Trắng Xoá epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 2
ô không sai.
Gió bắt đầu gào thét, quét từ núi xuống những giọt nước đóng băng và tuyết rơi càng ngày càng nặng hơn. màn đêm dần buông xuống, Hope không còn có thể nhìn thấy thứ gì bên ngoài cửa sổ, vì vậy cô thử mở cửa trước và nhìn ra ngoài, cơn gió mạnh mẽ hoang dã bên ngoài đống ập cánh cửa vào, gần như bật cả ra. Tuyết chiếm chọn bầu không khí bên ngoài. Cô không thể nhìn được thấy cái gì, ngoài đó chỉ như một bước tường trắng.
Thờ hổn hển, cô vịnh vào cánh cửa, chuẩn bị tinh thần một lần nữa.Cơn gió bên ngoài chống lại cô, buộc cánh cửa đóng lại. Gió gào thét xung quanh vào những góc cạnh của ngôi nhà khiến nó kêu lên rên rỉ. Tink hít hít vào chân cô, để xem cô có ổn không, sau đó nó sủa vào cánh cửa.
Hope đẩy mái tóc ra khỏi mặt và hít vào một hơi thật sâu. Đó quả là một trận bão tuyết thật sự, chỉ có một màu trắng hoàn toàn, những nơi gió quất vào mang theo cả tuyết che khuất tầm nhìn bên ngoài. Vai cô đau nhói nơi cánh cửa đập vào, tuyết bắt đầu tan trên sàn nhà đã đánh bóng của cô. "Mình sẽ không làm việc này một lần nào nữa," cô thì thầm, đi tìm một cái khắn và lau khô sàn nhà.
Khi cuối cùng sàn nhà cũng sạch như ban đầu thì bóng đèn bắt đầu mờ đi, sau đó nhấp nháy. 10 giây sau nó tắt ngúm.
Đã dự đoán được nó, cô cầm sẳn một cái đèn pin trên tay và bật nó lên. Trong 1 khoảng khắc ngôi nhà chìm trong sự im ắng đến kỳ lạ, sau đó cái máy phát điện tự hoạt động và tủ lạnh trong nhà bếp hoạt động trở lại. Tiếng ồn do nó tạo ra chỉ xua đi một ít cảm giác đáng sợ xung quanh.
Đã phòng trước, Hope bật các cây đèn dầu lên, Cô thắp một cái phía trên lò sưởi, sau đó sắp xếp gỗ mà cô đã chuẩn bị sẳn, và lấy ra một nhúm bùi nhùi. Ngọn lửa xanh và vàng liếm vào tờ giấy sau đó lan ra đống bùi nhùi trong lò. Cô nhìn ngọn lửa một lúc để chắc rằng nó đã thật sự bắt lửa, sau đó cô đi xung quanh để thắp sáng các bóng đèn khác. Bình thường thì cô sẽ không sài nhiều đèn đến vậy, nhưng thường thì cô không ở một mình. Cô chưa bao giờ nghĩ mình nhút nhát và cô cũng không sợ bóng tối, nhưng có một cái gì đó di chuyển trog cơn bảo cũng đủ làm cô khiếp hãi.
Tink yên vị trên tấm thảm quen thuộc, mõm nó đặt trên 2 chân trước trông thoải mái. Hoàn hào, nó bắt đầu nhắm mắt lại.
"Mày không nên được nhận để làm việc," Hope nói với con chó, nó trả lời bằng cách cách lăn qua một bên, kéo dái người ra.
Sóng truyền hình đã ngưng tất cả vào buổi chiều, các đài phát thanh cũng tỉnh mịch. Cô nhanh chóng tắt đài đi trước khi nó chuyển qua chế độ chạy bằng pin và bật trở lại. Thở dài, cô đẩy nó đi. Với tốc độ này thì có thể một vài ngày sau cô mới dùng lại nó được.
Còn quá sớm để đi ngủ, cô thấy mình cần làm một cái gì đó, nhưng không biết phải làm cái gì. Cô không ngừng lảng vảng xung quanh, tiếng gầm rú chói tai của gió làm cô bực mình, Có thể phòng tắm sẽ giúp ít được. Cô lên cầu thàng, thoát khỏi đống quần áo khi cô đi. Nhiệt đã làm ấm tầng lầu, bởi vì cánh cửa phòng cô được mở.
Thay vì tắm, cô chọn cách ngâm mình trong bồn nước,mái tóc vàng của cô mọc dài từ đỉnh đầu và ánh sáng êm dịu phản chiếu trên chúng lấp lánh dưới ánh sáng. Da thịt trần truồng của cô ánh lên trong làn nước, khác hẳn trong ánh đèn, những đường cong của cô đc nhấn mạnh, để bầu ngực của cô trông gợi cảm hơn và điểm nói giữa hai chân cô tối hơn và đầy bí ẩn.
Đấy không phải một cơ thể xấu, cho một cô gái độ tuổi 31, cô nghĩ vậy khi nhìn xuống cơ thể mình. Trong thực tế, đây là một cơ thể tốt. Nhờ làm việc chăm chỉ đã giúp cô có dáng người mãnh mai nhưng săn chắc. Ngực cô không lớn, nhưng chúng cao và tròn trịa, bụng cô phẳng, và cô có một cái mông đẹp.
Đó cũng là một cơ thể đã không chạm vào tình dục trong năm năm dài.
Ngay lập tức cô nhăn mặt bởi suy nghĩ đó. Cô đã rất thích khi làm tình với Dylan. Một vài năm sau cái chết của anh, cô cảm thấy mình thậm chí còn không có một chút nhá nhen nào về nhu cầu tình dục. Mọi thứ đã dần thay đổi, nhưng ko đến mức làm cô cảm thấy thất vọng. Còn bây giờ cô lại cảm thấy phần thắt lưng của mình siết chặt lại với nhu cầu ngày càng một tăng. Có lẽ tắm bồn là một sai lầm, dòng nước ấm áp nhẹ vổ vào cơ thể cô giống như một cái mơn trớn, một cái vuốt ve.
Nước mắt ngấn lên trong mắt cô và cô nhắm mắt lại, tựa lưng vào thành bồn tắm và chìm sâu hơn vào nước, để cho chúng bao bọc lấy cơ thể cô. Cô muốn sex. Nóng rực, đầy mồ hôi, tim đập mạnh vì sex. Và cô muốn được yêu thêm một lần nữa và lần nữa. Cô muốn sự gần gũi, ấm áp đó, để khi đêm xuống cô có thể biết đc rằng mình ko ở một mình trong bóng tối. Cô muốn có con. Cô muốn mình đi lạch bạch xung quanh nhà với bộ ngực căng sữa và cái bụng cồng kềnh, liên tục đc cảm nhận áp lực của đứa bé loay hoay bên trong cô.
Oh, cô muốn.
Cô cho phép mình thêm năm phút nữa chìm đắm trong bửa tiệc của chính cô, rồi sau đó nhanh nhẹn ngồi dậy, sử dụng ngón chân mình để mở miệng thoát nước. Cô đứng lên kéo rèm và bật vòi sen, để xả sạch xà phòng.
Có lẽ cô không có một người đàn ông cho riêng mình, nhưng cô thấy tốt đẹp. Khoát trên mình bộ đồ ngủ làm bằng flannet dày và say sưa trong sự ấm áp và thoải mái của chúng. Bộ đồ ngủ bằng flannet sở hữu quyền hạn như một bát súp nóng vào những ngày lạnh, nó là một siêu sao. " Đó, vâng".
Sau khi đánh răng, chải tóc, thoa một lớp dưỡng ẩm trên khuôn mặt và kéo thêm một cặp vớ dày vào chân, cô cảm thấy tốt hơn bao giờ hết. Nuông chiều mình trong một bồn tắm nước nóng, bị sổ mũi và một trận tự thương hại chính bản thân của mình kéo dài. Bây giờ sau những việc đó cô nghĩ mình đã sẵn sàng để đối đầu với trận bảo tuyết.
Tink đang nằm dưới chân cầu thang chờ cô. Nó vẫy đuôi như một lời chào, sau đó chạy lại cuối bậc thang vì vậy không còn lựa chọn là cô phải bước qua nó. " Mày có thể đi được rồi" cô thông báo với nó như cô vẫn thường làm. Nó ko bao giờ chịu nghe và nó di chuyển bất cứ nơi nào nó muốn.
Chìm đắm trong sự ấm áp của tầng trên, tầng dưới bắt đầu đầy hơi lạnh. Cô chọc vào ngọn lửa, rồi làm cho mình một tách chocolate nóng. Với chocolate, một cuốn sách và một ít ánh sáng bằng đèn pin nhỏ, cô ngã mình lên chiếc ghế dài. Tấm đệm sau lưng để lên chân cô gần như trở nên hoàn hảo. Xoa dịu, nuông chiều, thoải mái, cô dần đánh mất mình vào những trang sách.
Đêm đang trôi qua. Cô ngủ gà gật rồi tỉnh dậy nhìn lên chiếc đồng hồ để ở mặt lò sưởi: 10h50. Mình nên đi ngủ thôi, cô nghĩ, nhưng thức dậy để cô có thể nằm xuống lại có vẻ vô lý. Mặt khác cô phải dậy để giữ cho ngọn lửa trong lò, lửa trong lò đã bắt đầu yếu đi.
Ngáp dài, cô cho thêm một vài khúc củi vào lửa. Tink ngồi bật dậy, Hope nhìn theo. Đột nhiên người nó cứng lại và nâng đôi tai của mình lên, rồi một tiếng gầm gừ trầm trầm thoát ra khỏi cổ họng. Con chó xông ra cửa trước sủa dữ dội.
Có cái gì đó ngoài kia.
Cô không nghe đc bất kì cái gì khác ngoài tiếng sủi của Tink trong gió, nhưng cô tin tưởng vào giác quan sắc bén của chú chó. Cô có một khẩu súng lục trong ngăn kéo cạnh giường, nhưng nó nằm trên tầng trên, còn khẩu súng trường của ba cô thì ở gần hơn. Chạy vào phòng ngủ, đôi chân mang vớ của cô trượt trên sàn nhà được đánh bóng, cô cầm lấy khẩu súng trường từ trên giá và với lấy hộp đạn để bên dưới. Mang chúng vào một căn phòng, nơi mà cô có thế nhìn thấy rõ ràng. Lập tức cô nhét năm viên đạn vào vị trí.
Giữa tiếng gió và tiếng sủa của Tink, cô ko nghe thấy bất cứ điều gì khác. " Tink, yên lặng!". Cô ra lệnh " Lại đây nào cậu bé". Cô vỗ nhẹ vào đùi mình, và với một cái nhìn lo lắng ra cửa, Tink lon ton chạy lại đứng bên cạnh cô. Cô vuốt đầu nó, thì thầm khen ngợi. Chú cho gầm gừ một lần nữa, tất cả các múi cơ trên người nó căng lên khi nó đẩy vào chân cô.
Lại thêm một tiếng động trên hiên nhà? Căng thẳng, cô vỗ nhẹ Tink để nó yêm lặng, cô nghiêng đầu lắng nghe. Gió bên ngoài gào lên.
Tâm trí cô chạy, chạy tới một khả năng...Một con gấu? Thông thường gấu sẽ ngủ đông bây giờ, nhưng thời tiết đã bớt lạnh. Cougar, sói...Chúng sẽ tránh xa con người và nhà của họ. Nếu như trận bảo tuyết này làm chúng khó chịu mà phải lần đến nơi ở của con người...
Một cái gì đó đập vào cánh cửa một cách khó khăn. Tink chạy khỏi cô ra cửa và sủa ầm ỉ một lần nữa.
Tim Hope bắt đầu nện thình thịch, tay cô đổ mồ hôi. Cô nhanh chóng chùi lòng bàn tay vào bộ đồ ngủ và nắm chặc khẩu sùng trường. "Tink, yên lặng nào!"
Nó lờ cô đi và tiếp tục sủa khi lại có thêm một tiếng đập vào cửa. Ôi, lạy chúa, nó là một con gấu? Cửa chính có lẽ ẽ giữ đc chân nó, nhưng mấy ô của sổ thì không nếu con gấu muốn vào bên trong.
"Cứu".
Cô sững người lại, không nghe rõ khi những từ đó như bị bóp nghẹn. " Tink, yên miệng!" Cô hét lên và giọng nói của cô làm con chó ngừng sủa.
Cô vội vã bước tới cửa, khẩu súng vẫn sẵn sàng trong tay. "Ai ở ngoài đó? " cô gọi
Lại thêm một tiếng đập, lần này yếu hơn trước, và một tiếng rên cất lên.
"Lạy Chúa" cô thì thầm, chuyển khẩu súng sang một tay để có thể mở chốt của. Có một người đi trong thời thiết này. Cô thậm chí còn không coi là khả năng, bởi vì từ chổ cô ở chỉ có một con đường chính. Bất cứ ai muốn bảo vệ xe của họ đc an toàn thì họ không nên chạy đến nhà cô, không phải trong thời tiết như thế này.
Cô mở cửa và một cái gì đó màu trắng, nặng ngả vào chân cô. Cô la toáng lên, lảo đảo lùi lại. Cánh cửa sa vào tường và gió thổi những mẫu tuyết lên sàn nhà, nó hút đi sự ấm áp bằng hơi thở băng giá của nó.
Cái vật màu trắng nằm trên sàn nhà của của cô là một người đàn ông.
Hope đặt khẩu súng sang một bên và luồn tay dưới cánh tay anh ta. Cô dồn sức vào đôi chân của mình, cố gắng kéo anh ta qua ngưỡng cửa để cô có thể đóng cửa lại. Cô càu nhàu khi di chuyển anh ta được có vài inch. Chết tiệt! Anh ta nặng quá! Tuyết va vào mặt cô như vết đốt của một con ong và gió lạnh đến không ngờ. Cô nhắm mắt, cố chống lại sự tấn công dữ dội của những ngọn gió và chuẩn bị tinh thần cho một nỗ lực khác. Thất vọng về sức mạnh của mình, cô cố kéo anh ta lại gần chỗ cô, rồi cô ngã xuống, trọng lượng ghim lên sàn nhà, nhưng thật may là đôi chân của anh ta đã qua đc ngưỡng cửa.
Tink đến bên cạnh cô, lo lắng và sủa sau đó chuyển thành rên rỉ. Chú chó đẩy cái mõm vào khuôn mặt cô và tặng cô một cái liếm như lời chấn an, cô cảm thấy biết ơn về điều đó. Sau đó nó ngửa ngửa vào người lạ mặt và lại sủa. Hope dồn năng lượng lại vào bản thân trong một nổ lực mạnh mẽ hơn và kéo bằng đc người đàn ông vào sâu bên trong nhà.
Thở hổn hển, cô trèo lên phía cánh cửa và vật lộn để đóng nó lại. Gió thổi ầm ầm như thể tức giận khi nó bị chặn đứng từ bên ngoài.. Cô có thể cảm thấy sự run dữ dội đầy nặng nề dưới sự tấn công đó. Hope thấy an tâm vì cánh cửa được đóng chắc chắn. Sau đó cô chuyển sự chú ý của mình về phía người đàn ông.
Anh ta đang trong một hình dạng chẳng dễ nhìn. Điên cuồng cô quỳ xuống bên cạnh anh, phủi đi tuyết đang bám trên quần áo, khăn quàng và khuôn mặt anh.
"Anh có thể nghe thấy tôi không?" cô hỏi " Anh tỉnh tảo chứ?"
Anh im lặng, thậm chí còn không run, đó không phải một dấu hiệu tốt. Cô mở toang chiếc áo khoác nặng nề của anh và lấy chiếc khăn choàng khỏi khuôn mặt anh, sau đó cô dùng chúng để lau những vệt tuyết trên đôi mắt anh. Da của anh tái nhợt. đôi môi là một màu xanh. Từ thắt lưng trở xuống, quần áo của anh bị ướt.
Nhanh nhất có thể, cô tìm cách vật lộn với đống quần áo trên người của người đàn ông đang bất tỉnh, nhanh chóng kéo những thớ vải đã ẩm ướt trước khi chúng đông cứng ra khỏi cơ thể anh ta. Găng tay của anh ta là cái đầu tiên. Cô không dành nhiều thời gian để kiểm tra các ngón tay của anh, rồi cô chuyển xuống đôi chân của anh và kéo chúng ra. Anh mang tới 2 đôi vớ, cô cũng lột chúng ra. Đôi chân anh lạnh ngắt. Di chuyển lên trên, cô bắt đầu cởi áo sơ mi của anh và để rồi nhận thấy anh mặc đồng phục phó cảnh sát trưởng, áo sơ mi kéo dài ôm khít ngực và vai anh.
Dưới chiếc áo anh đang mặc là một cái áo thun nhiệt, theo sau đó là một cái áo T-shirt. Anh rõ ràng đã chuẩn bị rất tốt cho thời tiết lạnh. Có lẽ chiếc xe của anh đã trượt bánh ra khỏi đường, mặc dù cô tự hỏi làm sao mà anh có thể đi được một khoảng cách khá xa trong điều kiện thời tiết như thế này. Đó quả là một phép lạ, hoặc một cơ hội tuyệt vời rằng anh đã cố gắng hết sức để khỏi vấp ngã. Bởi nếu theo logic, anh hẳng đã chết trong tuyết. Và trừ khi cô có thể giữ cho anh ấm áp, anh sẽ thoát khỏi tay thần chết.
Cô ném 3 chiếc áo sơ mi của anh thành một đống, sau đó di chuyển xuống khóa thắt lưng, nó cũng bị phủ một lớp tuyết mỏng, vành đai của chiếc thắt lưng cũng gần như đông lạnh. Ngay cả khóa kéo cũng đông cứng. Không thể nhìn thấy trong cơn bảo mịt mù, anh hẳng đã bước vào một cái hồ, nhưng thật kỳ diệu là anh đã cố gắng gắng gượng trên đôi chân của mình và hoàn toàn không tự nhấn chìm mình trong đó. Nếu anh cứ đi và để ướt đầu thì hẳng anh sẽ không có khả năng để bước vào hiên nhà của cô, hầu hết nhiệt độ của cơ thể đã bị mất hết thông qua bề mặt da đầu.
Cô chiến đấu với lớp vải thô cứng, sử dụng mọi sức mạnh tuyệt đối của mình để lôi đc chiếc quần ra khỏi chân anh. Đồ lót nhiệt bên dưới thậm chí còn khó khăn hơn, bởi nó bám sát. Cuối cùng anh nằm trên sàn nhà của cô bên trên 1 vũng tuyết tan và nước đá, mặc độc chiếc quần short trắng của mình. Cô nghĩ sẽ để nó lại, nhưng nó ướt và bây giờ nhận đc hơn ấm mới là điều quan trọng hơn bất kỳ điều gì vì vậy cô lột chúng xuống chân anh và ném chúng vào đống quần áo ướt.
Bây giờ chỉ cần làm anh khô ráo hơn.Cô chạy vào phòng tắm ở tầng dưới và vơ hết những chiếc khăn tắm, rồi sau đó cô lôi chiếc chăn trên giường của cha cô ra. Chạy về lại chổ anh. Anh không hề di chuyển từ vị trí trên sàn nhà. Một lần nữa cố kéo anh ra khỏi vũng nước, vội vàng lau khô cho anh, sau đó cô lấy một chiếc khăn khác trải trên sàn nhà và lăn anh nằm trên đó, cuộn lại xung quanh cô nhanh chóng kéo anh về phía lò sưởi. Tink ngửi anh, nó rên rỉ và nằm xuống bên cạnh anh.
"Đúng rồi cậu bé, rúc gần hơn đi" Hope thì thầm với chú chó. Các múi cơ trên người cô đang run lên vì gắng sức, nhưng cô vẫn cố chạy vào bếp và hơ một chiếc khăn vào lò vi sóng. Khi xong, cô lấy nó nhưng mảnh vải quá nóng, cô chỉ có thể cầm hờ.
Đi về phía phòng lớn và nhẹ nhàng quấn chiếc khăn nóng quanh đầu anh. Sau đó, một cách dứt khoát cô bắt đầu cởi quần áo của mình ra. Cô khỏa thân dưới bộ đồ ngủ, nhưng cuộc sống của người đàn ông này phụ thuộc vào cô, cô phải làm cho anh ấm lên, ko muốn lãng phí thời gian để lên lầu và mặt đồ lót, cô lấy một tấm chăn khác giữ nó phía trước ngọn lửa cho đến khi nó ấm lên.
Ném tấm chăn quanh người anh, cố giữ cho anh thật ấm, cô nhét nó xung quanh bàn chân lạnh của anh, sau đó cô trượt xuống dưới chăn với anh.
Nhiệt độ trên cơ thể cô nhanh chóng lan về phía anh, chia sẻ cho anh. Hope ép mình nằm sát lại vào cơ thể lạnh của anh, cố gắng không run rẩy khi cơ thể lạnh ngắt của anh chạm vào cô. Ôi Chúa ơi, anh ấy rất lạnh. Cô đưa tay ôm ấp anh, áp mặt anh vào cô. Cô xoa bóp cánh tay và vai của anh, giấu tay anh dưới bụng cô cho đến khi họ trở nên ấm hơn. Cô trượt chân mình lên xuống chân anh, vuốt ve đi cái lạnh, xoa bóp cho máu lưu thông qua tỉnh mạch của anh.
Anh rên rỉ, một âm thanh mơ hồ thì thầm qua đôi môi hé mở của anh.
"Đúng rồi". Cô thì thầm. " Dậy đi. anh yêu" Cô vuốt ve khuôn mặt của anh, râu anh cạ vào lòng bàn tay cô. Đôi môi anh không còn tái xanh nữa, cô nghĩ.
Khăn quấn quanh đầu anh đã nguội. Hope lấy nó ra khỏi anh và trượt ra khỏi chiếc chăn, cô chạy vào nhà bếp và hơ lại chiếc khăn trước lò vi sóng. Trở lại phòng lớn, cô đặt lại khăn quanh đầu anh, nghiên cứu thêm về anh một lần nửa. Anh cao, và cô không thể làm ấm tất cả cơ thể anh cùng một lúc. Cô trượt xuống và làm ấm đôi chân của anh, ngón chân anh cong lên khi da thịt của anh bắt đc nhiệt của cơ thể cô.
Trườn trở lại cơ thể của anh, cô nằm trên anh một lúc nữa. Anh khó khăn với cơ bắp của mình, đó là dấu hiệu tốt, bởi vì cơ bắp tạo ra nhiệt.
Anh bắt đầu run lên.
Trắng Xoá Trắng Xoá - Linda Howard Trắng Xoá