Phi Trường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Phần I . 03
rong căn phòng khách nhỏ đôi khi dùng để tiếp những khách VIP, một cô gái mặc đồng phục của nhân viên phòng vé hãng Trans America đang khóc nức nở.
Tanya Livingston cho cô ta ngồi xuống ghế. “Cứ bình tĩnh”, Tanya nói với giọng của người từng trải, “Và không đi đâu vội. Cô sẽ thấy tốt hơn, và khi nào cô bình tĩnh lại, chúng ta có thể nói chuyện”.
Tanya ngồi xuống, vuốt lại chiếc váy đồng phục bó sát của cô. Không có ai khác trong phòng, và âm thanh duy nhất - ngoài tiếng khóc - là tiếng ù ù khe khẽ của máy điều hòa không khí.
Hai người phụ nữ cách nhau khoảng mười lăm tuổi hoặc hơn. Cô gái chưa tới hai mươi, còn Tanya sắp bước vào tuổi bốn mươi. Nhưng nhìn cô ta, Tanya cảm thấy khoảng cách đó lớn hơn nhiều. Cô cho là có lẽ vì cô đã lập gia đình, dù chỉ trong một thời gian ngắn và đã lâu rồi - nhưng dù sao cũng là người đã lập gia đình.
Hôm nay, đây là lần thứ hai cô nghĩ đến tuổi tác của mình. Lần đầu là khi chải tóc sáng nay, cô đã nhìn thấy những sợi tóc bạc trong mái tóc ngắn, màu đỏ rực rỡ của mình. Có nhiều sợi tóc bạc hơn so với lần cô kiểm tra hơn một tháng trước, và cả hai lần nhắc nhở rằng tuổi bốn mươi của mình - là thời điểm một người phụ nữ phải biết mình đang đi đâu và để làm gì - đã đến gần hơn. Rồi cô lại nghĩ: mười lăm năm nữa, con gái của cô sẽ cùng tuổi với cô gái đang khóc kia.
Cô gái, tên là Patsy Smith, cầm lấy chiếc khăn tay mà Tanya đưa cho. Cô nói nghẹn ngào trong nước mắt. “Họ đâu có nói... nghĩa là thô lỗ như vậy... ở nhà... với vợ của họ đâu”.
“Cô muốn nói những hành khách?”
Cô gái gật đầu.
“Một số cũng như vậy”, Tanya nói. “Khi nào cô lập gia đình, Patsy, cô sẽ hiểu, mặc dù tôi hy vọng cô không bị như vậy. Nhưng nếu cô nói với tôi rằng người đàn ông hành xử như tên thô lỗ khi kế hoạch chuyến đi của họ bị chậm trễ, thì tôi đồng ý với cô”.
“Cháu đã hết sức cố gắng... Tất cả chúng cháu đều cố gắng... Cả hôm nay và ngày hôm qua... cả ngày hôm kia... Nhưng họ nói chuyện như là…”
“Cô muốn nói là họ đối xử với các cô như thể các cô là người gây ra cơn bão tuyết. Đặc biệt là gây ra khó khăn cho họ phải không?”
“Đúng vậy... Và đó là người cuối cùng... Trước ông ta, cháu đều làm tốt cả”.
“Chính xác chuyện gì đã xảy ra? Họ gọi tôi khi mọi chuyện xong rồi”.
Cô gái dần dần bình tĩnh lại.
“À... ông ta đã có vé đi chuyến 72, nhưng vì thời tiết chuyến đó bị hủy bỏ. Cháu đã dành cho ông ta một chỗ trên chuyến 114, rồi ông ta lại bị chậm chuyến đó. Ông ta nói ông ta ngồi trong tiệm ăn và không nghe thông báo lên máy bay được gọi”.
“Thông báo cho lên máy bay không phát trong các tiệm ăn”, Tanya nói. “Có một thông báo lớn như vậy, và nó được in trên tất cả các thực đơn”.
“Cháu đã giải thích như thế, thưa bà Livingston, khi ông ta từ cổng ra máy bay quay lại. Nhưng ông ta vẫn khó chịu. Ông ta làm như thể ông ta bỏ lỡ chuyến bay là lỗi của cháu chứ không phải của ông ta. Ông ta nói rằng tất cả chúng cháu đều làm việc không hiệu quả và ngủ gật”.
“Cô có gọi người phụ trách chưa?”
“Cháu đã cố gọi, nhưng ông ấy đang bận. Tất cả chúng cháu đều bận”.
“Rồi sau thế nào?”
“Cháu xếp cho ông ta một chỗ bổ sung, chuyến 2122”.
“Và?”
“Ông ta muốn biết chuyến bay đó chiếu phim gì. Cháu nói tên phim, và ông ta nói rằng ông ta đã xem phim đó rồi. Ông ta tỏ ra khó chịu một lần nữa. Ông ta muốn bộ phim được chiếu trên chuyến bay đầu tiên đã bị hủy. Ông hỏi cháu có thể tìm chuyến bay nào có chiếu bộ phim đầu tiên được không? Trong thời gian đó, có những hành khách khác đang xếp hàng chờ, họ gây áp lực lên quầy của cháu. Một số đã to tiếng nhận xét là cháu chậm chạp lề mề. Vâng, khi ông ta lại lải nhải về bộ phim, đó là khi cháu…” Cô gái do dự. “Cháu nghĩ có cái gì đó bị vỡ”.
Tanya nhắc, “Đó là khi cô ném bảng lịch trình chứ gì?”
Patsy Smith gật đầu khổ sở. Cô dường như sắp khóc một lần nữa. “Vâng. Cháu không biết cháu như thế nào nữa, thưa bà Livingston... Cháu đã ném nó ngay trên quầy. Cháu bảo ông ta có thể tự chọn chuyến nào thì chọn”.
“Tôi có thể nói”, Tanya nói, “Là cô hy vọng ném trúng ông ta”.
Cô gái ngước lên. Thay cho những giọt nước mắt, đã có nét cười. “Ồ, vâng, cháu đã làm đúng như thế”. Cô suy nghĩ, sau đó cười khúc khích. “Giá bà nhìn thấy khuôn mặt của ông ta. Ông ta rất ngạc nhiên”. Gương mặt của cô trở lại nghiêm trọng. “Sau đó, sau đó...”
“Tôi biết những gì xảy ra sau đó. Cô òa lên khóc, đó là một điều hoàn toàn tự nhiên. Cô được đưa đến đây để bình tĩnh lại, và bây giờ, cô ra đón taxi về nhà đi”.
Cô gái trông sửng sốt. “Bà nói thế nghĩa là... chỉ có vậy thôi ạ?”
“Chắc chắn như vậy. Cô mong đợi chúng tôi đuổi việc cô sao?”
“Cháu... Cháu không biết nữa”.
“Chúng tôi có thể đuổi việc cô”, Tanya nói, “Mà chúng tôi không thích điều đó chút nào, Patsy, nếu cô làm điều tương tự một lần nữa. Nhưng cô sẽ không làm vậy nữa phải không? Không bao giờ?”
Cô gái lắc đầu chắc chắn. “Không, cháu sẽ không thế nữa. Cháu không thể giải thích vì sao, nhưng làm như vậy chỉ một lần là đủ”.
“Mọi chuyện kết thúc tại đây. Ngoại trừ việc cô có muốn nghe những gì xảy ra sau khi cô rời khỏi quầy”.
“Vâng, cháu muốn biết”.
“Một người đàn ông ở phía trước. Ông ấy là một trong những người đang xếp hàng, và ông ấy nói rằng ông ấy nghe thấy mọi chuyện. Ông ấy cũng nói rằng ông ấy có một con gái cùng tuổi với cô, và nếu người đàn ông nào nói chuyện với con gái mình giống như cách ông kia nói chuyện với cô, ông ấy sẽ tự tay đấm vào mũi hắn ta. Sau đó người đàn ông thứ hai - một trong những người đang xếp hàng - có để lại tên và địa chỉ của ông, và nói rằng nếu người đàn ông cô đã nói chuyện có bất kỳ loại khiếu nại nào, hãy báo cho ông ấy biết và ông sẽ làm chứng cho những gì thực sự xảy ra”. Tanya mỉm cười. “Vì vậy, cô thấy đấy - cũng còn những người tốt đẹp”.
“Cháu biết”, cô gái nói. “Hiện không có nhiều, nhưng khi ta gặp được một người như thế, những người rất tốt, và tử tế, ta cảm thấy rất muốn ôm lấy ông ấy”.
“Thật không may chúng ta không thể làm điều đó, cũng như chúng ta không thể ném bảng lịch trình vào mặt khách. Công việc của chúng ta là đối xử với tất cả mọi người như nhau, và phải lịch sự, ngay cả khi hành khách bất lịch sự”.
“Vâng, thưa bà Livingston”.
Patsy Smith đúng, Tanya quyết định. Rõ ràng, cô ấy đã không nghĩ đến bỏ việc, như một số cô gái đã làm khi bị những việc tương tự. Thực tế, bây giờ cô ấy đã vượt qua cảm xúc của mình, Patsy dường như có loại nghị lực đó, sẽ hữu ích cho cô ấy trong tương lai.
Tanya nghĩ, chỉ có Chúa mới biết người ta cần nghị lực và kiên nhẫn trong công việc với khách hàng như thế nào, ở bất cứ chức vụ nào.
Như ở phòng vé chẳng hạn.
Cô hiểu rằng những người làm việc ở bộ phận đặt vé trong thành phố cũng bị áp lực cá nhân, thậm chí còn lớn hơn tại sân bay. Kể từ khi cơn bão bắt đầu, các nhân viên phòng vé đã thực hiện hàng nghìn cuộc gọi tư vấn cho hành khách về sự chậm trễ và sắp xếp lại các chuyến bay. Đó là một công việc bàn giấy đáng ghét bởi vì những người mà họ gọi đều nóng tính và dễ dàng cãi lộn. Ảnh hưởng của sự chậm trễ các chuyến bay dường như khơi dậy tính dã man tiềm ẩn. Đàn ông nói chuyện một cách thô lỗ tục tằn với người nữ điện thoại viên, và ngay cả những người lịch sự và nhẹ nhàng vào những thời điểm khác, trở nên khó chịu và không chấp nhận được. Các chuyến bay tới vùng xung quanh New York là tồi tệ nhất. Được biết các nhân viên phòng vé đã từ chối gọi điện thoại khi được phân công thông báo về sự chậm trễ hay hủy bỏ một chuyến bay cho các hành khách bay đến New York, chấp nhận rủi ro cho công việc của họ hơn là phải đối mặt với dòng nước lũ của chửi rủa đang chờ đợi họ. Tanya thường suy đoán không biết New York có sức quyến rũ gì mà người ta hăng hái đâm đầu vào đó như phát cuồng.
Nhưng cô biết khi các trường hợp khẩn cấp hiện nay qua đi, sẽ có đơn thôi việc của các nhân viên các hãng hàng không - trong phòng vé và các nơi khác - với bất cứ lý do gì. Luôn luôn như vậy. Cũng sẽ có một vài trường hợp rối loạn thần kinh được tính, thường là trong số các cô gái trẻ hơn, tâm trạng yếu đuối và nhạy cảm hơn với sự thô bạo của hành khách. Lịch sự kiên trì, ngay cả khi ta đã được rèn luyện, quả là một sự căng thẳng nặng nề.
Mặc dù vậy, cô vui mừng rằng Patsy Smith không là một trong những cô gái như thế.
Có tiếng gõ cửa. Cửa bật mở và Mel Bakersfeld xuất hiện. Ông đi ủng lông và chiếc áo khoác dày trên tay. “Tôi đi ngang qua đây”, ông nói với Tanya. “Tôi có thể ghé lại sau, nếu cô bận”.
“Ở lại đi”. Cô cười đón chào. “Chúng tôi hầu như xong rồi”.
Cô nhìn ông khi ông băng ngang qua phòng đến một chiếc ghế. Trông ông thật mệt mỏi, Tanya nghĩ.
Cô chuyển sự chú ý trở lại cô gái, điền vào một chiếc phiếu, và đưa cho cô gái. “Đưa cái này cho người phụ trách taxi, Patsy, và ông ấy sẽ cho xe đưa cô về nhà. Hãy nghỉ ngơi một đêm, chúng tôi mong cô sẽ trở lại vào ngày mai, tươi sáng và khỏe khoắn”.
Khi cô gái đi rồi, Tanya xoay quanh chiếc ghế của mình đối diện khuôn mặt của Mel. Cô nói rõ ràng, “Chào ông”.
Ông đặt tờ báo vừa mới liếc qua xuống và cười. “Chào cô”.
“Ông có nhận được mẩu thư của tôi chứ?”
“Tôi đến để cảm ơn cô. Mặc dù tôi có thể đến đây mà không cần có mẩu thư đó”. Rồi chỉ vào cánh cửa mà cô gái đã đi ra, ông hỏi, “Tất cả là chuyện gì? Mệt mỏi quá à?”
“Đúng vậy”. Cô nói với ông những gì đã xảy ra.
Mel cười. “Tôi cũng mệt mỏi lắm. Cô làm thế nào cho taxi đưa tôi về được không?”
Tanya nhìn ông tò mò. Đôi mắt màu xanh sáng của cô tỏ rõ sự trung thực. Đầu cô hơi nghiêng, và ánh đèn trên cao phản chiếu màu đỏ nổi bật từ tóc của cô. Bộ đồng phục hàng không bó sát càng tôn thêm dáng vẻ thanh tú của cô… Giống như mọi lần khác, Mel có thể cảm nhận được sự khao khát và sự ấm áp của cô.
“Để tôi nghĩ đã”, cô nói. “Hãy đi taxi về nhà tôi, và hãy để tôi nấu bữa ăn tối. Xem nào, món cừu hầm nhé”.
Ông do dự, cân nhắc các khả năng có thể xảy ra, sau đó miễn cưỡng lắc đầu. “Tôi ước gì có thể làm được như vậy. Nhưng chúng tôi có một số rắc rối ở đây, và sau đó tôi còn phải vào trung tâm thành phố”. Ông đứng dậy. “Dù sao đi nữa, ta hãy đi uống cà phê”.
“Thế cũng được”.
Mel giữ cửa cho cô ra trước, và họ đi vào phòng chờ chính, nhộn nhịp ồn ào.
Cả một biển người vây xung quanh các quầy của hãng Trans America, thậm chí còn đông hơn lúc Mel đến. “Tôi không có nhiều thời gian”, Tanya nói. “Tôi vẫn phải làm việc hơn hai giờ nữa”.
Khi họ đi lách qua các đám đông và các chồng hành lý chất cao, cô đi chậm hơn bình thường để Mel theo kịp. Cô nhận thấy ông khập khiễng hơn mọi khi. Cô thấy mình muốn khoác tay đỡ ông, nhưng cô hiểu rằng không nên thì tốt hơn. Cô đang mặc đồng phục hãng Trans America. Chưa có gì mà những lời đồn đại đã lan truyền nhanh chóng. Gần đây người ta phát hiện hai người có chung ý tưởng dù cả hai làm việc khác cơ quan, và Tanya chắc chắn rằng bộ máy tin đồn của sân bay - hoạt động như một rừng máy điện tín với tốc độ của máy IBM - đã ghi lại. Có lẽ người ta nghĩ rằng cô và Mel đã chung giường với nhau, mặc dù, chuyện đó chưa bao giờ xảy ra.
Họ đi hướng đến cửa hàng cà phê Captain Cloud's ở sảnh trung tâm.
“Về món cừu hầm”, Mel nói. “Có thể ta làm vào một ngày khác được không? Xem nào, ngày kia chẳng hạn?
Lời mời lúc nãy của Tanya làm ông bất ngờ. Mặc dù họ đã hẹn hò nhiều lần - đi uống hoặc ăn tối - cho đến bây giờ cô vẫn chưa mời ông đến thăm căn hộ của cô. Dĩ nhiên, đến đấy chỉ ăn tối mà thôi. Nhưng... luôn luôn có khả năng là có cả chuyện khác.
Gần đây, Mel cảm nhận rằng nếu các cuộc gặp gỡ của họ ở sân bay vẫn tiếp tục, quan hệ của hai người có thể tiến triển tự nhiên và rõ ràng. Tuy nhiên, ông tiến tới thận trọng, bản năng cảnh báo ông rằng quan hệ với Tanya không phải là chuyện tình lãng mạn mà là mối quan hệ đầy xúc cảm sâu sắc cho cả hai. Ông cũng phải xem xét các vấn để riêng của ông với Cindy. Sắp có nhiều việc phải làm nếu họ muốn giải quyết tất cả, và số rắc rối mà một người đàn ông có thể xử lý cùng một lúc là một con số giới hạn. Thật là một nhận xét kỳ lạ, ông nghĩ, rằng khi có một cuộc hôn nhân yên ổn thì dường như chuyện lăng nhăng lại dễ dàng hơn là khi cuộc hôn nhân đang lung lay. Dù sao cũng vậy thôi, lời mời của Tanya có vẻ quá hấp dẫn khó bỏ qua.
“ngày kia là chủ nhật”, cô nhắc. “Nhưng tôi không phải đi làm, và nếu ông có thể rảnh rỗi được, tôi sẽ có nhiều thời gian hơn”.
Mel cười. “Sẽ có nến và rượu vang chứ?”
Ông đã quên mất là ngày kia chủ nhật. Nhưng dù sao đi nữa ông vẫn phải đến sân bay vì ngay cả khi cơn bão qua đi, hậu quả của nó vẫn còn. Với lại chính Cindy cũng nhiều lần tự đi chơi một mình vào ngày chủ nhật, mà không nói với ông câu nào.
Lập tức, Mel và Tanya tách ra khi cô tránh một người đàn ông vội vã, mặt tươi như hoa, theo sau là một công nhân với chiếc xe đẩy chất đầy hành lý, trên cùng là các túi đựng gậy chơi golf và vợt tennis. Số hành lý này sắp bay xa về phương nam, Tanya nghĩ vẻ ghen tị.
“Đồng ý”, cô nói khi họ lại đi bên nhau. “Sẽ có nến và rượu vang”.
Khi họ đi vào tiệm cà phê, một nữ tiếp viên nhanh nhẹn nhận ra Mel và đi trước dẫn ông đến một chiếc bàn nhỏ ở phía sau, có bảng ghi ĐÃ ĐẶT TRƯỚC, thường được dành riêng cho các nhân viên sân bay. Lúc ngồi xuống, ông vấp nhẹ nên phải nắm lấy cánh tay của Tanya. Đang quan sát cả hai người, đôi mắt người nữ tiếp viên chớp nhẹ với một nụ cười nửa miệng. Bộ máy tin đồn đang chờ một bản tin mới, Tanya nghĩ.
Lớn tiếng, cô nói, “Có bao giờ ông thấy đông như vậy chưa? Theo tôi nhớ thì hôm nay là cuồng loạn nhất trong ba ngày qua”.
Mel liếc nhìn xung quanh quán cà phê đang bị nhồi nhét, sự hỗn loạn của các giọng nói bị ngắt quãng bởi tiếng cốc đĩa va chạm nhau. Ông gật đầu về hướng cánh cửa mà họ có thể nhìn thấy cả một biển người đang dâng trào, di chuyển. “Nếu cô nghĩ rằng đêm nay là một biển người, hãy chờ cho đến khi phiên bản dân sự của máy bay C-5A được đưa vào sử dụng”.
“Tôi biết - chúng tôi có thể đủ sức đương đầu với 747, nhưng một nghìn hành khách đến cùng một lúc tại quầy check-in thì... Chúa ơi!” Tanya rùng mình. “Ông có thể tưởng tượng cảnh họ nhận hành lý giống như cái gì không? Thậm chí tôi còn không muốn nghĩ về chuyện đó”.
“Nhiều người khác cũng không muốn nghĩ về chuyện đó - những người đúng ra cần phải suy nghĩ về chuyện đó, ngay bây giờ”. Ông cảm thấy vui vẻ nhận ra rằng cuộc nói chuyện của họ đã bị lôi cuốn vào ngành hàng không. Máy bay và các hãng hàng không tạo nên niềm đam mê của Tanya, và cô thích nói chuyện về chúng. Do đó Mel đã làm như vậy, đó là một trong những lý do ông rất thích công ty của cô.
“Những ai không nghĩ đến chuyện đó?”
“Đó là những người kiểm soát chính sách trên mặt đất - sân bay và giao thông trên không. Hầu hết họ đều hành động như thể máy bay của ngày hôm nay sẽ bay mãi mãi. Họ dường như tin rằng nếu tất cả mọi người cứ ngồi yên và bình thản thì các máy bay lớn, mới, sẽ biến mất và không làm phiền chúng ta. Bằng cách đó chúng ta không cần phải cải tạo các hệ thống phục vụ dưới đất”.
Tanya trầm ngâm, “Nhưng có rất nhiều công trình được xây dựng tại các sân bay lắm mà. Đi đâu cũng thấy”.
Mel mời cô một điếu thuốc và cô lắc đầu từ chối. Ông đốt một điếu trước khi trả lời.
“Phần lớn việc xây dựng đang diễn ra là chắp vá - để cải tạo và mở rộng các sân bay được xây dựng từ những năm 1950 hoặc đầu những năm 60. Những cái ít ỏi đó không phải là nhìn xa trông rộng. Có những trường hợp ngoại lệ - như Los Angeles; Tampa ở Florida, và Dallas - Fort Worth, đó sẽ là những sân bay đầu tiên trên thế giới sẵn sàng cho các máy bay phản lực khổng lồ mới và máy bay siêu âm. Kansas City, Houston, và Toronto trông cũng tốt; San Francisco đã có kế hoạch, mặc dù nó có thể bị nhận chìm vì lý do chính trị. Tại Bắc Mỹ không còn ấn tượng nào khác nữa”.
“Còn châu Âu thế nào?”
“Châu Âu thì bình thường”, Mel nói, “ngoại trừ Paris - sân bay Nord mới thay thế Le Bourget là sân bay tốt nhất. London là loại hỗn độn kém hiệu quả mà chỉ có người Anh mới có thể tạo được”. Ông tạm dừng, xem xét. “Mặc dù vậy, chúng ta không nên phê phán các nước khác, tình hình ở ta đã đủ xấu. New York thật là đáng sợ, ngay cả với những thay đổi đang được thực hiện tại Kennedy; đơn giản là không đủ vùng trời bên trên New York - Tôi đang nghĩ đến việc sắp tới sẽ đi đến đó bằng tàu hỏa. Washington DC, đang lúng túng - sân bay quốc gia Washington là một lỗ đen Calcutta [3]; nhưng Dulles là một bước tiến khổng lồ. Và vào một ngày nào đó Chicago sẽ thức dậy để thấy rằng nó đã chậm mất hai mươi năm”. Ông dừng lại, xem xét. “Cô có nhớ vài năm trước đây, khi các máy bay phản lực đầu tiên bắt đầu bay - thì ở các sân bay được thiết kế cho máy bay DC-4 và Constellation đã xảy ra tình trạng như thế nào không?”
“Tôi nhớ”, Tanya nói. “Tôi đã làm việc tại một sân bay như vậy. Vào những ngày bình thường người ta không thể di chuyển vì các đám đông; còn vào những ngày bận rộn người ta không thể thở được. Chúng tôi thường nói đùa rằng nó giống như là người ta quay phim đại cảnh trên sân chơi cát của trẻ con”.
“Cái sẽ đến trong những năm 1970”, Mel dự đoán, “Là là tình hình sẽ tệ hơn, tồi tệ hơn rất nhiều. Và không chỉ những dòng người tắc nghẽn. Chúng ta cũng sẽ bị nghẹt thở về những thứ khác”.
“Chẳng hạn như những thứ gì?”
“Các tuyến hàng không và kiểm soát không lưu là một, nhưng đó là cả một câu chuyện khác. Điều thực sự lớn, mà hầu hết các nhà thiết kế sân bay chưa nắm bắt được là chúng ta đang chuyển nhanh chóng về hướng này - khi ngành vận tải hàng không lớn hơn số lượng hành khách. Điều này xảy ra tương tự với mọi loại phương tiện giao thông vận tải, bắt đầu từ thuyền gỗ. Lúc đầu, người ta chở người là chính, cộng với một ít hàng hóa, nhưng rồi dần dần, hàng hóa nhiều hơn người. Trong ngành hàng không chúng ta đang gần với điều đó hơn bao giờ. Khi nào vận chuyển hàng hóa trở nên hàng đầu - điều đó sẽ xảy ra trong mười năm tới hoặc hơn một chút - rất nhiều ý tưởng về sân bay hiện tại của chúng ta sẽ lỗi thời. Nếu cô muốn có một dấu hiệu của sự chuyển biến đó, hãy xem một số thanh niên đang làm việc trong bộ máy hành chính của các hãng hàng không bây giờ. Cách đây không lâu, hầu như không ai muốn làm việc trong các phòng vận chuyển hàng hóa; đó là công việc thầm lặng ít người biết đến; công việc với hành khách quyến rũ hơn. Chuyện đó không còn nữa! Bây giờ thanh niên đang hướng về vận tải hàng không. Họ nhận ra tương lai và khả năng thăng tiến nhanh đang ở hướng đó”.
Tanya cười. “Nghĩa là tôi đã lạc hậu vì thích làm việc với con người. Còn hàng hóa thì dù sao...”
Cô tiếp viên đến bàn của họ. “Các món đặc biệt hết mất rồi, và nếu khách tiếp tục đông hơn nữa trong đêm nay, sẽ không còn món gì nữa”.
Họ đặt cà phê, Tanya món bánh mì nướng quế, và Mel một bánh sandwich trứng chiên.
Khi cô phục vụ đi rồi, Mel cười. “Tôi đoán cô nghĩ tôi bắt đầu một bài diễn văn. Tôi xin lỗi”.
“Có lẽ ông cần thực tập”. Cô nhìn ông tò mò. “Gần đây ông không diễn thuyết nhiều”.
“Tôi không còn là Chủ tịch Hội đồng điều hành các sân bay nữa. Tôi không phải đi Washington nhiều, hoặc những nơi khác cũng không”. Nhưng đó không phải là lý do ông thôi không diễn thuyết nữa và được ít tiếng tăm hơn trong mắt công chúng. Ông ngờ rằng Tanya cũng biết điều đó.
Thật kỳ lạ, một bài phát biểu của của Mel đã bắt đầu mang họ lại với nhau. Tại một cuộc họp hiếm hoi do các hãng hàng không tổ chức, ông đã nói chuyện về sự phát triển sắp tới của ngành hàng không, và sự tụt hậu của dịch vụ mặt đất so với tiến bộ trong không trung. Ông đã sử dụng cuộc họp như là một dịp diễn tập cho một bài diễn văn ông dự định đọc tại một diễn đàn quốc gia một tuần sau đó. Tanya là một đại diện của hãng Trans America, và ngày hôm sau đã gửi ông một mẩu thư toàn chữ thường của cô:
ông b.
1 dvăn vĩ đại. tất cả nô lệ mặt đất chúng tôi
hài lòng với ô vì thừa nhận các nhà hoạch định
chính sách sân bay đang ngủ trên các bản vẽ.
ai đó cần phải nói ra. ô để nghị
ai? dvăn sẽ sinh động hơn nếu
ít nói về kỹ thuật, nh` hơn về con người...
hành khách, một khi ngồi trong bụng
(máy bay hay cá voi, nếu đen đủi?)
chỉ nghĩ về bản thân, chứ không nghĩ gì nữa.
tôi cá là orville/ wilbur [4] cũng cảm thấy như vậy
một khi rời khỏi mặt đất. phải kh^g?
tl
Mẩu thư không chỉ làm ông buồn cười, mà còn làm ông phải suy nghĩ. Đúng như vậy, ông nhận ra - ông đã tập trung hơn vào các sự kiện và hệ thống máy móc, loại trừ vai trò của con người. Ông sửa lại bài diễn văn của mình, chuyển sự nhấn mạnh như Tanya để nghị. Kết quả là bài diễn văn của ông thành công rực rỡ chưa từng thấy. Người ta hoan hô ông nhiệt liệt và được trích dẫn rộng rãi trên báo chí quốc tế. Sau đó ông đã gọi điện cho Tanya để cảm ơn. Từ đó họ bắt đầu tìm cách gặp nhau.
Những suy nghĩ về tin nhắn đầu tiên của Tanya nhắc nhở ông về mẩu thư cô đã gửi tối nay. “Tôi đánh giá cao lời nhắc về báo cáo của tiểu ban chống tuyết, dù tôi tò mò cô đã làm như thế nào thấy nó trước tôi”.
“Đâu có gì bí ẩn. Nó được đánh máy trong văn phòng hãng Trans America. Tôi thấy cơ trưởng Demerest của chúng tôi kiểm tra nó, và cười như nắc nẻ”.
“Vernon đưa cho cô xem?”
“Không, nhưng ông ta đã trải nó ra, còn tôi chuyên nghiệp về đọc ngược. À, nhắc mới nhớ, ông chưa trả lời câu hỏi của tôi: Tại sao ông em rể của ông không thích ông?”
Mel nhăn nhó. “Tôi đoán hắn ta cũng biết tôi không ưa gì hắn ta”.
“Nếu ông muốn”, Tanya nói, “Ông có thể nói cho anh ta ngay bây giờ. Người đàn ông vĩ đại ấy đang ở đàng kia”. Cô hất đầu về phía quầy thu ngân, và Mel quay đầu lại.
Cơ trưởng Vernon Demerest của hãng Trans America đang tính tiền, là một người vai rộng, gương mặt nổi bật, cao hơn hẳn những người khác xung quanh. Anh ta mặc bộ quần áo chính thức của hãng, ngoài khoác áo jacket vải tweed hiệu Harris và quần ủi không một nếp nhăn, nhưng vẫn toát ra ngoài một ấn tượng của quyền lực - giống như một vị tướng quân đội chính quy, tạm thời trong bộ quần áo dân sự, Mel nghĩ. Gương mặt mạnh mẽ, quý phái của Demerest không cười khi anh ta nói chuyện với một cơ trưởng mặc đồng phục có bốn vạch vàng trên tay áo của Trans America - người đi cùng với anh ta. Điều đó nói rằng Demerest đang đưa ra các chỉ dẫn; người kia gật đầu. Cơ trưởng Demerest liếc nhanh xung quanh cửa hàng cà phê và, trông thấy Mel và Tanya, khẽ gật đầu chào. Sau đó, xem đồng hồ, và với một từ cuối cùng cho người cơ trưởng còn lại, anh ta đi thẳng ra ngoài.
“Anh ta đang vội”, Tanya nói. “Mặc dù anh ta đi đâu chăng nữa, cũng không còn nhiều thời gian. Cơ trưởng D. sắp bay Chuyến Hai đi Rome đêm nay”.
Mel mỉm cười. “Chuyến Du thuyền vàng?”
“Chính thế. Tôi thấy ông đã đọc quảng cáo của chúng tôi, thưa ngài”.
“Thật khó để không đọc nó”. Mel nhận ra, cũng như hàng triệu người khác, những người hâm mộ trang giữa bốn màu trong các tạp chí Life, Look, Post, và các tạp chí quốc gia khác, rằng Chuyến Hai của hãng Trans America - Du thuyền vàng - là chuyến bay lịch sự, sang trọng, uy tín của hãng. Ông cũng biết rằng chỉ có các cơ trưởng cao cấp nhất mới được chỉ huy nó.
“Có lẽ tôi đồng ý rằng Vernon là một trong những phi công tốt nhất còn lại”, Mel nói.
“Ồ thực vậy. Tốt nhất và kiêu ngạo nhất”. Tanya do dự, sau đó tâm sự, “Nếu ông có tâm trạng để buôn chuyện, ông không phải là người duy nhất phiền muộn về ông em rể của ông. Tôi nghe một trong những thợ máy của chúng tôi nói cách đây không lâu, ông ta tiếc rằng không còn máy bay cánh quạt nữa bởi vì ông ta luôn hy vọng cơ trưởng Demerest ngày nào đó sẽ rơi vào gầm cánh quạt”.
Mel nói mạnh, “Đó là một suy nghĩ khá độc ác”.
“Tôi đồng ý. Về ý kiến cá nhân, tôi thích những gì ông Youngquist, chủ tịch của chúng tôi, có trách nhiệm phải nói. Tôi hiểu các chỉ dẫn của ông về cơ trưởng Demerest là: Giữ tên con hoang kiêu căng đó đừng chạm vào sợi lông nào của tôi, nhưng xếp chỗ cho tôi trên chuyến bay của hắn”.
Mel cười khúc khích. Ông biết cả hai người, ông cảm thấy chắc chắn rằng câu nói hóm hỉnh kia là sự thật. Ông nhận ra rằng ông không cần phải hạ mình để bị cuốn vào một cuộc đối thoại về Vernon Demerest, nhưng tin về bản báo cáo công kích và tác dụng phiền toái của nó vẫn làm ông khó chịu. Ông tự hỏi không biết tên em rể đi đâu vào lúc này, chắc có liên quan đến những cuộc phiêu lưu tình ái nào đó - nghe đồn như là có rất nhiều. Nhìn về phía sảnh trung tâm, Mel thấy cơ trưởng Demerest đã bị nuốt chửng trong đám đông bên ngoài.
Bên kia bàn, Tanya vuốt váy của cô với một cử chỉ nhanh nhẹn mà Mel nhận thấy và rất thích từ lâu. Đó là một thói quen nữ tính và nhắc rằng chỉ một vài phụ nữ trông có vẻ đẹp hơn trong bộ đồng phục. Còn thông thường bộ đồng phục dường như có tác dụng làm mất nữ tính, nhưng với Tanya thì ngược lại.
Mel biết một số hãng hàng không cho phép các phụ trách hành khách cao cấp của họ không phải mặc đồng phục, nhưng Trans America yêu cầu các lãnh đạo của hãng chấp nhận bộ đồng phục màu xanh da trời và vàng. Hai vạch vàng viền trắng trên cổ tay áo của Tanya chứng tỏ chức vụ và thâm niên của cô.
Như đoán được suy nghĩ của ông, cô thổ lộ, “Có lẽ tôi sắp được thoát khỏi bộ đồng phục này”.
“Tại sao?”
“Ông trưởng ban vận chuyển (TBVC) của chúng tôi được thuyên chuyển đến New York. Phó TBVC sẽ lên thay, và tôi đã xin thay vào chỗ Phó TBVC của anh ta”.
Ông nhìn cô chăm chú với vẻ ngưỡng mộ và tò mò. “Tôi tin rằng cô sẽ nhận được chức vụ đó. Và chức vụ đó cũng không phải là chức vụ cuối cùng”.
Cô nhướn mày nhìn ông. “Ông nghĩ rằng tôi có thể làm đến phó chủ tịch hãng không?”
“Tôi tin là có thể. Trở thành thành viên hội đồng quản trị, nếu đó là điều cô muốn”.
Tanya nói nhẹ nhàng, “Tôi không chắc chắn là tôi muốn gì, hay không”.
Cô phục vụ mang những món họ đặt đến. Khi chỉ còn lại hai người, Tanya nói: “Đôi khi những cô gái của chúng tôi không có nhiều lựa chọn. Nếu người ta không hài lòng với công việc cho đến khi nghỉ hưu - mà rất nhiều người trong chúng ta không được - cách duy nhất là leo lên cao”.
“Thế cô loại trừ cả việc lấy chồng sao?”
Cô chọn một miếng bánh mì nướng quế. “Tôi không loại trừ nó. Nhưng tôi đã bị hỏng một lần rồi, và có thể hỏng lần nữa. Bên cạnh đó, không có nhiều người - những người thích hợp - chấp nhận cô dâu cùng với con cô ta”.
“Cô có thể tìm thấy một ngoại lệ”.
“Nếu vậy chắc tôi có thể thắng cả giải đua ngựa Ireland. Nói về kinh nghiệm, Mel thân yêu, tôi có thể cho ông biết rằng người đàn ông thích phụ nữ của họ không có gánh nặng. Hãy hỏi ông chồng cũ của tôi về chuyện đó. Nếu ông có thể tìm ra anh ta, còn tôi không thể”.
“Anh ta bỏ cô sau khi sinh con à?”
“Chúa ôi, không! Nếu vậy, Roy sẽ có thêm sáu tháng trách nhiệm. Tôi nhớ rằng đó là một ngày thứ năm. Tôi bảo anh ấy tôi đã mang thai, tôi không thể im lặng hơn được nữa. Ngày thứ sáu, khi tôi đi làm về, quần áo của Roy không còn. Kể cả Roy”.
“Cô đã không gặp anh ta kể từ đó?”
Cô lắc đầu. “Cuối cùng, điều đó làm cho việc ly hôn đơn giản hơn nhiều - đào ngũ, không một lời giải thích như những người phụ nữ khác. Dù vậy, tôi cũng có được sự công bằng. Roy không phải xấu hoàn toàn. Anh ta không rút tiền trong tài khoản chung của chúng tôi, mặc dù anh ta có thể làm như vậy. Tôi phải thừa nhận là đôi khi tôi tự hỏi có phải đó là do lòng tốt, hay là do anh ta quên. Dù sao đi nữa, tôi đã có tất cả tám mươi dollar cho riêng mình”.
Mel nói, “Trước đây cô chưa bao giờ nói đến điều đó”.
“Tôi nên nói hay sao?”
“Để cảm thông, có thể lắm chứ”.
Cô lắc đầu. “Nếu ông hiểu tôi hơn, ông nên biết lý do tôi nói bây giờ là bởi vì tôi không cần sự đồng cảm. Tất cả mọi thứ đã tiến triển tốt đẹp”. Tanya mỉm cười. “Tôi thậm chí có thể trở thành nữ phó chủ tịch hãng hàng không. Ông vừa nói như vậy mà”.
Bên bàn kế cận, một phụ nữ nói lớn tiếng, “G… Gừ! Xem mấy giờ rồi!”
Tự nhiên, Mel xem đồng hồ. Từ khi ông chia tay Danny Farrow tại Phòng chỉ huy chống tuyết đã bốn mươi lăm phút. Vội vàng đứng dậy, ông nói với Tanya, “Đừng đi đâu. Tôi phải gọi điện thoại một chút”.
Có một máy điện thoại tại quầy thu ngân, và Mel gọi vào một trong những số không có trong danh bạ của Phòng chỉ huy chống tuyết. Nghe giọng nói của Danny Farrow, “Hãy giữ máy”, một vài giây sau đó Danny nói.
“Tôi sắp gọi cho ông”, Danny nói. “Tôi chỉ có một báo cáo về chiếc 707 bị mắc kẹt của hãng Aéreo-Mexican”.
“Tiếp tục đi”.
“Ông có biết những người Mexico yêu cầu được hãng TWA giúp đỡ?”
“Có”.
“Vâng, họ đã có xe tải, xe cần cẩu, và chỉ có Chúa mới biết có thêm những máy móc gì nữa ngoài đó bây giờ. Đường băng và đường lăn bị chặn hoàn toàn, nhưng họ vẫn chưa nhúc nhích được chiếc máy bay chết tiệt. Tin mới nhất là hãng TWA đã cho gọi Joe Patroni”.
Mel thừa nhận, “Tôi vui mừng khi nghe tin đó, mặc dù tôi mong họ thực hiện điều đó sớm hơn”.
Joe Patroni là Trưởng ban bảo trì cho hãng TWA tại sân bay, và là một chuyên gia giải quyết tình trạng khẩn cấp bẩm sinh. Anh ấy cũng là người rất tháo vát, năng động và là bạn thân thiết của Mel.
“Rõ ràng họ đã cố gắng tìm Patroni ngay”, Danny nói. “Nhưng anh ta đã về nhà và người ta gặp khó khăn trong việc tiếp cận anh ta. Có vẻ có rất nhiều đường dây điện thoại bị hỏng vì cơn bão”.
“Nhưng bây giờ anh ta đã biết chưa? Ông có chắc không?”
“Hãng TWA báo là chắc chắn. Họ nói rằng anh ta đang trên đường đi”.
Mel tính toán. Ông biết rằng Joe Patroni sống ở Glen Ellyn, cách sân bay khoảng hai mươi lăm dặm, và ngay cả trong điều kiện lái xe lý tưởng, hành trình mất bốn mươi phút. Tối nay, với những con đường bị phủ tuyết và giao thông như rùa bò, người trưởng ban bảo trì may mắn lắm cũng phải mất gấp đôi thời gian đó.
“Nếu có người nào có thể di chuyển chiếc máy bay đó tối nay”, Mel thừa nhận, “Chỉ có thể là Joe thôi. Nhưng không có nghĩa là mọi người khoanh tay ngồi chờ anh ta đến. Hãy nói cho mọi người rõ rằng chúng ta cần đường băng 3-0 được đưa vào sử dụng, và phải khẩn trương”. Cũng như nhu cầu hoạt động, ông nhớ lại một cách không vui về các chuyến bay vẫn phải cất cánh trên Meadowood. Ông tự hỏi liệu cuộc họp cộng đồng mà người chỉ huy Tháp KSKL đã báo cho ông, đã kết thúc chưa.
“Tôi đã nói với họ”, Danny khẳng định. “Tôi sẽ nhắc lại lần nữa. À, có tin tốt hơn một chút - chúng tôi đã tìm được chiếc xe tiếp phẩm của hãng United”.
“Người lái xe có sao không?”
“Hắn đã bất tỉnh dưới tuyết. Động cơ vẫn chạy, và có khí carbon monoxide như chúng tôi dự đoán. Nhưng họ có một máy thở cho hắn, và hắn sẽ tốt thôi”.
“Tốt! Tôi sẽ ra sân bay ngay bây giờ để tự kiểm tra. Tôi sẽ gọi điện thoại vô tuyến cho anh từ ngoài đó”.
“Trùm kín vào”, Danny nói. “Tôi thấy đêm nay là một đêm thật tệ hại”.
Khi Mel trở lại, Tanya đang chuẩn bị đứng dậy.
“Chờ một chút”, ông nói, “Tôi cũng đi”.
Cô chỉ chiếc bánh sandwich mà ông chưa đụng đến. “Thế còn bữa ăn tối? Nếu cái đó được gọi là bữa ăn tối”.
“Lúc này đó là bữa ăn tối”. Ông cắn một miếng to, vội vàng hớp cà phê, và lấy áo choàng ngoài. “Dù sao đi nữa, tôi sắp ăn tối trong thành phố”.
Khi Mel trả tiền, có hai nhân viên phòng vé của hãng Trans America bước vào cửa hàng cà phê. Một người là người phụ trách mà Mel đã nói chuyện hồi nãy. Quan sát thấy Tanya, ông ta bước tới.
“Xin lỗi ông Bakersfeld... Bà Livingston, ông TBVC đang tìm bà. Ông ta có một vấn để khác”.
Mel nhét tiền thừa vào túi. “Để tôi đoán xem. Có ai đó đã ném một bảng lịch bay nữa chứ gì”.
“Không, thưa ngài”. Người nhân viên cười toe toét. “Tôi nghĩ nếu tối nay có người nào ném nữa thì nó là tôi. Có một hành khách đi lậu vé trên chuyến bay 80 từ Los Angeles”.
“Tất cả có vậy thôi?” Tanya ngạc nhiên. Hành khách đi lậu vé - dù tất cả các hãng hàng không đều bị - hiếm khi là một vấn để lớn.
“Tôi nghe thấy”, người nhân viên nói, “Tên này là một tên xuất sắc. Có một tin nhắn qua radio của cơ trưởng, và một đội bảo vệ đã đi ra cổng máy bay đến. Dù sao đi nữa, thưa bà Livingston, có bất cứ các rắc rối nào là người ta đều gọi cho bà”. Với một cái gật đầu thân thiện, ông ta đi lại chỗ người bạn đồng hành của ông ta.
Mel đi với Tanya từ cửa hàng cà phê vào trong sảnh trung tâm. Họ dừng lại nơi chiếc thang máy sẽ đưa Mel xuống tầng hầm, nơi đậu xe của ông.
“Lái xe cẩn thận ở ngoài đó”, cô nhắc. “Đừng đi vào đường đi của bất kỳ máy bay nào”.
“Nếu tôi làm như vậy, tôi đảm bảo rằng cô sẽ biết ngay”. Ông mặc chiếc áo choàng ngoài nặng vào. “Vị hành khách lậu vé của cô nghe thú vị thật. Tôi sẽ cố gắng ghé qua trước khi tôi ra về, để tìm hiểu tại sao họ ầm ĩ lên vì chuyện đó”. Ông do dự, sau đó thêm vào, “Nó cho cho tôi lý do để gặp cô một lần nữa đêm nay”.
Họ đứng gần sát nhau. Hai người như một, bước đến, và chạm tay nhau. Tanya nói nhẹ nhàng, “Ai lại cần lý do chứ?”
Trong thang máy đi xuống, ông vẫn có thể cảm thấy sự êm ái ấm áp của thân hình cô, và giọng nói của cô.
 Phi Trường  Phi Trường - Arthur Hailey  Phi Trường