Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nụ Cười Cho Anh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3
G
ia Tuấn ngồi vào bàn làm việc của mình. Anh đọc từng bản hợp đồng rồi đến các văn bản. Tiếng điện thoại reo lên làm Gia Tuấn phải gián đoạn công việc.
- Alô!
- Alô! Em là Ly Ly nè. Anh Tuấn đang làm gì vậy?
Gia Tuấn mỉm cười:
- Anh đang làm việc.
- Anh thật là siêng năng.
- Em đã về nước chưa vậy Ly?
- Vẫn chưa, nhưng khi nào em về sẽ báo cho anh biết. Anh nhớ đón em đó.
- Được, anh hứa.
- Em cám ơn anh.
Ly Ly chợt đổi giọng:
- Anh Tuấn ơi! Em có một chuyện muốn nhờ anh.
- Chuyện gì vậy Ly?
- Em muốn xin vào làm thư kí cho công ty anh có được không?
Gia Tuấn thoáng suy nghĩ:
- Sao em lại muốn như vậy? Có học vấn như em lại muốn làm thư ký anh không dám nhận đâu.
- Anh chê em làm việc không được sao?
- Không phải vậy, an nghỉ với trình độ như em thì phải làm những công việc cao hơn.
Nhưng em muốn làm thư ký, em muốn làm thư ký để còn học hỏi thêm, anh nhận em nha.
- Ly nè...
Ly Ly cắt ngang lời Gia Tuấn:
- Em xem như anh đã đồng ý rồi đó nha.
Gia Tuấn chỉ lắc đầu:
- Chuyện này để em về rồi tính.
- Anh Tuấn nè! Sao anh ít khi phone cho em quá vậy. Em bên này buồn lắm.
Gia Tuấn nhíu mày:
- Anh bận nhiều công việc lắm, nếu em buồn thì cứ gọi cho anh.
Ly Ly mừng quýnh:
- Dạ!
Có tiếng gõ cửa phòng. Gia Tuấn nói nhanh:
- Anh có khách, anh cúp máy nha Ly, anh em mình sẽ nói chuyện sau.
- Dạ!
Gia Tuấn trở lại vẻ nghiêm nghị:
- Vào đi!
Linh Sương bước vào, cô đặt xấp hồ sơ lên bàn:
- Giám đốc kí bản hợp đồng này dùm em.
Gia Tuấn xem lại bản hợp đồng rồi kí vào.
Linh Sương đưa ra trước mặt Gia Tuấn một tờ giấy:
- Còn đây là đây là đơn xin nghỉ việc của em, giám đốc duyệt dùm em.
Gia Tuấn ngạc nhiên:
- Sương đang làm tốt mà, sao lại xin nghỉ vậy?
Linh Sương chân thật:
- Em sắp lấy chồng.
- Thì có liên quan gì đến việc làm của Sương.
- Chồng em muốn em là một người nội trợ nên em đành phải nghỉ việc.
Gia Tuấn cười vui vẻ:
- Thì ra là vậy, anh xin chúc mừng Sương. Khi nào cưới nhớ gởi cho anh một cánh thiệp nhé.
Linh Sương duyên dáng:
- Dạ, dĩ nhiên rồi!
Gia Tuấn chợt nghiêm giọng:
- Nhưng Sương phải đợi anh tìm được người mới đã.
- Em hiểu ạ, vậy em xin phép ra ngoài làm việc.
- Ừm?
Lấy chồng rồi làm bà nội trợ, đảm đang, Ái Vy chắc là không chịu đâu.
Mình thật sự mong muốn như vậy ngày ngày đi làm về được vợ con ra đón, còn gì bằng nữa chứ, nhưng cô bé cứng đầu của mình làm gì chịu chứ.
Gia Tuấn mỉm cười rồi lắc đầu thiểu não.
Buổi sáng, Đông Chí đến nhà Khả Nhi thật sớm. Khả Nhi cũng đã ra đứng trước cổng chờ.
- Em đợi anh lâu chưa?
Khả Nhi mỉm cười:
- Em cũng mới ra thôi.
Chạy được một đoạn, Khả Nhi chợt reo lên:
- Anh Vĩ An kìa, anh đừng xe lại đi.
Chiếc xe du lịch dừng lại trước mặt Vĩ An. Đông Chí cũng vui vẻ:
- Anh Vĩ An đứng đây làm gì vậy?
Vĩ An tự nhiên bước lên xe Đông Chí trước ánh mắt ngạc nhiên của Khả Nhi:
- Anh định quá giang em hả? Nhưng tụi em đi Vũng Tàu.
- Thì anh quá giang đến Vũng Tàu được không?
Khả Nhi hốt hoảng:
- Anh đi Vũng Tàu làm gì? Muốn đi thì anh đi một mình bằng xe riêng của mình đi.
Đông Chí lịch sự.
- Em cử để anh Vĩ An đi với mình đi Khả Nhi.
- Nhưng mà...
Vĩ An cắt ngang lời Khả Nhi:
- Nhưng gì nữa! Em không nghe Đông Chí nói sao?
Khả Nhi đành bậm môi vẻ uất ức. Đông Chí cho xe chạy đi. Lúc sau Vĩ An lên tiếng:
- Sao em không rủ Ái Vy cùng đi cho vui vậy Nhi?
Đông Chí cũng nói:
- Phải đó, hay là bây giờ mình đến rủ Ái Vy đi.
Khả Nhi đồng tình:
- Vậy cũng được nhưng để em gọi điện cho nó đã.
Ái Vy chuẩn bị xong, cô bước ra cổng đứng chờ. Hồi lâu thì xe Đông Chí đến, Ái Vy vui vẻ vẫy tay chào. Khả Nhi nhanh miệng:
- Mi lên xe đi, đã trễ lắm rồi đó.
Ai Vy thoáng chau mày vì sự có mặt của Vĩ An. Cô định nói với Khả Nhi và Đông Chí là cô sẽ ở nhà nhưng làm sao mà nói đây. Họ đã đến đây rồi Ái Vy đành lên xe với gương mặt buồn so.
Tiếng Khả Nhi vang lên:
- Tại hai người mà chúng ta phải đi trễ thế này đấy. Lát nữa hai người sẽ bị phạt.
Đang khó chịu không thể tưởng nên Ái Vy chỉ ngồi im mà không nói. Vĩ An cũng đùa:
- Em muốn phạt gì anh cũng được anh chấp nhận hết.
- Anh lúc nào cũng sảng khoái như vậy cả.
- Anh thì làm sao sánh bằng anh bạn Đông Chí của em chứ.
Đông Chí vui vẻ:
- Anh An quá nâng cao em rồi. Tôi chẳng có được một cái ưu điểm nào cả.
Vĩ An lại bông đùa:
- Anh chẳng có ưu điểm nào nhưng có hai khuyết điểm lớn lắm đấy.
Khả Nhi tò mò:
- Là hai khuyết điểm gì vậy?
- Đó là giàu và đẹp trai!
Khả Nhi cười thích thú. Đông Chí cũng cười duy chỉ có Ái Vy là vẫn lặng yên.
Khả Nhi cười nắc nẻ:
- Anh An đúng là hay thật, phát hiện ra toàn những khuyết điểm đẹp của Đông Chí.
Đông Chí khiêm tốn:
- Anh An lại quá lời nữa rồi, tôi làm gì mà được như lời anh nói chứ.
Khả Nhi nhanh miệng:
- Em thấy anh ấy nói đúng đó chứ, anh đừng khiêm tốn nữa.
- Vậy thì anh xin nhận.
Cả ba lại cười nhưng Ái Vy vẫn ngồi im, Khả Nhi ngạc nhiên:
- Mi sao vậy Ái Vy? Từ lúc lên xe tới giờ ta chẳng nghe mi nói gì cả.
Ái Vy gượng cười:
- Ta thấy hơi mệt. Hay là bây giờ mi nói anh Đông Chí cho ta xuống xe ở đây đi. Ta không đi đâu.
Khả Nhi trợn mắt:
- Mi điên đó hả Vy? Mi có biết đây là đâu không mà đòi xuống xe hả?
Đông Chí nói mà vẫn nhìn phía trước.
- Vy ráng ngồi một chút nữa đi, sắp tới rồi mà.
Ái Vy đành gật đầu:
- Vậy xem như Vy chưa nói đi!
Khả Nhi nhún vai, cô lắc đầu khó hiểu.
- Mi đúng là khó hiểu.
Rồi cũng đến Vũng Tàu, Khả Nhi nắm lấy tay Đông Chí kéo đi bỏ lại Ái Vy cùng với Vĩ An. Ái Vy bực bội vô cùng. Cô giận nhỏ Khả Nhi không thể tả.
Thấy Vĩ An vẫn còn ở trên xe nên Ái Vy đẩy cửa bước xuống, cô đi được mấy bước thì nghe tiếng gọi:
- Đi đâu vậy Vy?
Ái Vy không quay lại cũng không trả lời, cổ lẳng lặng đi tiếp. Vĩ An bước xuống xe tiến đến Ái Vy nắm lấy tay cô.
- Tại sao em không trả lời anh? Em coi thường anh vậy hả Vy?
Ái Vy bỗng giật thót mình khi thấy tay mình trong tay Vĩ An. Cô nói như hét:
- Anh đang làm trò gì vậy? Mong anh lịch sự một chút.
Vĩ An vẫn nắm tay của Ái Vy:
- Em ghét anh đến vậy à? Sao em không chịu nói chuyện với anh.
Ái Vy giằng mạnh tay mình ra, cô nóng nảy:
- Nếu anh còn dám như vậy nữa thì đừng trách.
- Anh yêu em mà Ái Vy.
Ái Vy hét lên:
- Anh im đi! Anh thật đáng sợ.
Nói xong, Ái Vy chạy đi, Vĩ An nhìn theo cô, hẳn ta cười nửa miệng:
- Càng khó có được ta càng thích. Ái Vy em hãy chờ đó rồi sẽ có một ngày em sẽ thuộc về ta.
Ái Vy ngồi ở một quán giải khát cô khép hờ mắt và miên man suy nghĩ:
- Ngày hôm nay thật là đáng ghét nếu không vì Gia Tuấn không rảnh thì mình đã không bao giờ đi chuyến đi này.
Ái Vy giật thót tim một cái khi có ai đó đập nhẹ lên vai mình. Mở nhanh mắt ra thấy Vĩ An, Ái Vy bực bội:
- Anh lại muốn gì nữa đây! Tôi không hề muốn thấy anh chút nào, tôi rất dị ứng với gương mặt của anh. anh biết không?
Vĩ An cười khẩy:
- Không ngờ em lại ghét anh đến như vậy. Nhưng anh cũng xin cho em biết là những gì mà Vĩ An nay đã muốn thì phải có cho kì được.
Ái Vy nhìn Vĩ An một cách kinh tởm:
- Anh thật đáng sợ.
Vĩ An ngả lưng ra ghế:
- Anh chỉ ghê với những người khác thôi, còn đối với em thì anh thấy mình thật dễ chịu.
- Anh nói vô sỉ, không ngờ anh đáng ghét hơn tôi tưởng.
- Nếu em còn nói chuyện với anh kiểu đó nữa thì anh sẽ dữ đối với em đấy.
Ái Vy giận dữ.
- Đúng là một tên khùng?
Nói rồi, Ái Vy chạy đến xe, cùng may cho cô là Đông Chí và Khả Nhi đang ở đó, Ái Vy thúc giục:
- Mau về đi! Ta thấy mệt quá Nhi ơi!
- Nhưng còn sớm mà Vy?
- Ta năn nỉ mi đấy Nhi, ta mệt lắm rồi, mình đi về đi Nhi.
Thấy vẻ mặt hốt hoảng của Ái Vy. Đông Chí đâm ra lo lắng:
- Có chuyện gì vậy Ái Vy? Sao trông Vy như vừa gặp chuyện gì vậy?
Ái Vy lắc đầu, cô ngập ngừng:
- Không... không có gì đâu, Vy chỉ thấy hơi mệt thôi. Anh Đông Chí thông cảm chở Vy về sớm một chút nha.
- Cũng được!
Khả Nhi chen vào:
- Nhưng còn Vĩ An?
Ái Vy nói bừa:
- Lúc nãy anh ấy bảo với ta là nói mọi người về trước, anh ấy gặp bạn cũ nên ở lại chơi.
- Vậy à?
Đông Chí sốt sắng:
- Vậy mình lên xe đi!
Sáng hôm sau Ái Vy mệt mỏi đến trường. Vừa thấy cô Khả Nhi đã sấn tới:
- Tạì sao hôm qua mi lại nói dối ta và anh Đông Chí vậy Vy?
Ai Vy mệt mỏi:
- Nếu mi muốn không có chuyện gì xảy ra thì đừng hỏi.
Khả Nhi nhăn nhó:
- Mi mau nói đi, đã xảy ra chuyện gì mà mi lại như vậy?
- Ta đã nói là đừng hỏi, mi có nghe hay không vậy hả?
Khả Nhi vẫn không bỏ qua:
- Tại sao mi lại dối ta và anh Đông Chí để bỏ anh Vĩ An ở đó chứ. Hôm nay mi phải nói rõ đó.
Ái Vy nạt lớn:
- Mi có giỏi thì về mà hỏi ông anh đáng kính của mi đi!
- Mi nói vậy là sao?
- Mi đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa.
Ái Vy bước đi với nỗi bực bội trong lòng. Còn Khả Nhỉ cô vừa nhăn nhó lại vừa thấy khó chịu.
- Thật ra giữa, họ có chuyện gì đây.
Buổi trưa tan trường, Khả Nhi quyết định hỏi Ái Vy cho ra lẽ. Đợi Ái Vy ở cổng Khả Nhi gọi to:
- Ái Vy!
Ái Vy quay lại:
- Có chuyện gì vậy?
- Ta muốn nói chuyện lúc trưa.
Ái Vy biết là vây giờ không nói với Khả Nhi chắc là nó không để yên đâu:
- Ra quán nước đi ta nói cho mi nghe.
Cả hai ra quán nước cạnh bờ sông thật yên tĩnh Ái Vy từ từ kể cho Khả Nhi nghe, nghe xong Khả Nhi vô cùng ngạc nhiên:
- Có chuyện như vậy sao? Sao anh ấy có thể làm như vậy được chứ? Ta thật sự không tin nổi.
- Nhưng đây là sự thật.
- Vậy sao mi không nói với tả.
Ái Vy chép miệng:
- Ta sợ mi và anh ta...
- Trời ơi! Vy ơi, ta khổ mi quá trời. Tuy anh ấy là anh của ta nhưng mà ta tôn trọng những cái đúng.
Ái Vy nhìn bạn cảm kích:
- Khả Nhi Ta cám ơn mi.
- Về chuyện gì?
- Chuyện mi hiểu ta.
- Mi mới biết sao?
Ái Vy chợt đổi giọng:
- Chuyện này mi đừng làm ầm lên nhé Nhi, hãy giữ kín dùm ta.
- Ta phải hỏi tội anh Vĩ An mới được.
Ái Vy can ngăn:
- Đừng Khả Nhi, ta xin mi đấy cứ hãy để mọi chuyện như cũ.
- Nhưng anh ấy sẽ còn làm phiền mi mãi, ta biết tính anh ấy mà.
Ái Vy chắc mịch:
- Anh ấy sẽ không làm phiền được đâu.
- Sao mi dám khẳng định như vậy.
- Nhi! Ta không muốn mi làm lớn chuyện này. Chỉ có vậy thôi, nếu thương ta mi hãy làm theo lời ta.
- Thôi được, ta tôn trọng ý của mi.
Ái Vy mỉm cười nhìn bạn:
- Ta cám ơn mi!
- Mi lại vậy nữa rồi.
- Nhi nè! Sau này chắc ta ít đến nhà mi.
- Ta hiểu mà.
Ái Vy thở dài nhẹ nhõm, chuyện này cũng xem như tạm ổn.
Buổi chiều Khả Nhi ngồi ở xích đu, ngắm những cành hoa lan đang đung đưa trước gió. Nghe có tiếng xe dừng lại trước cổng Khả Nhi ngước nhìn. Vĩ An tiến lại về phía Khả Nhi, anh ngồi xuống cạnh cô:
- Hôm nay em không đi chơi hả Khả Nhi?
Khả Nhi gọn lớn:
- Không!
Chợt Khả Nhi nhìn thẳng vào mắt Vĩ An, Cô chậm rãi:
- Có phải anh đang yêu Ái Vy không Vĩ An?
Vĩ An gật đầu thành thật:
- Phải!
Khả Nhi nhăn mặt:
- Anh có biết là Ái Vy nó có người yêu rồi không. Hôn ước đó là do cha mẹ hai bên định khi hai người vẫn chưa được sinh ra đời.
- Em cũng biết đó cũng là do cha mẹ hai người ấy định, chứ còn tình yêu là phải do cả hai tự nguyện.
- Anh nói đúng rồi đó, tình yêu là phải tự nguyện và xuất phát từ con tim. Ái Vy và Gia Tuấn họ đang như vậy với nhau. Anh An đừng phá Ái Vy nữa mà.
Vĩ An nói cứng:
- Anh không tin là họ có tình yêu chân thật, đó chỉ là do Ái Vy nhầm lẫn giữa tình bạn lâu dài và tình yêu.
- Họ yêu nhau khi họ mới lớn lên anh à. Đó là tình yêu không phải là tình bạn lâu dài. OK!
- Em nói sao cũng được. Anh đã quyết định đeo đuổi Ái Vy, rồi anh sẽ chinh phục cô ấy cho kì được.
Khả Nhi bất mãn:
- Sao anh lại vậy chứ? Tình yêu của người ta cao đẹp như vậy mà anh nỡ phá sao?
- Khả Nhi, em nên nhớ điều này. Nếu họ yêu nhau thật lòng thì anh làm gì đi nữa, cũng sẽ không bao giờ chia cách được họ.
Khả Nhi giậm chân khó chịu:
- Anh An! Đừng vậy có được không?
Vĩ An cộc lốc:
- Không!
Khả Nhi nổi nóng:
- Em không ngờ anh lại như vậy. Em nói cho anh biết, Ái Vy không bao giờ yêu anh đâu mà ngược lại nó sẽ hận anh đến suốt đời nếu anh phá vỡ hạnh phúc mà nó đang có.
Vĩ An nhếch miệng:
- Em lại nói sai nữa rồi Khả Nhi. Đó không phải là hạnh phúc em hiểu không?
- Em không hiểu, không hiểu gì hết.
Vĩ An xoa đầu em gái:
- Em không cần hiểu đâu chỉ cần ngồi chờ Ái Vy làm chị dâu của em đi!
Khả Nhi quát lớn:
- Anh đừng có mơ, đừng nói chỉ là Ái Vy nó không chịu em sẽ là người đầu tiên phản đối đấy.
Vĩ An cười, lắc đầu:
- Em tôi ngây thơ quá. Em tưởng em là nhân vật quan trọng chắc, em phản đối mà được à?
- Anh...
Vĩ An cắt ngang lời Khả Nhi:
- Nè! Sẵn đây anh nói luôn. Vì em là em gái của anh nên anh khuyên em nên dịu dàng lại một chút đi ít bốc đồng một chút, em phải học hỏi nhiều ở Ái Vy đấy. Và nhớ rằng chỉ có Đông Chí tà chiều em thôi. Còn anh thì không đâu nhé.
Khả Nhi giận dữ.
- Anh nói vậy lấy gì hả?
Vĩ An chép miệng trông hắn thật kinh khủng.
- Em lại nữa rồi. Sao lại giận dữ với anh chứ. Anh có lòng tốt khuy em mà.
- Anh đúng là đã nổi điên rồi.
Nói xong, Khả Nhi đi thẳng vào trong với nỗi bực tức. Cô ném tứ tung tất cả gối chăn.
- Ái Vy nói đúng, anh ấy bị biến thái rồi, phải gọi điện cho dì Hai đuổi anh về Singapore mới được.
Hai ngày sau, Ái Vi và Khả Nhi cho xe chạy song song nhau bên đường.
Hai cô nói chuyện thật vui vẻ:
- Ái Vy!
Nghe tiếng gọi cả hai đồng quay lại và cả hai cùng hoảng hốt như nhau vì người gọi chính Vĩ An. Ái Vy cố tình chạy nhanh về phía trước nhưng Vĩ An vẫn đuổi kịp:
- Ái Vy! Em không nghe anh gọi sao?
Ái Vy nói mà mắt vẫn nhìn về phía trước.
- Xin lỗi, tôi không hề muốn gặp anh.
- Tại sao?
Đơn giản là tôi không thích anh hay đúng hơn là tôi rất ghét anh.
Vĩ An mỉm cười đắc ý:
- Vậy là trong lòng em anh cũng đã chiếm được một vị trí. Như vậy anh đã cô cơ hội.
- Anh đừng suy diễn lung tung có được không? Tôi thật ghê sợ anh.
- Ái Vy, mình vào quán nước phía trước nói chuyện đi!
Ái Vy nhăn nhó:
- Tôi không rảnh.
- Em định nói chuyện thế này sao? Em có muốn mình giận dữ giữa đường không?
Ái Vy giận dữ:
- Anh thật vô sỉ.
Vĩ An nhún vai:
- Từ ngày quen em cũng là ngày bắt đầu yêu em. Anh luôn nhận từ em những lời tương tự như vậy. Anh cho đó là những niềm vui.
- Tôi nghĩ chắc là thần kinh của anh có vấn đề rồi chắc.
- Em lại khơi dậy niềm vui của anh nữa rồi, bé yêu à!
- Anh làm tôi sốt phát rung rồi đây này. Sao anh lại có cách nói chuyện kinh di như vậy chứ?
- Anh vốn đáng yêu vậy đó.
Ái Vy tức đến không chịu được, sao cô lại đụng phải loại như thế này. Nãy giờ, mãi lo tranh cãi mà quên khuấy đi Khả Nhi. Ái Vy ngoái đầu lại tìm kiếm nhưng không thấy. Cô rủa thầm:
- Vậy mà cũng là bạn bè sao? Đang lúc mình gặp nạn thì nó trốn đâu mất.
- Ái Vy! Em định chạy xe trên đường hoài như vậy sao?
Ái Vy giật mình, cô nhăn nhó khổ sở:
- Anh tưởng tôi điên giống anh chắc.
Thật ra, Ái Vy đang muốn chạy về nhà thật nhanh nhưng sợ Vĩ An biết nhà cô nên đành chậm lại, Vĩ An vẫn tiếp tục.
- Nhà em ở đâu vậy Ái Vy.
- Nhà tôi ở đâu thì có liên quan gì đến anh?
- Em tưởng không cho anh biết là xong sao, anh còn nhiều cách để biết nhà em mà.
Ái Vy bực bội:
- Anh đúng là kinh dị.
Chợt có tiếng kèn phía sau. Ái Vy tưởng người ta xin đường nên cô tiếp tục tấp vào lề. Vĩ An cũng cho xe chạy theo. Ái Vy nhìn Vĩ An nổi cáu:
- Anh giở trò gì vậy. Sao anh cứ mãi theo tôi hoài vậy?
Vĩ An bình thản:
- Đường này là đường công cộng đó Ái Vy.
Ái Vy bậm môi, cô tức anh ách:
- Anh giỏi miệng lắm!
Tiếng kêu phía sau lại vang lên. Ái Vy quay lại nhìn cô thấy Gia Tuấn đang tiến lại phía mình. Ái Vy mừng như một đứa bé được cho quà.
- Gia Tuấn!
Gia Tuấn mỉm cười bước lại gần Ái Vy:
- Em đang về hả? Gởi xe đi, anh chở em về.
Ái Vy gật đầu lia lịa:
- Dạ, dạ.
- Em đưa xe cho anh gởi cho.
Ái Vy bước xướng xe và đưa cho Gia Tuấn, Vĩ An bước xuống đứng trước đầu xe của Ái Vy:
- Mày là Gia Tuấn?
Gia Tuấn chau mày:
- Xin lỗi, tôi không quen anh.
- Nhưng tao thì biết rõ về mày. Mày là bạn trai của Ái Vy đúng không?
Gia Tuấn không ngờ giữa một thời đại văn minh như vậy mà cũng có người vô văn hoá đến vậy Tuy nhiên, anh vẫn bình thản.
- Nếu tôi nói phải thì có liên quan gì đến ông anh đây?
- Tao muốn biết mày có yêu Ái Vy không?
Gia Tuấn suýt chút nữa đã phải bật cười vì câu hỏi của Vĩ An. Ai đời lại đi hỏi như vậy chứ?
- Ông anh à, đã gọi là người yêu thì phải yêu nhau chứ. Đến chuyện này mà ông anh cũng không biết nữa sao?
- Mày giỏi lắm nhưng tao nói cho mày biết tao sẽ giành lại Ái Vy từ tay mày.
Ái Vy thấy nóng bừng cả người. Gia Tuấn cũng vậy. Anh rít nhẹ:
- Tôi yêu cầu anh tôn trọng Ái Vy một chút. Cô ấy không phải là đồ vật để mà đem ra giành giật đâu.
Vĩ An cũng không vừa:
- Đó không phải là giành giật đâu mà là tao muốn công khai gây chiến với mày đó.
- Về chuyện gì?
- Về Ái Vy.
Gia Tuấn chau mày một cách bực bội:
- Về chuyện gì cũng được nhưng chuyện Ái Vy thì không.
- Tại sao?
- Tôi đã nói rồi. Ái Vy không phải là đồ vật hơn nữa tôi và Ái Vy yêu nhau sâu đậm thì anh có quyền gì cũng uổng công thôi.
Mày đừng quá đắc ý.
Gia Tuấn nắm lấy tay Ái Vy tiến về xe, Vĩ An cũng đi theo hắn nói lớn:
- Mày hãy chờ đó, rồi sẽ có một ngày người chở Ái Vy sẽ là tao chứ không phải mày. Ái Vy hãy chờ anh.
Gia Tuấn nhấn ga chạy thật nhanh. Chưa bao giờ anh thấy mình nóng giận với ai như vậy lại còn tranh cãi ngoài đường. Thật chẳng ra làm sao cả.
Anh cho xe lau vút ra thẳng vùng ngoại ô ghé vào một quán giải khát có hàng me cạnh bờ sông thật mát. Cả Gia Tuấn và Ái Vy đều cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi ngồi ở đây.
Ngồi xuống cạnh Ái Vy, Gia Tuấn lo lắng:
- Em có thấy mệt không?
Ái Vy chỉ lắc đầu mà không nói, Gia Tuấn lại thì thầm:
- Sao em lại ngồi im?
Ái Vy rung rung giọng:
- Em sợ lắm!
Nói rồi cô ngả vào lòng Gia Tuấn khóc nức nở. Gia Tuấn để tự nhiên cho Ái Vy khóc.
Lúc sau anh mới dỗ dành:
- Em đã hết sợ chưa?
Ái Vy ngồi im không nói:
- Sao em lại không nói với anh chuyện này.
Ái Vy lại khóc lặng lẽ Gia Tuấn hôn lên những giọt nước mắt của Ái Vy.
- Em đừng khóc nữa, Khóc vì hắn em thấy có đáng không Vy?
Ái Vy nghẹn ngào:
- Em sợ lắm!
- Em sợ gì?
- Em sợ hắn cứ mãi đeo theo em và gây chuyện với anh.
Gia Tuấn siết chặt người yêu:
- Em đừng sợ, anh đủ sức bảo vệ em mà.
- Em chỉ sợ cho anh.
Nâng mặt Ái Vy lên đối diện với mình, giọng anh thật ấm:
- Anh cũng sẽ tự bảo vệ được mình được mà.
Ái Vy nức nở:
- Nhưng hắn là tên biến thái anh à.
Gia Tuấn trấn an Vy:
- Dù hắn là gì đi nữa em cũng không cần phải sợ đâu. Mọi chuyện hãy để anh lo.
Gia Tuấn ôm chặt Ái Vy vào lòng, giọng anh nghiêm nghị:
- Anh không muốn nhìn thấy em khóc vì bất cứ một gã đàn ông nào đâu đặc biệt là hắn.
Ái Vy quẹt nhanh nước mắt:
- Em xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu.
- Em không có lỗi gì hết. Nói cho anh biết đi, em bị hắn quấy rối từ khi nào?
Ái Vy khịt mũi:
- Em cũng không nhớ nữa.
- Như vậy là đã nhiều lần lắm rồi à?
- Phải!
Gia Tuấn nghiêm giọng:
- Vậy mà em giấu anh.
Ái Vy lắc đầu:
- Em không giấu anh, em chỉ sợ anh hiểu lầm thôi.
Gia Tuấn bất mãn:
- Em xem thường anh quá rồi đó Ái Vy. Anh ích kỷ vậy sao?
Ái Vy lắc đầu phân bua:
- Em không phải vậy, anh đừng nghĩ oan cho em.
- Em có biết là khi nhận được điện thoại của Khả Nhi anh muốn phát điên lên không. Khi anh đến nơi thấy cử chỉ của hắn anh muốn đấm thẳng vào mặt hắn, cho hắn một bài học.
- Lúc thấy anh đến em mừng lắm!
- Vậy sao em không gọi điện cho anh?
Ái Vy nhăn nhó:
- Lúc đó em muốn điên lên với hắn, còn tâm trí đâu để mà nhớ đến gọi điện nữa.
Gia Tuấn sửa lại tư thế ngồi:
- Sau này dù có xẩy ra chuyên gì em cũng phải nhớ là luôn có anh bên cạnh.
Em không được im lặng như vậy nữa được không?
Ái Vy gật đầu xúc động:
- Em hứa mà.
Gia Tuấn hôn lên mái tóc dài của người yêu. Ái Vy của anh là vậy, bề ngoài có vẻ kiêu căng và cứng rắn lắm nhưng thật ra cô yếu đuối vô cùng.
Gia Tấn chợt hỏi:
- Trước giờ hình như anh đâu thấy Khả Nhi có anh trai, vậy tại sao lúc nãy cổ lại...
- Hắn là anh họ của Khả Nhi. Dì của Khả Nhi định cư bên Singapore hắn chỉ về Việt Nam cách đây vài tháng thôi.
- Vậy à!
Gia Tuấn chợt đề nghị:
- Sau này cứ hãy để anh đưa rước em đi học nhé Ái Vy?
Ái Vy tròn mắt:
- Chi vậy anh? Làm vậy phiền anh lắm!
Gia Tuấn nhìn vào mắt Ái Vy:
- Vậy anh là gì của em?
Hiểu câu nói của Gia Tuấn nên ái Vy phân bua:
- Ý em muốn nói là...
Gia Tuấn nói như lệnh:
- Em không được cãi, phải nghe anh.
Ái Vy lại nép sát vào lòng Gia Tuấn. Mọi quyết định Gia Tuấn đưa ra đều là vì Ái Vy nên cô chỉ còn biết nghe lời anh.
Vậy tuỳ anh:
Gia Tuấn nâng cằm Ái Vy lên. Anh tìm môi cô và hôn mãnh liệt. Ái Vy cũng siết chặt lấy Gia Tuấn. Họ như quên đi bao nỗi buồn phiền. Ái Vy như quên đi nỗi sợ.
Lúc sau, Gia Tuấn thì thầm:
- Trong tình yêu anh rất ích kỉ, anh không muốn người yêu của anh bị người khác trêu ghẹo đâu.
Ái Vy dụi mặt vào ngực anh:
- Em hiểu mà. Gia Tuấn chợt đọc một đoạn của bài thơ:
“cô nhân tình bé nhỏ của tôi ơi.
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười Những lúc có tôi và mắt chỉ Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi Tôi muốn cô đừng nghĩ tới ai Đừng hôn dù thấy cánh hoa tươi Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ Đừng tắm chiều nay biển lắm người Tôi muốn mùi thơm của nước hoa Mà cô thường xức chẳng bay xa Chẳng làm ngây ngất người qua lại Dẫu chỉ qua đường khách lại qua...
Hôm sau, ái Vyvà Khả Nhi rủ nhau vô quán giải khát Khả Nhi lên tiếng trước:
- Ta xin lỗi mi nha Ái Vy, chuyện hôm qua ta đã bỏ một mình mi với Vĩ An.
Ái Vy vờ ra vẻ giận:
- Mi còn nói nữa sao? Hôm qua ta giận mi không thể tưởng.
Khả Nhi vẻ mặt như có lỗi:
- Ta xin lỗi, mi giận ta cũng phải thôi.
Khả Nhi chợt hỏi:
- Hôm qua, anh An có làm gì bậy với mi không Ái Vy?
ÁiVy trừng mắt:
Mi muốn anh ta làm gì ta chứ?
Khả Nhi nhăn nhó:
- Trời ơi! Nếu mà anh ấy có làm gì mi chắc ta sẽ là người có tội truyền kiếp quá.
Ái Vy nhìn vẻ mặt khổ sở của bạn mà không nín được cười:
- Mi sợ như vậy mà hôm qua lại bỏ ta một mình. Mi thật là ác lắm!
Khả Nhi bối rối:
- Vy ơi, ta có muốn đâu. Từ khi ta biết được chuyện Vĩ An trêu phá mi thì ta trở nên rất ghét anh ấy nên ta không muốn gặp mặt anh ta.
Thế là mi bỏ ta một mình dù biết chắc rằng ta sẽ gặp nguy hiểm?
- Ta không tệ như mi tưởng đâu Ái Vy. Ta có gọi điện cho Gia Tuấn và anh ấy nói là sẽ đến ngay. Vậy mà anh ấy lại không đến.
Ái Vy mỉm cười bí hiểm:
- Ai nói với mi là Gia Tuấn không đến vậy?
Khả Nhi ngơ ngác:
- Thì lúc sáng chính mi nói với ta mà.
Ái Vy bụm miệng cười:
- Mi tưởng anh Tuấn vô trách nhiệm vậy sao? Anh ấy đã đến và giải quyết chuyện đó.
Khả Nhi trợn mắt.
- Vậy là sáng giờ mi gạt ta sao Ái Vy.
Khả Nhi bóp lấy của Ái Vy:
- Mi có biết là sáng giờ ta cứ hối hận về việc làm của mình không. Mi ác thật đấy Ái Vy.
- Ta định thử mi thôi.
- Mi thử ta kiểu đó hả? Mi thật là quả đáng.
- Nhưng hôm qua ta gặp nguy hiểm thật mà.
- Sao mi nói là anh Tuấn đến ngay. Ái Vy mi làm ta chẳng hiểu gì cả.
Ái Vy bậm môi:
- Mi không biết đâu, anh ta thật kinh dị. Khi Gia Tuấn đến anh ta còn muốn kiếm chuyện luôn với Gia Tuấn nữa. Mi không biết đâu, lúc đó ta sợ khiếp vía.
- Rồi sau đó?
- Sau đó Gia Tuấn nắm tay ta kéo đi. Vậy mà hắn cũng không chịu thôi. Hắn còn nói mấy câu thật chẳng ra gì.
Khả Nhi bất bình:
- Ta thật không hiểu nổi anh ấy nữa. Đã biết rõ là mi đã có người yêu rồi mà anh ấy vẫn còn làm như vậy.
- Bởi vậy mới nói xã hội này có đầy đủ loại người.
Ái Vy chợt buồn:
- Không biết sau này hắn còn giở trò gì nữa không? Ta bắt đầu thấy bấn an rồi đó Nhi.
Khả Nhi trấn an:
- Ta đã gọi điện cho dì Hai ta ở bên Sing rồi. Dì ấy sẽ qua đây bắt anh ấy về bển.
Ái Vy mừng rơn:
- Thật sao? Vậy thì ta khỏi cần sợ nữa rồi. Ta cám ơn mi.
- Nhưng trong thời gian này anh ấy vẫn còn ở bên đây. Ta không dám chắc là anh ấy sẽ để yên cho mi đâu.
- Mi yên tâm, anh Tuấn bảo là sẽ đưa rước ta đi học mà. Hôm nay nếu không bận việc thì anh Tuấn đã đến rồi.
Khả Nhi làm ra về ganh tị:
- Mi thật là hạnh phúc.
Ái Vy tươi tắn nét mặt, cô như quên đi chuyện của Vĩ An.
- Mi cũng sẽ được như ta thôi. Anh Đông Chí cũng đâu có kém gì Gia Tuấn đâu.
- Mi nói cũng phải, bây giờ Đông Chí rất tốt với ta nhưng không biết sau này có được như vậy không nữa.
Ái Vy nắm tay bạn:
- Ta tin anh Đông Chí yêu mi thật lòng mà. Ta phải tin tưởng anh ấy chứ.
Khả Nhi chợt đề nghị:
- Hay là hôm nào mình họp mặt đi, cho hai anh ấy gặp nhau. Chắc là vui lắm đó Vy.
Ái Vy đồng tình:
- Ý này hay đó Nhi.
- Vậy mình hẹn nhau vào chủ nhật này đi. Chủ nhật này ba mẹ ta đi về quê.
chỉ còn mỗi mình ta ở nhà thôi.
- Quyết định vậy đi.
Hai cô gái chập tay vào nhau và đồng hô lên.
- Ze!
Vậy là hai cô gái lại vui vẻ, Ái Vy như đã quên đi chuyện của Vĩ An.
Rồi ngay chủ nhật cũng đến, Ái Vy và Khả Nhi hẹn nhau đi chợ thật sớm.
Lát sau, thì Đông Chí đến.
- Hai em đã chuẩn bị xong chưa? Anh đến rồi đây.
Khả Nhi vui vẻ:
- Anh đợi tụi em một lát, sắp xong rồi.
- Hôm nay định đãi món gì vậy Nhi?
- Bí mật!
- Vậy thì anh sẽ lên phòng khách ngồi chờ. Mau lên nhe, anh đói lắm rồi đó.
Khả Nbi liếc yêu Đông Chí một cái rồi liếc qua Ái Vy:
- Sao giờ này mà anh Tuấn vẫn chưa đến vậy Vy?
Ái Vy nhìn đồng hồ rồi nói:
- Còn sớm mà, hơn nữa ta và mi vẫn còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đó.
- Vậy phải nhanh lên đi!
Hai cô gái lại tiếp tục nhiệm vụ của mình mà trong lòng đầy vui sướng.
Lát sau Gia Tuấn đến, vào phòng khách thấy Đông Chí đang ngồi đọc báo.
Gia Tuấn ngạc nhiên:
- Đông Chí! Sao cậu lại ở đây?
Đông Chí bỏ tờ báo xuống bàn và chìa tay ra trước mặt Gia Tuấn:
- Chào cậu!
- Hình như cậu chưa trả lời câu hỏi của tớ.
Đông Chí ngồi xuống ghế.
- Đây là nhà người yêu của tớ.
Gia Tuấn lại ngạc nhiên:
- Cậu và Khả Nhi sao rồi quả đất này tròn thật.
Đông Chí vẫn bình thản:
- Lúc trước tớ có nghe Ái Vy nhắc tên cậu, tớ đã cảm thấy nghi rồi nhưng không ngờ lại là cậu thật vui quá!
- Cậu cũng đã biết Ái Vy rồi à?
- Chúng tôi là bạn thân đó nhé.
- Vậy tớ là người biết muộn nhất sao?
- Đúng vậy?
Đúng lúc đó, cả hai Khả Nhi và Ái Vy đều bước lên, Khả Nhi lên tiếng trước:
- A! Anh đến rồi. Nãy giờ anh làm Ái Vy cứ trông ngóng mãi.
Ái Vy véo vào hông bạn:
- Ta trông ngóng hồi nào chứ, mi thật là.
Gia Tuấn cũng đùa:
- Em không trông anh sao? Vậy anh về đây.
Khả Nhi lanh lẹ:
- Ơ! Anh Tuấn, hôm nay là em hẹn anh đến mà.
- Vậy nể mặt em anh sẽ ở lại.
Ái Vy ngắt mạnh vào Gia Tuấn:
- Ai cần anh ở lại chứ.
- Khả Nhi mời anh mà, anh không dám làm uổng công của Khả Nhi đâu.
Khả Nhi vỗ tay đánh bốp:
- Bây giờ mình nhập tiệc đi. Thức ăn sắp nguội rồi.
Đông Chí hưởng ứng:
- Đúng rồi, nhập tiệc đi, từ sáng giờ anh chỉ đợi câu nói này của em đó Khả Nhi.
Khả Nhi liếc mắt:
- Anh thật là xấu tính.
Cả bốn cùng vui vẻ bước vào bàn ăn. Khả Nhi đều giọng.
- Nếu như hôm nào cũng được như vậy thì vui quá.
Đông Chí nhìn người yêu nồng nàn:
- Nếu em muốn vậy thì cứ hẹn tụi anh sẵn sàng đến đây mà, của chùa lúc nào cũng ngon cả.
- Anh nói vậy đó hả? Không thèm nói với anh nữa.
Ái Vy cũng chen vào:
- Hai anh đã làm quen với nhau chưa vậy? Hình như hai anh đồng ngành đó.
Đông Chí và Gia Tuấn đều cười:
- Anh đã làm quen với Gia Tuấn rồi, nhìn sơ anh ấy thật tốt, vui vẻ, cởi mở lại đẹp trai nữa.
Gia Tuấn cười sặc sủa:
- Trời! Cậu làm gì mà tâng bốc tớ dữ vậy?
- Tớ không dám nhận đâu.
Ái Vy nhìn hai chàng trai nghi ngờ:
- Hai anh mới quen mà đã thân mật với nhau như vậy sao?
Khả Nhi cũng nói:
- Phải đó, sao trông hai anh thân nhau quá vậy?
Đông Chí tỉnh bơ.
- Anh và Gia Tưấn vốn là bạn thân mà. Anh và Gia Tuấn không khác gì em và Ái Vy đâu.
Cả Ái Vy lẫn Khả Nhi đều ngạc nhiên. Ái Vy hờn dỗi:
- Vậy mà hai anh không nói làm em bị hớ.
Khả Nhi thì vui vẻ:
- Ôi! Vậy là quen nhau cả, vui thật. Hai anh kể cho em nghe chuyện thời đi học của hai anh đi.
Gia Tuấn vui vẻ:
- Chuyện của các anh cũng như chuyện của hai em thôi, có gì đâu mà kể.
Khả Nhi chu môi:
- Nhưng em muốn nghe.
Đông Chí dịu dàng:
- Vậy mai mốt anh sẽ kể cho em nghe, chịu không?
- Chịu liền!
Mọi người đang vui vẻ thì có tiếng vỗ tay. Cả bốn đều nhìn ra Vĩ An ngang nhiên bước vào nhà.
- Vui quá! Các bạn đang ăn tiệc à? Là tiệc gì vậy? Cho tôi tham gia với được không?
Ái Vy tái cả mặt mày. Gia Tuấn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, anh lịch sự:
- Anh ngồi cùng chúng tôi luôn cho vui.
Vĩ An cố tình:
- Tôi ngồi cạnh Ái Vy được không?
Không chờ Gia Tuấn trả lời, Ái Vy vẻ mặt bực bội:
- Xin lỗi, tôi rất dị ứng với anh nên mong anh ngồi dùm chỗ khác.
Khả Nhi lanh lẹ:
- Anh An ngồi ở đây đi, ngồi cạnh anh Đông Chí nè. Hai người cần phải làm thân với nhau đó.
Vĩ An nói mà mắt luôn hướng về Ái Vy:
- Tôi chỉ đùa thôi. Mọi người làm gì mà khẩn trương vậy chứ.
Ái Vy rủa thầm:
- Tự nhiên ở đâu lại xuất hiện làm mất cả cuộc vui.
Ngồi xuống cạnh Khả Nhi, Vĩ An vẫn luôn miệng:
- Mọi người thường hay họp mặt với nhau như thế này lắm à?
Đông Chí vui vẻ:
- Đây chỉ mới lần đầu tiên thôi.
Vĩ An nhìn Khả Nhi vẻ trách móc:
- Em thật tệ Khả Nhi, vui như vậy mà không rủ anh.
Đông Chí trả lời thay người yêu:
- Chúng tôi định mời nhưng sợ làm tốn thời gian của anh.
Vĩ An cười vẻ bí ẩn:
- Chỗ nào có Ái Vy đến tôi sẽ không bao giờ từ chối đâu.
Gia Tuấn cảm thấy lòng mình nóng ran:
- Anh có chuyện chắc về trước đây, Khả Nhi thông cảm cho anh nha.
Hiểu ý Gia Tuấn Khả Nhi cũng đồng tình. Cô nhanh trí.
- Lúc sáng, em nghe Ái Vy nói mẹ anh bảo nó sang nhà anh chơi. Bây giờ anh về anh chở Ái Vy luôn đi.
Ái Vy thầm cám ơn bạn. Cô nhanh nhẹn:
- Vậy ta xin phép trước nha, anh Đông Chí ở lại chơi vui vẻ nha.
Ái Vy mặc dù rất ghét Vĩ An nhưng cô vẫn lịch sự chào Vĩ An:
Ra đến xe, Ái Vy thở phào nhẹ nhõm:
- Cũng may là chưa có chuyện gì xảy ra. Khi không lại mất một cuộc vui.
Gia Tuấn chỉ ngồi im lái xe không nói. Vẻ mặt anh trông có vẻ thật nghiêm nghị:
Lúc sau Gia Tuấn nhìn Ái Vy anh nói trong vẻ bực tức:
- Hắn ta thật là quá đáng dám dùng những lời như vậy trước mặt anh.
Ái Vy nắm lấy tay anh:
- Anh đừng giận mà, vì hắn không đáng đâu.
- Vậy em muốn anh phải tươi cười khi gặp hắn sao Vy.
Ái Vy tròn mắt:
- Sao anh lại lớn tiếng với em? Chuyện này em đâu muốn.
Gia Tuấn bóp nhẹ tay Ái Vy, anh dịu giọng:
- Anh xin lỗi, anh thật sự không chịu nổi khi thấy mặt hắn. Chắc anh sẽ đánh hắn mất nếu hắn cứ như vậy.
Ái Vy hốt hoảng.
- Đừng nóng mà anh, làm vậy không xứng đáng đâu. Anh phải bình tĩnh.
Gia Tuấn lớn tiếng:
- Vậy em bảo anh phải làm sao, cứ chịu đứng nhìn hắn trêu người yêu mình à? Em chịu được nhưng anh thì không.
Ái Vy cũng giận.
- Ý anh là do em muốn vậy sao? Em thật thất vọng.
- Nghĩa là em đang hối hận về anh?
- Sao anh lại nghĩ như vậy?
- Nếu không vậy thì là gì hả?
Ái Vy giận thật sự.
- Anh đừng ghép tội cho em được không? Hơn ai hết, anh biết rõ chuyện này em vô tội mà.
- Anh nghĩ anh đang rất giận rất khó nói chuyện, đừng nói đến chuyện này nữa.
- Nhưng em muốn nói rõ.
Gia Tuấn dừng xe trước nhà Ái Vy:
- Em vào nhà đi, anh phải về.
Ái Vy cảm thấy bất mãn vô cùng. Cô xuống xe chạy thẳng vào nhà. Gia Tuấn cho xe lau vút.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nụ Cười Cho Anh
Hoàng Thu Dung
Nụ Cười Cho Anh - Hoàng Thu Dung
https://isach.info/story.php?story=nu_cuoi_cho_anh__hoang_thu_dung