Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tender Triumph (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3
T
ám giờ sáng hôm sau chuông đồng hồ báo thức reo vang đã kéo cô ra khỏi giấc ngủ sâu đầy mộng mị. Hoang mang vì sao cô lại đặt báo thức vào ngày thứ Bảy, cô mò mẫm với tay bấm nút tắt, bịt miệng những tiếng ồn dai dẳng.
Khi mở được mắt ra lần nữa thì đã tới 9 giờ, cô chớp mắt vì ánh sáng tràn đầy trong căn phòng ngủ. Ôi không! Ramon sẽ đến đây một tiếng đồng hồ nữa…
Nhảy bổ ra khỏi giường, cô vội vã lao vào phòng tắm và vặn vòi sen. Tim cô đập thình thịch với mỗi phút trôi qua, trong lúc mọi chuyện khác dường như đang chậm rì rì. Chiếc máy sấy kêu ro ro thổi tung mái tóc dày; cô đánh rơi mọi thứ mà cô chạm tay vào, và lúc này đây cô chỉ ước ao một tách cà phê buổi sáng.
Cô nhanh chóng mở ngăn kéo, mặc vào người một chiếc quần màu xanh hải quân và áo đồng bộ màu trắng. Cô vuốt tóc ra đằng sau và cột bằng một sợi dây lụa ba màu xanh, đỏ, trắng, rồi ném vào túi xách của mình một bộ đồ sạch khác.
Vào lúc 9:35, Katie khóa cửa căn hộ của mình và bước vào thứ ánh sáng xanh dìu dịu của một sáng tháng Năm. Toàn bộ khu nhà rộng lớn hoàn toàn tĩnh lặng: thời gian tạm lắng đặc trưng của một khu nhà mà hầu như những người sống trong đó đều độc thân là hậu quả của những cuộc hẹn hò, tiệc tùng và chè chén say sưa vào tối thứ Sáu hàng tuần.
Katie vội vã bước về phía xe ô tô, chuyển chiếc túi du lịch nhỏ sang phía tay trái khi cô lục lọi trong chiếc túi bằng vải đeo trên vai để tìm chìa khóa. “Chết tiệt!” cô thở phì ra, đặt chiếc túi du lịch nhỏ của cô xuống bên cạnh xe và mò mẫm điên cuồng chùm chìa khóa. Cô đưa cái nhìn sợ hãi, lo lắng để xem xem có chiếc xe tải chở hàng nào chạy rầm rập qua lối vào khu nhà không. “Mình đã làm vì với nó thế nhỉ?” cô tuyệt vọng thì thào. Từng dây thần kinh trong cô, vốn đã căng thẳng đến độ không thể nào chịu nổi, giờ bùng lên thành một tiếng thét tắc nghẹn khi đột nhiên một bàn tay tóm lấy cánh tay cô.
“Tôi cầm chìa khóa,” giọng nói trầm sâu cất lên êm ả ngay sát bên tai cô.
Katie quay phắt lại vì tức tối và hoảng hốt. “Sao anh dám theo dõi tôi!” cô nổi cơn thịnh nộ.
“Tôi đang chờ cô,” Ramon nhấn mạnh.
“Đồ nói dối!” cô rít lên, hai tay chống nạnh. “Còn nửa giờ nữa anh mới phải có mặt ở đây. Hay anh thậm chí còn không biết nhìn đồng hồ?”
“Chùm chìa khóa của cô đây. Tôi vô tình đút nó vào túi tối qua.” Anh đưa tay trao cho cô, kèm theo một bông hồng duy nhất màu đỏ thắm cuống dài nằm trong lòng bàn tay của anh.
Giật lấy chùm chìa khóa từ tay anh, Katie còn cẩn thận tránh cả việc chạm vào bông hoa đỏ thẫm không mong đợi.
“Nhận hoa đi,” anh nhẹ nhàng nói với cô, bàn tay anh vẫn mở. “Tặng cho cô đấy.”
“Đồ khốn!” Katie tuyệt vọng khùng lên. “Để cho tôi yên! Đây đâu phải Puerto Rico, và tôi cũng chẳng thèm bông hoa của anh.” Phớt lờ cô đi, anh tiếp tục đứng một cách kiên nhẫn. “Tôi nói tôi không muốn!” Katie cáu kỉnh trong cơn tức tối phẫn nộ và nhấc cái túi du lịch của cô lên. Thế là cùng lúc đó cô vô tình va vào bông hoa làm nó rơi ra khỏi tay anh.
Hình ảnh bông hoa tuyệt đẹp nằm trên sàn bê tông đã mang đến cho Katie một cảm giác tội lỗi, nỗi cáu kỉnh của cô tan biến và khiến cô vô cùng lúng túng. Cô liếc sang Ramon, nét mặt kiêu hãnh của anh vẫn điềm tĩnh, không hề lộ vẻ giận dữ hay chỉ trích – chỉ là sự hối tiếc không thể nào giải thích được.
Không dám nhìn vào mắt anh, Katie ngoảnh mặt đi, cảm giác tội lỗi của cô chuyển thành xấu hổ khi cô nhận thấy rằng việc mua cho cô một bông hoa không chỉ là việc anh đã làm để lấy lòng cô – rõ ràng anh cũng chú tâm ăn mặc đẹp để chuẩn bị cho ngày hẹn. Thay chiếc quần Levis cũ mèm bằng một chiếc quần âu màu đen không tì vết và một chiếc áo sơ mi ngắn tay đồng màu; khuôn mặt anh đã cạo râu nhẵn nhụi, hương thơm của nước hoa cạo râu vẫn còn vương vất nơi quai hàm mềm mại của anh.
Anh chỉ có ý định làm cô vui lòng và gây ấn tượng với cô, anh không đáng bị cư xử như thế này, đặc biệt là sau cái cách anh bảo vệ cho cô đêm qua. Katie nhìn xuống bông hồng đỏ như sáp rơi chỏng chơ dưới chân cô, và cô quá xấu hổ đến mức nước mắt ứa ra và cổ họng cô thít lại. “Ramon, tôi xin lỗi, rất xin lỗi. “ cô hối hận thốt lên khi cúi người nhặt lấy bông hoa. Tay nắm chặt lấy cành hoa, cô ngước mắt lên nhìn chăm chú vào khuôn mặt kín bưng của anh và cất giọng nài xin. “Cám ơn anh vì bông hoa đẹp. Và nếu… nếu anh vẫn muốn, tôi sẽ đi đến vườn thú cùng anh, vì tôi đã hứa rồi.” Ngừng lại một thoáng để hít thêm không khí vào hai lá phổi nghẹn tức của mình, Katie tiếp tục, “Nhưng tôi muốn anh hiểu rằng tôi không muốn anh nghiêm túc với tôi, và bắt đầu… bắt đầu…” Katie lắp bắp khi đôi mắt anh bắt đầu ánh lên một tia cười.
Bằng một giọng hài hước khô khan, anh trả lời cô. “Tôi chỉ mang cho cô một bông hoa và một chuyến du ngoạn đến vườn thú, không phải là một cuộc hôn nhân.”
Đột nhiên Katie thấy mình mỉm cười lại với anh. “Đồng ý!”
“Chúng ta đi được chưa?” anh đề nghị.
“”Được, nhưng trước hết để tôi cất túi xách của mình vào nhà đã.” Cô với tay lấy nó, nhưng Ramon còn nhanh hơn. “Tôi sẽ cầm.” anh lên tiếng.
Khi họ vào nhà, cô nhận lấy chiếc túi từ tay anh và bắt đầu bước vào phòng ngủ. Câu hỏi của Ramon khiến cô phải dừng chân. “Cô đã tránh tôi phải không?”
Katie xoay người ngay trước của phòng. “Không hẳn. Sau buổi tối ngày hôm qua, tôi chỉ cảm thấy sự cần thiết phải tránh xa tất cả mọi thứ và mọi người xung quanh một lúc.”
“Cô đã định đi đâu?”
Khuôn miệng mềm mại của Katie cong lên thành một nụ cười khiến cho đôi mắt đáng yêu của cô bừng sáng. “Tôi định làm việc mà hầu hết phụ nữ Mỹ tới tuổi trưởng thành, tự lập đều làm khi họ không thể đối phó – chạy về nhà với bố và mẹ.”
Một vài phút sau họ rời nhà. Khi đi bộ tới sân đỗ xe, Katie giơ chiếc máy quay đắt tiền mà cô đang mang ở tay trái lên. “Đây là một cái máy quay phim.” Cô bảo anh.
“Tôi biết,” anh đồng ý ngay với vẻ nghiêm trang giả tạo. “Ngay cả ở Puerti Rico chúng tôi cũng có.”
Katie cười toe toét và lắc lắc đầu phản đối. “Tôi chưa bao giờ nhận thấy mình là một “người Mỹ xấu xí” đến thế.”
Dừng chân bên cạnh một chiếc Buick Regal, Ramon mở cánh cửa xe phía bên kia cho cô. “Cô là một người Mỹ xinh đẹp.” anh dịu dàng phủ nhận. “Vào đi nào.”
Trước sự xấu hổ của Katie, cô thở phào nhẹ nhõm khi họ ngồi vào một thứ đúng là ô tô. Diễu hành trên đường cao tốc trong một cái xe tải chở hàng ọp ẹp hoàn toàn không phải là phong cách của cô. “Xe của anh lại bị hỏng à?” cô hỏi khi họ êm ái lướt ra khỏi sân đậu xe, hòa vào dòng xe cộ đông đúc đi mua sắm vào sáng ngày thứ Bảy.
“Tôi nghĩ cô sẽ thích chiếc này hơn là một cái xe tải. Tôi đã mượn của bạn.”
‘Chúng ta có thể dùng xe của tôi.” Cô tình nguyện.
Cái nhìn ngắn ngủi mà anh gửi sang chỗ cô tỏ rõ ra rằng nếu mà Ramon mời ai đó đến một nơi nào đó cùng anh, thì anh có bổn phận phải lo chuyện xe cộ. Bị sửa lưng, Katie đành bật đài FM, rồi liếc trộm sang anh. Với một vóc dáng tuyệt đẹp, khuôn mặt và làn da ngăm đen, anh làm cô gợi nhớ đến một vận động viên tennis chuyên nghiệp người Tây Ban Nha.
Katie có khoảng thời gian tuyệt vời bên cạnh Ramon ở vườn bách thú, cho dù nơi này đầy nghẹt những du khách vào Lễ tưởng niệm. Họ đi sát bên nhau trên những con đường lát đá rộng lớn. Ramon mua cho cô đậu phộng để quăng cho đám gấu và cười ngả nghiêng trong Nhà Chim khi một con tu căng với cái mỏ khổng lồ sà xuống và làm cho Katie ôm lấy đầu hét lên chói lói.
Cô theo anh vào Khu Bò sát, cố giấu đi mối ác cảm của cô trước những con rắn đã bị quây lại bằng cách không nhìn chăm chú vào bất cứ thứ gì. Tóc gáy cô dựng đứng lên khi cô tập trung ngó nghiêng khắp nơi mà không tập trung vào bất cứ kẻ cư ngụ bò sát nào trong đó.
“Nhìn kìa,” Ramon nói vào tai cô, hất đầu về phía tấm kính khổng lồ rào ngay bên cạnh cô.
Katie nuốt ực xuống. “Tôi không cần nhìn, “ cô thì thầm qua đôi môi khô ran.”Tôi thừa biết ở đó có một cái cây, thế nghĩa là có thể một con rắn đang lơ lửng treo mình trên cây.” Hai lòng bàn tay cô bắt đầu toát mồ hôi, và cô gần như cảm thấy được những cử động trơn tuột uốn éo của loài bò sát đó trên làn da của mình.
“Sao vậy?” Ramon đột ngột hỏi, anh để ý đến màu da nhợt nhạt của cô. “Cô không thích rắn à?”
“Không,” Katie rền rĩ “rất không,”
Lắc lắc đầu, anh vòng tay giữ lấy cô và đưa cô ra ngoài nơi cô hít lấy hít lể luồng không khí trong lành và ngồi xuống một chiếc ghế dài ngay gần đó. “Tôi chắc họ đã đặt những chiếc ghế dài này ngay bên ngoài Khu Bò sát để dành cho những người như tôi. Không thì chúng ta sẽ rơi độp như những con ruồi ngoài này mất.” Vết chẻ mờ trên cằm Ramon hằn rõ hơn khi anh cười toe toét. “Rắn rất có lợi với loài người. Chúng ăn sâu bọ, côn trùng…”
“Làm ơn đi!” Katie rùng mình, vòng hai tay quanh người phản đối. “Đừng có tả thực đơn của chúng cho tôi.” Thích thú nhìn cô, Ramon tiếp tục, “Thực tế là chúng rất có ích và hoàn toàn cần thiết với sự cân bằng thiên nhiên.”
Katie hơi nhỏm người lảo đảo trên đôi chân và tinh quái liếc anh ta. “Thật sao? Ờ, tôi chưa từng nghe thấy một điều rằng một con rắn có thể làm gì ngoài việc trông – thấy- mà – gớm.”
Cái mũi thanh tú của cô nhăn nhăn lại căm ghét, còn Ramon thì mỉm cừoi cúi xuống nhìn đôi mắt xanh biếc rực rỡ của cô. “Tôi cũng không,” anh thú nhận.
Họ tiếp tục tản bộ và Katie không nhớ nổi một cuộc hẹn nào thú vị yên ả hơn thế. Ramon luôn luôn lịch sự đến không thể tin nổi, anh giữ cánh tay cô khi họ bước xuống những bậc thang hay đoạn dốc, thể hiện trước cô một vẻ lịch thiệp vô tư trong cái cách anh ngầm mặc nhận nỗi khao khát thoảng tới của cô.
Khi họ đến đảo nhỏ nơi nuôi những chú khỉ, công cùng các loài động vật nhỏ khác không thuộc diện các loài quý hiếm, Katie đã chụp gần hết cuộn phim thứ hai. Tự nhón lấy một vốc bắp rang trong cái hộp mà Ramon đưa ra cho cô, cô dựa vào hàng rào ngăn cách hòn đảo, và quăng mầm lúa mạch cho những con vịt. Tư thế khiêu gợi vô tình của cô qua làn vải xanh hải quân của chiếc quần căng ra lộ rõ hai bên hông và mông của cô, cung cấp cho một Ramon biết thưởng thức một cơ hội ngắm nghía tuyệt vời, và anh hoàn toàn tận hưởng nó.
Không ý thức đuợc nơi mà sự chú ý của anh tập trung vào, Katie liếc qua vai. “Anh có muốn chụp một bức ảnh với cái này không?” cô hỏi. Đôi môi của anh mím lại.
“Cái gì cơ?”
“Hòn đảo,” Katie trả lời, bị bối rối trước nét mặt cười cợt của anh. “Cuộn phim này gần hết rồi. Tôi sẽ đưa hết hai cuộn cho anh và anh sẽ đi rửa ảnh để giữ lấy làm kỉ niệm trong chuyến du ngọan của anh đến vườn bách thảo St. Louis.”
Anh ngạc nhiên nhìn cô. “Những bức ảnh này tặng cho tôi?”
“Tất nhiên,” Katie đáp lại, và tự phục vụ một vốc bắp rang nữa.
“Nếu tôi mà biết chúng dành cho tôi, “ Ramon cười toe toét, “thì tôi đã muốn chụp nhiều gấu và hươu cao cổ hơn để kỷ niệm ngày này rồi.”
Katie nhướng mày lên thắc mắc. “ý anh là rắn phải không? Nếu thế, tôi sẽ chỉ cho anh cách sử dụng máy quay, rồi anh có thể quay lại Khu Bò sát trong lúc tôi đợi ở đây.”
“Không,” anh châm chọc, khi anh lại gần cô. “Không phải rắn.”
Trên đường trở về họ dừng trước một cửa hàng nhỏ để Katie mua một ít cà phê. Trong cơn bốc đồng, cô quyết định mời Ramon một bữa ăn nhẹ, cộng thêm một chai rượu đỏ và một ít bơ tính vào hóa đơn thanh toán của cô. Ramon bước cùng cô tới cửa, nhưng khi Katie mời anh vào trong anh dường như hơi lưỡng lự trước khi đồng ý.
Gần một tiếng đồng hồ sau, Ramon đứng dậy. “Tối nay tôi có việc phải làm. “ Anh giải thích.
Katie mỉm cười với lấy chiếc máy quay. “Còn thừa một tấm ảnh trong cuộn phim này. Đứng đó đi, tôi sẽ chụp cho anh một bức và đưa cả hai cuộn cho anh.”
“Không, giữ lấy, tôi sẽ chụp vào ngày mai khi chúng ta ra ngoài picnic.”
Katie cân nhắc thận trọng về việc đồng ý thêm một cuộc hẹn nữa với anh. Lần đầu tiên trong nhiều năm qua cô mới cảm thấy mình thảnh thơi và vui vẻ, và rồi… “Không, thật sự là tôi không nên. Nhưng dù sao cũng cám ơn anh.” Rõ ràng là Ramon cao lớn, khêu gợi và rắn rỏi, nhưng nét mặt đen tối và chất đàn ông hiển hiện của anh vẫn khiến cô e ngại hơn là bị anh thu hút. Thêm nữa, họ thực sự chẳng có gì chung.
“Tại sao cô lại nhìn tôi và rồi quay đi như thể cô ước rằng cô đã không gặp tôi?” Ramon xấc xược hỏi. Cái nhìn của Katie bắn thẳng sang anh. “Tôi.. tôi không.”
“Có,” anh kiên quyết phủ nhận. “Cô có.”
Katie tính nói dối, nhưng rồi đổi thái độ trước cái nhìn chăm chú dò xét của ánh mắt đen sắc sảo. “Anh làm tôi nhớ đến một người đã chết. Anh ấy cũng cao lớn và ngăm đen, và, ờ, rất đàn ông giống như anh vậy”
“Cái chết của anh ta đã khiến cô đau khổ lắm phải không?”
“Cái chết của anh ấy đã giải thoát cho tôi,” Katie trả lời dứt khoát. “Nhiều lần trước khi anh ta chết, tôi đã ước gì tôi có cam đảm tự mình giết chết anh ta.”
Ramon mỉm cười lặng lẽ. “Một cuộc đời tối tăm mà cô đã phải trải qua khi còn quá trẻ đẹp thế này.”
Katie, người được biết đến và được yêu mến vì tính tình vui vẻ bất chấp những ký ức mà cô đã chôn chặt trong lòng, trao cho anh một nụ cười tự mãn. “Một cuộc đời tối tăm còn hơn là một cuộc đời buồn tẻ, tôi tin vậy.”
“Nhưng cô buồn chán,” anh lên tiếng. “Tôi thấy điều đó khi tôi nhìn cô ở nơi mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Anh quay sang nhìn cô, một tay đã chạm vào nắm đấm cửa. “Buổi chiều mai tôi sẽ gọi cho cô. Tôi sẽ mang thức ăn.” Cười toe toét trước sự sửng sốt và do dự của cô, anh thêm vào. “Và cô có thể mang theo một bài thuyết trình về việc tôi đã nài nỉ chứ không hề mời cô đi nhiều nơi cùng tôi đến mức thô lỗ thế nào.”
Không phải cho đến tận tối hôm đó, khi cô bỏ ngang bữa tiệc náo nhiệt ở căn hộ một người bạn bởi vì cô buồn chán, Katie cân nhắc từng từ một những lời Ramon nói. Có phải chán nản là lý do cho việc thao thức bồn chồn ngày càng tăng lên này không, nỗi bất mãn mơ hồ khó giải thích nổi đã và đang lớn dần lên trong cô những ngày tháng vừa qua, cô tự hỏi mình khi thay bộ đồ ngủ bằng lụa và một cái áo khoác ngoaì đồng bộ. Không, cô quyết định sau một thoáng suy nghĩ, cuộc đời của cô là thứ hoàn toàn đáng chán.
Co người trên chiếc ghế sô pha phòng khách, Katie lơ đãng vạch các móng tay dài cắt tỉa đẹp đẽ của cô dọc theo bề mặt cuốn tiểu thuyết đang đặt trong lòng, đôi mắt xanh thẫm của cô mờ đi buồn bã. Nếu cô không buồn tẻ, thì chuyện gì đã xaỷ ra với cô thời gian gần đây? Đó là một câu hỏi mà cô tự đặt ra cho mình rất nhiều lần, và với sự thất vọng tăng dần vì câu trả lời lúc nào cũng né tránh cô. Nếu cô có thể chỉ cần tìm hiểu xem cuộc đời cô đang lỡ mất đi thứ gì, thì cô có thể cố làm được điều gì đó cho nó.
Cuộc đời cô chẳng có gì sai lầm hết, Katie kiên quyết tự nói với mình. Mất kiên nhẫn với nỗi bất mãn ấy, trong tâm tưởng cô xem xét lại tất cả những lý do để cô phải cảm thấy mình vui: vào tuổi 23, cô đã lấy xong bằng đại học và giành đuợc một công việc tuyệt vời đầy thử thách với mức lương hậu hĩnh. Thậm chí không cần đến tiền lương, quỹ ủy thác mà bố lập ra cho cô nhiều năm trước cũng đủ cấp cho cô một khoản tiền nhiều hơn cả các nhu cầu tiêu pha của cô. Cô có một căn hộ đẹp và tủ quần áo đầy chật. Cô hấp dẫn đàn ông; cô có nhiều bạn tốt, cả nam lẫn nữ, và đời sống xã hội cuả cô tích cực như cô thừa nhận là thế. Bố mẹ cô tuyệt vời, ủng hộ, khuyến khích và đồng cảm với cô. Cô có… mọi thứ trong tầm tay mình. Katie kiên quyết tự nói với bản thân.
Cô còn có thể muốn hay cần thêm gì nữa để khiến cô hạnh phúc đây? “Một người đàn ông.” Karen sẽ nói như cô vẫn thường nói.
Một nụ cười mờ nhạt hiện trên đôi môi Karen. “Một người đàn ông,” không hoàn toàn là giải pháp cho vấn đề của cô. Cô đã quen biết hàng tá đàn ông, vì thế không thiếu mối quan hệ nam nữ mà phải chịu trách nhiệm cho thứ cảm xúc trống rỗng, chờ đợi và tẻ ngắt này.
Katie, người vô cùng căm ghét việc tự thương hại mình, bắt bản thân mình dừng lại. Hoàn toàn chẳng có lý do gì để giải thích cho nỗi buồn của cô – không lý do lý trấu nào cả. Cô cực kỳ may mắn. Phụ nữ trên toàn thế giới này đều mong muốn có nghề nghiệp ổn định; đấu tranh để được tự do và độc lập; khao khát hướng tới một sự bảo đảm về mặt tài chính và cô, Katie Connelly, có trong tay tòan bộ những điều mong ước đó; và cô chỉ mới hai mươi ba tuổi. “Mình có mọi thứ,” Katie quả quyết khi cô mở cuốn sách đặt trong lòng. Cô nhìn chằm chằm vào từng hàng chữ mờ mịt trên tờ giấy, trong lúc tận sâu thẳm trong trái tim mình ở nơi nào đó vẳng lên tiếng khóc. Không đủ. Chẳng có nghĩa gì. Mình chẳng là gì hết.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tender Triumph (Tiếng Việt)
Judith Mcnaught
Tender Triumph (Tiếng Việt) - Judith Mcnaught
https://isach.info/story.php?story=tender_triumph_tieng_viet__judith_mcnaught