Chương 3
gôi biệt thự hóa gía bán xong, nợ nần đã giải quyết. Hoàng Anh đến shop thời trang Thanh Xuân với vẻ thẫn thờ, đau đớn.
Nhìn Hoàng Anh thiểu não, Thu Dung cảm thông:
- Ở nhà lo cho dì Chi đi! Ta ở đây được rồi.
Hoàng Anh xót xa:
- Nhà đâu mà ở nữa hả mi. Chủ nhà mới cho gia hạn cho ba ngày phải dọn đi! Ta phải tìm nhà trọ.
Thu Dung gật nhẹ:
- Vậy mi lo tìm nhà trọ đi!
Chưa đi vội mà Hoàng Anh vào shop thời trang ngồi phịch xuống ghế, giọng chán chường cay đắng:
- Cuộc đời là một chuỗi những bi đát. ''Lên voi xuống chó'' mấy hồi.
Thu Dung phần nào hiểu được tâm trạng thương của Hoàng Anh. Mới hôm nào là cô tiểu thư khuê các sống ở ngôi biệt thự sang trọng, bây giờ phải lăn lóc bươn chải mưu sinh và chẳng biết nhà đâu ở.
Hoàng Anh chép miệng than thở:
- Nản quá mi à!
- Biết là thế nhưng Hoàng Anh không thể buông xuôi. Cô còn phải lo cho mẹ.
Có hai người khách vào xem hàng. Hai cô gái ngừng cuộc trò chuyện Thu Dung lo bán hàng.
Bất chợt, có một nhóm người gồm ba gã thanh niên, mặt mày bậm trợn và một người phụ nữ mập mạp, nét mặt đằng đằng sát khí. Giọng mụ ta đầy quyền uy hống hách:
- Xiết lấy cửa hàng này cho tao!
Hoàng Anh và Thu Dung nhìn mụ ta ngơ ngác.
Mấy tên thanh niên gương mặt dữ dằn hè nhau dọn hàng.
Hoàng Anh hoảng hốt kêu lên:
- Mấy anh làm gì vậy?
Một tên mặt đầy vẻ côn đồ lên tiếng:
- Tống cổ cô ra, tôi dọn cửa hàng!
Mấy người khách bỏ đi hết, Thu Dung nhìn bọn họ, nghiêm giọng:
- Các anh không được làm thế?
Gã thanh niên đeo kính đen, hất mặt gằn mạnh:
- Không được hả cô em?
Rồi hắn quay qua mụ đàn bà:
- Chị Hai nói cho nó biết đi!
- Bà Chi mắc nợ tôi không chịu trả tôi xiết cửa hàng trừ nợ đó, hai cô có biết không?
Hoàng Anh phân trần:
- Mẹ tôi bán nhà trả hết nợ rồi mà.
Người đàn bà hằn học:
- Bán nhà, trả nợ người khác mà bà ấy không trả tao thì tao xiết đồ.
Hoàng Anh hỏi hoang mang:
- Mẹ tôi bảo trả hết rồi mà.
Người đàn bà hét lên dữ tợn:
- Không nói lôi thôi! Bây giờ shop này là của tao, mày hãy ra khỏi đây ngay!
Hoàng Anh thật sự choáng váng. Thu Dung điềm tĩnh hơn, cất tiếng hỏi:
- Shop này là của chúng tôi mà!
Người đàn bà đanh đá đáp lời Thu Dung:
- Của bà Chi. Bà Chi đứng tân. Bây giờ nó thuộc về tao. Giấy tờ đây nè!
Hoàng Anh như muốn gào lên:
- Không thể như thế được!
Người đàn bà cất giọng thách thức:
- Mày hãy gọi mẹ mày ra đây! Thiếu nợ tao mà không trả là đi tù đấy con ạ!
Bà quay sang Thu Dung đang đứng đầy vẻ băn khoăn:
- Mày là gì của nó? Nếu mày có dại dột sang shop thời trang thì ráng chịu nghe! Tao thưa ra tòa thì bà Chi cũng phải giao nó cho tao để trừ nợ hà.
Nói một hơi mà thấy hai cô gái vẫn đứng xớ rớ, người đàn bà hầm hầm:
- Hai đứa bây ra ngoài, cho bọn đàn em tao dọn dẹp!
Bối rối, Hoàng Anh gọi điện cho bà Hoàng Chi đến, chứ cô không thể hiểu nổi chuyện này.
Mất shop thời trang là Hoàng Anh trắng tay, lại còn ảnh hưởng đến Thu Dung nữa.
Nhìn thái độ hung hăng bặm trợn của bọn này là Hoàng Anh phát ớn. Cô và Thu Dung không thể làm được gì bọn họ đâu.
Bà Hoàng Chi vừa đến đã bị người đàn bà hung tợn mắng té tát vào mặt:
- Bà là kẻ vong ơn bội nghĩa, mượn nợ rồi định quỵt luôn hả?
Giọng bà Hoàng Chi yếu đi:
- Để từ từ tôi trả cho cô!
Người đàn bà mập tròn cười gằn:
- Từ từ hả? Bà bán nhà rồi mà không trả cho tôi.
- Tôi chưa giải quyết kịp.
- Hứ! Còn đâu mà giải quyết. Thôi khỏi nói dông dài, shop này bây giờ là của tôi.
Bà Hoàng Chi khổ sở:
- Cô nói vậy sao được!
Người đàn bà hậm hực:
- Sao không được? Bà vay nợ tôi giấy tờ còn đây. Bà muốn giựt không trả thì tôi tự giải quyết.
Mặt bà Hoàng Chi xám ngắt, giọng nài nỉ:
- Từ từ tôi trả cho cô mà!
- Tôi không tin bà được!
Người đàn bà lạnh lùng ra lệnh:
- Thôi mời mấy người bước ra cho? Shop này là của tôi, cấm bén mảng tới nghe chưa!
Quá uất ức, khắp người bà Hoàng Chi bỗng tím tái. Bà lên cơn đau tim đột ngột.
Hoàng Anh hốt hoảng gọi xe đưa bà Hoàng Chi vào bệnh viện cấp cứu.
Bác sĩ cứu không kịp, bà Hoàng Chi đã chết vì bị trụy tim.
Hoàng Chi bàng hoàng như trong cơn ác mộng.
Thế là Hoàng Anh mất tất cả. Mẹ mất, ngôi biệt thự đã bán, shop thời trang cũng bị chủ nợ xiết lấy.
HoàngAnh không còn gì nữa cả. Cô không còn gì của riêng mình.
Hoàng Anh như kẻ mất hồn. Lo đám tang cho mẹ xong, Hoàng Anh trở nên lặng lẽ. Cô muốn buông xuôi tất cả phó mặc cho dòng đời đưa đẩy.
Còn một ít tiền, Hoàng Anh thuê phòng trọ ở sâu trong hêm một khu ổ chuột tồi tàn, khó chịu nhưng cô vẫn phải sống. Đời cô đâu còn đòi hỏi gì hơn được nữa.
Đau khổ, buồn bã, Hoàng Anh nằm nhà đọc báo tìm việc làm. Hoàng Anh thấy mình cần phải ăn, phải sống. Nhưng cô không còn thiết tha gì nữa cả.
Trời mưa...
Ông trời như phụ họa thêm cho nỗi buồn của Hoàng Anh. Càng trốn chạy, buồn càng sâu sắc hơn.
Căn phòng trọ nhỏ bé, chật hẹp nhưng Hoàng Anh thấy nó như càng rộng hơn và vô cùng quạnh vắng.
Ngoài trời vẫn mưa rả rích. Lá vàng có rơi? Hoàng Anh chạnh nhớ bài hát ''Lá rơí'. Có cất tiếng hát mà nghe giọng mình buồn thê thiết.
"Chiều mênh mông Ngọn heo may xao xác Lá vàng lác đác bay Ngoài hiên nhà ai Ơi chiếc lá rơi Cho lòng chơi vơi!
Trời giăng mây Mưa rây bụi Lất phất Ai đi qua Chiều nhớ Ai đi qua Chiều thương Chiếc lá rơi Bên đường Người về Vấn vương...".
Thèm nhìn một chiếc lá vàng rơi nhưng khu nhà ổ chuột trong hẻm này làm gì có cây cối mà có lá vàng rơi...
Hoàng Anh chán chường. Không bước chân ra khỏi nhà. Cũng chẳng đi học.
Cô đã nghỉ bao nhiêu ngày rồi nhỉ? Từ hôm đám tang mẹ...
Cuộc đời như bế tắc, Hoàng Anh chỉ muốn nghỉ học luôn.
- Nằm nhà hả? May quá! Cứ tưởng đến không gặp mi!
Thu Dung khoác áo mưa vào ngó Hoàng Anh. Cô khẽ đỡ lấy chiếc áo mưa của Thu Dung treo lên móc.
- Trời mưa mà cũng lặn lội đến!
- Đến kiểm tra xem mi như thế nào?
Thu Dung tươi cười ngồi xuống. Hoàng Anh đưa cho bạn chiếc khăn bông.
Thu Dung lấy khăn lau mặt, lau tóc chép miệng:
- Ông trời cứ mưa hoài lạ thật!
Hoàng Anh thản nhiên:
- Ông trời xót thương và đồng cảm với ta.
- Mi đừng tưởng ông trời đồng cảm, xót thương rồi lười biếng nghe!
- Ta có lười biếng đâu hả mi?
- Không lười biếng mà bỏ học.
- Sao biết ta bỏ học hả nhỏ?
Thu Dung nhướng mắt nhìn Hoàng Anh:
- Ta nghi là đúng phóc. Ta đã dặn đám tang dì Chi xong, mi ổn định chỗ ở rồi đi học lại. Vậy mà lại nghỉ.
Hoàng Anh thở dài thườn thượt:
- Ta định nghỉ học luôn mi ả. Thu Dung bật dậy như chiếc lò xo.
- Nghỉ luôn hả? Không được!
- Đời ta bây giờ có còn gì nữa. Ta chẳng thiết tha gì đến việc học.
Thu Dung bắt đầu động viên:
- Năm nay là năm cuối. Mi hãy học cho xong để thi tốt nghiệp. Mi bỏ ngang xương uổng phí bao năm học tập mà chẳng được gì.
- Ta chỉ muốn đi làm ngay.
- Vừa học vừa đi làm cũng được vậy.
Hoàng Anh lặng thinh. Thu Dung tiếp tục thuyết phục:
- Mi đâu phải là đứa dễ đầu hàng số phận. Buồn cách mấy cũng phải đi học chứ!
Hoàng Anh nhăn mặt:
- Ta biết rồi đừng có lên lớp nữa!
- Vậy hả!
Thu Dung phì cười, nói tiếp:
- Đi học có bạn bè mi sẽ quên hết bao phiền muộn.
Hoàng Anh trêu bạn:
- Làm như mi là nhà tâm lý vậy.
- Nhà ẩm thực nữa nè!
- Cái gì hả?
Thu Dung lấy bọc trái cây ra, bảo Hoàng Anh:
- Nè, ăn trái cây đi! Bao tử bận làm việc, đầu óc không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ nữa, sẽ khỏi buồn ngay!
- Hay nhỉ!
- Chứ sao?
- Hôm nay ta biết thêm tài của mi nữa đó.
- Tài gì hả?
- Tài lanh! Nói nhiều!
Thu Dung cười một cách vô tư:
- Nói nhiều mà đúng đó!
Rồi cô gọt táo và ổi cho Hoàng Anh:
- Nè ăn đi! Ăn táo thì sẽ được yêu!
Hoàng Anh hỏi chọc:
- Còn ăn cóc ổi?
- Cóc ổi có vitamin C, có sức đề kháng, chống lại bệnh tật.
- Bệnh thất tình.
Hoàng Anh tra lời bạn. Thu Dung cười khanh khách:
- Nhớ nhé! Khi nào thất tình mi nhớ ăn vitamin C cho nhiều sẽ khỏi bệnh!
Hoàng Anh đáp tỉnh bơ:
- Mi thất tình thì có.
Thu Dung phàn nàn:
- Nè! Đừng có trù nghen! Ta đang yêu!
- Hả!
Hoàng Anh kêu lên khi vừa cắn miếng táo:
Thu Dung nhăn mặt:
- Mi làm gì như chuyện kinh thiên động địa vậy hả?
- Ta thấy chuyện lạ.
Thu Dung vặn lại:
- Ta yêu cũng như mi đang yêu có gì mà lạ?
- Ai nói ta đang yêu hả?
Thu Dung tinh nghịch nhắc lại:
- Hôm nọ mi chảng bảo mi thích thích anh chàng Huy Nam galăng là gì?
Hoàng Anh lắc đầu cả chục cái:
- Yêu gì mà yêu, ta với anh chàng đã trở thành không quen biết.
- Ai bảo mi gò ép như thế hả?
- Ta có gò ép gì đâu?
- Ép mình. Tự nhiên cái cho Huy Nam là người xa lạ.
- Thì sao?
- Chẳng sao cả!
- Mi làm ơn đừng nhắc đến anh ta nữa.
Sợ bạn giận, Thu Dung gật nhẹ:
- Ừ, thôi không nhắc. Vậy mi hứa với ta nhe!
- Hứa gì hả?
- Mi chuẩn bị bài vở, ngày đi học trở lại.
- Đồng ý!
- Đồng ý nhẹ xìu vậy?
- Vậy được rồi mi còn đòi gì nữa?
Thu Dung dặn dò:
- Ngày mai đi học lại đàng hoàng. Còn công việc thì để ta tìm cho!
Hoàng Anh nhìn Thu Dung tỏ vẻ ái ngại:
- Mi tốt với ta quá! Ta biết nói sao đây.
Thu Dung gạt ngang:
- Bạn bè giúp đỡ nhau chứ nói gì.
Hoàng Anh vẫn khổ tâm:
- Chuyện shop thời trang ta chưa biết giải quyết thế nào đây?
- Chuyện đó tính sau!
- Khi nào có ta sẽ bồi hoàn lại chi mi nghen!
Thu Dung gật đầu cho bạn yên lòng:
- Ừ! Mi đừng lo nghĩ gì cả. Trước mắt hãy lo học để thi đậu tốt nghiệp. Mi vẫn mong trở thành một phóng viên tài giỏi mà!
Hoàng Anh đáp xuôi xị:
- Dường như ước mơ đó đã nguội lạnh trong ta rồi.
Thu Dung tròn mắt la lên:
- Không được bi quan yếm thế! Mới hứa đi học lại.
- Ta chỉ có một mình.
- Một mình rồi không sống không làm việc hả?
Thu Dung bẻ lại Hoàng Anh rồi giận dỗi hỏi:
- Một mình mi không tính ta là bạn không xem ta là người thân hả?
Hoàng Anh đáp nhanh:
- Mi mãi mãi là bạn là người thân yêu của ta.
- Vậy thì người thân yêu nói phải nghe lời! Lo học cho giỏi để trở thành phóng viên nhà báo.
Hoàng Anh vui vẻ:
- Chừng nào thành nhà báo ta viết về mi nha!
Như đứa trẻ được quà! Thu Dung reo lên:
- Ồ tuyệt quá! Có bạn nhà báo ta sẽ được nhờ cậy!
Hoàng Anh lắc đầu:
- Không được nhờ cậy nhà báo!
Thu Dung mắc mỏ:
- Xí chưa gì mà đã giở giọng hách dịch rồi!
Hoàng Anh khẽ dài giọng:
- Chứ nghe mi đòi nhờ cậy ta sợ mi bẻ cong ngòi bút của nhà báo.
Thu Dung nguýt mắt với Hoàng Anh:
- Ta có bắt mi bẻ cong ngòi bút viết điều sai trái đâu.
- Chứ mi nhờ cậy chuyện gì hả?
- Viết bài lăng xê ta?
Đến lượt Hoàng Anh reo lên:
- A, viết bài lăng xê diễn viên Thu Dung. Thế nào bầu sô cũng nườm nượp mời hợp đồng.
- Lúc đó ta sẽ trả ơn mi!
- Thế hả! Trả bằng cái gì?
- Mười cái đấm.
- Đồ bạo lực!
Thu Dung vỗ vai Hoàng Anh:
- Chỉ bạo lực vởi mi thôi!
- Cũng là vũ... phu bạo lực.
Cả hai cười rộ lên.
Thu Dung thấy nhẹ nhõm vì Hoàng Anh đã chịu cười. Bao biến cố dồn dập xảy ra. Hoàng Anh bị thương tổn nặng nề. Nỗi buồn đau không thể xóa nhòa.
Thu Dung chỉ mong sao Hoàng Anh một chút lạc quan vui vẻ để vượt qua cơn sóng gió cuộc đời.
Hoàn toàn khá bất ngờ trước vị khách không mời mà đến, Hoàng Anh lạnh lùng hỏi:
- Anh đến đây làm gì? Có đi nhầm nhà không hả?
Huy Nam điềm tĩnh:
- Tôi đến thăm Hoàng Anh!
Hoàng Anh cay cú gắt lên:
- Anh thăm xem tôi chết chưa hả?
Huy Nam sửng sốt:
- Sao nói vậy hả, HoàngAnh? Không thấy sự nhiệt tình của tôi sao?
- Nhiệt tình gì? Anh đừng có đạo đức giả!
Huy Nam bực dọc. Khổ thế, Hoàng Anh luôn hiềm khích với anh.
Nóng mặt nhưng Huy Nam dẹp tự ái:
- Không hiểu sao HoàngAnh lại nói thế? Lúc nào tôi cũng lo cho Hoàng Anh.
Hoàng Anh hất mặt lên:
- Tôi đâu có ngờ anh lo cho tôi. Đừng kể công nha!
Huy Nam trầm giọng:
- Tất cả xuất phát từ tấm lòng tôi thật sự lo cho Hoàng Anh chứ không phải kể công đâu. Làm sao tôi cố thể bỏ mặc Hoàng Anh trong hoàn cảnh này!
Giả dối! Nghĩ đến luật sư Nam Trí, Hoàng Anh giận không thể tưởng. Cha nào con nấy, Huy Nam cũng như ông ta thôi. Đạo đức giả còn bày đặt.
Giận quá, cô nói càn:
- Cha anh đã gián tiếp sang đoạt tài gia tài và giết chết cha mẹ tôi. Anh đừng bày đặt giở giọng lo lắng cho tôi. Tôi ghê tởm lắm!
Huy Nam nhẹ nhàng giải thích:
- Không có chuyện đó đâu Hoàng Anh đừng hiểu lầm. Hãy nghĩ lại cho thoáng đi?
Hoàng Anh mỉm môi:
- Anh lấy tư cách gì khuyên tôi? Tôi thù ghét cha con anh!
Nghe Hoàng Anh giận dữ lên án, anh chỉ biết lắc đầu khổ sở.
Tại sao Hoàng Anh cứ cho rằng luật sư Nam Trí gián tiếp gây ra sự đổ vở của gia đình cô. Cái chết của ba mẹ cô có liên quan gì đến ba của Huy Nam đâu mà cô cứ lên án.
Rồi đến việc mẹ Hoàng Anh kinh doanh nhằm hàng giả bị nợ nần, Hoàng Anh cũng kết tội ba Huy Nam.
Anh không thể nào hiểu nổi.
Có lẽ Hoàng Anh bị ám ảnh bởi điều gì khủng khiếp lắm.
Theo lời Hoàng Anh thì ba Huy Nam và mẹ cô có quan hệ với nhau Huy Nam không thể tin điều đó. Luật sư Nam Trí, cha anh là một người đứng đắn.
Ông chẳng bao giờ có mối quan hệ lăng nhăng. Huy Nam chịu ảnh hưởng sâu sắc ở tính cách của ba anh.
Nhất Định Huy Nam phải hỏi ba cho ra lẽ. Anh không muốn Hoàng Anh cứ mãi thành kiến với cha của anh mãi.
Nhưng giải thích cách nào đây. Nói gì Hoàng Anh cũng không chịu nghe.
Hoàng Anh đang lâm vào tình cảnh khốn cùng. Huy Nam muốn giúp đỡ mà chẳng biết làm cách nào. Không khéo anh sẽ bị cô mắng té tát cho mà biết.
Huy Nam thở ra nghĩ cách. Nhìn thấy căn phòng trọ tồi tàn Hoàng Anh đang ở, anh thật sự xót xa. Cô sinh viên ngành báo chí, cô chủ shop thời trang sang trọng kiêu hãnh, thế mà lại rơi vào cảnh sa sút bi đát. Tại ai?
Trớ trêu thay Hoàng Anh cứ cho là tại luật sư Nam Trí hại gia đình cô. Qui tội một mình cho Huy Nam, bây giờ Hoàng Anh lại kéo anh vào tội.
Cố giữ vẻ trầm tĩnh để không tức giận Hoàng Anh hồ đồ, Huy Nam còn nhẹ giọng anh ủi cô:
- Mọi chuyện rồi sẽ trôi qua, Hoàng Anh đừng buồn nữa, hãy lo học để thi tốt nghiệp.
Những lời an ủi êm ái của Huy Nam không đủ khả năng làm xiêu lòng Hoàng Anh. Cô đã quá ấn tượng vì anh là con luật sư Nam Trí nên mọi lời khuyên của anh đều không có tác dụng mà lại càng làm cho cô thêm căm ghét.
- Tôi không mờ anh đến đây diễn thuyết. Anh muốn thuyết giáo thì đến tòa án làm luật sư như cha anh vậy Huy Nam cau mày:
- Tôi nói thật lòng! Mong là Hoàng Anh đừng đem ba tôi vào đây!
Khó mà lay chuyển sự thù hận trong lòng Hoàng Anh. Huy Nam chán nản thở ra.
Hoàng Anh dựng nên bước rào cắm giữa cô và Huy Nam quá kiên cố. Anh Không thể nào phá nổi.
Bản lĩnh đàn ông khiến Huy Nam không thể nào buông xuôi, bỏ cuộc.
Hoàng Anh thật ngang bướng.
Tai sao Hoàng Anh không hiểu thấu nỗi lòng của Huy Nam? Tại sao cô mang nặng oán thù mà lại không đáng. Cha anh đâu phải đối tượng để cô oán ghét.
Huy Nam lắc đầu rồi đưa mắt nhìn Hoàng Anh. Cô cũng đang quan sát anh.
Bỗng cô hằn học thốt lên:
- Anh đến tận khu nhà ổ chuột này để biết chỗ tôi ở. Đã vừa ý rồi chưa? Từ nay anh đừng đến đây nữa? Tôi không muốn trong thấy mặt anh.
Hoàng Anh vừa đay nghiến vừa tự hỏi vì sao anh biết cô ở trong con hẻm sâu này? Rồi cô cũng có giải thích ngay. Nhỏ Thu Dung tài khôn chỉ chỗ chứ ai?
Thu Dung ơi, mi đừng có hại ta. Ngày mai ta sẽ cho mi biết tay cái tội tài lanh. Ai mượn?
Đã đuổi Huy Nam rời khỏi shop thời trang, bây giờ Hoàng Anh tiếp tục đuổi anh rời khỏi khu nhà trọ ổ chuột này.
Hoàng Anh tin rằng Huy Nam chỉ đến khu nhà trọ một lần duy nhất này thôi.
Làm gì anh đủ can đảm bước tới lần hai?
Mang khuôn mặt hình sự, Hoàng Anh cất giọng nặng trịch với Huy Nam:
- Anh theo dõi tôi để biết kết quả của việc anh làm phải không? Đủ lắm rồi nghen?
- Trời đất! - Huy Nam kêu lên với nỗi chất chứa hàm oan - Không phải như vậy đâu Hoàng Anh!
- Anh khỏi bào chữa. Bộ là con luật sư rồi thích bào chữa lắm phải không?
Những lời đay nghiến của Hoàng Anh khiến Huy Nam rất đỗi bực dọc.
Hoàng Anh bỏ ngoài tai mọi lời phân trần của Huy Nam, lại còn xúc phạm đến nghề nghiệp luật sư của ba anh. Thật là quá đáng!
Huy Nam thốt lên đầy vẻ thất vọng:
- Tôi đã phân giải bao điều mà Hoàng Anh chẳng chịu nghe ra.
Hoàng Anh mím môi:
- Tôi chẳng nghe lời gì của anh cả?
Huy Nam tự ái:
- Vậy tôi sẽ không nói nữa!
Nói xong, anh vụt đi nhanh.
Tại một quán giải khát...
Huy Nam ngồi đối diện với Thu Dung than thở:
- Hoàng Anh thật bướng bỉnh và cô chấp chẳng bao giờ chịu nghe lời giải thích của tôi.
Thu Dung chắt lưỡi:
- Tính nó như thế! Em nói mãi nó cũng không nghe.
- Tôi nhờ Thu Dung...
Nghe Huy Nam đề nghị, Thu Dung đã ré lên:
- Em đã đưa anh đến nhà trọ của Hoàng Anh, em hết nhiệm vụ rồi, anh nhờ nửa là chết em.
Huy Nam phì cười:
- Tôi có giết chết Thu Dung đâu mà lo!
Thu Dung càu nhàu:
- Nhỏ Hoàng Anh sẽ la em. Chỉ chỗ cho anh đó.
Huy Nam ân cần:
- Vì chuyện đó mà bị la cũng không sao cứ coi như Thu Dung làm việc thiện đi.
Thu Dung hếch mũi lên:
- Làm việc thiện cho anh hả?
- Bây giờ tôi trả ơn Thu Dung nè!
Vừa nói vừa đẩy ly cam vàng sánh trước mặt Thu Dung.
Thu Dung bưng ly kề môi vào ống hút.
- Uống ly cam ngọt này nhưng em thấy nghẹn đắng vì phải chuẩn bị tinh thần để nghe nhỏ Hoàng Anh la.
Huy Nam khẽ đùa giọng:
- Để tôi nghe thế Thu Dung.
Thu Dung lém lỉnh:
- Tội ai nấy chịu, anh thế không được đâu.
- Phải chi HoàngAnh nghĩ như Thu Dung thì hay biết mấy.
- Sao hả?
- Tội ai nấy chịu. Đằng này Hoàng Anh còn ghép tội cho tôi mà tôi không có mới ức chứ.
Thu Dung nhìn thẳng Huy Nam:
- Tại anh là con của luật sư Nam Trí nên mới có tội đó.
Huy Nam nhăn mặt:
- Logic như Hoàng Anh thì chết mọi người mà thật ra chuyện này ba tôi cũng đâu có tội.
Thu Dung lắc đầu:
- Đó là chuyện của Hoàng Anh tôi không thể nào biết được.
Rồi Thu Dung nhắc nhở Huy Nam:
- Anh uống ly cam đi cho đỡ tức Huy Nam uống ngụm cam ngọt lịm rồi nhận định:
- Thật ra tôi cũng chẳng tức Hoàng Anh. Thấy cảnh ngộ sa sút của cô ấy tôi rất cảm thông.
Thu Dung mỉm cười liến thoắng:
- Có nghĩa là anh đã yêu rồi phải không?
Huy Nam gật nhẹ:
- Tôi không giấu là tôi rất thích và luôn nghĩ về Hoàng Anh.
Thu Dung chợt reo lên:
- Ồ, Hoàng Anh cũng nói như anh vậy. Nó cũng thích anh lắm.
Mắt Huy Nam sáng lấp lánh:
- Vậy hả!
Rồi anh lại tiu nghỉu:
- Nhưng sao Hoàng Anh lại đối xử với tôi lạnh lùng như thế?
- Vì anh là con trai của ông luật sư Nam Trí.
Thu Dung đáp thật gọn như chính cô là Hoàng Anh vậy.
Huy Nam phân trần:
- Hoàng Anh cứ thành kiến với ba tôi. Thật khổ ghê. Ngay cả việc mẹ cô ấy kinh doanh thất bại bị mất nhà cửa cô ấy cũng cho rằng ba tôi sang đoạt tài sản.
Thu Dung nhẹ giọng:
Hoàng Anh đang trong cơn khủng hoảng, cũng không trách nó được đâu anh à!
Huy Nam ân cần:
- Bây giờ thôi nhờ Thu Dung việc này nhé!
- Việc gì hả anh?
- Tôi gởi Thu Dung tấm chi phiếu này để Thu Dung lo giùm cuộc sống cho Hoàng Anh.
Thu Dung giãy nảy lên:
- Ôi, em hổng dám đâu!
Nhỏ Hoàng Anh la chết. Nó nhiều tự ái lắm.
- Tôi biết Hoàng Anh tự ái ngút trời nên mới nhờ Thu Dung. Đây là việc làm âm thầm. Tôi và Thu Dung cùng giúp đỡ Hoàng Anh.
Thu Dung có vẻ xiêu lòng:
- Thấy hoàn cảnh Hoàng Anh tôi cũng khổ tắm lắm.
Huy Nam ân cần:
- Tôi cũng vậy nên muốn giúp đỡ Hoàng Anh.
Thu Dung vờ bảo:
- Thì anh cứ đưa chi phiếu cho Hoàng Anh.
Hoàng Anh lắc đầu:
- Tôi chỉ dám đưa Thu Dung thôi.
Thu Dung rụt cổ:
- Nhỏ Hoàng Anh mà biết thì chết em.
- Chỉ có tôi và Thu Dung biết thôi.
- Vậy là chuyện này phải âm thầm hành động?
Huy Nam lấy tờ chi phiếu đưa cho Thu Dung:
- Chi phiếu này tôi gởi tặng.
Hoàng Anh, Thu Dung giúp tôi giải quyết tôi cám ơn nhiều.
Thu Dung nghịch ngợm:
- Anh trả ơn cho em ly cam vắt nữa hén!
Huy Nam đùa giọng:
- Lần này trả ơn hậu hĩnh hơn.
- Em ''thi ơn bất cầu báó' chẳng đòi gì đâu.
- Ái chà! Hay nhỉ!
- Em chỉ mong anh và Hoàng Anh hòa thuận vui vẻ và tình yêu tràn đầy.
Huy Nam buột miệng than:
- Tôi cũng mong như vậy nhưng thấy khó khắn quá, Hoàng Anh luôn thành kiến với tôi.
Thu Dung xúi giục:
- Anh phải biết phá vỡ thành kiến chứ!
- Là bạn thân của Hoàng Anh may ra Thu Dung phá giúp tôi.
Thu Dung ngó Huy Nam:
- Chuyện của anh mà anh cứ nhờ vả người khác, em e không ổn đâu.
- Thu Dung là bạn thân hãy hòa giải giùm anh.
- Tự anh phải giải quyết chuyện này.
Huy Nam trầm giọng kể:
- Buổi đầu tôi với Hoàng Anh rất hợp và hòa thuận. Bỗng dưng Hoàng Anh thay đổi phủ nhận mối quan hệ.
Thu Dung nhẹ nhàng giải thích:
- Hoàng Anh thay đổi vì phát hiện anh là con trai của luật sư Nam Trí.
Huy Nam ấm ức:
- Vì thế mà cô ấy xem tôi là kẻ thù?
- Nếu không phải kẻ thù thì anh chứng minh cho Hoàng Anh thấy.
Huy Nam tặc lưỡi:
- Hoàng Anh có đếm xỉa đến lời của tôi giải thích đâu.
- Anh giải thích được mới tài.
- Tôi có tội gì đâu mà bị oan thế này?
Thu Dung cười khẳng định:
- Nhỏ Hoàng Anh đã điều tra tìm hiểu nên mới khẳng định. Anh quên là nó có máu phóng viên nhà báo sao?
Huy Nam than phiền:
- Điều tra kiểu Hoàng Anh oan cho cha con tôi quá.
Thu Dung nhận định:
- Tôi nghĩ Hoàng Anh biết chuyện là đúng sự thật.
Huy Nam rên lên:
- Thu Dung lại đồng tình với Hoàng Anh thì chết tôi rồi.
Thu Dung chuyển đề tài:
- Anh muốn giúp Hoàng Anh thì đừng than thân trách phận nữa!
- Vậy Thu Dung nhớ giúp tôi nhé!
Thu Dung hỏi lại:
- Anh muốn em dùng tờ chi phiếu cho việc gì?
- Cứ chi những gì cần thiết cho cuộc sống hiện tại của Hoàng Anh?
Huy Nam trả lời Thu Dung mà cứ thấy bồn chồn.
Anh chỉ mong giữa anh và Hoàng Anh luôn cởi mở như lúc đầu mới quen.
Giữa hai người có sự ngăn cách nặng nề khiến anh khổ sở vô cùng.
Làm sao để Hoàng Anh thoải mái đây? Huy Nam muốn nói nhiều với Hoàng Anh nhưng cô đâu chịu nghe.
Giá như Hoàng Anh bao dung hơn và đừng mang lòng thù hận (dù thực sự cô có thù hận). Hãy sống bằng sự yêu thương cảm thông chia sẻ thì mọi người mới luôn gần gũi nhau.
Huy Nam muốn Hoàng Anh hiểu chân lý giản đơn này mà cô nào chịu hiểu.
Ơi, Hoàng Anh, hãy vô tư vui vẻ như lúc mình vừa gặp nhau!
Huy Nam nhớ mãi buổi chiều mưa rơi, có lá vàng bay. Anh trú mưa bên ngoài shop Thanh Xuân, phát hiện Hoàng Anh kết tóc giả cho manơcanh bị kim đâm cô ngã nhào vào các manơcanh và anh đã xông vào giúp cô.
Hôm ấy sao mà vui thế? Hoàng Anh hồn nhiên như một cô bé học trò, nói năng sôi nổi hoạt bát. Huy Nam rất có ấn tượng với Hoàng Anh. Còn cô thì thật lạ cứ như hai con người khác nhau. Mới vui vẻ, thân thiện bỗng chốc xa lạ, thù địch. Vừa lạnh lùng xem nhau như người dưng Hoàng Anh còn tỏ lòng oán ghét Huy Nam.
Ơi, Hoàng Anh ơi! Sao lại thế? Nào anh có tội tình chi?
Huy Nam không hiểu sao bị cô lên án, cay đắng đủ điều mà anh vẫn không nở giận cô. Anh vẫn muốn lo lắng cho cô.
Hoàng Anh ơi, có biết!
Tình Ca Và Cơn Mưa Tình Ca Và Cơn Mưa - Hoàng Thu Dung Tình Ca Và Cơn Mưa