Chương 3 - Thử Nghiệm Nghệ Thuật
a cần thật nhiều thời gian để phân biệt giữa tài nghệ và thiên tài, nhất là đối với những cô cậu đầy hoài bão. Amy đang học được sự khác biệt này qua nhiều nhọc nhằn. Bởi lẽ nhầm lẫn nhiệt tình với hứng thú, em đã thử tất cả các ngành nghệ thuật với sự táo bạo của tuổi trẻ. Sau một thời gian dài, công việc với “bùn đất” lắng xuống, em chuyển sang say mê với môn hội họa cùng bút lông và mực. Em tỏ ra rất có gu và năng khiếu trong bộ môn này cho nên các tác phẩm của em vừa lí thú vừa thành công. Nhưng chẳng mấy chốc, đôi mắt mệt mỏi buộc em phải từ bỏ bút và mực vẽ để đến với một thử nghiệm táo bạo trong môn khắc nung. Vì thử nghiệm này kéo dài nên gia đình luôn sống trong nỗi lo sợ hỏa hoạn. Mùi gỗ cháy lan khắp nhà bất cứ giờ nào. Khói mù mịt bay ra từ căn gác xép với tần suất đáng ngại, những cây dùi nung đỏ nằm bừa bãi khắp nhà. Và vú Hannah không bao giờ đi ngủ mà quên mang theo một xô nước và cái chuông báo giờ ăn phòng trường hợp có hỏa hoạn. Ta tìm thấy gương mặt Raphael[1] khắc rất sâu ở mặt dưới khuôn làm bánh, còn thần Bacchus[2] trên nắp một thùng bia, rồi một thiên thần bé nhỏ trang trí cho nắp lọ đường, và những phác họa chân dung Romeo và Juliet là nguồn cung cấp củi đốt một thời gian.
Từ lửa rồi lại sang dầu nên mấy ngón tay Amy bị cháy xém. Em chuyển sang môn vẽ tranh với sự hăng say không hề giảm bớt. Một người bạn nghệ sĩ tặng em mấy bảng màu, màu và bút lông anh ta không sử dụng nữa. Thế là em vẽ những cảnh đồng quê và cảnh biển mà người ta chưa từng thấy bao giờ, cả trên đất liền cũng như trên biển cả. Những con gia súc quái dị em vẽ có thể nhận được giải thưởng ở các hội chợ nông nghiệp. Cảnh tượng trồi lên hụp xuống đầy nguy hiểm của các con tàu em vẽ có thể khiến cho người ngắm tranh quen với biển cả nhất cũng có thể say sóng, nếu như sự coi thường tất cả những quy tắc mà ai cũng biết trong việc thiết kế và trang bị tàu biển không khiến cho họ phải bật cười ngay từ cái nhìn đầu tiên. Những cậu bé da ngăm đen và những hình ảnh Đức mẹ mắt đen nhìn thẳng vào bạn từ một góc phòng vẽ gợi cho ta nhớ đến Murillo. Những mảng dầu màu nâu trên các gương mặt, với một vệt xanh nhợt không đúng chỗ nhắc đến Rembrandt[3]. Những phụ nữ nở nang và những đứa bé tròn trĩnh gợi nhớ Rubens[4]. Còn Turner[5] thì xuất hiện trong cơn bão tố với sấm sét màu xanh lơ, chớp màu cam, mưa màu nâu và mây màu đỏ tía, với một đốm màu cà chua ở giữa, có thể là mặt trời hoặc một cái phao, một cái áo thuỷ thủ hoặc hoàng bào, tuỳ sở thích của người xem.
Tiếp đến là những bức chân dung bằng than chì. Cả gia đình được trưng thành một hàng, trông dữ tợn và đen đúa như thể vừa bước ra từ hầm chứa than. Những bức chân dung bằng bút chì trông khá hơn. Mái tóc của Amy, mũi của Jo, cái miệng của Meg và cặp mắt của Laurie được công nhận là “rất giống”. Rồi lại quay trở lại đất sét và thạch cao; các khuôn đúc nhợt nhạt hình những người em quen biết xuất hiện khắp mọi ngóc ngách trong nhà, hoặc rơi từ mấy cái giá xuống đầu mọi người. Trẻ con được dụ dỗ làm mẫu, cho đến khi những câu chuyện không đầu không cuối của chúng về các hành động bí hiểm của Amy khiến cho em được chúng xem như là một bà chằn trẻ tuổi. Nhưng những cố gắng của em trong môn học này kết thúc đột ngột vì một tai nạn nhỏ khiến em không còn hăng say nữa. Vì thiếu mẫu để đúc nên em quyết định đúc chính bàn chân xinh đẹp của mình. Một ngày kia cả nhà tá hỏa vì tiếng la hét và tiếng giậm thình thình. Khi chạy đến để ứng cứu, họ trông thấy nữ nghệ sĩ trẻ đầy nhiệt huyết đang nhảy lò cò, chân kia thì bị kẹt cứng trong nồi thạch cao đã đông lại quá nhanh. Phải rất khó khăn mạo hiểm, em mới được giải thoát. Jo cười nhiều trong khi moi thạch cao đến nỗi con dao của cô đâm quá sâu, chạm phải bàn chân tội nghiệp và để lại một kỉ niệm bền lâu về một thử nghiệm nghệ thuật.
Sau vụ đó, Amy bớt hăng hái cho đến khi niềm đam mê vẽ vời thiên bẩm khiến em lại lần mò ra sông, cánh đồng và khu rừng để tìm những cảnh đẹp hoặc những phế tích để vẽ. Em liên tục bị cảm lạnh vì đã ngồi trên cỏ ướt để thực hiện “một tác phẩm tuyệt đẹp” gồm một tảng đá, một cành cây khô, một tai nấm, một cành hoa gãy, hoặc “một áng mây tuyệt vời” trông chẳng khác gì những chiếc chăn lông vũ. Em hi sinh nước da của mình khi đi thuyền trên sông dưới ánh mặt trời giữa trưa hè để nghiên cứu bóng râm và ánh sáng, và em mang một nếp nhăn trên mũi vì thường nheo mắt để tìm “những điểm đẹp”.
Nếu “thiên tài là sự kiên nhẫn không ngừng” như Michael Angelo[6] đã tuyên bố thì chắc chắn Amy có thể chờ đợi được thành công vì em vẫn kiên nhẫn mặc cho tất cả những trở ngại, thất bại và thất vọng, vẫn vững tin rằng sẽ có lúc em làm được gì đó xứng đáng được gọi là “nghệ thuật bậc cao”.
Trong khi đó, em học, làm và thích thú với nhiều thứ khác, vì em đã quyết định sẽ là một phụ nữ thật quyến rũ và hoàn hảo, kể cả nếu em không bao giờ trở thành một nghệ sĩ vĩ đại. Ở điểm này, em thành công hơn hẳn vì em là một trong những người có may mắn luôn thấy vui mà không cần phải cố gắng, có bạn bè ở khắp mọi nơi, thấy cuộc sống tuyệt vời và dễ dàng đến mức những sinh linh kém may mắn hơn cũng bị mê hoặc để tin rằng chính họ cũng được sinh ra với một ngôi sao may mắn. Tất cả mọi người yêu quý em vì một trong những tài năng của em là biết cư xử. Em có cảm nhận mang tính bản năng đối với những gì là thích hợp và đem lại niềm vui. Em luôn nói những điều thích hợp với những người thích hợp, luôn làm những việc đúng lúc và đúng chỗ, và bình tĩnh đến mức các chị của em thường bảo: “Nếu như Amy phải vào triều yết kiến mà không được chuẩn bị trước, thì em cũng biết rất rõ phải làm thế nào.”
Một trong các yếu điểm của em là ước muốn vươn tới “xã hội thượng lưu”, dù không biết rõ thượng lưu thực sự là gì. Tiền tài, địa vị, những thành tích thời thượng và phong cách trang nhã là những thứ đáng thèm muốn nhất trong mắt em, và em thích được giao thiệp với những người có các thứ đó, thường nhầm lẫn giữa cái thật và cái giả, và ngưỡng mộ những kẻ không đáng được ngưỡng mộ. Không bao giờ quên mình sinh ra là một phụ nữ gia giáo, em trau dồi những sở thích và tình cảm quý tộc của mình để khi cơ hội đến, em sẵn sàng tiếp nhận một vị trí mà hiện giờ em không có được vì sự nghèo khó của gia đình.
“Quý cô nương”, như các bạn thường gọi em, cực kì muốn được là một quý cô thật sự, nhưng lại chưa hiểu rằng tiền bạc không thể mua được cái tinh túy của tự nhiên, rằng địa vị không phải lúc nào cũng đem lại sự quý phái, và rằng nền giáo dục thật sự tự nó bộc lộ ra bất chấp những hạn chế bên ngoài.
– Con có chuyện này muốn xin mẹ, mẹ à. – Một hôm Amy nói vẻ rất trịnh trọng.
– Chuyện gì vậy con gái bé nhỏ của mẹ? – Bà March hỏi vì bà luôn luôn xem Amy là bé con mặc dù em đã lớn.
– Lớp học vẽ của chúng con sẽ kết thúc tuần tới và trước khi chia tay nhau trước kì nghỉ hè, con muốn mời các bạn con đến đây chơi một ngày. Các bạn muốn ngắm dòng sông, phác họa chiếc cầu cũ và vẽ một vài thứ mà các bạn đã trầm trồ khen ngợi khi nhìn thấy trong sổ tay của con. Các bạn rất tử tế với con và con thật biết ơn các bạn vì họ giàu có và biết rõ là con nghèo nhưng không bao giờ phân biệt điều đó.
– Vì sao các bạn ấy lại phải làm thế chứ? – Bà March hỏi với cái mà các cô con gái gọi là “dáng vẻ Đức mẹ Maria Theresa.”
– Mẹ cũng biết rõ như con là tiền có thể tạo ra sự thay đổi gần như cho tất cả mọi người. Vậy thì mẹ cũng không nên xù lông lên như một gà mẹ khi các gà con của mình bị tấn công bởi những con chim đẹp hơn chúng. Vịt con xấu xí còn trở thành thiên nga kia mà mẹ.
Amy mỉm cười không chút chua chát, vì em luôn có tâm trạng hạnh phúc và tinh thần lạc quan. Bà March cười, và dẹp sự kiêu hãnh của bà mẹ qua một bên, bà hỏi:
– Thế con định thế nào, thiên nga của mẹ?
– Con muốn mời các bạn đến dùng cơm trưa vào tuần tới, đưa các bạn đi bằng xe đến những chỗ mà các bạn ấy thích xem, có thể đi một vòng trên sông, và tổ chức một buổi lễ nghệ thuật nhỏ cho các bạn.
– Như vậy thì được. Thế con muốn thết đãi họ món gì? Theo mẹ nghĩ bánh ngọt, bánh mì kẹp thịt, hoa quả và cà phê sẽ rất tốt đấy.
– Ồ, lạy Chúa, không đâu! Con muốn có lưỡi bò và thịt gà nguội, sô cô la kiểu Pháp và kem nữa. Các bạn con quen ăn các thứ đó rồi và con muốn bữa tiệc của con phải thật tao nhã và hợp khẩu vị, cho dù con phải làm việc để kiếm tiền.
– Sẽ có bao nhiêu cô gái tất cả? – Bà mẹ hỏi, vẻ nghiêm trang.
– Cả lớp có tất cả mười hai hoặc mười bốn bạn, nhưng chắc các bạn sẽ không đến đủ.
– Chúa ơi! Như vậy con sẽ phải thuê một chiếc xe ca để đưa các bạn đi dạo.
– Kìa mẹ, sao mẹ lại nghĩ như vậy? Có lẽ không quá sáu hoặc bảy người đến đâu, và con có thể thuê một chiếc xe ngựa chở khách trên bãi biển và mượn chiếc xe có băng ngồi của ông Laurence.
– Như thế sẽ rất tốn kém, Amy à.
– Không nhiều lắm đâu, con đã tính tất cả rồi và con sẽ chi hết.
– Con yêu, thế con không nghĩ rằng các cô gái đó đã quen với những thứ con vừa nêu, cho nên cái tốt nhất ta có sẽ chẳng là gì đối với họ sao? Một kế hoạch đơn giản sẽ làm cho các bạn thích thú hơn, vì sẽ mới lạ đối với họ. Và sẽ tốt cho chúng ta hơn là mua hoặc mượn những thứ không thích hợp với mức sống của chúng ta.
– Nếu con không có được những thứ con muốn thì con sẽ không làm gì cả. Con biết là con sẽ làm được nếu như mẹ và các chị giúp đỡ con một tay. Và con không hiểu tại sao lại phải bỏ kế hoạch này nếu con là người chi tất cả? – Amy nói với vẻ kiên quyết đến mức mọi ý kiến phản bác đều có thể biến nó thành thái độ ương ngạnh.
Bà March có kinh nghiệm của một người thầy giỏi. Bà thường để cho các cô con gái của mình tự rút ra bài học khi các cô không đón nhận những lời khuyên của bà.
– Được rồi, Amy. Nếu con đã quyết như thế, và nếu như con đừng chi quá nhiều tiền bạc, thời gian và công sức thì mẹ không có ý kiến gì nữa cả. Con hãy nói chuyện với các chị con. Các con quyết định thế nào mẹ cũng sẽ cố giúp hết mức.
– Con cám ơn mẹ. Mẹ lúc nào cũng thật tuyệt vời!
Và Amy đi kể cho các chị nghe về dự tính của mình.
Meg bằng lòng ngay và hứa sẽ giúp em gái, vui vẻ cung cấp cho em tất cả những gì cô có, từ căn nhà nhỏ đến bộ thìa đẹp nhất của cô. Nhưng Jo phản đối hoàn toàn dự tính đó tới mức lúc đầu còn tỏ ra không muốn nghe.
– Vì sao em lại muốn chi tiền của em, gây phiền phức cho gia đình và làm xáo trộn căn nhà cho mấy đứa con gái không coi em ra gì? Chị nghĩ em phải có đủ tự trọng và tri giác để không xu phụ một mụ nào đó chỉ vì mụ ta đi giày Pháp và dạo chơi bằng xe ngựa! – Jo thốt lên vì bị kéo ra khỏi không khí đầy bi kịch trong cuốn tiểu thuyết của mình và không có hứng đối với những việc như thế.
– Em không xu phụ và em cũng không muốn bị đối đãi với thái độ ban ơn chẳng kém gì chị! – Amy giận dữ đáp vì hai chị em vẫn thường cãi nhau khi đụng đến vấn đề này. – Các bạn ấy không hề coi thường em và em đánh giá họ rất cao. Đó là những người bạn dễ thương, biết điều và có tài, cho dù chị nghĩ về họ thế nào. Chị không chịu tìm cách làm cho người khác yêu mến chị, giao du với giới thượng lưu và học lấy tác phong thanh lịch. Còn em thì có. Và em muốn tận dụng tất cả các cơ hội đến với em. Chị có thể đi khắp thế giới, tay vung vẩy, mặt vênh lên và gọi đó là độc lập nếu như chị thích. Nhưng đó không phải là kiểu của em.
Khi Amy tranh luận thì em thường thắng cuộc vì ít khi em tỏ ra thiếu thông minh. Còn Jo yêu chuộng tự do và thù ghét những lễ nghi đến nỗi cô thường bị thất bại trong các cuộc tranh cãi.
Định nghĩa mà Amy đưa ra về ý tưởng độc lập mà Jo đeo đuổi quá đúng nên cả hai cười xoà. Cuộc tranh luận chuyển sang một chiều hướng dịu dàng hơn. Mặc dù không thích, nhưng cuối cùng Jo cũng nhận sẽ hi sinh một ngày để giúp em gái thực hiện công việc mà cô vẫn thấy là lố bịch.
Giấy mời gửi đi gần như được tất cả hưởng ứng và ngày thứ hai tới được ấn định. Vú Hannah tỏ ra không vui bởi vì công việc trong tuần của vú bị đảo lộn. Vú tiên liệu rằng “nếu việc giặt giũ và là quần áo không được thực hiện đúng lúc thì mọi việc chẳng đi đến đâu cả.” Vướng mắc nho nhỏ này trong guồng máy gia đình đã ảnh hưởng nhiều đến mọi việc; nhưng châm ngôn của Amy là “không bao giờ tuyệt vọng”, và đã dự định làm cái gì rồi thì em nhất quyết thực hiện cho bằng được, bất chấp mọi trở ngại. Trước tiên món ăn do vú Hannah chuẩn bị không ổn lắm: gà quá dai, món lưỡi thì quá mặn, còn sô-cô-la không đông đúng mức. Rồi bánh ngọt và kem, cùng với khoản thuê xe ngựa, tốn kém hơn Amy nghĩ. Và nhiều khoản chi tiêu có vẻ vượt mức khác càng lúc càng trở nên đáng báo động. Beth bị cảm lạnh phải nằm nghỉ. Meg có một số khách đột xuất và bị giữ chân ở nhà. Còn Jo thì không hài lòng nên làm nhiều chuyện lẫn lộn và vụng về.
– Nếu như không vì mẹ thì chắc không bao giờ em có thể vượt qua được – như Amy tuyên bố sau này, và thật biết ơn nhớ lại khi “trò đùa hay nhất trong mùa” đã được mấy người khác quên đi.
Nếu thời tiết ngày thứ hai không đẹp thì các cô gái sẽ đến vào ngày hôm sau – việc dàn xếp này khiến cho vú Hannah và Jo phẫn nộ hết sức. Sáng thứ hai thời tiết không dễ xác định, còn đáng bực mình hơn là một trận mưa to. Trời lây phây mưa, rồi hửng một chút, lại thêm gió hiu hiu. Quả là rất khó dự đoán cho tới khi đã quá muộn. Amy thức dậy từ sáng sớm, kéo tất cả ra khỏi giường, giục mọi người dùng điểm tâm để còn kịp dọn dẹp nhà cửa. Em thấy phòng khách có vẻ tồi tàn một cách khác thường. Không ngớt phàn nàn về những thứ mình thiếu thốn nhưng em vẫn khéo léo tận dụng tất cả những gì có trong tay. Em sắp xếp mấy chiếc ghế để che đi những chỗ thảm bị sờn, che các vết bẩn trên tường bằng mấy khung dây trường xuân. Các chỗ trống thì em bày mấy tác phẩm nghệ thuật của mình làm cho căn phòng có vẻ rất nghệ thuật, giống như mấy bó hoa xinh xắn mà Jo đã bày khắp nơi.
Bữa trưa trông thật hấp dẫn. Khi nếm thử, em hi vọng bữa ăn sẽ ngon miệng cũng như các món đồ gốm sứ, pha lê và bạc sẽ được trả về nguyên vẹn. Xe cộ đã được hứa đưa đến nơi. Meg và bà mẹ sẵn sàng đón khách. Beth giúp vú Hannah trong bếp. Còn Jo đã hứa sẽ cố tỏ ra thật đáng mến và nhã nhặn cho dù có như một kẻ ngớ ngẩn. Khi mệt mỏi thay quần áo, Amy đã tự khích lệ mình bằng cách nghĩ đến thời điểm hạnh phúc, sau khi bữa tiệc kết thúc một cách suôn sẻ, em sẽ có một buổi chiều dạo chơi đầy chất nghệ thuật cùng các bạn. Vì cỗ xe ngựa và cây cầu gãy là những điểm mạnh của em kia mà.
Sau đó là hai tiếng đồng hồ chờ đợi. Trong thời gian đó cô bé chạy tới lui từ phòng khách ra cửa, còn suy nghĩ của gia đình thì thay đổi như chong chóng gió. Một cơn mưa rào lúc mười một giờ chắc chắn đã làm nguội nhiệt tình của các cô gái trẻ vì cho đến mười hai giờ vẫn chẳng thấy ai. Hai giờ, cả gia đình mệt mỏi ngồi dưới nắng ăn những thức ăn sắp hỏng cho khỏi phí hoài.
– Hôm nay thời tiết không có gì đáng ngại cả; chắc chắn các bạn sẽ đến. Cho nên chúng ta phải sẵn sàng. – Amy tuyên bố khi mặt trời đánh thức em dậy vào sáng sớm ngày hôm sau.
Mặc dù hăng hái nói, nhưng sâu thẳm trong lòng, em thấy hối tiếc vì đã đề nghị thêm ngày thứ ba này. Nhiệt huyết của em, giống như món bánh ngọt, đã xẹp xuống.
– Bố không mua được tôm hùm, vì vậy các con phải bỏ món rau trộn thôi. – Ông March nói khi trở về nhà sau nửa tiếng đồng hồ, với vẻ hơi thất vọng.
– Con hãy lấy gà thay vào đi. Sẽ không dai lắm nếu trộn với rau. – Bà March nói.
– Nhưng vú Hannah để con gà trên bàn và lũ mèo đã quắp mang đi rồi. Chị rất tiếc, Amy. – Beth nói vì em là người trông chừng mấy con mèo.
– Vậy thì con nhất định phải có tôm hùm, vì chỉ món lưỡi thôi không đủ. – Amy tuyên bố.
– Thế em có muốn chị chạy ra phố và mua tôm hùm không? – Jo nói với vẻ mặt của một vị thánh tử vì đạo.
– Rồi chị lại mang về, kẹp dưới nách mà không gói bọc gì cho mà xem. Chỉ càng khiến em tức thôi. Em sẽ tự đi. – Amy đáp, vẻ điềm tĩnh của em bắt đầu xẹp xuống.
Đội một chiếc khăn voan dày và xách theo một cái giỏ xinh xắn, em lên đường, thầm nghĩ rằng một buổi đi dạo ngoài trời sẽ giúp làm tinh thần dịu đi chút ít. Hơi trễ một chút, nhưng cuối cùng em cũng tìm được những thứ mình cần, cũng như một lọ nước sốt để đỡ mất thêm thời giờ. Rồi em trở về, rất bằng lòng với sự lo xa của mình.
Vì xe buýt chỉ có đúng một hành khách nữa, một bà già ngủ gà ngủ gật, cho nên Amy cho khăn trùm vào túi, và giải khuây suốt quãng đường tẻ ngắt bằng cách cố gắng nghĩ xem tất cả tiền của em đã biến đi đằng nào. Em bận rộn với những con số khó chịu đến mức không để ý thấy một hành khách mới nhảy lên xe khi xe chưa kịp dừng, cho tới khi giọng nam giới cất lên:
– Xin chào, quý cô March.
Ngước nhìn lên, em nhận ra một người bạn học đại học của Laurie. Amy cảm thấy rất bối rối với cái giỏ dưới chân mình. Nhưng em mừng vì đã mặc bộ váy mới. Em đáp lại câu chào của chàng trai trẻ bằng sự nhiệt tình và dịu dàng vốn có.
Họ chuyện trò gượng gạo. Chẳng mấy chốc, sự bối rối, lo ngại của Amy cũng qua đi khi em biết rằng chàng trai sẽ xuống xe trước. Vậy là em trò chuyện thoải mái hơn. Thế rồi, bà già xuống xe. Khi đang lập cập bước ra phía cửa, bà làm đổ cái giỏ và – Ôi, kinh khủng! – Con tôm hùm to sù sụ lộ ra chình ình ngay trước mắt chàng trai kia.
– Trời ơi, bà ấy bỏ quên bữa tối rồi! – Chàng trai vô tâm kêu ầm lên, dùng cây gậy của mình hất con quái vật đỏ au trở lại chỗ của nó, và chực đưa cái giỏ cho bà cụ.
– Ấy không, nó… nó là của em. – Amy lí nhí, mặt đỏ chẳng kém gì con tôm hùm.
– Ồ, thế à, anh xin lỗi. Nó quả là một con tôm hết xảy. – Chàng trai nói với vẻ quan tâm.
Amy hít sâu để lấy lại bình tĩnh, quả quyết đặt cái giỏ lên ghế và cười nói:
– Anh có muốn thưởng thức món rau trộn thịt tôm hùm và gặp gỡ những thiếu nữ xinh đẹp sẽ đến để ăn món đó không?
Quả là khéo ứng biến, giờ thì hai yếu điểm trong tâm trí chàng trai đã bị đánh trúng: con tôm hùm tức thì được bao bọc trong một vầng hào quang hồi ức dễ chịu, và sự tò mò trước “những thiếu nữ xinh đẹp” hoàn toàn tách tâm trí chàng ra khỏi sự cố bi hài vừa rồi.
“Mình nghĩ anh ấy sẽ cười cợt và rêu rao vụ này với anh Laurie. Nhưng mình sẽ không gặp họ, thế là xong.” Amy nghĩ, trong khi chàng trai cúi đầu chào và đi.
Em không đả động gì đến cuộc gặp gỡ này với cả nhà (dù em phát hiện ra rằng, do đánh đổ cái giỏ, bộ váy áo mới của em bị dây một vệt dài nước sốt) mà tập trung vào công việc chuẩn bị lúc này có vẻ như càng trở nên uể oải. Đến mười hai giờ, mọi việc cũng xong xuôi. Đoán được là xóm giềng sẽ để ý đến mọi thứ xảy ra trong nhà mình, em ước sao sẽ xóa nhòa kí ức về thất bại của ngày hôm qua bằng một thành công rực rỡ ngày hôm nay. Thế là em gọi xe và đi ra đón các vị khách của mình tới dự tiệc.
– Có tiếng xe ngựa đấy, họ về kia rồi! Mẹ sẽ đón họ ở sảnh. Như vậy mới tỏ ra hiếu khách và mẹ muốn con bé đáng thương thoải mái hơn sau bao nhiêu chuyện bực mình. – Bà March nói, và lập tức làm đúng như vậy.
Nhưng chỉ thoáng nhìn, bà đã chững lại, vẻ mặt rất khó tả vì, trông hoàn toàn lạc lõng trong chiếc xe to, Amy ngồi với đúng một cô gái.
– Beth, chạy nhanh đi giúp vú Hannah bỏ bớt phân nửa bát đĩa trên bàn đi. Sẽ chẳng ra sao nếu ta bố trí một bàn tiệc cho mười hai người trước mặt một cô gái! – Jo hét lên và chạy nhanh vào bếp, quá kích động đến không kịp dừng lại, dù là để cười.
Amy bước vào nhà, hoàn toàn bình tĩnh và hết sức thân mật với người khách duy nhất đã giữ lời.
Các thành viên trong gia đình cũng đóng đúng vai trò của mình và cô bé Elliot thấy mọi người thật vui vẻ vì không tài nào kiểm soát được hoàn toàn thái độ vui nhộn của họ.
Bữa trưa chế biến lại đã hết nhẵn, khách được mời thăm xưởng vẽ và khu vườn, và một cuộc thảo luận về những đề tài nghệ thuật bắt đầu sôi nổi. Amy thuê một chiếc xe nhỏ thay cho chiếc xe ngựa đài các để đưa bạn đi thăm khắp vùng lân cận cho đến khi mặt trời lặn, và bữa tiệc cũng kết thúc.
Khi trở về nhà, rất mệt nhưng thoải mái, em nhận thấy những tàn dư của buổi liên hoan kém may mắn đã biến mất hoàn toàn, ngoại trừ một nụ cười có phần ranh mãnh trên khóe miệng Jo.
– Con đi dạo có vui không, con yêu? – Bà mẹ hỏi, giọng nghiêm túc như thể tất cả mười hai người khách đều đã có mặt.
– Elliot là một cô gái dễ ưa và con bé có vẻ rất thích thú. – Beth nhận xét, với vẻ nhiệt tình khác thường.
– Em có thể cho chị một ít bánh của em không? Chị có rất nhiều khách khứa đến chơi nên không có thời gian để chuẩn bị thứ gì cho ngon cả. – Meg nói nghiêm túc.
– Chị hãy lấy tất cả đi. Ở nhà này chỉ có em là thích của ngọt mà thôi và chắc em chưa kịp ăn hết thì đã hỏng mất rồi. – Amy đáp, rồi thở dài khi nghĩ đến nỗ lực rất lớn mà em đã bỏ ra để có kết cục như thế này.
– Rất tiếc là Laurie không có ở đây để giúp chúng ta. – Jo lên tiếng khi cả nhà ngồi xuống để ăn món kem và rau trộn, lần thứ hai trong hai ngày nay.
Một ánh mắt cảnh cáo của mẹ đã chặn không cho cô có thêm nhận xét nào khác và cả gia đình im lặng ăn cho tới khi bà March nhẹ nhàng nhận xét:
– Rau trộn là một trong những món ưa thích của người cổ đại, và Evelyn…
Một chuỗi cười vang lên cắt ngang “câu chuyện lịch sử về những chiếc mũ chiến” trước sự ngạc nhiên của quý ông thông thái.
– Nhét tất cả vào một cái rổ và gửi cho nhà Hummel: Người Đức thích những thứ hổ lốn mà. Con phát sợ khi nhìn thấy những thứ này rồi, và không có lí do gì mọi người phải chịu hậu quả chỉ vì con là một đứa ngốc nghếch. – Amy khóc và lau nước mắt.
– Chị cứ nghĩ mình chết giấc khi nhìn thấy hai đứa con gái bọn em huyên thuyên với nhau trong xe ngựa, giống như hai hạt lạc trong một cái vỏ to bự, còn mẹ thì chờ đợi với hi vọng đón được cả một đám đông. – Jo thở dài, và cười.
– Mẹ lấy làm tiếc về sự thất vọng của con. – Bà March nói bằng vẻ cảm thông của người mẹ nhân từ. – Nhưng chúng ta đã làm hết sức mình để cho con vừa lòng.
– Con vừa lòng rồi. Con đã thực hiện được điều con muốn. Không phải lỗi ở con nếu chuyện không thành. Con tự an ủi mình như vậy. – Amy nói, giọng run run. – Con cám ơn tất cả mọi người đã giúp đỡ con và con sẽ càng biết ơn nếu như mọi người không nhắc đến sự kiện này ít nhất là trong một tháng tới.
Không ai nhắc đến chuyện này trong mấy tháng liền. Tuy nhiên, cái từ “bữa tiệc” luôn khiến mọi người mỉm cười. Laurie, về phần anh, đã tặng Amy nhân ngày sinh nhật của em một con tôm hùm bé tí bằng san hô và em đã đeo nó vào sợi dây đồng hồ của mình.
Những Người Vợ Tốt Những Người Vợ Tốt - Louisa M. Alcott Những Người Vợ Tốt