Tại Sao Thỏ Không Ăn Thịt
ó một thời kỳ, không phải chỉ có thỏ mà cả cáo cũng không ăn thịt. Chúng chỉ sống bằng cỏ cây, nhành lá mà thôi.
Một hôm, sói đến gặp cáo. Nó bảo cáo:
― Sống thế này cực quá, cha nội ơi! Tôi thấy cha nội tối ngày chỉ chúi mũi gặm cỏ với lại ngước mắt ngó cành cây. Thôi, đến làm đệ tử tớ, tớ sẽ huấn luyện cậu trở thành kẻ ăn thịt. Hằng ngày cậu sẽ được ăn thịt, ăn gan.
― Nhưng tôi phải làm gì mới được chứ? ― Cáo hỏi.
― Mới đầu thì chỉ cần tớ bảo gì cậu làm nấy. Sau đó thì tự cậu sẽ biết thôi.
Cáo miễn cưỡng đồng ý đi theo sói. Chúng đi, đi mãi, cuối cùng đến một bãi cỏ nhỏ trong rừng, có một con ngựa đang ăn cỏ ở đó. Sói kéo cáo nấp vào sau bụi cây. Nó bảo:
― Mày vòng lên trước, nhìn xem mắt tao đã nẩy lửa lên chưa?
― Đỏ như hai hòn than đang cháy ấy. ― Cáo đáp.
Sói lại hỏi:
― Bờm tao dựng lên chưa?
― Dựng ngược lên đến khiếp!
Sói lại hỏi:
― Còn đuôi tao quật qua quật lại chưa?
Cáo đáp:
― Chỉ nghe thấy tiếng kêu vun vút thôi!
― Thế thì, tấn công! ― Sói la lớn, nhảy phốc một cái đến ngay chỗ con ngựa, phanh luôn bụng ngựa ra. Cáo cũng xông đến kịp thời. Sau đó, hai con chia nhau chén sạch con mồi.
Khi ngót bụng, chúng lại kéo nhau đi « trừng trị » thoạt đầu là một con cừu, sau đó là một con bò.
Thế rồi, cho rằng đã hiểu biết đầy đủ về nghề kiếm thịt, có thể làm ăn độc lập được rồi, cáo bèn bỏ sói, ra đi.
Cáo đi, đi mãi. Bỗng nó thấy một chú thỏ non đang bứt lá trong một bụi cây.
― Mày đúng là một thằng ngốc, chỉ biết có ăn lá cây ― Cáo bảo thỏ ― Thịt không những ngon hơn mà lại còn bổ hơn. Nếu mày ăn thịt thì mày sẽ mạnh hơn cả con chó to nhất. Đi theo làm đệ tử tao, tao sẽ huấn luyện cho mày trở thành kẻ ăn thịt.
― Nhưng tôi phải làm gì mới được chứ? ― Thỏ hỏi.
― Ban đầu chỉ cần tao bảo gì mày làm nấy thôi.
Chú thỏ con thấy cũng thích, liền đi theo cáo.
Chẳng mấy chốc chúng đi đến một bãi cỏ nhỏ có một con ngựa đang ăn. Cáo nấp vào bụi cây, bảo thỏ:
― Mày nhìn xem mắt tao nẩy lửa chưa?
― Như hai cục than hồng ấy, ― Thỏ đáp.
― Bờm tao dựng lên chưa?
― Dựng lên đến khiếp.
― Bây giờ coi xem đuôi tao quật qua quật lại chưa?
― Ôi, nó đung đưa như cành cây trước gió ấy ― Thỏ kêu lên the thé.
― Nào, xông lên nào! Cáo la lớn rồi nhảy đến chỗ con ngựa.
Vô phúc, ngựa đã kịp nhận ra cáo. Nó liền cho cáo một cú đá hậu vào giữa trán. Cáo lăn ra chết luôn.
Thấy vậy, thỏ sợ run, bụng bảo dạ: « Thôi, thà rằng ăn cỏ, ăn rễ còn hơn ăn một móng giò vào giữa trán thế kia ».
Từ đó trở đi, thỏ không bao giờ màng đến cao lương mỹ vị, thậm chí thịt thà, nó cũng không bao giờ động đến.
Truyện Cổ Dân Gian Ba Lan Truyện Cổ Dân Gian Ba Lan - Khuyết Danh Truyện Cổ Dân Gian Ba Lan