Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
San Hô Nhỏ Bé
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3
T
hạch lại nhủ với lòng như thế. Nhưng gần đây anh có cảm giác sắp mất cô vĩnh viễn. Sự dự đoán ấy khiến lòng anh dâng lên bão tố. Anh đâu muốn làm Thư Thư lo lắng nhưng giữ tài tình cảm trong lòng ai hiểu cho mình đây.
Vừa đùa vừa thật, anh nói bóng gió:
- Em có biết loại chỉ vừa êm ái vừa nhẹ nhưng người buột tự đưa tay vào mà không hề hay biết mình đang bị nhốt chặt không. Thư Thư lắc đầu:
- Chỉ gì ghê vậy?
- Chỉ tơ hồng đó.
- Ờ, vậy mà em không nghĩ ra nhưng ông tơ bà nguyệt không se duyên hai ta đâu.
Thạch Hải giật mình:
- Sao em bát?
- Biết chứ. Em có tình cảm với một người rất tiếc người ấy có người yêu.
Thạch Hải nhăn nhó:
- Anh không tốt với em sao?
Tất nhưng chưa đủ. Lầm lúc thấy ghét. Thạch Hải im lắng, anh nghe nỗi buồn len nhanh vào tim như cơn gió biển vừa thổi qua:
- Em chỉ thấy có Đăng Triều tốt sao?
Cô gật đầu:
- Em có biết mình đang mơ mông viễn vông không. Dạ Lý người yêu của Đăng Triều rất yêu cậu ấy.
- Anh biết Dạ Lý à?
Biết. Một cô người mẫu anh đẹp. Họ rất xứng đôi. Dạ Lý không muốn cậu ấy ở lại đảo.
Một ngày nào đó cậu ấy sẽ rời đảo bất cứ lúc nào Thư Thư thẩn thờ mấy giây. Đăng Triều là chàng trai tốt gặp được anh có phải là may mắn cho cô. Con người ta có thể yêu một lúc nhiều người không nhỉ? Thư Thư lắc đầu xua để ý nghĩ ngông nghênh của mình.
Thạch Hải căn dặn nhà bếp dành mọi ưu tiên cho cô. Trên đảo khan hiếm nước ngọt và rau xanh mà cô thì được cung cấp thõa mãn hai thứ ấy. Cô còn được dành riêng chức thủ thư trên đảo vì cô thủ thư vừa nghỉ hộ sản.
Anh dành mọi thứ cho Thư Thư ít nghĩ đến mình.
Trưa hôm ấy trời nóng nực quá. Thạch Hải mang phần nước ngọt và rau xanh đến cho Thư Thư. Nắng như thiêu đến, rau trên đảo coi chừng héo úa. Anh đưa Thư Thư thăm vườn rau của anh em. Cô ngạc nhiên.
- Rau hiếm như vậy ư?
- Ừ, mấy ngày nay thiệt đó tăng cao cây cốt héo khô. Rau không phát triển.
- Người ta trồng trong chậu ăn dần cách này hay chứ anh.
Thạch Hải ngoạc cô đến gần mình:
- Em xem mấy cây giá đậu ăn thật mạnh mẽ.
Thư Thư trầm ngâm.
- Cuộc sống ở đây xem ra khắc nghiệt quá.
Anh nhường cho em thì lấy gì mà ăn.
- Em là con gái cần rau xanh, nước ngọt. Còn anh giảm chút đính có hề hấn gì.
- Hay là em trở về thành phố, em đến đâu chỉ làm khổ người khác, em không vui nổi.
- Miễn em vui thì có người vui lây. Em về em chịu khổ đau một mình ư?
- Có lẽ một ngày này đó em phải quay về với ba mẹ.
Thạch Hải nhìn cô giây lâu:
- Vắng em, đảo sẽ buồn tênh, anh buồn một tí. Giá như em đừng đến đây, anh sẽ đỡ nhớ em hơn.
- Anh à đừng như thế. Em chẳng muốn để buồn cho ai.
Giọng Thạch Hải đùa đùa:
- Em cũng biết quan tâm an ủi người khác nữa à. Đáng ngạc nhiên đấy.
Thư Thư liếc xéo anh:
- Anh làm như chỉ có anh biết quan tâm đến người khác. Bộ em là cây cỏ, rong rêu gì mà không biết suy nghĩ.
- Anh không dám nói, điều ấy do em từng nghhĩ ra đó nha. Em có biết bác gái vừa nhắn với anh là bác rất yên tâm khi em ở chốn này nhưng em phải ngoan mới được.
Thư Thư bật cười khúc khích:
- Anh cho em là em bé lớp một hả. Xưa rồi ông tướng ạ.
Cô vuốt mũi anh rồi bỏ chạy. Những luồng rau xanh đang vươn mình trong nắng được tắm mát bởi những giọt nước đã sử dụng rồi do cánh tay Thạch Hải tưới. Anh thích thú, vừa tìm về tiếng cười rộn rã của Thư Thư. Có cô ở bên cạnh, anh cảm thấy như mùa xuân đang tràn về bên anh tự túc nào.
Ở nhà mãi cũng buồn, buổi chiều Thạch Hải lái ca nô đi kiểm tra các đồn biên phòng, Thư Thư nhìn theo chiếc ca nô của anh mất hút trong làn sóng biến cô chợt buồn mênh mông vô cớ.
Thư Thư vội thay áo ra đi. Cô chạy ra bãi nuôi trồng san hò đến chỗ Đăng Triều. Nỗi nhớ chàng trai ấy bùng lên mạnh mẽ khiến Thư Thư trở nên lén lút tìm Đăng Triều mà không chờ ý kiến của Thạch Hải.
Như cánh chim sổ lòng, đứng bên ngoài cô gọi ầm ĩ:
- Đăng Triều ơi...ơi...!
- Qua khoảng sân nhỏ cô thấy anh hớt hải chạy ra:
- Trời đất, Thư Thư hả? Vậy mà anh tưởng. Thư Thư nhún vai:
- Tưởng ai? Dạ Lý hay cô nào?
Cánh cửa vừa mở, cô nhìn trên tay anh:
- Cái gì thế hả? Anh lại làm hoa hồng san hô tặng em à? Được mấy hoa rồi?
Đăng Triều thở dài:
- Em vào đi.
Thư Thư liến thoắng:
- Mấy ngày nay anh có nhớ con bé thạch làm phản anh không?
Đăng Triều đặt ly nước mát vào tay cô anh nói thật lòng mình:
- Em ra đi để một khoảng trống vắng trong tim anh.
Thư Thư chớp bờ mi:
- Anh nói thật hả:
Tim anh còn khoảng trống dành cho em ư?
- Anh không biết. Nhưng em đi rồi anh thấy mình cô đơn quá.
- Còn em thì nhớ cái cảm giác anh bế dước mưa và được cõng trên lưng thích vô cùng.
Đăng Triều nhướng mắt nhìn cô:
- Em để ấn tượng cho các chàng trai đến với em có lẽ từ những chỗ này.
- Cái gì? Anh bảo em thích đày đọa anh phải không?
- Có lẽ như vậy.
- Hừ! Anh tự đày đọa mình thì có.
Nhìn cô như muốn thổ lộ điều gì thầm kín:
Đăng Triều chỉ chứa đựng những điều khó nói vào đôi mắt tràn đầy tình cảm chất chứa vốn có trong trái tìm nhạy cảm của mình:
- Em có biết những gì em mang đến cho anh nó sâu sắc biết nhường nào.
Thư Thư cố tình:
- Hơn cả Dạ Lý phải không?
- Anh không có ý so sánh em và Dạ Lý. Dạ Lý cho anh tình yêu ngọt ngào anh thì thụ động hưởng thụ. Còn em, em gây cho anh nhiều chấn động tình cảm.
Anh không thể chiều lòng mình.
Anh lo lắng quá.
Thư Thư bật cười ngon lành.
- Ai biểu anh tham lam quá đáng.
- Tham? Anh có tham gì đâu.
- Có người yêu lại muốn có thêm người tình.
Đăng Triều véo mũi cô:
- Em vừa bảo em là người tình của anh hả? Chuyện lạ đấy.
Thư Thư anh bơ:
- Không lạ đâu. Một ngày nào đó anh sẽ thay đổi quan điểm cho mà xem.
Đàn ông mà. Thay đổi người yêu tình yêu dễ như thay cái áo:
Giật mình trước lập luận của Thư Thư, Đăng Triều không hiểu Thư Thư đang muốn gì. Anh ngẩn người ra:
- Em muốn gì hả Thư Thư? Em đang dò hơi tình cảm của mình. Hay em đang thử trái tim anh ha? Đừng đùa giỡn với tình yêu em ạ. Nó thiên biến vạn hóa, chúng ta không thể biết trước.
Thư Thư cầm lấv cành hoa hồng bằng san hô đỏ đang làm dở dang của Đăng Triều lên xem. Cô dịu dàng.
- Có phải anh đang cố gắng làm đẹp lòng Dạ Lý?
Đăng Triều bối rối trước vẻ đẹp kiêu kỳ của Thư Thư. Đôi mắt đẹp của cô đang khiên trái tim anh thổn thức:
- Anh không biết.
Thư Thư ngồi xuống cạnh anh. Cô quan sát anh tỉ mĩ nói lãng đi:
- Anh làm những ngón qua trang trí đáp lắm. Hay cho em thọ giáo được không?
Đăng Triều quy lại nhìn cô. Hơi thở cả hai thật gần:
- Tất biên là anh sẵn sàng, chỉ ngại sếp của anh biết đuợc kỷ luật anh chết.
- Anh Thạch Hải hả? Anh ấv tốt lắm. Nhưng em cũng ngại đến thăm anh, anh đi lên đó.
Mở tròn mắt, Đăng Triều kêu lên:
- Đi lên là sao? Anh ấy cấm em đến chổ anh phải không?
Đôi mắt mơ màng. Thưu Thư đỏ bừng hai má cười túm tím:
- Không cấm nhưng anh ấy chịu trách nhiệm trước mẹ em nên khá cẩn thận, lúc nào cũng căn dặn không hề này, không thế kia em chán lắm.
Đăng Triều bất chợt nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Thư Thư, giọng xúc động:
- Anh biết em là người có tình nghĩa. Em sẽ quay lai tìm anh mà.
Thư Thư cất giọng buồn hiu:
- Không hiểu sao em lai sợ Thạch Hải biết em đến đây. Giá như em được tự do.
Đăng Triều xiết nhẹ tay cô. Thư Thư nghe tim mình đập rộn rã:
- Đăng Triều hình như anh không được vui?
Đăng Triều ngồi lên thành hòn non bộ. Thư Thư cũng đi theo anh. Mắt cô lơ đễnh nhìn xuống hồ có đàn cá tung tăng bơi lượn. Những con cá bị nhốt trong hồ đẹp Chúng cảm thấy tự do không? Thư Thư bất chợt nghĩ đến mình. Lẽ nào, có cảm tình với Đăng Triều chăng? Hay đó chỉ là cảm giác của sự hàm ơn.
Hoặc cô khâm phục sự cao cả của anh dành cho cô. Thư Thư phân vân khó tả.
Tình yêu thế nào nhỉ? Cô có yêu ai bao giờ mà biết. Thư Thư ném thức ăn cho mấy con cá hoàng hậu. Chúng tranh nhau đớp mồi:
- Em sống ở chỗ Thạch Hải không thoải mái như ở đây hả?
Thư Thư nói thật:
Thạch Hải cũng tốt như anh, anh ấy dành mọi thứ cho em, tất nhiên tất cả.
Nhưng sao bên anh ấy em không cảm thấy được sự thoải mái như ở cạnh anh.
Kéo tay Thư Thư ngồi xuống bên cạnh Đăng Triều thật tự nhiên:
- Thạch Hải là người trong quân đội. Anh ấy rất nghiêm minh kỷ luất rất rõ ràng. Vì vậy em sống ở trại cũng khác gì em vào quân đội, phải chịu cực khổ.
- Em phải chấp nhận sự bó buộc ấv mãi sao?
Đăng Triều cười:
- Tùy em, anh ấy đâu có bắt buộc em đâu? Tại em đòi đi theo anh ấy. Anh cứ tưởng Thạch Hải là người yêu của em nên nào dám can ngăn.
Thư thư nũng nịu tựa đầu vào vai anh. Cô cứ nghe đó là Thạch Hải. Còn Đăng triều ngơ ngác vì cử chỉ thân thiện của cô. Anh thấy nao Lòng:
- Em có yêu anh bao giờ. Anh hiểu lầm rồi.
Lắc nhẹ đầu, Đăng Triều vuốt mái tóc thơm hương con gái của cô. Lòng anh mênh mang. Trái tim anh sắp lạc lối đi hoang:
- Vậy em yêu ai chưa cô bé?
Thư Thư cất giọng êm ái:
- Hình như em có cảm tình với một người nhưng người ấy đã có người yêu.
Nếu là anh, anh sẽ làm gì hả Đăng Triều?
Anh cười tỉm:
- Thì em cứ yêu người ấy, biết đâu tình yêu của em làm cảm hóa trái tim của người ta quay về phía em thì sao?
Thư Thư ngẩng phắt đầu dậy nhìn anh:
- Nhưng em không muốn lám kẻ thứ ba, cướp tình yêu của người khác.
- Em thật nhân hậu. Nhưng trong tình yêu cần phải có sự hòa hợp đồng điệu giữa hai tâm hồn. Có khi mới gặp nhau đã yêu rồi. Đôi khi gần nhau hàng năm trời mà chẳng chút cảm nhận về nhau.
Thư Thư reo lên:
- Ồ! Anh nói hay quá. Sao anh nói như đang kể chuyện của em vậy? Anh thật hiểu lòng người.
- Đừng khen anh mắc cỡ lắm.
Đăng Triều đùa tếu. Anh đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Thư Thư. Hành động của khiến cô càng xúc động hơn:
- Em đến với anh, anh có vẻ vui không?
- Có - Có buồn không - Có - Tại sao?
- Vì anh lo cho em.
Thư Thư nhoẻn miệng cười:
- Lo cho em? Anh sao mà không ngượng miệng. Em biết anh không dám chứa em ở đây vì sợ tốn là một, sợ phiền là hai, sợ nhất là Dạ Lý hay tin ở trạm anh có cô gái khác, anh chằng yên thân đâu.
Không cười, tự nhiên Đăng Triều lay vai cô:
- Em đừng nhắc Dạ Lý có được không?
- Anh không thích hả?
Đăng Triều bực bội bảo:
- Thích hay không thích anh càng không biết. Nhưng em đừng đem cô ấy ra giữa chúng ta em hiểu giùm anh đi.
Ngạc nhiên Thư Thư tròn mắt:
- Anh không yêu cô ấy sao? Khi các chàng trai có người yêu, họ thường tự hào, khoe khoang, tranh giành với người khác. Còn anh thật khó hiểu vô cùng.
- Chuyện riêng tư, em đừng bận tâm.
Thư Thư im lặng. Mắt cô thẫn thờ buồn bã. Nhìn dáng suy tư của cô anh có cảm giác như đang gieo vào lòng cô một niềm hi vọng không có màu xanh. Anh ân hân. Thư Thư hồn nhiên, vô tư quá. Anh không thể để trong đôi mắt cô vương sầu. Đăng Triều chia tay ra trước mặt cô với nụ cười rất duyên làm Thư Thư giật mình:
- Anh làm gì vậy? Em về đây?
- Ừa tìm anh có việc gì? Không lẽ nói bấy nhiêu lại về ư. Anh đưa em đi dạo nha!
Đôi mắt đang buồn bỗng thớ nên sống động thích thú Thư thư réo lên.
- Đi ngay hả Đăng Triều?
- Chờ anh một chút. Em biết bơi không?
- Cô gật đầu.
- Biết. Nhưng để làm gì?
- Anh đưa em đi thăm chỗ san hô.
- Tối rồi anh ạ. Em thích đi dạo hơn.
- Vậy chúng ta đi!
Làn gió biển thổi tung mái tóc Thư Thư. Một bức tranh đẹp, thơ mộng hiện ra trước mặt hai người. Chiếc ca nô chạy xé làn nước làm đôi. Thư Thư vội níu anh thật chặt:
- Em lạnh à?
Bàn tay của Đăng Triều thân thiết đặc ngang chiếc eo thon nhỏ của Thư Thư.
- Có phải anh Thạch Hải về không?
Đăng Triều ôm bờ cô. Hai người sánh bước trên bờ cát mịn như đôi tình nhân. Giây phút thơ mộng này không ai nòi đời nào nhưng tâm hồn lại êm ái vô vàn, Đăng Triều cười mỉm:
- Em sợ anh ấy thế à? Vậy sao còn em đến anh làm gì cho phải lo lắng.
Thư Thư quay lai nhìn anh không chớp mắt, môi cô mấp máy:
- Anh nói gì hả?
Đăng Triều nheo mắt tinh nghịch:
- Cảm ơn em - Hừ... ai là em của anh hả?
Nhìn nét giận dỗi của cô, anh phì cười:
- Anh biết với em Thạch Hải quan trọng hơn còn anh chỉ là chỗ đến em tựa chỗ tâm hồn êm ái một chút.
Thư Thư đá nhẹ từng đụn cát. Cát bay tứ tung:
- Em chẳng vì ai cả. Với em không có ai quan trọng hết.
- Thật không, một ngày nào đó nếu em phát hiện ra sự thiếu váng của người mà em có chỉ cảm tình em sẽ thấy nó quan trọng với mình biết mấy.
Thư Thư ngẩng đầu lên tinh nghịch hỏi:
- Vậy với anh đủ là quan trọng nhất hiện giờ.
Đăng Triều nắm đôi bàn tay nhè nhẹ đặt lên một nụ hôn. Anh cười khẽ:
- Cho anh miễn trả lời câu hỏi của em có được không?
- Tại sao?
- Vì hiện giờ anh thấy lòng mình thật bình yên, hạnh phúc. Một cảm giác ít tìm được bấy lâu nay.
Thư Thư hồn nhiên:
- Nghĩa là em cũng quan trọng chút chút đúng không?
Anh nhẹ gật đầu:
- Ở bên em anh thấy vui vẻ đúng không.
Đăng Triều khẽ gật lần nữa. Thư Thư buông tay anh ra. Cô chạy dài trên bãi cát hét lên:
- Ôi, Ta sung sướng quá.
Rồi bất chợt cô ào trở lai ngã đầu vào khuôn ngực của anh nép vào đó nghe hai trái tim đang hòa nhịp xôn xao lãng lòng nghe.
Đăng Triều ghì chặt lấy cô vào ngực mình thì thầm:
- Anh hứa anh sẽ ngãi là chỗ dựa tinh thần cho em Thư Thư ạ.
Thư Thư im lặng nghe anh thì thầm. Cô như lạc vào cõi mơ ảo, huyền hoặc đầy hoa thơm cỏ lạ ở đó có người đang chờ cô, mong cô và sẽ nói lời nồng nàn với cô con tim khao khát yêu thương của Thư Thư như đang trỗi lên khúc nhạc tình. Cô mặc cho xung quanh mình còn biết mấy chông gai. Hai người càng lúc càng quyến luyến nhau.
Những thông tin, báo cáo, Thạch Hải giao cho Thư Thư, cô đều thực hiện xong một cách nhanh chóng. Thạch Hải rất yên tâm về cô thủ thư mới. Anh đâu hay trong lòng của Thư Thư đang có một hình bóng mới mẻ đầy ắp trong tim.
Tình yêu của cô và Đăng Triều dường như đang dần lớn lên sau mỗi lần cô lén gặp anh ấy.
Thư Thư luôn hi vọng cho thời gian trôi qua nhanh để cô được nép vào ngực Đăng Triều mà Thư thì tâm tình. Bên anh cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Buổi sáng, cô lên phòng Thạch Hải báo cáo tình hình. Cô nghe anh sẽ rất vui.
Ôm mớ hồ sơ trong tay, Thư Thư gõ cứa rồi đừng chờ:
- Vào đi.
Thư Thư nở nụ cười thật tươi:
- Chào anh.
- Ô! Em đến sớm vậy. Có chuyện gì không Thư Thư?
Ngồi cạnh anh là một cô gái rất trẻ trung, xinh đẹp và một chàng trai có khuôn mặt trắng hồng như con gái. Cô gái ăn mặc sang trọng, khêu gợi.
Anh dừng lai bảo:
- Em ngồi đi Thư Thư?
Thạch Hải nhìn cô một choáng. Thư Thư khép nép ngồi xống:
- Vâng ạ.
Anh trót nước cho cô:
- Ba người làm quen đi. Đây là Thư cô gái ở thành phố vừa sang đảo. Còn đây là trưởng đoàn ca nhạc Lê Quân, vừa đến đảo để phục vụ văn nghệ cho anh em trên đảo. Tối nay chúng ta sẽ có món ăn tinh thần đấy.
Lê Quân bắt tay Thư Thư:
- Xin làm quen với cô. Sao cô lại sang đây vậy Thư Thư?
Thư Thư mỉm cười nhưng vội tắt ngay trên khóe môi:
- Vì việc riêng anh ạ.
Lê Quân hạ giọng:
- Ra đảo với người yêu phải không. Chỉ có ai có người yêu, nửa quả tim mình đông đảo mới chịu khó ra nơi gian khổ này. Tôi phục các cô đấy. Cô có bạn rồi đó Thư Thư.
Lê Quân nói chuyện thật vui vẻ, anh đỏ mặt về phía cô gái xinh đẹp ngồi yên lắng hơi hé môi cười điểm nhẹ. Cô ấy có vẻ kiêu kỳ lắm. Thư Thư ngạc nhiên:
- Anh nói ai?
- Là các cô đó. Người nào xinh đẹp cũng có người yêu cả. Tiếc thật.
Cô gái lên tiếng:
- Thôi đừng đùa nữa Lê Quân. Chứng ta đi đi.
Lê Quân nhăn nhó:
- Đi đâu hả? Chúng ta nghỉ ngơi ở đây chiều diễn tập để tối còn phục vụ anh em trên đảo nữ.
Thạch Hải xen vài:
- Có phải cô muốn đi dạo trên đảo không? Hay là Thư Thư chiều nay em đưa cô ấy đi chơi giúp anh nhé!
Cô gái nhìn Thư Thư. lây giờ cô mới gật đầu chào. Giọng cô gái ngọt ngào dạ.
- Không, em muốn tìm người quen. Thư Thư giúp em được không anh Thạch Hải. Em sợ phiền cô ấy. Vả lai bạn của em Thư Thư không biết đâu.
Thạch Hải mỉm cười ý vị:
- Chà nói sao nhỉ? Thư Thư giúp cô được mà.
Thư Thư lấy làm lạ thấy khi Thạch Hai có vẻ phân vân khi giới thiệu cô vân cô gái ấy Thư Thư len lén nhìn anh:
- Nhưng em bận hoàn thành một công việc.
Thạch Hải phẩy tay:
- Cứ nhờ Nguyệt làm. Anh phân cho em công việc khác, em không nhận à?
Thư Thư đan hai bàn tay vào nhau thắc mắc:
- Em chưa biết gì cô ấy và bạn cô ấy thì làm sao.
Lê Quân cười to:
- Tôi đã nói rồi đây là Dạ Lý cô người mẫu, diễn viên của đoàn. Cô ấy sang đảo là tình nguyện viên đấy. Mục đích của Dạ Lý khác cơ cô cứ hỏi cô ấy. Tôi thấy hai cô gái này có nét tương đồng dù mới quen nhau.
Thư Thư giật mình. Dạ Lý cái tên rất quen cô nghe ở đâu vậy kìa. Thư Thư mím môi cố nhớ trong khi đó Dạ Lý chớp đôi mi giả cong vút đều tăm tắp nhìn Lê Quân trách:
- Anh thích giới thiệu những đều bí mật của người khác quá Thư Thư và tôi làm sao giống nhau được. Tôi chỉ muốn đến thăm người ấy thôi mà.
Thư Thư bối rối hỏi dồn:
- Dạ Lý đến thăm người yêu hả?
Thạch Hải mỉm cười trước sự ngạc nhiên của thư Thư.
- Đúng đó. Đây là cô bạn của Đăng Triều. Em biết cậu ấy đúng không?
Dạ Là không giấu diếm tình cảm của mình trước mọi người, cô nhẹ nhàng giải thích:
- Thư Thư biết Đăng Triều hả? Hồi còn đi học anh ấy học giỏi nhất lớp. Bây giờ là kỹ sư nghiên cứu san hô rên đảo. Dạ Lý và mẹ anh ấy không ai bằng lòng với công việc gian khổ này. Nhưng Đăng Triều bỏ ngoài tai thật là khổ.
Lê Quân lại cười tươi:
- Đàn ông, con trai tuổi trẻ tài cao, cô và mẹ cậu ấy buộc cậu ấy sống trong không gian nhà hẹp lắm sao cậu ấy chịu được.
Dạ Lý lắc đầu:
- Điều học nước này nước nọ là mở rộng không gian và tầm nhìn tại sao lại có ý nghỉ kỳ lạ như vậy. Đúng và các anh khó hiểu thiệt. Anh và Thạch Hải cũng vậy ham chọn nơi đồng khô cỏ cháy hoặc hải đảo quanh năm làm bạn với sóng gió, biển mặn, cát nóng, nắng cháy da lấy dám thích. Các anh chỉ làm khổ người thân của mình thôi. Lê Quân và Thạch Hải nhìn nhau cười khoan khoái:
- Ồ! Dạ Lý nói đúng quá chứ. Ai cũng nghĩ như cô, đảo này sẽ bị giặc chiếm mất.
Lê Quân gật đầu, nhịp bàn chân anh hát khẽ:
- Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ về phần ai Thạch Hải ngân nga theo:
- Ai cũng một thời trẻ trai...
Dạ Lý xua tay cắt ngang lời anh:
- Thôi thôi em xin chịu thua hai nhà chính trị viên ạ. Biết là sống vì mọi người vì quê hương đất nước. Nhưng thiếu gì chỗ cống hiến phải không Thư Thư?
Bị hơi bất ngờ Thư Thư giật mình:
- Ờ...Ờ... mỗi người có cách nghĩ riêng Dạ Lý ạ.
Thạch Hải cười vui vẻ:
- Cô ấy trách người yêu của mình mà lại gom cả anh em chúng ta vào thiệt là Đăng Triều biết cô thế này cậu ấy không hài lòng đâu?
Người yêu của Đăng Triều một thoáng lo sợ trông qua đầu, Thư Thư cúi đầu không góp vào câu chuyện của họ. Thạch Hải kéo tay Lê Quân định ra ngoài:
- Thôi nói vui với Dạ Lý một chút chứ anh em không chấp nhất cô đâu.
Chủng tôi rất hiểu lòng cô. Nhớ người yêu da diết lắm.
Dạ Lý lườm anh. Còn Lê Quân cười khà khà bá vai anh bước đi:
- Chà anh là thủ trưởng mà nắm tâm lý tình cảm của nhân viên mình quá. Cô nào được anh yêu thật diễm phúc.
Dạ Lý nói với theo:
- Diễm phúc hay bất hạnh vậy. Các anh chí lo công việc ai mà biết được đang muốn gì?
Thạch Hải trêu cô:
- Ở đây chỉ có sóng gió, cát vàng, san hô đủ sắc, Đăng Triều có muốn gì cũng đâu có cơ hội.
Dạ Lý cười tủm tỉm:
- Anh nói ở nơi này vẫn có những cô gái xinh đẹp xuất hiện như các nàng tiên cá vậy. Chẳng hạn như Thư Thư nè, các cô gái ở trạm...
Hai người ở lại, Dạ Lý tự nhiên vỗ vào má Thư Thư khen:
- Thư Thư đẹp lắm. Sao cô biết anh Đăng Triều vậy?
- Ừ, mình gặp anh ấy khi mới đến đảo. Hỏi thăm đường thôi mà.
Dạ Lý cười:
- Cô khử nhận xét anh ấy xem?
Thư Thư định từ chối:
- Anh ấy tốt với mọi người.
Nháy mắt, Dạ Lý bao:
- Đối với Thư Thư?
- Ơ, mình đâu có biết...
Cười khúc khúc, Dạ Lý lắc đầu:
- Mình chỉ đùa thôi làm gì mà Thư Thư lo lòng vậy hả? Đăng Triều tốt lắm. Mình đang rầu vì cái tính quá tốt của anh ấy.
- Sao hả Dạ Lý phải mừng vì anh ấy quá tử tế chứ:
Dạ Lý tần ngần giây lâu. Mái tóc cô uốn cong cầu kỳ như nàng công chúa.
Thư Thư không hiểu sao lại nghe hụt hẫng, buồn chông chênh khó tả Đăng Triều và Dạ Lý rất xứng đôi Dạ Lý yêu anh tìm đến đảo thăm anh đủ biết cô dành cho anh tình cảm đặc biệt như thế nào? Riêng Thư Thư, thứ tình cảm mới chớm làm sao cô có thể đủ sức với thứ tình yêu đã đâm thành cội rễ ăn sâu vào bòng đất của Dạ Lý. Khoảng thời gian họ yêu thau nhiều hơn cô và Đăng Triều chi một đêm thôi.
Ôi! Tình yêu là gì mà khiến lòng cô quặn đau. Dạ Lý xinh đẹp quá, Đăng Triều gặp lai sẽ l quên cô ngay.
Dạ Lý ngước nhìn Thư Thư.
- Đăng Triều tính tình cứng cỏi, mẹ anh ấy còn phải chịu thua. Anh ấy quyết xin đi bộ đội nếu bà ấy cứ ép chúng tôi cưới nhau gấp. Kết quả anh ấy được đưa ra hòn đảo xa tít tắp này.
- Bộ lâu rồi Dạ Lý không gặp anh ấy hả?
Dạ Lý lắc đầu cười buồn:
- Anh ấy mê mất con san hô đã màu sắc ấv hơn tôi. Có lẽ ảnh quên mất tôi nên ít về phép lắm. Vì nhớ không chịu được nên lần này tôi tình nguyện theo đoàn biểu diễn ra đảo chỉ mong gặp anh.
Thư Thư nghe bâng khuâng cả hồn, Dạ Lý cũng đáng thương quá. Cô ấy yêu Đăng Triều thật lòng:
- Đoàn biểu diễn ở đây mấy ngày?
- Chỉ vài ngày sẽ rời đảo nên tôi nhờ Thạch Hải đưa đến gặp anh ấy.
Thư Thư tò mò hỏi:
- Bao giờ thì hai người cưới nhau?
Dạ Lý đan hai bàn tay vào nhau ra chiều suy tư nghĩ ngợi:
- Tôi định thuyết phục anh ấy cùng về. Sống mãi thế này sẽ khổ thêm.
Thư Thư nghe đổ vỡ trong lòng. Bao hi vọng phút chốc tan hoang cô gượng gạo:
- Nếu anh ấy không bằng lòng?
Dạ Lý nhìn cô ngạc nhiên:
- Mình đã nhượng bộ Đăng Triều nhiều lắm rồi. Lần này anh ấy không chịu nghe lời mẹ anh trở về thì mình giận anh luôn.
Thư Thư bật cười:
- Cô giận coi chừng mất người yêu luôn đó.
Nghe Thư Thư nóí, Dạ Lý ngỡ cô đùa nên cười cười:
- Nếu ai thích mình sẽ tặng không luôn.
Mình mệt mỏi vì phải chờ đợi anh ấy bấy lâu nay Thư Thư không đùa nữa.
Cô nhắc khéo:
- Nghề người mẫu của Dạ Lý chắc có nhiều bạn trai hả?
Đôi mắt đẹp của Dạ Lý khẽ chớp:
- Có chứ, đông lắm.
- Không, người yêu ấy.
Dạ Lý đỏ mặt ngượng nghịu:
- Cũng có nhưng mẹ bảo không ai tốt bằng anh Đăng Triều. Vả lại mẹ Đăng Triều rất quý.
- Dạ Lý.
- Dạ Lý luôn nghe lời hai bà mẹ ấy à?
- Ừ, mình tin mẹ nhưng chỉ ngại Đăng Triều chưa trọn lòng với mình.
Thư Thư buồn tênh:
- Chắc chắn anh ấy yêu Dạ Lý mà. Hai người rất xứng đôi.
- Vậy hả? Thôi trưa rồi, Thư Thư đưa mình đến chỗ anh Đăng Triều đi. Mình chỉ có ít thời gian ở bên anh ấy. Giúp mình nha Thư Thư.
Thư Thư khổ sở:
- Cô chờ tôi thay đồ một chút.
Da Lý đứng lên sửa lại bộ trang phục trên người cô lấy bộ trang điểm ra bôi lại nét son trên môi và ngắm lại dung nhan mình. Cô không để ý đến nét mặt buồn hiu hắt của Thư Thư.
Cô đi như chạy ra khỏi phòng. Đôi mắt mờ nước. Cô không hiểu mình đang mơ ước điều gì. Cô giúp Dạ Lý gặp Đăng Triều hay cô đang làm cho trái tim mình đau đớn.
Tình yêu nào như cơn gió thoảng qua.
- Đăng Triều, anh!
Dạ Lý vừa trông thấy anh đã chạy nhanh vào nhà ôm lấy Đăng Triều kêu to lên. Anh bất ngờ quá cũng vòng tay xiết nhẹ lưng Dạ Lý. Sau lưng anh Thư Thư đang nhìn sững hai người cô vội quay lại đi buồn bã.
- Em đến bao giờ vậy Dạ Lý?
Dạ Lý dụi mắt vào ngực áo anh nức nở:
- Sáng nay anh ạ. Anh có nhớ em không Đăng Triều?
- Ừ, anh nhớ nhưng bận công tác làm sao về được. Ai đưa em đến đây. Em tìm chổ ở của anh giỏi vậy.
Dạ Lý vội buông anh ra, cô quét ngang dòng nước mắt, đưa mắt tìm kiếm Thư Thư:
- Không phải em giỏi đâu, em nhờ Thư Thư đưa đến của Thư Thư ơi Đăng Triều giật nẩy mình:
- Thư Thư? Em biết cô ấy à?
Dạ Lý kéo tay anh về phía Thư Thư. Cô đang đứng quay mặt ra biển. Dáng cô đơn buồn bã.
- Thư Thư ơi! Vào đây đi. Trước lạ sau quen mà. Có gì mà ngại.
Thư Thư nói vọng vào:
- Dạ Lý cứ tâm sự với anh ấy đi. Nhiệm vụ của mình đến đây xong rồi. Thôi mình về nhau Đăng Triều bối rối vô cùng trước đôi mắt buồn bã quay vội đi của Thư Thư. Tim anh nhói đau. Thư Thư nghĩ gì khi chứng kiến anh và Dạ Lý thân thiết với nhau. Tại sao lại để Thư Thư đưa Dạ Lý đến với anh. Thật trớ trêu thay! Anh nhìn theo Thư Thư khuất dần trước ngõ giấu nỗi buồn se sắt vào tim, Dạ Lý lắc đầu vói theo:
- Cảm ơn cô nhé Thư Thư. Chúc cô hạnh phúc với người mình yêu.
Đăng Triều xoay người Dạ Lý lại hỏi ngay:
- Sao em biết Thư Thư có người yêu hả? Dạ Lý hôn mạnh vào má anh thật kêu:
- Em chúc cô ấy thơi. Có gì mà anh ngạc nhiên tròn mắt vậy. Hay là thấy cô ấy xinh đẹp, anh tiếc.
Đăng Triều gượng cười:
- Em suy nghĩ lung tung gì thế. Nhờ người ta đưa đến mà không mời vào nhà. Anh sợ người ta bảo anh bất lịch sự.
- Anh đừng lo. Thư Thư hiểu em mà. Cô ấy tình nguyện đưa em về với anh.
- Vậy hả? Anh cứ tưởng...
- Tưởng gì. Có phải anh thích một bóng hồng nào ở đảo nên quên em rồi không?
Ngước nhìn Dạ Lý, anh lắc đầu:
- Không có.
Dạ Lý cất giọng buồn buồn:
- Em vẫn thấy anh không vui anh cho em biết được không?
Đăng Triều vuốt ngược mái tóc lên nhẹ giọng:
- Em đến bất ngờ quá anh không biết phải nói gì. Tại sao em không điện thoại cho anh đến rước lại nhờ người ta:
- Sao anh trách em về chuyện nhờ Thư Thư vậy? Em thấy anh rất khác lạ.
Đăng Triều sợ Dạ Lý nhìn rõ tâm tư mình nên gắng vui vẻ:
- Em bảo anh là cắc kè à?
Đang hờn dỗi, Dạ Lý nghe anh nói cô phì cười ngay.
- Tự anh phong cho mình chứ em không dám.
Đăng Triều nắm hai bàn tay của Dạ Lý xiết nhẹ!
- Em ra đây làm gì cho cực khổ. Viết thư cho anh được rồi.
Dạ Lý dịu dàng:
- Viết thư em đâu gặp được mặt anh, nhìn thấy anh.
Vuốt nhẹ mái tóc của Dạ Lý. Mùi tóc quen quen làm anh ngây ngất sao bây giờ lại nhạt nhẽo thế? Anh cô gắng vẫn không thể đi ngược lại trái tim mình.
Anh cảm thấy dối bản thân mình đã là điều rất khó khăn:
- Anh không muốn em khổ vì anh.
- Tại sao hả anh?
- Vì em không chờ anh nổi.
- Em sẽ chờ nếu anh chỉ yêu một mình em.
Đăng Triều cố tìm lối thoát:
- Anh không ích kỷ với người yêu của mình. Đừng bận tâm cuộc sống của anh. Em hãy tự lo tương lai của mình đi. Như vậy anh sẽ vui hơn.
Dạ Lý hờn dỗi:
- Anh vẫn chưa thay đổi ý kiến. Tình yêu, của anh dành cho em thế đó sao?
Em nhớ anh mong gặp được anh từng ngày. Để rồi nghe anh nói những lời phũ phàng. Em thất vọng quá Đăng Triều.
Nắm chặt hai vai cô, Đăng Triều bối rối:
- Em đừng hiểu lầm anh khổ quá anh biết nói thế nào cho em hiểu bây giờ.
Đôi mắt Dạ Lý ánh lên tia hạnh phúc, cô nũng nịu với anh:
- Thật ra em có đòi hỏi gì ở anh. Chỉ mong anh một lần là của em, yêu em cũng đủ rồi.
Đăng Triều thấy khó xử vô cùng. Lần này Dạ Lý ra đảo bất ngờ không báo trước là có vấn đề rồi. Cô lãnh nhiệm vụ của mẹ ra đảo chăng. Vì vậy thấy cô anh chẳng vui chút nào.
- Em đừng nghĩ lẩn quẩn nữa. Chúng ta còn nhiều thời gian sống cho nhau mà. Anh muốn mỗi người có suy nghĩ riêng tư trước khi đi đến quyết định chung sống với nhau. Dạ Lý cắt ngang lời anh:
- Từ lâu em vẫn cho mình là của anh, riêng anh. Em rất hạnh phúc về điều đó. Đừng bắt em chờ đợi nữa Đăng Triều.
Đăng Triầu nghe xót xa cả tâm hồn hơn là xúc động trước lời lẽ chân tình của Dạ Lý. Anh không mong chờ vào tình yêu của Dạ Lý còn Thư Thư thì sao?
Anh hứa vì mơ mộng chăng. Lời nói của anh có sóng biển, gió biện minh chứng giùm. Thái độ lúc về của Thư Thư chắc thất vọng lắm khi nghe tin này.
Dạ Lý dịu dàng:
- Em không để mẹ cha hối thúc chúng ta đâu. Em và anh cần thời gian xác định tình cảm. Và anh đã có thời gian dài bình tâm chọn lựa. Em không muốn anh ở bên em mà tâm hồn ở tận đâu đâu. Em biết ghen đấy. Hình như trái tim anh không chỉ chứa một mình em đâu.
Dạ Lý thật sâu sắc. Cô ấy đang buộc anh bằng sợi chỉ mềm mại nhất của tình yêu. Anh biết phải làm thế nào cho vẹn đôi bên. Một Dạ lý khả ái hết lòng hết dạ yêu anh, một Thư Thư xinh đẹp làm tim anh xao xuyến.
- Anh không thích mấy người ghen đâu. Xấu lắm.
Dạ Lý tình nghịch:
- Vậy thì em không ghen nữa.
Dạ Lý kéo tay anh đi ra, bên ngoài ngắm cảnh. Phía xa biển xanh lơ cắt ngang trời như một đường viền. Biển thơ mộng quá. Nếu có thêm hai người ở cạnh nhau trong bức tranh đẹp ấy.
Thấy cô ngơ ngẩn trước biển Đăng Triều đứng phía sau lưng cô tựa cằm lên vai Dạ Lý giọng trêu đùa.
- Em đang tưởng tượng gì thế. Có phải lần đầu thấy biển đâu. Sao mà hút hồn vậy cô bé.
- Em đang bị mê hoặc bởi cảnh ở đây. Trong đó có hai người hôn trước biển.
Anh vuốt mũi cô cười to.
- Em mơ mộng quá. Bộ muốn chồng đến không chịu được rồi hả?
Quay lại mặt đỏ lên vì e thẹn, Dạ Lý véo vào hông anh thật đau.
- Anh dám trêu em hả?
- Ai da. Bàn tay phụ nữ đáng sợ thật. Em chẳng dịu dàng chút nào. Thân hình anh đầy thương tích cho mà xem:
- Ai biểu anh trêu chọc em. Anh không thích gần nhau như thế này ư? Đưa bàn tay lùa vào mái tóc óng ả dợn sóng của Dạ Lý, Đăng Triều ngọt ngào.
- Em vừa xinh đẹp vừa tâm lý, anh hi vọng không làm em thất vọng.
Dạ Ly nép vào ngưc anh. Mùi hương quen thuộc vương vất trong dạ làm Đăng Triều khó cưỡng lại xúc động bất chợt. Những sợi tóc của cô làm rối lòng anh biết bao. Anh trách mình sao đa tình? Một Dạ Lý ngoan hiền thế này sao anh lại cứ phân vân.
- Vậy đêm nay em ở lại với anh nha. Em muốn có một đêm hạnh phúc.
Dạ Lý khả ái dịu dàng nhưng sôi nổi và hết lòng dâng hiến cho tình yêu của mình. Hình như Đăng Triều khhông thích cô ở sự cuồng nhiệt đó. Anh lơ mơ nghĩ ra một điều gì ở Dạ Lý mà anh chưa rõ. Sao cứ xa cô anh nhớ. Cô đến thăm anh với bao nhung nhớ đợi chờ, gặp cô anh cũng mừng rỡ. Nhưng giữa anh và cô như có một khoảng cách vô hình đang chắn ngang. Dạ Lý ao ước nụ hôn của anh. Vậy mà...
Đăng Triều qua phút xúc động bên người yêu dịu dàng khả ái. Anh hơi đẩy cô ra:
- Mình ngồi xuống đây nói chuyện đi Dạ Lý. Em định bao giờ về?
Dạ Lý tròn mắt nhìn anh:
- Em nghe ai cũng hỏi câu này nhỉ. Anh không thích đêm nay em ở đây à. Có vấn đề gì hả anh?
- Ờ không... thì anh hỏi em để sắp xếp công việc đưa em đi chơi.
- Vậy hả? Em thấy trên hòn đảo khô cằn này, chúng ta thưởng ngoạn thì thích thú nhưng sống ở đây lâu thì không chịu được. Em sẽ về cùng anh đó.
Đăng Triều mỉm cười:
- Em đùa với anh hả? Anh đang công tác chưa thể về đâu.
Dạ Lý ôm cánh tay anh rên rỉ:
- Em hổng chịu đâu. Đêm nay em bỏ tiết mục biểu diễn dành trọn cho anh, anh không thấy thành ý của em sao?
Đăng Triều kêu lên:
- Thì ra em ra đảo biểu diễn với đoàn văn nghệ à? Không được bỏ ngang.
Anh em trên đảo mê văn nghệ lắm. Anh Thạch Hải giận đó.
- Anh sợ sếp của mình như vậy ư.
- Anh không muốn vì việc riêng mà bỏ việc chung, người ta cười anh mất.
- Anh vì sĩ diện hay arth muốn né tránh em. Dường như anh không giống anh trước đây.
Ngờ vực trong lòng Dạ Lý càng lúc càng cao, Đăng Triều nồng nàn với cô.
Những cử chỉ thân thiết cũng thật hiếm hoi.
Phía xa, tà áo xanh nhỏ nhoi ngồi co ro trên một mõm đá nhìn ra đảo xa khiến Đăng Triều chạnh lòng. Đang ôm Dạ Lý trong tay bỗng anh nhận ra hình như Thư Thư đang ngồi nơi mà cô bị đứt chân hôm nọ và anh đã cõng lcô về.
Dáng vẻ phiền muộn, sao Thư Thư không về nhỉ? Lòng anh như có lửa đốt không tài nào anh tập trung vào chuyện của Dạ Lý. Cô gái thông minh dường như nhận ra sự thay đổi của người yêu cô hỏi:
- Hình như có người con gái nào đang ngắm biển ở phía kia phải không anh?
- Đâu?
- Kia kìa. Sao giống Thư Thư qúa.
- Em muốn hỏi chuyện gì?
- Chuyện Thư Thư quen anh.
- Ờ... bình thường thôi. Lúc cô ấy lên đảo tìm người yêu như em tìm anh vậy hỏi thăm đường.
- Vậy hả? Người yêu của cô ấy là ai? Sao em trông thấy cô ấy có vẻ buồn buồn. Thư Thư ở đây luôn hả anh.
- Anh không biết. Cô ấy quen với Thạch Hải. Anh thấy sếp của mình có cảm tình với Thư Thư.
Dạ Lý mừng rỡ. Cô giải tỏa nỗi niềm khi trên đảo này có cô gái đẹp như Thư Thư lại quen biết với Đăng Triều:
- Thì ra là vậy. Anh Thạch Hải tốt chứ.
- Tốt nhưng anh không rõ tình cảm của họ lắm.
Dạ Lý bỗng kéo cánh tay anh đứng lên, cất giọng véo von:
- Hay là chúng ta đến chỗ cô ấy đi, Thư Thư rất, dễ thương.
Đăng Triều rất muốn đi nhưng anh sợ cả hai hiểu lầm nên lắc đầu:
- Thôi, em đừng xen vào chuyện người khác. Hãy trở vào nhà anh tặng em cái này.
Dạ Lý mừng ra mặt. Thì ra cô cũng có chỗ đứng trong Iòng anh:
- Anh tặng em? Vui nhỉ?
Cầm mấy bông hoa san hô trên tay trao cho Dạ Lý, cô tắt ngay nụ cười trên môi:
- Đây em xem có đẹp không? Anh phải thức mấy ngày đêm mới hoàn thành.
- Anh khéo tay thật. Nhưng bông hoa san hô có phải hoa hồng thật đâu. Giữ nó nguyên vẹn thật khó.
Đăng Triều hụt hẫng trước thái độ cửa Dạ Lý. Anh cứ tưởng cô sẽ vui mừng mà reo lên. Không cô ấy không có biểu hiện gì.
- Em không thích ư?
Cô nhăn mặt:
- Những thứ san hô này có giá trị gì. Phải chi anh tặng em chiếc nhẫn ngọc trai. Thôi không cần đâu. Anh về thành phố với em nha, em sẽ tặng anh những thứ quí giá hơn.
Đăng Triều tần ngần xếp mấy bông hoa hồng san hô vào hộp đặt vào tủ kính.
Anh nói với vẻ bất mãn:
- Nếu anh biết em không thích anh chẳng thèm cố công làm gì:
Chận tay anh lại, Dạ Lý nũng nịu:
- Thôi được em nhận cho anh vui. Tuy nhiên thứ em cần không phải là những vật dụng nhỏ bé vô bổ này mà là tình cảm của anh đối với em và trái tim của anh.
Đăng Triều hờ hững:
- Em bắt anh moi quả tim mình cho em xem ư?
Cô cong môi lên đùa đùa:
- Nếu có thể làm đuợc em cũng muốn xem:
- Em ác quá muốn anh chết hả.
Dạ Lý cười to. Cô kéo lấy khuôn mặt anh hôn đắm đuối. Đăng Triều đón nhận mà không phản ứng gì. Anh đỡ Dạ Lý lên:
- Thôi em tắm rửa nghỉ ngơi. Anh phải ra thăm vườn sinh vật biển một chút anh trở về. Nhớ đừng có đi đâu?
- Kìa tự nhiên bỏ em ở nhà một mình, cho em theo với.
Đăng Triều lắc đầu:
- Không được xa lắm em đi không tiện. Nói xong Đăng Triều bước đi thật nhanh ra ngoài trước đôi mắt đầy ngạc nhiên của Dạ Lý:
- Cô lặng người ngồi xuống nhìn quanh gian nhà. Chiếc giường cá nhân đặt ở góc phòng, đồ đạc anh xếp ngay ngắn, ngăn nắp:
Dạ Lý tìm kiếm không thấy có dấu hiệu gì của người lạ. Cô yên lòng tắm rứa, vệ sinh và nằm ngủ thiếp lúc nào không hay.
Đêm ấy, Đăng Triều và Dạ Lý nói chuyện đến khuya. Cô ôm lấy cổ anh hôn thật nlạnh.
- Khuya rồi nghỉ đi Đăng Triều?
- Ừ, mai em về à?
- Không em sẽ về với anh. Em không về một mình đâu.
Gỡ tay Dạ Lý ra, Đăng Triều dọn dẹp lại căn phòng, kê chiếc giường cho cô rồi nói:
- Em tưởng muốn anh về thì về được sao? Anh có nhiệm vụ canh giữ nuôi trồng khu san hô này. Anh nghĩ em cũng rõ việc đó chứ.
- Biết nhưng có chuyện gì hợp tương lai của chính mình hả anh. Không lẽ anh không nôn nao ngày cưới của mình.
Đăng Triều nói lặng:
- Chuyện này anh cần suy, nghĩ ngày ở trong quân ngũ của anh còn xa.
Dạ Lý kéo mạnh tay anh ngồi xuống chiếc giường cá nhân. Chiếc áo ngủ mỏng manh của cô lồ lộ lên nhưng đường nét khêu gợi dưới ánh đèn. Mùi hương thơm ngan ngát quyến rũ làm anh ngây ngất. Dạ Lý kéo tay anh vòng qua người cô. Đăng Triều từng ôm cô vào trong tay mạnh mẽ của mình. Sao giờ đây, anh thấy không xúc động trước sự cuồng nhiệt của Dạ Lý chút nào. Anh cố ' kìm nén cảm xúc hay trước Dạ Lý anh không còn yêu cô nữa.
Dạ Lý ngạc nhiên quaynhìn anh không chớp mắt:
- Anh sao thế. Có phải anh không còn yêu em không?
- Không có anh không muốn làm khổ em.
Dạ Lý bỗng sôi nổi hơn. Cô mơn man bàn tay, trên khuôn ngực rộng của anh và bất ngờ xô anh ngã nằm dài xuống giường. Cô ôm chặt lấy anh trong tay. Bờ môi mộng đẹp nóng hổi như tia chớp chủ động gán vào môi anh. Đăng Triều cảm thấy máu trong người như đông cứng lại, anh nghẹt thớ vì sự cuồng nhiệt của cô. Dạ Lý cất giọng ngọt ngào.
- Yêu anh quá Đăng Triều. Em không xa anh. Mãi mãi bên em nha!
Dạ Lý kéo bàn tav anh lên mơn man lên má mình, cô thì thầm:
- Em hạnh phúc vô cùng Đăng Triều.
Đăng Triều thấy nao lòng. Anh yên lặng nghe tim mình đập loạn nhịp. Anh đang xúc động vì thân thể quyến rũ của Dạ Lý hay anh đang lo sợ điều gì đó sắp xảy ra ngoài ý muốn của mình Đăng Triều ôm hờ cô trong tay, anh cố vỗ về:
- Đừng quá tự tin về anh em à.
- Không, em tin và yêu anh, không bao giờ thay dổi. Hay là anh không tin em. Em bằng lòng hiến dâng cho anh tất cả.
Vừa nói cô vừa cởi chiếc áo khoác trên người ra. Đăng Triều ngồi bật dậy nhẹ nhàng kéo chiếc áo cài cúc lại cho cô. Dạ Lý ngạc nhiên quá đỗi:
- Anh không muốn em làm vậy. Chúng ta còn quá nhiều thời gian. Anh nluốn dành tất cả cho ngày ấy.
- Ngày cưới hả? Bao giờ. Anh lừa em phải không?
- Làm gì có. Nếu anh không tốt anh đã làm chuyện không phải với em rồi.
- Em tự nguyện mà. Có như vậy anh mới hết dạ yêu em.
Đăng Triều vỗ vai cô nhè nhẹ:
- Đâu cần phải chứng minh điều gì. Anh hiểu em mà. Hay ngủ đi Dạ Lý.
Trong giấc mơ em sẽ thấy điều kỳ diệu.
Dạ Lý nắm chặt tay anh lại:
- Hãy ngủ với em.
- Chiếc giường nhỏ lắm em à. Anh sẽ nằm cạnh em ở bên này.
Vừa nói Đăng Triều vừa kéo chăn đắp cho cô. Dạ Lý buồn tủi nằm quay mặt vào trong khóc nấc lên. Lần này không phải cô gây sự mà chính Đăng Triều đang coi thường cô. Hình như anh cố ý giữ khoảng cách với Dạ Lý. Điều gì xảy ra khiến anh thay đổi như vậy. Đây là sự xúc phạm quá lớn đối với cô. Dạ Lý hụt hẫng vô cùng. Cô âm thầm bực mình khó hiểu.
Sáng hôm sau, Dạ Lý thức đậy sớm cô giục anh khi đang dọn điểm tâm:
- Em không dùng đâu. Anh nên sửa soạn về với em.
Đăng Triều vờ không nghe mỉm cười:
- Giận anh hả?
Dạ Lý tức tối:
- Em không thèm giận người dưng. Cô điều mẹ vừa điện cho anh về. Chúng ta tổ chức lễ đính hôn.
Lại cười, nụ cười khả ái làm xao xuyến người đối diện, Đăng Triều hỏi:
- Em muốn lấy chồng lắm hả?
- Anh kỳ quá em không đùa:
- Vậy thì ăn đi rồi nói cũng không muộn.
Không nén nỗi bực mình, Dạ Lý gom đồ đạc vào túi xách:
- Anh trả lời dứt khoát với em đi. Có về hay không?
Đăng Triều vẫn thờ ơ trước đề nghị của cô:
- Anh đã giải thích rất nhlều lần. Hãy về đi. Nếu em chờ anh thì chờ, còn không cứ chọn người nào tốt hơn anh. Anh không buồn đâu.
- Anh... anh ác lắm, Đăng Triều. Dạ Lý nhìn sững vào Đăng Triều. Từng giọt nước mắt thi nhau lắn dài trên má. Cô ôm mặt khóc tức tưởi rồi quay lưng bỏ chạy ra ngoài.
Đăng Triều hét lên:
- Kìa, Dạ Lý để anh đưa.
- Không cần đâu. Anh hãy ở lại với ước mơ, hoài bão của mình đi. Vĩnh biệt.
Nghe bao hờn tủi dâng lên cao. Dạ Lý lao đi như cơn lốc. Trưa hôm ấy cô bước lên tàu trở về đất liền không cần Đăng Triều đưa tiễn.
Trên bai biển vắng, nhìn con tàu rời xa đảo tự nhiên Đăng Triều thấy buồn.
Anh không hiểu mình đang sử sự theo trái tim hay khối óc, Đăng Triều không thể hiểu nổi bản thân mình.
Cái nắng trưa như thiêu đốt. Vài nhóm du khách chịu đựng cái nắng tung tăng trên bãi biển. Bầu trời xanh ngắt một màu.
Thư Thư với chiếc nón tai bèo trên đầu quần xắn tới gối, cô ngồi trên mõm đá quay mặt về phía biển thẫn thờ. Cô cứ ngồi yên như vậy như hóa đá.
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai cô êm ái làm sao. Quen quen Thạch Hải ngồi xuống cạnh Thư Thư, anh cất giọng nhẹ nhàng:
- Em sao thế Thư Thư. Em định làm hòn vọng phu ở đảo này chăng. Mấy giờ ở đây rồi hả Thư Thư liếc anh:
- Mặc kệ em anh đừng có xen vào chuyện người khác.
- Có thật là chuyện của em không liên quan đến ai chăng. Nếu vậy anh đỡ lo.
Anh chưa từng thấy ai lạ lùng như em.
Thư Thư kêu lên:
- Ai cần anh lo. Chưa từng thấy thì bây giờ thấy rồi, có gì đáng ngạc nhiên chứ.
Có tiếng cười nhỏ bên tai:
- Sao không ngạc nhiên? Cứ mỗi lần em có chuyện khó xử là trời xui đất khiến anh có mặt để giải quyết. Anh đâu có ham.
- Anh tò mò hơi nhiều rồi đó Thạch Hải. Anh đừng can thiệp vào chuyện riêng tình cảm của em nữa. Phiền phức quá.
Thạch Hải trừng mắt nhìn Thư Thư, cuống quít:
- Chuyện tình cảm của em với ai hả? Có phải em yêu cậu ta không?
Thư Thư biết mình lỡ lời, cô hốt hoảng lắc đầu:
- Anh nói gì hả?
Thạch Hải ngẩn người ra:
- Anh muốn hỏi em. Hãy nói thật nha Thư Thư, anh không muốn thấy em đau khổ, bị lừa gạt.
Thư Thư bật khóc ngon lành. Trái tim bướng bỉnh của cô khi được vuốt ve bỗng trào dâng lên như ngọn sóng cồn. Cô ngả đầu vào vai anh nấc nghẹn:
- Em buồn lắm Thạch Hải. Anh thấy em đáng thương lắm phải không. Em không tốt đúng không. Anh mắng em đi:
Thạch Hải vỗ nhè nhẹ vào lưng cô. Cái cảm giác an ủi vỗ về đã quen Thạch Hải cười nhỏ:
- Mượn tạm ngực anh để khóc à. Lớn rồi vẫn chưa bỏ tật.
Thư Thư bị anh mắng, cô thấy nhẹ nhàng hơn. Không hiểu sao mỗi lần buồn Thạch Hải luôn là chỗ dựa tinh thần cho cô.
- Hôm nay anh rảnh sao ra nơi biển vắng này.
Thạch Hải hất mái tóc sang bên:
- Anh định đi kiểm tra một vòng thấy em ngồi một mình mới biết em ra đây.
Tại sao có chuyện buồn lại giấu anh hả?
Thư Thư ngóc đầu đậy, đôi mắt đỏ hoe:
- Chuyện của em, anh không nên biết.
Thạch Hải gằn giọng:
- Anh nhất định phải biết.
- Nhưng em không thể nói.
Thư Thư cố chối Thạch Hải cho hai tay vào túi quần đi tới đi lui trước mặt cô:
- Nếu thật sự là bí mật thì anh không ép nhưng nếu có người muốn lừa dối tình cảm của em thì anh không tha cho hắn ta đâu.
Thư Thư thảng thốt lo lắng khi thấy nét mặt hầm hừ nóng nảy bất ngờ của anh. Cô nhìn anh đăm đăm:
- Em nói. Anh đừng có giận em nha?
Thạch Hải hừ nhỏ:
- Chịu mở miệng rồi hả? Chuyện gì cung để trong lòng. Em có chuyện gì anh biết nói thế nào với bác?
Thư Thư nhỏ giọng.
- Em biết rồi mà! Mình đi chỗ khác nói chuyện.
Thạch Hải xằng giọng.
- Em tìm cách giấu anh à. Ở đâu anh cũng nghe được. Nhìn em buồn khổ thế này anh không thể chịu nỗi, ai... ai gây ra chứ. Em nói mau!
Thư Thư thở dài.
- Không có ai cả. Tại em quá mơ mộng mà thôi.
- Em mơ mộng điều gì?
Im lặng ngó ra biển xa, từng đợt sóng trắng vỗ về ôm ấp chạy vào bờ cát hôn mãnh liệt rồi biến mất. Tự nhiên cô nghĩ đến tình yêu ngắn ngủi mà cô đành cho Đăng Triều cũng giống như ngọn sóng ngoài khơi xa kia. Chỉ hoài công vô ích.
Thư Thư nghe hụt hẫng, lòng buồn chông chênh lạ.
Giờ này có lẽ Đăng Triều và Dạ Lý đang ôm nhau trong quay cuồng hoan lạc. Nghĩ đến giây phút họ ôm nhau hôn thắm thiết Thư Thư cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn từng mảnh nhỏ. Cô yêu Đăng Triều đến thế ư? Anh và cô chưa thổ lộ tình cảm ra ngoài bao giờ:
Thạch Hải nhếch môi:
- Sao hả? Có phải em đang đau khổ vì biết người ta có người yêu không?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
San Hô Nhỏ Bé
Hoàng Thu Dung
San Hô Nhỏ Bé - Hoàng Thu Dung
https://isach.info/story.php?story=san_ho_nho_be__hoang_thu_dung