Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tả Nhĩ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3
[2.1] (1)
Tôi là một đứa con gái hư hỏng, tôi nghĩ, từ lúc được sinh ra trên đời này, tôi đã là như vậy rồi.
Bọn họ nói, vừa chui ra khỏi bụng mẹ, tôi đã cực kỳ đáng ghét, khóc suốt ba ngày ba đêm, từ sáng đến tối, từ tối đến sáng, không ngừng không nghỉ, dường như đây là cách biểu đạt tốt nhất việc phản đối tôi phải bước vào cái thế giới này.
Dĩ nhiên tôi không nhớ rõ chuyện lúc mới sinh ra, thực tế thì có rất nhiều chuyện tôi cũng chẳng nhớ, tôi luôn giỏi quên tất cả mọi chuyện. Ngày tôi vừa bước chân đến trường, bọn họ muốn chúng tôi điền vào một cái bản biểu, trên đó có một đề mục mang tên: Ưu điểm. Tôi nghoệch ngoạch viết lên đó chữ: Quên.
Người giáo viên trợn mắt nhìn tôi. Sau đó cô ấy nghiến răng nói: “Chẳng lẽ em không biết ‘Ưu điểm’ là có ý gì sao?” Tôi cắn cái cán bút giả bộ ngây ngô nhìn lại, cô ấy liền lắc đầu tránh đi.
Tôi lấy cây bút ra khỏi miệng, cười ha ha khoái trá.
Đúng lúc này, có một nam sinh thật cao lớn nhảy vọt ra trước mặt tôi, hắn thật sự rất cao, che hết tất cả ánh sáng trước mặt, điều này làm cho tôi cực kỳ khó chịu. Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi: “Em chính là Lê Ba Lạp xinh đẹp như lời đồn à?”
Tôi ngồi lại vào bàn, đung đưa hai chân, giọng bâng quơ, nói: “Tôi cũng không biết mình lại nổi tiếng như vậy.”
“Anh tên là Hắc Nhân.” Hắn nghểnh đầu tuyên bố, “Theo như anh biết, em muốn đến trường anh học, nên hôm nay khai giảng anh đến tìm em là muốn theo đuổi em.”
Vào một buổi tối cuối tuần, Hắc Nhân muốn tranh giành chức đội trưởng đội bóng rỗ của Thiên Trung, việc này khiến cho bọn họ cãi nhau ầm ĩ mấy ngày liền, bọn họ ganh tỵ với đội bóng con cưng của Thiên Trung, nên tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội lật ngược tình thế. Mới 10 giờ sáng, tôi còn đang ngủ thì Hắc Nhân gọi điện thoại tới, khiến toàn bộ cái gối kê đầu và cái giường rung lên không ngừng, tôi bực bội chuyển thành chuông báo âm thanh, liền giống như cái loa phóng thanh vậy, giọng nói của hắn ở đầu bên kia điện thoại thật hưng phấn phát ra: “Bà xã, em tới xem đi, tới xem anh bóp chết bọn chúng như thế nào.”
Nơi học bóng rỗ là một cái sân cũ nát không còn gì cũ nát hơn, nhưng ở đó có một cái đèn chân không, nó có điểm rất giống với cái đèn bão cầm tay, được treo trên bản lưới bóng rỗ, gió thổi qua bóng đèn lay động nhoáng chút ánh sáng mờ ảo, rất ư là cảm giác. Chỗ này không có ai quản lý, nên mỗi ngày nghỉ cuối tuần, đều có rất nhiều học sinh đến đây đánh bóng vào ban đêm.
Tôi đi đến gần sân bóng rỗ thì dừng lại. Bọn họ không ai chú ý đến tôi. Hắc Nhân có mái tóc nhẵn bóng, hắn thích mặc áo sơ mi không tay màu đen, đeo khuyên tai ngà voi trắng noãn, thân hình vạm vỡ. Khi vừa vào trường học không lâu, tôi liền nghe nói, cùng khóa của tôi có hai nữ sinh mang thai, vì giành nhau cưới hắn mà đánh nhau ầm ĩ. Chuyện này tôi không để tâm lắm, bởi vì tôi tuyệt đối sẽ không vì hắn mà mang thai. Nghĩ đến bộ dáng lỗi thời của hắn lúc xảy ra chuyện, tôi liền không thể nhịn được cười, không phải ông trời cũng muốn giúp tôi sao?
Thấy tôi đến, Hắc Nhân có vẻ vui mừng với chút ngạc nhiên, hắn cúi đầu hôn lên mu bàn tay của tôi, giọng nói cực kỳ cao hứng: “Đa tạ phu nhân quang lâm.”
Tôi thật sự muốn đá vào bụng của hắn một cước thật mạnh. Hắn tiếp tục cao hứng nói lung tung với mấy người ở phía sau lưng: “Chăm sóc tốt cho chị dâu của mấy cậu đi nhé, lấy cái ghế đến đây!” Lúc này, tôi mới nhìn rõ hai gã con trai tóc nhuộm vàng chóe ở phía sau lưng hắn, mắt một mí, khuôn miệng cúp xuống, là dáng vẻ của mấy đứa chưa thoát khỏi tính ranh con ngốc nghếch. Nghe được mệnh lệnh, bọn chúng liền chạy đi với tốc độ cực nhanh, giống như đang bị người ta đuổi giết vậy.
Tôi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, vì thế quay mặt nhìn sang hướng khác, cứ như vậy, ở phía đối diện, tôi nhìn thấy một nam sinh, đang đứng dựa vào cột treo rỗ bóng. Anh ta đội mũ lưỡi trai, vành nón trễ xuống rất thấp, tôi không thể nhìn thấy rõ mặt của anh ta. Nhưng tôi biết anh ta đang nhai kẹo cao su, hai má đang phồng lên xẹp xuống.
Chỗ tôi đang đứng kỳ thật cách bọn họ không xa lắm. Hắc Nhân cầm quả bóng lanh lẹ ném qua cho anh ta, sau đó hắn nói bắt đầu đi.
Anh ta bắt được quả bóng, sau đó bắt đầu nhồi nó lên xuống, tay trái gỡ cái mũ ra khỏi đầu ném qua một bên, cái mũ đáp xuống đất ngay dưới chân của tôi.
Ngay khi anh ta ngẩng đầu lên trong nháy mắt, dưới ánh đèn chân không mờ ảo, tôi nhìn thấy rõ gương mặt của anh ta. Thật lâu về sau, tôi đã không ngừng nhớ đến hình ảnh trong nháy mắt đó, càng không thể quên tâm trạng trong một khắc đó, giống như mấy cái chai nước bằng thủy tinh bỗng nhiên bị vỡ nát, nước bắn tung tóe ra ngoài, có thể xem như là long trời lở đất, hay cái gì khác đoại loại như thế.
Bình thường, đối với mấy trận đấu thể dục ban đêm này, tôi không có chút hứng thú, nhưng ngày hôm đó, tôi đã thật sự ngồi rất lâu nghiêm túc xem đến hết trận.
Trận đấu ấy kết quả là 3:1, Hắc Nhân và bọn họ dĩ nhiên bị thua. Cuối cùng Hắc Nhân vuốt mồ hôi trên mặt, cao giọng nói: “TMD tao đã phục rồi, Trương Dạng, mày là đứa có chí khí, Thiên Trung chỉ có mày là đáng mặt đàn ông.”
Tôi nhìn đến gã nam sinh được gọi là Trương Dạng, anh ta bắt đầu chậm rãi thu dọn đồ dùng cá nhân, khoác túi trên lưng, đi vòng đến trước mặt tôi. Anh ta không nhìn đến cái váy hoa và đôi mắt màu lục của tôi – Dường như một cái liếc mắt nhìn tôi cũng chẳng có, chỉ là cúi thấp người, nhặt cái mũ đội lên đầu, cứ thế không nói một lời liền đi khỏi.
Đúng vậy, tôi đã có ý muốn đi theo Trương Dạng. Ra đến cổng trường, tôi liền cởi giày, làm như vậy anh ta sẽ không nghe được tiếng bước chân của tôi. Anh ta cách tôi khoảng 150 bước về phía trước, đúng là có hơi xa, nhưng tôi vẫn có thể theo kịp. Tôi không biết mục đích của tôi là gì, chỉ là có ý muốn đặc biệt muốn biết anh ta đi đâu, anh ta là Tiểu Bạch Dương (2.1), một nam nhân vô cùng đáng yêu. Tâm trạng của tôi nảy sinh sức lực dẻo dai đến kỳ lạ, với lòng bàn chân đau đớn, tinh thần của tôi ngày càng phấn chấn.
(2.1) Tiểu Bạch Dương: ám chỉ người con trai đẹp trai dễ thương, tương tự như tiểu bạch thỏ.
Tay trái cầm giày, tay phải nắm cái váy dài, trong bóng đêm yên tĩnh, tôi nhón chân đi theo một nam sinh xa lạ. May sao anh ta đi vào đường vắng người, nếu không, chẳng biết có bao nhiêu người sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò hiếu kỳ nữa? Tôi không biết, thật sự là trong một khắc đó, đầu óc của tôi trống rỗng, chỉ cảm thấy mình nên đi theo anh ta mà thôi.
Ngày ấy, hành động theo dõi của tôi thật ra cũng không được coi là thành công. Bởi vì vừa đi được vài vòng, tôi liền không thấy bóng dáng của Trương Dạng. Tôi có chút nhụt chí, ngồi sụp xuống ven đường, mang giày vào, xoa xoa hai bàn chân đang phát đau. Đang tự hỏi sẽ làm gì tiếp theo, thì có người vỗ nhẹ lên vai tôi.
[2.1] (2)
Tôi nghe được một âm thanh cực kỳ dễ chịu của một nam nhân đang hỏi: “Cô đi theo tôi làm gì?”
Tôi quay đầu lại thì nhìn thấy Trương Dạng.
“A!” Tôi nhảy dựng lên, “Thì ra anh ở đây!”
“Cô là Lê Ba Lạp.” Anh ta nói, “Tôi nhận ra cô.”
“Ồ!” Tôi đắc ý xoắn mấy lọn tóc trong tay của mình, hỏi: “Có phải em rất xinh đẹp, nên anh mới nhớ kỹ như vậy?”
Anh ta liếc mắt nhìn tôi, có lẽ đang kiểm chứng xem có phải tôi rất xinh đẹp hay không, nhưng anh ta không tỏ thái độ gì, chỉ nói, “Con đường này có rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ, cô tháo giày đi như thế rất nguy hiểm!”
Tôi thật sự nghi ngờ có phải anh ta có cặp mắt phía sau lưng hay không. Nhưng mà, anh ta thật sự, thật sự rất đẹp trai, hoàn toàn bất đồng với kiểu cách như thế, đúng là làm cho người ta không thể cưỡng lại được.
Tôi giơ ngón trỏ đưa lên miệng, nhẹ nhàng cắn một chút, xác định đây không phải là mơ.
“Về nhà đi, không còn sớm đâu.” Anh ta nói xong, mỉm cười một chút, liền xoay người nhanh chóng rời khỏi.
[2.2]
Lần thứ hai tôi nhìn thấy Trương Dạng là ở tiệm mì.
Tôi thích nhất là đến tiệm mì gần Thiên Trung ăn uống, nơi đó có món mì sợi rất hợp với khẩu vị của tôi. Vừa bước chân đến cửa tiệm, tôi liền nhìn thấy anh ta, anh ta ngồi ở một cái bàn gồm hai người ở gần cửa sổ trông ra đường. Đối diện anh ta là một cô bé xinh xắn, tóc túm hai bên hơi rối, mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt nhỏ xinh giống như búp bê vậy. Bộ dáng của bọn họ vừa nhìn qua biết ngay là một cặp tình nhân, nhưng bọn họ lại làm ra vẻ giống như chẳng quan hệ gì với nhau, tôi bỗng nhiên có chút buồn cười, vì thế lấy ra trong túi quần bò một hộp thuốc lá, dùng diêm có sẵn trong tiệm châm cho mình một điếu Song Hỷ.
Tôi cười rộ lên.
“Ha ha!” Tôi đùa dai hướng anh ta mà cười, hơn nữa còn vươn cánh tay đang rảnh rang, cùng với điếu thuốc trên ngón tay quơ qua quơ lại, nói: “Ha ha, Tiểu Bạch Dương, chào anh.”
Trương Dạng đứng dậy bước đi. Cô bé kia cũng đứng dậy đi theo anh ta. Tôi phát hiện lúc Trương Dạng đến quầy tính tiền cho cả hai phần mì, cô ta ngoan ngoãn đi ra phía trước anh ta, một khắc khi hai người ra khỏi tiệm, Trương Dạng nhẹ tay vỗ vào lưng của cô ta, nữ sinh kia quay đầu lại, anh ta nhìn cô ta mỉm cười, vẻ mặt đầy sủng ái.
Bạn phải tin rằng, vào giây phút đó, tâm trạng của tôi một chút ghen tị cũng chẳng có.
Tôi chưa bao giờ biết cái gì là ghen tị. Giống như bạn nghĩ vậy, tôi đã xem anh ta như một lễ vật có điều kiện, cho dù người khác tán thưởng hay nhiệt tình yêu thương anh ta đến đâu đi nữa, thì anh ta vẫn là của tôi.
Tôi chỉ là đang bị tình thế ép buộc mà thôi.
Tiểu Bạch Dương yêu dấu, anh là của em.
Tôi nói với bà chủ quán cần giấy và bút, sau đó chồm sấp trên bàn nhanh chóng viết ra số điện thoại của mình, viết xong liền xông ra ngoài. Tôi nhìn thấy bóng dáng của Trương Dạng, anh ta đã gần vào đến cổng trường, tôi nhanh chóng ngăn anh ta đứng lại một chút, đem tờ giấy nhét vào trong tay anh ta, anh ta nhận được, liền nhanh chóng giấu ngay.
Xem ra, anh ta so với tôi cũng giảo hoạt ranh ma không kém.
Tin nhắn điện thoại của Trương Dạng ba ngày sau gửi đến, khi đó tôi đang cùng với Hắc Nhân ở trong một quán cà phê phiêu du “Tiên cảnh”, điện thoại của tôi vang lên tiếng chuông báo tin nhắn. Đó là một dãy số xa lạ, nội dung tin nhắn là: Tôi đang ở tiệm mì sợi.
Tôi đã từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, sau đó nói với Hắc Nhân: “Em có việc phải đi.”
Tôi ra khỏi tiệm cà phê, chạy hết tốc lực đến tiệm mì.
Tôi chạy đến cửa tiệm, liền nhìn thấy Trương Dạng, anh ta đi ra phía bên ngoài tiệm. Tôi lập tức ngầm hiểu đi theo anh ta. Anh ta đi đến con đường nhỏ kế bên tiệm mì, con đường này cực kỳ khó đi, hai bên đều có nhà ở, cơ bản là không có người qua lại. Cứ như vậy, tôi đi theo anh ta khoảng hai trăm thước, đến một góc khuất âm u thì anh ta dừng lại, nơi đó có một bức tường, anh ta dựa vào bức tường, châm một điếu thuốc.
Tôi đi đến trước mặt anh ta, muốn nói chút gì đó, nhưng lại phát hiện những lời mắng mỏ tức giận đối với Hắc Nhân kia căn bản không thể dùng được với anh ta.
Anh ta làm cho tôi trở nên ngốc nghếch.
Vì thế tôi cũng chỉ đứng ở nơi đó nhìn anh ta hút thuốc.
Anh ta đưa hộp thuốc lá ra trước mặt tôi, nói: Em không lấy một điếu sao?
Tôi lấy ra một điếu thuốc, lại phát hiện trên người không có mang theo diêm quẹt, vì thế tôi cứ ngậm điếu thuốc trên môi, tiến đến trước mặt anh ta, anh ta không chần chừ, rất phối hợp giúp tôi châm thuốc. Lúc này khoảng cách của chúng tôi thật sự rất gần, tôi nhìn thấy ánh mắt của anh ta, giống như ngàn ngôi sao trên trời đang lóe sáng. Trong mắt của tôi không hiểu sao đột nhiên có thủy triều.
Anh ta dùng bàn tay vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của tôi, thấp giọng nói: “Lê Ba Lạp, em rất nổi tiếng.”
“Thật sao?” Tôi nhìn anh ta nháy mắt, “Anh hiện tại đang theo đuổi một con bé có tiếng. Anh rất nhanh cũng sẽ như vậy.”
Anh ta dùng lực kéo tôi vào lòng, tôi nghe rõ ràng tiếng tim đập của anh ta, tim tôi không hiểu sao cũng điên cuồng nhảy lên từng nhịp. Trương Dạng kề sát môi vào lỗ tai tôi nói: “Tôi có thể theo đuổi em, nhưng em phải đồng ý với tôi ba điều kiện.”
“Vâng?”
Trương Dạng sau đó nói ra những lời rất rành rọt trôi chảy, giống như những điều này anh ta đã suy nghĩ tính kế vô số lần, anh ta nói: “Thứ nhất, em và cái tên bạn trai cao to thô kệch kia giải quyết mọi chuyện cho sạch sẽ. Thứ hai, em theo đuổi một đứa tên là Hứa Dặc dùm tôi, cho dù em dùng thủ đoạn gì, cũng phải nhất định cua cho được hắn. Thứ ba, trước khi hoàn thành xong hai chuyện này, không được để cho bất kỳ kẻ nào biết quan hệ của chúng ta.”
“Không thành vấn đề.” Tôi nói.
“Em không hỏi nguyên nhân à?”
“Không cần.” Tôi trả lời.
“Tốt.” Anh ta nắm chặt cánh tay tôi, ra lệnh, “Em nhắm mắt lại nào.”
Tôi nghe lời anh ta nhắm mắt lại.
“Viền mắt của em,” Anh ta nói, “Là màu lục?”
“Vâng.”
“Tôi thích.” Anh ta nói, “Em thật sự không giống với các nữ sinh bình thường khác.”
“Là phụ nữ.” Tôi mở to mắt sửa lại lời của anh ta.
Anh ta lạnh lùng nở nụ cười, sau đó hôn tôi. Giây phút ấy tôi biết tôi xong rồi, tôi đã từng hôn rất nhiều nam sinh, nhưng với Trương Dạng thì không giống như vậy.
Trương Dạng tuyệt đối không giống. Nếu dùng một câu cực kỳ triết lý mà nói, nếu anh ta là lửa, thì tôi đây giống như con thiêu thân ngu ngốc bất kể hậu quả lao vào.
[2.3]
Cùng với Trương Dạng chia tay vào đêm hôm đó, tôi liền đi tìm biểu ca.
Chuyện của Hắc Nhân, chỉ có biểu ca của tôi mới có khả năng can thiệp. Hẳn là chơi ở tiệm cà phê quá lâu đến nhàm chán, Hắc Nhân đã gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng căn bản tôi không muốn nhận, trong đầu của tôi chỉ có Trương Dạng, trên môi của tôi chỉ có mùi vị của thuốc lá, mùi vị của anh ta. Tim của tôi đã bị bóp mép đến nhăn nhúm vì khát khao tình cảm, đã vô phương cứu chữa.
Vì muốn có được tất cả điều này, tôi đã không tiếc tất cả những thứ khác.
Với con mắt đỏ ngầu, tôi nói với biểu ca: Hắc Nhân đã làm nhục em.
Anh ấy nhìn tôi, hỏi: Vậy em muốn thế nào?
Tôi nói: Đừng để hắn đến gần em nữa.
Ngày hôm sau đến trường học, Hắc Nhân quả nhiên vừa thấy tôi đã quanh co đi mất, mấy đứa tiểu đệ của hắn cũng vậy, trông thấy tôi giống như chuột thấy mèo, cũng nhanh chóng mất dạng.
Tôi cảm thấy trước nay bản thân chưa được yên tĩnh như thế này.
Đương nhiên, cũng có chút gì đó cô đơn.
Tôi ngồi trên cửa sổ của phòng học nhắn tin cho Trương Dạng, nói cho anh ta biết Hắc Nhân đã thu phục gọn gàng, hỏi anh ta khi nào có thể bắt đầu nhiệm vụ thứ hai. Anh ta không trả lời, nên mấy ngày đi học buồn chán không chịu được.
Tôi giống như mấy người già bơ phờ ra khỏi lớp, liền nhìn thấy một đứa tiểu đệ của Hắc Nhân. Hắn e dè cười “hề hề” đi theo tôi nói: “Hắc ca muốn gặp chị.”
“Nhưng tôi không muốn nhìn thấy hắn.” Tôi nói.
“Xin chị đấy, Ba Lạp tỷ, chị phải đến gặp anh ấy đi, nếu không anh ấy đánh em chết mất.”
“Hắn đánh cậu, có liên quan gì đến tôi?”
“Đánh lên người em, không phải chị đau lòng hay sao?” Tên tiểu đệ miệng lưỡi trơn tru nói.
Tôi nhịn không được nở nụ cười. Được rồi, có lẽ tôi cũng nên đi gặp Hắc Nhân một lần, tôi nợ hắn một lời giải thích. Cùng lắm chỉ là chịu thiệt một chút, vì thế tôi hẹn Hắc Nhân đến “Toán Liễu” gặp mặt.
Tám giờ tối, Hắc Nhân đúng hẹn mà đến, hắn ăn mặc không giống như ngày thường, trên tay trên người hôm nay không có nhiều thứ linh tinh, hắn đến trước mặt tôi ngồi xuống, tôi đưa cho hắn một điếu thuốc.
Tay của hắn đang phát run, hơn nửa ngày mới châm được điếu thuốc, chúng tôi vẫn không nói chuyện, đến lúc điếu thuốc chỉ còn phân nửa, hắn bỗng nhiên rơi lệ, sau đó, hắn nằm sấp trên bàn bắt đầu khóc, bàn tay ôm lấy đầu chống một chút xuống bàn, trông giống như mấy gã nhân vật chính ngu ngốc trong mấy bộ phim truyền hình tẻ nhạt. Vì không muốn hắn ở trước mặt mọi người bị mất mặt, tôi ra sức kéo hắn đến một gian phòng nhỏ ở phía sau quán bar, hắn ôm tôi, tôi lại ra sức đẩy hắn ra.
“Ba Lạp.” Hắn rơi lệ cầu xin tôi, “Em đừng xa anh, em có biết, anh thật sự thích em không.”
“Vô dụng.” Tôi lạnh lùng nghiêm mặt nói, “Tôi đã không còn thích anh nữa.”
“Anh không có chạm đến em, là vì anh thật sự thích em, chẳng lẽ em thật sự nhìn không ra sao?” Hắc Nhân nói, “Anh không thể thiếu em được.”
Trời ạ, sao hắn buồn nôn đến như vậy.
“Hắc Nhân.” Tôi đến gần, nói với hắn, “Hãy quên Ba Lạp đi, hãy quên tôi đi.”
Tròng mắt của hắn đỏ hoe, tuyệt vọng nhìn tôi.
Có người đến gõ cửa, tôi nói cho người đó biết không có việc gì, ý bảo người đó tránh đi chỗ khác. Hắc Nhân gạt mạnh nước mắt, lúc đi ra đến cửa, hắn quay đầu lại, nói lớn tiếng với tôi như hét vào mặt: “Lê Ba Lạp, em nhớ cho kỹ, anh không phải là sợ biểu ca của em, anh nhớ rõ em đã nói là anh phải đi chinh phục em, anh sẽ chờ đến khi em cho lại anh cơ hội, anh sẽ chinh phục được em.”
Nói xong, hắn kiên quyết dứt khoát rời khỏi.
Tôi và Hắc Nhân quen biết với nhau lâu như vậy, lần đầu tiên cảm giác được hắn đáng yêu, cảm nhận được nước mắt của hắn, biết được điều hắn tin tưởng, tất cả chứng minh hắn tuyệt đối là một nam tử hán, cũng là lần đầu tiên tôi nhìn hắn với con mắt kính phục. Nhưng hắn không phải là loại nam nhân tôi thích, loại tôi thích là loại giống như Trương Dạng, trời sinh ra đã như vậy rồi, không có cách nào thay đổi được.
[2.4] (1)
Tôi thật sự im lặng chờ đợi tin nhắn của Trương Dạng.
Rốt cuộc một ngày kia, anh ta bảo tôi lên mạng.
Chúng tôi lên mạng, sau đó cùng nhau đăng nhập và trao đổi địa chỉ QQ. Anh ta gửi cho tôi một tấm ảnh của nam sinh tên Hứa Dặc, nói cho tôi biết hoạt động hằng ngày của hắn, muốn tôi bất luận thế nào, cũng phải nghĩ được cách làm tên đó động lòng.
Tôi hỏi anh ta: “Anh cảm tạ em thế nào đây?”
Anh ta nói: “Em muốn cái gì tôi còn không biết rõ sao, yên tâm đi, nếu có cơ hội, tôi sẽ khiến em toại nguyện.”
Tôi nói: “Cơ hội là do người tạo ra.”
Anh ta nói: “Tôi không thích người khác đặt điều kiện với tôi, nhất là nữ sinh.”
Bạn thấy không, tôi đã tìm biết bao lâu nay, rốt cuộc cũng tìm được một kẻ xấu xa hơn tôi rồi đấy, tôi không vì anh ta bán mạng, còn có thể vì ai nữa chứ?
Đến từng tuổi này, bình thường đều là nam sinh theo đuổi tôi, cho nên đến bây giờ tôi đã đúc kết được trăm phương ngàn kế theo đuổi người khác, phải nói rằng, tên tiểu tử Hứa Dặc này, coi như rất hạnh phúc. Tôi bắt đầu “theo đuổi” hắn, về sau mới bắt đầu hiểu hắn, hắn và Trương Dạng thật sự giống nhau, đều là nhân vật có tiếng của Thiên Trung, nói một cách khác, giống như long hổ đối đầu. Nhưng bọn hắn có một khác biệt rất lớn, chính là tên Hứa Dặc này, thật ra là một học sinh ngoan.
Tôi giống như một đám mây tai họa, từ từ đi vào cuộc đời hắn. Lúc đầu, không phải là không có áy náy, nhưng vì Tiểu Bạch Dương, tôi không có lựa chọn khác.
Tôi nghĩ ra rất nhiều cách tiếp cận Hứa Dặc.
Tôi theo gót hắn sau mấy buổi tự học về trễ, có một lần, tôi chạy xe đạp, chạy phía sau hắn. Rất nhanh, tất cả học sinh của Thiên Trung đều biết có một nữ sinh cuồng nhiệt đang theo đuổi hắn, rồi có một hôm, hắn kéo một nữ sinh đi cùng, đoán là hắn muốn nói cho tôi biết cây đã có chủ, nhưng tôi không để ý đến hắn, vẫn như cũ nở nụ cười thật tươi, đồng thời nhẹ nhàng huýt sáo một cách vui vẻ, nhún vai đi qua một bên không thèm nhìn đến bọn họ.
Cuối tuần, tôi đến sân thể dục xem hắn đánh bóng, rồi ngồi lỳ ở đó, dù thời tiết có nóng như thế nào. Lúc hắn đánh bóng vào lưới, tôi lớn tiếng hét lên: “Hứa Dặc, em yêu anh!” Kỳ thật tôi nghĩ mình đang nhìn Trương Dạng, trong lòng tôi thật sự muốn hét lên: “Tiểu Bạch Dương, em yêu anh.” Có lúc ngẫu nhiên, Tiểu Bạch Dương cũng sẽ ở nơi nào đó chơi bóng, nhưng anh ta không để ý đến tôi, cũng giống như tôi, giả vờ chẳng biết chuyện gì. Những học sinh khác cùng chơi bóng trên sân nghe được tiếng hét của tôi, sẽ cùng nhau phát ra tiếng cười trêu chọc, Hứa Dặc khẳng định rất quẫn bách, mặt của hắn ửng đỏ, nhưng hắn đối với tôi thật sự không có cách giải quyết.
Đôi khi hắn đi ở phía trước, tôi liền đi theo hắn, đột nhiên ở phía sau lưng hắn lớn tiếng kêu lên: “Nam sinh phía trước nhìn qua, nhìn qua, nhìn qua!” Lúc đó hắn bị dọa sợ đến nhảy dựng, chạy thật nhanh về phía trước, cho nên về sau, tôi phát hiện, mỗi lần đi một mình trên đường, hắn đều sẽ theo bản năng mà quay đầu nhìn ngang nhìn dọc, nhìn kỹ càng mới thật sự yên tâm.
Cũng có đôi khi, tôi gửi vào hộp thư của hắn vài bức thư, nói mấy câu khó hiểu, bao gồm cả con mèo ở nhà tôi, hoa ở ngoài ban công là hoa gì, hắn chưa bao giờ trả lời lại.
Nhưng trong lòng tôi biết rõ, cuộc sống của hắn bị tôi quấy rầy không ít.
Về sau hắn còn nói cho tôi biết, tôi đối với hắn, giống như một thân cây tỏa ra mùi hương cay độc, nở ra đóa hoa xinh đẹp, khiến cho hắn không biết chừng mực. Hắn đành phải không để ý đến tôi.
Nhưng hắn đúng là không thể chống cự lại sự hấp dẫn để ý đến tôi, đến một ngày kia lúc tan học, hắn đã đến trước mặt tôi, chủ động nói: “Chúng ta đi xem con mèo của em đi!”
Phù, cuối cùng tôi cũng đã thành công!
Tôi thật sự muốn nhanh chóng báo tin này cho Trương Dạng, nhưng tôi không có thời gian, tôi dẫn Hứa Dặc đến bờ sông, đó là con sông duy nhất gần trường học của chúng tôi, phong cảnh cũng bình thường, nhưng thực sự yên tĩnh, tôi nhìn thấy một nữ sinh đang ngồi đọc sách ở đó, có lẽ là nghe được tiếng nói chuyện, cô ấy nhìn chúng tôi, sau đó vội vàng thu dọn sách vở rời khỏi.
Tôi đã nhiều lần gặp qua bạn nữ này, cô ấy thật sự rất đáng yêu, gò má hồng hồng, cả đời tôi chưa thấy ai đáng yêu như vậy.
Hứa Dặc hỏi tôi: Em nhìn đi đâu thế?
“Không.” Tôi thu hồi tầm mắt nói, “Rốt cuộc anh đã thích em rồi sao? Thì ra theo đuổi nam sinh mệt như vậy.”
Bên bờ sông nhỏ trống trải, Hứa Dặc đứng cách xa tôi khoảng vài bước, lưng hướng về phía tôi. Tôi cũng không tới gần.
Lúc này chỉ còn sót lại một chút nắng chiều, màu đỏ tươi như được sơn quét lên bầu trời, gió thổi mạnh, hôm đó tôi ra khỏi nhà vội vàng, đầu tóc không được chỉnh tề, gió thổi tóc bay tán loạn dính vào mặt. Tôi lớn tiếng hỏi hắn: “Anh nói gì đi chứ, sao nói với em một câu cũng không được vậy?”
“Em rất xinh đẹp. Em biết em rất xinh đẹp.”
“Hứa Dặc, em thích anh.”
Hắn nắm chặt nắm tay, xem ra đang rất muốn tìm cái gì đó đánh vào.
Vì thế tôi chậm rãi ngồi xuống, cũng không nói gì thêm. Có lẽ hắn cảm thấy kinh ngạc, nghĩ rằng tôi đã bỏ đi, nên xoay người nhìn lại, thì nhìn thấy tôi đang ngồi, tay không ngừng dụi mắt.
Tôi nói thầm: “Mắt của em có hạt cát bay vào.”
Tôi ngẩng đầu nói với hắn: “Mắt của em có hạt cát bay vào, anh đến đây giúp em thổi một chút, thật sự đau lắm.”
Hắn không hề cử động.
Tôi lặp lại: “Thật sự rất đau, anh qua đây giúp em một chút, có được không?”
Hứa Dặc rốt cuộc cũng thỏa hiệp với chính mình, hắn đi tới ngồi xổm xuống, muốn nhìn xem mắt của tôi rốt cuộc như thế nào – Đến khi hắn nhìn thấy trong mắt của tôi mang ý cười giễu cợt, tất cả đều đã muộn. Tôi vươn tay, nhanh chóng nhẹ nhàng ôm mặt hắn, hôn hắn. Cái hôn này làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc, nhưng hắn không hề né tránh.
Điều tốt đẹp như vậy, làm cho lòng tôi dao động. Một khắc đó, tôi cảm thấy mình thật sự không phải người.
Tôi đã lừa hắn, một con người tốt.
[2.4] (2)
Tôi không phải không có áy náy, nhưng tình yêu khiến cho tôi mất đi một ít lý trí. Lúc nửa đêm khoảng 3 giờ sáng, tôi chạy đến một tòa nhà xây dựng đã bỏ hoang, đứng hút thuốc, nhìn tàn thuốc từ trên cao rơi xuống, giống như một nhúm hoa lửa mỏng manh, tuyệt vọng chuyển hướng rơi xuống đám cỏ khô trên mặt đất.
Mặt cỏ ở phía dưới, là một mảng màu đen dơ bẩn đầy bùn đất.
Tôi nói với chính mình: Ba Lạp, ngươi không phải là người xấu, ngươi chỉ là một đứa trẻ bốc đồng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tả Nhĩ
Nhiêu Tuyết Mạn
Tả Nhĩ - Nhiêu Tuyết Mạn
https://isach.info/story.php?story=ta_nhi__nhieu_tuyet_man