Chương 3
tella Giannakou gói ghém hành lý, lẩm bẩm với chính mình và phàn nàn bởi cô không thể ở lại Athens trong khi cha mẹ mình phải tới nơi có phát hiện mới tại Cape Sounio. Cô đã sắp mười sáu tuổi rồi và có thể tự chăm sóc bản thân mình. Cô không cần ai đó phải ở cùng trong khi cha mẹ vắng nhà nữa. Nhưng họ không nghe. Vì thế, một lần nữa cô lại buộc phải đi cùng với họ trong chuyến khảo cổ lần này.
Cha mẹ của cô là những nhà khảo cổ học, chứ có phải cô đâu. Vậy thì tại sao họ cứ khăng khăng lôi cô đi theo chứ? Stella đã dành gần hết thời gian của mình để đi loanh quanh khắp Hy Lạp trong lúc cha mẹ cô di chuyển từ khu khảo cổ này đến khu khảo cổ khác, cố gắng tìm ra manh mối về quá khứ.
Đối với Stella, lịch sử thật là nhàm chán. Điều duy nhất của quá khứ thu hút cô đó là những câu chuyện thần thoại. Nhưng cho dù đang ở tại Hy Lạp và sống trên vùng đất của những câu chuyện cổ xưa thì cha mẹ cô vẫn không hề tin vào chúng. Tất cả những gì họ quan tâm là đào đất và tìm kiếm những mảnh gốm vụn vỡ.
“Stella, hãy nhanh lên con. Chúng ta sẵn sàng lên đường rồi đấy!” Mẹ của cô từ tầng dưới gọi vọng lên.
“Lại đi,” cô làu bàu với bản thân. “Hãy để con lại đây đi. Dù sao thì con cũng đâu có muốn thấy những chiếc bình vỡ nát cũ kĩ ngớ ngẩn đó đâu. Mà mẹ biết đấy, đây cũng đang là kỳ nghỉ của con mà.”
“Con nghe mẹ con nói rồi đấy,” Cha cô quát, giọng ông đầy tức giận. “Đóng gói cho xong đi và xuống đây. Chúng ta sẽ đi trong năm phút nữa!”
Stella ném bộ quần áo cuối cùng vào chiếc túi. Cô nhìn chồng sách kỹ thuật trên chiếc bàn bên cạnh giường rồi nhìn sang bản kế hoạch mà cô đang lập. Cô đang cố gắng thiết kế một loại xe lăn mới giúp cho cuộc sống của những người cần chúng trở nên dễ dàng hơn, như chính cô chẳng hạn.
Cô đã lên kế hoạch sẽ dành kỳ nghỉ xuân này để làm bản thiết kế đó. Giờ tất cả những gì cô trông chờ là nhìn cha mẹ mình đào bới đất đá và giả bộ như thích thú lắm khi họ tìm thấy một mẩu gốm nhỏ hoặc một ngón chân từ bức tượng cổ bị vỡ nào đó.
Ngồi phía sau xe, giữa đống đồ nghề và dụng cụ cắm trại của cha mẹ, qua cửa sổ, Stella nhìn làn nước xám xịt của biển Aegean. Họ đang rời khỏi Athens và đi dọc bờ biển để đến Cape Sounio.
Giờ là tháng hai nên Hy Lạp đang ở giữa mùa đông. Trời không quá lạnh nhưng âm u và xám xịt. Những đám mây hối hả giăng kín bầu trời phía trên đầu báo hiệu một ngày dài mưa gió.
“Tại sao chúng ta phải ở lại đó ạ?” Stella phàn nàn.
“Nó có xa xôi gì đâu. Đêm chúng ta có thể lái xe về nhà mà. Như thế sẽ thoải mái cho con hơn.” Mẹ của cô từ ghế trước quay lại. Biểu hiện trên gương mặt của bà cho thấy bà đang trở nên mệt mỏi khi phải tranh cãi. “Mẹ đã nói với con từ trước rồi, Stella, chúng ta sẽ phải làm việc nhiều giờ liền. Cha con sẽ quá mệt mỏi để có thể lái xe quay về Athens hàng đêm như thế.” Bà quay về phía trước. “Mẹ không biết con có chuyện gì nữa. Trước đây con thường thích thú khi được đi đào bới và cắm trại tại thực địa cơ mà.”
“Đó là khi con còn nhỏ thôi ạ. Trước khi bị tai nạn, khi con có thể tự đi lại xung quanh mà không cần nhờ vả ai hết.” Stella cãi lại. “Đây là giấc mơ của cha mẹ, chứ không phải của con. Con không muốn trở thành một nhà khảo cổ.”
“À, vậy con muốn làm nghề gì nào?” Mẹ cô gặng hỏi.
“Một kỹ sư ạ,” Stella tiếp tục đáp trả. “Con muốn thiết kế những thứ đồ mới để giúp cuộc sống của mọi người dễ dàng hơn, chứ không phải dành thời gian đào bới đất đá và tìm những vật bỏ đi cũ kĩ đó. Nó thật nhàm chán!”
Một sự yên lặng nặng nề bao trùm không khí trong khi chiếc xe vẫn đang tiến về Đền thờ thần Poseindon tại Cape Sounio. Họ chỉ mới nhận được điện thoại thông báo rằng một phần của bề mặt bằng đá tại ngôi đền đã bị rơi xuống biển và để lộ ra một số thứ. Chính cuộc gọi đó đã phá hủy kỳ nghỉ này của Stella.
Mưa bắt đầu rơi khi chiếc xe lăn bánh dọc những con đường nhỏ hẹp lộng gió của Cape Sounio. Cuối cùng, cha cô rẽ vào con đường mòn dẫn lên một khu đồi cao rồi lái về phía khu vực đậu xe của ngôi đền. Nơi này giờ đã bị đóng cửa bởi những phát hiện mới đây và dải băng trắng đỏ được dùng để chặn khu vực ra vào. Một tấm biển báo được dán trong khu đậu xe rằng khu vực đất xung quanh Đền thờ giờ không ổn định và nơi cổ kính này sẽ bị đóng cửa cho đến khi có thông báo thêm.
“Hãy lên đó và xem xem có chuyện gì đang xảy ra trước khi chúng ta tháo hành lý,” cha cô vừa đề nghị vừa mở cửa xe.
Stella có thể thấy được sự hào hứng ánh lên trong đôi mắt đen của ông. Ông có mái tóc và bộ râu màu xám, nhưng đột nhiên, trông ông rất trẻ trung. Ông luôn như thế khi có điều gì đó mới được khám phá.
Lặng lẽ, Stella chậm chạp lăn xe theo sau cha mẹ mình lên đỉnh đồi nhìn ra phía biển. Chính giữa đỉnh đồi, họ nhìn thấy Đền thờ thần Poseidon. Stella đến đây lần đầu tiên khi cô còn là một cô bé con và đã rất sửng sốt trước những câu chuyện xung quanh nó. Người anh hùng Athen, Theseus đã đến Crete để chiến đấu với Nhân ngư trong Mê cung của Đức vua Minos. Và khi cha của ông, Đức vua Aegeus, nghĩ rằng con trai mình đã chết, ông liền đến Đền thờ và gieo mình xuống biển sâu phía dưới. Chính vì thế ngày nay vùng biển đó được gọi là biển Aegean.
Những câu chuyện đó đã luôn cuốn hút Stella. Nhưng giờ đây, trên đường đến Đền thờ, tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là một nhóm những cây cột cũ kĩ, vỡ nát và những tiếng vọng lại của người cổ xưa, những người đã dành nhiều năm để dựng xây Đền thờ này dành cho một vị vua biển cả không hề tồn tại.
Mẹ cô quay lại nhìn cô rồi thở dài. “Con thử thể hiện chút gì đó hứng thú được không?”
“Nhưng nhàm chán thật đấy ạ…” “Cứ thử đi nào.”
Phía trước có một căn phòng bằng gỗ nhỏ là nơi du khách thường mua vé để vào Đền thờ. Giờ nó được biến thành nơi họp bàn. Các nhà khảo cổ khác đang tập trung tại đó. Họ đều là những người cha mẹ cô đã biết và hay làm việc cùng họ nhất trong bảo tàng Acropolis. Thực ra, Stella cũng biết hầu hết những người đó.
“Các anh đã tìm thấy gì thế?” Mẹ cô hỏi một người bạn cùng làm việc tại viện bảo tàng.
“Chúng tôi chưa biết chắc chắn”, George Tsoukatou trả lời. “Đến thời điểm này, chúng ta mới chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ của nó. Nhưng chúng ta đã tìm thấy thứ này…” George đưa ra chiếc túi nhựa bên trong đựng một con dao găm, lưỡi được làm bằng bạc tinh xảo. Trông nó hoàn toàn mới và không có vẻ gì là đã bị chôn vùi dưới đất hàng ngàn năm cả. Lưỡi dao vẫn sắc bén, còn chiếc cán bằng đá cẩm thạch chưa hề bị hao mòn. Đầu chuôi dao còn gắn một viên ngọc màu xanh đẹp đẽ.
“Cái này đẹp thật,” cha của Stella nói, nhận con dao từ tay vợ ông.
“Cái đó mới chỉ là món khai vị thôi,” George đáp. “Đợi đến khi anh chị nhìn thấy món chính sẽ biết.” Ông dẫn họ đi nốt quãng đường còn lại lên đồi. Họ đi trong cơn mưa nặng hạt hơn nữa.
“Chính cái thời tiết này đây,” George giải thích. “Mưa đang làm vỡ nát bề mặt bằng đá. Nó vẫn còn cách xa ngôi đền, nhưng trong vài năm tới, chúng ta có thể sẽ gặp rắc rối đấy.”
Đi nữa lên trên đồi cao, họ rẽ vào một đoạn đường cong. Mặc dù đang giận dỗi, nhưng nhìn thấy Đền thờ thần Poseidon hiện lên cao lớn dưới bầu trời mưa bão đã lay động một điều gì đó từ trong sâu thẳm con người Stella. Cô không thể phủ nhận rằng những chiếc cột bằng đá cẩm thạch cao lớn được chạm khắc đặt trên nền đất nhẵn nhụi vẫn có thể khiến người khác sửng sốt.
Nó không hẳn lôi cuốn như thành Acropolis hay Đền thờ thần Zeus ở Athens, nhưng tại đây, hàng trăm mét phía dưới, Biển Aegean đánh vào bề mặt bằng đá từ ba phía, khiến nó thực sự có nét mê hoặc của riêng mình.
Mải nhìn ngôi đền, Stella không để ý rằng cha mẹ cô đã đi được một đoạn khá xa rồi. Tiếng gọi của mẹ cô cuối cùng cũng kéo cô ra khỏi sự suy tưởng. “Stella, lại đây nào. Nhìn xem thứ gì khác đã được tìm thấy này.”
Cha mẹ cô và chú George đang đứng cách xa ngôi đền, gần rìa vách đá. Cô nhìn thấy một chỗ vỡ nát còn mới trên mép đá rắn chắc và biết rằng nếu cô dám ra sát rìa của vách đá dốc đứng, cô sẽ nhìn thấy những mảnh vỡ ở sâu phía dưới.
Nơi bề mặt đá đã bị rơi vỡ, một chiếc hố lộ ra. Ở đó, nước mưa rơi xuống cuốn đi nỗi giận hờn của cô với cha mẹ mình. Stella có thể nhìn thấy góc cạnh sắc nét của thứ gì đó giống như một chiếc hộp lớn bằng vàng nhô lên khỏi lớp đá cứng.
“Sao họ có thể làm được như thế nhỉ?” Cha của cô hỏi. “Hãy nhìn các cạnh của nó mà xem. Chiếc hộp này được gắn vào trong lớp đá cứng. Làm sao họ có thể gắn nó vào đó như thế chứ?”
George nhún vai. “Tôi không biết nữa. Nhưng tôi chắc rằng chúng ta sẽ sớm tìm ra thôi.”
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus