Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mưa Hạ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3 -
D
uy đã dùng xong bữa tối và uống thuốc. Bữa tối của cô, cũng như bữa trưa, là món súp khoai tây, cà rốt hầm với xương heo.
"Chắc là lại đúng theo tiêu chuẩn dinh dưỡng của ông bác sĩ sốt sắng nào đó". Duy nghĩ thầm. Cô cũng chẳng thích gì súp, nhưng cũng còn đỡ hơn cháo thịt bầm của buổi sáng, nên cô cũng ráng ăn hết thố súp cô Út mang vào, mong sao ông bác sĩ đó có khiếu điều trị từ xa, để ngày mai Duy còn ra ngoài được.
Ăn xong, Duy lại phải thuốc uống. Cách cô uống thuốc cũng bặm trợn y như buổi sáng và trưa. Cũng dốc tất cả vào miệng, tu nước một hơi dài để chúng trôi xuống cổ, và rồi... thở hào hển.
Cô Út cũng đã ra ngoài rồi, Duy vẫn còn đứng thở. Vừa thở cho lại sức, cô vừa lầm thầm rủa ông bác sĩ không quen.
Có tiếng gõ cửa, rồi cánh cửa mở hé, cho Duy thấy dáng hai người khách không mời: Uyển Thanh và Phong.
Uyển Thanh bước đến trước và cười với Duy, giọng cô như reo vui:
- Nhỏ bệnh đã hết chưa? Chị và anh Phong ghé thăm nhỏ nè.
Duy nhướng mày mỉm cười:
- Em có sao đâu. Cảm xoàng thôi mà. Thăm nom mà làm gì.
Uyển Thanh phát nhẹ vào vai Duy:
- Xoàng cái gì mà xoàng. Nhỏ cứ hay ỷ y để rồi nhiễm lạnh. Chị nghe nội bảo nhỏ phải nằm dưỡng bệnh trong phòng, chắc là không nhẹ rồi.
Duy nhún vai ngồi xuống mép giường:
- Thì chị thấy đó, em đâu có gì. Tại nội hay lo thôi mà.
Uyển Thanh không phản bác lời Duy, cô còn bận quay nhìn ra sau, Phong vẫn đứng trước khung cửa, mắt nhìn vào khung cảnh của căn phòng. Phòng của Duy là căn phòng dành cho khách, dành cho bạn bè của gia đình khi họ thỉnh thoảng ghé thăm. Ngoài những vật dụng cần thiết, không có tranh, không có một lọ hoa, không có gì đẹp mắt, vậy mà anh vẫn đang chăm chú nhìn quanh.
Uyển Thanh tiến lại kéo tay anh cười nói:
- Anh Phong làm gì thế? Bảo em lên thăm Duy, mà lên rồi lại nhìn bâng quơ không nói tiếng nào. Em không tin với người bệnh lém lỉnh là nhỏ Duy, anh lại bị khớp đâu nhé.
Cô quay sang Duy phân trần:
- Chắc tại hôm trước chị cảnh cáo cho ảnh biết trước là nhỏ em chị tính nghịch và quái quỷ lắm nên ảnh mới dè chừng thế, chứ Duy biết không, ảnh bình thường nói năng khéo léo và thú vị lắm.
"Chắc chắn là vậy rồi, mình cũng biết rõ như thế, anh có lẽ luôn ngọt ngào, mềm mỏng với mọi cô gái". Duy nghĩ thầm, và chua chát với ý nghĩ ấy, cô cười nhếch mép.
Uyển Thanh hơi ngạc nhiên với cái cười của Duy, cô nhắc Phong:
- Anh! Quà anh đâu? Tự tay anh tặng đi.
Phong ngập ngừng rồi bước đến, chìa ra trước Duy một cái gói nhỏ, giọng anh trầm trầm hơi vướng mắc:
- Đây là chút quà nhỏ... tôi gởi tặng... Duy, mừng cho... cuộc gặp mặt lần đầu. Chúc... Duy mau lành bệnh.
Nét mặt Uyển Thanh giãn ra hãnh diện. Duy đưa tay đón lấy gói quà, cô nói gọn:
- Cám ơn anh.
Cô nói chỉ một câu cám ơn ngắn gọn, đối với Uyển Thanh, đó là câu hời hợt khách sáo, nhưng đối với hai người còn lại thì nó mang ý nghĩa khác, một ý nghĩa ẩn chứa nỗi niềm, vừa chua cay vừa lạnh lùng.
Duy thốt lời cám ơn rất thật với lòng cô. Cô thật sự cám ơn câu nói của anh giúp cho cô nhận định rõ thêm về một con người. Cô cám ơn cả tình yêu dối gian của anh, đã cho cô những ngày yêu đời và những kỷ niệm khó quên, kể cả kỷ niệm mùa thi rớt.
Cô cám ơn anh thật sự, mắt cô nhìn thẳng vào anh, dửng dưng như nhìn một người qua đường xa lạ nào đó.
Phong lại không chịu nổi ánh mắt đó, anh nhìn lảng đi chỗ khác.
Không khí của cuộc thăm bệnh thật lạnh lẽo và tẻ ngắt. Uyển Thanh chờ Phong nói những câu nói hóm hỉnh, vui vẻ như anh vẫn làm khi tiếp xúc với người thân trong gia đình. Chờ mãi, mà anh vẫn không nói gì, Uyển Thanh lên tiếng:
- Quấy rầy nhỏ Duy chút thôi, tụi chị rút lui đây. Nhỏ mở quà xem thích không, và ráng tịnh dưỡng mau lành nhé.
Như nhớ ra Uyển Thanh nói tiếp:
- Chị cũng rất mong nhỏ hết bệnh mau, để cùng chị dẫn anh Phong đi thăm phong cảnh khắp nơi ở Đà Lạt.
Đến bên Phong, Uyển Thanh cười:
- Anh biết không, tuy em là dân Đà Lạt nhưng không rành cảnh vật ở đây bằng nhỏ Duy đâu. Nhỏ hai, ba năm mới lên đây một lần, nhưng lần nào cũng đi đó đây rong chơi cả ngày nên những cảnh lạ và đẹp nó biết cũng khá nhiều đấy. Anh mà có thêm một hướng dẫn viên là nhỏ thì tuyệt vời.
Phong cười gượng gạo:
- Vậy sao! Vậy... anh cũng mong Duy khỏe lại.
Duy ngồi bình thản, cô không tiễn khách. Sau khi cánh cửa đóng lại, cô còn nghe loáng thoáng giọng Uyển Thanh.
- Nhỏ Duy nó hay vậy đó. Khi thì quậy phá bằng trời, khi thì im lìm hời hợt như vậy đó, anh đừng có lấy làm lạ...
Duy cười khẩy với lời phân bua của bà chị họ. Cô đúng là có tính khí như vậy thật, và Phong thì cũng dư biết.
Có tiếng đàn từ dưới nhà vẳng lên. Tiếng piano réo rắt dưới những ngón tay của chị Uyển Thanh, bài "Đêm Đông" buồn tênh. Thật không hợp chút nào với tâm trạng tươi vui, tràn ngập hạnh phúc của chị lúc này chút nào, có lẽ chị đánh chỉ vì quen bài. Nhưng đối với Duy, giai điệu này thật là thấm thía.
Duy tắt đèn, ánh trăng hiu hắt phảng phất ẩn trong phòng. Cô ngồi tựa vào thành giường, kéo mền đến tận vai, lan man suy nghĩ.
Mẹ vẫn thường bảo cô là đứa con gái nhạy cảm, cô biết mình đôi khi yếu đuối và cả tin, nhưng cô cũng biết mình đồng thời là một đứa cứng đầu, lì lợm. Những gì cô đã muốn quên, cô sẽ quên sạch ngày mai, những gì cô muốn gói kín, sẽ không có bất cứ lý do gì và bất cứ ai mở ra lại với cô.
Chị Uyển Thanh đã dứt bài "Đêm Đông", chị chuyển sang một bài khác, cũng man mác buồn, và chị hát. Tiếng hát trong đêm thật thanh thoát, thật mênh mang, làm Duy chợt nhớ đến ngôi nhà nhỏ của mẹ con cô ở Sài Gòn. Nơi luôn có những lớp học múa và mẹ cô rất mất nhiều hơi sức cho những buổi học ấy nên giọng trở nên khàn đục.
Duy chợt so vai, cô nhớ mẹ quá. Mẹ đang có một chuyến đi xa, ra tận Bắc, mẹ đã nói cô đi theo, nhưng Duy vì thất vọng về mình, về kết quả thi cử của mình nên xin mẹ cho cô lên Đà Lạt với nội vài tháng.
Bây giờ đây, một mình trong căn phòng tối. Cô lại cảm thấy nhớ mẹ vô cùng. Cô đã làm mẹ buồn nhiều, nhưng mẹ vẫn không hề trách hờn gì cô cả.
Gió khuya len từ những kẽ hở vào khung cửa làm Duy rùng mình. Cô chuồi mình nằm xuống giường, tự nhắc mình nhớ ngày mai phải viết thư cho mẹ.
Ngày mai cô chắc chắn sẽ khỏi bệnh. Cơn bệnh cứ như giả vờ này. Ngày mai cô lại sẽ khỏe mạnh bước ra khỏi phòng thản nhiên với mọi cơn gió cắt da.
Duy chìm dần vào giấc ngủ thật dễ dàng, như chuyện cô muốn quên cũng đang chìm vào quá khứ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mưa Hạ
Diệu Hạnh
Mưa Hạ - Diệu Hạnh
https://isach.info/story.php?story=mua_ha__khanh_my