Quả là bác học! Đúng là thông thái. Nhưng nhiều mũi tên chĩa về nhiều hướng biết đâu mà lần...?
Trong khi bọn Hải khòm và Thông bác học cắm đầu trên tấm bản đồ thì ở một căn phòng khác Kim Thúy đang ngồi trước mặt hai gã đàn ông. Gã đứng khoanh tay có dáng điệu giống hệt một robot, đó là tên phái viên đã chặn Kim Thúy để nói chuyện trên đường. Tên thứ hai mang cái thân hình của một con gấu thời... tiền sử, vì trông hắn còn xấu hơn và hung dữ hơn những con gấu mà Kim Thúy từng thấy trong sở thú. Gã phái viên Hoàng Tử Bé mở miệng, trong khi vẫn đứng yên như robot thứ thiệt:
- Cô bé xinh đẹp kia, nói thật đi, cô cất cái đĩa mềm Little Prince ở đâu?
Kim Thúy cứng đầu, nhất quyết không khai báo:
- Các anh không cần biết, đó là chuyện riêng của tôi!
Gã giống con gấu tiền sử gầm lên:
- Mày để nó cho tao khai thác, chỉ năm phút thôi. Không chỉ cái dĩa, mà cả ô mai, me ngào... nó giấu ở đâu cũng phải lòi ra thôi.
Kim Thúy thắc mắc rất ngây thơ:
- Ủa, bộ tôi đang bị mấy người... bắt cóc hả?
Gã phái viên cười gằn:
- Cô bé Kim Thúy dễ thương ạ, cô đang ở trong tay một tổ chức hiện đại nhất, chúng tôi chỉ muốn cô hợp tác với chúng tôi, sẽ có phần thưởng xứng đáng cho cô và các bạn, nếu cô giao cho chúng tôi cái dĩa install của Little Prince!
Kim Thúy lại tiếp tục ngây thơ:
- Các anh lớn đầu, lại hiện đại nữa, cần gì chơi cái trò Little Prince của con nít?
- Con nhỏ này bố láo - Con gấu tiền sử gầm gừ - Không vòng vo gì nữa, nói ngay, mày để cái đĩa mềm ở đâu?
Bỗng dưng Kim Thúy thấy mình lúc này trở thành nhân vật quan trọng, trước tới giờ, dưới sự “đô hộ” của Hải khòm và Minh móm, chưa có lúc nào cô thấy được vai trò to lớn của mình như bây giờ, cô thích thú nhìn cái bản mặt ghê rợn của gã gấu. Gã phái viên Hoàng Tử Bé đột ngột ra lệnh:.
- Gấu đen, tao giao nó cho mày! Không được “quay” nó chết ngủm đó nghe, chỉ cần lấy thông tin thôi. Nếu cần, mày có thể cắt bớt một bên tai nó, nhờ đó nó có thể trở thành người mẫu thời trang thế kỷ 21 đó.
Kim Thúy rụng rời cả hai tay chân khi nghĩ rằng cô sẽ chỉ còn có một vành tai, mấy con nhỏ bạn học sẽ cười cợt trên sự đau khổ của cô mỗi khi cô lên bảng trả bài, với cái gương mặt kinh dị như vậy, cô còn tha thiết gì mà “đi tìm Hoàng Tử Bé” nữa! Kim Thúy hét lên:
- Thôi, thôi... để tôi “tự giác khai báo”! Cái đĩa đó hiện ở nhà bọn Thông bác học.
Phái viên Hoàng Tử Bé gật đầu thú vị:
- Có thế chứ? Cô biết tụi nó đã tìm ra mật mã của trò chơi chưa?
- Tôi không biết!
- Thôi, cô bé tạm thời ở lại đây, chúng tôi sẽ đi xác minh lời khai của cô, nếu chính xác, cô sẽ được ra về với một món quà cảm ơn... Gấu đen, đưa cô ta vô phòng 13, săn sóc người đẹp cẩn thận.
Kim Thúy được Gấu đen dẫn qua mấy cái hành lang tối thui, quanh co như một mê cung, cuối cùng cô bị đẩy vô một gian phòng tối mờ mờ, lạnh ngắt như ở địa ngục...
Trong khi đó, ở tổng hành dinh của Thông bác học, một cuộc tranh chấp quyền bính đang diễn ra gay gắt. Hải khòm tuyên bố:
- Nếu bọn mày bầu Thông bác học làm chỉ huy trưởng vụ này, tao xin rút lui, Minh móm cứ việc tham gia với tụi bây.
Thông bác học cười lớn:
- Mày chưa phải là giang hồ hảo hán Hải khòm ạ! Ai đã đưa Kim Thúy tới nông nỗi này? Chính tụi mày chứ ai, mà mày là thủ lĩnh tụi nó, mày đã “thiếu tinh thần trách nhiệm, gây hậu quả nghiêm trọng” chưa “cách chức” mày là may, còn đòi làm chỉ huy chiến dịch! Phải vậy không... Tú Anh?
Tú Anh chớp đôi mắt nhãn... hột tiêu nhìn Hải khòm:
- Tôi đâu cần biết ai làm chỉ huy, chuyện quan trọng là làm sao cứu thoát Kim Thúy kia.
Minh móm hòa giải:
- Thôi, như vầy đi: Thông bác học làm chỉ huy trưởng, còn cái “ghế” phó chưa có người ngồi, bọn mình bầu Hải khòm vậy?
Tú Anh vỗ tay:
- Trời đất. Minh móm cũng có lúc thông minh ghê ta!
Hải khòm lúng búng trong miệng:
- Cũng được đi...
Hắn liếc đôi mắt đầy ghen tức nhìn Thông bác học. Hắn vừa bị “giáng chức” một cách ô nhục.
Thông bác học tuyên bố hùng hồn:
- Bây giờ, theo tấm bản đồ này, chúng ta phải đến nhà thờ Đức Bà, từ đó lần theo hướng các mũi tên, có thể tìm ra nơi trú ẩn của bọn phái viên Hoàng Tử Bé.
Tú Anh reo lên:
- Nếu đến đó, các ông cho tui ghé tòa soạn Mực Tím một phút thôi.
Minh móm rên rỉ:
- Trời đất, lúc dầu sôi lửa bỏng như vầy mà còn ghé tòa soạn làm cái gì?
- Thì... Tú Anh nhờ tòa soạn đăng cái thông báo tìm “me đi lạc”, tại vì lúc trước Kim Thúy có sinh hoạt trong bút nhóm “Vòm Me Xanh” mà.
Thông bác học chỉ đạo:
- Ờ, ghé thì ghé, thôi, lên đường...
Cả bọn kéo nhau ra đường, mỗi chiếc xe đạp hai người đèo nhau, dĩ nhiên Thông bác học giành phần đèo Tú Anh. Hải khòm đèo Minh móm lóc cóc chạy theo sau lưng cặp kia, không nén được phần ghen... tức. Bất ngờ, ở khúc cua, xe hắn đâm sầm vào một người bộ hành...
Vụ Án Hoàng Tử Bé Vụ Án Hoàng Tử Bé - Hồ Thi Ca Vụ Án Hoàng Tử Bé