Chương 3
uán ăn đang ồn ào tiếng nhạc và tiếng người cười nói bỗng nhiên lặng trang khi Adam và Quân bước vào. Mấy chục con mắt, ngạc nhiên có, hằm hè có, không cảm tình có, không thân thiện có, chiếu chằm chằm vào Quân. Điều đó không lạ bởi vì dân trong thành phố nhỏ Hinton, thuộc quận Caddo của tiểu bang Oklahoma chưa bao giờ thấy một người lạ mặt thuộc sắc dân châu Á hiện diện ở đây. Vào những năm 1960-1970, có thể nói ít có người dân nào may mắn thấy một gã con trai da vàng. Tuy nhìn chằm chằm song mọi người không có hành động nào vì gã con trai da vàng lại đi chung với Adam, một thanh niên có gốc gác ở đây. Ba mẹ của Adam dù không thuộc hàng giàu sang và thế lực song cũng có chút tiếng tăm được mọi người quí mến và nể nang.
- Thằng đó là Tàu hả?
Một bà già đang ngồi uống cà phê thì thầm với Mitt, người chủ quán ăn. Liếc Adam và gã con trai da vàng lần nữa, Mitt gật gật đầu nói nhỏ.
- Có thể… Tôi thấy hắn giống mấy thằng Tàu ở ngoài Oklahoma City…
David, một khách hàng quen mặt của quán ăn chợt hướng về Adam và gã con trai da vàng.
- Ê… Adam… Thằng bạn của mày bộ nó Tàu hả?
Adam cười cười chưa chịu trả lời. Gã con trai da vàng ứng tiếng trả lời bằng giọng lịch sự và nhã nhặn.
- Thưa ông tôi không phải là người Tàu…
- Vậy mày là cái giống khỉ gì?
Một giọng nói vang lên nơi chiếc bàn đặt trong góc có bốn gã con trai đang ngồi uống bia. Trên mặt bàn bề bộn vỏ chai bia, tàn thuốc lá, bịch potato chip và dĩa đậu phọng to tướng. Gã con trai vừa lên tiếng chính là Brett, nổi tiếng '' bully '' trong đám thanh niên ở Hinton. Chuyện dân quê ở đây ăn nói cộc cằn và thô lỗ với nhau thời cũng không có gì lạ. Huống chi Brett lại hỏi một gã con trai da vàng, vốn là sắc dân đã bị dân da trắng khinh khi và ghét bỏ. Quay người lại, hướng về chỗ Brett, gã con trai da vàng cười nhỏ nhẹ trả lời.
- Tôi là người Việt Nam… Tôi tới từ xứ Việt Nam…
Quán ăn xôn xao liền khi nghe gã con trai da vàng tự nhận mình là người Việt Nam. Tên của quốc gia nhỏ bé, xa nửa vòng trái đất này được biết đến xuyên qua màn ảnh của tivi và báo chí và nhất là những cuộc xuống đường của đám sinh viên '' anti-Vietnam War…''. Việt Nam hiện đang là đầu đề gây ra nhiều tranh cãi, chia rẻ và mâu thuẫn trong dân chúng. Kẻ ưa, người ghét, kẻ không ưa không ghét. Người ghét thì đã kích, chê bai, gọi cuộc chiến tranh ở Việt Nam là '' dirty war ''; trong lúc người ưa, kẻ thương lại binh vực, gọi đó là cuộc chiến tranh của những người yêu chuộng tự do và dân chủ. Tuy nhiên phe đã kích thắng thế hơn vì được giới truyền thông như báo chí và truyền hình ủng hộ. Họ ra rả kêu gào một cuộc ngưng bắn ở Việt Nam và không ngần ngại để cho cộng sản Bắc Việt dùng võ lực chiếm lấy Miền Nam tự do và dân chủ.
Brett đứng bật dậy. Đôi mắt đỏ vì rượu của hắn nhìn chằm chặp về chỗ '' thằng Việt Nam xấu xí '' đang ngồi quay lưng lại. Ai cũng biết Brett có người anh trai đi lính bộ binh tử trận ở Việt Nam năm 1969. Đó là lý do làm cho hắn ghét Việt Nam. Bây giờ tình cờ gặp một gã con trai Việt Nam ở đây thì âu đó cũng là dịp may hiếm có cho hắn trút hết buồn rầu và giận dữ trong lòng ra.
- Thế mày làm cái mẹ gì ở trong thành phố của tao?
Vừa buông câu hỏi, Brett vừa lừng lửng tiến lại gần chỗ '' thằng Việt Nam xấu xí '' đang ngồi. Adam chợt hắng giọng.
- Brett… Nó là bạn của tôi. Tôi mời nó tới nhà chơi…
Giọng của Brett cao lên đầy hằn học và giận dữ.
- Tao đách cần biết nó là bạn của mày… Tao ghét dân Việt Nam… Tao thù nước Việt Nam… Tao ghét cuộc chiến tranh bẩn thỉu của tụi nó. Tao sẽ đập thằng này một trận để đền bù cho cái chết của anh tao…
Adam đứng dậy khi thấy Brett lừ lừ tiến lại gần chỗ bạn mình đang ngồi. '' Thằng Việt Nam xấu xí '' vội lên tiếng.
- Adam… Don't worry… I can take care myself…
Nghe bạn nói như thế Adam ngồi xuống ghế của mình. Brett lừng lửng tiến lại gần chỗ thằng Việt Nam xấu xí.
- Ê… Thằng Việt Nam xấu xí, mày tên gì?
Trước cử chỉ cộc cằn thô lỗ cũng như bị gọi là thằng Việt Nam xấu xí, gã con trai da vàng vẫn không tỏ vẻ gì phật lòng. Anh ta cười nhã nhặn trả lời.
- Tên của tôi là Lê Tử Quân… Còn anh tên gì?
- Cái bản mặt dơ dáy và bẩn thỉu của mày chưa xứng đáng được biết tên của tao…
Nhếch nụ cười khinh bỉ, Brett đưa tay chỉ ra cửa.
- OK… Thằng Việt Nam xấu xí… Mày dám bước ra cửa không…
Liếc nhanh Adam, Quân cười cười nhã nhặn nói một câu.
- Tôi không muốn đánh nhau với anh đâu… Mình có thể ngồi nói chuyện được mà…
Cười hực, Brett đưa nắm tay của mình ra ngay trước mặt đối thủ.
- Đây là cách tao nói chuyện với mày… Đi… Damn you… ugly Vietnamese boy…
Brett đưa tay ngoắc ba thằng bạn ngồi chung bàn với hắn. Thiên hạ hiếu kỳ túa ra sân xem Brett và bạn của hắn dần thằng Việt Nam xấu xí. Adam cũng lẳng lặng đi theo ra sân và đứng đằng sau lưng Quân. Từng học chung trường với Brett hồi còn ở Junior High, Adam biết hắn mạnh khỏe, tính tình hung dữ và rất '' bully '' người khác. Bỏ học ở High School, hắn đi làm cho Sophia Ranch. Xui xẻo cho Quân là đêm nay lại đụng thằng cao bồi có anh bị chết ở Việt Nam.
- Brett… Anh định danh nhau với bạn của tôi bằng cách nào?
Biết tính của Brett nên Adam tìm cách khích hắn đánh tay đôi với Quân. Như vậy dù Quân có bị đòn đau cũng ít hơn là bị bề hội đồng. Xăn tay áo lên cao, Brett hằm hè.
- Một chọi một… Một mình tao đủ quánh sặc máu mũi thằng Việt Nam xấu xí này rồi…
Quay sang ba thằng bạn đang đứng sau lưng, hắn nói như ra lệnh.
- Tụi bay đứng ngoài coi tao dọng xịt máu mũi thằng Việt Nam xấu xí…
Một ít người đứng ngoài vỗ tay la lớn.
- Ừ… đập vỡ mặt nó ra…
- Knock out nó đi Brett…
Được những người quen biết ủng hộ Brett khoái chí bước tới bước dài rồi bất thình lình đấm mạnh vào mặt Quân. Cú direct của hắn tung ra nhanh và bất ngờ khiến cho Quân không kịp đỡ. Bốp… Lãnh cú đấm nháng lửa vào mặt anh xiểng niểng lùi lại. Chút máu đỏ ứa ra nơi khoé miệng của anh. Được dịp tốt Brett nhào tới tấp lia lịa vào địch thủ. Bịch… Bịch… Quân lạng mình ra khỏi vòng đấu. Thiên hạ hò la khi thấy thằng Việt Nam xấu xí bị đánh ứa máu miệng và xịt máu mũi.
- OK… Tao sẽ đập vỡ mặt mày… thằng Việt Nam xấu xí…
Brett ào tới. Adam định nhảy vào vòng đấu để cứu bạn. Tuy nhiên anh khựng lại khi thấy Quân lạng mình tới chỗ Brett đang đứng. Cánh tay mặt của Quân tung ra một cú đấm móc vào cằm của địch thủ. Bốp… Brett khựng lại vì bị trúng đòn một cách bất ngờ. Cùng lúc đó Quân nhào sát vào người của Brett. Adam thấy lờ mờ cử động của người bạn học cùng lớp. Dường như cánh tay co lại với cái cùi chỏ thúc vào bụng rồi đỡ ngược lên càm. Tên cao bồi hự tiếng nhỏ lảo đảo lùi lại đứng thở như bò thở xong hò lớn với ba đứa bạn.
- Nhào dô tụi bay… Phụ tao dần thằng Việt Nam xấu xí này một trận cho nó nhớ đời…
Ba thằng bạn của Brett bước vào vòng đấu. Chia nhau bao vấy lấy Quân, chúng chỉ chờ lệnh của Brett sẽ nhập cuộc chơi.
- Ngừng lại…
Một giọng nói vang lên mà lại là giọng con gái. Mọi người thấy một thiếu nữ bước ra. Có vài người xì xầm nho nhỏ. Dường như họ nhận ra cô gái tóc blonde là ai. Phần Brett và ba đứa bạn của hắn có vẻ lấm lét khi thấy cô gái.
- Brett…
Cô gái tóc blonde gọi tên của Brett. Khác với thái độ hùm hổ, hung hăng khi nãy; Brett đối với cô gái trẻ tuổi lại đầy kính nể, khúm núm và sợ sệt.
- Dạ… dạ thưa '' Miss Johnson…''… Cô gọi tôi…
Cô gái được Brett gọi với tên '' Miss Johnson '' gằn giọng hỏi.
- Anh nhớ ba của tôi đã dặn anh điều gì không?
Brett xanh mặt khi nghe câu hỏi của cô gái. Liếc Quân, hắn ấp úng.
- Dạ… dạ tôi nhớ thưa Miss Johnson…
- Ba tôi dặn anh điều gì?
Miss Johnson gằn giọng hỏi. Ấp úng giây lát Brett mới lên tiếng.
- Dạ… Dạ… Ông chủ dặn tôi không được gây sự đánh nhau với người khác…
- Thế thì tại sao anh lại gây sự và đánh nhau với anh này. Anh quên lời ba tôi dặn rồi hả…
Liếc nhanh về phía Quân đang đứng, Miss Johnson hắng giọng nói tiếp với Brett.
- Anh muốn tôi méc với ba tôi chuyện anh gây sự đánh nhau với người lạ không?
- Dạ… dạ… không… không… Cô làm ơn đừng méc với ông chủ… Ông chủ sẽ đập tôi chết…
Miss Johnson nở nụ cười tươi tắn song giọng nói hoàn toàn trái ngược với nụ cười.
- Vậy thì anh đừng có gây sự với bất cứ ai, không được ấu đả với bất cứ ai. Nhớ chưa?
- Dạ nhớ… dạ tôi nhớ… Cô làm ơn đừng nói với ông chủ… Please…
Brett nói câu năn nỉ cuối cùng trước khi cùng đám bạn rút lui. Đợi cho Brett đi được ba bước, Miss Johnson cao giọng.
- Khoan đã… Tôi nghĩ anh nên xin lỗi anh Quân?
Brett lúng túng khi bị Miss Johnson bắt phải xin lỗi với thằng Việt Nam xấu xí. Điều đó chạm tới tự ái của hắn. Tuy nhiên nhìn ánh mắt nghiêm lạnh của cô gái con ông chủ, hắn biết mình phải xin lỗi thì mới được yên thân. Hướng về Quân đang đứng, hắn gượng gạo thốt một câu ngắn và gọn.
- I'm sorry…
Quân tươi cười nói một câu lịch sự và nhã nhặn.
- Không có chi… Tôi rất tiếc đã đánh anh… Tôi hy vọng mình sẽ là bạn với nhau…
Không nói gì thêm Brett bỏ đi. Đứng nhìn theo giây lát, cô gái mới quay sang cười nói với Adam.
- Adam… Tôi xin lỗi anh về Brett…
Nhìn cô gái tóc blonde đang đứng trước mặt mình, Adam cười lên tiếng.
- Amy… Có phải Amy Johnson không?
- Dạ… Chính tôi… Bộ anh quên tôi rồi sao?
Adam bật cười.
- Amy lớn nhanh quá… Chút nữa tôi nhìn không ra… Mới ngày nào Amy còn như vầy…
Adam đưa tay làm dấu ngang ngực mình. Nhìn Quân, anh cười tiếp.
- Đây là Quân, bạn học của tôi…
Cười với Quân, Amy đưa bàn tay có những ngón tay thon dài ra.
- I'm sorry… really sorry… I'm glad to meet you…
Nắm bàn tay mềm mại nuột nà của cô gái có mái tóc dài chấm lưng, Quân cười vui vẻ.
- Tôi rất hân hạnh được biết Amy… Cám ơn Amy đã can thiệp kịp thời bằng không tôi thực sự trở thành thằng Việt Nam xấu xí…
Câu nói đùa của Quân làm cho Adam và Amy bật cười. Adam nói với Quân.
- Amy học sau tôi hai lớp ở trung học… Bây giờ Amy học trường nào vậy?
- Dạ Amy mới xong năm đầu ở University of Oklahoma…
Adam kêu thành tiếng ngạc nhiên.
- Ủa… mà sao tôi không gặp Amy…
Amy cười đùa.
- Dạ tại vì anh mãi lo săn đón mấy cô gái lớn và đẹp nên đâu có thấy Amy, cô em gái nhỏ xấu xí của anh…
Adam bật cười hăng hắc chưa nói gì thì Quân đã lên tiếng trước.
- Tôi thấy Amy đẹp, duyên dáng và hiền lành… Tôi… Tôi… thích mái tóc vàng của Amy…
Quân nhìn Amy khi nói câu đó. Cái nhìn của anh toát ra điều gì làm cho Amy đâm ra bối rối và mất tự nhiên. Lát sau cô mới cười nói gọn.
- Cám ơn anh Quân…
Nheo mắt với Amy, Adam buông câu nói đùa.
- Quân mà mở miệng khen thì Amy nên hãnh diện đi. Ba năm học chung với nhau tôi chưa thấy nó khen bất cứ cô gái nào đẹp. Hổng chừng nó '' fall in love '' với Amy rồi đó…
Mặt của Amy hồng lên vì câu nói đùa của Adam. Liếc nhanh Quân, Amy cười nói với Adam.
- Anh có một người bạn rất can đảm… Brett không phải là đứa dễ chọc đâu. Amy phải đem ba ra dọa thì hắn mới sợ…
Thấy mũi miệng của Quân chảy máu đỏ lòm, Amy tháo chiếc khăn đang cột tóc đưa cho anh rồi cười nói.
- Anh Quân lấy khăn của Amy lau mũi đi… Rất tiếc Amy tới chậm nên anh Quân bị đánh đau…
Lấy khăn lau máu mũi xong Quân đưa trả lại nhưng Amy ngăn lại và cười thốt.
- Anh Quân cứ giữ… Biết đâu anh còn cần nó…
Nhìn Adam và Quân, Amy cười tiếp.
- Amy mời hai anh bữa ăn tối để gọi là xin lỗi về vụ Brett…
Thấy họ ngần ngừ, cô thấp giọng.
- Please… Amy mời thật mà… Lâu quá không được gặp Adam… và hân hạnh được biết anh Quân…
Nghe Amy năn nỉ, Adam cười gật đầu.
- Vậy thì bọn này xin được làm phiền Amy…
Ba người kéo nhau vào quán ăn uống và trò chuyện vui vẻ tới mười giờ đêm mới chia tay.
Nắng Hạ Vàng Áo Ai Nắng Hạ Vàng Áo Ai - Chu Sa Lan Nắng Hạ Vàng Áo Ai