Ba - Giọt Lệ Của Bà Quản Gia
ời Tidou như dính liền với mấy con cẩu. Hết Kafi rồi đến Zoutsou khiến hắn điên đầu. Tuy nhiên cho dù điên cách mấy, hắn cũng còn nhớ thứ năm phải nộp bài tập Lý-Hóa. Nhờ chúi mũi vào việc gạo bài, lần đầu tiên hắn được cô giáo Lecceq khen ngợi trước cả lớp 9 dưới cặp mắt khâm phục của lớp trưởng Guille.
Tan học, thằng chiến hữu tóc đỏ vỗ vai thủ lãnh:
- Sao? Đã có kế hoạch giải thoát cho vị hôn thê của Kafi chưa?
- Ờ ờ, tao đang tính.
Tidou trả lời lấp lửng. Trời ạ, Zoutsou là chó của thiên hạ chớ đâu phải sản phẩm tập thể của Lục Thám Tử. Chiều thứ sáu hôm sau, hắn mới hiểu rằng mình đã phạm sai lầm lớn khi lấp lửng với Guille.
Nào, thử nhìn con Kafi mà xem. Con sói cứ gục đầu co rúm trong xó bếp. Đã hai ngày nay, vẻ “kiêu hùng” của quái cẩu biến mất, thay vào đó là nỗi buồn triền miên của một gã chó si tình.
Mẹ hắn thở dài.
- Tại sao Kafi lại khốn khổ như vậy chứ? Mẹ cho gì nó cũng không ăn.
- Con biết nguyên nhân mẹ ạ.
Tidou bấm phôn cấp tốc. Hắn không thể làm ngơ trước sự đau khổ của Kafi. Bên kia đầu dây, giọng Mady vang lên:
- Mình đây, Tidou.
- Mady nghe này, một giờ đồng hồ nữa chúng ta sẽ họp khẩn ở căn cứ, bạn hãy thông báo cho các bạn giùm mình nhé, sự việc quan trọng lắm.
- Vì Kafi chăng?
- Gần như thế. Chúng ta sẽ mang giày êm, mặc quần áo sẫm màu và trang bị đèn pin để họp tại căn cứ. Đêm nay bắt buộc phải cứu Zoutsou.
o O o
8 giờ rưỡi tối, Lục Thám Tử hóa thân thành Ninja lao mình trong màn đêm. Như những đặc vụ thành công trước đó, chúng dự kiến sẽ phi thân qua tường rào biệt thự Cây Thông Tuyết, lắp đặt hệ thống thông tin nghe trộm, và tìm cách tiếp xúc với Zoutsou mà không để lại một dấu vết nhỏ nhặt nào.
Trăng lơ lửng trên đỉnh dốc Saint - Just, nhả thứ ánh sáng nhợt nhạt xuống khu đồi hoang vắng đến rợn người. Đám nhóc tuy chẳng đứa nào yếu bóng vía đến mức nổi da gà nhưng những vẫn ớn lạnh vì quang cảnh u tịch ban đêm. Giờ đây mọi đe dọa đều ở phía trước. Cho dù mặt trăng có dõi mắt nhìn cũng đừng hòng ngăn cản nổi máu tuổi trẻ phiêu lưu.
Ê, con mắt của mặt trăng thì ở tuốt trên cao nhưng mắt con người thì rình rập ở sau lưng mới tá hỏa. Đúng vào lúc Sáu người bạn đồng hành nối đuôi nhau mò đến bức tường bao quanh điền trang, bất chợt một giọng nói vang lên làm chúng tỉnh hẳn:
- Chào các cháu.
Lũ nhóc giật mình. Trời hỡi, phía dưới dốc là một người đàn bà lớn tuổi đang hối hả chạy lên.
Qua màn đêm mờ ảo, mái tóc bạc của bà ta xổ tung. Bà lão đứng lại thở hổn hển:
- Sao, các cô cậu định đi đâu giữa đêm mù mịt vậy? Vào biệt thự Cây Thông Tuyết à?
- Dạ...
Tidou ngập ngừng nhưng Mady khác xa hắn. Cô trả lời tỉnh bơ cùng lúc đưa tay chỉ Kafi.
- Vâng ạ. Con Kafi của tụi cháu sẵn sàng tuyệt thực cho tới chết nếu không được gặp Zoutsou.
Giọng bà quản gia như vỡ ra:
- Muộn mất rồi...
Giỏ đựng đồ ăn trên tay bà như muốn rơi xuống đất khiến lũ trẻ phát hoảng. Muộn là muộn cái gì chứ? Cả đám trẻ gần như hét lên:
- Bà nói sao ạ?
Bà Stephanie nức nở:
- Tội nghiệp hai con chó, chúng không bao giờ còn thấy mặt nhau nữa...
Tidou rùng mình:
- Ba anh em của họ đã đem Zoutsou đi rồi hả bà?
- Không phải vậy.
Bà Stephanie khóc oà.
- Bà yêu con Zoutsou lắm. Bà xin thề như thế. Khi Zoutsou thích con Kafi của các cháu thì bà cũng rất vui, nhưng...
Đám trẻ sững sờ đợi bà lão lau nước mắt. Đôi vai mảnh dẻ ấy không ngớt run lên:
- Các cháu có thể vào nhà, tôi mời các cháu đấy. Hiện giờ biệt thự chỉ còn mỗi mình tôi.
Trong giọng nói bà lão có một điều gì đó như tang tóc. Lục Thám Tử không thể nào lường trước tình huống đột ngột đến thế. Kế hoạch “nhập nha” của chúng bị hủy bỏ, chúng bước theo bà quản gia bằng những đôi chân nặng như chì.
Những cái bóng lầm lũi qua cổng rồi âm thầm leo lên cầu thang.
Năm phút sau, bà Stephanie đã thắp xong ngọn đèn yếu ớt trong tiền sảnh rộng lớn. Ánh sáng dẫn đường mọi người sang phòng khách cũng thênh thang không kém. Ở đây mọi thứ được phản quang dị dạng bởi chùm đèn đồ sộ xưa cũ vắt vẻo trần cao. Ánh sáng vàng vọt như đốm lửa ma trơi.
Sáu nhà điều tra nhóc tì quan sát chớp nhoáng. Chúng lướt qua tấm thảm sờn rách lót nền một cách hờ hững rồi đưa mắt khắp nhà. Chỗ này là ba chiếc ghế phô tơi cũ mèm, chỗ kia là chiếc lò sưởi bằng đá hoa cương mạng nhện tùm lum. Chỗ nọ là chiếc bàn thờ gia tộc chỉ còn một chân, còn trên tường là những bức tranh bị ô uế bởi thời gian tàn phá. Trong bộ nhớ của chúng, có lẽ chỉ gặp sừng hươu treo kế những bức tranh là đáng giá nhất. Ít ra thì cặp sừng hươu cũng nhắc nhở đôi chút quá khứ một thời vang bóng của chủ nhân tòa lâu đài này thời còn hưng thịnh.
- Ẳng...
Kafi giật phăng sợi dây buộc cổ để lôi cậu chủ trở về thực tế sau một tiếng sủa gọn lỏn. Nó kéo mạnh Tidou về phía lò sưởi và cất tiếng rên ư ử. Mắt bà Stephanie đẫm lệ:
- Chúa ơi. Con chó đánh hơi được chỗ Zoutsou đã nằm tối qua.
Bà buồn bã khoát tay:
- Mời các cháu đến phòng tôi rồi chúng ta trò chuyện.
o O o
Lục Thám Tử ngồi đủ tư thế mỗi đứa một kiểu quanh chiếc bàn ăn dài sang trọng. Chúng hình dung lại cảnh huy hoàng xa xưa, thời nơi đây còn tấp nập các gia nhân.
Bà Stephanie run rẩy nhóm lửa bếp. Ngọn lửa hồng lên ấm áp. Hình như bà đang rất cần sức nóng của ngọn lửa để đánh tan sự băng giá của căn nhà. Giọng bà thật trầm.
- Zoutsou đã chết!
Thông tin ấy tương đương tiếng sét. Ngay lập tức căn phòng chìm trong im lặng hãi hùng chỉ còn nghe tiếng nổ lách tách của mớ củi trong lò và tiếng rên rỉ của Kafi.
Mady không thể chịu nổi. Cô bé lên tiếng:
- Có lẽ bà bị một cú sốc, cháu không tin Zoutsou chết, nó đang khỏe mạnh vậy kia mà.
Những giọt lệ ướt đẫm khóe mắt bà Stephanie. Bà thì thầm:
- Con chó gặp tai nạn bất ngờ.
Tidou hỏi ngay:
- Zoutsou bị xe cán ư? Vô lý, khu vực này rất hiếm hoi xe cộ bà ạ.
- Con chó bị chết đuối.
- Lại càng vô lý hơn, thưa bà. Zoutsou bị xích thì làm sao bơi lội được.
- Chắc chắn nó đã giật tung xích.
- Hãy cho cháu hỏi một câu: con chó bị chết đuối chỗ nào ạ?
- Dưới ao.
Đám trẻ như bị điện giật khi sực nhớ thân thể gầy nhom của ông chủ út Albin trong bộ vét ướt đẫm bùn sình. Ái chà, tất nhiên trong khu vườn mênh mông này có thể có một cái ao, nhưng một cái ao thì trở ngại gì với loài chó vốn biết bơi từ lúc sinh ra chứ, hay là sợi xích sắt quá nặng đã kéo con chó xuống?
Bistèque nới bớt một cúc áo ở cổ cho dễ thở. Cu cậu thăm dò:
- Bà ơi, lúc đó ba anh em Hubert, Edouard, Albin có mặt ở đây hay không?
Bà lão lẩm bẩm:
- Thật khốn nạn, Albin đã đoán trước điều kinh khủng mà hai ông anh nhất định không chịu lấp cái ao.
- Ơ, cháu muốn hỏi là ba ông chủ của bà lúc đó ở đâu?
- Tôi không biết. Tôi chỉ thấy họ ôm xác con vật về mình mẩy ướt sũng.
- Sau đó họ đi mất?
- Ờ, ờ, họ giao lại biệt thự cho tôi trông coi rồi đi luôn.
Guille gục gặc đầu liên tục. Tidou quá hiểu đặc tính của từng chiến hữu, gục gặc kiểu đó là thằng Nghệ Sĩ sắp sửa phát ngôn:
- Bà Stephanie ạ, cháu không nghĩ rằng ba ông chủ ra đi ôm theo con chó chết.
Bà quản gia gật đầu:
- Ờ, Zoutsou được chôn cất dưới gốc cây đằng kia trong vườn...
Bà lão chỉ tay ra phía ngoài cửa sổ, nơi một mô đất lù lù dưới ánh trăng soi.
Tondu gãi cái đầu trọc. Cu cậu hắng giọng:
- Chết là hết. Cháu chỉ hơi kinh ngạc về ba anh em ông chủ. Họ là người không bình thường sao đó...
Bà quản gia buồn bã:
- Họ là ba anh em ruột. Đối với họ, tôi chỉ là một người đày tớ cho dù tôi luôn luôn coi ba anh em họ như ba đứa con ruột của mình.
Stephanie nghẹn ngào:
- Họ bỏ đi mà chẳng thèm để lại địa chỉ hay số điện thoại. Ôi, nếu không vì lòng kính trọng hai đấng sinh thành ra họ, chắc tôi đã rời bỏ nơi đây từ lâu.
Như nước dầy tràn ly, bà lão tuôn một mạch:
- Tôi phục vụ cho ông hà Bellechame từ hồi chưa đứa nào ra dời. Không phải bà chủ mà tự tay tôi đã cho chúng ăn, dạy chúng đi từng bước. Ông chủ mãi vùi đầu trong kinh doanh phó mặc việc chăm sóc ba đứa trẻ cho bà chủ nhưng ông ấy nào biết bà chủ luôn cầu cứu đến tôi. Bà không có kinh nghiệm nuôi dạy con nít tuy nhiên rất rành môn nữ công gia chính. Hồi bà chủ còn sống, biệt thự này mỗi đêm cuối tuần đều tổ chức dạ hội linh đình... Chúa ơi, tôi lại như còn nhìn thấy ngày xưa: biệt thự đầy hoa, tràn ngập ánh sáng và đầy sức sống...
Bà quản gia chắt lưỡi như nuối tiếc thời kỳ vàng son của lâu đài, rồi mặt bà lại sa sầm:
- Thế rồi tất cả bất ngờ kết thúc vào ngày 20 tháng 11 năm 1962. Ngày hôm đó sẽ ám ảnh tôi cho tới chết, bởi đó là một ngày của ma quỷ. Các cháu biết không, cảnh sát ập tới báo tin rằng xác ông chủ Bellechaume bị trương phình trên dòng sông Rhone. Ôi, ông chủ đáng thương của tôi bị... chết đuối.
Mady sửng sốt:
- Chết đuối ư?
- Ừ, chết như một điềm gở của định mệnh không khác gì con Zoutsou hôm nay. Tôi bắt đầu tin rằng ngôi nhà này có... “dớp” chết đuối, các cháu ạ.
Tidou lắc đầu:
- Lỡ ông chủ của bà rủi ro bị trượt chân xuống sông thì sao?
- Không. Bà chủ của tôi đã kết luận như sau: chồng bà đã tự trầm, và cái chết của ông nhằm trừng phạt các đêm dạ hội do bà gây ra. Bà ấy chưa bao giờ ngoại tình nhưng rõ ràng hai vợ chồng mạnh đường ai nấy sống. Sau đó bà đã tự giày vò mình suốt ba tháng đến phát điên loạn. Bà chủ điên thực sự, mất trí hoàn toàn. Cuối cùng bà Bellechaume tắt thở trong một nhà thương dành cho bệnh nhân tâm thần nặng.
Bà Stephanie thổn thức:
- Các cháu biết dấy, tôi đã cố gắng làm tất cả để hồi sinh ngôi nhà. Chẳng hạn gửi ba cậu chủ vào ký túc xá khá nhất để chúng khỏi bị ám ảnh bởi cái chết của cha mẹ. Tôi đã trồng vô số cây kiểng và khôi phục mọi ánh sáng quá khứ. Các cửa sổ ngôi nhà đều được mở ra hằng đêm nhưng ba cậu chủ biến tất cả mọi thứ trở thành hoang phế.
Mady thắc mắc:
- Ba anh em họ ở ký túc xá thì làm sao cản trở ý định tốt đẹp của bà được?
- Chúng quậy phá tan nát cháu gái xinh đẹp ạ. Mỗi lần nghỉ phép, ba thằng đua nhau làm trò mèo ở nhà này. Những pho tượng cụt đầu cụt tay cũng do chúng đập, tài sản khánh tận cũng do chúng phá. Năm 20 tuổi, chúng đã ngốn sạch khoản thừa kế khổng lồ. Thằng cả Hubert nướng trọn vô cờ bạc. Thằng ba Edouard đổ dốc vô rượu chè. Thằng út Albin thì...
Bà lão đã gần như khản tiếng. Nhanh như chớp, Gnafron đưa tận tay bà một ly nước lọc trong veo.
- Cám ơn cháu.
Hề Xiếc tò mò:
- Cháu đang muốn hỏi về cậu út đây?
- À, thằng Albin phải không? Bà biết nói thế nào về nó nhỉ, thằng bé thấp chủn đó tiêu tan sự nghiệp không phải vì rượu chè, cờ bạc như hai đứa anh. Nó cúng gia tài của mình vào sự mê tín.
Bọn trẻ như chồm cả lên.
- Nó tin tuyệt đối vào thần quyền mới kỳ cục. Một phần do thần kinh của nó quá yếu khi mới sinh ra. Lúc nào Albin cũng tin rằng người chết sống lại là chuyện có thực.
- Trời đất!
- Albin dâng hiến tiền bạc của cải cho một giáo phái nào để chủ trương tái tạo linh hồn con người. Nó hay nhắc với tôi về cái thuyết gì gì ấy. Tôi tối dạ quá, không nhớ được.
Gnafron thở mạnh:
- Thuyết luân hồi, bà ạ.
- Đúng rồi! Thuyết luân hồi. Ba anh em mỗi ông một kiểu đốt tiền. Hai ông đốt thân xác còn một ông hỏa thiêu linh hồn cho quỷ sứ. Tôi lo lắng ở chỗ từ khi mê muội thần quyền, Albin luôn luôn trò chuyện với Zoutsou như nói với một nữ vương huyền bí nào vậy.
Tidou bật dậy.
- Tất cả đều điên rồ. Kìa Kafi...
Con chó đáp lại lời chủ nhân bằng tiếng gầm trong cổ họng. Phản xạ kỳ lạ của Kafi làm lũ trẻ chới với. Coi chúng chưa kịp xoa dịu sự ấm ức của Kafi thì nó đã phóng ào qua cửa sổ như một mũi tên.
Mady kêu lên:
- Nó định làm gì vậy?
Lục Thám Tử đồng loạt nhoài người ra ô cửa mà hết hồn. Trời ạ, qua ánh trăng vằng vặc, ngôi mộ chôn xác Zoutsou đã bị đào bới tứ tung, bên trên ngôi mộ bị san phẳng là Kafi ngửa cổ lên trời tru như sói.
Tidou rụng rời:
- Nó bới mộ Zoutsou lên rồi!
Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 3 - Sừng Chó Sói Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 3 - Sừng Chó Sói - Paul Jacques Bonzon Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 3 - Sừng Chó Sói