Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sau Ðêm Bố Ráp
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2
B
à Sáu Ngọt đang ngồi ngoáy trầu. Bà đã tới tuổi không còn ngủ được nữa nên thức ăn trầu suốt đêm.
Bỗng bà nghe tiếng soạt soạt trên mái nhà lá của bà. Thoạt tiên bà ngỡ đó là mèo động cỡn, nhưng tiếng động sột soạt lại to quá, khiến bà ngạc nhiên lắng tai nghe rồi vụt hiểu, bà nổi giận chưởi om lên:
- Trời ơi là trời, ngó xuống mà coi nè Mồ tổ cha cái quân mèo đàng chó điếm, mồ tổ cha cái quân thúi thây lầy cốt nó bò lên nóc nhà của tui, ngồi để đít để khu lên bàn thờ ông bà ông vải tui, tui còn làm sao mà cất đầu cho nổi, chổi đầu cho dậy nè trời! Trời ơi đất hỡi, cái quân lo lậu nó hại tui nè trời!
"Lo" là động từ cổ của miền Nam, chỉ cái việc buôn hương bán phấn. Bà Sáu Ngọt không theo kịp đời sống của ngôn ngữ nên tiếp tục dùng cái tiếng xưa ấy mà lớp trẻ không hiểu được.
Tuy nhiên bà vẫn theo kịp thời sự là biết bọn lo lậu bình dân trong các xóm hay leo lên nóc nhà để trốn, mỗi khi có bố ráp.
Chúng leo lên nóc nhà của người khác thì bà cười, thấy vui vui, hay hay, nhưng hễ bà là nạn nhân thì bà giận dữ như vậy.
Nhân viên công lực vừa đi trờ tới ngang nhà bà, nghe chưởi thì hiểu ngay rằng có một hay nhiều con cá đang ẩn núp ở đâu đây (họ không nghe rõ cả các lời bà lão nói nên không nghĩ đến nóc nhà) nên họ dừng bước lại vây nhà bà già nầy.
Vừa lúc ấy, cô gái trốn trên nóc nhà bị "lọt lá". Hai bàn chân nhỏ của cô, chở tất cả sức nặng của cô, mà lớp lá lợp nhà thì mỏng và mềm, nên nó lún xuống vì chở quá nặng ở một điểm quá nhỏ.
Rồi lớp lá lúng bị rách thình lình, hai chân cô gái đâm lủng nóc nhà, lọt vào khoảng không.
Cô gái bị một cây đòn tay bằng tầm vông cản lại giữa háng nên cô gái té ngồi chàng hãng trên cây ấy, thân trên ở ngoài trời, chớ không lọt tuốt xuống đất.
Thình lình nghe tiếng lá bị xé rách kêu rồn rột, bà Sáu Ngọt ngước mắt lên nóc nhà và trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, bà bỗng thấy hai cẳng người trắng nõn từ trên nóc nhà thòng xuống và bơi lia lịa, bà kinh sợ đến cực độ, ngỡ đó là cẳng ma, nên bà la làng om trời.
Bà lão nầy gốc người thôn quê nên quen kêu cứu bằng cách la làng chớ không biết kêu mã tà như người ở chợ.
Nhơn viên công lực đang gọi cửa bà lão, bỗng nghe bà ta kêu cứu bài hãi trong ấy, ngỡ bà ta đang bị cướp hay bị ai ám sát, nên họ vội phá cửa xông vào.
Bà lão nãy giờ sợ ma nên la làng, bây giờ nghe ai phá cửa rầm rầm, bà nghĩ ngay đến cướp và quên mất con ma, nên càng la làng vang trời hơn nữa.
Khi nhơn viên công lực xông vào được bên trong thì chủ nhà đã ngã lăn cù xuống đất, run như đuôi thằn lằn đứt.
Nhìn cảnh tượng kỳ dị đang diễn ra trong nếp nhà lá lụp xụp nầy ai nấy đều ôm bụng mà cười, họ cười đến muốn đứt dây nịt da của họ.
Trên nóc nhà hai cái cẳng trần mà ống quần vướng lại phía ngoài, đang bơi và đạp như đang đi xe đạp, cố tìm chỗ chịu để chỏi, hầu đứng lên, nhưng chỉ gặp khoảng không nên bơi mãi dể tìm cái gì mà không có.
Dưới nầy một bà lão vừa lạy, vừa van lớn:
- Lạy các ông, nhà tôi nghèo lắm không có tiền bạc gì hết, xin các ông đi kiếm ăn nơi khác.
Một cảnh sát viên vỗ về bà lão:
- Cảnh sát đây mà! Đừng sợ sệt.
Một cảnh sát viên khác chỉ tay lên nóc nhà và cười nói:
- Giống y như cọp lọt giàn bầu trên làng tôi.
- Cọp lọt giàn bầu là làm sao?
- Thuở nhỏ tôi ở một làng ven rừng trên tỉnh Phước Thành. Rừng phía sau làng, cọp nhiều lắm và hay mò xuống xóm để bắt heo bắt chó.
Một hôm, một chú cọp nhảy rào để vào sân nhà thím Tư Lương. Nhưng khi nó sa gần tới mặt đất thì rủi thay nó rơi phải lên một giàn bầu.
Giàn bầu của thím Tư Lương sườn làm toàn bằng cây lào táo rất to, nên bền chắc vô cùng.
Cọp ta lọt bốn cẳng vào giữa những kẻ rượng lào táo, không chỗ chỏi để rút mình lên, quậy nát cả giây bầu và chà cây phủ lên sườn giàn, nhưng giàn bầu vẫn không nao núng. Nó gầm, nó rống vang dậy cả một góc trời, khiến thím Tư Lương kinh sợ đến chết giấc trong nhà.
Cọp vùng vẫy, nhưng giàn bầu chỉ bị lay chuyển mà không sập. Bốn cẳng nó bơi lia lịa như một con chó con bị ném xuống sông lần đầu.
Lũ tôi, toàn trẻ con nên rắn mắc lắm. Biết chắc cọp lâm nạn không thể thoát, chúng tôi rủ nhau chạy lại đó lấy rơm đốt cẳng cọp chơi. Lông cọp, da cọp cháy kêu xèo xèo và xông mùi khét nghẹt. Cọp ta càng vùng vẫy và càng gầm thét nghe lạnh mình.
Một cảnh sát viên dọa đùa:
- Chị nầy mà không chịu xuống, mình cũng lấy lá đốt chỉ chơi.
Cô gái đang trốn trên nóc nhà nghe lời hâm he nầy, ngỡ họ nói thật, hoảng quá, la oai oái lên như đã bị lửa đốt chân thật sự.
- Rõ là đàn bà! Chưa bị đốt đã la bài hãi.
Hai cảnh sát viên bước ra ngoài, rọi đèn bin lên nóc lá rồi kêu:
- Ê xuống đây chị hai nó ơi, không thoát được nữa đâu mà nằm vạ trên đó.
- Làm sao xuống được? Cô gái hỏi
- Thì lên được phải xuống được chớ.
- Em leo lên đằng nhà em, nhờ có thang. Bây giờ phải bò trở về đằng ấy mới có thể xuống...
- Đâu có được, đừng có kiếm chuyện để trốn nữa, phải xuống tại đây!
-.. Nhưng mà em chưa nói hết đâu. Bây giờ có muốn bò trở về đằng ấy cũng không được, vì bị kẹt ở đây, không có chỗ chỏi chơn để rút mình lên.
- Thì buông ra cho nó tuột xuống luôn như họ nhảy dù vậy.
- Đâu có được các tía nội. Cây đòn tay nó cản nơi háng, còn làm sao mà tuột dù được.
Vài cảnh sát đi tìm mượn thang để leo lên đó khiến nhà bà lão rung rinh như sắp sập đến nơi.
Họ đã lên tới nóc, và hai người nắm nách cô ta mà kéo lên, và cả hai cũng suýt sụp chân như cô ả.
Bấy giờ thiên hạ trong xóm đã dám ra xem. Thì ra kẻ sa lầy trên cạn là con Bảy Lé chớ không ai đâu lạ.
Con Bảy Lé mắt không lé chút nào mà còn trái lại nữa, mắt nó sáng lắm và đen láy. Mặt mày của nó cũng khá xinh, nhứt là khá có duyên.
Lé là tên của chồng nó hồi trước. Không hiểu sao nó đã thôi chồng, đổi xóm mà tên cũ vẫn cứ đeo theo nó mãi.
Con Bảy Lé không mắc cỡ chút nào. Thật là đồ cố lì. Mới bị bắt lần đầu trong nghề của nó, mà coi bộ nó gan cùng mình, không có vẻ gì sợ sệt cả. Nó chưởi thề như phu gạo đàn ông:
- Đ... m... Mùng năm xui xẻo quá! Ai đời sụp lầy trên trời mới bỏ mẹ chớ!
Người trong xóm không ai ưa bọn nầy hết, nhưng họ sợ chúng vì đứa nào cũng có bồ bảo vệ, mà bồ của chúng là côn đồ. Con Bảy Lé cu-ky một mình, không dám làm tàng với ai, nên họ ít ghét nó, và nay thấy nó bị bắt, họ lại còn hơi thương thương, mặc dầu cái bản mặt khiêu khích của nó không biện hộ cho nó chút nào.
Con Bảy Lé cãi xon xỏn với lính.
- Tui làm gì mà bắt tui chớ?
Giờ thì "tui� chớ không "em" nữa vì nó thấy cơn nguy đã bớt phần nào.
- Không làm gì sao mà leo lên nóc nhà?
- Tui leo tui chơi. Hổng có luật nào cấm leo nóc nhà hết.
Loại gái giang hồ "kinh tế" rất lỗ mảng, tục tằn. Họ ba gai, một lối ba gai đầu đường xó chợ và nhìn đôi môi đỏ choẹt kém mỹ thuật, đôi má bự phần của con Bảy Lé, người ta nghĩ đến những gái buôn hương ở các bến tàu hồi thời Pháp thuộc.
- Hử, cấm leo nóc nhà hử?
Nó oai rạch lặp lại câu hỏi đó bằng giọng thách đố.
- Sao nhà chị có đàn ông lạ?
- Cấm tiếp bà con hả?
- Tiếp hồi một giờ khuya?
- Ấy, vì nó cứ ngồi lì đó hoài, nên tui phát ghét, tui bỏ nó, tui leo lên nóc nhà.
- Đừng có cãi bướng. Đã có hồ sơ rồi đó. Thôi, đi.
Con Bảy Lé đành phải theo họ ra xe đậu ngoài đầu ngõ.
Nhưng cả đoàn đi được lối ba mươi thước, tới đầu một ngõ hẹp hơn, xắn ngang qua ngõ chánh nầy thì thình lình trong đó xông ra, sáu bảy người đàn ông vậm vỡ, nhào tới đánh đấm túi bụi.
Bị bất chợt, nhân viên công lực chưa kịp phản ứng hẳn hòi thì trong nháy mắt hai cô gái giang hồ đã thừa cuộc hỗn loạn biến mất trong hai đầu ngõ tối om. Cô thứ ba cũng toan dông, nhưng vấp té, không dậy kịp. Con Bảy Lé cũng muốn hưởng ké trận đánh giải vây nầy lắm, nhưng mỗi lần nó toan thoát thân thì một tên trong bọn giải vây lại ngăn chặn nó.
Đó là luật trong giới. Kẻ nào muốn độc lập, không chịu hệ thống bảo vệ của bọn ma cô thì, nếu không bị chúng nó làm khó làm dễ, đừng mong "ăn có" những ân huệ của chúng.
Bọn giải vây đánh mà không cần thắng, chỉ cốt gây cảnh hỗn độn rồi chuồn ngay để thoát thân. Nhưng không phải đứa nào cũng chuồn được, hơn thế, chúng còn cố ý để một thằng bị bắt.
Hễ công lực mà bắt được một đứa thì họ thỏa mãn phần nào, nên cuộc săn đuổi bọn chạy trốn sẽ không ráo riết lắm vì họ hi vọng khai thác đứa bị bắt để truy ra bọn kia.
Nhưng thằng bị hi sinh là một đứa gan lì nhứt trong giới, và rốt cuộc sẽ không khai thác được nó.
Mọi việc xảy ra đúng y theo kế hoạch của bọn ma-cô. Ở đây có hàng trăm ngõ hẻm hẹp và tối, đầy dẫy chướng ngại như là vũng nước, cầu mương, chằng chịt như mê đạo, nên chi cảnh sát ngại săn đuổi người, qua các nơi nguy hiểm đó.
Con Bảy Lé được đối xử tương đối dễ chịu hơn hai người kia, cô gái giang hồ vấp té và anh ma-cạo bị hi sinh, vì họ cảm tình trước cảnh cu ky của một ả buôn hương không có bồ bảo vệ. Họ đã thấy bọn kia ngăn trở nó chạy trốn.
Ra tới ngõ, vừa leo lên xe cây thì con Bảy Lé bỗng thấy dáng một người rất quen thuộc mà từ lâu rồi nó không gặp, nhưng không thể quên. Người ấy đạp xe đạp từ đằng kia chạy lại hướng nầy.
Thoạt tiên nó định day mặt đi chỗ khác để tránh người ấy nhận diện.
Nhưng tinh nghịch một cây và hơi oán kẻ kia, nên nó gọi to:
- Anh hai Tâm, anh hai Tâm!
Cảnh sát vốn hơi cảm tình với kẻ cô thế để cho bị bắt một cách ngoan ngoản nên làm thinh.
Người cỡi xe đạp vừa trờ tới, nghe kêu đúng tên mình, ngừng xe lại, dòm vào thùng của chiếc cam-nhông-nết nầy và thấy lính tráng, hắn hoảng quá, toan dông đi.
Con Bảy Lé réo giựt ngược:
- Không sao đâu anh, lại em nói cái nầy.
Nhận được giọng rất quen thuộc mà hắn cũng không bao giờ quên, hắn do dự giây lát rồi đánh bạo dắt xe đạp lại gần chỗ chiếc xe hơi đậu.
Đó là một thanh niên chừng hai mươi lăm tuổi, thuộc hạng lao động khá giả với quần ni-lông may sẵn bán trên các vỉa hè và sơ-mi cũng cùng phẩm, với đôi dép Nhựt bổn chế tạo tại Chợ Lớn và chiếc xe đạp khổ, nhưng được săn sóc kỹ lưỡng.
Trông hắn hiền lành hết sức, có thể nói là hắn khờ khạo, đần độn nữa.
Khi thấy mặt con Bảy Lé, hắn đứng tần ngần mà làm thỉnh, rồi chợt đoán hiểu được sự thật, hắn lặng người đi rất lâu.
- Anh!
Hắn không đáp lại tiếng gọi của con Bảy Lé mà nghẹn ngào hỏi:
- Cô Quít đó hả?
- Ừ em đây, mai xuống bót lãnh em ra nghen mình!
Rồi hãnh diện, con Bảy Lé day lại nói với mấy ông cảnh sát và mấy ông kiểm tục:
- Chồng em đó a quí thầy! Em có chồng đàng hoàng mà!
Con Bảy Lé nói ra tiếng chồng rồi thì nó nghe sướng miệng lạ kỳ. Chỉ có đêm hôm nay, giây phút nầy đây nó chợt thấy có chồng là một hãnh diện, chớ khi nãy nó chỉ mượn cái danh từ "chồng� ấy để đưa ra làm một cái nhãn hiệu bảo đảm thôi.
Trong khi hai Tâm đứng chết sửng như bị trời trồng thì con Bảy Lé dặn thêm, không mong gì, nhưng để cho sướng thêm cái miệng thôi:
- Thôi về đi mình, rồi mai lãnh em ra.
Để cho sướng cái miệng, vâng. Nhưng thật ra con Bảy Lé cũng muốn báo thù một cách tàn nhẫn anh con trai lờ khờ kia, một mối thù nho nhỏ nhưng nhiều đêm nghĩ phận mình, nó lại thấy là to lắm.
Cái năm mà nó mười tám tuổi, người con trai đầu tiên đã để mắt tới nó là anh chàng khờ khạo nầy đây, cả hai cũng đều ở xóm Bến Cỏ trên Dakao.
Thuở ấy là trinh nữ dốt đàn ông, nó cứ e lệ đợi chờ hai Tâm mở lời. Nhưng đợi mãi mà Tâm không dám dỉ hơi, nó tức lắm. Nó đánh bạo trêu ghẹo hắn thì hắn lẩn trốn nó, rồi sau đó làm bộ thờ ơ với nó.
Năm ấy đúng vào cái lúc nó thèm yêu rồi đói khát yêu trong sinh lực đang lên của nó, nên rồi, một là không nhịn được, hai là để cho hai Tâm phải tiếc, nó ngã vào tay một tên thầy bói dạo, ngã một cách dễ dàng như gái đã lộn chồng năm bảy kiếp rồi, mặc dầu nó biết gã ấy chỉ là một gã lưu manh đàng điếm thôi.
Thái độ nhắm mắt đưa chơn của con Bảy Lé do lòng háo hức yêu đương xui khiến, mà cũng do ý chí muốn báo thù chi phối, một mối thù trẻ con.
Về sau, bị tên thầy bói dạo xô vào cuộc đời sóng dập gió dồi, nó càng nghĩ càng oán hận Tâm hơn; vì suy luận nông cạn.
Ừ, nếu hai Tâm không để ý tới nó thì nó đâu có nghĩ tới hai Tâm, rồi nghĩ tới tình yêu, bị tình yêu ám ảnh hằng đêm, bị sự thèm muốn kích thích cho đến đỗi không chịu nổi nữa, nó đành phải lấy gã thầy bói dạo già ấy.
Nó nghĩ rằng nếu hai Tâm mà còn nhớ chút nào mối tình câm lặng cũ của hắn thì đêm nay hắn sẽ khổ vô cùng. Anh ta mà không đau xót đi nữa thì ít ra cũng phải qua một đêm khó chịu, khó ngủ. Cho bỏ ghét.
Quả hai Tâm đã khó chịu, và đã thao thức suốt một đêm thật. Hơn thế, anh đã đau khổ.
Từ mấy năm nay, anh ta hằng mơ ước gặp lại cô Quít ở xóm Bến Cỏ, một cô Quít bị chồng phụ rảy, nghèo xác nghèo xơ, xấu xí hơn xưa nhiều để cần sự an ủi và để anh ta dám an ủi.
Bây giờ thì anh đã dám rồi, đã dám nói ra những gì sôi nổi trong lòng anh thuở đó, những cái đó chỉ tạm nghỉ yên thôi, sẽ sôi nổi trở lại ngày tái ngộ. Sống thêm được năm năm, anh đã dạn thêm phần nào rồi. Hơn nữa, mãi hơi tiếc hận đã để vuột mất mối tình lớn của anh, anh đã thấy tất cả vô lý của tánh nhút nhát của anh hồi nào mới lớn lên và tự nguyện sẽ can đảm, tự kỷ ám thị bằng lời tự nguyện đó và quả đã can đảm được rồi, anh tin chắc như vậy.
Nhưng nỗi mừng gặp lại cố nhân chỉ hửng lên có vài giây thôi rồi sự thật phũ phàng đã tát vào mặt anh những vố nhoáng lửa.
Tâm khóc gần tới sáng, mới quyết định được thái độ: anh phải cứu con Quít chớ bỏ nó không đành.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sau Ðêm Bố Ráp
Bình Nguyên Lộc
Sau Ðêm Bố Ráp - Bình Nguyên Lộc
https://isach.info/story.php?story=sau_em_bo_rap__binh_nguyen_loc