Chương 3
oàng Văn kéo Uyển Nhi chạy ào xuống nước. Sóng tràn vào bờ đánh lên mặt cả hai, nước biển mặn chát và làm cay cả mắt. Cô nằm gọn trong vòng tay anh, nhiều người đang nhìn lại họ. Văn nheo mắt:
- Họ đang khen chúng mình đẹp đôi đấy.
Uyển Nhi sung sướng để Văn ôm ngang người mình bơi trong nước. Biển Vũng Tàu sáng nay thật hiền hoà, trời râm mát, dòng nước thật ấm. Văn say đắm nhìn Uyển Nhi:
- Anh không ngờ em có thân hình đẹp quá, Nhi ạ!
Uyển Nhi xấu hổ hụp sâu xuống nước, cô vụt tát nước vào anh.
- Bơi theo em đi anh Văn.
- Anh sẽ bắt được em đó, bé ạ!
Văn nhoài người theo, anh bơi thật nhanh và ôm cứng lấy thân cô. Đụng chạm thân mật quá, Uyển Nhi kêu lên:
- Buông em ra đi anh Văn.
- Cho anh hôn một cái thôi.
- Ôi, kỳ cục! Chỗ đông người...
Nhưng nụ hôn của anh đã đáp trên ngực cô. Anh nhìn trời, âu yếm:
- Mắt em xanh như màu trời vậy đó Nhi. Nhi ơi! Anh chỉ mong được ở bên em thế này.
- Em chỉ là con bé nhà nghèo thôi Văn. Thôi, đừng cho em quá nhiều, một ngày nào đó anh rời xa...
- Không bao giờ đâu cưng.
- Em đã đi làm rồi, không lên đại học đâu. Còn Hồng Vy nữa...
- Anh xin em mà Nhi.
Ánh mắt khẩn khoản của Văn làm Nhi quên hết, cô đã chóng chọi lại tình yêu một cách tuyệt vọng, và càng lúc cô càng thấy mình không thể xa Hoàng Văn. Văn lôi Nhi bơi trong nước, sóng biển đánh xô ập họ vào nhau, không để cho Uyển Nhi bâng khuâng ray rứt.
- Đói chưa Nhi, anh đang bị kiến cắn bụng. Vào đi nghen em?
Uyển Nhi ngoan ngoãn đi theo Văn. Mười lăm phút sau, cả cô và Văn đều rời khu nhà tắm nước ngọt, tóc cả hai ướt sũng. Anh ôm ngang người cô kéo đi.
- Em tắm xong lên, y như cô bé Lọ Lem.
Uyển Nhi hờn dỗi đẩy Văn ra, anh nheo mắt cười:
- Anh chưa nói hết mà, cô bé Lọ Lem của hoàng tử Hoa Hồng ấy mà.
Anh hôn khẽ lên má cô:
- Cấm em không bao giờ được nhắc đến Hồng Vy, nhắc là anh đánh đòn. Chúng ta không có tội khi yêu nhau biết chưa.
Anh đáng yêu quá, tim Uyển Nhi như mềm ra.
- Tại sao anh yêu em vậy Văn?
- Đừng hỏi anh như vậy. Nếu em trả lời anh: tại sao em yêu anh, thì anh sẽ trả lời em như vậy. Nào, nói anh nghe xem!
- Trong lần gặp gỡ đầu tiên, em bỗng bắt gặp ở anh một cái gì đó làm tim em rung động và em đã yêu.
- À! Thì anh cũng vậy. Anh xem Vy như một cô em gái không hơn không kém.
- Tội cho Vy, nó yêu anh và em là kẻ cướp tình yêu của bạn.
- Nếu em không yêu anh, anh cũng không bao giờ yêu cô ấy.
- Nhưng mà...
- Không nhưng gì hết! Anh đang đói, chúng ta đi ăn rồi kiếm một nơi nào đó thuê ghế bố nằm. Bốn giờ, mình về Sài Gòn. Tối anh phải đi hát, chịu chưa?
- Chịu.
Hoàng Văn bật cười, họ khoát tay nhau đi ra bãi gởi xe.
Ăn xong, họ thuê hai ghế trong rừng dương. Gió hiu hiu thổi, Văn chép miệng:
- Anh thèm ngủ ghê, nhưng mà ngủ bỏ em một mình tội lắm, không được.
- Thì anh cứ ngủ, em canh cho.
- Nhi ạ! Anh thèm... có được với em trong một căn phòng thật ấm và... ôm em, hôn quên thôi.
Uyển Nhi đỏ mặt nguýt Văn:
- Em thì không dám đâu.
- Sao vậy?
- Tự anh biết ấy.
- Sợ anh... ăn thịt hả?
- Ôi... kỳ cục!
Văn cười vang, tiếng anh cười tan trong gió biển nồng nàn.
Đôi tình nhân về đến thành phố gần sáu giờ chiều, Hoàng Văn dừng xe lại ở một ngã ba cho Uyển Nhi xuống. Nắng chiều tắt, màu tối mờ mờ trải trên thành phố. Văn siết nhẹ tay Uyển Nhi rồi mới chịu buông cho cô đi.
- Ngày mốt anh đến nha, Uyển Nhi?
- Dạ.
Uyển Nhi nhìn theo xe Hoàng Văn. Cô đưa tay xoa má, nắng biển và nụ hôn của Hoàng Văn còn phảng phất nồng nồng trên má, Uyển Nhi tất tả đi vào con hẽm.
- Uyển Nhi!
Hồng Vy từ trong con hẻm chạy trên chiếc Max màu tím, cô trợn mắt nhìn Nhi:
- Mày đi đâu dữ vậy? Bác nói mày đi từ sáng sớm.
Cuộc chạm mặt khiến Uyển Nhi giật thót cả người, cô nhảy sang một bên như sợ Hồng Vy sẽ tông vào mình. Hồng Vy cũng thắng cụp xe lại, chống chân xuống đất, cô ngồi trên chiếc Max hất hàm tra gạn Uyển Nhi. Uyển Nhi cười gượng:
- Người ta đi picnic mà.
- Với ai, khai mau?
- Con khỉ!
Uyển Nhi đập mạnh lên vai bạn:
- Đi đâu vậy?
- Tìm mày. Buổi chiều chủ nhật anh Văn biến đi đâu mất, đến tìm mày cũng vậy.
Giọng Hồng Vy phụng phịu như đứa trẻ, Uyển Nhi thở nhẹ:
- Có gì không?
- Không. Bây giờ thì đã tối, tao đi về.
Hồng Vy rồ mạnh tay ga cho chiếc xe vọt đi, Uyển Nhi thẫn thờ. Một ngày bên Văn êm đềm và hạnh phúc biết bao, giờ thì trở về với thực tế... Vy ơi! Tha tội cho Nhi. Biết làm sao được, khi cả hai chúng mình đều yêu một người.
Hồng Vy lao vào phòng Uyển Nhi, cô ôm chặt bạn và khóc như mưa. Uyển Nhi đờ ra, cô nâng mặt bạn, hỏi:
- Có chuyện gì vậy Vy, nói Nhi nghe với?
- Anh Văn...
Hồng Vy lại khóc nấc lên, Nhi điếng người. Một tuần nay, sau ngày đi Vũng Tàu, Uyển Nhi đã giam mình trong phòng, vùi đầu vào bài học, cô muốn thử tìm quên Văn. Nhưng càng muốn quên thì nỗi nhớ càng đầy. Văn đến rồi ra về, Uyển Phương thắc mắc:
- Chị với anh Văn giận nhau hả?
Uyển Nhi gắt:
- Nhỏ hỏi làm gì?
- Chứ sao chị lánh mặt?
- Chị và anh Văn chỉ là bạn, anh Văn là của chị Hồng Vy.
Uyển Phương ngẩn người nhìn Uyển Nhi nghi hoặc, rõ ràng là Hoàng Văn và Uyển Nhi cả hai đều đang đau khổ, vậy mà họ vẫn không xích lại gần nhau. Nhưng cô không thể giúp được gì cho cả hai, khi họ khăng khăng như nước với lửa, một người ra về hiu hắt, một người nằm khóc vùi, rồi Văn âm thầm đậu xe bên kia đường chờ đợi, chờ đợi mòn mỏi, kẻ bên trong len lén nhìn rồi khóc.
Hồng Vy lè nhè:
- Mày có biết anh Văn nói chỉ xem tao như em gái. Mày có biết tại vì ai không Nhi?
Uyển Nhi ngồi bần thần, làm sao cô trả lời được câu hỏi của Hồng Vỵ
- Có khi nào mà là người của anh Văn yêu không Nhi?
Mặt Uyển Nhi tái xanh, cô không dám nhìn bạn. Hồng Vy thút thít:
- Anh Văn không cho tao biết anh ấy yêu ai. Mày giúp tao đi Nhi, tìm ra giùm người anh Văn yêu.
-...
- Tao sẽ năn nỉ cô ta và luôn cả hăm doạ nữa, cho cô ta rời xa Hoàng Văn. Anh Văn là của tao, anh đã từng có với tao bao nhiêu kỹ niệm và mẹ anh ấy nữa, bà rất yêu tao.
Uyển Nhi bật khóc theo Hồng Vy, những lời nói kia đang làm tan nát lòng cô. Hồng Vy đau khổ, còn cô có hơn gì. Hai đứa cùng yêu một người. Mày không có quyền yêu Văn, Nhi ơi. Ân nghĩa của Hồng Vy tràn đầy.
Hồng Vy ngơ ngác khi thấy Uyển Nhi cũng khóc, cô cấu vai bạn:
- Rồi sao mày cũng khóc nữa?
- Tao thương mày và cả tao nữa.
Hồng Vy bật cười khanh khách:
- Con khỉ! Tao khổ chứ mày khổ sao mà khóc, đồ mít ướt ạ.
Cô cù vào hông Uyển Nhi. Hồng Vy là con nhỏ mát mà, mới khóc đó đã cười.
Hồng Vy ôm bạn:
- Mày ưng anh Trung tao đi Nhi. Ông ấy thương mày ghê lắm đấy. Hôm mày đăng quang á hậu, ông tướng cũng ráng mua vé.
- Tình yêu có những lý lẽ của con tim. Vy ơi! Tao không thể giúp gì được cho mày đâu.
Hồng Vy giận dỗi:
- Được rồi, tao không cần nhờ đến mày nữa đâu.
Cô đùng đùng bỏ đi như khi đến. Uyển Nhi nằm vật xuống, nước mắt cô trào ra.
- Uyển Nhi!
Hoàng Văn thắng cụp xe thật nhanh trước mặt Uyển Nhi, vai anh va mạnh vào vai cô, mặt anh đầy vẻ giận hờn. Uyển Nhi bối rối đứng lại, mặt cô cúi gầm không dám nhìn Hoàng Văn.
- Lên xe, anh đưa em về!
- Anh Văn... Hồng Vy...
Hoàng Văn gạt ngang giận dữ:
- Lại cũng Hồng Vy, Hồng Vy! Em gạt bỏ cái tên kia ra có được không?
-...
- Tại vì Hồng Vy mà em lánh mặt anh phải không? Em từ chối anh, em đừng nói là em không yêu anh, anh sẽ đi gặp Hồng Vy ngay tức thời.
- Anh Văn! Vy hoàn toàn không có nói gì đâu. Vy cũng không hề biết anh yêu em.
- Nếu em cứ khăng khăng từ chối anh, anh sẽ nói rõ sự thật với Hồng Vy.
- Đừng anh Văn!
Nước mắt Uyển Nhi ứa ra. Cô nhìn thấy vẻ mặt hốc hác của Hoàng Văn, đôi mắt anh sâu thăm thẳm buồn rầu, những sợi râu mọc rậm rì vô trật tự. Cô xót xa nắm lấy cánh tay Hoàng Văn, nucớ mắt cô từ từ chảy trên má.
- Uyển Nhi! Hay để anh chạy xe đâm đầu vào cột điện nào đó cho chúng ta đừng đau khổ.
- Văn ơi...
Uyển Nhi bật khóc, Văn dịu giọng:
- Đừng khóc ở ngoài đường xấu lắm bé ạ! lên xe, anh đưa em đi!
Uyển Nhi ngoan ngoãn lên xe cho Văn chở đi. Hoàng Văn tấp vào một quán caphe vắng khách, anh ngồi lặng im nhìn cô.
- Uyển Nhi! Anh không muốn em xử sự một cách vô lý và buộc anh phải tuân theo. Em cứ vì Hồng Vy mà trốn anh như vậy nữa, anh sẽ không bao giờ tử tế với Hồng Vy đâu. Còn nếu không yêu anh, em cứ nói thẳng đi.
-...
- Hãy nhìn anh đây nè, Uyển Nhi!
Mặt Hoàng Văn buồn hiu, chưa bao giờ cô thấy anh như thế. Một ca sĩ tên tuổi như anh tại sao lại phải khổ sở vì em chứ hả Văn? Hoàng Văn cầm lấy bàn tay cô, dịu dàng áp lên ngực mình:
- Em nói rằng em không yêu anh đi Uyển Nhi! Anh sẽ bỏ Sài Gòn này đi tức thời, em nói đi!
Uyển Nhi cắn môi, cô cố rụt tay về.
- Hoàng Văn... em không yêu anh.
- Em nói dối! Anh cho em nói lại lần nữa và anh thề anh vẫn không yêu Hồng Vy.
- Anh Văn... hình như anh nói với em bằng cái giọng giận lẫy phải không?
Hoàng Văn vụt ôm choàng lấy Uyển Nhi, anh hôn mạnh lên môi cô. Uyển Nhi đờ người ra, cô cố vùng khỏi tay Văn nhưng đôi tay anh như vòng thép nguội, bờ môi anh cố nuốt lấy bờ môi cô. Uyển Nhi khóc oà trong lòng Văn.
- Uyển Nhi! Lẽ nào yêu anh mà em muốn hành hạ anh ư?
Uyển Nhi nức nở trong lòng Văn:
- Anh có biết hôm đi Vũng Tàu về anh đã nói gì đó với Hồng Vy, và Vy đã khóc như mưa.
- Anh nói anh đã có người yêu.
- Văn ơi! Em không muốn làm Vy khổ.
Hoàng Văn cay đắng:
- Như vậy anh khổ, em khổ, em muốn như vậy lắm phải không?
- Nếu chúng mình công khai... Hồng Vy sẽ đau khổ.
- Rồi cô ấy sẽ hiểu anh không hề yêu và nỗi buồn sẽ đi qua.
Văn ghì chặt Uyển Nhi vào mình, anh cúi xuống tìm môi cô. Uyên Nhi quên hết, cô ôm lấy cổ anh, họ trao nhau từng nụ hôn ngọt ngào say đắm.
- Đừng xa anh nữa nghen Nhi! Em thề đi!
- Em không biết thề.
Văn gầm gừ như đe doạ, anh siết mạnh vai Nhi, cô phụng phịu:
- Đau em!
- Ai bĩu em không chịu hứa.
- Biết đâu ngày nào đó, anh sẽ thấy em chỉ là con nhỏ tầm thường, nghèo nàn, anh sẽ chán.
- Không bao giờ có ngày ấy, anh thề yêu em đến khi nào tóc anh bạc hết anh cũng còn yêu.
- Còn em... em thề là khi nào ông già Hoàng Văn chết đi, em cũng vẫn là của Hoàng Văn.
- Nhóc con!
Hoàng Văn cắn nhẹ lên vai người tình. Mới hôm qua anh còn thấy đời mình xám xịt, u uất vì vắng Uyển Nhi. Vậy mà giờ đây được ôm cô trong vòng tay, nghe cô nghịch ngợm trêu anh, bao nhiêu u uất trong lòng anh tan biến. Anh cúi xuống hôn cuồng nhiệt lên môi cô.
- Chúng mình cưới nhau nghen Nhi?
- Chúng ta mới quen nhau mà anh.
- Một tuần nay vắng em, anh thấy cuộc đời mình như bóng đêm dài u tịch. Anh sợ mất em, Nhi ạ!
- Người ta nói nghệ sĩ bay bướm và lãng mạn, bồ nhiều ghê lắm.
- Em nhìn xem anh có bồ nhiều, có lãng mạn không?
- Có.
- Đâu?
- Mới quen đã muốn nhốt người ta.
- Nhưng mà em có chịu không nào?
- Chịu.
Hoàng Văn cười sung sướng, anh ôm ghì lấy Uyển Nhi vào mình hơn nữa.
Mùa Xuân Nhạt Nắng Mùa Xuân Nhạt Nắng - Thảo Nhi