Săn Cá Thần epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 3
ọ đang nướng cá, mùi thơm sực nức. Ông già và cô gái vẫn còn đó, họ đang nấu nướng bên đống lửa. Tôi vẫn cảm thấy ngượng ngùng, vì những hành động ngu ngốc ban trưa, không muốn chui ra khỏi lều và giáp mặt bọn họ.
Mặt trời khuất sau dãy núi đá, trời sập tối rất nhanh. Tú khỉ đem bình ắc quy ra chong đèn, nó bất chợt nhìn thấy tôi. Mày còn thập thò trong đấy làm gì? Nó hất hàm. Mau ra chào ân nhân đi! Phúc ba đời nhà mày!
Trong chốc lát, tất cả bọn họ ngừng tay quay sang nhìn tôi. Ông già mỉm cười lắc đầu, rồi tiếp tục xào nấu, ông ta gắp một món gì đó lên nếm thử, sau đó vội nhấc chiếc nồi xuống. Cô con gái lật lật những xiên cá nướng. Hai cô gái kia thì đang dọn bát đũa.
Tôi sượng sùng chui ra khỏi lều, sớm muộn gì cũng phải ra ngoài đó. Tôi lại gần đống lửa, không biết nên bắt đầu như thế nào.
- Cháu cảm ơn! – Tôi lúng búng – Cảm ơn bác…
- Không có gì! – Ông ta quay sang vỗ vai tôi cười cười – Mà sao mày liều mạng thế?
- Cháu không định thế, cháu không biết…
- Lần sau đừng có dại thế - Ông ta phẩy tay – Khối người chết ở đấy rồi đấy, năm nào mùa lũ cũng vài mạng, chết trôi ở đâu về đến đây là nổi lên bằng hết, đã gọi là sông Thiêng mà lại. Mà thôi, ra ăn cơm đã.
Cô con gái ngẩng lên nhìn tôi, trong bóng chiều nhập nhoạng, tôi vẫn kịp nhận ra cô ta rất xinh đẹp. Những ánh lửa bập bùng, và vẻ e lệ trong đôi mắt loang loáng đó. Tôi đi theo bọn họ về phía mâm cơm, cảm thấy mình thật ngu ngốc, yếu đuối.
Hai cô gái kia kín đáo liếc nhìn tôi, cố giấu những nụ cười tủm tỉm trên môi, khiến tôi càng lộn ruột. A! Bọn họ nghĩ tôi là một thằng ngốc đây!
Tú khỉ cố tỏ ra vui vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, nó rót rượu vào những chiếc cốc giấy, không hiểu nó lôi ở đâu ra một chai rượu trắng. Tôi nhớ rằng trên xe chỉ mang theo bia lon, đồ hộp, bánh mỳ và mỳ tôm.
- Nào! Uống mừng thằng cuội này thoát chết nào! – Tú khỉ nâng cốc, nó thoáng nhìn tôi rồi quay sang phía hai cha con ông già kia – Ly này con xin thay mặt thằng bạn dại dột của con, tạ ơn bố và em đây đã liều mình cứu nó.
- Thôi có gì đâu – Ông già đỡ lời – Thấy chết mà không cứu thì sau này tao còn dám nhìn mặt ai. Cũng may con bé nhà tao nó nhìn thấy lúc chúng mày bắt đầu lôi xuồng ra bơi, tao gọi nhưng chả đứa nào nghe thấy, đi mà tạ ơn nó ấy!
- Con cảm ơn bố! Cảm ơn em gái! – Tôi cầm ly rượu, tay hơi run run – Ly này con xin uống cạn, nếu bố không chê, con xin được nhận bố là bố nuôi, nhận em gái đây là em kết nghĩa.
- Được đấy! – Tú khỉ vui vẻ nói – Thế là phải đạo đấy!
- Thôi thôi! – Ông già xua xua tay – Có gì đâu cơ chứ, uống thì uống, bố con thì bố con, cần gì bày đặt cho rắc rối. Tao là tao cứ đơn giản thế thôi, chỉ sợ chúng mày chê bố con tao nhà quê, chứ tao sợ gì mà không nhận chúng mày làm con làm cái?
Nói rồi ông ta ngửa cổ uống cạn cốc rượu. Tôi cũng làm theo. Rượu rất ngon, khá nặng, có mùi thơm là lạ. Tất cả nhìn cô con gái ông ta chờ đợi. Thoáng chút ngần ngừ, rồi cô gái cũng uống cạn hết cốc rượu, khiến hai cô gái còn lại lắc đầu lè lưỡi.
- Ha ha ha! Hay lắm! – Tú khỉ cười ha hả - Hai em cùng anh uống chứng kiến, uống đi!
- Đúng rồi, uống chứng kiến đi! – Ông già cười hưởng ứng – Lên miền núi phải uống theo kiểu miền núi đấy nhá!
Hai cô gái chối đây đẩy, nhưng õng ẹo mãi không xong, rốt cuộc rồi cũng phải uống cạn cùng Tú khỉ.
- Tao họ Lý, tên là Văn – Ông già thủng thẳng nói, rồi chỉ tay vào cô con gái – Nó tên là Vân.
- Con là Trần Tiểu Đăng – Tôi nói.
- Gọi là Đăng cuội, bố ạ! – Tú khỉ thêm vào – Nó nói dối như cuội ấy.
- Còn nó là Tú khỉ - Tôi nói – Vì nó hay làm trò khỉ, trông cũng giống khỉ nữa.
- Vâng, không bằng cái trò của mày ban sáng đâu, đồ con khỉ! – Nó giơ cốc rượu về phía tôi dứ dứ. Bọn họ cười ầm.
Săn Cá Thần Săn Cá Thần - Đặng Thiều Quang Săn Cá Thần