Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trận Đấu Mùa Đông
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2: Những Bà Mẹ Tinh Thần
K
hi Helen và Milena vào trong làng của những bà mẹ tinh thần, làn mưa bụi bao lấy các cô, giống như một lớp bụi nước. Những đốm sáng lấp lánh ở những chỗ ít được chiếu sáng nhất, trên cây đèn đường hoặc ô cửa sổ. những ngôi nhà gạch nằm san sát bên nhau chạy dọc cả con phố dường như nhỏ xíu. Để vào được nhiều ngôi nhà, người ta phải bước xuống mấy bậc và gần như phải cúi khom để bước qua được ngưỡng cửa.
Milena dừng lại trước ngôi nhà đầu tiên:
- Tớ đợi cậu ở đây… Và hãy nhớ đến tớ nếu mẹ tinh thần của cậu có nấu món gì đó ngon ngon, tớ đang đói…
- Tớ sẽ nhớ, cậu đừng lo. Tớ hy vọng cậu sẽ được sưởi ấm trong thư viện…
Để kiểm tra, cô đi theo bạn vào gian phòng chật hẹp và thấp. Một ngọn lửa chập chờn sau tấm kính lò sưởi, loại lò đốt củi, nhiệt độ êm dịu.
- Họ không bao giờ quên, Milena nói.
Trên chiếc bàn với một ghế ngồi duy nhất, ngọn đèn được thắp sáng dưới chao đón chào vị khách. Hai giá sách cao tới nửa bức tường ngăn chất hàng trăm cuốn sách cũ kỹ.
Milena cởi áo khoác, nhìn lướt một lượt rồi chọn lấy một cuốn.
- Tớ đi đây, Helen nói. Lát nữa gặp lại nhé. Chúc cậu đọc sách vui vẻ!
Bản thân cô cũng đã đến đây hàng chục lần khi đi cùng Milena hoặc các cô gái khác. Cô thích nơi ở bên ngoài thế giới thế này, nơi không có ai làm phiền, nơi ta có thể bình yên đọc sách và mơ mộng. Cô vẫn thường so sánh nơi này với một tổ chim hoặc một chiếc nôi, tóm lại là một nơi mà ở đó bầu trời ấm áp và không ai muốn làm điều ác với bạn. Chỉ thỉnh thoảng mới có một người đàn ông lặng lẽ qua lại, chắc là ông chồng của một người mẹ tinh thần nào đó đến cho thêm củi vào lò sưởi. Ông ta thường nhã nhặn hỏi: "Thế nào, cô gái, đọc sách thoải mái chứ?" Cô trả lời: "À vâng ạ!" và ông ta ra ngoài. Chỉ duy nhất một lần cô phải chia sẻ khoảnh khắc này với một người khác, một cậu con trai sau khi đọc được vài phút đã ngồi thu lu ở một góc, gục trên hai đầu gối và ngủ.
Tất cả các cô gái đều thích được chọn làm người đi cùng để có được hai giờ đồng hồ trong cái "thư viện" này. Tất nhiên các cô thích đến nhà người mẹ tinh thần của mình hơn, nhưng điều 22 quy định rõ ràng: "Cấm đến nhà mẹ tinh thần khi đang là người đi cùng." Và hình phạt nghiêm khắc làm nản chí những người không muốn tuân theo: "Tước bỏ mọi quyền được ra ngoài trong suốt thời gian còn lại của năm."
Helen đi thẳng lên phía trước, rẽ trái ở đài phun nước và đi vào một con phố dốc. Khi đến trước ngôi nhà số 47, cô nhận ra mình đang cười. Cô biết niềm vui mà mình sắp cho đi và niềm vui sắp được nhận. Cô bước xuống ba bậc cầu thang và gõ nhẹ hai lần lên cửa sổ chứ không phải cửa chính. Các ô kính phủ đầy hơi nước. Ngay lập tức, một bàn tay nhỏ bé lau ô kính và khuôn mặt hớn hở xuất hiện phía sau. Cái miệng mở ra thật to và Helen đọc trên môi đứa trẻ hai âm tiết lên cô: HE-LEN!
Chỉ vài giây sau, Octavo lao vào vòng tay cô. Cô bế nó lên và hôn hai bên má bầu bĩnh.
- Ôi em nặng quá đi mất!
- Em nặng hai mươi sáu cân rồi, thằng bé nói, vẻ rất tự hào về cân nặng của mình.
- Mẹ em ở nhà không?
- Đang trong bếp ạ. Em đang làm bài tập. chị giúp em như lần trước nhé? Em rất thích được chị giúp.
Hai chị em đi vào. Gian phòng gần như không rộng hơn thư viện, nhưng bên phải có một cầu thang dẫn lên phòng ngủ ở tầng trên, một cánh cửa mở ra phía sau, vào phòng bếp. Qua khe cửa ấy, thấp thoáng hình dáng đẫy đà của Paula.
Một trong những lần đến thăm đầu tiên, sau khi đã khóc rất nhiều, Helen ngủ thiếp trong vòng tay Paula. Khi tỉnh dậy, cô lắp bắp hỏi:
- Mẹ nặng bao nhiêu cân, mẹ Paula?
Lúc ấy cô mới mười bốn tuổi và câu hỏi sỗ sàng của cô chỉ làm người phụ nữ đồ sộ mỉm cười:
- Mẹ cũng không biết, con gái ạ… Mẹ không biết. Nhưng mà nặng đấy…
Khi bà ôm bạn, bạn sẽ không biết đó là cánh tay, vai, ngực hay là bụng nữa. Tất cả hòa lẫn trong hơi ấm dịu dàng và bạn muốn được ở đó mãi mãi.
Paula dang rộng cánh tay để Helen thu mình vào trong.
- Ôi người đẹp của mẹ… Lâu lắm rồi…
Paula vẫn hay nói nựng cô như thế. "Người đẹp của mẹ", "con gái xinh xắn của mẹ…". Và bà giữ khuôn mặt cô trong đôi bàn tay để nhìn ngắm cô thật kỹ. Helen đã từng nghe hàng tá lời nhận xét về mình: rằng cô bướng bỉnh, có đam mê, kỳ cục, hay con gái bà mụ nặn sai, nhưng "xinh" hay "đẹp" thì không. Vậy mà mẹ Paula vẫn thường nói với cô như thế, và cô tin bà.
- Lần cuối cùng, đó là trước mùa hè, Helen nói, đáng ra con nên đợi ít nhất là tháng Mười Hai, nhưng con không thể…
- Lại đây, vào đây. Mẹ đang nấu ăn cho Octavo. Món khoai tây bỏ lò. Và vẫn còn mứt lê từ buổi trưa, con thích chứ?
- Thật là tuyệt! Helen hớn hở.
Tất cả những gì cô ăn ở đây, khác xa với trong phòng ăn ký túc xá đáng ghét, dường như đều ngon tuyệt diệu. Octavo đã nhấp nhổm bên mấy cuốn vở của nó:
- Chị đến đây, một mình em không làm được…
Vì Paula trở lại bếp nên Helen quay lại với đứa bé và ngồi xuống bên cạnh.
- Sao nào? Em đang học gì thế?
- Giống đực và giống cái…
- Đồng ý. Chúng ta cùng xem nào…
- Ví dụ của cô giáo, đó là: ông thợ bánh mì – bà thợ bánh mì. Cần phải tìm thêm ba ví dụ khác.
- Và em đã tìm ra?
- Ba rồi. Nhưng em không chắc về ví dụ thứ ba.
- Chị nghe đây.
- Mèo đực – mèo cái.
- Rất tốt.
- Nam ảo thuật gia – nữ ảo thuật gia.
- Hoàn hảo. Và ví dụ thứ ba?
- Em không chắc chắn.
- Thì em cứ nói…
- Bàn chân – bàn tay.
Helen phải khó khăn lắm để không phá lên cười. Và thỉnh thoảng, một cảm giác buồn dữ dội, đau nhói lại trỗi dậy trong lòng cô. Liệu ở nơi nào đó cô có một đứa em trai? Một đứa em trai cũng chúi đầu bên đống bài tập của nó? Đứa em trai đang chật vật với thời quá khứ đơn hay trước phép nhân với số có hai chữ số? Không, cô không có em trai, không có em gái, không ở nơi nào cả. Cũng không có cha mẹ. Cô nhớ lại về cô nhi viện nơi cô đã sống hết thời thơ ấu và nhớ đến cái ngày mùa thu ấy, khi cô rời khỏi đó. Làm sao quên được?
Ba người đàn ông lạnh lùng đẩy cô lên phía sau một chiếc xe con nặng nề. Họ khóa chặt các cửa và cho xe chạy trong im lặng. Cô hỏi người ngồi bên cạnh:
- Vì sao các ông lại cài chốt cửa, các ông nghĩ cháu có ý định nhảy xuống đường ư? Cháu sẽ đi đâu vậy?
Hắn ta không trả lời, hắn thậm chí không quay đầu lại. Suốt cả chuyến đi dài, cô phải ngửi mùi khó chịu từ chiếc áo khoác bằng da của hắn và mùi thuốc lá của hai gã ngồi trước. Sau nhiều giờ trên đường xuyên qua vùng nông thôn, họ đi dọc bờ sông cho đến thành phố nhỏ xa lạ này, đến tòa nhà màu xám ấy: trường nội trú.
Hàng trăm cô gái khác đang đợi ở đó, tụm thành từng nhóm năm hay sáu người, áo khoác vắt trên cánh tay và bàn tay cầm cuốn sách nhỏ. Tất cả đều im lặng đến ngạc nhiên. Người ta dẫn cô đi qua nhiều hành lang cũ kỹ và đẩy cô vào trong phòng chờ trước văn phòng bà hiệu trưởng, cô ở đó một mình trong vài phút. Rồi cánh cửa chợt mở và một cô gái bước ra, áo khoác vắt trên cánh tay và bàn tay cầm một cuốn sách. Cô gái đó nhỏ bé, đeo đôi kính dày, và có vẻ còn bối rối hơn cả các cô khác. Sau này Helen biết đó là Catharina Pancek. Cô bé chỉ ấp úng: "Đến lượt cậu…" trước khi biến mất. Helen thận trọng đẩy cánh cửa vẫn đang hé mở.
- Tên?
Đó là lần đầu tiên Helen nghe thấy giọng bà hiệu trưởng.
- Dormann. Em tên Helen Dormann.
- Tuổi?
- Mười bốn tuổi.
- Hãy lại gần đây.
Helen bước đến tận chiếc bàn nơi người đàn bà thô kệch với mái tóc ngắn màu xám đang ngồi. Mụ mặc một chiếc áo khoác của đàn ông, hai vai rộng và lực lưỡng. Người ta gọi mụ là Xe tăng, Helen sẽ sớm biết điều này. Xe tăng lục trong đống giấy tờ của mụ, tìm thấy hồ sơ của Helen và đọc qua. Sau đó mụ mở ngăn kéo và lấy ra một cuốn sổ:
- Cầm lấy!
Cuốn sổ đã cũ nát, bìa được vá víu đến cả chục lần.
- Đây là quyển nội quy. Không bao giờ được rời nó. Nó gồm tám mươi mốt điều. Hãy đọc mười điều mỗi ngày. Nếu như cô phải trở lại đây, mà tôi thì không muốn cô như thế, thì cô phải học thuộc lòng tất cả các điều. Sang phòng bên cạnh, lấy một chiếc áo khoác vừa với cô và ra ngoài. Nếu thấy ai ngồi trên ghế, thì hãy nói đến lược người đó vào.
Helen bước vào phòng bên cạnh nơi có treo mấy chục chiếc áo khoác, giống như phòng trang phục của một nhà hát. Chỉ có điều tất cả các trang phục ở đây đều giống hệt nhau: những chiếc áo khoác nặng nề bằng len có mũ. Helen bước đi trong mê cung đích thực ấy. Nếu có một ngày ta phải ẩn náu, cô tự nhủ, ta sẽ biết ẩn náu ở đâu. Cô chọn lấy một chiếc màu xám đỡ cũ hơn những chiếc khác, mặc lên người và thấy ổn. Cô cởi áo khoác, để lên cánh tay và trở lại qua phòng mụ hiệu trưởng, mụ ta không ngẩng lên nhìn cô.
Trong phòng chờ, một cô gái dài ngoằng và xanh xao đang ngồi đợi trên ghế. Cô chảy máu cam nhẹ trong chiếc khăn mù soa đỏ. Cô ấy tên là Doris Lemstedt, và đã rời trường sáu tháng sau đó, trong tình trạng ốm rất nặng. "Đến lượt cậu đấy!" Helen nói với cô gái và bước ra sân, tia nắng yếu ớt sượt qua các cô gái đang đứng im, áo khoác và cuốn sổ của họ.
- Hay là em thay bằng thỏ đực - thỏ cái nhé? Có tốt hơn không ạ?
Helen tỉnh lại và cười với Octavo.
- Ừ, như thế đúng hơn… Không ngộ nghĩnh bằng nhưng đúng hơn.
Từ bếp mùi khoai tây thơm ngon trong lò bay ra cùng với giọng của Paula:
- Còn bạn Milena của con? Con bé khỏe chứ? Con vẫn luôn hâm mộ con bé chứ?
- Vâng, bạn ấy khỏe, Helen cười trả lời, và con vẫn luôn hâm mộ bạn ấy. Bạn ấy đang đợi con trong thư viện. Con có thể mang gì về cho bạn ấy ăn không?
- Tất nhiên rồi. Và cả mứt nữa, nếu như vẫn còn.
Paula luôn ở trong bếp. Nấu ăn cho bà, cho Octavo, cho những người ghé qua. Không thể có chuyện vào nhà bà mà không ăn món gì đó, không thể ra về mà không mang theo món gì đó để ăn: một phần món pudding với nho, miếng bánh ga tô sô cô la, hay đơn giản là một quả táo… Bà có một đứa con, Octavo, nhưng không có chồng. Về chuyện này, khi Helen hỏi, bà đã trả lời rằng bà không cần chồng. Rằng đây, quả đồi này, đây chính là vương quốc của những người mẹ tinh thần. Không có chỗ cho đàn ông, trừ những người đàn ông biết giữ bí mật. Giống như người đàn ông tiếp củi vào lò sưởi, Helen nghĩ. Chắc ông ta cùng hội với những người đàn-ông-trong-Bóng-tối kia, những người có quyền sống trên ngọn đồi. Những người khác cảm thấy khó chịu khi ở đây. Họ sống ở thành phố và hiếm khi lộ mặt.
Phần đông các bà mẹ tinh thần đều có thân hình rất đẫy đà, và họ cứ giữ như thế. Làm sao ôm chặt một ai đó, làm sao an ủi một ai đó nếu như họ có những đầu xương nhọn hoắt? Một vài người bạn của Helen thì muốn điều ngược lại: mẹ tinh thần của họ gầy gò và mong manh, nhưng các cô không muốn đổi lấy bất cứ bà mẹ nào khác. Catharina Pancek chẳng hạn, cô luôn nói mẹ tinh thần của mình là một con chuột nhắt lon ton và cô thích và như thế. Dù có đánh đổi lấy bất cứ thứ gì trên thế giới, cô ấy cũng không chịu ngập chìm mất hút trong khối thịt như Paula.
Helen đã không chọn Paula. Lần đầu tiên đến quả đồi, ba năm về trước, mụ giám thị dẫn cô đi, không cần hỏi ý kiến của cô, mụ dừng lại trước ngôi nhà số 47 của khu phố và lên tiếng khô khốc:
- Bà ấy tên là Paula. Hai giờ nữa tôi quay lại tìm cô.
Helen bước xuống ba bậc và gõ cửa. Paula mở cửa và gần như phá lên cười khi phát hiện ra cô:
- Hãy nhìn mẹ, ôi con mèo lạc này! Vào trong nhà đi, con muốn ăn gì không? Con khát không? Một cốc sô cô la nhé? Đúng rồi, một cốc sô cô la. Nó sẽ làm con ấm lên.
Kể từ ngày ấy, Helen mới chỉ đến nhà Paula sáu lần, tức là từng ấy lần nội quy cho phép. Tổng cộng khoảng mười lăm tiếng đồng hồ, không hơn. Tuy vậy, với cô, dường như Paula là người thân quen từ bao lâu nay. Người đàn bà to béo ấy chiếm một khoảng mênh mông trong trái tim cô.
Octavo sắp xếp cặp sách và đặt lên bàn để vào ăn. Món khoai tây bỏ lò quá mềm và quá thơm khiến Helen như bị nghẹn khi nuốt những miếng đầu tiên.
- Ôi ngon quá! Chúa ơi, ngon quá đi mất…
Cô thoáng nghĩ đến những người bạn đang ngồi sau bát canh nhạt nhẽo. Nhưng dù sao họ cũng có lượt. Vậy nên tốt hơn là quên họ đi vào khoảnh khắc này và tận hưởng không đắn đo niềm hạnh phúc được ban tặng. Họ nói chuyện nhiều về Octavo và trường học, về những trò đùa của cu cậu ở đó. Cô giáo chắc không phải buồn chán với một kẻ tinh nghịch như nó. Đúng hai mươi giờ, cu cậu lên phòng ngủ và trở xuống trong bộ pyjama để ôm hôn Helen và mẹ.
- Em rất thích chị đến nhà em, nó nói với Helen, nhưng không phải vào buổi tối, bởi vì mẹ không thể âu yếm em.
- Mẹ sẽ vào với con sau, Paula hứa. Lên phòng và ngủ đi. Helen chỉ còn chưa đến nửa tiếng nữa thôi. Mẹ đã giải thích với con rồi: chị ấy sẽ bị phạt rất nặng nếu trở về muộn.
- Người ta sẽ nhốt một cô gái khác thay chị trong một cái hố đen kịt phải không ạ? Octavo hỏi.
- Ai nói với em thế?
- Ở trường, có nhiều bạn nói thế.
- Không đúng như thế đâu. Thôi, đi ngủ đi em…
Thằng bé đi lên cầu thang gỗ thật chậm, và đôi mắt nó đầy vẻ lo lắng. Sát tường bên trái có chiếc ghế bành rộng đã hư mòn. Paula thả mình lên đó:
- Thế nào người đẹp của mẹ, có chuyện gì kể mẹ nghe không? Lại đây nào.
Helen đến ngồi dưới chân Paula và tựa đầu vào lòng bà. Người đàn bà to béo vuốt ve đầu cô, thật chậm, từ trán đến gáy, bằng hai bàn tay ấm áp.
- Con không có gì để kể, mẹ Paula ạ, không có chuyện gì xảy ra ở trường cả.
- Vậy thì hãy nói với mẹ về chuyện trước đây…
- Con không thể, mẹ biết rõ mà…
Họ im lặng trong chốc lát.
- Mẹ, hãy kể với con, cô gái nói tiếp, về thời mẹ còn nhỏ. Con luôn thấy thích thú khi tưởng tượng ra mẹ hồi nhỏ. Có phải hồi đó mẹ đã…
- … tròn? Ồ đúng vậy, mẹ vẫn luôn như thế. Một hôm, một trong những người anh em họ của mẹ đã làm mẹ hiểu rõ như thế. Con có tưởng tượng nổi là chị Marguerite và mẹ đã bắt được một con nhím.
- Mẹ có một người chị em gái? Vậy mà con không biết.
- Đúng vậy, một người chị gái, chị ấy hơn mẹ mười tuổi và giờ đang ở thủ đô. Ừ, những con nhím, chúng rất béo, con biết đấy, và…
Vừa vuốt ve đầu Helen, Paula vừa kể chuyện về con nhím, rồi câu chuyện về chiếc ví bị mất, rồi một câu chuyện khác. Bà không bao giờ giảng giải điều cần phải làm hay không nên làm trong cuộc sống, bà chỉ kể chuyện. Có lúc Helen cảm thấy đang trượt dần vào giấc ngủ. Cô không muốn như thế. Cô uể oải đứng dậy và thu mình trong ngực của người mẹ tinh thần, giống như một đứa trẻ. Paula bao bọc cô trong đôi tay và thì thầm hát, những bài hát lẫn lộn bài này với bài khác tạo nên một giấc mơ ngọt ngào.
- Helen, con ngủ đấy à? Đến lúc con phải về rồi…
- Con không ngủ…
Đồng hồ chỉ tám giờ ba mươi. Cô dần dần thoát ra khỏi trạng thái uể oải và đến lấy áo khoác.
- Mẹ đã chuẩn bị cho con thức ăn dành cho Milena chưa? Với miếng mứt phần bạn ấy nữa?
- Mẹ đã để tất cả trong giỏ. Các con chỉ việc để lại giỏ trong thư viện thôi. Ngày mai mẹ sẽ đến lấy. Khi nào con lại đến thăm mẹ?
- Con không biết. Con cố gắng đợi đến tháng Giêng cho lần ra ngoài thứ hai. Hy vọng chúng con sẽ có thể vượt qua được và mong sẽ không có quá nhiều tuyết.
Họ đứng yên thật lâu trong vòng tay nhau, trên ngưỡng cửa. Helen hít mùi của Paula, mùi của tạp dề, mùi áo, mùi tóc của bà.
- Hẹn gặp lại, mẹ Paula. Cảm ơn mẹ. Ôm hôn Octavo giùm con.
- Hẹn gặp lại, người đẹp của mẹ. Mẹ sẽ luôn ở đây chờ con.
Cầm chiếc giỏ trên tay, Helen bước vội vã trên các đường phố của ngôi làng. Trời vẫn lất phất mưa bụi. Tầm nhìn rất khó khăn. Cô bước vào thư viện như cơn gió, hí hửng trong lòng vì sẽ thết đãi Milena món khoai tây nóng hổi. Cô bạn sẽ có kịp thời gian để ăn trước khi trở về trường. Nhưng cô sững lại. Căn phòng trống rỗng. Chỉ có mẫu gỗ cháy trong lò sưởi.
Sau cảm giác lo lắng sợ hãi ban đầu, Helen nghĩ có thể cô bạn mình đang ở trên tầng. Có một cánh cửa ở cuối gian phòng và như thế rất có thể có một cầu thang phía sau.
- Milena! Cậu ở trên đó à?
Cô cố gắng mở cửa nhưng cánh cửa đã bị bịt lại.
- Milena! Cậu ở đâu?
Nỗi lo sợ làm cô nghẹt thở. Tại sao Milena đi xuống đồi? Phải chăng cô ấy sợ bị muộn? Không có lý lẽ nào giải thích cho điều đó. Trên bàn, cuốn sách vẫn mở. Một tờ giấy nháp gập làm đôi lộ ra giữa các trang sách. Helen vội lao đến. Nét chữ đẹp đẽ của Milena chỉ có vỏn vẹn bốn dòng:
Helen, tớ không trở về trường nữa. Cậu yên tâm, không có gì trầm trọng xảy ra với tớ đâu. Nói Catharine Pancek tha thứ cho tớ.
Milena
(Xin cậu đừng vội khinh ghét tớ).
Sững sờ, Helen không phản ứng nổi trong hơn một phút. Rồi cơn giận dữ trào dâng. Làm sao Milena lại có thể dám làm như vậy? Có cần hèn nhát ra đi, và biến mất không một lời giải thích như vậy? Cô cảm thấy bị phản bội và những giọt nước mắt tức giận tuôn tràn. "…đừng khinh ghét tớ." Có! Vào lúc này đây, cô ghét bạn của mình. Ích kỷ và vô trách nhiệm, cô ấy là thế đấy! Phải làm gì đây? Như vậy không giải quyết được gì. Bỏ trốn? Không quay trở lại trường? Sau tất cả, cũng nên lợi dụng cơ hội, vì đằng nào cô bé Pancek cũng sẽ bị đưa đi ngắm Trời… Nhưng bỏ đi để đến đâu bây giờ? Và nếu như giữa lúc ấy, Milena quay trở về… Khi ấy, chính cô, Helen mới là người chịu trách nhiệm trước Catharina. Các câu hỏi cứ chồng chất, không một câu trả lời.
Cô bỏ tờ giấy vào túi và đi ra, bỏ lại trên ghế chiếc giỏ đựng thức ăn vẫn còn nóng gói trong tấm khăn và phần mứt lê.
Dò từng bước thận trọng trên con đường về tối mịt mù, trong đầu cô xuất hiện ý nghĩ sự kiện này sẽ gây chấn động: chưa bao giờ trong lịch sử trường nội trú một cô gái cả gan không trở về. Nếu như người ta cho họ thỉnh thoảng đi ra khỏi các bức tường, thì đó là bởi vì họ chắc chắn không một học sinh nội trú nào lại dám để một người vô tội khác phải chịu hình phạt khủng khiếp là ngắm Trời. Những hình phạt khủng khiếp nhất ghi trong nội quy cũng chỉ áp dụng với bạn vài giờ, chứ không bao giờ kéo dài nhiều ngày hay nhiều tuần. Liệu có chắc là người ta có thể chết vì hình phạt này?
Helen cảm thấy buồn nôn. Cô cảm thấy nỗi xấu hổ cô sắp trải qua trong vài phút nữa khi thú nhận với các bạn khác: "Milena không trở về… - Hả, cậu ấy gặp tai nạn à? - Không, cậu ấy không trở về, thế thôi…"
Nỗi xấu hổ khi là bạn của Milena…
Cô đi qua cầu, và hình ảnh cánh tay bạn đan dưới cánh tay cô chỉ vài giờ trước, cũng trên con đường lát gạch này làm cô đau. Khi cô có mặt tại phòng gác của mụ Xương khô, đồng hồ chỉ chín giờ hơn vài phút. Nhìn thấy cô gái trẻ quay về một mình, mụ ngay lập tức đánh hơi thấy thời khắc vinh quang của mụ có thể vừa đến: sau hai mươi lăm năm canh gác cánh cổng này, cuối cùng mụ cũng có thể thông báo với mụ hiệu trưởng rằng một nữ sinh nội trú không trở về! "Không, thưa bà hiệu trưởng, không trở về!" Mụ nấn ná câu giờ, để nhấm nháp tận hưởng khoảnh khắc duy nhất này:
- Các cô đi khỏi lúc… xem nào… lúc mười tám giờ mười một phút?
Không, mãi đến mười tám giờ ba mươi phút, do lỗi của bà, Helen nghĩ, nhưng cô đã học cách kiềm chế bản thân.
- Đúng vậy, vào mười tám giờ mười một phút.
- Và bây giờ là hai mốt giờ bảy phút. Vậy là cô vẫn đúng giờ.
- Vâng, trò về kịp giờ, Helen nhắc lại và thầm nghĩ: thôi nào, cứ phun nọc độc của bà ra, bà chết vì thèm được thế cơ mà.
Khói thuốc lá hắc xịt chui vào mũi, vào mắt cô gái. Ở đây người ta không bao giờ mở cửa sổ? Mụ Xương khô làm duyên vài giây, rồi mở miệng với giọng hầu như không thể nghe thấy:
- Và… cô ca sĩ?
- Bạn ấy không ở đây, Helen đành trả lời.
- Cô ta sẽ về kịp thời hạn cuối cùng lúc hai mốt giờ mười một, chắc chắn chứ?
- Trò không biết.
- Cô không biết sao?
- Không, trò không biết.
- Vậy thì chúng ta sẽ cùng đợi. Như thế chúng ta sẽ biết. Và chúng ta trở thành một phe. Cô thích lập phe nhóm không?
Đôi mắt mụ nhỏ tí vằn đỏ ánh lên tia độc ác của loài rắn.
- Trò muốn lập phe nhóm, Helen nói giọng hờ hững, và cô nghiến chặt răng để không nhảy bổ vào mụ già ác độc kia và không nện mụ túi bụi.
Chiếc kim quay ba vòng quanh mặt đồng hồ treo trên tường và chừng ấy đối với cô dường như là bất tận. Hãy trở về, Milena, tớ xin cậu, hãy bước vào phòng gác này, hãy để giấc mơ khủng khiếp này kết thúc.
- Vẫn không có mặt… mụ Xương khô kết luận, tỏ vẻ lấy làm tiếc, nhưng người ta thấy rõ trong lòng mụ vui mừng hớn hở.
Một điếu thuốc đang cháy dở trên cái gạt tàn. Mụ đã quên mất và châm một điếu thuốc khác. Bàn tay run run, mụ nối dây với tổng đài và nhấc điện thoại. Sau vài giây, mụ nói với ai đó ở đầu bên kia.
- Xin chào, đây là cô Fitzfischer, ngoài cổng gác…
Cô Fitzfischer… Helen tự nhủ ít nhất hôm nay cô cũng biết thêm một điều gì đó. Ai mà biết được mụ Xương khô tên thật là Fitzfischer?
- Làm ơn cho tôi nói chuyện với bà hiệu trưởng. Rất khẩn cấp.
Cuộc đối thoại thật ngắn ngủi. Helen tưởng rằng mụ Xương khô sẽ không cưỡng nổi cơn hồ hởi khi tiết lộ tin nóng. Giọng mụ ta run lên vì phấn khích:
- … chuyện là thế này, một nữ sinh đã không trở về… Tên nữ sinh đó? Bach Milena, năm thứ tư… đúng thế, thưa bà hiệu trưởng… vâng, thưa bà hiệu trưởng… vâng, bạn cô ta đã trở về, cô ta… nhất định thế, thưa bà hiệu trưởng…
- Trò có thể về phòng ngủ được chưa? Helen hỏi ngay khi mụ Xương khô gác máy.
Cô nhận ra khi hỏi thế cô vừa vi phạm điều 17 của nội quy, cấm đặt câu hỏi cho người lớn.
Nhưng mụ Xương khô đang trong trạng thái mà cô chỉ nhìn thấy khi ngọn lửa hừng hực:
- Được, cô có thể về phòng.
Nằm bên trên phòng ăn, phòng ngủ là một gian rất rộng được trang bị năm mươi chiếc giường tầng và tủ bằng kim loại màu xám. Qua ánh sáng lờ mờ của những chiếc đèn ngủ, Helen đi ngang qua khu đầu tiên, dành cho các bạn trẻ nhất, giữa những tiếng rì rầm và tiếng loạt xoạt của chăn ga. Ở góc phòng, ánh đèn vẫn còn sáng trong ngăn của mụ Zesch, và quầng sáng hắt lên trần những hình bóng lờ mờ. Đến giường của mình, gần các ô cửa sổ, Helen ngồi bên mép và cởi giày. Lần đầu tiên kể từ hơn ba năm qua, ngay phía trên giường cô, chiếc giường của Milena trống rỗng. Cô cởi quần áo, chui vào áo ngủ và biến mất dưới tấm chăn, lút cả đầu. Chưa được mười giây thì giọng Vera Plasil, nằm giường bên cạnh, hỏi khẽ:
- Thế còn Milena?
Helen thẹn thùng ló đầu ra:
- Cậu ấy không về.
- Cậu ấy sẽ về chứ?
- Tớ không nghĩ thế…
Vera bật ra tiếng rên rỉ:
- Thế không đúng… Và ai là người bị chỉ định chịu phạt?
- Catharina Pancek…
- Ôi, Chúa ơi!
Phòng ngủ của các cô gái năm thứ năm và thứ sáu nằm ở phía bên kia vách ngăn. Một mụ giám thị đột nhiên sầm sầm đi qua cửa và bước thẳng đến ngăn của mụ Zesch. Không khó khăn Helen nhận ngay ra Merlute, mụ đàn bà lưng gù cao lều nghều có cái mũi to tướng như mũi giả. Người ta nói mụ ta là con chó của mụ Xe tăng, luôn sẵn sàng vì chủ, tuân theo các mệnh lệnh của chủ ngay tức khắc không đắn đo. Mọi người nghe thấy cuộc nói chuyện ầm ĩ, rồi cả hai mụ đàn bà, Zesch và Merlute, bước ra và đi thẳng đến khu vực dành cho các cô gái năm thứ tư.
- PANCEK CATHARINA! mụ Zesch gọi oang oang.
Các cô gái giật bắn người và ngồi dậy trên giường của mình.
- Pancek Catharina đứng dậy, mặc quần áo và đi với tôi! Mụ Merlute ra lệnh.
- Những người còn lại đi ngủ và giữ trật tự! Mụ Zesch rống lên.
Ở hàng bên, cô bé Catharina đứng dậy, vẻ hơi hoài nghi. Cô liếc mắt nhìn sang chiếc giường của Milena phẳng phiu, gọn gàng không chê vào đâu được và ngay lập tức hiểu ra điều gì đang chờ đợi cô. Cô tìm kiếm ánh mắt Helen, nhưng Helen quay mặt đi.
- Nhanh lên, mụ Merlute thúc giục.
Catharina đeo chiếc kính được treo trên đầu giường, mở tủ, mặc quần áo, mang giày và bước ra, áo khoác trên cánh tay. Vì cô bé đi qua thật gần và các mụ giám thị đứng đợi phía xa hơn, Helen khẽ gọi:
- Catharina!
- Có chuyện gì vậy?
- Milena xin lỗi cậu…
- Gì cơ?
Milena xin lỗi cậu, Helen nhắc lại và giọng cô như nghẹn lại.
Catharina không trả lời. Cô bước đi giữa các dãy giường trong khi nhiều giọng nói đồng thanh lên tiếng lúc cô đi qua:
- Dũng cảm lên nhé, Catharina! Vững vàng nhé, Catharina! Chúng tớ sẽ nghĩ đến cậu!
Một cô gái nhanh nhẹn lao đến ôm và hôn lên má cô. Helen có cảm giác cô gái tuồn thứ gì đó vào tay cô bạn tội nghiệp.
Mụ Merlute sốt ruột đến cầm cánh tay Catharina và kéo đi với bước chân vội vã. Cả hai biến mất sau cánh cửa.
- Đồ khốn! một cô gái rủa.
- Đồ bò cái! một cô gái khác tiếp thêm.
- Tôi nói trật tự! mụ Zesch thét lên và mấy giọng nói kia im bặt.
Khi sự yên lặng và bình tĩnh trở lại, Helen cuộn tròn toàn bộ cơ thể dưới tấm ga và chăn. Trong bóng tối, cô cố tưởng tượng đó chỉ là một cơn ác mộng cần phải quên, và cô cố gắng quên đi bằng cách tìm những từ giống đực và giống cái, giống như Octavo: ông thợ bánh - bà thợ bánh; nam ảo thuật gia - nữ ảo thuật gia; bàn chân - bàn tay; cậu bé - cô bé… Và cô run rẩy phát âm thật khẽ: Milos - Helen.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trận Đấu Mùa Đông
Jean Claude Mourlevat
Trận Đấu Mùa Đông - Jean Claude Mourlevat
https://isach.info/story.php?story=tran_dau_mua_dong__jean_claude_mourlevat