Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tuyệt Ái Nô Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3: Trốn Ư, Sao Ngươi Không Trốn Đi
N
gay cả những nữ nô có dính dáng đều bị kéo ra khỏi phòng giam!
Một số người ở bên trong mấy ngày nay đã bị nhiễm phong hàn, bước đi đều có chút lảo đảo, binh lính phía sau không chút lưu tình, đạp một cước rồi một cước, thô lỗ quát lớn: “Đi mau. Đừng ở đây nài xin lão tử thương cảm!”
Lạc Cơ Nhi toàn thân đau nhức, đang được Phù Nhã ôm vào trong ngực, thấy được tình cảnh này, nàng phút chốc phẫn nộ tận tâm can. Muốn tiến lên cãi lại, nhưng lại bị Phù Nhã với gương mặt trắng bệch run run kéo nàng lại: “Công chúa! Không nên…”
“Phù Nhã tỷ tỷ!” Lạc Cơ Nhi đau lòng nhìn cô ta, ta là công chúa của Đằng An quốc, cha đã chết, mẫu hậu cũng đã chết, chỉ còn lại có mình ta. Thế nhưng ngay cả chính con dân của quốc gia mình, ta cũng không bảo hộ được thì ta còn là công chúa gì chứ…”
“Công chúa… Phù Nhã xin cô đấy…” Trong viền mắt Phù Nhã tràn ngập nước mắt, cô ta cầu xin nàng, nắm tay nàng lảo đảo tiến về phía trước, “Chúng ta đã không còn An quốc, công chúa nhớ kỹ nhất định phải bảo trụ tính mạng của chính mình.”
« Ở đây dài dòng cái gì! Đi mau! » Có tiếng kêu thảm thiết vang lên, chiếc roi đã quất lên người một nữ nô!
Lạc Cơ Nhi sợ đến nỗi trái tim cũng run rẩy!
Nàng ghi nhớ kỹ…
Cảm giác như chiếc roi này như quật lên chính trên người nàng.
Nàng nhớ kỹ tiếng kêu thống khổ đau đớn.
Thần sắc trong nháy mắt trở nên trắng xanh, Lạc Cơ Nhi bắt được tay Phù Nhã, đi từng bước một, trong lòng run sợ.
Đi ra đường nhỏ, trước mắt là một cánh rừng rộng lớn mênh mông!
Rừng cây xanh um tươi tốt nhàn nhạt vương mùi của máu
Lạc Cơ Nhi sửng sốt một hồi, hơi nghiêng mặt nhìn thấy một đội người ngựa trật tự, trang phục chỉnh tề, trong tay cầm cung tiễn dường như muốn đi săn bắn chờ xuất phát, ánh mắt khát máu nhìn về cánh rừng này.
Người đàn ông tà mị kia mặc trang phục thuần trắng mà đẹp đẽ quý giá, cả người tản ra khí chất vương giả. Khi nhìn đến nàng, cặp mắt hắn bắn ra tia sáng mãnh liệt. Ngay lập tức con ngựa dưới thân cũng chợt trở nên xao động, hắn cúi người nhẹ nhàng trấn an con ngựa, đem túi tên để vào sau người, khóe môi hiện ra nụ cười tà mị hồn xiêu phách lạc!
Lạc Cơ Nhi không hiểu sao lại rùng mình một cái, rời mắt đi.
Xem ra bọn họ muốn tới săn bắn.
Nhưng mà…
…. Săn bắn?!!
Lạc Cơ Nhi cả người chấn động, nhìn với ánh mắt khó tin về phía đội ngũ mãnh thú khát máu.
Không có con mồi….
Không có con mồi, bọn họ muốn săn bắn thế nào?
Trong nháy mắt, trái tim Lạc Cơ Nhi trở nên run rẩy dữ dội, khuôn mặt trắng bệch lập tức nhìn về phía người đàn ông tao nhã tà mị kia.
Các nàng là bị dùng để…
Lạc Cơ Nhi nhìn lại đám nữ nô trong rừng. Trên mặt họ đều xám ngoét giống nhau, tuyệt vọng hòa cùng sợ hãi. Điều này chứng thực cách nghĩ của nàng là đúng, ngực nàng bắt đầu phập phồng kịch liệt, như là không thể hô hấp.
Mặc Uyên… Mặc Uyên… ngươi là một kẻ…!!!
Lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, Lạc Cơ Nhi giận đến cả người phát run lên, nàng thật muốn dùng hết sức lực toàn thân làm hắn bị thương tích đầy mình.
Khi tiếng roi vang lên là lúc Mặc Uyên mỉm cười tao nhã, trang phục trắng toát tựa như tiên. nhưng cặp mắt lại không có chút độ ấm! “Chư vị phải chơi đùa thỏa chí mới được…”
Phía sau hắn là một đám quan to quý nhân, thân khoác bào phục hoa lệ!
Trong mắt Lạc Cơ Nhi lóe sáng lệ quang, không nói được ra lời!
Âm thanh nức nở tuyệt vọng của các nữ nô không mảy may gợi lên nửa điểm thương tiếc của đám người này.
Mơ hồ trong màn nước mắt, một người đàn ông lạnh lùng đã phất roi da lên!
“Công chúa!” Một đôi tay run rẩy kéo lấy ống tay áo của nàng.
Lạc Cơ Nhi quay đầu lại, thấy sắc mặt Phù Nhã nhăn nhúm vì kinh sợ.
“Công chúa, người không thể chết được, vì Đằng An, xin người nhất định phải chạy trốn càng xa càng tốt!”
Vì Đằng An, xin người nhất định phải chạy!!
“Ba!….” Một tiếng vang lên
Vùng trời trong khu rừng vang lên tiếng roi sắc bén.
Những nữ hầu xung quanh phát ra những tiếng thét chói tai thê lương, đều điên cuồng chạy trốn vào bên trong khu rừng.
Bên ngoài khu rừng, một đội người ngựa đã bắt đầu nóng nảy bước đi thong thả đi đi lại lại. Ngay lúc Mặc Uyên hơi nhếch miệng cười, tất cả gót sắt của chiến mã đều bước vào khu rừng. Một trận tàn sát đẫm máu đã được phát động trong cánh rừng!
Lạc Cơ Nhi sợ đến mức mặt trắng bệch, mãi cho tới lúc có người ở đằng sau đẩy nàng một cái, hô lên: “Công chúa, đi mau!”
Đó là tiếng của Phù Nhã.
Lạc Cơ Nhi bị xô đẩy hết lượt này đến lượt khác, khi nàng quay đầu lại một lát, nàng thấy rõ ràng một mũi tên bay nhanh phóng tới, hung hăng cắm vào sau lưng Phù Nhã. Phù Nhã thét lên một tiếng thê lương, ngã ra đằng sau.
Trong đầu Lạc Cơ Nhi “Ong” lên một tiếng không khống chế được.
“Phù Nhã.”
“Công chúa, đi mau đi.”
Lạc Cơ Nhi ứa nước mắt, nhìn về đằng sau, một đám thợ săn diêm vương đã ùa tới!
Nàng muốn chạy.
Loạng choạng đứng lên từ dưới mặt đất, Lạc Cơ Nhi dùng hết khí lực toàn thân, liều mạng chạy về phía trước!!
Tiếng gió thổi, tiếng kêu ai oán, tiếng tên bắn, gào rít qua bên tai.
Dưới chân có cành cây khô, nàng vấp ngã, rồi lại đứng lên chạy tiếp, cành lá không ngừng quất vào người nàng, đau nhức bỏng rát. Nhưng nàng không che giấu được sự kinh hoàng trong lòng mình, chỉ biết cố nén suy nghĩ và nước mắt, liều mạng chạy đi.
Phía sau, một cảnh hỗn loạn, Mặc Uyên giương mắt lên, vững vàng dừng lại ở thân ảnh chạy đằng xa kia.
Bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn, mị hoặc động lòng người.
Bên môi hiện lên một nụ cười nhạt tà tà — Muốn chạy trốn sao?
Thúc ngựa về phía trước, càng ngày càng thu hẹp khoảng cách với bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia, Mặc Uyên rút ra một mũi tên gắn lông trắng, giương lên cung, đầu ngón tay buông lỏng, chiếc tên liền hung hăng xé gió, phóng về phía thân ảnh kia.
“A!…”
Mũi tên đã chính xác bắn trúng vào vai phải của Lạc Cơ Nhi. Bước đi loạng choạng của nàng thoáng dừng lại, té phịch trên mặt đất.
Đau đớn, Lạc Cơ Nhi đau đến tê liệt xương thịt, tựa như một người chim không có cánh, run rẩy ngã xuống rừng cây.
Rõ ràng nghe được tiếng móng ngựa tới gần, nàng nhắm mắt lại sắp ngất đi, nhưng bống nhiên lại nhớ tới lời Phù Nhã nói lúc trước— “Công chúa, người không thể chết được! Vì Đằng An, xin người nhất định phải chạy!”
Nàng không thể chết được.
Mang theo nụ cười đắc thắng, Mặc Uyên không chút lo lắng thong thả thúc ngựa đi tới chỗ trong rừng kia.
Không hề nhớ lầm, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn trắng trẻo mặc quần áo tù nhân thô ráp của nàng, chính là ngã ở chỗ này không sai.
Các binh sĩ xung quanh đều xuống ngựa, tới rừng cây để tìm kiếm con mồi bắn trúng.
“Vương gia, tìm được rồi!” Một binh sĩ kinh hô.
“Thật không?” Người đàn ông kiêu căng nở nụ cười thanh nhã, cặp mắt tựa như băng ngọc, tỏa ra ánh sáng quang mang tối tăm, thúc ngựa về phía trước. Ánh mắt coi thường của hắn đảo qua một bãi cỏ —-
Trong nháy mắt, biểu tình ưu nhã cứng lại trên mặt!
Trong lùm cỏ rậm rạp, chỉ còn lại mũi tên gắn lông trắng, rõ ràng đã bị người bẻ gẫy. Dưới lùm cậy, còn có một một bãi máu tươi, còn người con gái kia thì không thấy bóng dáng đâu!
Binh sĩ hai bên cạnh thấy được thần tình của hắn, tất cả đều sợ đến tái mét mặt mày!
“Vương gia, chúng tôi lập tức đi tìm ngay tức khắc!” Một binh sĩ quỳ xuống đất, mồ hôi nhỏ giọt tong tỏng.
Một khối lửa cháy, cứ như đang thiêu cháy trong lồng ngực của Mặc Uyên, càng thiêu càng vượng, cho tới khi hắn không thể tự kiềm chế được.
Công chúa Đằng An quốc thật sao?
“Không cần,” Một nụ cười nhạt hiện lên bên môi, ánh mắt sắc nhọn của Mặc Uyên đảo qua khu rừng, “Bản vương muốn tự mình đi tìm.” Âm cuối cùng tỏa ra hàn khí khiến kẻ khác phải kinh hồn táng đảm!
Lạc Cơ Nhi, để ta xem xem bản lĩnh của ngươi lớn chừng nào, có thể chạy ra khỏi Uyên vương phủ của ta!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tuyệt Ái Nô Phi
Cận Niên
Tuyệt Ái Nô Phi - Cận Niên
https://isach.info/story.php?story=tuyet_ai_no_phi__can_nien