Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tuổi Thơ Cay Đắng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3: Anh Xe Ngựa Tốt Bụng. Trốn Thoát Cùng Bạn Tôi
K
hi về đến nhà rồi, tôi xin phép mẹ tôi đi chơi. Ban đầu, mẹ không cho. Nhưng sau khi tôi nói với mẹ rằng hôm nay là ngày cuối cùng tôi được tự do thì mẹ tôi đã đồng ý. Tôi vội chạy đến nhà Mai Hoa, trong ánh hoàng hôn. Ôi! May quá! Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng mình cũng đã đến nhà Mai Hoa. Tôi bước vào. Mai Hoa đang ngồi đan giỏ. Thấy tôi, nó mừng lắm! Nó bảo tôi:
- Thế nào rồi Huyền Trân, họ đã nói khi nào sẽ bán bạn đi chưa?
Tôi bật khóc. Kể lại mọi chuyện cho Huyền Trân nghe:
- Mai Hoa ơi, ba mẹ mình hôm nay đã đến nhà lão phú hộ rồi, lão nói rằng ngày mai có thể đến nhà lão ngay không và ba mẹ mình đã đồng ý rồi.
Tôi òa khóc lớn hơn. Mai Hoa vỗ vai an ủi tôi:
- Thôi, đừng buồn nữa Huyền Trân. Thế cậu có muốn đến nhà lão bá hộ kia ở không?
- Đương nhiên là mình không muốn đến đó rồi. Đến đó, mình sẽ chẳng bao giờ được tự do, được gặp lại Mai Hoa nữa. Mình sẽ phải hầu hạ gia đình lão. Sau này, còn phải cưới con lão làm chồng nữa.
- Vậy, tối nay bạn ra chỗ miếu đi. Cứ đứng ở đó đợi mình. Nhớ phải lén ra ngoài, đừng để ai phát hiện. Bạn có tài sản riêng gì thì mang hết đi theo, tụi mình sẽ cùng nhau bỏ trốn.
- Như vậy có được không Mai Hoa? Nhỡ ba mẹ mình bắt được chúng mình thì…
- Bây giờ phải liều thôi. Một là trốn đi nhưng khả năng bị bắt được không phải là ít. Hai là không trốn nhưng đảm bảo bạn sẽ bị bán đi và làm vợ người ta.
Sau một hồi chần chừ suy nghĩ, tôi đã bảo Mai Hoa là tôi sẽ bỏ đi và hẹn Mai Hoa đúng mười hai giờ tối nay sẽ đến miếu. Tôi tạm biệt Mai Hoa rồi đi về nhà. Mặt trời đã dần dần lui về nghỉ ngơi, sau lũy tre đầu làng. Ánh hoàng hôn buổi chiều lảng bảng, ửng hồng, theo chân tôi, ghi lại hình bóng tôi trên suốt con đường tôi về nhà.
Về nhà. Đối với tôi, về nhà là quay trở lại một địa ngục trần gian mà Diêm Vương đã dùng để trừng phạt tôi. Nhưng tôi mà không về, thì làm sao tôi có thể trốn khỏi sự nghi ngờ của ba mẹ tôi để mà có thể bỏ nhà đi cùng Mai Hoa. Tôi vẫn bước từng bước nặng nề để về cho kịp giờ. Về đến nhà, một tiếng the thé vang lên:
- Mậy về rồi đó hả, Trân?
Tôi đáp giọng run run trả lời mẹ tôi:
- Thưa mẹ, con mới đi chơi về.
Mẹ đổi giọng ngọt ngào, âu yếm:
- Thôi, rủa tay vào ăn cơm đi con.
- Hôm nay con không phải nấu cơm sao, mẹ? - Tôi thắc mắc hỏi mẹ tôi.
- Hỏi thế thì sao không hỏi rằng: “Sao con gọi bác bằng mẹ mà bác vẫn chấp nhận?” luôn đi. Chẳng qua vì hôm nay là buổi cuối cùng mày ở nhà này nên tao thương mày cho chơi một bữa. Sáng mai mày qua nhà ông Lợi Trường khác có việc phải làm. - Mẹ vừa cười, vừa vẻ nghiêm nghị đáp lời tôi.
Sao tự nhiên bây giờ tôi lại thấy yêu mẹ đến thế. Tôi biết dù tôi sẽ bị chính ba mẹ bán đi nhưng sao tôi thấy má vẫn còn yêu quý tôi nhiều, không như ba tôi. Tôi đi rửa tay và ăn bữa cơm cuối cùng cùng ba mẹ.
Ăn cơm xong, tôi ngắm bầu trời nhung đính đầy sao sáng cùng với ông trăng lưỡi liềm từ mảnh đất thân yêu lần cuối cùng rồi trở vào phòng. Tôi lấy toàn bộ tái sản của mình ra. Thứ mà tôi gọi là “tài sản” ấy cũng chẳng có gì nhiều nhặn. Chỉ có vài bộ quần áo, vài vuốn sách cũ và một món tiền sáu đồng sáu hào quý giá của tôi có lẽ là tài sản đáng quý nhất của tôi hiện giờ. Tôi gom chúng cả vào cái túi đi học đã sờn cũ. Vậy là đồ đạc đã chuẩn bị xong đâu vào đấy. Bây giờ, tôi chỉ việc chờ đến nửa đêm để trốn khỏi cái “địa ngục trần gian” này.
Không biết tôi đã quyết định chính xác chưa. Quyết định nên ở lại hay là bỏ đi. Tôi đã có ý định bỏ đi từ lâu nhưng sao giờ thấy muốn ở lại. Nhưng ở lại chỉ làm tôi thêm khổ đau thôi. Cuối cùng, tôi đã quyết định sẽ không suy nghĩ thêm gì nữa và sẽ rời khỏi nhà. Tôi ngồi lặng im trong phòng, nhớ kĩ lại hình dáng mẹ tôi rồi vẽ ra giấy.
Mẹ Tư Nhật người cũng hơi ốm, nước da vàng hơi đen là điểm chung của phụ nữ vùng này. Nhưng cái đặc điểm cao gầy thì lại chẳng lẫn vào đâu được. Cả khuôn mặt mẹ trông cũng xinh lắm chứ. Mẹ từng được dân làng công nhận là người đẹp nhất, nhì làng chứ không ít. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt buồn hiền dịu… Nhưng mà tâm hồn thì tôi lại không đọc được hết qua đôi mắt mẹ. Có lúc, tôi tưởng chừng mẹ yêu thương tôi. Có lúc, tôi lại thấy mẹ ghét tôi rõ rệt. Rốt cuộc mẹ thương tôi không, tôi cũng không biết. Nhưng thôi, tôi vẫn vẽ bức tranh ấy để sau này, nếu gặp lại, tôi sẽ cố gắng trả lại số tiền ba mẹ đã dùng để nuôi tôi thì còn nhận ra mặt.
Vậy là mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi. Tôi nhẹ nhàng một lần cuối cùng đi thăm ngôi nhà của mình. Vườn là nơi tôi bước tới đầu tiên. Trời tối đen như mực, tôi phải cầm theo ngọn đèn hoa kì đi theo để nhìn cho rõ. Cái bụi hoa phong lan tôi được một bác sống ở rừng U Minh cho tôi năm tôi học lớp một trong một chuyến đi dã ngoại. Mỗi loài hoa đều có vẻ đẹp khác nhau. Hoa hồng đỏ xứng đáng là bà chúa của các loài hoa với vẻ đẹp kiêu sa, lộng lẫy nhưng hoa phong lan lại xứng đáng làm công chúa duyên dáng với vẻ đẹp dịu dàng, đẹp tinh khiết mà không nhàm chán, thiếu sức sống. Hoa phong lan được em trồng theo cả bụi, đầy màu sắc: Màu vàng, cánh nhỏ, rồi lại đến hoa màu tím, màu trắng… Ôi bụi hoa, tớ sắp phải xa cậu rồi. Tớ có nên mang cậu đi cùng tớ không? Hay là tớ để cậu lại tô điểm cho khu vườn rực rỡ thêm?
Cuối cùng, tôi đã quyết định đem chúng lên thay vì trống xuống như mẹ tôi đã trồng mấy năm trước. Nhưng trước khi đào, tôi phải kiếm một cái chậu chứ. Tôi đi khắp một hồi và cuối cùng tôi đã thấy một tác phẩm bằng đất của tôi khi tôi đi chơi ở nhà bác thợ nung trong làng cùng Mai Hoa thì bác đã cho tôi làm thử một chiếc chậu. Tôi lấy nó, hì hục đào bới đất. Đất ở vườn rất tốt, tơi xốp, nhiều chất dinh dưỡng. Đào mãi, đào mãi, thì cuối cùng, tôi đã đào được cây lên, đem trồng vào chậu. Đang định lấp lại đất thì tôi thấy một chiếc hòm. Tôi lôi nó lên. Ơ kìa! Tôi chợt nhận ra đó chính là chiếc hòm quý giá của cha tôi cất kĩ trong tủ ngày trước kia mà. Sao bây giờ lại ở đây? Tôi lén mở chiếc hòm. Bên trong có sợi dây chuyền có tên tôi đeo hồi trước. Mà khi tôi nhìn kĩ lại thì mặt sau dây chuyền cũng có một dòng tên là Ngọc Hân. Tôi thắc mắc không biết đây là ai. Nhưng đây là sợi chuyền vàng quý, chắc nó là của người nào đã mất trong nhà đã để lại di vật này. Còn một mảnh giấy nữa. Giấy gì vậy ta. Tôi không kiềm chế nổi sự tò mò nên đã mở ra đọc. Đó là một tờ giấy chia tài sản. Tôi chỉ chú ý có dòng chữ: “ Hôm nay là ngày 16 tháng 10 năm 1949. Hôm nay, tôi đã chuyển số tiền là 100 đồng và 10 mảnh ruộng cho con gái tôi là Ngọc Hân. Số tài sản này do toàn quyền con gái tôi sử dụng. Nếu sau này con tôi có mệnh hệ gì, toàn bộ tài sản sẽ dùng để cứu Ngọc Hân, còn lại thừa bao nhiêu tiền thì đều sẽ là người đã cứu Ngọc Hân được quyền hưởng”. Chà! Không biết người mẹ của người tên là Ngọc Hân nhắc đến trong tờ giấy là ai nhỉ? Thật là giàu có? Người mẹ đó cũng rất thương con chứ không như ba mẹ mình. Thôi, mặc kệ đi. - Tôi làm lơ tờ giấy đó đi và không để ý đến nó nữa. Tôi lại đặt chúng vào cái hòm của cha tôi và lại chôn cái hòm xuống đất.
Thế là bây giờ, tôi lại đi ngắm nghía tiếp ngôi nhà của mình. Ôi chao! Con bò ngày ngày tôi vẫn dắt ra đồng giờ tôi sẽ chẳng thể nào gặp được. Ôi! Cái gian bếp nhỏ xinh mà lần đầu tôi tự nấu ăn. Ôi! Cái gian phòng khách nhỏ tôi thường ngồi nghe mẹ kể chuyện thuở còn bé. Ôi! Cái sân mà tôi vẫn hay chơi lò cò. Chỉ một lát nữa thôi! Tất cả, tất cả những thứ này sẽ vào trong dĩ vãng. Tôi sẽ quên chúng đi và có một cuộc sống mới. Tôi bước vào phòng khách, ngước nhìn lên cái đồng hồ cũ kĩ nhưng vẫn còn chạy tốt treo trên cái kệ đồ tre. Bây giờ là 11 giờ 40 phút đêm. Nhanh vậy sao! Tôi phải đi rồi. Tôi đã phải rời xa ngôi nhà gắn bó của mình rồi. Tôi nhanh nhẹn về phòng lấy túi đồ và cầm theo chậu hoa rồi đi theo lối một cánh chửa gỗ mục nát ở sau nhà được cài then chốt cẩn thận. Nhưng may là nó không có khóa. Nếu không, tôi sẽ lại kẹt trong nhà mất thôi! Vừa ra khỏi nhà, tôi chạy vụt ra đến miếu. Bây giờ, trời tối đen hơn ban nãy nhiều. Gió tràn đến mãnh liệt. Cái rét làm tôi lạnh tưởng chừng xé rách da thịt tôi rồi chứ. Thực ra, đối với nhiều người khác, cơn gió này chả là gì. Nhưng đối với tôi lại khác. Bây giờ là cuối thu rồi. Tôi thì làm gì có quần áo dài mà mặc. Tôi đang mặc chỉ là những bộ quần áo cộc được khâu thêm may đoạn ống tay chằng chịt miếng vá đến khuỷu tay nhờ xin được mảnh vải bỏ đi từ cô Thu may vá. Tôi phải cố gắng sức đi ra đến miếu. Chứ không thể làm gì khác.
May quá! Lạy trời, lạy phật. Tôi đã ra đến miếu rồi. Tôi chưa thấy Mai Hoa đâu cả. Dưới cái rét ấy, tôi chúi ngay dưới đống rơm khô đợi Mai Hoa. Lát sau, tôi chợt thấy một cái bóng người từ xa đi đến với tốc độ rất nhanh. Mai Hoa chăng? - Tôi tự hỏi chính bản thân mình. Tôi tự nhủ:“ Chắc không phải Mai Hoa rồi”. Tôi nghĩ như vậy vì nó lao đến với một tốc độ khá là nhanh và cái bóng ấy chưa đến hẳn cũng to hơn một đứa trẻ con rồi. Nhưng…Ôi! Hình như đó là…Phải rồi. Đó chính là anh đánh xe ngựa mà ba mẹ tôi vẫn thường gọi để chở chúng tôi đến nhà lão bá hộ Lợi Trường. Tôi đứng phắt dậy. Anh xe ngựa cũng vừa đánh xe đến nơi. Tôi lại gần. Mai Hoa bước xuống từ trên xe ngựa, nở nụ cười tươi tắn. Tôi đến bên Mai Hoa hỏi:
- Mai Hoa, cậu quen anh xe ngựa này à?
Mai Hoa đáp lại tôi:
- Đúng vậy. Mình quen anh xe ngựa trước khi quen cậu. Anh xe ngựa trước đây từng bị lạc trong rừng, suýt chết. May lúc đó, mình dạo chơi trong rừng nên đã cứu được anh xe ngựa. Chiếc xe ngựa này là do mình và anh đã đóng. Còn chú ngựa này thì hiếm lắm mới bắt được một con ở rừng U Minh đấy. Lúc bắt được, nó còn nhỏ. Chắc lúc tụi giặc ném bom xuống đây, chú ngựa bị lạc chủ đến đấy. Thế là mình và anh xe ngựa đã nuôi chú ngựa này. Rồi hồi chiều này, ngay lúc cậu vừa về, mình lại gặp được anh xe ngựa. Mình chợt nhớ tới cậu và nhờ anh xe ngựa giúp. Anh nói cũng biết cậu và cũng đã đồng ý giúp bọn mình rồi. À, mình cũng phải giới thiêu chứ nhỉ. Anh xe ngựa này tên là Mã Lai.
Đoạn, Mai Hoa quay sang anh Mã Lai:
- Anh Mã Lai, đây là Huyền Trân, bạn của em.
Anh Mã Lai, tươi cười, trông rất hiền hậu, nhưng bóng tối bao trùm, tôi không nhìn rõ mặt anh. Dù tôi có đi xe ngựa cuẩ anh nhiều lần cũng không thể thấy vì lúc đó, anh đeo cái mạng che mặt lại giống các người đánh xe ngựa khác vì đây là tục lệ của làng tôi. Mai Hoa kéo tay tôi, dắt tôi lên xe ngựa. Chợt thấy đống rơm khô, Mai Hoa đã bước xuống xe, bê lên một đống nhỏ và mang lên xe nói với tôi với khuôn mặt cười ngộ nghĩnh:
- Trời lạnh, có đống rơm này là đêm nay tụi mình an tâm rồi.
Thế là bây giờ, tôi và Mai Hoa, bắt đầu chuyến đi của mình.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tuổi Thơ Cay Đắng
Nguyễn Thùy Dương
Tuổi Thơ Cay Đắng - Nguyễn Thùy Dương
https://isach.info/story.php?story=tuoi_tho_cay_dang__nguyen_thuy_duong