Chương 1
ôi bị BẮT CÓC, ngay ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè.
Ở nhà một mình, lại chẳng định làm gì, tôi chỉ nằm ườn xem ti vi. Mãi đến đoạn quảng cáo một loại kem mới, thèm quá tôi mới miễn cưỡng rời nhà đi mua. Vừa rẽ qua góc phòng nha khoa Okada, trông thấy tiệm Seven Eleven(1) bên kia đường thì một chiếc xe hơi từ đằng sau trờ tới bên cạnh, giảm dần tốc độ rồi đỗ xịch trước mặt tôi.
- Tiểu thư, lên xe chứ?
Tôi nhìn ông ta chằm chằm rồi lững thững bước đến, mở cửa xe bên kia. Vào trong xe cứ gọi là mát lạnh. Những cây kem chả còn mấy hấp dẫn nữa.
- Haru, cao lên nhiều nhỉ!
Người đàn ông nói. Thủ phạm bắt cóc biết tên tôi.
- Vậy ạ?
Tôi cũng biết người đàn ông này. Bởi, người đàn ông đeo cặp kính mát to đùng nực cười này là bố tôi.
- Cái xe, ở đâu ra thế?
Tôi hỏi trống không. Chiếc xe của bố chạy qua tiệm Seven Eleven, băng băng trên con đường giữa các khu nhà chung cư rợp bóng cây.
- À, xe này hả, của người ta cho.
- Con khoái đi xe hơi. Mà mẹ thì chẳng có bằng lái! Mấy hôm trước, bố của Sayuri có cho con quá giang. Sayuri là bạn cùng lớp, xinh lắm. Được lên xe của nhà nó, thích ghê. Mà… con muốn đi ăn nhà hàng.
Tôi nói liên mồm. Lúc nào cũng vậy. Cứ mỗi lần căng thẳng, từ ngữ lại tràn lên cổ họng tôi, chẳng thể nào ngừng. Tôi căng thẳng là do lâu lắm rồi mới lại gặp bố.
- Đi nhà hàng thì có thể ăn đủ các món, đúng không? Ở gần nhà mới khai trương một cái, ngay khu đường cái ấy. Cũng có lần mọi người đi ăn rồi. Mọi người là mẹ và mấy dì đó. Bố biết mà nhỉ, dì Asako với dì Yuko. Nhưng mấy chỗ như vậy mà đi bộ thì thấy quê không, đi cả đám chứ ít gì, người ta thì đi xe hơi…
- Nghe đây!
Bố dừng xe khi gặp đèn đỏ và nhìn tôi.
- Bố đang bắt cóc mày đấy. Không chừng sẽ không được về đâu. Chuẩn bị tinh thần đi.
- Ưm, được thôi.
Tôi nhìn quanh xe và trả lời giọng bất cần. Gương chiếu hậu treo tòng teng mấy cái bùa màu mè, chẳng lấy gì làm đẹp, bảng đồng hồ thì dán hình mấy con gấu thè lưỡi. Chẳng biết ai cho bố cái xe này nữa.
- Đằng nào hôm nay cũng nghỉ hè rồi. Lại chẳng có dự định gì.
- Vậy thì ngoan ngoãn bị bắt cóc đi nhé!
Bố nói.
- Ưm, để bị bắt cóc thử một lần cho biết luôn.
Tôi trả lời, bố ngoác miệng cười.
Bố lúc nào cũng nhắng nhít vậy. Ngay cả những lúc cần nghiêm túc, bố cũng toàn nói linh tinh. Như lần mẹ bị dị ứng sò biển, mặt mũi xanh lè, lao ra lao vào nhà vệ sinh không biết bao nhiêu lần thì bố lại cứ tí tởn “Chà, chà, có tin vui rồi. Haru sắp có em rồi. Nhưng sao anh không nhớ là khi nào nhỉ. Vậy là con của ai ta?” khiến mẹ khóc tức tưởi. Có lần bố vứt tàn thuốc chưa tắt hẳn vào thùng rác khiến cả nhà khói um cả lên, nhưng bố tỉnh bơ mà bảo là “xông khói”. Có khi lại lấy khăn choàng của mẹ quấn quanh người rồi bắt chước mấy chương trình biểu diễn thời trang, đến nỗi bị mẹ chiến tranh lạnh suốt hai ngày liền.
Biết làm vậy là sẽ bị giận nhưng bố không chừa. Mỗi lần bố bị giận thì cũng đáng thương lắm nên tôi quyết định thôi kệ, cứ đi với bố cho có bạn. Chứ không nghĩ sẽ thú vị hay không. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là ti vi, điều hòa đã tắt cả rồi, mẹ cũng sắp về, rằng tôi có về trễ một tí cũng chẳng sao.
Đi hết con đường đầy cây xanh thì tới vòng xuyến trước nhà ga. Vòng xuyến huyên náo bởi những học sinh trung học. Xe của bố chạy tiếp qua nhà ga, ra đường quốc lộ. Những quang cảnh quen thuộc dần dần lùi lại sau lưng chúng tôi.
- Haru, ăn trưa chưa?
- Chưa, bởi vậy mới nói dẫn người ta đi nhà hàng đi.
- Rồi, hiểu rồi. Kể từ hôm nay, cứ việc thoải mái ăn bằng thích những gì mình muốn ăn nhé!
Bố dõng dạc đáp lời. Tôi ngả người trên ghế, liếc nhìn bố. Tôi đâu có cao lên. Nếu chỉ cần hai tháng mà cao lên được thì tôi đâu phải lúc nào cũng đứng đầu hàng, hai tay chống nạnh làm gì. Thay vào đó, tôi sẽ xếp phía sau, rồi so hàng như các bạn rồi. Bố nói vậy có lẽ do không biết nên nói chuyện gì cho hay ho mà thôi. Cũng như tôi, đói bụng mấy đâu nhưng cứ đòi đi ăn nhà hàng, vậy đấy.
Lâu lắm rồi tôi mới được gặp bố. Lần cuối chúng tôi gặp nhau là lúc chưa vào mùa mưa. Nhưng thực ra, thậm chí cho đến lúc đó, bố có nhà hay không, mà cho dù có nhà thì lúc bố về tôi đã đi ngủ, lúc tôi mở mắt dậy thì bố đã đi đâu đó hoặc còn đang ngủ khò. Tôi bắt đầu nghĩ có khi bố không về nhà từ năm ngoái. Tối tối, khi ngồi đối diện với mẹ ở bàn ăn, tôi nói “bố về trễ quá nhỉ” thì mẹ chỉ nói “bố bận”, hoặc sáng sáng, khi không thấy bố, tôi có hỏi “bố đâu?” thì mẹ trả lời “bố đi làm rồi”.
Đại loại là những câu trả lời như vậy. Tôi từng nghĩ, bố có phải ông già Nô - en đâu mà cứ canh lúc tôi ngủ say rồi mới đến, lại tranh thủ bỏ đi trước khi tôi thức dậy, thật lạ lùng.
Cho nên thỉnh thoảng, sáng chủ nhật, khi tôi xuống dưới nhà mà chạm mặt bố đang còn mặc pyjama thì tôi toàn giật nảy mình, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên mà thôi. Đó là chưa kể, nếu có lúc nào cả nhà cùng nhau ăn sáng thì tôi thậm chí không biết nói chuyện gì, nhìn đi đâu. Tôi nhận ra người ta chỉ có thể nói “yêu” hay “ghét” ai đó khi được gặp họ hàng ngày. Còn tôi, tôi không biết mình yêu hay ghét bố nữa!
Khoảng hai tháng trước, bố thật sự không về nữa. Sáng cũng như tối, thậm chí cả chủ nhật, bố chẳng xuất hiện ở đâu trong nhà. Mẹ bảo tôi là bố bận việc nên mượn luôn chỗ làm để ở. Nếu có chuyện gì muốn nói với bố thì gọi số này, mẹ viết số điện thoại ra tờ giấy rồi đưa tôi. Tôi chẳng gọi điện cho bố. Một phần vì thấy chuyện đó thật phiền phức, phần vì sợ sợ, và phần vì thật ra cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt để nói. Tôi cất miếng giấy nhỏ có viết tám chữ số đó vào ngăn bàn.
Cho dù bố không về nữa thì trong nhà cũng chẳng thay đổi gì mấy. Nói thế thì cũng hơi tội nghiệp bố nhưng sự thật đúng là vậy. Chứ sao, lâu nay đã chẳng thế còn gì, lâu nay bố có ở nhà đâu, và lâu nay tôi cũng đã chẳng còn biết yêu hay ghét bố nữa cơ.
Nếu nói có gì thay đổi thì chỉ có công việc của mẹ bận bịu hơn và trong nhà thì rộn ràng hơn trước gấp nhiều lần. Đó là do, sau khi bố không ở nhà nữa thì em của mẹ – dì Asako (ba mươi mốt tuổi, độc thân, cô giáo dạy vẽ) thường lui tới hơn, mẹ của mẹ – tức bà ngoại cũng hay đến chơi. Một người em gái nữa của mẹ là dì Yuko (hai mươi chín tuổi, độc thân, làm việc bán thời gian) cũng đôi khi góp mặt. Khi mẹ bận việc về trễ thì chắc chắn sẽ có ai đó đến, và có khi tất cả mọi người đều tập trung đông đủ.
Dì Yuko rất thích bày trò nên chỉ cần có chút gì hay ho là dì tổ chức thành sự kiện luôn. Ví dụ như chiếu video. Cả nhà bày bánh kẹo, nước uống ưa thích ra sàn và cùng xem video trong căn phòng tối thui. Chính dì là người quy định trong lúc xem phim không được nói chuyện vậy mà mười lần như chục, dì toàn là người phạm luật, nào “tên này, thủ phạm là cái chắc”, nào “anh này mặt mày đẹp trai mà coi tướng tá không phong độ gì hết”. Có khi dì còn tổ chức trình diễn thời trang. Biểu diễn hài kịch nhại mấy người nổi tiếng. Trò này thì dì Asako cực siêu. Dì bắt chước được rất nhiều người, đến nỗi tôi nghĩ có khi dì nghỉ dạy vẽ đi diễn hài lại nổi tiếng không chừng.
Vì vậy mà nhiều lúc tôi quên béng đi mất. Quên rằng đã từng có bố ở nhà. Quên rằng tôi đã từng có một ông bố. Quên mất bố đã pha trò thế nào khiến mẹ bực tức ra sao. Quên mất những lúc tôi đã phải cố nhe răng ra cười dù những trò hề của bố chẳng hay ho, thú vị chút nào.
Tôi Bị Bố Bắt Cóc Tôi Bị Bố Bắt Cóc - Mitsuyo Kakuta Tôi Bị Bố Bắt Cóc