Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phan Kim Liên Trọng Sinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3: Báo Ân Nhận Nghĩa Huynh
C
huyển ngữ ♥ Nhã Vy
Lạc Man bị tiếng ồn ầm mỹ bên ngoài đánh thức.
Nàng đá văng cái chăn trên người ra, ngẩn người nhìn nóc nhà.
Có thể đá văng chăn, xem ra chuyện hôm qua không phải ảo giác, tuy không biết nguyên cớ do đâu nhưng nàng quả thực biến thành Phan Kim Liên rồi, là Phan Kim Liên đã bị Võ Đại Lang mua. Thực ra mà nói, đối với việc biến thành người đàn bà tiếng xấu đầy mình trong lịch sự này nàng không để ý chút nào, nhưng nàng để ý việc Phan Kim Liên cuối cùng sẽ chết trên tay Võ Tòng!
Nghĩ đến cảnh Võ Tòng đâm một dao vào Phan Kim Liên trên TV thuở ấy, Lạc Man cảm thấy tim ân ẩn đau. Nàng vất vả lắm mới có được thân xác này, vất vả lắm mới lại cảm giác được lạnh nóng, có thể nói chuyện với người khác, đừng có hòng mà biến nàng thành quỷ lần nữa!
Ai muốn nàng chết, nàng sẽ khiến kẻ đó chết trước! Lạc Man hung dữ vuốt ngực.
“Cô nương, nàng đã tỉnh chưa…” Bên ngoài rèm, một bóng người thấp bé như ẩn như hiện.
Lạc Man nắm chặt tay, khẽ rũ mắt: “Tỉnh rồi.”
“Ừ.” Võ Đại Lang yên lòng, cũng không có ý định đi vào. “Ta phải ra ngoài bán bánh rồi! Đồ ăn trong nồi, nàng tự lấy ăn nhé.”
Cảm giác được thiện ý của hắn, Lạc Man mỉm cười: “Muội biết rồi.”
Thấy nàng không có việc gì, Võ Đại Lang quay người về gia nhà chính, quải quai gánh ra ngoài.
Lạc Man lắng tai nghe, đợi đến lúc tiếng đóng cửa vang lên, rốt cục cũng không nhịn được nữa mà nhảy dựng lên, ngay cả giày cũng chưa kịp mang mà chạy ào ra sân.
Trời vừa tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa ló dạng, lúc này đang là tiết đầu hạ, trên nhánh cây đã nhú vài ngọn xanh biếc, trong không khí còn đượm mùi thơm của cỏ.
Lạc Man dang rộng hai tai, dùng sức hít thở vài cái, không khí trong trẻo tràn vào thân thể mang lại một cảm giác mát lạnh.
Cuối cùng cũng đã sống lại rồi!
Lạc Man chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, nước mắt lại chực rơi. Nào ai biết mười năm nay nàng cực cổ thế nào, bị nhốt nơi Cổ phủ, ngày ngày nhìn người khác bận rộn, vui buồn giận hờn chỉ có mình mình hay, mình mình biết, nhìn thấy được mà không sờ được, nói không ai nghe. Cho dù không chết hoàn toàn, với nàng cũng chỉ như một sự trừng phạt mà thôi.
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Ngay lúc nàng sắp tuyệt vọng buông tay đến nơi, trời đất lại đưa đẩy làm sao mà ban cho nàng một thân thể!
Lạc Man vui mừng cảm nhận tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ của mình, nhìn quanh một chút, tâm tình vui mừng phấp phới.
Nàng phải sống, hơn nữa còn phải sống thật tốt!
Lạc Man chưa từng có cảm giác kiên quyết như vậy bao giờ!
Múc một ít nước lạnh trong giếng rửa mặt xong, Lạc Man hứng thú tới phòng bếp, lửa trên bếp đã tắt, bên trên có một cái nồi đậy kín mít.
Mở nắp nồi ra, bên trong còn chừa lại hai chiếc bánh.
Đã cả thập niên không ăn rồi, Lạc Man vui mừng khấp khởi hai tay cầm lấy hai cái, trái gặm phải cắn, chỉ cảm thấy đây là thứ đồ ăn ngon nhất trần đời.
Ăn mấy miếng, cái bánh đã hết veo, Lạc Man chịu khó cầm lấy chổi quét tước dọn dẹp.
Trước tiên là đưa chăn, mền đi phơi nắng, sau đó quét rác, rồi lại lau bàn.
Bẵng đi đã tới trưa, Võ Đại Lang lo cho vết thương của Phan Kim Liên nên dọn quán về nhà sớm.
Ai ngờ vừa vào cửa đã sợ ngây người.
Trong nhà vô cùng sạch sẽ, cả một hòn đá cũng không có, chỗ hai cây đại thụ có buộc một sợi dây thừng, bên trên đang treo chăn, mền.
Bên cạnh đó, Phan Kim Liên đang cúi người chà rửa hòn đá bên cạnh giếng, nhìn thấy y đi vào liền nở nụ cười còn sáng lạn hơn mặt trời: “Huynh về rồi!”
Võ Đại Lang cảm thấy nụ cười của nàng thực tươi sáng, nhìn bậc thang bụi cửa không có lấy một hạt bụi, y vô thức co bàn chân dính đầy bùn đất, lắp bắp nói: “Cô nương à, cơ thể nàng còn chưa khỏe, để đó ta làm được rồi…”
Rõ là nhà mình ở hơn mười năm rồi, sao y lại có cảm giác khép nép như làm khách nhà người vậy nè?
Phan Kim Liên vừa ra sức chà, vừa nói: “Không sao, muội không sao rồi…” Nàng quả thật là nói thật, tuy đầu còn hơi đau nhưng đối với nàng mà nói, bất kể đau đớn hay mệt mỏi đều là cảm giác tuyệt vời, có thể lần nữa chạm vào những thứ này, trong lòng nàng vui mừng khôn xiết.
Đối diện với nữ nhân đang chịu khó làm này làm kia, bản thân đứng đó lại không biết làm sao, mặt Võ Đại Lang đỏ như gấc chín, vội chà chà tay: “Cô nương à, cái này… không được đâu…”
Lạc Man ngẩng đầu, chăm chú nhìn y: “Ân nhân cứ gọi muội là Tiểu Man đi! Ân nhân có ơn cứu mạng, Tiểu Man cả đời sẽ không quên. Nếu ân nhân không chê, Tiểu Man gọi ân nhân một tiếng đại ca. Đại ca có ơn hồi sinh, Tiểu Man cho dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp đại ca!”
Võ Đại Lang ngẩn người, tuy thân thể y tàn tật nhưng cũng không ngốc, tuy ban đầu y mua Phan Kim Liên với ý muốn lấy về làm vợ, nhưng dưa hái xanh không ngọt, nếu nàng không muốn, y cũng sẽ không miễn cưỡng.
Võ Đại Lang là người phúc hậu, mấy câu nói đã hiểu ý Lạc Man, y cứu nàng, nàng nguyện báo đáp, nhưng không phải là báo đáp kiểu gả cho y. Mặc dù có thất vọng, nhưng điều kiện mình thế này, y cảm thấy Lạc Man có chướng mắt y cũng là chuyện bình thường, sống trên đời cứu giúp nhau là lẽ thường, cần gì phải nói chuyện ơn nghĩa!
Võ Đại Lang nhanh chóng nghĩ thông suốt, cười nói: “Tiểu Man sao? Hình như tên muội là Phan Kim Liên mà?”
Thấy hắn không ngại, Lạc Man vui vẻ nheo mắt lại: “Trước khi muội vào Cổ gia có tên là Lạc Man, Phan Kim Liên là tên chủ nhà đặt thôi.”
Làm nô bộc người ta, mạng cũng không phải của mình nữa, huống chi là tên. Võ Đại Lang ưu tư gật đầu.
“Đúng rồi, đại ca. Huynh nhanh đi nấu cơm đi! Muội đói bụng mất rồi…” Lạc Man cười tủm tỉm nói, cái khác nàng còn làm được, chứ nấu nước thì trước giờ nàng chưa từng làm qua, không dám làm nhục dạ dày của mình, hay là cứ để huynh ấy làm đi thôi!
“À! Được được!” Cuối cùng cũng phát hiện ra công dụng của mình, Võ Đại Lang vô cùng vui vẻ, hớn hở đáp lời rồi vào phòng bếp nấu cơm.
Lạc Man nở nụ cười rồi cúi đầu làm việc tiếp. Nàng nghĩ mãi tới trưa, cảm thấy bi kịch của Phan Kim Liên suy cho cùng cũng là bắt đầu từ lúc gả cho Võ Đại Lang, nếu nàng trở thành muội muội của Võ Đại Lang, vậy sau này nàng có chấm được nam nhân tốt nào đó cũng sẽ chẳng liên quan gì tới Võ Tòng nữa đúng không?!
Dưới ánh mặt trời, Lạc Man ngâm nga khúc hát gì đó, khóe miệng treo ý cười, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu lên ngũ quan của nàng, tăng thêm mấy phần sáng sủa, xinh đẹp động lòng người.
Võ Đại Lang đi ra khỏi bếp thấy hình ảnh như vậy, trong lòng khẽ rung động.
Chỉ là mình dáng người thấp bé, bề ngoài dọa người như vậy, muội muội chướng mắt mình là đương nhiên. Nhưng đệ đệ Võ Nhị Lang của y thân cao tám thước, tướng mạo đường đường, phối với Phan Kim Liên không phải là ông trời se duyên sao?!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phan Kim Liên Trọng Sinh
Sở Nhị
Phan Kim Liên Trọng Sinh - Sở Nhị
https://isach.info/story.php?story=phan_kim_lien_trong_sinh__so_nhi