Tứ Thư epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 1
ON TRỜI
1.Tình yêu và nỗi khổ đã đến.
Sau khi sang thu, cánh đồng phẳng lặng, vắng tanh vắng ngắt, trên mặt đất con người bé tí tẹo như con kiến. Một chấm đen đang to dần. Trong khu dục tân, những ngôi nhà mọc lên khai thiên lập địa. Con người đến ở, thì có như thế. Tình yêu vô biên và nỗi khổ vô hạn đã đến. Mặt trời sắp lặn vàng óng ả. Ánh sáng đặc quánh, nếu tính trọng lượng, mỗi cột sáng cũng phải nặng bảy tám lạng, cứ từng cột từng cột chen chúc dầy đặc như rừng. Chân Con Trời nhảy múa trong ráng chiều rực rỡ. Hơi ấm cộm chân, cộm cả ngực và lưng. Người chạm hơi ấm, hơi ấm thít người. Nhà khu dục tân, khai thiên lập địa, gạch xanh ngói xanh cũ kĩ, ánh sáng hỗn độn chồng đống chồng khê… Giữa đồng không mông quạnh, con người đến ở, thì có như vậy. Ánh sáng là tốt. Đức Chúa Trời phân chia ánh sáng và bóng tối, gọi sáng là ngày, tối là đêm, có buổi tối, buổi sáng, trước khi đêm đến là hoàng hôn. Hoàng hôn là tốt, gà lên giá, dê về chuồng, bò tháo vạy, người về nghỉ.
Con Trời trở về, tình yêu và đau khổ đã đến, cổng khu dục tân khép hờ. Ngài thổi còi. Tiếng còi réo vang. Mọi người đều đến xếp thành hàng.
Đức Chúa Trời phán: Phải có khoảng không phân cách nước với nước, khoảng không phân cách nước dưới khoảng không với nước trên khoảng không, thì có như vậy, trên khoảng không là trời, dưới khoảng không là đất, mặt đất đỡ người, từng dải, từng dải, mênh mông, mênh mông.
Con Trời nói: Ta đã trở về, từ bên trên, từ trên thị trấn, tuyên bố mười điều răn. Đọc mười điều răn:
1. Nhất nhất phải xin phép, cấm đi lung tung.
2. Nhất nhất phải lao động, cấm nói năng bừa bãi.
3. Nhất nhất phải cày cấy, thi đua được mùa, có thưởng phạt.
4. Không được thông dâm, thông dâm xử phạt
5. Lại thu sách vở bút mực, không được đọc viết lung tung, cấm nghĩ vớ vẩn
6. Không phao tin đồn nhảm, cấm phỉ báng…Tổng cộng mười điều, gọi là mười răn. Điều thứ mười cấm bỏ trốn, giữ lời dạy, giữ quy tắc, ai bắt kẻ bỏ trốn có thưởng.
Trước khi đêm đến, hoàng hôn sưởi ấm trái đất. Nhà xanh của khu dục tân xây giữa cánh đồng hoang vắng, thành từng dẫy, từng dẫy. Trước dẫy đầu tiên là sân, có cây du, trên cây có chim.
Đức Chúa Trời phán: Đất phải sinh các sinh vật tuỳ theo loại: Súc vật, côn trùng, thú hoang, chim muông, loại nào theo lọại đó, gia cầm loại nào theo loại đó. Tất cả côn trùng trên đất, loại nào theo loại đó. Đức Chúa Trời thấy điều đó là tốt đẹp. Ngài lại phán, chúng ta hãy tạo nên loài người như hình thể Ta và giống như Ta để quản trị các loài cá biển chim trời, súc vật trên trái đất, cùng tất cả côn trùng bò và chạy nhảy trên mặt đất, cũng như các vật sống hoạt động trên mặt đất và chim bay trên trời. Ngài nói, xem này, Ta ban cho các ngươi mọi thứ rau xanh kết giống và mọi thứ cây ra quả có hạt mọc trên đất để dùng làm thực phẩm cho các ngươi. Ta cũng ban tất cả cây cỏ xanh cho các thú vật, chim trời và mọi loài vật bò trên đất, mọi loài có sinh khí làm thực phẩm, thì có như vậy. Đức Chúa Trời nhìn mọi vật Ngài dựng nên và thấy là rất tốt. Vạn vật trên trời dưới đất đều tạo dựng đầy đủ, loại nào vào loại ấy, có trật tự, quy củ, mặt Ngài tươi cười.
Con Trời nói, tất cả mười điều, điều thứ mười là không bỏ trốn, giữ lời dạy, giữ qui tắc, bắt kẻ bỏ trốn được thưởng.
Con Trời lấy ra một bằng khen, giấy trắng rìa đỏ. Bên trên là quốc kỳ, quốc huy, viết chữ “BẰNG KHEN” rõ to, để ở trên. Chỗ trống của bằng khen nên viết chính văn, không có chữ, in một viên đạn, màu vàng choé. Con Trời nói:
- Ta lên thị trấn về, bên trên bảo phát cho các người. Bên trên nói, nếu ai trốn, ngoài việc tước bằng khen, còn phải ăn đạn thật.
Việc đã an bài, thì có như thế.
Con Trời phát bằng khen cho từng người, yêu cầu ai nấy dán ở đầu giường, hoặc đè dưới gối, luôn luôn tâm niệm. Trời đã tối. Hoàng hôn là tốt, gà lên giá, dê về chuồng, bò tháo vạy, người nghỉ việc, Ngài lại phán, việc cuối thu là gieo giống. Tiểu mạch sản lượng mỗi người ít nhất từ ba đến năm mẫu (mỗi mẫu Trung Quốc bằng 667 mét vuông), phải cày cấy gieo trồng, thi đua xem ai được mùa, nông dân bình quân mỗi mẫu, không dưới hai trăm cân (một cân Trung Quốc bằng một nửa kg), các người đều tài giỏi, có văn hoá, yêu cầu sản lượng mỗi mẫu 500 cân. Bên trên nói, nhà nước đứng dưới gầm trời, nước Mỹ là một quả cầu, nước Anh, nước Pháp, nước Đức, nước Italia đều là hòn dái cục phân và đuôi gà của quả cầu. Trong hai ba năm, chúng ta phải xung thiên náo địa, đuổi Anh vượt Mỹ. Bên trên phán, trồng tiểu mạch, phải hái mặt trăng, bắn mặt trời, luyện gang thép đại quy mô, các người bình quân mỗi người mỗi tháng phải luyện được một lò gang thép. Có văn hoá có tài năng, các người không được kém nông dân.
Cấp trên đã phán, thì có như thế.
- Không canh tác, không luyện thép cũng được – Con Trời nói - Các người bỏ trốn cũng được. Trong khu khác đều đã có người được thưởng đạn thật. Các người bỏ trốn, ta chỉ xin một điều, một điều kiện, đó là ta đi vác vể một con dao cầu, các người chạy trốn, không cày cấy, không luyện thép, cũng không muốn ăn đạn thật, vậy thì hãy dằn ta dưới lưỡi dao cầu cắt ta một nhát.
- Ta sẽ phối hợp các người cắt phập ta một nhát cho xong, rồi các người đi đâu thì đi, nhưng biết đi đâu!
- Ta chỉ xin thế thôi, cắt cổ ta xong, khỏi phải cày cấy, khỏi phải luyện thép, các người ra đi.
Trời đã tối, thì có như thế. Bóng đêm mùa thu đổ xuống. Trời đất hỗn độn hư không, màu đen xanh, như quả dưa thơm. Mọi người ra về, đều mang theo bằng khen, giấy trắng riềm đỏ, phía trên là quốc kỳ, quốc huy, viết một chữ khen. Chỗ viết chữ trên bằng khen, in một viên đạn rõ to màu vàng choé, giống như một trái quả giữa chậu hoa. Đức Chúa Trời nói, trên trời có ánh sáng, chia ra ngày và đêm, làm ký hiệu, định ra tiết lệnh, ngày tháng năm, đồng thời phát sáng bầu trời, chiếu khắp mặt đất, thì có như thế. Vậy là Đức Chúa Trời tạo nên hai vì sáng lớn, vì sáng lớn hơn cai quản ban ngày, vì sáng nhỏ hơn cai quản ban đêm và các tinh tú, phân biệt sáng và tối. Đức Chúa Trời thấy thế là tốt. Thế giới đã hình thành. Có buổi tối, có sáng sớm. Trước đêm một chút là hoàng hôn, sau hoàng hôn là đêm. Đêm đến lặng lẽ, vạn vật đều yên tĩnh, nhưng có tiếng động trong lòng đất, truyền lên mặt đất. Lại có tiếng nỉ non của cây cỏ truyền trong không trung. Lại có tiếng kêu của chim về tổ. Có tiếng người khóc, người nào cũng cầm chiếc bằng khen, giống như cầm một đoá hoa to, ai cũng lặng lẽ khóc, hình như đã sang thu, hoa rơi rụng, như tiếng khóc của đêm.
Thì có như thế. Con Trời về nhà mình ngủ. Trên mặt đất trống vắng. Yên tĩnh đỡ bước chân con người, như mặt nước đỡ vật trôi nổi.
2. Bẻ gẫy trời bắn mặt trời, náo thiên náo địa.
Thi đua được mùa, trồng tiểu mạch. Con người cày xới ruộng đất. Giữa tháng chín, bầu trời cao xa vời vợi, hơi thu giăng giăng trải khắp đồng hoang. Mặt trời muốn chiếu đến đâu thì chiếu, không muốn chiếu đến đâu thì thôi. Gió cũng thế, muốn thổi ngọn cây, ngọn cây liền đung đưa, muốn thổi mái tóc, mặt người, thì gió lạnh phả vù vù, muốn thổi khắp mặt đất, thì cỏ cây và mặt đất liền rì rẩm thủ thỉ. Nói là bên bờ sông Hoàng Hà, thật ra xa tít mù tắp, chỉ thấy cánh đồng vắng lặng, trải dài mênh mông giữa khu dục tân và bờ sông Hoàng Hà, không thấy thôn bản, chỉ thấy đám đông phạm nhân cải tạo, toàn người là ngườiGiữa các khu dục tân cách rất xa nhau, không qua lại.
Người đào bới đất, phân tán khắp cánh đồng. Sáng sớm thức dậy khỏi giường, người liền cày ruộng. Ăn xong cơm sáng, người lại cày ruộng. Đến giờ ngọ người lại cày ruộng. Sắp xếp theo thứ tự, thì đây là khu thứ chín trăm mười chín. Bên trên nói, gọi người, đất đai và hoa màu phân tán trên bờ sông Hoàng Hà là khu dục tân. Thì liền có khu dục tân. Bên trên bảo, đặt phiên hiệu cho người và đất trong cả khu để tiện cải tạo trừng trị. Trời quản đất, đất quản người, bắt họ lao động làm việc. Người có người khác đến sai bảo. Người khác bố trí nơi đây thành khu 1, khu 2… cho đến khu thứ chín trăm mười chín. Bên trên nói, sắp xếp thế là tốt, bắt họ lao động canh tác, có thể thưởng phạt, có thể cải tạo. Có nghĩa là bắt họ lao động canh tác ngày đêm, cải tạo họ, đổi mới họ. Mặc dù họ vốn ở đâu, tại kinh thành, tại miền nam, tại thị trấn thị xã, hay tại địa phương trong tỉnh: họ nguyên là giáo sư, cán bộ, học giả, thầy giáo, hoạ sĩ, kiến thức chất đầy năm xe, tài cao đong đầy tám đấu, tất tuốt xít đều đưa đến đây lao động cải tạo, bồi dưỡng thành con người mới. Hai năm ba năm, năm năm tám năm, thậm chí cả đời.
Thì có như thế, cũng là lao động, cũng là cải tạo đổi mới.
Sắp đến giờ ngọ, Con Trời đã đến. Người lấm tấm như sao sa trên mặt đất, trên trời có chim đang bay. Xa xa là sông Hoàng Hà, hơi nước tràn đến tanh tanh, đồng ruộng vừa cày xới, vàng vàng đo đỏ, lấp la lấp loáng dưới ánh mặt trời. Mặt đất toả mùi thơm của đất ấm ủ hàng ngàn năm. Mùi thơm nhởn nhơ bay, như tơ lụa, bồng bềnh dưới ánh nắng như mù khói. Trên cánh đồng, ai ai cũng thấm mệt, đang ngồi nghỉ. Thấy Con Trời đến, tất cả đều vội vàng hốt hoảng đứng dậy làm việc. Có kẻ mắt kém không trông thấy, Con Trời bước đến đứng trước mặt. Biết anh ta là một nhà văn, viết sách lập thuyết, liền nói:
- Trước tác của ngươi là cứt chó.
Nhà văn ngẩn người, gật đầu đáp:
- Trước tác của tôi là cứt chó.
- Nói ba lần.
Nhà văn liền nói ba lần:
- Trước tác của tôi là cứt chóCon Trời cười bỏ đi.
Nhà văn cũng cười, lại hấp ta hấp tấp cuốc ruộng.
Gặp một giáo sư là học giả, đang ngồi xổm xem sách. Con Trời nhìn ông ta, ông ta không nhìn thấy Con Trời. Con Trời đứng đằng sau ông ta, ho một tiếng:
- Còn xem gì thế?
Học giả giật mình đứng lên, ôm sách vào lòng có ý chống đối, ánh mắt có vẻ khinh thường, cầm cuốc cuốc ruộng.
Trời cao xanh biếc, mây lại nhàn nhạt. Mảnh đất học giả khai khẩn giữa đồng hoang còn mới tinh và thơm thơm. Khu chín trăm mười chín biên chế thành từng trung đội rồi đến tiểu đội. Cuốc bới đất lấy trung đội làm bầy đoàn, làm việc rải rác giữa cánh đồng phía đông của khu. Đi từ trung đội một đến trung đội ba, đường rất xa, đất rất rộng. Cây ngô vụ trước, còn xếp ở đầu bờ, dựa chung quanh gốc cây thành đống hình tròn, người có thể chui vào sưởi ấm, cũng có thể chui vào làm việc gì đó. Trong trung đội ba, quân số đầy đủ, đang cày cuốc. Nhưng kiểm tra kỹ thiếu một người. Sau khi nhìn ánh mắt một người cùng đi, Con Trời đã tinh ý đi đến đầu bờ ruộng, chỗ cây dương xếp cây ngô cũ xung quanh, giơ chân đá đá vào những cây ngô, đá thêm cái nữa, thì có một người lồm cồm chui ra, trên đầu vẫn còn đội lá ngô.
Trông thấy Con Trời, người ấy sợ hãi, mặt tái mét không còn một hạt máu. - Đi đại tiện phải không? – Con Trời hỏi.
Người ấy im lặng.
- Đi tiểu tiện phải không? - Ngài lại hỏi.
Vẫn không trả lời.
Con Trời bới những cây ngô xếp quanh gốc cây, thấy một cái hang. Trong hang có ánh sáng. Ánh sáng trên cây dọi xuống. Trên cây có dán bức tranh Thánh Mẫu Ma-ri-a. Ngài không biết Thánh Mẫu, nhưng biết bà ta rất đẹp. Tranh cũ và bẩn, người thì đẹp. Ngài ngắm ngắm cười cười, lại lấy cây ngô rấp cửa, nụ cười biến mất, mặt lạnh như tiền:
- Ngươi nói ba lần: tôi là lưu manh, tôi là lưu manh, tôi là lưu manh!
Người ấy không nói,- Không nói chui vào trong làm gì? Vẫn là một con đàn bà Tây.
Người đó không nói.
- Nói hai lần cũng được - Con Trời nhượng bộ.
Người ấy không nói.
Đám đông cuốc đất ở xa đều nhìn về chỗ đó, không biết nơi đó đã xảy ra chuyện gì. Chỉ ngáo ngơ nhìn, lâu lắm. Con Trời có vẻ nóng mặt, bước tới, hỏi dồn:
- Ngươi không nói thật hả? Không nói ta sẽ dứt bức tranh đem treo trên tường trong khu, tuyên bố ngươi làm chuyện bậy bạ với con mụ này trong hang xếp cây ngô nỏ đầu bờ ruộng.
Người ấy vẫn không nói.
Con Trời không biết làm thế nào, đá một phát vào cây ngô, cửa hang hở ra. Ngài quay lưng lại đám đông, đối diện với bức tranh, cởi giải rút, định tụt quần như sắp sửa đái vào bức tranh. Giờ phút này người ấy hốt hoảng, bỗng dưng quỳ sụp trước mặt Con Trời:
- Coi như tôi van xin Ngài chớ làm thế!
Con Trời bảo:
- Ngươi nói, tôi là lưu manh, chỉ nói một tiếng cũng được.
Người ấy không nói. Con Trời lại ra vẻ như đái vào bức tranh.
Mặt người ấy trắng bợt, môi run run, nói mấy câu liền:
- Tôi là lưu manh, tôi là lưu manh…Tuy nói, nhưng nước mắt ứa ra.
Có thế chứ - Con Trời bảo – Nói sơm sớm đi có phải xong rồi không.
Ngài cũng bỏ đi, không tỏ ý trừng phạt người ấy như thế nào. Nhưng người ấy lại lăn ra đất, sắc mặt nhợt nhạt, như cái hang rỗng sáng giữa bầu trời. Con Trời bỏ đi, sang trung đội bốn, đến với đám đông cuốc ruộng xa hơn. Ở đó, Ngài lại gặp một đàn bà, trẻ tuổi, trầm tĩnh, dáng tương tự người đàn bà trên cây trong ánh sáng của cái hang được quây bởi những cây ngô vụ trước. Người đàn bà trẻ, trầm tĩnh, đẹp đến mức đoan trang. Ngài định gọi là chị. Ngài đi đến gần, lại thấy chị không giống bức tranh. Nhìn lại thì giống. Bị quyến rũ, Ngài đến gần người đàn bà. Nhưng chị cuốc đất, cúi xuống đứng lên, cứ xa dần Ngài. Ngài lại đến gần, biết chị là người mới đưa đến khu thứ chín trăm mười chín, là nhà giáo, người thị xã, dạy âm nhạc, nghệ sĩ đàn pi-a-nô. Tay chị phồng rộp, máu chảy theo cán cuốc. Ngài lấy khăn tay lau máu cho chị. Khăn tay vải trắng dệt thô còn mới, sạch sẽ, có riềm chung quanh.
Chị nhìn ngài, có vẻ cảm mến.
3/ Cuốc đất gieo giống, các khu dự báo sản lượng mỗi mẫu.
Con Trời yêu cầu không cao, các khu khác, đều báo sản lượng mỗi mẫu 500, 600, 700 cân. Còn có mấy khu lại báo sản lượng mỗi mẫu 800 cân. Con Trời chỉ yêu cầu khu chín trăm mười chín, xuống đến các trung đội, mỗi trung đội báo 500 cân là được. Sản lượng trung bình mỗi mẫu 500 cân.
Sáng sớm thức dậy, ánh nắng toả khắp muôn nơi. Khu chín trăm mười chín, yên tĩnh đến nỗi nghe được tiếng ánh nắng rơi xuống đất. Con Trời gọi phụ trách các trung đội đến nhà họp. Mọi người đều ngồi đối diện im lặng. Ngài bắt từng trung đội báo cáo sản lượng dự tính, nhưng đều im lặng như chết.
- Ta biết – Con Trời nói - Sản lượng mỗi mẫu ở đây nhiều nhất là 200 cân, nhưng không thật, cần phải đạt sản lượng mỗi mẫu năm trăm, cứ báo miệng trước đã, sau đó ra sức gieo trồng.
Họp ở trong nhà Con Trời. Nhà ở một bên cổng chính của khu, có ba gian, gian giữa là sảnh, hai bên là chỗ ở luân lưu của Ngài. Người đến họp ngồi trong sảnh, có mấy cái ghế băng, họ ngồi đối diện, đầu ai cũng cúi gằm. Một nhà văn, một học giả, một giáo sư tôn giáo, một người nữa là giáo viên dạy nhạc, nghệ sĩ chơi đàn pi-a-nô. Họ được chỉ định phụ trách các trung đội. Tất cả ngồi im thin thít.
- Các người không báo sản lượng mẫu – Con Trời khẽ nói - không cho các người về rửa mặt.
- Các người không báo sản lượng mẫu – Con Trời nói to - không cho các người về ăn cơm.
Cuối cùng Con Trời đã quát tướng - Các người không báo sản lượng mẫu, ta sẽ cách chức không để các ngươi phụ trách trung đội, bắt các ngươi năm năm không được về nhà. Sáu năm gia đình không được đến đây thăm.
Thế là chơi trò du hí, trung đội nào cũng báo sản lượng cao.
Thì có như thế.
Sản lượng dự báo đều số 600. Con Trời là người tốt, ngài không đánh không mắng, chỉ giơ chân đá ghế. Dự báo sản lượng, ầm ĩ một lát xong; các học giả, tôn giáo, nghệ sĩ đều về ăn cơm.
Đã rửa mặt, đã ăn cơm. Thế giới cũng như thế.
Con Trời không cho nhà văn ra về. Ngài nói, trong bốn người, nhà ngươi báo sản lượng thấp nhất. Ngươi phải ở lại, ta có chuyện nói với ngươi.
Nét mặt sợ hãi, nhà văn ở lại, nhìn các học giả, tôn giáo, nghệ sĩ an nhiên ra khỏi cửa, nét mặt đầy hâm mộ, như đất mầu nâu đỏ mới đào trên mặt đất. Chờ giáo sư Tôn giáo, học giả, nghệ sĩ ra khỏi nhà, Con Trời đóng cửa. Trong ánh sáng lờ mờ, chỉ có Ngài và nhà văn. Con Trời lấy ra bức tranh Thánh Mẫu, trải lên bàn, hỏi đây là ai? Gã giáo sư Tôn giáo lén lút dán bà ta lên cây dương ở đầu bờ có xếp những thân cây ngô cũ vây quanh.
Con Trời lấy ra một quyển sách do các con số “1,2, 3,4, 5, 6, 7” và đường cong đường thẳng kết thành, hỏi đây là gì? Ta để nghệ sĩ phụ trách trung đội bốn, chị ấy liền biếu ta quyển sách này, tác phẩm của chị ấy.
Con Trời lấy ra một bằng khen vẽ viên đạn đã phát từ trước, viên đạn vàng óng, chỗ trống bên dưới viết hai câu thơ chữ đỏ nổi bật:
“Cho dù ngưỡng sắt ngàn năm
Cũng về với đất nằm trong nấm mồ”.
(thơ Phạm Thành Đại đời Tống ND).
Con Trời chỉ vào hỏi:
- Cái này để dưới gối gã học giả, ý nói gì vậy?
Con Trời còn lấy ra nhiều thứ, đưa cho nhà văn nghiên cứu kỹ. Ví dụ tranh đàn bà nửa khoả thân, sổ nhật ký viết kín sổ, bút bi hoàn toàn dùng cho người nước ngoài, bật lửa ga bật ra lửa, ngay đến nhà văn cũng chưa từng biết. Chiếc bật lửa đầy mùi xăng như hơi khói ô tô chạy qua phụt ra. Hai người ngồi vây quanh xem từng thứ, nói rất nhiểu, rất nhiều chuyện. Cuối cùng Con Trời lấy ra một lọ mực xanh, một bút chấm mực, một quyển giấy viết thư, đưa cho nhà văn bảo:
- Ngươi có thể viết sách, mong muốn của ngươi có thể thực hiện. Bên trên đồng ý cho ngươi viết sách lập thuyết trong khu. Ngươi có thể viết ra một bộ sách rất hay, hay vô cùng. Bên trên đặt tên quyển sách cho ngươi là “Tội nhân lục”. Bên trên nói, mỗi quyển giấy nháp năm mươi tờ, yêu cầu ngươi viết hết cả năm mươi, nộp lên rồi lại lấy năm mươi tờ khác. Ngài nói, chỉ cần ngươi viết ra tác phẩm, không những cho ngươi về đoàn tụ với gia đình ở tỉnh thành, mà còn in phát sách của ngươi khắp toàn quốc, điều ngươi lên Kinh thành, để ngươi thống lĩnh việc viết sách trong cả nước.
Con Trời giục:
-Ngươi về đi. Trong khu chín trăm mười chín, ngươi được trên tín nhiệm nhất.
Khi ra về, nhà văn còn ngoái lại nói:
- Chúng tôi đã báo thấp sản lượng mẫu, bây giờ tôi báo lại là 800 cân!
Con Trời cười với nhà văn. Ánh nắng vàng tươi. Trên mặt đất sương mù giăng giăng. Tiếng còi ra đồng gieo trồng chợt vang lên lanh lảnh, như bay như nhẩy trong sân khu.
4. Còi đã thổi. Tiếng kêu xé trời. Nhưng mọi người cứ ngồi chết dí trong nhà không ra, không vác cuốc xẻng ra đồng. Mỗi trung đội hai máy gieo hạt đều nằm khểnh dưới mái hiên, sợi dây chão kéo máy gieo mạch vứt lòng thòng ra đất. Hạt giống mạch cấp trên phát xuống chứa trong túi, dựng ngay ở cửa nhà các trung đội.
Kẻ giặt quần áo cứ giặt quần áoKẻ viết thư cứ viết thư tự nhiên.
Kẻ không làm gì cứ việc tự do ngồi phơi nắng tại chỗ.
Phụ trách các trung đội đều đi tìm Con Trời báo cáo không ai chịu ra đồng, các phạm nhân đều bảo đứa nào tài giỏi, thì cứ việc ra đồng mà trồng sản lượng mẫu 800 cân?
Nhìn giáo sư tôn giáo, học giả và nghệ sĩ vừa từ trong nhà mình đi ra quay trở lại, Con Trời khẽ nói ba chữ:
- Họp đã.
Thì có như thế.
Mọi người đều tập trung trên bãi trống trước nhà Con Trời. Đơn vị đều ngồi theo trung đội. Con Trời không nhiều lời, lấy ra một văn bản, bảo một phạm nhân còn trẻ đọc. Con Trời nói, ai đọc một lượt văn kiện, sẽ thưởng người ấy cả ngày mai không lao động, lên thị trấn đưa thư, lấy thư báo bưu điện gửi đến đem về, liền có hai phạm nhân trẻ tranh nhau đọc. Con Trời chỉ định một trong hai người đọc. Văn bản không dài. Trên văn bản công bố những sách được đọc trong khu cải tạo. Sau khi đọc xong văn bản, Con Trời im lặng một lúc, rồi nói to trước mọi người:
- Tất cả nghe rõ chưa? Đã công bố những sách các ngươi được đọc. Các ngươi đọc những sách không công bố là sai lầm, phạm pháp, là phản động.
- Giờ ta hỏi, Ta biết các ngươi đều đọc sách gì, sách các ngươi đều giấu ở đâu trong nhà – Con Trời đi đi lại lại trước mọi người nói - Có kẻ nấp trong nhà xí đọc sách phản động. Có người ngủ đến nửa đêm thức dậy đọc rặt những sách phản động là phản động. Còn có đứa vừa đọc sách vừa khóc hu hu.
Sau khi đi qua đi lại trước mọi người, Con Trời đột nhiên đứng lại, chỉ vào người tranh đọc văn bản:
- Hai ngươi ngày mai nghỉ một ngày lên thị trấn đưa thư, lấy thư, ta còn thưởng các ngươi ngày mai được nghỉ phép ba ngày về thăm gia đình. ConTrời nói:
- Bây giờ hai ngươi hãy nghe ta. Đến trung đội 2, lật đầu giừơng của học giả, dưới gối của ông ta đang giấu một quyển sách rất phản động.
Hai thanh niên đi tìm, đã tìm thấy một quyển sách phản động có tên là “Nguỵ Tấn thất hiền”.
Con Trời nói:
- Đến trung đội 3, trong chăn của giáo sư Tôn giáo, vỏ chăn của ông ta có phéc mơ tuya, các người hãy kéo phéc mơ tuya ra mà tìm.
Hai thanh niên đi tìm, trên đầu giường của giáo sư Tôn giáo, chiếc chăn của ông gấp vuông vắn, có một quyển “ Cựu ước” giấu ở trong phéc mơ tuya. Trong bìa đen của cuốn sách đó, trang nào cũng bị đọc nhàu nát, đều có dấu dùng ngón tay nhấm nước bọt mở ra xem.
Con Trời nói:
- Sang nhà trung đội bốn tìm dưới gầm giường của gã nhà văn. Dưới gầm giường của anh ta có ba cái hòm gỗ, trong hòm đều là sách.
Hai thanh niên đi tìm, tìm được ba hòm gỗ, khiêng cả về, vất quần áo ra đất, dốc hết sách. có các quyển: “Cỏ dại”, “Đường Tống luật”, còn có tiểu thuyết nước ngoài: “Cao lão đầu”, “Đôn ki-hô-tê”, tập truyện của Merimee, kịch của Sếch-xpia “Rô mê ô Giu ly et”. “Đêvit Ko-pơ-fin” của Đích-Ken, còn có “Nỗi buồn phiền của thiếu niên Véc-te” của Goethe. Hổ lốn hẳn một đống rặt sách cũ, đều rách nát. Chữ trong sách đều in phồn thể. Tiểu thuyết của nhà văn đều là chuyện của Trung Quốc, nhưng anh ta cất giấu và đọc phần nhiều là sách nước ngoài.
Ba hòm mấy chục quyển, một đống lù lù như núi, đốt thành một đống lửa.
Con Trời đưa ánh mắt nhìn nữ nghệ sĩ. Khuôn mặt trắng thành giấy, trắng thành tuyết, trắng thành mù. Nữ nghệ sĩ ngồi sau cùng đám đông. Con Trời đi gặp chị, mọi người cũng ngoái cổ nhìn chị. Chị cúi gằm. Con Trời lại nhìn đi chỗ khác, nhìn một giáo sư đứng tuổi beo béo nói:
- Ngươi đề đạt ý kiến lên trên, bên trên nói, thứ bảy hàng tuần không về nhà, đều đi xem kịch, còn chuyên xem kịch cũ đóng theo kiểu cổ mới giàn dựng. Nhưng trong gối của nhà ngươi, sách đóng toàn là sách cổ đóng giây, còn có một quyển dâm tà tối phản động, tên là “Thạch đầu ký”. Nghe người ta nói, nhà ngươi có thể thuộc lòng tất cả những câu thơ trong sách ấy.
Ngài lại chỉ vào một người xương xương gầy gầy:
- Ngươi viết thư lên Kinh Thành cho cấp trên cao nhất nói: “cấp trên hiện nay đều hư hỏng”, nhưng ngươi không xấu. Trong ngăn kéo của ngươi không có sách, nhưng có nhiều kẹo tây nhỏ. Gia đình ngươi tháng nào cũng gửi cho ngươi một gói quần áo, trong gói quần áo đều có một cân kẹo. Hàng ngày trước khi thức dậy, đi làm, về nghỉ, đi ngủ ngươi đều len lén ăn kẹo, mỗi ngày ít nhất là năm viên, một tháng là 150 viên. Nhưng ngươi không biết, đến lúc này dân chúng cả nước đều chưa hề trông thấy kẹo tây nhập khẩu gói giấy ngọt hình thù như thế nào, ngươi có biết không?
Con Trời tính toán như thần. Ngài biết nhiều lắm, ngài bảo ai giấu sách ở đâu, quả nhiên có sách giấu ở đó. Ngài bảo kẻ nào giấu vật gì ở đâu, quả thật ở đó có vật. Ngài đứng trước đám đông, trong khi nói chuyện, luôn luôn giơ chân đá vào những cuốn sách. Đến chỗ đống sách mỗi lúc một to, chất cao như núi. Từ sau đống sách, ngài chuyển sang phía trước đống, mặt trời đi theo ngài. Từ đằng sau ngài đi đến đằng trước, ánh sáng chiếu xuống rơi trên đống sách. Đốm bụi li ti bay nhảy trong ánh sáng. Nét mặt người nào cũng sợ hãi trắng bợt, trong mắt chứa đựng nỗi ngạc nhiên khác thường, nhìn ngài như nhìn Đức Chúa Trời. Thì có như vậy, đang nhìn Đức Chúa Trời. Chim bay trên trời, liệng qua, lông rơi xuống, nghe tiếng xoáy, ngài đón một cái lông xem, vất đi, nói rõ to:
- Ta không kể ra hết, các ngươi giấu sách ở đâu, ngươi biết, ta biết, Trời cũng biết. Ngay bây giờ, các ngươi tự đi lấy những sách phản động không nên xem nộp ra đây, đầu xuôi đuôi lọt, xong việc này là xong tất tuốt xít.
Phần đông đều chủ động, tích cực bắt đầu về nhà ở lấy sách vốn xem hàng ngày, có kẻ do dự, Con Trời nhìn kẻ do dự, kẻ do dự không do dự, vội vàng đi về tìm. Nghệ sĩ pi-a-nô định đứng lên về nhà tìm, nhưng Con Trời nhìn chị nói:
- Ngươi không có sách, khỏi phải đi về.
Nghệ sĩ lại ngồi xuống, có ý hàm ơn Ngài.
Tất cả đều về, chỉ có nữ nghệ sĩ không về.
Sách đem đến, giống như vứt giầy cũ, vứt một quyển, vài quyển lên đống sách. Đống sách cao dần. Mặt trời cũng cao dần. Đống sách lớn, mặt trời cũng lớn. Mùi giấy vàng mục trong đống sách toả ra đã hoà quyện với hơi thở đồng ruộng mùa thu.
Đống sách càng chất càng cao, y như một trái núi.
Tiện tay Con Trời dơ lên mấy quyển sách, có “Gào thét”, “Faoxtơ”(kịch thơ của Goethe) và “Nhà thờ Đức bà Pa ri” châm lửa đốt. Cầm một quyển “Hiện tượng học tinh thần” châm lửa đốt. cầm quyển “Thần khúc” và “Liêu trai” châm lửa đốt. Con Trời đốt rất nhiều sách. Khi định đốt tiểu thuyết của Ban-zắc, vứt trở lại đống sách. Khi định đốt tiểu thuyết của Lép-tôn-xtôi, ném trở lại đống sách. Lại vứt trả lại cuốn “Tội ác vàTrừng phạt”,Ngài nói với hai thanh niên:
- Sách còn lại đều đem hết về nhà ta, mùa đông có thể đốt nhóm lửa.
Người ta dọn đống sách vào trong nhà đằng sau Con Trời. Cứ dọn một chồng sách, Con Trời lại rút ra một quyển giơ lên to giọng hỏi:
- Quyển này của ai? Ngươi bảo Khu chín trăm mười chín chúng ta sản lượng mỗi mẫu 600 cân nhiều hay ít?
Ngài lại giơ một cuốn sách lên hỏi:
- Dự báo sản lượng mỗi mẫu 600 cân, ngươi bảo cao hay thấp?
Ngài giơ một quyển sách hỏi:
- Ngươi có bằng lòng ra đồng gieo trồng không?
Ngài lại giơ một bộ sách đóng bìa cứng đẹp nói:
- Sách này phản động đến lên trời xuống đất, ngươi bảo một mẫu ruộng liệu có thể sản xuất được 600 cân tiểu mạch không?
Đã sang giờ ngọ, đống sách bị Con Trời giơ hết, hỏi hết. Mọi người đều khiêng máy gieo hạt ra đồng gieo giống.
Tứ Thư Tứ Thư - Diêm Liên Khoa Tứ Thư