Chương 3: Đường Thần Duệ(2)
hiếc xe thể thao màu bạc phóng nhanh trên đường.
Lúc dừng đèn đỏ ở ngã tư, Đường Thần Duệ khoác một tay lên thành cửa sổ, chống cằm suy nghĩ một chút. Thoáng cái suy nghĩ đã thay đổi, anh hơi cong môi, khi đèn xanh sáng lên thì chiếc xe đang đỗ thẳng đột nhiên quẹo sang trái, hoành tráng vi phạm luật giao thông, một đường lao đi rồi dừng lại ngay trước cửa một nhà hàng bánh ngọt xa hoa trên phố.
Người đàn ông bước xuống xe, thuận tay đóng sầm cửa lại rồi nhàn nhã tiến vào.
Vị quản lí cửa hàng trang điểm hết sức cẩn thận vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang bước tới lập tức cười rạng rỡ đứng lên nghênh đón, hồ hởi bắt chuyện.
“Thì ra là Thần thiếu gia… Anh thực sự đã lâu lắm rồi không tới đấy. Vẫn muốn loại bánh ngọt như trước đây sao?”
Đường Thần Duệ ưu nhã nở nụ cười: “Không, lần này khẩu vị cần phải sửa lại.”
“A, như vậy…” Quản lý cửa hàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Đường Thần Duệ thong thả bước đi, sau đó dừng lại trước tủ kính bày bán bánh ngọt, ngón tay thon dài chậm rãi một đướng lướt qua từng món đồ bên trong, ánh mắt cũng theo đầu ngón tay mà di chuyển, cuối cùng dừng lại trước một chiếc chocolate mousse.
Vươn tay gõ lên mặt bàn bằng thủy tinh, khóe môi Đường Thần Duệ khẽ nhếch: “Về sau đổi thành lại bánh này cho tôi.”
“Vâng, tôi sẽ nhớ kỹ.”
Quản lí cửa hàng vội vàng sai người đem chiếc bánh mosse xinh xắn kia bọc lại vào trong hộp, đồng thời không quên hiếu kỳ hỏi một câu: “Con thỏ trước đây Thần thiếu gia nuôi là thỏ Hà Lan, chẳng phải nó chỉ thích ăn bánh mousse vị dâu tây thôi hay sao?”
Nhắc tới chuyện đau lòng, Đường Thần Duệ liền buông tay, vẻ mặt đầy phiền muộn: “Ba tháng trước đem nó ột đứa trẻ mượn chơi, đứa trẻ kia không hiểu chuyện liền cho nó ăn rất nhiều, nhiều đến nỗi chết mất…”
Quản lý cửa hàng cảm thấy có chút kì lạ: “Đứa trẻ nhà ai to gan như vậy?” Cũng dám động tới đồ của Đường Thần Duệ sao?
“Không có cách nào…” Bạn học Thần bất đắc dĩ nói: “Đứa trẻ kia có hậu thuẫn phía sau mà…”
Hừ, con trai bảo bối của Đường Dịch, Đường Thần Duệ quả thực không thể làm gì được nó cả.
Sự tình thật ra là như thế này —
Ba tháng trước, tiểu bảo bối của Đường Dịch bước vào thời kỳ cai sữa. Mọi người vô cùng bận tâm, trẻ con trong thời kỳ cai sữa rất là phiền phức vì đã sớm sinh ra cảm giác ỷ lại với sữa mẹ, cậu nhóc khóc lóc, làm thế nào cũng không chịu cai, mẹ của đứa nhỏ là Kỷ Dĩ Ninh, cũng là người quan trọng nhất đối với nhóc lại thương tiếc không muốn con rơi nước mắt, Đường Dịch muốn ngang ngược can thiệp thì Kỷ Dĩ Ninh liền cho rằng anh không thương con, trong lòng ủy khuất, nước mắt cứ thế vòng quanh khiến cho Đường Dịch không có biện pháp nào hết.
Sau đấy, vào một ngày nào đó, cứu tinh rốt cuộc từ trên trời rơi xuống! Đó chính là chú thỏ Hà Lan mà Đường Thần Duệ đang nuôi.
Mặc kệ là hoa lá cỏ cây hay là thú cưng, Đường Thần Duệ đều quanh năm nuôi ở trong nhà, những vật nhỏ ấy cho tới giờ đều chẳng phải là thứ gì quý báu nhưng hễ là đồ đã qua tay người đàn ông này hao tâm tổn trí chăm sóc, chất lượng tuyệt đối là hàng thượng phẩm. Mọi thứ đều được để trong căn hộ độc thân của Đường Thần Duệ, thế rồi trong một lần vô ý Kỉ Dĩ Ninh nhìn thấy hình ảnh người đàn ông này đứng trên ban công, quỳ một chân trên đất chăm chú tưới cho cây cối, Kỉ Dĩ Ninh thanh đạm như nước không thể nhịn được ca ngợi anh một câu với Đường Dịch: “Anh ấy thật là đặc biệt.”, khiến cho Đường Dịch kinh hãi đến độ suýt chút nữa muốn đem Đường Thần Duệ giết người diệt khẩu để trừ hậu họa.
Mẹ đã phải than lên thành tiếng thì con cũng không cần phải nói nhiều làm gì.
Tiểu bảo bối của Đường gia vô cùng yêu thích chú thỏ mà Đường Thần Duệ nuôi, mỗi lần bón cơm cho cậu nhóc chỉ cần nói rằng: “Cục cưng ngoan, nhìn xem, thỏ con thích nhất là ăn cái này đấy~~”, sau đó đưa một thìa cơm nhỏ cho thỏ ăn, cục cưng liền tự động ăn cơm theo nó.
Cứ như vậy, tiểu bảo bối của nhà Đường Dịch thành công qua được thời kỳ cai sữa, mà chú thỏ bảo bối của Đường Thần Duệ cũng vinh quang ra đi….
Bạn học Thần vô cùng đau lòng, vô cùng phiền muộn…
Một chú thỏ Hà Lan nhu thuận đến thế, mỗi ngày đều được anh đút cho bánh mouse dâu tây, rồi cho uống sữa để nuôi lớn! Vừa nghĩ tới chuyện nó bị cậu nhóc kia cho ăn nhiều đến chết…A, bạn học Đường Thần Duệ của chúng ta quả thực có một loại xúc động muốn tóm lấy kẻ phá hoại kia đánh ột trận.
Kỷ Dĩ Ninh là một cô gái ngoan, vẻ mặt yếu đuối tổn thương của Đường Thần Duệ khiến cho lương tâm đạo đức của cô bị tra tấn hết sức nghiêm trọng. Cô vì chuyện này mà áy náy rất lâu, ba lần bảy lượt muốn đi nhận lỗi mà đều bị cha của cục cưng cản lại.
Đường Dịch cảm thấy Dĩ Ninh bảo bối của anh vì một con thỏ mà lãng phí cảm tình quả thật là không đáng, Đường Thần Duệ là người như thế nào, Đường Dịch đều rõ hơn ai hết, người đàn ông này nắm giữ trong tay hàng loạt những bí mật tối quan trọng của giới tài chính, còn đem vô số người đùa giỡn cho đến chết cũng không hề nháy mắt một cái, mọi người cho là anh ta sẽ có một góc tâm linh yếu đuối thế sao?
Thế là Đường Dịch trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho Đường Thần Duệ, nói thẳng: “Cậu muốn khoản đầu tư tài chính VC* kia, tôi đưa cậu gấp ba, chuyển khoản qua ngân hàng, thanh toán một lần duy nhất. Điều kiện chỉ có một, không cho phép ở trước mặt Kỷ Dĩ Ninh nhắc tới con thỏ của cậu nữa.”
(*VC: Venture Capital, đầu tư mạo hiểm)
Đường Thần Duệ nhất thời liền từ trong cõi bi thương vì chú thỏ đã mất khôi phục lại, cười híp mắt lên tiếng trả lời: “Thành giao.”
Cứ như vậy, sự kiện lần này kết thúc hoàn hảo, bởi vì lần đầu tư tài chính VC này đã giúp nâng kim ngạch của ngân hàng Đường Thịnh lên một điểm ới, thế nên truyền thông liền gọi nó là: “Chú thỏ ngoại giao.”…
Quản lý cửa hàng nghe xong chân tướng mọi chuyên, nhất thời thổn thức không thôi.
“Trách không được vì sao anh không mua vị dây tây nữa, anh thích vị socola sao?”
“Không phải, tôi dị ứng với chocolate.” Đường Thần Duệ cười khẽ: “Gần đây có nuôi một chú thỏ mới, nuôi ở trong nhà, tương đối thích vị chocolate.”
“A…” Quản lý cửa hàng hiếu kỳ: “Là chú thỏ màu gì vậy ạ?”
Đường Thần Duệ nghĩ nghĩ một chút, trả lời đơn giản: “Màu đen trắng.”
Nói xong, anh chàng không tự chủ được phóng túng bản thân mình ý dâm một phen.
Mỗi lần nhìn thấy cô mặc áo sơ mi trắng rồi khoác thêm đồng phục kiểm sát trưởng màu đen lên, anh đều cảm giác nó dụ hoặc hết sức hấp dẫn và cấm kị, trong lòng liền dâng trào xúc động muốn hung hăng đè cô xuống, thuận tiện giúp cô vuốt ve một chút…ừm…
Khụ =_=!
Bụng dưới cấp tốc dấy lên một luồng dục hỏa khiến nửa thân dưới trở nên thất lễ, Đường Thần Duệ vội vàng sáng suốt phanh lại.
Quản lí cửa hàng cảm thấy rất hứng thú, liền hỏi: “Vẫn là thỏ Hà Lan sao?”
“Sản phẩm trong nước…” Đường Thần Duệ nhàn nhạt cười trả lời: “Tên khoa học của nó không được rõ ràng lắm, dân gian bình thường vẫn hay gọi là thỏ lông xù.”
“…”
Quản lý cửa hàng nhịn không được tâng bốc: “Thần thiếu gia thật là hiểu biết quá…” Cho tới giờ cô chưa từng nghe qua con gì gọi là thỏ lông xù cả….
“Tôi cũng chỉ là tay mới, nhập môn nuôi loại thỏ này không lâu thôi.” Đường Thần Duệ tuyệt không cảm thấy kỳ quái, cười rạng rỡ tiếp tục trả lời: “Nhưng mà qua một thời gian xem xét thì nó quả thực tương đối dễ nuôi, thích hợp để dưỡng lâu dài.”
“Như vậy thì…” Quản lí cửa hàng nhất thời hưng phấn đề nghị: “Nghe nói mùa hè sinh thỏ con ra tương đối khỏe mạnh, Thần thiếu gia hẳn là nên nắm chắc cơ hội, tìm cho chú thỏ một vài con thỏ đực để giao phối mới được.”
“…”
Bạn học Đường Thần Duệ luôn luôn trấn định rốt cuộc cũng bị sặc một hồi, sau đó khụ một tiếng, cầm lấy chiếc hộp nhỏ mà nhân viên phục vụ đưa tới.
Quẹt thẻ trả tiền xong, Đường Thần Duệ cười khẽ, vẻ mặt ôn hòa, giọng nói cũng khiến người khác không thể hoài nghi nhưng lại ngầm có ý cường ngạnh.
“Chuyện này không cần, chú thỏ tôi nuôi đã sớm có chủ rồi.”
Người Yêu Hoàn Mỹ Người Yêu Hoàn Mỹ - Triêu Tiểu Thành