Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Pha Trò Mua Vui
T
hật không may là thỉnh thoảng mặt trời rời xứ Bretagne để đi dạo một vòng ở bờ biển phía Nam. Chính vì thế nên ông chủ khách sạn Bờ Biển Đẹp rất lo lắng khi nhìn hàn thử biểu, nó còn đo cả tâm tính các khách trọ của ông nữa…
Người pha trò mua vui
Chúng tôi đang nghỉ hè ở một khách sạn, và ở đó có bãi biển và đúng là hay kinh lên được, chỉ trừ hôm nay trời mưa và như vậy chả ra gì, đúng thế thật đấy. Có điều khó chịu khi trời mưa là những người lớn không biết cách giữ chúng tôi yên và chúng tôi trở nên chẳng ai chịu nổi và thế là sinh ra lắm chuyện. Tôi có cả đống bạn ở khách sạn, thằng Blaise này, thằng Fructueux này, cả thằng Mamert, cái thằng này ngu lắm! và thằng Irénée có một ông bố vừa cao vừa to, và thằng Fabrice với lại thằng Côme. Chúng nó đều hết sảy nhưng chúng nó không phải lúc nào cũng ngoan lắm. Khi ăn trưa, vì hôm nay là thứ Tư nên có món thịt viên và thăn rán, trừ bố mẹ thằng Côme bao giờ cũng gọi them và họ gọi thêm tôm càng xanh, tôi nói rằng tôi thích đi ra bãi biển. “Con thấy rõ là trời đang mưa mà, bố nói, đừng làm điếc tai bố nữa, chơi với các bạn trong khách sạn thôi.” Còn tôi, tôi nói rằng tôi muốn chơi với các bạn lắm nhưng mà phải ở ngoài bãi biển, bố bèn hỏi là tôi có muốn đét đít trước mặt tất cả mọi người không, và vì tôi không muốn nên tôi bắt đầu khóc. Ở bàn nhà thằng Fructueux, tình hình khóc lóc cũng rất kinh và rồi mẹ thằng Blaise nói với bố thằng Blaise rằng cái sáng kiến đi nghỉ ở một nơi trời mưa suốt ngày như thế này rõ là hay kinh và bố thằng Blaise bắt đầu hét lên rằng không phải ông ấy có sáng kiến ấy, rằng cái sáng kiến cuối cùng mà ông ấy có trong đời chính là sáng kiến lấy vợ. Mẹ nói với bố rằng không nên làm thằng bé khóc, bố kêu lên rằng bố bắt đầu thấy nóng tai rồi đây và thằng Irénée đánh đổ món kem ca ra men của nó và bố nó đã cho nó một cái tát. Trong phòng ăn ầm ĩ kinh lên được và ông chủ khách sạn đã chạy tới, ông ta nói rằng khách sạn sẽ phục vụ cà phê trong phòng khách và bật nhạc và rằng ông ta đã nghe đài báo là ngày mai trời sẽ nắng to.
Và trong phòng khách, ông Lanternau đã nói: “Thôi, để tôi lo bọn trẻ cho!” Ông Lanternau là một ông rất dễ mến, thích nói cười oang oang và thích làm thân với tất cả mọi người. Ông ấy vỗ hàng đống phát lên vai người khác và bố không thích thế lắm, nhưng đó là tại vì bố đang bị bỏng nắng khi bị ông Lanternau vỗ. Buổi tối mà ông Lanternau cải trang bằng một cái rèm che và một cái chụp đèn, ông chủ khách sạn đã giải thích với bố rằng ông Lanternau quả là một người pha trò làm vui. “Tôi chả thấy anh ta có gì vui!” bố trả lời và bố đi về ngủ. Bà Lanternau, cái người đi nghỉ cùng ông Lanternau thì chẳng bao giờ nói gì, bà ấy trông hơi có vẻ mệt mỏi.
Ông Lanternau đứng dậy, ông ấy giơ một tay lên và ông ấy kêu: “Các nhóc! Nghe lệnh chú đây! Tất cả xếp thành hàng một sau lưng chú nào! Xong chưa? Tiến thẳng vào phòng ăn, đi đều, bước! Một hai, một hai, một hai!” Và ông ấy đi thẳng vào phòng ăn, rồi ông ấy lại quay ngay ra, không hài lòng lắm. “Thế nào, ông ấy hỏi, tại sao các cháu lại không đi theo chú?”
“Vì chúng cháu, thằng Mamert (cái thằng này, nó rất chi là ngu!) nói, chúng cháu muốn ra chơi ngoài bãi biển.”
“Không được, không được, ông Lanternau nói, có mà điên mới muốn ra dầm mưa trên bãi biển! Cứ theo chú nào, mình chơi còn hay hơn trên bãi biển ấy chứ. Sau rồi các cháu chỉ mong mưa mãi cho mà xem.” Và ông Lanternau cười oang oang.
“Có đi không?” tôi hỏi thằng Irénée.
“Xời,” nó nói và chúng tôi sang phòng ăn cùng với lũ khác.
Trong phòng ăn, ông Lanternau dẹp cả bàn và ghế đi và ông ấy nói rằng chúng tôi sẽ chơi trò bịt mắt bắt dê. “Ai bịt mắt nào?” ông Lanternau hỏi và chúng tôi nói rằng chính ông ấy phải bịt mắt, thế là, ông ấy nói được thôi và ông ấy bảo chúng tôi lấy một cái khăn mùi soa bịt mắt cho ông ấy và khi ông ấy thấy đám khăn của chúng tôi, ông ấy thích dùng khăn của chính ông ấy hơn. Sau đó, ông ấy khuờ khoạng tay trước mặt kêu: “Hú, bắt được tên này rồi, bắt được tên này rồi, hú hú!” và ông ấy lại cười oang oang liên tằng.
Tôi ấy à, tôi chơi cờ đam đỉnh lắm, chính vì thế nên cái thằng Blaise nó chỉ làm tôi phát phì cười khi nó nói rằng cờ đam thì ai nó cũng thắng tuốt, rằng nó là vô địch. Thằng Blaise thấy tôi phì cười thì tức và nó nói nếu tôi có giỏi thì cứ việc chơi thử xem, và chúng tôi bèn sang phòng khách để hỏi mượn ông chủ khách sạn bộ cờ đam và những đứa khác cũng đi theo chúng tôi để xem thằng nào thắng. Nhưng ông chủ khách sạn không muốn cho chúng tôi mượn bộ cờ, ông ấy nói rằng đây là trò chơi của người lớn và rằng chúng tôi thế nào cũng đánh mất quân của ông ấy. Chúng tôi đang đôi co thì nghe có một giọng quát tướng lên từ phía sau: “Ra khỏi phòng ăn là không tính!” Hóa ra là ông Lanternau đang đi tìm chúng tôi và ông ấy tìm được là vì mắt không bịt nữa. Ông ấy đỏ rần hết cả người và giọng lại còn hơi run, giống như giọng của bố, cái lần bố bắt quả tang tôi thổi bong bóng xà phòng bằng cái tẩu thuốc mới của bố.
“Thôi được rồi, bởi vì bố mẹ các cháu đã đi nghỉ trưa rồi, chúng ta sẽ ở lại trong phòng khách và chơi đùa nhẹ nhàng thôi. Chú có trò này hay lắm, chúng ta ai nấy sẽ dùng giấy và một cái bút chì, chú đọc một chữ cái, mỗi người phải viết được năm tên nước, năm tên con vật và năm tên thành phố. Ai thua sẽ bị phạt.”
Ông Lanternau đi lấy giấy và bút chì, chúng tôi chạy vào phòng ăn chơi trò lái xe buýt với đống ghế. Lúc ông Lanternau tới tìm chúng tôi, tôi tin rằng ông ấy hơi tức: “Sang phòng khách ngay, cả lũ!” ông ấy nói.
“Chúng ta sẽ bắt đầu bằng chữ A, ông Lanternau nói. Vào việc thôi!” và ông ấy bắt đầu viết nhanh kinh.
“Đầu bút chì của cháu bị gãy, thế này không tính!” thằng Fructueux nói và thằng Fabrice kêu lên: “Chú ơi, thằng Côme cóp bài!”
“Không đúng, đồ điêu toa bẩn thỉu!” thằng Côme đáp lại và thằng Fabrice cho nó một cái tát. Thằng Côme hơi sững người ngạc nhiên và rồi nó bắt đầu đá thằng Fabrice liên hồi, và rồi thằng Fructueux muốn giằng bút chì của tôi đúng lúc tôi định viết chữ “Áo” và tôi đấm cho nó một quả vào giữa mũi, thế là thằng Fructueux nhắm mắt lại và nó tát loạn cả lên và thằng Irénée bị dính một cái và rồi thằng Mamert lại gào lên hỏi: “Ê, bọn mày, Asnières có phải là một nước không?” Cả lũ ầm ĩ kinh lên được và đúng là hết sảy y như là đang chơi ở trường, và, choang! Một cái gạt tàn rơi xuống sàn nhà. Vậy là ông chủ khách sạn chạy tới, ông ấy bắt đầu quát tháo và la mắng chúng tôi và tất cả các bố mẹ chúng tôi cũng chạy vào phòng khách và bọn họ cãi cọ với chúng tôi và với ông chủ khách sạn. Còn ông Lanternau thì bỏ đi.
Chính bà Lanternau là người tìm thấy ông ấy vào buổi tối, khi đến giờ ăn. Hình như là ông Lanternau đã ngồi dầm mưa cả buổi chiều trên bãi biển.
Ông Lanternau đúng là người pha trò vui kinh, bởi vì khi bố thấy ông ấy quay trở về khách sạn, bố đã cười ngặt cười nghẽo, đến nỗi không ăn nổi. Thế mà hôm ấy chính là tối thứ Tư, là tối có súp cá!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas
René Goscinny
Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas - René Goscinny
https://isach.info/story.php?story=nhung_ky_nghi_cua_nhoc_nicolas__rene_goscinny