Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trinh Thám Tài Tử
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3
H
ôm nay là sáng chủ nhật, một buổi sáng thật đẹp, khác hẳn với cái đêm tối tăm rình ma hôm nào. Bầu trời xanh ngắt, lác đác vài đám mây trắng trôi lững lờ. Những cơn gió nhẹ, những làn nắng ấm lùa qua khe cửa làm Khải cảm thấy dễ chịu. Bất giác, nó buột miệng huýt sáo một điệu vui vui và vén màn cửa nhìn xuống đường. Bên dưới người đi lại cũng bắt đầu đông đảo, tấp nập. Bỗng nhiên, Khải thấy một thanh niên mặc veston trông khá sang trọng, tiến lại chỗ cổng, dừng lại xem số nhà cẩn thận trước khi bỏ một lá thơ vào hộp thơ của nhà nó rồi quay mình lên một chiếc xe hơi đã chờ sẵn bên kia đường. Lúc người ấy bỏ thư, Khải mới nhận thấy hắn rất cao, và dưới cằm có một cái sẹo nhỏ. Nghĩ rằng chắc đó là thân chủ của cha mình vì ông Hùng -ba Khải- là một nhà trinh thám tư khá nổi tiếng nên Khải vội vàng chạy xuống nhà lấy bức thư và cũng kịp nhìn thấy chiếc Fiat 800 màu đen chở thanh niên nọ mất hút ở đằng xa.
Khải thấy quả bức thư ấy đề tên cha mình nên vội vã đem vào phòng làm việc của ông Hùng, nói:
-Thưa ba, có thư ạ.
Ông Hùng gật đầu, lấy thư giở ra xem trong lúc Khải lơ đãng ngắm mấy bức tranh trên tường. Đột nhiên, tiếng ông Hùng vang lên:
-Con có thấy ai bỏ bức thư này không? Ba không thấy dấu bưu điện cũng như không có dán tem.
Khải giật mình đáp:
-Thưa ba, có ạ, nhưng con cũng chỉ thấy thoáng thôi vì không để ý hắn lắm. Đó là một thanh niên trẻ, trông khá sang trọng, mặc veston màu đậm và có chiếc Fiat800 sơn đen đậu sẵn bên kia đường. Hắn rất cao và có một cái sẹo nhỏ ở cằm.
Trong lúc trả lời, Khải nhận thấy ngay nét mặt lo âu suy nghĩ của cha mình. Không nén được tò mò, nó nói:
-Thưa ba, có cái gì trong bức thư mà con thấy ba có vẻ suy nghĩ?
Ông Hùng lặng lẽ bỏ bức thư xuống bàn rồi chậm rãi đáp:
-Chuyện này con biết cũng không hại gì. Nhưng muốn hiểu thì con phải đọc bài báo này đã.
Nói xong, ông cúi xuống lục trong ngăn kéo một tờ báo được gấp hẳn hoi, đưa cho Khải, nói:
-Con đọc đi, chổ cột bên phải, phía dưới đó.
Khải đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác vì không hiểu bức thư liên quan gì đến bài báo nhưng nó cũng cúi xuống và thấy ngay một hàng tít bằng chữ đậm, khá lớn:
MỘT VỤ TRỘM LY KỲ VÀ TÀI TÌNH
XẢY RA TẠI HÃNG LONG THÀNH.
"Sàigòn, 29.2 -Tối ngày 29-2, vào khoảng năm giờ sáng đã xảy ra một vụ trộm thật to lớn và ly kỳ. Được biết, kẻ trộm đã xông thuốc mê, sau đó dùng dây trèo qua tường để vào công ty Long Thành một công ty chuyên nghiên cứu về phim ảnh lớn nhất ở Việt Nam. Bọn trộm sau đó đã mở cổng và dùng xe chở đi một số máy móc quan trọng trị giá lên đến khoảng 10 triệu đồng cùng lấy cắp một số hồ sơ có liên quan đến phương pháp chụp ảnh nổi của tiến sĩ Lê ngọc Thành, trưởng phòng thí nghiệm và cũng là người có phần hùn quan trọng trong công ty.
Theo kết quả cuộc điều tra sơ khởi của Cảnh sát thì bọn trộm không để lại một dấu vết gì. Có chi tiết gì tiếp, chúng tôi sẽ loan báo sau."
Khải bỏ tờ báo xuống, ông Hùng tiếp:
-Và hôm qua công ty Long Thành đã nhờ ba tìm lại số máy móc đã mất với số tiền thưởng 1 triệu đồng. Ba nhận lời thì đến hôm nay nhận được lá thư này, con đọc nốt đi.
Khải đỡ lấy lá thư, đọc thật kỹ:
Sàigòn, ngày 4 tháng 3 năm 1972.
Thưa ông,
Chúng tôi vừa được biết ông nhận lời tìm cho hãng Long Thành số máy móc đã mất với tiền thưởng 1 triệu đồng. Ba Vinh này nhân danh nhóm Bàn Tay Máu khuyên ông đừng nhận lời vì như thế không có lợi cho ông. Chắc hẳn ông còn nhớ lúc còn làm cảnh sát trưởng, ông đã từng chịu thua, không bắt được tên trộm Ba Vinh thì bây giờ cũng vậy thôi, ông cũng sẽ thất bại, ông Hùng à. Nể tình quen cũ tôi thành thực khuyên ông như vậy và mong rằng ông sẽ tỉnh ngộ.
Chào ông.
Cuối lá thư là... một bàn tay bằng mực đỏ như máu! Khải thấy như choáng váng cả mặt mày. Lại Bàn Tay Máu nữa! Nó xanh mặt khi nghĩ tới bức thư tuần lễ trước, gửi cho nhóm Trinh thám Tài tử cũng của Bàn Tay Máu và bây giờ cũng thế. Tên này là Ma hay sao mà ở đâu cũng có hắn! Trời ơi! Rồi hắn lại còn đòi hợp tác nữa chứ! Nguy quá, nhóm Trinh thám Tài tử đã lọt vào mắt hắn thì phải đề phòng. Rồi cả vụ ma ở trường nữa, chắc cũng là một âm mưu gì mờ ám…
-Con có việc gì mà xanh mặt thế kia hả Khải?
Câu hỏi của ông Hùng làm cho Khải giật mình. Nó toan khai hết từ đầu nhưng kịp dừng lại, ngập ngừng nói không ra hơi:
--Thưa ba, bàn tay này ghê quá! Bàn Tay Máu … con liên tưởng đến … một bọn cướp giết người như ngóe, máu nhuộm không gớm tay …
Ông Hùng cười lớn, ngắt lời:
-Không đâu. Ba biết rõ tên Ba Vinh và nhóm Bàn Tay Máu từ lâu rồi. Ba Vinh chẳng có gì ghê gớm cả. Hắn chỉ có một bộ óc siêu việt và tài xuất hiện, biến hóa như ma vậy. Thật tình thì ba cũng phục tài của tên ấy và cũng bắt hụt mấy lần. Nhóm Bàn Tay Máu chỉ có tên nghe kêu vậy thôi chứ không có gì đâu. Lần này thì … ba quyết phải tóm cho được tên Ba Vinh chứ để thế này thì hắn lộng hành quá rồi, không chịu nổi nữa.
Ngồi nghe, Khải thở phào nhẹ nhõm bớt lo âu phần nào nhưng nó vẫn còn thất thần vì kinh sợ Bàn Tay Máu. Quả thật hắn xuất quỷ nhập thần như ma vậy. Còn bóng trắng trong sân trường tối nào nữa. Hay đó chính là hắn?
Bỗng nhiên, Khải bình tĩnh hẳn ra, xin phép cha:
-Thưa ba, con xin phép tới nhà thằng Hưng một chút nhé.
Ông Hùng gật đầu. Khải mừng rỡ chạy lên nhà thay quần áo rồi lấy xe máy đi thật gấp. Phố xá sáng chủ nhật thật là tấp nập, xe cộ gần như muốn ứ đọng một chỗ. Mọi người đều có vẻ vội vã như để đuổi theo nếp sinh hoạt vội vàng ở chung quanh. Sáng nay, Khải bỗng dưng để ý tới điểm đó và nó chợt mỉm cười khi nhớ ra rằng chính mình cũng đang vội. Khải chợt cảm thấy bực bội một cách kỳ lạ vì những ánh nắng gắt, bầu không khí nhiễm đầy khói xe khét lẹt. Nó ước mong được thở bầu không khí quang đãng, trong sạch ở miền đồng quê hay hít những làn gió biển hơi mằn mặn nhưng cũng thật thoải mái. Phút chốc, Khải quên hết thực tại, từ những việc kỳ lạ xảy ra dồn dập đến bàn tay đỏ như máu cứ ám ảnh nó mãi cho tới lúc đến trước cổng nhà Thiện, Khải mới giật mình thắng xe lại và bước xuống.
Đó là ngôi biệt khá lớn, nằm ở khu yên tĩnh, bên ngoài, tên biệt thự Hồng Yến nổi bật trên cái bảng đồng sáng loáng. Phía trong là cả một công trình kiến trúc khá hoàn hảo, những luống cây được xén tỉa thật đều cũng như những chậu phong lan, nhữngkhóm hoa hồng được chăm sóc kỹ lưỡng chứng tỏ chủ nhân cũng là người yêu nghệ thuật. Khải đến nhà Thiện là để điều tra thêm về vụ trộm ở hãng Long Thành tuần trước vì tiến sĩ Lê ngọc Thành, trưởng phòng thí nghiệm cũng là người góp vốn trong công ty chính là … ba Thiện.
Khải bấm chuông và đứng đợi. Một con chó berger xồ ra cửa sủa hộc lên nhưng chừng như nhận ra người quen nên nó thôi sủa, ve vẩy đuôi. Lúc ấy, Thiện từ trong nhà bước ra, reo lên:
-A! Mày tới đúng lúc quá. Có chuyện quan trọng lắm Khải à. Thằng Hưng cũng có mặt ở đây rồi.
Lại chuyện quan trọng gì nữa đây? À! Phải rồi. Chắc Thiện sắp nói về chuyện hãng Long Thành bị mất trộm chứ gì? Như vậy mình phải làm cho tụi nó phục tài chơi. Nghĩ vậy nên Khải làm bộ thản nhiên, đáp:
-Cái gì cũng phải bình tĩnh. Đợi tao khóa xe cẩn thận đã.
Dáng ung dung của Khải làm cho Thiện bực mình nhưng cố đợi. Vào đến phòng khách, không còn nhịn được nữa, Thiện nói nhanh:
-Bàn Tay Máu lại xuất hiện!
Khải giật mình, không hiểu sao Thiện lại biết thủ phạm vụ trộm là Bàn Tay Máu. Nó hỏi Thiện:
-Mà xuất hiện ở đâu? Thế nào mới được chứ?
-Hắn lại gởi thư cho nhóm Trinh thám Tài tử của tụi mình nữa. Này, xem đi.
Khải cầm lấy lá thư mà lòng hoang mang vô cùng. Nó ngồi phịch xuống ghế sa lông, đầu óc nặng nề choáng váng. Thế ra không phải là vụ trộm mà là một vụ khác nữa. Đúng hắn là ma rồi chứ không làm sao lại ở đâu cũng có Bàn Tay Máu? Nét mặt và điệu bộ của Khải làm Hưng hoảng hốt, hỏi dồn:
-Mày làm sao vậy? Trúng gió hay sao mà mặt tái xanh đi thế kia? Phải bình tĩnh lại chứ.
Khải lắc đầu, xua tay ra hiệu cho bạn biết là mình không việc gì. Xong, nó cố lấy lại thăng bằng, đọc bức thư:
"Bàn Tay Máu được biết vào tối hôm thứ tư, nhóm Trinh thám Tài tử của các bạn đã rình ở trường để tìm hiểu về việc lạ mà trong thư trước đã đề cập đến, nhưng thất bại. Đó là vì các bạn đã không chịu tuân theo lời dặn của Bàn Tay Máu. Như thế là không tốt đây đấy nhé. Hãy liệu sức mình, có làm được thì hãy làm chứ không thì cũng chỉ là công dã tràng xe cát. Thôi, hẹn các bạn lần sau.
Thân ái."
Và dưới cùng cũng có một bàn tay bằng mực đỏ như máu giống như lần trước.
Kỳ này thì Khải thấy sợ và phục Bàn Tay Máu quá. Hắn là ai mà biết cả chuyện tối hôm đó? Rồi hắn đòi cộng tác với mình với mục đích gì? Nếu đúng như lời của ba Khải nói thì đó là một bọn trộm nhưng tại sao lại chú ý tới chúng? Màn bí mật tới đây càng lúc càng dầy đặc trong lúc Khải chưa nắm được một đầu mối nào. Nó thở dài nói với các bạn:
-Vụ này rắc rối lắm chứ không phải giỡn chơi đâu. Bây giờ phải bắt đầu từ điểm khởi hành chứ không còn cách nào nữa. À, mà Thiện à, bác trai có ở nhà không?
Thiện lắc đầu, đáp:
-Không, ba tao dạo này rất bận công việc ở phòng thí nghiệm nên có khi hai, ba ngày mới về một lần. Sáng qua ba tao có về nhà nhưng buổi chiều lại đi ngay. Nhưng mày hỏi để làm gì?
-Thế mày không hay chuyện gì xảy ra ở công ty Long Thành sao?
-Không. Ba tao có thói quen có việc gì lo cũng không nói cho tụi tao biết bao giờ.
Khải gật đầu và toan thuật lại câu chuyện xảy ra sáng nay tại nhà mình một cách thật kỹ càng, chi tiết như dự định thì lúc ấy, óc Khải chợt thoáng nghĩ tới một giả thuyết thật táo bạo. Dù chỉ thoáng qua thôi nhưng đó cũng như một tia chớp lóe sáng lên giữa bầu trời đen thẳm của đêm 30. Đó là trong nhóm Trinh thám Tài tử có kẻ phản bội, làm nội ứng cho Bàn Tay Máu. Khải ngẩn người ra với « khám phá » đó. Phải rồi. Chỉ có như vậy mới giải quyết được mọi vấn đề. Nếu không có kẻ làm nội tuyến thì Khải tin chắc rằng Bàn Tay Máu dù có ba đầu sáu tay, thần thông biến hóa cũng khó lòng biết được mọi bí mật của nhóm như vậy. Có lý lắm. Giả thuyết này hoàn toàn hợp lý. Nhưng nhìn các bạn, Khải lại thấy phân vân. Bộ ba Khải-Hưng-Thiện đã chơi rất thân với nhau từ hồi còn học Tiểu học nên Khải biết rất rõ tính tình từng đứa bạn một. Hưng thì chỉ có mỗi một tính xấu là hay đùa dai mà thôi chứ nó rất tốt và can đảm. Nhớ lại hồi còn ở đệ Ngũ, đã có lần Hưng dám đánh ba đứa một lượt để giải vây cho Khải đến nỗi suýt bị dao đâm vào bả vai. May mắn là lưỡi dao chỉ sướt qua mà thôi. Sau vụ đó, cả lớp nể cái tính can đảm lì lợm anh hùng của Hưng và chính Khải cũng thầm phục bạn mình nữa. Một con người như vậy thì chắc chắn không thể làm chuyện mờ ám, cộng tác với Bàn Tay Máu là một kẻ bất lương toan lôi kéo bạn mình vào con đường hoạt động chung với kẻ gian được sao?
Như vậy chẳng lẽ kẻ phản bội lại là Thiện? Cũng không có lý nốt. Thiện là con nhà giàu, được nuông chiều từ nhỏ nên tính tình có phần nào nhút nhát hơn các bạn. Trong lớp, tháng nào Thiện cũng được bảng danh dự và cuối năm thường được lãnh phần thưởng hạnh kiểm nên các bạn thường gọi đùa là « ông thày đồ ». Tính Thiện nhút nhát nhưng rất thích chuyện trinh thám, dù vậy Khải tin rằng Thiện không thể làm tay sai cho Bàn Tay Máu được.
Hơn nữa, khi con người nhúng tay vào tội ác, làm việc trái với lương tâm thì lý do thường là vì tiền bạc. Ở đây, Khải thấy cả Thiện lẫn Hưng đều không cần tiền vì từ nhỏ đến lớn, cả hai đứa đều sống trong những gia đình giàu có, chẳng khi nào thiếu thốn một cái gì. Như vậy, xét từ hoàn cảnh, tính tình thì việc Hưng hoặc Thiện cộng tác với Bàn Tay Máu đều vô lý.
Nhưng nếu không có ai phản bội lại nhóm thì tại sao mọi bí mật đều bị lộ hết?
Khải thấy như mình quay cuồng trong một cơn lốc, giữa hai luồng tư tưởng mâu thuẫn nhau. Lý trí Khải dường như cứ mãi nghiêm khắc buộc tội một trong hai đứa bạn Hưng hoặc Thiện, còn tình cảm lại cố gắng đưa những lý do để bào chữa, chống lại giả thuyết kia. Giữa cơn lốc ấy, Khải như mất hết mọi sáng suốt để tìm ra một lối thoát mà cứ lúng túng ở trong ấy mãi. Sau cùng, Khải bình tĩnh lại được phần nào và quyết định: « Phải đề phòng là hơn cả ». Nghĩ thế nên Khải đổi ý định, không kể cho các bạn nghe câu chuyện sáng nay nữa mà ngồi im lặng…
Sau một lúc yên lặng, thấy bầu không khí có vẻ ngột ngạt quá, Thiện gợi chuyện:
-Tụi bay đã tìm thấy ánh sáng nào ở cuối đường hầm chưa? Tao thì chịu thua rồi đó.
Khải lắc đầu:
-Vẫn không có manh mối nào khác. Trời Sàigòn dạo này oi bức mà cứ thế này tiếp diễn mãi chắc tao điên lên mất.
Hưng bật cười, khôi hài:
-Mày điên thì tao sẽ chở dùm vô nhà thương Biên hòa, không sao đâu mà sợ … À, hay thứ bảy sau được nghỉ lễ Hai Bà Trưng, tụi mình ra Vũng tàu đổi gió đi cho nó sảng khoái tâm hồn.
-Sáng đi chiều về sao? Bất tiện lắm vì tụi mình phải đi xe đò.
-Thì chiều thứ bảy đi, chiều Chủ nhật về được chưa?
Thiện quay sang Khải:
-Bằng lòng không? Lâu lâu tao cũng muốn cắm trại một lần như hồi còn ở Hướng đạo. Tao coi bộ mày cũng bơ phờ lắm rồi đó.
-Cũng được. Chiều thứ Bảy mình đi chuyến quãng hai giờ nhé. Khoảng năm giờ là chậm lắm, mình cũng tới nơi rồi...
Nói tới đó, Khải chợt nghe một tiếng động nhỏ ở phía sau lưng, chỗ cánh cửa sổ. Nhanh trí, Khải tỉnh bơ khẽ liếc chiếc gương ở cái tủ đặt đối diện và nó nhận ngay ra có kẻ rình mò nghe lén câu chuyện trong phòng. Khải giả bộ nói:
-Thiện à, tao ra coi lại xe rồi tụi mình ra chợ mua ít đồ hộp, vật dùng để buổi chiều thứ Bảy sau mang đi chứ, tao còn phải về nhà có chút việc.
Nói xong Khải bước nhanh ra cổng và vừa ra đến ngoài thì vòng lại, chạy thật nhanh tới chỗ bờ tường. Nó nhún lên định ra sau lưng kẻ đang rình ở cửa sổ, nhưng lúc lên được thì... thấy chẳng có ai cả. Tuy nhiên, thật may mắn vì nó còn kịp thấy một bóng người mặc áo xanh mất dạng sau cánh cửa bếp ở phía sau nhà. Khải vội vã quay trở vào, hỏi Thiện:
-Nhà có cửa sau không?
Thiện ngạc nhiên:
-Có chứ. Một biệt thự rộng lớn như thế này thí ít khi chỉ có một lối ra vào lắm. Nhưng mày hỏi để làm gì thế? Hôm nay tao thấy mày có vẻ bất bình thường rồi đó.
Không quan tâm đến lời nói của bạn, Khải hối thúc:
-Mày dẫm tao ra lối cửa sau đi. Lẹ lên! Đừng hỏi lôi thôi nữa.
Nói xong, Khải kéo tay bạn. Có lẽ hiểu được là việc quan trọng nên Thiện im lặng, chạy trước dẫn đường. Hưng và Khải bám sát theo sau. Qua khỏi gian phòng ăn, xuống tới garage thì Khải thấy bóng người lúc nãy... đang ngồi trong chiếc Peugeot 404 của nhà Thiện. Nó ra hiệu cho bạn ngừng lại, nói nhỏ:
-Thôi, được rồi. Đừng xuống cửa sau nữa.
Trong lúc Thiện và Hưng còn đứng sững người vì ngạc nhiên, Khải hỏi thật khẽ:
-Người mặc áo xanh ngồi trong xe là ai vậy? Sao tao chưa gặp lần nào hết?
-Ồ, đó là chú Tư, làm tài xế ở đây mới được nửa tháng. Tính tình thì trầm lặng mà suốt ngày lúi húi ở garage không hà...
Chợt nhớ ra, Hưng đề nghị:
-Hay mình nhờ chú ấy chở ra ngoài Vũng tàu luôn thể, khỏi cần đi xe đò tốn sức lao động lắm. Tụi bay chịu không?
Khải định gật đầu nhưng nghĩ lại: nếu chú Tư là người của Bàn Tay Máu thì nguy lắm. Để chú ấy chở đi, đến giữa đường mà chú ta giở trò thì nguy to.
Khải suy tính như vậy nên lắc đầu:
-Thôi. Tụi mình ngủ đêm ở ngoài đó mà làm như vậy bất tiện lắm. Đi xe đò một chút cũng đâu sao?
-Phải đấy. Cứ đến chiều chủ nhật thì chú ấy về nhà nghỉ rồi sáng thứ hai mới tới. Mình cũng chẳng nên nhờ chú ấy vào ngày nghỉ.
Nói xong, Thiện bước lại chỗ chú Tư, nói:
-Chút nữa chú đem xe ra chỗ Nhựt Quang bảo họ rửa và vô dầu mỡ luôn thể. Hôm qua ba tôi đi có dặn lại như vậy.
-Được rồi cậu Thiện à. Tôi xin đi ngay bây giờ. À, đánh xe đi xong rồi tôi xin phép về thẳng nhà...
-Được. Chú cứ về, xe rửa rồi thì tất nhiên chú đâu còn việc gì làm. Tôi tính nói dùm lại với má tôi.
Lúc Thiện trở ra, cả bọn kéo lên nhà trên. Khải chợt nghĩ ra một kế hoạch mới bảo bạn:
-Tụi bay ra chợ mua đồ hộp cho tuần sau đi. Tao phải về nhà một chút rồi sẽ quay trở lại. Hẹn nhau lúc 11 giờ nhé.
-Sao mày đổi ý kiến dữ vậy? Lộn xộn quá.
Khải cười cười, không đáp. Nó vừa quay ra đến cổng thì Hưng và Thiện chợt nhớ ra, chạy theo hỏi:
-Vụ hồi nãy mày chưa nói cho tụi tao biết. Sao bỗng dưng đòi ra lối cửa sau rồi lại thôi?
-À, phải rồi. Hồi nãy hình như chú Tư rình nghe chuyện của bọn mình thì phải.
-Chắc không? Mà chú ấy rình để làm gì chứ? Thiện hỏi dồn.
Khải suy nghĩ một chút rồi nói nhỏ:
-Lúc nãy đang ngồi chợt tao thấy dường như có người rình mò. Tao giả bộ ra coi xe mà thật ra để xem ai ngoài đó nhưng không bắt gặp được quả tang mà chỉ thấy bóng chú ấy khuất sau cửa bếp.
Thiện la lên:
-Vậy mà mày định dấu tụi tao, nhưng... Dù sao mình chưa có bằng cớ gì chắc chắn. Hơn nữa chú ấy rình mình làm gì chứ?
-Chú ấy nội tuyến cho Bàn Tay Máu! Vì vậy mọi bí mật của mình mới lộ hết. Khải hãnh diện đáp.
Thật bất ngờ, Hưng phản đối:
-Chú ấy không thể là tay sai của Bàn Tay Máu được. Tao có bằng cứ chắc chắn như vậy.
-Thật sao? -Khải ngạc nhiên đến tròn xoe mắt- nhưng bằng cớ đâu?
Hưng cười cười rồi làm vẻ bí mật, nói:
-Tụi bay tin tao đi. Bằng cớ thì còn chờ … phối kiểm đã. Chưa tiết lộ ngay được. Ngờ oan cho người ta tội nghiệp lắm!
Khải toan vặn Hưng cho đến được mới nghe nhưng lúc ấy nói chợt thấy chú Tư lái chiếc Peugeot ra, Khải vội ra xe, nổ máy trước khi cố nói với Thiện:
-Mày đừng tin thằng Hưng. Nó hay đùa dai kinh khủng lắm.
Nói xong, Khải vọt xe đi, không kịp thấy cái lắc đầu nhè nhẹ của Hưng.
Ra đến đường, Khải sung sướng mỉm cười ngoẹo vào một con ngõ hẹp gần đó đứng chờ sẵn. Màn bí mật đã vén lên đến 80 % rồi. Giả thuyết chú Tư là nội tuyến đã tạm giải thích được mọi việc. Có lẽ vô ý Thiện đã bị chú ấy rình nghe hoặc vì một lý do nào đó việc thành lập nhóm Trinh thám Tài tử, rình ma, đều bị bại lộ hết. Phải rồi, chú Tư ở ngay trong nhà Thiện mới có nửa tháng mà đã xảy ra vụ trộm ở công ty Long Thành. Rồi cả cái bóng trắng đêm hôm ấy nữa, không khéo cũng có dính tới chú ta, cốt để hù cho bọn chúng sợ. Bây giờ chỉ còn một nút mối quan trọng nữa là tại sao Hưng lại thẳng thắn biện hộ cho chú Tư và nói là có bằng cớ rõ ràng nữa. Chẳng lẽ Hưng có thể đùa dai trong vụ Bàn Tay Máu này chăng? Một vụ cũng đã làm cho cả bọn điên đầu suốt một tuần lễ nay. Dù vậy, nút mối ấy cũng dễ mở vì chính Hưng đang nắm giữ chìa khóa và Khải tin rằng nó sẽ giải quyết được vấn đề này thỏa đáng.
Trong sự sung sướng vì thành công được một vài bước đầu, Khải cảm thấy hơi hối hận vì sáng nay đã nỡ ngờ oan cho bạn là tay sai của kẻ bất lương. May mắn là sự ngờ vực ấy không đem lại một hậu quả tai hại nào nếu không chắc Khải phải ân hận lắm. Dù sao, sự hiểu lầm đã đi qua một cách tốt đẹp và Khải cũng đã tìm được đầu mối để lần lên, đó là chú Tư.
Từng làn gió mới thoảng qua, thổi tung mái tóc gọn gàng, làm lộ vầng trán cao, thông minh. Khải say mê hít làn gió ấy và cảm thấy như ánh nắng dịu hẳn lại, mất hết vẻ "khó chịu"mọi khi. Bất giác, Khải thấy mình sáng suốt hơn bao giờ hết …
Chiếc Peugeot màu cà phê sữa chạy vụt qua làm Khải giật mình, trở về thực tế. Nó vội mở máy xe, đi cách quãng chiếc Peugeot khoảng chừng 50 thước để theo dõi chú Tư. Sáng chủ nhật, giờ này hơi đông xe nên Khải theo có vẻ vất vả nhưng cũng nhờ vậy mà hành động của Khải khó bị phát giác. Từng đoạn đường trôi qua từ từ, trán Khải rỏ dài những giọt mồ hôi, lưng áo cũng muốn ướt đẫm thì thấy chiếc Peugeot chạy chầm chậm và ngừng lại.
Ngước mắt nhìn lên trên, Khải thất vọng vô cùng vì nơi chú Tư dừng lại chính là garage Nhật Quang. Chưa có gì lạ cả …
Khải đứng ở bên đường nhìn qua. Sau một hồi trò chuyện, chú Tư để lại chiếc Peugeot ở garage rồi ra quay gọi nhờ đìện thoại ở bàn giấy. Chi tiết đó làm nó phấn khởi vì đã tìm thấy được một điểm là lạ là ở chú Tư. Chú gọi đìện thoại tại sao không gọi ở nhà Thiện, lại ra nơi đây mà xem bộ có vẻ lấm lét, nhìn xung quanh? Có lẽ chú dùng đìện thoại báo cho Bàn Tay Máu biết về cuộc cắm trại ở Vũng tàu của bọn chúng chăng?
Chưa có bằng chứng nào chắc chắn làm cho Khải hài lòng thì chú Tư đã gác đìện thoại, từ từ đi bộ trên đường Công Lý về hướng chợ Bến Thành. Phía lề đường bên này, Khải vẫn lặng lẽ theo dõi. Đến góc đường Công Lý - Nguyễn Du, đèn đỏ bật lên làm cho Khải phải dừng lại, nóng ruột nhìn theo bóng chú Tư xa dần.
Khi đèn xanh bật lên, Khải vội rồ ga chạy theo nhưng không thấy chú Tư đâu cả. Nhìn dáo dác một hồi, Khải … lạnh xương sống khi thấy chú Tư đang đứng ở một gốc cây bên vệ đường và nhìn nó với ánh mắt như muốn tóe lửa. Nguy quá! Cuộc theo dõi của Khải đã bại lộ rồi, nó giả vờ quay mặt nhìn tiệm bán thực phẩm bên kia đường nhưng thật ra là để hy vọng chú Tư không nhìn rõ được mặt mình và thầm nghĩ cách đối phó: chạy tỉnh luôn hay giả bộ đến nói chuyện tự nhiên? Khải còn đang phân vân chưa quyết định ra sao thì lúc nó quay lại, chú Tư đã biến mất từ lúc nào. Biết mình bị lừa nhưng … chẳng làm thế nào khác hơn được. Khải đành quay về với tất cả sự thất vọng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trinh Thám Tài Tử
Thanh Châu
Trinh Thám Tài Tử - Thanh Châu
https://isach.info/story.php?story=trinh_tham_tai_tu__thanh_chau