Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mùa Hè Tươi Đẹp
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2
ÍT RA AI CŨNG BIẾT LÀ AMELIA có một cuộc sống khác. Anh trai của cô là thợ máy, nhưng những buổi tối mùa hè ấy, thỉnh thoảng cô mới xuất hiện trong nhóm, cười giỡn với tất cả nhưng chẳng thân mật với ai, có lẽ bởi cô lớn hơn họ, năm nay đã 19 hay 20 tuổi. Ginia rất muốn có được thân hình của Amelia, bởi vì với đôi chân dài đó mang vớ rất đẹp. Tuy vậy, khi mặc đồ tắm, hai bên hông cô lại nhô ra. Với thân hình cao lớn đó trông cô giống như con ngựa.
- Tao bị thất nghiệp - một tối Amelia nói với Ginia khi thấy cô nhìn bộ đồ mới may của mình - Tao có đủ thời gian cả ngày để nghiên cứu các mẫu vẽ trên báo. Mày có biết là tao đã từng học cắt trong một tiệm may chưa? Ginia nghĩ tốt nhất là ra tiệm để người ta đo và may cho nhưng cô không nói. Hôm đó họ cùng đi với nhau một quãng đường dài, Ginia đã đưa Amelia về đến tận nhà vì cô còn tỉnh táo và chưa muốn đi ngủ sớm. Trời mưa, cây cối và đường nhựa được rửa sạch. Và cô cảm thấy sự tươi mát trên mặt.
- Mày cũng thích đi lang thang há! - Amelia vừa nói vừa cười - Thằng anh mày, Severino không nói gì với mày sao?
- Giờ này ổng đang ở chỗ làm, lo mở đèn chiếu sáng và kiểm tra tất cả cácđèn đường.
- Vậy ông ấy rọi đèn mấy cặp trai gái hả? Ổng ăn mặc thế nào? Chắc giống bọn chuyên viên khí đốt hả?
- Không - Ginia cười - Ổng kiểm tra các công tắc đèn ở sở điện. Suốt đêm phải ngồi canh một cỗ máy.
- Hai anh em mày sống một mình, khi về nhà trễ, thằng chả không càm ràm mày sao?
Amelia nói bằng một giọng vui vẻ ra thể chuyện gì cô cũng biết và Ginia cũng có thể mày tao với cô ta một cách tự nhiên.
- Mày thất nghiệp lâu chưa? - Ginia hỏi.
- Tao có việc làm chứ. Tao ngồi cho người ta vẽ.
Nghe giọng, tưởng cô ta đang đùa.Ginia nhìn bạn:
- Vẽ? Vẽ gì?
- Thì vẽ chân dung. Chính diện, trắc diện, mặc đồ, khỏa thân. Người ta nói là làm người mẫu.
Ginia giả bộ ngạc nhiên để cho bạn nói ra chứ cô biết tỏng những điều bạn vừa thổ lộ. Chỉ có điều là cô chưa tin là Amelia thú nhận điều đó với mình, bởi cô chưa hề kể cho ai nghe chuyện đó nhưng bí mật của cô ta đã bị Rosa tình cờ khám phá qua những buổi ngồi lê đôi mách với các mụ gác dan.
- Mày làm việc cho một họa sĩ hả?
- Trước đây thôi. Nhưng mùa hè thì hắn ta đi vẽ bên ngoài để tiết kiệm. Mùa đông thì quá lạnh để có thể vẽ khỏa thân, bởi vậy công việc của tao rất ít.
- Mày cũng khỏa thân ngồi mẫu chứ?
- Dĩ nhiên! Amelia đáp.
Sau đó cô ta nắm cánh tay của Ginia và tiếp: Công việc thú vị lắm vì tao chẳng phải làm gì, chỉ có việc ngồi đó và nghe họ nói. Có lần tao đến xưởng vẽ của một tay họa sĩ, xưởng vẽ tuyệt đẹp. Khi có khách đến họ ngồi uống trà. Ở giữa những người đó tao học được cách sống và giao tiếp, còn tốt hơn là học qua phim ảnh.
- Họ vào khi mày ngồi làm mẫu à?
- Họ có xin phép chứ. Vui nhất là các bà. Mày có biết là các nữ họa sĩ cũng vẽ tranh khỏa thân không? Họ trả tiền cho một cô gái để ngắm và vẽ khỏa thân. Taokhông biết sao họ không trần truồng rồi ngồi trước tấm gương. Còn chuyện vẽ đàn ông khỏa thân thì có thể hiểu được.
- Cũng có thể họ làm thế - Ginia nói.
- Thì thế, tao có nói không đâu - Amelia dừng lại trước cổng nhà, và cô nheo một mắt - Mà cũng có những người mẫu mà họ chịu trả tiền gấp đôi. Thế giới này có nhiều điều lạ lắm.
Sao thỉnh thoảng mày không đến tìm tao? - Ginia nói. Rồi cô trở về nhà một mình, bước đi trên ánh sáng phản chiếu từ những vệt nước trên mặt đường nhựa mà cái nóng của ban đêm đã sấy khô. "Bà này lớn tuổi, nên kể nhiều chuyện của mình. Ginia nghĩ, cảm thấy vui. Nếu mình được sống một cuộc đời như của bà ấy chắc mình sẽ khôn ngoan hơn".
Ginia hơi thất vọng vì nhiều ngày trôi qua mà Amelia không đến tìm cô. Cô chợt hiểu là tối hôm trước Amelia không phải muốn kết bạn; có lẽ cô ta muốn kể chuyện đó với bất kỳ người nào cô ta gặp. Đúng là một con ngốc. Nhưng, cũng có thể cô ta nghĩ mình còn trẻ con, một bé gái mà ai nói gì cũng vội tin chăng? Một buổi tối, Ginia kể lại với nhiều bạn khác là cô nhìn thấy một bức tranh trong một cửa tiệm, mà cô nghĩ người mẫu chính là Amelia. Tất cả các bạn đều tin, Ginia còn nói thêm là cô nhận biết từ thân hình, mặc dù khi người mẫu khỏa thân, họa sĩ cố tình vẽ khuôn mặt khác đi một tí.
- Bộ mày tưởng là bọn ấy biết tôn trọng người mẫu lắm sao? - Rosa nói thế và cả bọn rộ lên cười, trêu chọc sự ngờ nghệch của Ginia.
- Tao sẽ rất vui nếu tay họa sĩ nào vẽ chân dung mình mà còn trả thêm tiền - Clara nói.
Sau đó cả bọn thảo luận xem Amelia có đẹp không và anh trai của Clara, lúc đó cũng ở trên thuyền với họ, nói: Nếu khỏa thân thì anh ta đẹp nhất. Cả bọn cùng cười và Ginia nói: Nếu không đẹp thì họa sĩ đâu có thèm vẽ làm chi. Cô chống chế như thế nhưng chẳng có ai nghe.
Đêm đó cô rất buồn và muốn khóc vì giận các bạn.
Rồi mấy ngày nữa trôi qua. Một hôm bước xuống xe điện, cô lại gặp Amelia. Họ vừa đi vừa nói chuyện. Hôm ấy Ginia ăn mặc còn lịch sự hơn Amelia, cô vừa đi vừa mân mê chiếc mũ và cười rất tươi.
Chiều hôm sau, Amelia đến tìm cô. Cô ta xuất hiện trong cái nóng của mùa hè, cửa mở ra toang hoác. Từ trong bóng tối, Ginia nhìn thấy Amelia, nhưng Amelia thì không. Họ bày tiệc ăn uống, Ginia mở các màn sáo, còn Amelia vừa lấy mũ quạt quạt vừa nhìn xung quanh.
- Tao thích ý tưởng về cái cửa của nhà mày -Amelia nói - Mày may mắn. Ởcăn hộ nhà tao không thể mở cửa được thế này vì nằm ở tầng trệt.
Rồi cô nhìn sang phòng bên kia, nơi Severino ngủ và nói:
- Ở nhà tao người đông như hội chợ. Chỉ hai phòng mà có tới năm người. May là nhà chẳng có nuôi mèo!
Cả hai bước ra khỏi nhà. Ginia nói với bạn:
- Khi nào mày chán cái tầng trệt ở nhà thì đến đây tìm tao. Ở đây yên tĩnh lắm!
Cô nói vậy để Amelia hiểu rằng cô không có ý nói xấu người thân của bạn và rất vui vì hai người đã hiểu và thông cảm. Amelia chẳng nhận lời mà cũng chẳng nói không, nhưng sau đó cô mời Ginia một tách cà phê ở trạm dừng trước khi lên xe điện.
Hôm sau họ không gặp nhau. Hôm sau nữa cũng vậy. Chỉ tối hôm sau nữa Amelia mới đến, đầu không đội mũ, cô ngồi lên sô pha và vừa cười vừa hỏi xin một điếu thuốc. Ginia lúc ấy vừa rửa chén bát xong, còn Severino đang cạo râu. Anh ta cho cô điếu thuốc và dùng những ngón tay còn ướt đốt thuốc cho cô rồi cả ba cùng trò chuyện dưới ánh đèn đường. Severino phải đi ngay, nhưng vẫn dặn dò Ginia không được về khuya quá. Amelia nhìn anh quay lưng bước ra ngoài với nét mặt vui thích.
- Mày không bao giờ đổi phòng nhảy sao? - Cô nói với Ginia - Mấy chàng đó dễ thương mà hăng máu lắm. Giống như mấy cô bạn của mày.
Họ đi vào trung tâm, cả hai đều không đội mũ, nép sát vào bóng cây trên đại lộ. Đến một cửa hiệu họ mua hai cây kem, vừa mút vừa nhìn thiên hạ, cười vui vẻ. Với Amelia mọi chuyện đều dễ dàng, cả hai có thể vui đùa một cách thích thú như chẳng có điều gì đáng quan tâm và trong buổi tối thế nào cũng xảy ra nhiều chuyện linh tinh. Với Amelia, một người đã đến tuổi 20, vừa đi vừa nhìn đời bằng cái nhìn bạo dạn hơn, Ginia biết là mình có thể tin được bạn.
Bữa đó Amelia cũng không mang vớ vì trời nóng quá. Khi họ đi ngang qua một phòng nhảy, loại phòng có ban nhạc nhẹ và những cái chụp đèn trên các bàn con, Ginia bỗng thấy sợ nếu phải đưa bạn vào đó. Cô chưa bao giờ đến nơi này, nên nín thở chờ đợi. Amelia nói:
- Đừng nói là mày muốn vào đây nhé?
- Trời nóng mà chúng mình ăn mặc thế này... - Ginia nói - Mình đi dạo đi, hay hơn!
- Tao cũng chẳng muốn vào đâu. Nhưng mình làm gì bây giờ? Chẳng lẽ mìnhcứ đứng ở một góc đường và cười cợt nhìn mọi người qua lại?
- Vậy chớ mày muốn làm gì?
- Nếu có xe hơi và không phải là đàn bà thì giờ này mình có thể ra hồ để tắm rồi.
- Thôi mình vừa đi vừa nói chuyện phiếm đi!
- Hay mình đi lên đồi và uống một lít rồi ca hát. Mày có thích rượu vang không?
Ginia lắc đầu và Amelia nhìn qua khung cửa dẫn vào phòng nhảy:
- Nhưng mình cứ uống một ly đi đã. Đứa nào chán là lỗi của nó.
Họ uống một ly trong quán nước đầu tiên gặp trên đường. Lúc bước ra, Ginia cảm thấy không khí có vẻ như mát mẻ hơn. Cô nghĩ, hay thật, vào mùa hè rượu có thể làm cho mát máu. Trong khi Amelia giải thích cho cô là người nào suốt ngày không làm gì, buổi tối có quyền đi dạo cho khuây khỏa, nhưng có một lúc nào đó, tự dưng họ sợ thời gian trôi qua mà không biết mình có cần phải chạy đua với nó không.
- Mày có thấy vậy không?
- Tao chỉ chạy khi đi làm thôi - Ginia đáp - Tao ít giải trí nên cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ.
- Mày còn trẻ mà - Amelia nói - Tao thì chả đứng yên được ngay cả lúc làm việc!
- Nhưng khi ngồi làm mẫu, mày phải ngồi yên chứ. -Ginia vừa đi vừa nói.
Amelia bỗng bật cười:
- Làm gì có chuyện đó! Người mẫu giỏi là người có thể làm cho họa sĩ điên lên. Nếu mày cứ ngồi yên và không cử động thì chỉ sau một lát là hắn sẽ quên mày đang ngồi mẫu rồi sẽ đối xử với mày rất tệ. Đứa nào làm cừu non sẽ bị chó sói ăn thịt.
Ginia trả lời bạn bằng một nụ cười, nhưng có một điều mà cô muốn yêu cầu bạn đang đốt nóng cổ họng cô. Nó còn khó chống cự hơn là rượu nữa. Chính lúc đó cô mới đề nghị Amelia sao không ra ngoài ngồi hóng gió và uống thêm một chút.
- Được quá đi chứ! - Amelia trả lời.
Họ mua tại quầy để trả ít tiền hơn. Lúc này Ginia bắt đầu thấy trong người nóng bừng và khi bước ra ngoài, cô mới thả ra được câu hỏi:
- Tao muốn hỏi mày một chuyện. Tao muốn nhìn thấy mày ngồi mẫu.
Họ nói chuyện rất lâu ngoài đường và Amelia bỗng bật cười: Dù mặc quần áo hay khỏa thân, người mẫu chỉ có thể hấp dẫn bọn đàn ông chứ đâu có thể làm cho các cô gái quan tâm. Cô người mẫu ngồi yên, có gì đâu để mà xem? Ginia nói là cô muốn nhìn họa sĩ vẽ bạn: Cô chưa bao giờ trông thấy người ta sử dụng màu, và chắc là đẹp lắm. - Không nhất thiết phải xem hôm nay hay ngày mai đâu - Ginia nói. Tao biết bây giờ mày không có việc làm mà. Nhưng khi nào mày đi làm mẫu, mày phải hứa là dẫn tao đi theo nhé. Amelia càng cười to hơn và nói với cô là chuyện đến nhà họa sĩ thì có đáng gì, cô biết họ ở đâu và có thể dẫn bạn đến ngay đó: Nhưng tụi nó cũng là một bọn thúi thây, mày phải thận trọng - Lần này, Ginia cũng cười.
Sau đó họ ra ngồi trên một chiếc băng dài, chẳng có ai đi qua, có lẽ lúc đó chưa phải sớm mà cũng chưa trễ lắm. Cuối cùng, hai người đi đến một phòng nhảy nằm trên sườn đồi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mùa Hè Tươi Đẹp
Cesare Pavese
Mùa Hè Tươi Đẹp - Cesare Pavese
https://isach.info/story.php?story=mua_he_tuoi_dep__cesare_pavese