Chương 3: Trận Thư Hùng
ớp tôi rục rịch cả tuần cho buổi giao lưu giữa 2 lớp chọn khối lớp 10. Nào là phân công người nhảy bao bố, nào là chạy,nào là nấu các món ăn nào cho các khách mời, tất nhiên là thầy cô chủ nhiệm các khối lớp 10 rồi. Và hào hứng nhất lớp tôi có lẽ là trận đá bóng, chẳng phải thằng Hùng nó vẻ hẵn cả cái sơ đồ lên trên bảng và bắt đầu phân tích như thánh phán vậy
-Sơn, mày hộ công thì biết vị trí rồi đấy, trận này sẽ test giò mày cho hội thao đó.
Cả lớp tôi bắt đầu nhìn về phía tôi. Ngoại trừ những thằng biết về banh bóng, thì còn lại nhìn tôi như một cái gì đó khác lạ. Hẳn trong tâm trí tụi nó, tôi đang lãnh trách nhiệm nặng nề và vinh quang lắm. Và hẳn nhiên, tôi cũng mở cờ trong bụng. Số là tôi đã thành viên của xóm nhà lá kiêm luôn thành viên đội bóng, cũng bắt đầu ăn rơ với các chiến hữu, một phần cũng vì lớp tôi đang khan hiếm cái số 10 cổ điển này. Và hẳn nhiên, thần tượng Zidane thì phải tập thi đấu giống vị trí của huyền thoại này rồi.
-Ông ráng đá làm sao đừng để phải khiêng ra sân nhé - Phủi thui cái mồm thằng Quyết Thịnh, cắt đứt suy nghĩ của ông
-Cố lên nha ông, đại diện hội bàn thanh lịch đá cho nó tốt nhé - Nhỏ Như Duyên lớp phó học tập adua cổ vũ
-Hì hì, sẽ phấn đấu chứ
-Nên nhớ lớp bên cạnh cũng mạnh lắm á. Trước tết đá thắng cả lớp 12A2 đó, Sơn cố lên nha
Dung cũng lên tiếng, và hẳn nhiên chẳng ai nghi ngờ về cái sự thân mật hẳn lên của nàng dành cho tôi. Cái lý đo đơn giản: vì lớp. Nhưng tôi mừng thì ít mà lo thì nhiều, 12A2 chính là lớp quỷ sứ ông anh trai tôi, làm sao nàng biết được chuyện banh bóng này hay thiệt.
-Sao Dung biết?
-Ờ,thì anh trai Dung học lớp đó mà!
-Anh trai Dung cũng học lớp đó?
-Ừ,có chuyện gì sao Sơn
-À....không.
Các bạn chắc hẳn đang nghĩ tôi toét miệng cười vì bắt đầu có dây mơ rễ má với cô bạn xinh xắn này rồi đấy. Vâng, hẳn nhiên là miệng toét đến mang tai rồi. Và hẳn nhiên một dịp nào đó đành phải nhờ ông anh của tôi gặp anh trai Dung để rồi biết về nàng nhiều hơn. Nhưng lo lắng một điều là, lớp hàng xóm mang danh lớp chọn cũng khá mạnh, còn lớp tôi thì tôi chưa hề tiếp xúc. Chỉ kiểm chứng được một thằng Đạt. Hồi đó xóm tôi đá với xóm nó, tôi đội trưởng thủ lãnh xóm trên tung hoành trung lộ thì nó cũng chẳng kém với khả năng phòng ngự, lên công về thủ ở cánh trái. Phải nói 2 thằng tôi chính là 2 vì tinh tú trên dãy thiên hà.
-Thằng Quốc Hòa cũng đá đúng không,tiền đạo hả mày?
-Ừ,học kì trước nó ghi bàn kết liễu lớp mình đó, thua sít sao quá, do thằng Phụng cả.
-Do tao đau bụng chứ bộ-Thằng Phụng phản pháo
-Thế thì lo tẩy giun trước đi ông tướng - thằng Doãn Tuấn cận chặn ngang họng nó
Hóa ra lớp tôi cũng thuộc loại mạnh, chỉ kém lớp bên cạnh. Và tất nhiên lúc đó chưa hề có tôi. Giờ thêm tôi chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh bá đạo rồi đó. Tôi mỉm cười, thảo nào riêng về khoản bóng đá lớp tôi lại sôi nổi đến vậy, hóa ra là có thù phải báo. Gì chứ 2 lớp chọn thì kình nhau từng khoản một mà.
-Dung, cậu thi cái gì thế?
Câu hỏi của tôi làm cả xóm nhà lá im lặng, không hẳn vì đó là câu hỏi cho cô nàng, mà là vì chưa ai để ý người đẹp lớp tôi tham gia vào cái gì.
-Nấu ăn đó Sơn
-Uầy, có đảm bảo không đó, hay phải cầm thuốc xổ theo.
Bọn bạn tôi ùa nhau bịt cái mồm mắm muối tôi lại, một phần vì chúng nó cũng là tụi rình mò Dung, sợ nàng buồn. Một phần chỉ sợ liên lụy, một thằng phát ngôn, cả lũ nhịn đói mà. Sợ bị ghét lây, bị treo cơm.
-Hi,Bữa đó Dung mời Sơn thử nhé - Nàng vừa nói vừa đi ra khỏi lớp, kèm theo một mùa thu tỏa nắng
-Mày làm sao hay vậy Sơn?
-Chuyện vì với Dung thế, trước giờ mới thấy nó cười
-Tao biết sao được, chỉ thuận miệng nói thôi mà
-Uầy, định cua hot girl lớp này là bước qua xác tao nha mày - Thằng Danh lên tiếng.
Xác mày thế kia tao nhảy qua cái một, cái xác tao sợ là của thằng Hòa thôi, lớp trưởng một lớp chọn, đẹp trai, nghe đồn thêm là con trai chủ tịch Xã nơi chúng tôi theo học, và cũng là một tiền đạo khét tiếng khối lớp 10. Còn tôi...
Tối thứ 7 tuần đó, có 1 thằng con trai đá quả banh da vào tường bồm bộp đến 10h tối, và chỉ chịu tắm rửa đi ngủ khi ba mẹ nó đã réo cái bài thiên đường gọi tên muôn thuở...
Sáng chủ nhật, trời trong xanh, đẹp cho một buổi thư hùng. Xỏ cái giày Nike hàng giạt chợ, tối qua đã lau sạch những cái đinh. Y chang kiểu Samurai lau kiếm.hăm hăm hở hở, vớ cái áo AS Roma trên cây phơi đồ. Hùng dũng nhè trường thẳng tiến. Xe Bus tới trường, khói trắng ngời sáng tương lai.
Do đi lại bằng xe bus và nhà lại khá xa trường,nên tôi luôn luôn là người có mặt gần như muộn so với lớp tôi. Hội chiến hữu hôm qua đã đi mua áo đá bóng, thằng nào cũng AS Roma đỏ rực. Bên cạnh cái sân bóng, vài ông tướng điền kinh đang thử đường đua, và làm màu nhiều hơn. Tổ con gái thì nào là nồi niêu, xoong chảo, dầu ăn (chắc lại chiên phồng tôm đây mà). Thỉnh thoảng mấy đứa con trai nhảy bao bố ngịch ngợm cầm cái bao bố đi trùm đầu mấy thằng khác rồi hè nhau ra giã gạo, nhìn hài không thể tả.
7h30 sáng, 2 lớp đứng trước cột cờ nghe phổ biến nội dung, và tất nhiên cũng không thể thiếu cái màn tuyên thệ
-Tôi hứa sẽ thi đấu trung thực trong tinh thần đoàn kết và yêu thương -Thằng Hòa lại được diễn
-Tôi hứa sẽ thi đấu trung thực, cố gắng hết mình với tinh thần fair play!
Ngon quá Đạt khùng ơi,oách xà lách,nghe còn Tây Tây
Tuy nhiên việc làm lễ kết hợp thêm giao lưu và hát hò nên cũng mất tới 1h đồng hồ, tôi nóng ruột ngồi chờ đợi, không lẽ mấy ổng này chơi ác cho tụi tôi 12h trưa ra đá bóng
-Đi mày?Thằng Quyết cốc đầu tôi
-Đi đâu?
-Đi xem thi chạy với bao bố, tiện thể cổ vũ nấu ăn cho em Dung mày -Nó đáp gọn lỏn.
Tôi cũng chẳng thèm cãi bay cái biến cái vụ Dung nữa. Dù sao đó cũng sẽ là mục tiêu của tôi trong lớp này. Lếch thếch đi theo thằng bạn, ra chỗ sân vận động, chọn bóng râm ngồi cho đỡ đen da.
Cố lên nha Minh nhí - 2 thằng cộng thêm mấy cái mồm xóm nhà lá oang oang
Dưới đường đua, thành viên danh dự của hội nhà lá đang miệt mài ngoáy chân và vào vị trí.
-Hoét - tiếng còi vang lên lanh lảnh.
Và đúng như thằng Khoa hùng hồn tuyên bố, riêng về tốc độ và sức bền khối lớp 10 chẳng ai qua được thằng Minh nhí. Sau pha bứt tốc kinh hoàng, nó yên vị dẫn đầu, rồi giảm tốc chạy trước một loạt thằng ở sau cỡ 5m. Hễ có cu cậu nào bứt lên là nó lại tăng tốc, y chang rượt bắt, lại giữ khoảng cách 5m. Và rồi khi còn 100m cuối Minh nhí bứt lên với tốc độ kinh hoàng. Ngon lành, đứng đầu nhé.
Và rồi,con nhỏ Ngân ngồi cạnh tôi cầm nước đưa cho nó
-Ơ, ơ, cái gì thế - tôi ú ớ
-Ơ cái quả mơ có hột, chúng nó quen trước khi mày vào mà - Thằng Khoa thản nhiên nhìn tôi thương hại
-Vậy à, tụi mày có thằng nào nói gì tao đâu, sao tao biết, hê hê.
Và bắt đầu trong tôi nghĩ tới cái cảnh, lúc tôi mân mê chiến thắng, thằng Hòa nức nở ngồi bệt trên sân và em Dung đang lau mồ hồi và dịu dàng đưa tôi chai nước, nghĩ đến thế thôi tôi đã muốn được ra sân ngay bây giờ rồi.
Hết chạy nam rồi đến chạy nữ, rồi thì đến nhảy bao bố. Chỉ tiếc cho lớp tôi, khi một thành viên tổ 3 đang hăng say nhảy về đích thì vấp té, để đội bạn vượt lên trong tiếc nuối.
Thằng Khoa Bảy bình phẩm:
-Nghĩ đến em anh nhẹ nhàng tay lái, nghĩ đến mẹ anh vít nhẹ tay ga, an toàn là bạn, tai nạn vào hòm.
Anh em tôi hè nhau bóp mồm bóp mũi cái thằng mắm thúi giã gạo nó, bao nhiêu sự tiếc nuối dồn vào cả cái cây ngay sau lưng chúng tôi
Và phần thi hấp dẫn và đầy hương vị mà chúng tôi mong chờ sau mỗi đá banh được tiến hành, nào là tiếng xèo xèo, khói bay nghi ngút tràn ngập hương thơm bay lên bốn phía. Hội manly bánh mì chúng tôi thì khỏi nói, nước miếng cứ gọi là toong toong.
Em Dung. vẫn luôn tay, nào thái thịt, nào băm,nhìn em tôi đoán cũng thuộc hàng nữ công gia chánh chính hiệu.
Ngắm ngía lớp tôi với anh mắt hài lòng, tôi đưa ánh mắt dò xét đối thủ. Và vô tình tôi dừng lại trước hình dáng quen thuộc. Ngữ Yên, cô bạn bữa trước tôi chọi đá vào xe cũng đang có vẻ thành thục nấu món ăn cho lớp mình. Hết xoay trở bên này rồi lại bên kia. Có vẻ nét đẹp của Ngữ Yên lúc này làm tôi nhớ đến cảnh những người mẹ dịu hiền đang lo bếp núc..
Sau 1h nấu nướng, các món ăn được bày hết ra, và hội đồng giám khảo đang đi thưởng thức các món ăn do hai lớp làm. 70 cặp mắt dõi theo từng vị từng vị một. Tôi cảm nhận có thể nghe rõ tiếng nuốt ừng ừng của mấy thằng chiến hữu của tôi và tất nhiên hẳn nó cũng nghe thấy tiếng ực của tôi.
Sau một hồi vòng vòng đảo đảo, cuối cùng hai lớp hòa nhau.Không hẹn mà 70 cái miệng cùng ồ lên nghe có vẻ tiếc nuối. 11h30 trưa, dạt về phía hội trường, chúng tôi bắt đầu ăn trưa bằng chính những nữ công gia chánh gà nhà nấu, và tất nhiên sẽ có thêm các món do thầy cô đặt. Khỏi phải nói cái nhóm chúng tôi rồi. Thằng nào thằng nấy ăn như máy bào.
Nhưng có lẽ chuyện tôi không ngờ tới lại diễn ra đúng ngay thời khắc này. Trời đánh tránh miếng ăn, vậy mà thằng Hòa này chẳng cần quan tâm tới miếng ăn của tôi. Mon men lại gần em Dung và bắt đầu hai người ngồi nói chuyện. Và rồi tim tôi cũng đau thắt khi nụ cười tỏa nắng ấy lại xuất hiện trên đôi môi tươi tắn của em Dung, nhưng người được hưởng nụ cười ấy, không phải là tôi mà lại là thằng Quốc Hào
Nhả dĩa gỏi tôm cho thằng Khánh cận, tôi lững thững đứng dậy rồi vội vã đi về hướng vòi rửa mặt. Nước mát làm tôi tĩnh hẳn: bình tĩnh,...., bình tĩnh....còn nhiều cơ hội...Nhưng có lẽ cơn khó chịu nó không dễ buông tha tôi như vậy. Nó liên tục cào xé trong ruột gan. Vội vàng lấy chiếc Mp3 và trùm kín tai, phủ mình trong những giai điệu mà có lẽ lần này không phải là Mariah Carey nữa mà là nhạc Trịnh. “Ru đời đi nhé,em cho ta từng giấc ngủ ngon.Tôi đưa mắt nhìn xa xăm,thả mình dưới gốc cây,nhìn về hướng vô định”.
Và tất nhiên, chiến hữa của tôi thằng Đạt cũng biết rõ vì sao tôi buồn...5 phút sau nó đi ra với tôi, chẳng nói gì ngoài thở dài. rồi cũng như tôi gác tay lên đầu nhìn về hướng vô định nào đó. Mong rằng nó đừng nhìn giống tôi, vì thường 2 người nhìn về một phía,không yêu nhau thì cũng là tình địch.
Hội chiến hữu của tôi sau một hồi đánh chén no say cũng lê cái thân ra chỗ tôi ngồi, không quên cầm theo bọc trái cây. Coi như chúng nó còn chút tình nghĩa. Quên hẳn nỗi buồn ban nãy, tôi lao vào cướp giật, cắn, cạp và màn cuối cùng như bao hôm lại là rượt chạy.
2h30 chiều, cuộc thi tài lại bắt đầu. Lớp tôi đang dẫn với tỉ số 4-2. Thắng 2 điền kinh và 1 nhảy bao bố nữ, hòa 1...Bên lớp bạn cũng chi ăn lớp tôi ở bao bố nam và hòa trong nấu ăn. Nên cuộc thi buổi chiều lớp tôi có vẻ thoải mái hơn.
-Kéo co lớp mình có ai đâu.
- Uhm, lớp mình kéo co thì thua rồi, dù sao đang thắng thì thua chút cũng chẳng sao, hề hề-Thằng Đạt buông xuôi cầu tài
Chẳng là anh em chúng tôi nhất quyết muốn ăn thua bóng đá nên về khoản kéo co, chúng tôi không hề muốn phí sức thở mệt rồi lại vô sân đá banh, nên các tú tài trói gà không chặt còn lại phải ra sức. Lớp chúng tôi tức lắm, nhưng lại sợ thua bóng đá nên nhịn, cho chúng tôi làm trời làm đất gì thì làm
Tuy nhiên với mấy thằng chúng tôi thì thua cũng phải thua cho ngẩng cao đầu, theo kiểu ra đi để lại tang thương, nên chúng tôi bắt đầu xin tham gia kéo co. Khỏi phải nói mấy thằng trói gà nó mừng cỡ nào, chắc nó sợ đổ mồ hôi hoặc kéo co làm đau sợi dây
1....,2....3 bắt đầu! Tiếng thầy Long trọng tài vang lên
Ban đầu,tôi thằng Đạt Đề, Danh Quế, Khoa Bảy cứ làm ra vẻ kéo cật lực như muốn 5 ăn 5 thua. Bên kia không biết ăn cái gì mà đứa nào cũng to chà bá, riêng kéo được nó nhích 1,2 bước đã là ngon rồi chứ nói gì đến kéo nó sang bên tôi. Tôi quay qua nháy mắt các chiến hữu, thả sức lại. Lớp chúng tôi từ từ bị kéo về đích..Và rồi chỉ một cái nháy mắt nữa,bốn thằng tôi thả dây, chỉ giả vờ nắm.Đang hăng máu, lớp bên nào biết chúng tôi cố ý thua đâu.
-Ầm!
Một đống lớp bên đè lên nhau la oai oái, bốn ông tướng chúng tôi chỉ nhe răng cười trước cái nhìn hằn học từ lớp bên, nhưng cái miệng thì xuýt xoa, còn cái tay thì vẫn xoa đều cái mông. Chưa hẳn hứa fair play là làm theo đâu nhé.
-Sơn nghịch quá nhen! Giọng Dung vang lên dập tắt nụ cười chế giễu của tôi
-Kệ, Sơn - tôi đáp gọn khô, hẳn là vẫn chưa quên vụ lúc trưa, dù tôi, một thằng lính mới chưa hề có gì với nàng thì làm gì có quyền đòi hỏi, nhưng bực tức thì vẫn là bực tức.
Và rồi khuôn mặt lạnh băng nay càng lạnh hơn. Nàng chỉ lắc đầu rồi đi thẳng, để lại tôi tâm trạng vừa buồn vừa hối hận.
Lúc này tôi cũng chẳng phải buồn lâu vì anh em đã lôi tôi tót ra sân vận động khởi động kĩ càng để chuẩn bị vô trận giao hữu. Mấy đứa con gái lớp bên xì xào chỉ về phía tôi, chắc lại bảo tôi màu mè, khi mang headphone trong lúc khởi động đây mà.
Mặc kệ, tôi vẫn đang say sưa đắm chìm vào bài hát Hip Don't Lie đầy mê hoặc.và đang say sưa nghĩ tới trận banh thì cần gì để ý mấy đứa rỗi hơi chứ.
Hai lớp xếp hàng ngang và bắt đầu bắt tay nhau. Dĩ nhiên khi tôi lướt đến cho thằng Hòa tôi khẽ siết mạnh tay tôi hơn làm thằng này la oai oái. Công nhận tôi cũng hơi tiểu nhân xíu.
Hoét, hồi còi trọng tài vang lên, 30 phút đầu tiên hiệp một được bắt đầu. Bên lớp tôi nhận giao banh.Với lối chơi phục kích đâm sau lưng chiến sỹ thì lối chơi tiki-taka đang được triển khai ở chính sân nhà.Phải nói bọn hậu vệ lớp tôi đưa bóng ma đúng giỏi.
Rồi bống nhiên bỏ ngang các kiểu đường chuyền cù nhây, banh được đẩy lên cho tiền vệ Quyết Thịnh, một đường chuyền từ chân nó loại bỏ hai đối thủ kế bên đến chân số 10. Số 10 khống chế bóng khéo léo rồi di chuyển cắt mặt vượt qua một trung vệ, một cú vẩy má kiến tạo.Thằng Hùng có mặt đúng lúc tung cú sút trái phá. Bóng khẽ chạm mép trên xà ngang và đi ra ngoài trong sự nuối tiếc của lớp tôi và hú hồn của đội bạn.
Đội bạn cũng không chịu kém cạnh khi quyết tâm ăn miếng trả miếng ở khu vực trung lộ. Thằng Mến Nhỏ con của đội bạn mặc dù thua thiệt về thể hình nhưng kĩ thuật qua người rất khá, Nó vượt qua thằng Khoa và chuẩn bị kiến tạo. Nhưng số 10 của lớp tôi lại có mặt kịp thời, 1 pha vào bóng cực kì chính xác, tăng tốc số 10 vượt lên phần sân bạn, xoay com-pa điệu nghệ vượt qua sự truy cản của đối phương rồi dốc bóng thẳng về phía cầu mồn. Một pha đảo chân đưa bóng vào tầm thước thuận lợi và bắt đầu cứa lòng. Bóng vẽ nên một đường cong và chui tọt vào lưới. Vâng 1-0 dành cho lớp tôi.
Chắc đọc đến đây nhiều người đang suy nghĩ số 10 là ai? mà anh bá đạo đến thế và tất nhiên bạn đọc đúng rồi đấy. Đó chính là tôi Zizu huyền thoại tái sinh. Khỏi phải nói lớp chung tôi vui sướng đến thế nào, dẫn trước khi mới được 10 phút.Lớp bạn chỉ tôi xì xào:
-Nó đá hay quá mày!
-Nhìn ẻo lả mà ghê quá!
Tôi vẫn đang mải miết tung hoành trên sân nên chỉ nghe đến vậy. Nhờ có thằng Đạt bọc lót kịp thời nên nhiều khi số 10 như tôi mới thoải mái để phô bày kĩ năng: vẩy, chọc khe, lốp bóng và xoay compa.
Tiếp tục là một pha đoạt bóng ở chân và mở cánh của Khoa Bảy, Bóng lăn về phía cuối góc trong sự bất lực của 2 đội, thì thằng Đạt từ dưới đất chui lên. Hóa ra là 2 thằng này đã âm mưu sẵn.Đạt Đề ngoặt bóng khi đối phương che đường tạt cánh, rồi đẩy banh vào trung lộ cho tôi.Trong tư thế không ai kèm tôi lốp banh loại bỏ hoàn toàn hàng hậu vệ đội bạn, để thằng Khoa thoải mái xỏ kim thủ môn. 2-0 cho lớp tôi cũng là kết quả của hiệp 1
-Chắc tao yêu mày quá Sơn ơi!
-Bá cháy Sơn ơi
-Ngon lành mày,thằng Khoa với mày tuyệt quá
Nhưng tôi vẫn không vui vẻ gì khi trông thấy cảnh Dung và Thằng Hòa đang nói chuyện vui vẻ với nhau, và hiển nhiên trên tay nàng là tập khăn giấy, và chai nước giành cho nó mà không phải người hùng như tôi.
Những lời khen ngợi không ngớt dành cho tôi và thằng Khoa, cặp đôi Paul 18 và Zizu5 đang tái hiện lại. Có lẽ đây chỉ là khúc dạo đầu cho một trận thắng hoành tráng lớp tôi. Nếu không xảy ra một việc mà tôi nghĩ chắc như vậy mới có bài “Chuyện đó không ai ngờ”...
Hiệp hai bắt đầu với phần giao banh bên đội lớp bạn. Khỏi phải nói tâm trạng của bên kia thế nào, mặt mũi tối sầm. Hậu vệ thì toàn bị qua dễ dàng. Tiền vệ thì mất banh, tiền đạo và đặc biệt là thằng Hòa thì đói bóng hoàn toàn. Lớp tôi cũng bỏ hẳn cái kiểu cù nhây đầu hiêp I mà dốc sức đá cho hoành tráng.
Tôi vẫn như thường lệ,dâng cao ngay sau 2 tiền đạo,Khánh cận và Hùng xương rồng. Cố gắng đoạt banh càng nhanh càng tốt. Sức ép dâng cao, hậu vệ đội bạn bắt buộc phải phá banh lên.Khánh cận lại có mặt kịp thời chặn ngang đường banh và bắt đầu phát động tấn công. Như thường lệ banh đập ra cánh và đập ngược lại cho tôi. Lại là cú quay com-pa huyền thoại, và trong đầu tôi chắc mẫm là qua người dưới cái nhìn trầm trồ của mọi người.
Nhưng trời cố ý hãm hại người tài, trong lúc tôi quay trụ thì thằng Hiếu bên kia cũng vừa vào banh, ma xui quỷ khiến thế nào làm phát ngay chân trụ đang xoay của tôi.Tôi oánh cái rầm đậm cả mặt mũi long phượng xuống thẳng sân không hề nhân nhượng. Lật gân chân, cú này chắc mẽm rồi.
Hoét!
Trọng tài chạy tới kèm theo cái còi theo tôi giờ đó là điếc tai, giơ chiếc thẻ vàng dành cho đội bạn
-Sao không mày?
-Đá nổi không?
-Nổi chứ, nhằm nhò gì
Tôi ương bướng đứng dậy, đi lại chỗ thực hiện cú phạt. Vừa đi mà nước mắt nước mũi nó cứ chợt trào ra. Nếu cự ly này thì bình thường tôi sẽ sút trực tiếp nhưng hôm nay khác rồi. Tôi thực hiện một đường chuyền cho K.cận.Nó hiểu ý tung cú sút sấm sét nhờ đôi chân điền kinh, bóng bay đập trúng đầu thằng hậu vệ đội bạn, chuyển hướng văng ra ngoài. Một cú sút uy lực có thừa mà chuẩn xác thì quá thiếu.
Tôi lê lết chạy theo bánh sau đó, 10 phút hiệp 2 đối với tôi dài đằng đẵng. Và rồi trong một lần không kịp bọc lót cho thằng Đạt,tôi không kịp trám vị trí,bọn lớp bên mưu mô đã âm thầm tấn công.Chúng nó ào lên áp đảo bỏ sau lưng 4 thằng chiến hữu tụi tôi với 2 thằng hậu vệ bên nó. Sau một hồi loạn đả bóng rơi ra trúng vị trí thằng Hòa.Nó tung cú sút vào khung thành trống rút ngắn tỉ số.
Lớp tôi bắt đầu chùng xuống. Lớp chúng nó bên ngoài hò hét loạn xạ. Tôi định lật đật về lấy banh làm lại khí thế thì sụp xuống. Quả báo gì thế này.Bất đắc dĩ Zizu nay phải mài đũng quần bên ngoài ghế chấn thương. Thay tôi là 1 thằng Hoàng béo ị. Nó ục à ục ịch lăn theo bóng. Và lớp tôi bắt đầu rối loạn tuyến giữa rồi vỡ trận.2-2 và rồi đội bạn vượt lên 3-2.Lại là thằng Hòa
Hoét,,,,,,,,hoét, cái còi chết tiệt lại vang lên.1 lần nữa lớp chúng tôi lại bại,dù đã chơi trên cơ.Tôi đứng im buồn thúi ruột gan. Chẳng thằng nào cười nổi. Phải nói chúng nó đã mong chờ lâu lắm cơ hội này rồi.Vậy mà.Tôi đứng lặng im, nhìn lớp bên kia ùa ra ôm lấy 11 thằng tung hô. Và tất nhiên người hùng Quốc Hòa của chúng nó đang được tung hô hơn cả.
Lếch thếch đến bá vai, vịn vào 2 thằng Khoa Bảy và Doãn Tuấn. 2 thằng cũng chẳng nói gì hơn, cái áo AS Roma đã đẫm mồ hôi, Mắt thằng nào cũng rưng rưng trực trào ra..
Và lớp tôi bắt đầu an ủi nhau.Tôi vẫn ngồi đó, vô hồn nhìn ra sân cỏ. Mới đây thôi tôi còn tung hoành, lớp tôi thắng giòn giã, vậy mà giờ này. Dung cũng như bao bạn ra tới chỗ tôi và bắt đầu mở lời.
-Ra tổng kết thôi Sơn, vậy là hay rồi!
Không hiểu sao giọng Dung tôi nghe giống như lớp tôi thua lớp kia về trình và dĩ nhiên tôi thua thằng Quốc Hòa 1 bậc
-Hay gì mà hay, Dung ra trước đi kệ Sơn - Lần đầu tiên tôi tỏ ra bực tức cao độ
-Ơ...?- Dung chẳng nói gì,quay mặt run run bờ vai rồi đi ra chờ tổng kết..
Riêng tôi, vẫn ngồi đó, với cái chân cà nhắc đang ngồi với một nỗi buồn của kẻ thua trận,trên sân cỏ cũng như trên đường tình. 1 kẻ thất bại toàn diện. Vì tôi biết D sẽ vui vẻ cùng chúc mừng chiến thắng cho thằng bạn Quốc Hòa của nàng thôi.
Ngồi ngắm mãi cái khoảng sân banh, nơi chỉ ít phút trước đây, tôi còn tung hoành sân cỏ. Nơi ngay cả khán giả kẻ địch còn phải cất lời khen. Ấy vậy mà có lẽ ông trời nỡ trêu đùa người. Giờ ông lại để tôi ngồi đây một mình gặp nhấm nỗi cay đắng.
Lê cái thân tàn ma dại, lết lết về phía hội trường làm lễ tổng kết, hơn 70 thành viên 2 lớp vẫn nhìn theo tôi.Tôi vẫn thấy rõ nét buồn hằn rõ trên ánh mắt của từng thằng chiến hữu. Tôi cũng chẳng nói gì hơn, lặng lẽ cà nhắc lết về nơi hội manly đang đứng, ánh mắt vô hồn chỉ nhìn lên trần, nơi cái quạt trần đang quay cũng như suy nghĩ rối bời trong tôi vậy
-Bạn đá banh hay thiệt - Ngữ Yên đứng cạnh tôi lúc nào, khều khều thôi.
-Ừ,nhưng mà cũng thua lớp bạn thôi - Tôi gằn giọng đáp lại, chắc lại muốn chế giễu mình đây mà
-Không hẳn, chỉ là xui thôi, còn hội thao mà Sơn - Lúc đó tôi còn chưa nghĩ ra vì sao Ngữ Yên biết tên tôi, trong khi 2 lớp không hề chơi với nhau những ngày học bình thường
-Ừ, có thể, còn hội thao mà - Tôi cười nhẹ lòng hơn, nhưng cũng nhận thêm mấy ánh mắt hằn học của bọn con trai lớp bên.
Phải công nhận con gái lớp bên cũng như lớp tôi, nhiều đứa xinh,dễ thương đủ thể loại, nhưng để nổi bật vẻ cá tính và hiền dịu ấm lòng thì không còn ai nữa. Chẳng lạ khi Dung và Ngữ Yên 2 lớp luôn là đối tượng bị chiếu tướng nhiều nhất, tôi nghĩ chắc hai nàng ăn cơm chưa, thích màu gì, thích ăn gì, rồi nghe bản nhạc gì, chắc tụi con trai đã biết hết rồi.
Lễ tổng kết chỉ ngắn gọn và tuyên dương tinh thần 2 lớp. Đơn giản không thể đơn giản hơn và giải tán. 70 con người ùa ra, à trừ tôi đang cà nhắc lết ra chứ. Mấy thằng chiến hữu của tôi đã tọt đến bãi giữ xe thuở nào. Lặng lẽ bước ra phía cổng trường, vô tình tôi gặp Dung, nàng cũng chỉ gật đầu chào tôi rồi lặng lẽ rời đi, có lẽ còn giận tôi vụ lúc nãy. Tôi càng buồn hơn, bước chân như lết hẳn trên sân trường.
-Ê, Sơn uống nước mày ơi! Tiếng thằng Phụng văng vẳng bên tai
Tao ra liền, mà mày đỡ hộ tao chứ
-Chết, tao quên - Thằng bạn khù khờ giờ mới nhớ tới chiến binh chung chiến hào của nó
Trong quán nước không có ai khác ngoài hội bàn tròn của tôi.Bảy thằng chúng tôi tự sướng bằng những cốc nước mía mát lạnh,cố quên đi thất bại lúc nãy,rồi lại ầm ầm cái quán bằng những câu chuyện phiếm. Đúng là cái tuổi học trò chưa lớn hẳn, mà theo các bậc phụ huynh thì chúng nó chẳng khác gì mấy thằng trẻ trâu, ăn chưa no, lo chưa tới.
Tối đó,ba mẹ tôi bất ngờ khi tôi đặt chén cơm xuống bàn,xin phép đi ra ngoài. Bình thường tôi luôn là người lết ra cái bàn ăn sau cùng, vậy mà hôm nay lại trở trời. Bỏ lại sau lưng ba mẹ, anh tôi với câu hỏi: Nó ăn kiêng à?
Lên phòng đóng cửa, tôi nằm bệt xuống cái giường quen thuộc thở dài, suy nghĩ về chuyện hôm nay. Vui thì ít mà buồn thì nhiều, và đá thua thì ít mà buồn Dung thì nhiều.Dù sao tôi chưa phải là gì của Dung nên yêu cầu một người chỉ coi mình là bạn bình thường săn sóc, quan tâm đặc biệt là một điều gì đó hết sức vớ vấn. Tôi lặng im và thiếp đi lúc nào không biết,trong giấc mơ vẫn là cái cảnh tôi cười toác miệng tay nâng chiếc cúp, Dung đang lau mồ hôi cho tôi, bên cuối sân thằng Quốc Hòa đang khóc như mưa.
Sáng hôm sau, 6h kém 15:
-Sơn, dậy con. mày mơ gì mà cười toe toét thế hả con? tiếng mẹ tôi vang lên cắt ngang cơn mơ
-Dạ, mẹ ạ - Tôi vừa quệt nước miếng nhễu ra trong cơn mà, ngái ngủ chào ngày mới
-Dậy đi học đi con, mà chân thế kia thì đi được không?
Thấy mẹ tôi nói giờ tôi mới để ý cái chân, nó sưng húp, đỏ tấy dù tối qua đã bôi gần hết lọ thuốc bóp của ba tôi.
-Dạ, để anh Trường chở con ra bus cũng được - Tôi uể oải nghĩ tới vạn sự cho ngày mới
-Ê, thằng Sơn kìa - Cả lớp tôi nhốn nháo nhìn tôi khi tôi vừa đặt chân trái bước vào lớp
Giật mình nhìn lại mình xem mặt có dính lọ, hay quên chưa rửa mặt không, quần kéo khóa chưa. An toàn hết tôi hắng giọng
-Gì thế? Tao bị gì à?
-Không, cả lớp đón chào người thương binh vì lớp hi sinh thôi - Thằng Nguyên Anh từ dưới tót lên
-Hi sinh cái đầu mày,tao còn sống nhe răng đây
-Thôi ông tướng, thân tàn ma dại rồi kia – Nhỏ Thùy Linh ở tổ 3 lên tiếng
Phải nói tôi vào lớp chưa lâu nên gọi là quậy cũng là quậy với hội chiến hữu, chứ chưa bao giờ tôi nghịch cùng các bạn khác, vì dù gì với tôi họ cũng còn khoảng cách. Tôi khá bất ngờ cảm ơn mấy lời hỏi thăm rồi cũng như cũ, lết thân tàn ma dại về chỗ ngồi. Đúng là hơi ngại vì mình được quan tâm nhưng cũng mừng vì được thân thiện với mọi người trong lớp hơn. Tôi cứ mãi tủm tĩm cười.
Tháng Năm Rực Rỡ Tháng Năm Rực Rỡ - Nguyễn Hữu Trường Sơn