Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngọc Báu Ngai Vàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3 - Chiếc Xe Hơi Ma
T
rí cho rằng việc tới thăm tay đầu bếp nhà bà Lan Anh là một điều tự nhiên chẳng có gì lạ. Đúng lắm! Nhưng riêng tôi, tôi lại nghĩ khác. Và càng nghĩ tôi lại càng thấy ớn xương sống. Lý do như sau:
“Có một hôm má tôi sai đem đến nhà bà Lan Anh một ôm nặng lá và bông dừa để bà trưng bày cắm hoa làm cảnh gì đó không biết.
Tôi khệ nệ vác bó lá hoa nặng chĩu xồng xộc đi thẳng vào bếp nhà bà. Trên mặt một cái bàn rông ai đã để sẵn một mớ cành và lá tươi gì đó. Tôi đinh ninh chắc cũng là đồ dùng vào việc trang hoàng nhà cửa của bà Anh. Lòng mừng khấp khởi vì trút được gánh nặng trên vai. Tôi đặt phịch bó lá dừa lên trên đống lá nọ. Ngay lúc đó, người nấu bếp đang lúi húi làm một món “sốt” chợt trong thấy tôi đặt bó lá lên bàn. đột nhiên y hét lên và nói líu tíu cái gì đó mà tôi không hiểu một tiếng nào. Còn đang ngây người kinh ngạc, đã thấy tay đầu bếp quơ nhanh tay lên tường vớ một con dao phay to tướng và y chồm lại phía tôi…
Không nói chắc các bạn cũng thừa biết là tôi co cẳng chạy như thế nào. Về đến nhà, mặt cắt không còn giọt máu, tim đập như trống làng. Ít ngày sau tôi mới biết là bà chủ nhà đã lăn ra mà cười khi được người nhà kể lại câu chuyện khôi hài xẩy ra trong căn bếp nhà bà. Thì ra, đám lá để sẳn trên bàn trong bếp bữa đó là một mớ lá nho. chẳng hiểu tên đầu bếp cần dùng để nấu một món gì đặc biệt lắm. Rồi khi thấy một chú nhỏ ở đâu xồng xộc chạy vào, liệng mớ lá dừa nặng đè lên đám “rau quý” của hắn. Hắn không chém tôi một dao bữa đó là may mắn lắm.
Nhưng dù sao đi nữa cái hình ảnh một tên hộ pháp phẫn nộ hùng hục đuổi theo sau lưng, con dao to tướng cầm lăm lăm trong tay vẫn còn ám ảnh tôi hoài. Nghĩ đến việc bây giờ lại tới gặp mặt y nữa tôi lại muốn xỉu đi luôn. Rồi, nếu y vẫn còn nhớ mặt tôi? Eo ơi…!”
Nhưng với sếp CT1 thì khỏi nói! Lệnh là lệnh! Một khi anh đã quyết định đến nhà bà Huỳnh Lan Anh là phải đến. Không trệch đi đâu được! Thây kệ vị phụ tá CT3 muốn nói sao thì nói. Giản dị chỉ có thế.
Đúng 12 giờ trưa hai đứa tôi lẻn ra khỏi căn gác nhà kho “phòng thí nghiệm” của Trí, nhẩy một bước tới cái bụi cây chỗ giấu xe đạp, trong khi Trí bước vào nhà lôi xe của anh ra.
Đột nhiên một tiếng nói lanh lảnh khiến chúng tôi giật thót mình đứng chết trân tại chỗ. Nhưng chưa đầy năm giây đồng hồ, tôi bỗng mừng thầm: lệnh của “sếp” có mòi bị huỷ bỏ.
Quả nhiên, giọng the thé của bà Năm Rằng, bà dì của Trí kiêm nữ quản gia như còi Cảnh Sát:
- Chính! (người nhà Trí chỉ gọi anh bằng tên thật: Chính) Lại sắp sửa đi đâu đấy, hả? Ăn cho người ta rửa dọn rồi đi đâu hãy đi!
Trí nheo mũi làm mặt xấu ngó tôi, khẽ lắc đầu nhún vai thất vọng. Không bao giờ anh dám trái ý bà Năm. Anh đành gượng cười “ngoại giao”:
- Dạ, dạ! Vâng, dì Năm! Thế nào cháu cũng phải ăn cơm đã chứ. Món của dì nấu ăn nóng mới ngon, dại gì lại đi đâu để lúc về phải ăn nguội hả, dì Năm. Cháu định chỉ chạy đi chừng…
Bà Năm trừng mắt chận lời “sếp”. Cắt ngang lời Trí, từ trước tới nay tôi mới thấy có bà Năm là một:
- Này, thôi đừng khéo nói nữa. Vào sửa soạn ăn cơm đi!...
Bà Năm khôn lắm, không bao giờ mắc mưu của “sếp” tôi hết. Nhưng qua ánh mắt bà nhìn đứa cháu trai tôi đã thoáng thấy có đôi phần trìu mến và giọng nói đã có vẻ dịu đi một chút:
- … Chừng năm phút nữa là có cơm đó!
Đoạn bà tất tả đi vào trong nhà.
Ngoài mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên nhưng trong lòng tôi vui như Tết. Tuy nhiên, “sếp” tôi đã lại nói ngay:
- Thôi được! Nếu vậy để tôi ăn cơm xong rồi tụi mình sẽ tới đó. Mình ăn lẹ lắm, chừng mười lăm phút hà!
Chợt nhớ ra một lý do để tránh né công tác, tôi dõng dạc bảo Trí:
- Không được rồi! Tôi còn phải đi đưa báo này!
Chắc các bạn vẫn chưa quên là trong vụ nghỉ hè tôi vẫn lãnh nhật báo Chuông Vàng đi phân phối cho các gia đình mua báo tháng. Vừa được đạp xe đi lòng vòng lên Thủ Đức chơi mát vừa kiếm thêm tiền tiêu vặt đỡ phải xin mãi ba má.
Cặp chân mày “sếp” chợt hơi cau lại và anh ngó đồng hồ tay:
- Vậy là phải mất hai tiếng đồng hồ Chiêm mới chạy xong tua đưa báo… Thôi được. Vậy thì đúng ba giờ chiều, chúng mình sẽ gặp nhau tại nhà bà Lan Anh nghe Chiêm!
Rồi, không để tôi kịp nói thêm gì nữa, Trí dắt xe tiến vào trong nhà, chớp mắt đã biến mất.
Thế là hồi hai giờ ba mươi chiều hôm đó, ngồi trên xe đạp êm êm tôi đạp đều dọc theo đường Trần Quốc Toản hướng về Phú Lâm. Nửa giờ sau xe và người đã bon bon trên đường Lục Tỉnh, sắp sửa quẹo vào đường Phú Định, bên tay trái. Biệt thự của bà Huỳnh Lan Anh ở tại đường Phú Định. Một toà nhà đồ sộ, đất rộng, bên trong có cả vườn rau, ao thả cá. Trên bờ ao, hàng dâm bụt xanh tốt điểm đầy hoa đẹp đỏ tươi. Từ đầu đường Phú Định vào chừng hai trăm thước có một con đường dốc khá cao. Vượt hết dốc, khoảng gần 100 thước nữa là tới nơi. Vừa đến chân dốc, tôi chợt thấy chiếc xe hơi Rolls Royce màu cà phê sữa của bà Lan Anh xình xình lao xuống. Không kịp nghĩ ngợi, tôi nhảy xuống xe nép sát lề đường chờ xe hơi chạy qua. Mặt đường rộng lắm, nhưng chiếc xe đâu có nhỏ bé gì. Cẩn thận một chút vẫn hơn.
Ngày thường gặp tôi, thế nào bác tài Phối cũng đậu xe lại để “ba hoa chích choè” một lúc cho vui. Bác hay nói câu “ba hoa chích choè” ý muốn chỉ những câu chuyện vui vui mà bác và tôi thường hay trao đổi. Tôi vốn vẫn ưa thích bác Phối vì cái tính hiền lành tử tế và cái nết kính già yêu trẻ của bác. Ấy thế mà khi lái chiếc xe lộng lẫy của bà chủ coi bộ bác cũng oai vệ lắm chứ không nhâng nhâng nháo nháo như mấy tay tài xế trẻ, xấu tính xấu nết, vừa lái xe vừa cười giỡn, hút thuốc nhả khói tùm lum.
Vì thế, khi chiếc xe Rolls bóng loáng sắp sửa tới gần, tôi đã giơ sẳn một tay lên để chào bác Phối… Đột nhiên, tim tôi ngưng đập, tái xanh tái xám cả người đi: chiếc xe trống rỗng… đúng thế… trống rỗng! Trong xe không một bóng người, ngay cả chỗ… tài xế!
Miệng há hốc, chân tay cứng ngắc như bị chuột rút, đồng thời tôi kinh hoảng đến tột độ: chiếc xe to tướng đang lao thẳng vào chỗ tôi đứng. Chưa kịp nhẩy nhanh một cái xéo lui sâu trong bờ cỏ, đã cảm thấy một luồng gió mạnh phả vào mặt. Chớp mắt, chiếc xe đã vút qua, lao nhanh như tên bắn ra ngã ba đường Phú Định - Lục Tỉnh. Bất giác buông tay dúi chiếc xe đạp đổ rạp xuống lề cỏ, tôi tung chân chạy đuổi theo, miệng gào lên như gặp đám nhà cháy. Tôi run với ý nghĩ: “cứ đà này chiếc xe sẽ băng qua đường Lục Tỉnh lao xuống cái hố ở bên đó”.
Ủa, kỳ quái! Tới ngã ba, đột nhiên chiếc xe Rolls chạy chậm lại, từ từ rẽ về tay phải, ôm “cua” rất sát. Thế rồi tôi chỉ còn nghe tiếng máy xe nhỏ dần, nhỏ dần, đoạn chiếc xe mất hút trên con đường hướng về Saigòn.
Vẫn biết xe Rolls, loại kiểu đời mới, có thể nói là loại xe hạng nhất rồi, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một vật vô tri! Vậy thì tại sao nó lại tự chạy, tự lái được như thế chứ? Eo ơi! Hay là chiếc xe đó… có ma?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngọc Báu Ngai Vàng
Nam Quân
Ngọc Báu Ngai Vàng - Nam Quân
https://isach.info/story.php?story=ngoc_bau_ngai_vang__nam_quan