Theo Gót Chân Tình epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 3 -
uông tờ Tiếp Thị xuống, Uyên lăn một vòng trên giường rồi nhỏm dậy khi nghe bà Năm gọi mình.
Bứơc xuống nửa cầu thang, Uyên lười biếng đừng lại và hỏi vọng ra phía phòng khách:
- Dì gọi con chi vậy?
- Tuệ My tới đây nè!
Nghe nói tên Tuệ My, Uyên nhảy một lúc hai bậc thang và lao nhanh ra phòng khách.
Nhìn thấy nhỏ bạn vàng, Uyên mở đài hết volume ngay:
- Đồ... con quỷ! Tao tưởng mày chết bờ chết bụi đâu mất xác rồi chứ! Hừ! Đi mấy tháng trời không thèm điện cho tao một tiếng. Hừ! Giờ còn vác mặt lại đây làm gì?
Mặt tươi roi rói dù phải nghe những lời rủa xả của Gia Uyên, Tuệ My liến thoắng:
- Tới tham quan nhà mới của mày chứ làm chi nữa. Nhà xịn thật đó. Từ lâu tao ao ước vào bên trong để xem hểt phần nội thất của căn nhà này, tới nay mới tròn... mong ước.
Gia Uyên tròn mắt:
- Ủa! Mày từng biết ngôi nhà này à?
Buông mình xuống salon dầy rộng, Tuệ My... nổ:
- Ờ! Ngôi nhà này kiến trúc đẹp, chủ cũ của nó khá nổi tiếng. Người có quan hệ rộng như tao đương nhiên phải biết rồi.
Mắt sáng rỡ, Gia Uyên hỏi ngay:
- Mầy biết gì về ngôi nhà cũng như chủ cũ của nó, mau nói cho tao nghe đi!
Tuệ My liếc Gia Uyên một cái thật dài:
- Chưa hỏi thăm tao lấy một câu đã hỏi về nhà với cửa. Bất mãn thật!
Gia Uyên khoanh tay:
- Tao đang giận mày, ai thèm hỏi thăm cho mệt!
Hơi nheo nheo mắt, Tuệ My cười:
- Mày cũng biết giận nữa sao? Giận dỗi là trò của mấy nhỏ mít ướt, õng ẹo đâu có hợp với tụi mình. Tao mới xa hai tháng mày đã đổi tánh rồi à?
Thấy Uyên làm thinh, Tuệ My chặc lưỡi:
- Mày giận tao về vụ gì mới được?
Uyên dấm dẳng:
- Tự mày biết lấy ấy!
Tuệ My tủm tỉm:
- Trông mày tức cười thật!
- Cười gì mà cười!
- Giận với dỗi, sến thấy mồ!
Gia Uyên càu nhàu:
- Sến vậy đó! Suốt 2 tháng nay có bao nhiêu chuyện xảy ra, tao phải ôm trong lòng chả biết nói với ai. Bảo tao không giận cho được.
Tuệ My dịu giọng:
- Thì bây giờ mày nói đi!
Uyên được nước làm tới:
- Hết hứng rồi!
Tuệ My nhún vai rồi đứng dậy đi vòng vòng trong phòng khách, ra hành lang và nói:
- Nghe đồn chỉ phàn trang trí nội thất thôi chủ nhân trước kia của ngôi nhà này chi ra cũng đã cả trăm triệu. Nhìn chùm đèn pha lê trên trần thấy cũng không ngoa. Rồi cầu thang, cửa sổ hành lang cẩn đá cao cấp nữa. Đúng là dân chịu chơi nên mới sạt nghiệp đến độ phải bán vợ đợ con...
Gia Uyên không ngăn nỏi tò mò:
- Mày biết gì về gia đình này? Kể cho tao nghe đi!
Tuệ My đưa tay kéo tấm rèm cửa sổ:
- Lạ thật! Mày không hứng nói về mình nhưng lại hứng tìm hiểu về thiên hạ mới kỳ.
Uyên nghênh mặt:
- Tại họ có liên quan đến nỗi ấm ức của tao chớ bộ.
Tuệ My ngạc nhiên:
- Mày ấm ức gì về họ?
Gia Uyên không trả lời mà hỏi lại:
- Phải trong nhà này có một cô gái chết vì tai nạn giao thông không?
My kêu lên:
- Làm gì có chuyện đó. Ai đồn bậy bạ vậy kìa!
Uyên ngờ vực:
- Không có ai chết trong ngôi nhà này thật à?
Tuệ My gật đầu:
- Thật mà! Không tin mày cứ hỏi... lão Hoàng. Chủ nhà này là sui gia với gia đình bác.. lão ta đó.
Gia Uyên trợn mắt:
- Vậy sao? Hoàng đâu có nói với tao điều này dù anh ta là người giới thiệu.
Tuệ My thản nhiên:
- Nhiều khi tại mày không hỏi, lão ta nói ra làm gì. Nhưng tại sao mày lại cho rằng nhà này từng có người chet?
Uyên ngập ngừng một chút rồi kể cho My nghe những gì hắn đã nói với cô.
Tuệ My buông một câu chắc nịch:
- Thì ra là vậy. Tao biết Huệ Linh mà! Chị ấy đâu có chết. Thật tội cho gã si tình đó!
Gia Uyên hỏi dồn:
- Sao mày lại biết Huệ Linh? Nếu còn sống thì chị ấy ở đâu?
Tuệ My nhân nha hỏi:
- Mày làm gì mà khẩn trương dữ vậy?
Gia Uyên bối rối trớ đi:
- Tò mò thôi mà!
My nhịp nhịp chân:
- Tao có cảm giác mày quan tâm đến gã... Romeo đứng dưới cửa sổ nhà mày nhiều hơn là tò mò.
Uyên cự nự:
- Romeo gì chớ! Mày chỉ nói bậy. Tao đâu phải là Juliet.
Tuệ My lơ lửng:
- Cái đó ai mà biết! Rõ ràng trong chuyện kể rằng Romeo đang thất tình, nhưng khi gặp Juliet thì y như là bị sét đánh. Biết đâu gã đó vờ để nhìn mày qua khung cửa.
Uyên xịu mặt:
- Không có đâu! Cả đến tên họ, hắn còn không muốn nói cho tao biết nữa kìa. Hắn vẫn yêu và nhớ Huệ Linh dữ lắm! Nếu biết chị ấy chưa chết, chắc hắn sẽ mừng....
Tuệ My ngắt ngang lời cô:
- Nhưng hắn sẽ mừng hụt đấy!
Gia Uyên ngỡ ngàng:
- Sao vậy? Chẳng lẽ Huệ Linh đã trở nên tàn phế không muốn gặp lại hắn, nên mới phao tin rằng đã chết?
Tuệ My phì cười:
- Đầu óc mày tưởng tượng phong phú quá. Toàn bộ sự việc không lãng mạn như mày nghĩ đâu.
Uyên nhíu mày:
- Nếu không lãng mạn thì chuyện đó trần tục như thế nào? Mày kể đi!
Tuệ My vuốt cổ:
- Tao khát nước... khô queo rồi nè!
Gia Uyên háy một cái:
- Đúng là giỏi kiếm chuyện.
Ba chân bốn cẳng chạy vội vào bếp lấy ra hai lon Coca, Uyên vừa đưa cho My vừa... thẳng thắng nhắc:
- Mày vẫn chưa cho tao biết sao mày quen Huệ Linh đó!
Tuệ My chảnh chọe:
- Tao có nói là quen Huệ Linh đâu. Quen và biết là hai... lãnh vực khác nhau, nhỏ ạ!
Gia Uyên sốt ruột:
- Mày lý sự dài dòng quá. Vậy mày biết gì về cô gái ấy?
Uống một ngụm Coca rồi lim dim mắt như tận hưởng sự sảng khoái ngọt ngào của thứ nước ngọt nổi tiếng ấy xong, Tuệ My mới kề cà nói:
- Huệ Linh là bạn của Cẩm Tú, con dì Hai tao. Hai bà cũng khá thân. Huệ Linh là con gái duy nhất của doanh nghiệp Triệu Kha.
Gia Uyên nghệch mặt ra:
- Vậy.. vậy.. con trai của bác.. lão Hoàng là chồng của Huệ Linh à?
Tuệ My gật đầu:
- Đúng phóc!
- Bây giờ họ Ở đâu?
- Ở Mỹ.
Gia Uyên ngờ vực:
- Chính xác chứ?
Tuệ My ngả người ra salon:
- Đương nhiên! Trước khi đi thực tập tao có đến nhà mượn bà Tú cái túi xách, bả khoe tao quà của Huệ Linh gởi từ Mỹ về mà.
Chống tay dưới cằm, Gia Uyên thắc mắc:
- Vậy tại sao hắn lại nói thế nhỉ?
- Tao không biết!
- Nhằm chị Tú biết không?
Tuệ My nhíu mày:
- Trước kia tao nghe bà Tú bảo Huệ Linh là người giao thiệp rộng, thích diễn trò với bọn đàn ông và lấy đó làm vui.
Gia Uyên tròn mắt:
- Thích diễn trò nghĩa là sao?
Tuệ My nhún vai:
- Tao không tò mò hỏi tới nên cũng chả hiểu bà Tú có ý gì khi nói thế!
Gia Uyên tiếp tục thắc mắc:
- Huệ Linh lấy chồng và đi Mỹ lâu chưa?
- Tao không để ý. Chỉ biết rằng chồng của bà Linh là Việt kiều rất giàu.
- Vậy còn ba của Huệ Linh, hiện giờ ông ta ở đâu?
Tuệ My lắc đầu:
- Trời ơi! Tao không phải là tổng đài 108 chuyên môn giải đáp thắc mắc. Mà nếu có phải đi chăng nữa cũng chưa chắc trả lời cho mày thỏa đáng. Bây giờ tới phiên tao hỏi mày đây!
Gia Uyên hờ hững:
- Hỏi quái gì cơ chứ!
Tuệ My cười cười:
- Mày và lão Hoàng tiến triển tới đâu rồi?
Uyên xịu mặt:
- Đừng nhắc tới ổng, tao chán lắm!
- Anh ta con nhà giàu, đẹp trai, tương lai đầy triển vọng, sao lại chê nhỉ?
- Tao không thích chứ không phải chê.
Tuệ My tủm tỉm:
- Bày đặt chơi chữ. Thật ra không thích còn đáng sợ hơn chê. Nhưng tại sao lại không thích?
Gia Uyên nhăn nhó:
- Mày chất vấn tao à? Không thích là không thích chớ sao với trăng gì! Dạo này ba tao cứ gán gán ép ép lão với ta. Rầu muốn chết!
My lên giọng thầy đời:
- Nhắm mày dám cãi lời bác trai không? Bác ấy gà trống nuôi con là mong đến ngày được báo hiếu đó!
Gia Uyên chép miệng:
- Nếu ưng Hoàng là đế báo hiếu, chắc tao làm không nổi quá!
Tuệ My cười:
- Đừng dài mặt ra như thế, trông xấu lắm!
Gia Uyên khoát tay:
- Nói về mày đi. Hai tháng nay có gì mới không kể cho tao nghe để giải sầu coi!
Tuệ My vươn vai:
- Hai tháng... lên rừng tìm trầm, xuống biển mò ngọc trai thật là đáng giá. Tao vẽ được nhiều tranh lắm! Thậm chí đã có tranh bán rồi đấy!
Uyên trách khéo:
- Bận bịu đến mức không viết thơ, không điện thoại cho tao lấy một lời. Đúng là lười!
Tuệ My nói:
- Suốt 2 tháng tao không liên hệ với bất cứ ai. Ba mẹ tao cũng vậy. Hôm qua về tới nhà là bị mắng tới tấp.
Gia Uyên kêu lên:
- Thế với Duy thì sao?
My mơ màng:
- Tao cũng cắt đứt. Tất cả chỉ để là tạo cảm giác nhằm kích thích sự hưng phấn trong sáng tạo. Và kết quả thật bất ngờ.
Tủm tỉm cười, My khoe:
- Hồi nãy gặp lại tao, Duy mừng húm.
Gia Uyên bĩu môi:
- Nghệ sĩ gì dùng từ nghe phô quá!
Tuệ My tỉnh bơ:
- Nhằm nhò gì! Tao có phải nhà thơ đâu mà... tu từ cho mê.t. Ngôn ngữ của tao là đường nét, màu sắc, bố cục...
Uyên mỉa mai:
- Dùng ngôn ngữ trừu tượng đó tao sợ anh chàng... cóc hiểu.
My tự hào:
- Giỡn hoài! Người hiểu và cảm tranh của tao nhất là Duy đấy!
Uyên kê nhẹ:
- À! Vậy chắc mày chỉ bán được tranh cho Duy thôi chớ gì?
Tuệ My thản nhiên khoe tiếp:
- Đuy làm trung gian cho một số khách Hồng Kông. Tao không ngờ mấy ông này lại thích tranh của tao, đã vậy còn trả bằng đô la nữa mới khoái chứ!
Gia Uyên trầm trồ:
- Chà! Chưa tốt nghiệp mà đã làm ra tiền rồi. Mày giỏi thiệt!
Tuệ My nhe răng:
- Như thế gọi là tài không đợi tuổi. Mày nên hãnh diện có nhỏ bạn như tao.
Lấy trong ba lô ra một sợi dây chuyền có cái nanh heo rừng lủng lẳng, My nói:
- Qùa đặc bieệ, tao mua lại của người Thượng lúc thực tập ở Đắc Lắc đó!
Gia Uyên vừa săm soi cái nanh heo vừa bảo:
- Con gái đeo cái này giống anh chị Đại thấy mồ.
My nghiêng đầu nhìn Uyên:
- Mày có đeo 10 cái nanh, ngố vẫn hoàn ngố chớ chả giống chị Đại chút nào đâu mà lo.
Uyên liếc My:
- Lúc nào cũng chê bạn, đồ hợm hĩnh!
Tuệ My nói:
- Mày ngố thật chớ bộ! Nội chuyện tin lời thằng cha nào đó, rồi về sợ ma cũng đủ thấy mày khờ rồi!
Gia Uyên cãi:
- Nhưng trông hắn rất thầnh thật. Với lại hắn dối tao để làm gì?
My vênh váo:
- Để làm quen. Con trai thời nay có một ngàn lẻ một cách cua gái. Mỗi cách lại có một kịch bản riêng. Mày coi chừng đó!
Uyên hoang mang:
- Hắn chẳng có ý gì chứng tỏ muốn cua hay tán tỉnh tao hết!
Tuệ My lên mặt:
- Xời! Chả lẽ hắn để lộ ý đồ của mình. Nè nhé! Có người yêu là thiên kim tiểu thơ, con gái duy nhất của một ngài giám đốc cũng oai lắm chứ bộ. Thiếu gì các gã hồ Đào mơ tưởng.
Gia Uyên nhăn mặt:
- Phải vậy không đó?
- Sao lại không? Làm gì có chuyện đứng nhìn chăm chăm vào cửa sổ.. khuê phòng con gái nhà lành để nhớ tới người yêu chả biết còn sống hay đã chết của mình. Câu chuyện đầy chất cải lương ây lại làm rung động một con bé ngổ ngáo như mày cũng lạ! Phải chi lúc ấy có tao, nhất định tao sẽ cho hắn một bài học nhớ đời chớ không chỉ hăm dọa suông như lão Hoàng.
Gia Uyên vẫn khăng khăng giữ ý của mình:
- Trực giác cho tao biết hắn không tệ như mọi người nghĩ.
- Vậy thì sao chứ! Bộ mày đã có cảm tình đặc biệt và đang hy vọng gặp lại gã Romeo dỏm đó à?
Mặt Uyên bỗng đỏ lên, cô ấp úng thú thật:
- Không hiểu sao dạo này tao vẫn nằm mơ thấy hắn. Lúc thì thấy hắn lang thang trên một con đường dài hun hút có hai hàng cây vàng lá. Hắn đi phía trước, tao đuểi theo sau, tao goi khản cả tiếng mà hắn vẫn không dừng lại. Cú lúc tao gặp hắn đứng bên kia phố nhưng đôi mắt xa xôi tìm kiếm ở đâu đâu chớ không nhìn vào tao. Tao rất sợ những giấc mơ kiểu như vậy. Nó làm mình mệt nhoài khi thức giấc và hụt hẫng khi nhớ tới. Thật ra hắn là người như thế nào nhỉ?
Tuệ My thương hại:
- Phải chi mày biet tên hắn, tao về hỏi bà Tú, hông chừng bà có thể cung cấp một vài thông tin của hắn cho mày, đằng này mày lại mù tịt mới là chuyện mò kim đáy biển chứ!
Uyên tin tưởng:
- Chắc chắn tao sẽ gặp lại. Hắn ta hay vào siêu thị lắm.
Tuệ My tủm tỉm:
- Chả lẽ ngày nào mày cũng lảng vảng ở đó để chờ đợi ngóng trông? Làm thế là cầm chắc mất nhiều được ít đó!
- Nghĩa là sao, tao chưa hiểu ý mày?
- Chậc! Mày thông minh lắm mà lẽ nào không hiểu:
"Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ hoặc thờ ơ chẳng biết... "
Gia Uyên kêu lên:
- Làm sao có thể yêu một người chưa biết cả tên lẫn tuổi được?
Tuệ My tiếp tục mồm mép.
Tuệ My im lă.ng. Một lát sau mới ngập ngừng:
- Tao nghe Duy nói trong những buổi tiệc tùng chiêu đãi gần đây, Hoàng thường vỗ ngực khoe mình là con rể của bác Đa.t. Hoàng nói nhiều đến mức trong giới doanh nghiệp ở thành phố đã có một số người tưởng thật, cả Duy cũng lầm lẫn nên ảnh mới hỏi tao xem hư thực thế nào.
Gia Uyên cau mày:
- Thì ra nãy giờ mày hỏi vòng vo về Hoàng để xem tao nghĩ gì về hắn. Hừ! Bây giờ rõ rồi đó! Tao không có chút ấn tượng nào về Hoàng hết, dù tao rất muốn. Đây cũng có thể là nỗi khổ của tao không chừng.
Tuệ My nhỏ nhẹ:
- Thời đại này cha mẹ đâu có quyền ép duyên con cái. Bác Đạt thương mày thấy mồ. Lo gì cơ chứ!
Gia Uyên thở dài:
- Ép duyên là cái từ quá xưa, quá lạc hậu. Bây giờ người ta không nói thế, làm thế nhưng vẫn có cách để con nghe lời mình. Tao cương quyết không cho ông già dỗ ngọt.
Tuệ My cao giọng:
- Muốn thế hãy mau mau tìm cho mình một chàng. Chắc chắn bác trai sẽ không gán ghép Hoàng cho mày nữa.
Gia Uyên nói:
- Tìm người yêu chứ đâu phải lựa một bộ quần áo vừa ý mà mày bảo mau mau. Tóm lại dù thế nào tao và Hoàng cũng không thể là một đôi.
Dứt lời Uyên thả người ra salon mắt mơ màng nhìn lên trần nhà và nghe Tuệ My khúc khích cười:
- Sao? Nói nãy giờ đã thấy trong lòng nhẹ nhõm chưa?
Uyên nhịp chân:
- Mới vơi được phân nửa thôi!
- Thế phân nửa còn lại là gì?
Uyên nhún vai:
- Bí mật!
Giọng Tuệ My đầy giễu cợt:
- Vậy thì ráng giữ lại và nhớ là đừng than chẳng biết nói với ai nhé!
- Bộ mày lại sắp đi thực tế nữa à?
- Không! Nhưng tao bận lắm! Duy vừa nhờ tao vẽ một số tranh. Ảnh cần gấp nên tao chẳng có thời gian dành cho mày đâu!
Gia Uyên hơi dỗi:
- Dạo này mày chỉ biết có Duy thôi, chớ trong lòng mày, bạn bè chả còn quan trọng tí nào.
Tuệ My dài giọng:
- Lại trách! Cứ có bồ đại đi để còn thông cảm với người khác. Nè! Tao thấy trong trường mày có khối gã trông cũng... bảnh. Ai biểu mày kén làm chi!
Gia Uyên thở dài:
- Tên nào tới nhà ba tao cũng chê. Tao chỉ nghe ổng khen mỗi mình Hoàng.
Tuệ My gật gù:
- Coi bộ bác Đạt đã chọn rể đồng sàng rồi. Mày không cứng cựa là tiêu đấy!
Gia Uyên nhăn mặt:
- Mày an ủi hay hù tao vậy?
- Nghĩ sao cũng được nhóc ạ!
Nhìn đồng hồ, Tuệ My kêu lên:
- Tao phải đi!
- Làm gì gấp dữ vậy?
Tuệ My phân bua:
- Tao có hẹn, hôm nay Duy sẽ đưa tao đến gặp ông anh Hai của ảnh mới từ nước ngoài về. Tới trễ kỳ chết!
Mắt sáng lên, My cười cười:
- Duy ca ông anh mình ghê lắm! Nào là đẹp trai, tài hoa, giỏi giang nhưng chưa vợ. Để tao xem chân xem cẳng ổng coi thế nào, rồi sẽ làm mai cho mày mà không cần ăn đầu heo.
Gia Uyên giãy nảy:
- Tào lao vừa vừa thoi! Đi đâu thì đi phứt cho rồi.
Tuệ My nhe răng đứng lên:
- Đừng nóng nảy. Tao hứa sẽ hỏi thăm bà Cẩm Tú về những người tình của Huệ Linh... giùm mày xem có ai giống gã ba xạo đó không.
Uyên nghiêm mặt:
- Hứa thì nhớ đó!
- Yên chí đi! Nhưng lúc chưa có tin gì của hắn, tối ngủ mày ráng nằm mơ cho đỡ.. ghiền!
Nhìn Tuệ My nhún nhảy yêu đời bước đi, lòng Gia Uyên như chùng lại. Cô cố không nghĩ trong đầu vẫn lởn vởn chuyện của Huệ Linh và hắn. Hy vọng Tuệ My sẽ tìm được chút manh mối nào đó để trái tim vốn tò mò của cô sẽ bớt những rối rắm, thắc mắc về một người xa lạ.
Theo Gót Chân Tình Theo Gót Chân Tình - Trần Thị Bảo Châu