Chương 3
y My đừng khóc nữa! Rồi một ngày gia đình ông bà sẽ yêu thương và hiểu con hơn, My My ạ. Vú tin rằng, trên đời không có bí mật nào giấu giếm mãi. Con không phải là kẻ tham lam, bởi tính con đơn thuần không vòi vĩnh se sua, làm con có thể làm chuyện xấu được chứ? Vú nghĩ Khánh Vy ghét con, mục đích làm Huy ghét con, không muốn con chiếm Huy của Liên Hương, nên cô ấy đặt chuyện như thế để bêu xấu con, mục đích làm cho Huy khinh miệt và xa hẳn con, My My ạ.
My vẫn nằm úp mặt trên gối khóc nức nở. Chưa bao giờ nàng nhục nhã như đêm nay. Trước đủ mặt mọi người trong gia đình, Khánh Vy chỉ ngay mặt My My, hét lớn:
- Tại sao My dám lẻn vào phòng tôi lấy chiếc nhẫn hột xoàn của tôi chứ? Gia đình này chưa để My đói một ngày, chưa xử tệ với My một điều gì, tại sao My lại làm điều tác tệ như thế chứ? My trả lời đi!
My ngước mắt nhìn Khánh Vy với sự ngỡ ngàng:
- Tôi lén lên phòng cô lấy nhẫn bao giờ? Từ nào đến giờ tôi có lên phòng cô một mình đâu. Khi nào vú lau nhà không kịp, tôi có đến phòng cô lau phụ, nhưng lúc nào cũng có vú cả. Tôi không lấy bất cứ thứ gì của ai bao giờ. Cô nói có nhầm không?
Khánh Vy mím môi giận dữ:
- Không có lấy, tại sao chiếc nhẫn của tôi mất và lạ thay chiếc nhẫn kia nằm trong áo gối của My My vậy?
My há miệng bối rối, đôi môi run lên. Không kiềm hãm được nỗi đau trong lòng, My kêu lên:
- Trời ơi! Ở trong áo gối của tôi ư? Bao giờ, tại sao cô biết?
Khánh Vy cười khẩy, mỉa mai:
- Tại sao tôi biết à? Lạ chưa! Mẹ và các anh nghe có kỳ không? Nè, My My! Tôi chỉ nghi mỗi mình cô, vì mỗi anh em chúng ta ra nhà này đâu có ai ngoài My My. Tôi thường để chiếc nhẫn vào áo gối mỗi lần tôi tắm, nên tôi nghĩ My cũng vậy. Tôi đến tìm và gặp nó ngay nơi đấy. My xem chiếc nhẫn này có phải của My không nhỉ? Và khi tôi lấy chiếc nhẫn có vú chứng kiến đàng hoàng.
Vừa nói, Khánh Vy tháo chiếc nhẫn ra đưa trước mặt My My với cái nhìn khinh bỉ. Nàng cay đắng tiếp:
- Con một đầu bếp làm gì có tiền mà mua một chiếc nhẫn hột xoàn đáng giá kia. Tôi có lầm lẫn không My My?
My cố giải thích:
- Khánh Vy! Mong cô nghĩ lại, tôi chưa bao giờ biết ham muốn những thứ đó. Vả lại, từ xưa đến giờ, tôi không bao giờ biết tham lam thứ gì của ai? Tôi không lấy chiếc nhẫn ấy. Khánh Vy, oan cho tôi lắm!
Tiếng bà Hoàng gắt gỏng:
- My My! Tôi đối với cháu như thế nào, mà cháu lại làm những việc tồi tệ như vậy? Trong nhà này từ nay ai còn tin tưởng khi chuyện này xảy ra chứ? May là tìm lại được. Nếu không thì sao? Thí dụ: cháu có thiếu tiền đóng cho trường, tôi vẫn cho cháu được kia mà. Nhà này, ai ai cũng đối với cháu quá tốt, sao cháu không lấy lòng thành thật đáp lại. Ngược lại, cháu theo thói quen của phường phản trắc gian tham, để đền đáp lại công bảo bộc của tôi vậy?
My quỵ xuống chân vú. Vú nhìn My qua dòng nước mắt. Bà nghẹn ngào đáp lại, Khi bà ngồi xuống đỡ My My ngã vào lòng tay bao la thương mến của mình:
- Thưa bà, mẹ con tôi ở cho bà gần sáu năm nay... nhà bà chưa hề mất một thứ gì... Tôi xem nhà này như của chính tôi, mẹ con tôi có bổn phận phải chăm sóc giữ gìn. Nếu My My có tính tham lam, tại sao nó không bộc lộ từ những năm về trước? Xin bà xét lại cho mẹ con tôi nhờ. My My đi học, từ quần áo đến sách vở do chính tay tôi sắm sửa, nó chưa biết xài tiền. Tôi mong bà xét lại kỹ càng, kẻo oan cho My My tội nghiệp lắm bà à.
Bà Hoàng cười nhẹ, liếc mắt nhìn Huy và My:
- Oan à? Chẳng lẽ nhà này có người thương My My quá đỗi, nên đánh cắp chiếc nhẫn của Khánh Vy đem tặng cho My My một cách âm thầm vậy sao? Hay chiếc nhẫn có cách, nó thích My My nên bay về nơi ấy ở. Có thể như vậy không chị vú? Đáng lý, khi bắt được tang chứng đàng hoàng như thế, chị phải răn dạy con chị trước mặt chúng tôi, để My My hổ thẹn chừa đi tật xấu ấy. Thứ nhất là My My trở thành người tốt nếu con chị thật sự hối tâm. Hai là gia đình tôi khỏi theo dõi từng bước đi của con chị, khỏi lo sợ đồ trong nhà này không cánh mà bay. Đằng này, chị một mực kêu oan với con mình. Người ta bảo "mẹ nào con nấy" cũng đúng quá chứ?
Quang Huy nãy giờ lặng lẽ thu mình trong góc phòng. Chàng không biết phải nói gì để câu chuyện được sáng tỏ và bằng cách nào để giải oan cho My My. Chàng là người kề cận thường xuyên suốt với My My sáu năm liền. Nàng là người trung thực chân chính, dịu dàng...Tất cả những đức tính cần thiết cho phái nữ điều hội tụ trong nàng. Vì sự kiện ấy, Huy không đè nén tình cảm mình tăng dần theo thời gian gần gũi. Chàng không bao giờ tin My My tham lam xấu xa như thế. Trong vụ này chàng biết có điều gì bí ẩn chứ chẳng phải không? Nhưng chàng chưa tìm ra lời biện minh nào hợp lý.
Nếu chàng đứng ra trấn tĩnh thay nàng, chắc chắn cơn giận dữ của mẹ chàng và Khánh Vy sẽ tăng lên không tưởng tượng được. Từ đó, tội trạng của My có dịp vút cao. Còn yên lặng nhìn My gục đầu bên vú, lòng Huy đau xót quá.
Huy nhìn gương mặt đầy lệ của My mà xót xa trong lòng. Hồn chàng tan nát theo dòng lệ thấm ướt môi nàng. Huy nhìn sang Uyên Vy như cầu cứu, van lơn nàng nhỏ chút lòng thương hại mà đứng ra che chở cho My My.
Uyên Vy nhìn Khánh Vy với đôi mắt rực lửa. Nàng thừa hiểu đây là một ván cờ có đạo diễn chủ động trong cách phân vai rõ ràng. My My là một con cờ cần phải loại bỏ trên trận tuyến đang đến mức ăn thua. Vì vậy, Khánh Vy không ngần ngại tung ra chiêu bài với đầu đủ chứng lý, My My vô tình lọt vào thế trận của Khánh Vy đưa ra. My My chỉ biết khóc kêu oan một cách đau khổ. Ngoài ra, nàng không có lý do nào biện minh cho lòng trong sạch của mình, khi trên hiện trường dấu tích không thể xoá tẩy được. Nàng đành mang tiếng xấu xa để Khánh Vy có đủ chứng cớ đánh tiếp chiêu cuối cùng. Cho Liên Hương người bạn yêu thích của Khánh Vy tự nhiên bước vào nhà này, với tiếng pháo "tân hôn" vang dội một góc trời và Huy sẽ là người dắt dìu...song bước?
Đau đớn thay cho mối tình chân thành trong trắng của hai người, đã chắt chiu bao ngày, nay đành bay theo gió....Mặt đối mặt không dám ngẩng cao đầu nhìn nhau...chỉ có Uyên Vy mới đứng ra biện hộ cho My My. Nàng thừa biết mẹ nàng, nhất là Khánh Vy sẽ sẵn sàng áp chế nàng bằng tất quyền hành làm mẹ và làm chị của họ.
Nhưng lương tâm không cho phép nàng yên lặng. Nàng phải nói những lời đáng nói...rồi sự thể có ra sao cũng mặc. Nàng nhìn nét ủ rũ của My và khuôn mặt âu sầu của Huy khiến nàng xông pha ra làm bia đỡ đạn, để chống phá với bất công, đem lại hoà bình cho hai mảnh tình thương trong sáng ấy.
Uyên Vy bước ra bàn, đứng cạnh My My, nàng vuốt nhẹ những sợi tóc rối bời bên má của My My, nàng khẽ cất tiếng:
- Nín đi My My, chị đừng khóc nữa! Em tin chị là người tốt, không bao giờ chị dám làm những điều xằng bậy. Nếu bản chất chị như thế thì không bao giờ chị giấu giếm được mắt em trong bao năm trời chung sống. My My, em tin chị hơn bản thân mình. Em khuyên chị đừng buồn. Tất cả sự việc trên đời này không có gì là bí mật cả. Nếu chị có lầm lẫn làm chuyện ấy, em vẫn thương chị và em nghĩ rằng chị không bao giờ làm như thế.
My My gục vào lòng Uyên Vy khóc nức nở. Giọng nàng nghẹn ngào:
- Uyên Vy! Oan cho tôi lắm, tôi không hề biết một chút gì về chiếc nhẫn cả. Một tuần nay tôi bận thi liên tục, đâu có thời giờ rảnh để phụ vú đâu, Uyên Vy ơi. Tôi có biết nói gì đây khi tôi đi học, chiếc nhẫn ấy lại nằm trong áo gối tôi. Tôi phải chứng minh thế nào để mọi người hiểu cho sự trong sạch của tôi đây?
Uyên Vy ngước nhìn mẹ và Khánh Vy đang điềm nhiên nhìn My My đau khổ. Nàng cương quyết nói:
- Thưa mẹ, con cùng My My kề cận bao năm nay, con xin lấy danh dự bảo đảm My My không bao giờ dám làm việc ấy đâu. Khánh Vy! Chị hãy quang minh chánh đại, hãy lấy công tâm mà phán xét phân xử. Dưới ánh nắng mặt trời không có gì xoá tẩy được sự thật. Nếu sự thật My My có làm chuyện tày trời này, em sẽ đuổi My ra khỏi nhà này để tránh phiền luỵ về sau. Ngược lại, nếu có ai xấu tính đem để vật ấy vào đó để hại My My, chị nghĩ làm sao?
Khánh Vy chanh chua cướp lời cha mẹ:
- A! My My được Uyên Vy bênh vực thế sao? Lạ thật! Trong khi chị mất đồ, tìm lại được có chứng cớ đàng hoàng, em không thấy mừng cho chị. Trái lại, em còn tòng phe với My My để phân trần chống đối chị. Vậy là sao Uyên Vy, em muốn gì?
Bà Hoàng xen vào:
- Khánh Vy bắt tại trận có sự chứng kiến của bà vú, vậy oan ức chỗ nào? Con còn đứng ra nguỵ biện cho đương sự nữa chứ? May là Khánh Vy tìm lại được. Nếu không, có phải mẹ phải lo âu sầu khổ một mình không? Tụi con chưa đứa nào làm ra tiền, còn sống dưới sự bảo bọc của mẹ, sao không thương mẹ, mà còn bênh vực kẻ ăn người ở trong nhà nữa.
Uyên Vy dịu dàng đáp:
- Thưa mẹ, con rất quý trọng và thương yêu mẹ. Nhưng chuyện này con phải đưa ra vài yếu tố để mẹ và chị thông cảm để hiểu chị My My phần nào. Bởi chị trú ẩn trong nhà mình sáu năm rồi, bản tính hiền hoà chịu đựng của chị, ai cũng phải công nhận điều đó. Chị không hề ăn xài ngoài hai bữa cơm chính thường nhựt. Con biết chị là người thật thà. Chuyện xảy ra con biết có một cái gì đó chưa thể phân tích được. Nên con xin mẹ và chị đừng có vội dùng những lời cay đắng nặng nhẹ chị ấy. Vả lại, đồ Khánh Vy chưa mất. Vậy tạm thời chờ ngày My My thi xong rồi định tội sau. Con không bênh vực chị My, hoàn toàn con chỉ nêu lên ý nghĩa của con mà thôi.
Khánh Vy phản đối:
- Tại sao phải chờ ngày My My thi chứ? Thi cử của My My đâu liên quan gì tới mình. Tại sao ta phải quan trọng hoá vấn đề thi cử của họ chứ? Họ cho em những gì mà em lo cho họ quá vậy, Uyên Vy?
- Chị con nghĩ đúng đó Uyên Vy, chúng ta phải kết luận ngay bây giờ, mẹ không có thì giờ chờ đợi nữa.
Uyên Vy nhìn mẹ và ánh mắt ngưng đọng lại trên gương mặt Khánh Vy. Nàng chững chạc đáp:
- Việc học của My My không quan trọng đối với gia đình mình và nhất là không liên quan đến chị, nhưng nó là kết quả của một đời người, mình phải trân trọng nó. Bởi người ta đổ vào ấy bao nhiêu quyết tâm và nghị lực. Nó là kết quả hy sinh vô bờ bến của vú. Nên chị không vì sự bực tức của cá nhân mình mà làm gãy đổ niềm hy vọng của người khác. Nếu chị My có lấy chiếc nhẫn đó của chị, đó là hành động xấu đối với cá nhân chị thôi, còn đối với trường hợp xã hội thì chưa phạm tội điều gì cả. Vậy thì chị ấy có đủ quyền để đạt kết quả sau cùng. Mình phải khoan dung độ lượng cho kẻ dưới tay, để mai đây chị em mình còn gặp My My ở phương diện khác, có phải vui hơn, tốt đẹp hơn nếu ngay từ bây giờ chúng ta đối với nhau lịch sự một chút, chị có thấy như thế không?
Khánh Vy bực tức:
- Nhưng chị không muốn nhìn thấy kẻ tham lam ấy ở trong nhà mình. Ở gần kẻ xấu xa, em không sợ đồ mình không cánh mà bay hay sao? Một lần bắt được chín mười lần không? Em quên điều đó ư?
Uyên Vy lớn giọng:
- Chị có chắc đời chị mãi mãi không bợn nhơ không? Tại sao lúc nào chị cũng nghĩ xấu về người khác vậy? Ai cũng có cái ưu điểm không ai hoàn toàn từ mọi phía cả. "Nhân vô thập toàn" mà, chị không nhớ câu ấy sao? Chưa chắc những người mà dưới mắt chị là đẹp đẽ lại có tâm hồn trong sạch. Coi chừng bên trong lớp hào nhoáng lộ liễu ấy là một vũng bùn mà ta chưa kịp khám phá ra, bởi chúng nguỵ trang quá khéo léo. Chị đuổi My My đi chị được gì? Em thấy không cần phải thẳng tay như thế! Chỉ cần chị phá cửa phòng cẩn thận và tất cả mọi người không ai có quyền vào phòng chị khi chưa có ý kiến của người chủ đó, như thế tiện hơn. Anh Thái và anh Huy đồng ý không?
Quang Thái nhìn Khánh Vy, anh mỉm cười đáp lại cái nhìn cầu cứu của Uyên Vy đang hướng về anh. Anh ôn tồn đáp:
- Anh nêu ý kiến của anh thôi, còn đồng ý hay không là tuỳ ở mẹ. Ba vắng nhà hôm nay. Mẹ thay ba quyết định mẹ nhé! Theo con, con tin rằng My không có tính xấu đó. Đây có thể là sự ngộ nhận thôi. My My không phải là người có bản chất đó. Nhưng sự việc lỡ rồi, mẹ và Khánh Vy đuổi vú và My My đi quả là hình phạt quá đáng. Bởi My My đang thi năm cuối cùng, nếu đi ra khỏi nơi này, cuộc sống sẽ xáo trộn tội nghiệp lắm. Con xin mẹ và Khánh Vy hãy quên chuyện này đi, con nghĩ rằng biện pháp đưa ra của Uyên Vy là vẹn toàn nhất, không ai vào phòng khi chưa khi chưa có sự đồng ý của mình. Như thế sự mất mát không có lý do gì xảy ra được. Mẹ nghĩ sao mẹ?
Bà không trả lời câu hỏi của Quang Thái, bà quay sang Huy với ánh mắt nghiêm khắc soi mói như cố tìm trong Huy một yếu tố quan trọng, về khía cạnh tình cảm của Huy dành cho My My. Bà ngọt ngào nhưng không phải đây là mật ngọt của yêu thương như mọi trường hợp khác:
- Huy à! Con yêu thương My My lắm, bởi con kề cận nó sáu năm qua. Con có nhận xét gì về nết na, tâm tình của bạn con không Huy? Sự việc xấu xa này, con thấy nên xử lý làm sao cho đúng hở con?
Huy muốn khóc bởi đau lòng. Huy biết, nếu nói thật ý nghĩ của mình thì mẹ giận, em buồn. Còn khép tội cho My My thì tội nghiệp cho nàng biết bao?
Huy thừa hiểu Khánh Vy oán ghét My My vì Luân - anh của Liên Hương rất yêu quý My My. Nhiều lần anh đón My My trước cổng trường, nhiều cánh thư trao gởi đậm đà tình thân ái, nhưng My đều khéo léo chối từ. Anh thường đến đây không phải để thăm viếng và đặt cho Khánh Vy một tình cảm riêng tư nào cả, mà chỉ muốn viện cớ thăm Khánh Vy để gặp được My My mà thôi.
Khánh Vy kết thân với Liên Hương và thầm yêu Luân từ đó. Nàng muốn cùng Liên Hương chung sống dưới mái gia đình, vừa muốn làm vợ Luân, vừa muốn Liên Hương làm chị dâu mình. Chính ước mơ kỳ dị này khiến Khánh Vy làm tội làm tình My My đủ cách.
Thứ nhất để Luân thấy rõ My My xấu xa không đáng được nhận tình cảm nồng nàn mà Luân trân trọng trao cho, để từ đó Luân hướng về nàng.
Thứ hai là Huy không thể cưới một người con gái vừa tham lam, lại là con của một bà vú. Không thể chấp nhận một người con gái đầy khuyết điểm ấy vào làm dâu cho một gia đình giàu sang như gia đình nàng.
Khánh Vy bắn một mũi tên trúng hai mục tiêu quan trọng, vừa bảo vệ tình yêu của mình bằng cách mở sẵn một đường để tiến, vừa triệt hạ một đối thủ ghê gớm cho Liên Hương. Huy thương My My vô cùng và Huy không thể yêu Liên Hương, dù mẹ và Khánh Vy luôn luôn khuyến khích và tạo điều kiện cho chàng gặp gỡ. Huy không thể thôi yêu My My, dù mẹ và Khánh Vy tạo nhiều cảnh giả tạo để xoá tan những ý nghĩ đẹp của mọi người nghĩ về nàng. Nàng càng khổ, chàng càng yêu say đắm.
Giờ đây, chàng không biết dùng lời khéo léo để xoa dịu, nỗi khổ của người yêu mình, vừa vuốt ve tình cảm của mẹ và em. Huy còn bối rối, chưa biết dùng ngôn từ nào để vẹn vẽ cả đôi bên.
Tiếng mẹ chàng thúc giục:
- Sao Huy, thấy My My khóc, con đau lòng không nói được ư? Mẹ muốn biết con xử thế nào để tính ấy không bao giờ tái lại. Mai này Liên Hương về làm dâu nhà mình, làm vợ của con, mẹ xấu hổ biết bao khi nhà mình chấp chứa kẻ "đầu trộm đuôi cướp" như vậy?
Huy nghẹn ngào đáp:
- Thưa mẹ, con nghĩ My My không thuộc hạng người như thế. Vì nếu một người mang nhiều cao vọng thích se sua và địa vị, thì My My đã chấp nhận làm người yêu của thầy con từ lâu rồi, hay nàng nhận kết thân với Luân - anh của Liên Hương mấy tháng nay. Thầy con đậu Thạc sĩ. Thầy tặng My My nhiều đồ quý giá từ nước ngoài gởi về, My đều từ chối. Cả những món nữ trang của anh Luân đâu phải ít tiền, nàng cũng đâu thèm nhận. My sống rất đơn giản và thật thà, con tin chắc đây là sự nhầm lẫn thôi mẹ à.
Khánh Vy bực dọc cướp lời:
- À! My My dễ thương, My đàng hoàng được nhiều nguời tỏ tình, trong đó có anh không vậy anh Huy? Nghe anh phân trần, em có cảm tưởng anh đang thanh minh cho người yêu hơn là lời bênh vực của ông chủ trẻ cho cô tớ xinh đẹp. Anh Thái có ý thương My My như anh Huy không?
Quang Thái nhìn Khánh Vy với ánh mắt trách móc:
- Khánh Vy! Em không nên gắt gao thái quá khi nói đến My My. My đã sống dưới ngôi nhà mình với số phận không may mắn ấy, em nên thông cảm thương yêu chứ không nên ghét bỏ. Đối với xã hội, nay mai My My là người trong giới trí thức, biết đâu một ngày nào đó gia đình mình sẽ nhờ nàng ở một khía cạnh nào đó thì sao? Em phải dung hoà và tha thứ cho người mắc lỗi lầm để họ tự giác và tìm lối vươn lên. Đừng làm chuyện gì không phải, sẽ có hại về sau cho chúng ta đó, Khánh Vy ạ.
Bà Hoàng cười nhẹ:
- Ai cũng đứng ra bao che cho My My, chỉ có Khánh Vy là đơn độc. Trong khi Khánh Vy là người bị mất của, tất nhiên nó phải nóng ruột chứ. Thế mà, chẳng có một đồng minh, hai đứa con trai tụi con có bị My My đánh cắp trái tim không? Hay là chúng mày tự trao cho nó. Mẹ bảo rồi, mẹ không bao giờ chấp nhận một kẻ cắp làm dâu. Muốn vào nhà này phải có đủ điều kiện. Nếu không, thì đừng hòng lén lút yêu thương rù quến, để đặt mẹ vào chuyện đã rồi mất công.
Quay sang Khánh Vy, bà tiếp:
- Con về phòng nghỉ đi. Nhờ vụ này, mẹ hiểu được thế nào là tình đoàn kết giữa anh em chúng mày. Từ đây, con có chuyện gì con hãy xử lý một mình, đừng đem ra công khai để có đủ ý kiến đóng góp. Qua vụ này, mẹ thấy con nhục chứ không phải ai khác.
- Nè, My My! Cháu nên vui vẻ chứ không nên khóc. Hãy dành những giọt nước mắt ấy cho Khánh Vy, vì người khóc hôm nay lại là nó, chứ không phải là cháu. Tôi xin cháu nhớ một điều duy nhất là "thế giới cháu, phạm vi của cháu là một phần mái nhà xe ấy. Đừng bao giờ cháu léo lánh vào nhà này, vì đây không phải là chỗ cháu được thong dong lưu tới, nhớ không My? Còn đối với gia đình bà, cháu mãi mãi là con chị vú, không bao giờ bà chấp nhận cháu vào gia đình với ngôi thứ khác. Đừng mơ mộng hão huyền, đừng ước vọng để rồi thất vọng! Cháu đừng để bà thất vọng lần thứ hai nhé!
Giọng sắc bén, ánh mắt nghiêm khắc, bà đã cho My với lời ngọt ngào ấy. My nuốt từng hơi thở mệt nhọc vào lòng. Nàng chỉ biết cúi đầu chấp nhận mọi lời cay đắng, mọi hình thức xử lý cho nàng. Dù đau đớn oan ức, nhưng không có lời nào để chối từ, bào chữa cho mình cả. Cho đến cuối cuộc đời còn lại, nàng không bao giờ quên được sự kiện hôm nay.
Nàng muốn chết đi cho thôi nhớ gương mặt giận dữ của bà Hoàng. Ánh mắt đăm đăm ấy như muốn xé nát thân xác nàng ra trăm mảnh. Nàng không muốn nhớ lời nặng nề khinh bỉ của Khánh Vy gán cho nàng, bởi sự kiện ấy đè nặng lên danh dự của nàng.
Ôi! Cuộc đời không phải là một bài thơ trữ tình êm ả, không phải là một dòng sông êm đềm, lặng lẽ trôi với ánh trăng khuya. Tình cảm con người như con sóng ngầm giữa đại dương xanh thẳm không biết ngày giờ nào nổi trận phong ba. Nàng như chiếc thuyền đơn độc nằm trên mặt biển bao la, chẳng biết đâu là bờ bến...nơi đâu là sâu thẳm, nơi nào biển cạn. Nàng trôi lang thang qua từng miền phiêu bạt, phó mặc thuyền cho gió giông cuốn thuyền trôi đến bến xa nào?
Nàng gục đầu dưới ánh đèn sáng đêm nay, để mặc cho mọi người thương ghét, ghét thương. Như thuyền nằm thả mình dưới trận mưa đêm, đời nàng là thế đó...bơ vơ, đơn độc, lưu lạc và đoạ đày! Thôi cũng đành chấp nhận số phận bọt bèo, cho dù mưa nắng, ta cũng vẫn là ta. Dù sống như thế nào cũng nối tiếp tháng ngày đau thương hay buồn khổ? Trầm luân hay bạc phận? Tất cả, nàng vui lòng chấp nhận không than van, không cầu cứu một ai.
Nàng nhớ mãi ánh mắt yêu thương của Huy cho nàng đêm nay. Ánh mắt đó đã cuốn trôi hồn nàng đi vào đam mê, chất ngất. Anh bảo em đừng buồn và tất cả trên đời đều có đấng thiêng liêng soi sáng. Người lành phải gặp lành, kẻ ác làm ác phải gặp dữ. Em chưa từng làm gió cho ai thế mà tình em bảo táp mặc tình xoay chhuyển. Anh khuyến khích em vui khi điệu buồn vây kín em. Anh bảo em cố cười...nhưng anh có biết đâu lệ buồn tràn ngập trên mi em. Anh có thương em không khi em cố gắng nở trên môi nụ cười cho anh an tâm? Nhưng lòng em đang thổn thức biết bao cho oan tình biết bao giờ giải...
Anh đừng hỏi - vì sao em hay khóc
Khi mưa về - trong những hoàng hôn
Nỗi buồn thương đè nặng tâm hồn.
Anh yêu hỡi! Em khóc đời cô đơn.
Từ ngày mai đừng bao giờ anh hỏi,
Sao em buồn, em khóc từng ngày
Đời là mây - tình như sương khói
Buồn vui rồi một thoáng phôi phai
Thực tại đêm nay cho em thấy rõ ràng bề trái của cuộc đời. Anh ơi! Em chưa làm điều gì sai trái, em chỉ có tội đã yêu anh không cần sự chấp nhận của song thân. Em trao anh một trái tim nhiệt thành nồng ấm mà không cần trao đổi thứ gì. Tình em cho anh bao la vô tận. Dù mai này anh của ai, thuộc về ai vĩnh viễn, em vẫn yêu anh vì anh là mẫu người mà em yêu thích thế thôi.
Tiếng vú ấm áp bên tai kéo My về thực tại:
- My My! Con có nghe vú nói gì không? Con hãy cố gắng quên chuyện cũ, việc gì qua hãy để cho nó qua. Con phải học, cần phải đậu để mọi người thấy rõ sự can đảm của con, My ạ.
Nàng ngước mắt nhìn vú với làn sương dày đặc trên đôi mắt trũng sâu đau khổ:
- Vú ơi! Con nhục nhã qúa, con đau khổ quá, làm sao con giải oan cho được hở vú?
Vú vuốt ve đôi má đẫm ướt của nàng. Bà âu yếm bảo:
- Thời gian sẽ làm sáng tỏ mọi nỗi oan trên đời này. My à. Con ráng quên. Thượng đế công bằng đối với tất cả mọi người, My My à. Con phải học để có tương lai tốt đẹp, bởi vú không còn đủ sức khoẻ để lo cho con mãi mãi được.
Tiếng khóc rấm rức của My My càng lúc càng to và nghẹn ngào hơn:
- Con xin lỗi vú. Vú thương con, hy sinh cho con nhiều quá. Con sẽ thi đậu, vú tin con lần cuối. Con đau khổ nhiều, bởi sự kiện xảy ra quá bất ngờ, con không đủ sức chịu đựng. Con đành ngã quỵ, nhưng con sẽ tự vùng vẫy đứng lên. Vú hãy tin con, nhe vú.
Vú gượng cười để che giấu nỗi xót xa trong lòng, sự bực tức trong tim. Bà bảo My My với giọng thật ấm, nhưng không giấu được sự cương quyết:
- My My! Trước khi chúng ra rời khỏi ngôi nhà này, vú kể con nghe tất cả những buồn vui, oan trái khổ hận xảy ra trong đời con. Vú hy vọng rằng, sau khi con nghe xong, con tự tạo cho mình một bản lãnh và yếu tố ấy sẽ giúp con xoa dịu nỗi đau hiện tại. Giúp con đến tương lai bằng con đường thẳng với lòng tự tin rộng mở.
- Chuyện gì vậy vú, sao vú từ nào giờ vú không kể cho con nghe? - My My thắc mắc hỏi.
- Vú định kể vào ngày mai, mời mí sis ghé lại nghe vú kể chuyện nhé....
- Vú định kể cho con nghe nhiều lần nhưng vú ngần ngại mãi. Bởi con còn quá nhỏ, tính con chưa thuần, vú sợ con không chịu học, sẽ dở dang con đường vú mong muốn. Nay con lớn và gặp chuyện không tốt, vú kể cho con nghe để con thôi buồn, vì con cũng xuất thân trong gia đình giàu có nhất nhì ở cố đô Huế.
- Vú nói rằng con xuất thân trong một gia đình giàu có thế mà vú đi làm thuê khổ cực như thế này để nuôi con ư? Con không hiểu như thế nào nữa, vú ạ. Vú bình tĩnh và kể cho con nghe đi.
- Ờ, vú kể đây nè. Vú giấu con vì vú sợ con biết mình là con một tỷ phú, con sẽ ỷ lại vào mớ tài sản vú còn giữ lại, con sẽ không chịu khép mình vào khuôn khép trường lớp. Tương lai con sẽ long đong, nếu con không tạo cho mình một nghề chắc chắn được xã hội tin dùng. Bởi của cải không ở mãi với người chỉ biết xài phí, không lo tạo dựng cho mình một cơ sở vững vàng, con ạ. Vì thế, vú lặng câm bao năm nay. Vú muốn con sống trong cảnh nghèo túng, kiếm đồng tiền nhục nhã, khổ cực, con sẽ thấy vùng tương lai trước mắt rực rỡ. Con có ý chí vươn lên từng bước, tạo dựng cho mình một chỗ đứng tốt đẹp để mọi người nhìn con ngưỡng mộ. bây giờ con đi gần tới đích, nhưng không may cho con bị lâm vào thế trận do kẻ xấu phao vu, vú giao lại cho con số tài sản to lớn, mà vú gìn giữ mười mấy năm qua, để cho con có đủ điều kiện phấn đấu học tập nên người.
My My ngạc nhiên:
- Vú bảo thật chứ? Con là con gái của một tỷ phú ư? Vú có gạt con không? Nếu như thế, vú sao không sắm nhà ở, lại phải đi làm vất vả thế này?
- Nếu vú làm theo ý con, vú không cực khổ, vú nuôi con thoải mái biết bao nhiêu. Nhưng liệu con sống một đời trẻ con bên vú trong cảnh sung sướng con có được ngày nay không? Vú sợ con ham vật chất, chểnh mảng việc học hành, thà vú cực khổ thời gian đầu, để con có mảnh bằng trong tay, tương lai con sáng sủa là vú vui lòng. Vú yêu quý con hơn cả bản thân vú. My My! Vú sống vì con và mai này vú chết vì con, My My.
My My thấy từng giọt lệ ấm rớt trên mặt nàng. Nàng trong lòng vú, nàng nghe lòng mình ấm êm, yên tĩnh. Vú yêu thương nàng bởi vì vú chỉ có mình nàng, niềm vui duy nhất của đời vú. Nàng lau nhẹ giọt lệ thương yêu ấy. Nàng ôm bà hôn lên từng bàn tay từng chăm sóc lo lắng cho mình từ tấm bé.
- Vú à! Con thương vú nhất. Vú thương con làm sao, con thương vú như vậy. Từ đây, hai mẹ con mình không bao giờ rời xa nhau. Con vẫn mãi mãi ở bên vú. Con thương vú vô cùng tận. Vú đừng khóc nữa vú ạ.
Giọng bà nức nở:
- Nhưng My My à! Con đâu thể mãi mãi bên vú được, vì vú...có phải là...mẹ ruột của con đâu...
My ngồi bật dậy mở to đôi mắt đăm đăm nhìn vú, không khí trầm lắng.
Hơi thở dồn dập đứt quãng, nàng lịm người khi tiếng cuối cùng chấm dứt... Vậy là nàng không còn ai thân thích trên cõi đời này? Không cha, không mẹ, tứ cô vô thân? Vòng tay âu yếm yêu thương của vú cũng không phải là vòng tay bao la nồng nàn của mẹ. Như thế, mẹ nàng là ai? Cha nàng vì sao bỏ nàng trong sự săn sóc của vú. Người lưu lạc nơi đâu? Hay cả hai cùng giã từ cuộc sống. Nàng có anh em gì không? Tại sao vú phải dìu dắt nàng sống ở xứ sở này mà không ở lại cố đô Huế, nơi nàng thoát thai? Bao câu hỏi hiện ra trong khuôn óc bé nhỏ nàng.
My ngập ngừng hỏi:
- Vú..vú ơi! Con là ai? Cha mẹ con ở đâu? Tại sao con lại sống bên vú? Vú hãy cho con biết đi vú. Vú à! Dù vú không phải là mẹ ruột, con vẫn yêu thương mỗi một mình vú, không bao giờ con bỏ vú ra đi, dù ở nơi đó giàu sang thế mấy.
Vuốt mái tóc My My, với đôi mắt mờ vì lệ, vú gượng cười:
- Trước sau gì vú cũng kể cho con nghe chuyện đời con. Dù con có thương vú hay không, vú vẫn làm tròn bổn phận đó là vú nuôi con, lo cho con. Vú lo cho con vì vú thương yêu con bằng tất cả tấm lòng của vú từ ngày con mới chào đời. Con là niềm vui giúp vú sống hết quãng đời còn lại. Nếu không có con, không biết đời vú bây giờ sẽ ra sao nữa.
- Dạ, con biết. Từ lúc nhỏ, con đã có vú bên cạnh, con không nhớ gì ngoài hình ảnh của vú.
- Đâu có gì ngạc nhiên con. Ông bà tức là ba mẹ con ít khi gần gũi con, vì ông bà bận việc suốt ngày. Nay đi tỉnh này, mai đi tỉnh kia công việc làm ăn chiếm hết thì giờ, làm sao có giờ rảnh rang để ở bên con suốt ngày như vú. Bà chỉ nựng nịu con đôi chút, hoặc lúc con đau yếu, bà ở bên con đôi ba tiếng đồng hồ vậy thôi.
My My thắc mắc hỏi:
- Sao mẹ sinh con ra, mẹ không chịu chăm sóc con, mà lại để cho vú. Mẹ bận rộn việc gì cả ngày vậy vú?
Vú chậm rãi, dịu dàng đáp:
- Bà nay được ông bà này mời, mai được thương gia rước ăn tiệc...lúc nào mẹ con cũng tươi mát. Bà vừa đẹp lại vừa trẻ, thêm dịu dàng đuyên dáng nên ông đi đâu cũng đem bà theo. Nhất là mỗi khi có chuyện về Sài Gòn là một tuần bà tha hồ rong chơi và mua sắm mọi thứ để đem về Huế. Vú lo cho con từ mọi phía cũng vì đó.
- Mẹ con giờ ở đâu? Vú cũng không biết hay vú giấu con hở vú?
- Vú không biết hai người ở đâu, nhưng vú tin là hai người còn sống. Có lẽ họ đang sống nước ngoài cũng nên. Nếu họ muốn tìm lại con sẽ rất khó khăn, My à. Vì vú rời Huế trong âm thầm không ai biết vú dẫn con đi đâu. Vì tình hình lúc đó căng thẳng, kinh tế hỗn tạp nên vấn đề an ninh không thể biết trước được. Nên vú đem con đi trong đêm tối không có ai biết hết.
- Vú không bằng lòng cho con gặp mặt mẹ cha? Hay vú sợ con gặp rồi không yêu thương vú nữa?
Bà lắc đầu:
- Không! Vú không hề nghĩ như thế bao giờ. Vú từng cầu nguyện mong con sớm tìm được cha mẹ, cho mẫu tử sớm trùng phùng, cho đời con bớt cảnh bơ vơ. Còn vú, vú vẫn ở bên con mãi mãi. Trừ khi nào con không còn yêu thương vú nữa vú sẽ ra đi.
My My ôm bà vú:
- Vú ơi! Con không bao giờ xa vú. Cho dù con có gặp lại cha mẹ, con sẽ không bỏ vú ra đi một mình như thế. Con thương vú lắm. Vú hy sinh hết một đời vì con, làm sao con quên được công ơn của vú, hở vú?
Vú gượng cười:
- Đâu có ai muốn xa nhau bao giờ đâu con. Ngày xưa cha mẹ con đâu ngờ lìa con trong cơn khủng hoảng ấy. Mỗi người một số kiếp, không ai muốn được bao giờ.
My thúc giục:
- Vú hãy kể con nghe từ đầu về cuộc đời con đi vú. Có đau thương thế mấy đó cũng là sự thật, con phải chấp nhận phải không vú?
Vú gật đầu:
- Đúng vậy, con ạ. Sự thật bao giờ cũng là sự thật, không thể biến hoá vào đâu được. Chúng ta nên chấp nhận nó thì hơn. Diễn biến đời con đoạn trường thì có, nhưng nhục nhã thì chưa và không bao giờ xảy ra, vú tin như thế. Vấn đề hôm nay có như vậy là bị oán ghét, phao vu bởi ganh tỵ mà ra, chứ con có bao giờ làm thế đâu mà nhục, My My?
- Nhưng dù sao đi nữa, con cũng chịu búa rìu dư luận. Con xấu hổ, con đau đớn bởi hậu quả oan ức đó, vú à.
- Sau cơn mưa trời lại sáng. Vú tin sự công bình của tạo hoá. Con hãy giữ niềm tin ấy để sống chứ, My My?
- Vú! Vú hãy kể về mẹ con, con nóng nghe quá vú ạ.
- Bây giờ vú bắt đầu kể đây con nhé......Mẹ con sinh ra trong gia đình "trâm anh thế phiệt" thuộc dòng dõi vua chúa. Thời ấy, ở cố đô Huế, gia đình con được người ta kính trọng yêu vì. Tên mẹ con là Tôn Nữ Tố Lan, là học sinh trường Đồng Khánh. Tố Lan đẹp, học giỏi, con nhà đàng hoàng nên người theo đuổi để xin nàng một tình bạn, tình yêu rất đông. Nhân ngày lễ khai giảng, mẹ con được cử làm đại diện học sinh lên khán đài đọc diễn văn khai mạc. Buổi sáng ấy, cha con bấy giờ thuộc hàng thượng lưu trí thức, đồng thời người là một thương gai giàu có, tiếng tăm lẫy lừng ở cố đô Huế. Ông còn đóng vai Mạnh Thường Quân góp công của trường lớp mỗi khi ban giám hiệu cần đến.
Tố Lan với dáng hình thanh thoát trong chiếc áo dài tím dễ thương ấy khiến lòng ông vương một chút xao xuyến. Màu lan tím ấy theo ông vương vấn suốt đường về nhà. Ông thích làm sao đôi mắt to đen lay láy, sống mũi cao vừa phải trên chiếc miệng xinh xinh, với đôi môi thơ ngây trong suốt ấy, cho ông giây phút suy tư, mơ mộng như thời trai trẻ mới vào yêu. Ông tự hỏi: mái tóc ông nhuốm bụi phong sương, dạn dày mưa nắng có xứng đáng với mái tóc óng ả đó không? Màu mắt đen chưa hề nhuốm bụi cuộc đời liệu có chấp nhận mối tình quá nhiều xa biệt về tuổi tác này không? Ông tự an ủi khuyến khích mình: "Cứ xông pha để biết khả năng mình đến đâu?" Chừng ấy, ông sẽ thu mình vào góc tối cuộc đời, nếu thất bại hoàn toàn về ông.
Từ ấy, ông bắt đầu theo đuổi Tố Lan. Ông không sợ gió giông khi chờ đợi nàng nơi cổng trường quen thuộc. Ông muốn Tố Lan thuộc về ông, dù lúc đó ông đã có vợ và một đàn con tại Sài Gòn.
Tố Lan có người yêu học bên trường Quốc Học. Hai người yêu nhau từ nhỏ, lớn lên, hứa hẹn đời chờ ngày công thành danh toại sẽ vui việc lứa đôi....Tình yêu của họ thật trong sáng, thanh cao. Được biết rõ về Tố Lan, ông bắt đầu lo sợ. Phần háo hức được nàng, phần lo lắng cho tình cảm mai một tan vỡ, ông tìm đến gia đình Tố Lan và đánh tiếng ngay để gia đình nàng biết rõ ý định của ông.
Phần gia đình, ông đảm bảo vợ ông không có quyền hạn gì để chống đối, tham gia cuộc sống tình cảm ông hiện nay. Danh giá của Tố Lan, ông xin đứng ra chịu hoàn toàn trách nhiệm. Bởi vợ ông đã ngoại tình, khi ông bận việc giao tế trên thương trường nhiều ngày. Sự trống vắng khiến bà cô đơn và tìm mối tình say đắm khác để lấp vào khoảng trống vắng thênh thang ấy.
Ông thương vợ nhiều và đau đớn tột cùng khi phát hiện được điều đó. Từ ấy ông đi mãi hết tỉnh này đến tỉnh khác, cuộc đời du mục ông chấp nhận từ giây phút đó. Ông chán ngán tình yêu, dù bên ông có hàng khối người sẵn sàng ngã vào vòng tay ông không cần một điều kiện nhỏ.
Trái tim ông tưởng đã khô cạn, bởi sự đổi trắng thay đen, trái tim đàn bà. Ông ngỡ mình không còn một tình yêu tái diễn nữa...Nhưng không, trái tim ông đã đánh thức sau bao năm ngủ mê. Trái tim trở lại nhịp tuần hoàn, bởi hình ảnh thanh nhã, dễ thương của người con gái bé nhỏ, mảnh mai cách ông một khoảng tuổi khá xa.
Ông không biết nàng chấp nhận sự ưu ái mà ông đã ấp ủ trân trọng cho nàng không? Hay nàng bằng lòng vì sự thúc ép của gia đình. Một chuyến xa hoa lộng lẫy hạnh phúc đối với ông. Còn đối với nàng đó là chiếc xe tang tiễn mối tình học trò đẹp đẽ, thơ mộng của nàng đi vào vĩnh cửu. Nếu thế, ông thương nàng biết bao, ông tự biết ông không có quyền phá vỡ tình cảm nguyên thuỷ ấy. Nhưng trái tim nồng cháy của ông réo gọi sự đòi hỏi, những nhu cầu cần thiết cấp dưỡng sự sống cho nó. Ông buồn thương cho tình yêu của nàng, ông tội nghiệp cho sự đam mê, si dại của ông. Ông tin tưởng ở sự chịu đựng của mình, ở tài khéo léo lịch sự và trong kinh nghiệm tình ái của mình, nàng sẽ yêu ông sau một thời gian chung sống ngắn ngủi.
Cha mẹ Tố Lan bằng lòng gả nàng cho ông không phải vì địa vị, quyền thế của ông trên thương trường hiện có. Ba mẹ nàng chấp nhận thể lệ cưới xin, bởi ông quá lịch thiệp trong cách giao tế. Ông thật hào hoa khả ái trong mọi môi trường sinh hoạt. Với vóc dáng dễ coi, ngoại hình lịch sự, trang nhã và ngôn ngữ duyên dáng lễ độ, ông đã chiếm tình cảm của một gia đình vốn dĩ nghiêm trang, lễ giáo. Dòng dõi vua chúa luôn luôn kín cổng cao tường khắc nghiêm đủ mặt, thế mà ông đậu qua những ải đó một cách dễ dàng. Một sự thành công mà ông không tin đó là sự thật.
Trong phạm vi thương mãi, nếu có thất bại lần này, ông sẽ tìm môi trường khác đầu tư. Nhưng lần này nếu gia đình Tố Lan không chấp thuận và Tố Lan quyết lòng từ chối thì ông biết làm sao để có nàng trong suốt quãng đời héo hắt, đơn độc còn lại? Vì thế mà khi thành công, ông mừng lắm.
Để đáp lại sự yêu thương của gia đình nàng ân cần cho ông, ông hướng dẫn cậu và các anh Tố Lan tham gia vào thương trường để có số thu khá, hầu đem lại cuộc sống khá giả hơn.
Tố Lan không hề yêu ông. Khi ông đối diện cùng nàng, nàng dịu dàng phân trần:
- Em chưa yêu anh. Em mong thời gian sẽ làm cho em quý mến anh. Em đã yêu và được yêu. Chúng em trao những gì có trong hồn mình. Nhưng định mệnh không cho em và người ấy thành tựu. Em về với anh khi hồn em đã thuộc về người em yêu tất cả. Em mong anh có đủ kinh nghiệm hầu xóa tan hình ảnh cũ trong lòng em. Nếu anh quyết tâm cưới em, anh cố gắng giúp em để hạnh phúc chúng ta trọn vẹn.
Ông không hề ghét nàng, khi nàng thật tâm giãi bày tâm sự với ông. Ông yêu nàng hơn, khi nhìn giọt lệ lăn dài trên đôi gò má trắng hồng dễ thương ấy. Nàng cũng thế, dù không yêu ông nhưng cũng không thù hận ông được, bởi vì ông quá lịch lãm trên đường chinh phục. Ông quá thừa kinh nghiệm để xoa dịu tâm lý người mình yêu. Dần dần, Tố Lan nhận thấy cuộc sống mình quá đầy đủ bên người chồng hết dạ yêu mình, một người đàn ông oai phong dịu dàng ấm áp và mơ mộng như thư sinh. Chàng chiều nàng đủ mọi phương diện. Lúc buồn, lúc vui nàng đều được ông để tâm chăm sóc.
Ông ở tuổi tứ tuần và sống trên nhung êm nệm ấm, trong tay bao kẻ cúi đầu khép nép, một tiếng ông ra lệnh là mọi người kính cẩn nghe theo. Trên thương trường ông là người nghiêm túc tốt bụng. Mọi người nhìn ông ngưỡng mộ, chỉ cần ông nhỏ mắt lưu ý là người ta vui vẻ tuân theo ý muốn của ông.
Nhưng đối với Tố Lan, ông không đem uy vũ thân thế, tài sản ra để áp chế nàng. Dưới mắt nàng, ông là đấng nam nhi với mọi đức tính tôn nghiêm, hoà nhã, dịu dàng và chịu đựng.
Ông có thể ngồi hàng giờ bên Tố Lan để kể chuyện mây gió, buồn vui trên bước đường xuôi ngược của đời mình cho nàng giải trí trong những giây phút trống vắng buồn bã. Ông có thể chịu đựng hằng tuần với cái nhìn xa vắng, lạnh lùng và khinh bỉ của Tố Lan dành cho ông trong thời gian đầu chung sống. Cái đau buồn nhất khi nàng tách rời cuộc đời học trò rong chơi - vui vẻ - khoảng đời con gái với tình yêu nồng nàn dễ thương ấy, để lặng lẽ, thẫn thờ và trên môi nụ cười héo hắt bước vào cuộc đời làm vợ khiến tâm tư nàng xáo trộn. Nỗi buồn nàng tăng dần bên một người đàn ông nàng chưa hề quen, chưa trao nhau ánh mắt yêu thương, một nụ cười e ấp tự tình. Tất cả đối với nàng xa lạ quá. Nàng chưa quen nếp sống trưởng giả sang trọng quá sức tưởng tượng của nàng và trong tâm tư nàng cũng không bao giờ muốn quen, thích với một không khí, một cuộc đời hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không vướng víu gì với người nàng yêu dấu.
Ông nhẫn nại, cam phận không hề trách nàng. Ông mỉm cười khoan dung nhìn thái độ giận dỗi, ngúng nguẩy trẻ con Tố Lan dành cho ông. Thời gian trầm lặng trôi qua, sự ngăn cách lùi dần, nhường cho yêu thương theo từng chiều tăng trưởng và chiếm dần, căn nhà rộn rã tiếng cười thân ái của hai người.
Tình yêu đối với Tố Lan như định mệnh dắt dìu từng bước cho nàng đi vào cùng đam mê tình ái...kết quả của tháng ngày êm ái, những ánh mắt yêu thương hướng về nhau, từng nụ hôn vội vàng trao nhau trong những buổi công tác đột xuất, mà ông đã ân cần dành trọn vẹn cho Tố Lan. Thương yêu đọng lại kết tụ trong nàng là niềm vui vô bờ của ông. Từ đây, ông là niềm tin yêu của bà. Bà sẽ là người vợ trọn vẹn của ông. Cuộc đời ấm êm, không khí hài hoà trong gia đình bắt đầu từ đấy.
Ông bỏ tất cả thư từ đặt hàng gởi đến tấp nập, ông từ chối những tiệc tùng khẩn khoản mời mọc. Ông dành tất cả thời giờ để ngồi cạnh Tố Lan, để chăm sóc, nâng niu, chiều chuộng nàng trong thời gian đầu biến đổi của thai nhi. Mầm sống phát triển như tình yêu rộng mở cho hạnh phúc thăng hoa. Tố Lan thèm ăn thứ gì, gần như ông bỏ hết công sức để tìm thứ ấy. Nàng được ông lo lắng tận tình. Sự lo lắng đối với nàng như một người cha chăm sóc con cái. Những âu yếm vỗ về, những ánh mắt nồng nàn của một tình nhân, Tố Lan không thể nào đáp lại ân tình đó bằng sự lãnh đạm dài hạn, bằng sự ghét bỏ, căm thù mãi được. Nàng thật lòng nhớ thương khi xa vắng bóng ông. Nàng lo sợ khi đường ông di chuyển nhiều nguy hiểm chực chờ phía trước.
Những chuyến đi xa của ông xảy ra rất thường trong phương diện giao dịch. Nàng ngóng trông, đợi chờ, nàng buồn bã lúc tiễn đưa. Ông an ủi vỗ về khi Tố Lan lo lắng căn dặn trước khi chia tay. Một bước đưa nhau là mỗi lời dịu dàng nhắc nhở. Niềm thương yêu cao ngất nàng dành cho ông, khiến ông chùn bước trong mỗi chuyến tải hàng.
Nàng đến đón ông tận nhà ga. Nàng thương biết mấy chiếc áo sờn vai lấm tấm bụi đường. Nàng yêu quá nhiều nét cương nghị trên gương mặt ấy. Ánh mắt thiết tha luôn luôn hướng về nàng, nàng cười thầm. Được một người như ông yêu đối với nàng quá đủ. Lúc chưa yêu ông, nàng tự nhủ: một ngày sống bên ông thật là dài, chắc sẽ buồn thảm lắm. Nàng bất cần ngày mai, bất cần tương lai thế nào, nàng còn mong ngày thoát khỏi vòng tay của ông càng sớm càng tốt.
Bây giờ, tình yêu trong nàng cao chất ngất, nàng sợ ngày mai...Nếu ngày mai, anh ra đi không hẹn ngày về. Chừng ấy nàng sẽ khổ biết bao? Nàng sẽ ôm hình ảnh rực rỡ và tấm lòng cao thượng của ông vào trái tim nàng cả quãng đời thừa thãi còn lại.
Nàng mơ ước cuộc đời bình thường của người đàn bà sống trong vòng tay êm ấm của chồng. Nhưng chồng nàng bây giờ là người đứng đầu trên thương trường cố đô Huế. Tiền bạc đầy đủ, tiếng tăm vang dội. Ông đi đâu cũng có người đưa rước. Nhưng càng dễ dàng thành công trên mặt kinh tế thì càng vô tình tạo ra nhiều mâu thuẫn trong giới mua bán, kẻ thù từ đó cũng ít nhiều vương lấy vào thân.
Với ông, nàng hãnh diện nhiều và lo sợ phập phòng cũng không ít. Trên thị trường mua bán, sự cạnh tranh không ai biết ai phải ai trái. Họ có thể thanh toán nhau bất ngờ vì một sự hạ giá một món hàng để phá huỷ một số tài sản của đối phương hay hạ uy tín của hãng nào đó đang nổi trên thương trường. Tất cả đều có thể đem cái chết để trả giá. Điều này ông thừa hiểu và ông chấp nhận mọi sự thanh toán sòng phẳng nếu có xảy ra.
Ông thường bảo:
- Nếu bây giờ, anh giã từ những cuộc đi về mua bán, để sống bên em với tình yêu chúng mình cố công gầy dựng, không hề biết bên ngoài xã hội thế nào? Để chúng ta sống cuộc đời đạm bạc, em chịu không Tố Lan?
Tố Lan cười dịu dàng:
- Anh quen ra lệnh và nếp sống trưởng giả sang trọng anh từng hấp thụ, liệu anh sống bên anh với không khí bình thản, cuộc đời sáng chiều đạm bạc anh có chịu nổi không? Và tiền đâu anh cung phụng cho vợ và các con anh hằng tháng, những kẻ chỉ biết xoè tay để có sẵn tiền chi tiêu phung phí theo ý thích của mình. Vợ của một thương gia giàu sang tột bực phải đi bán hàng rong ư? Còn đâu danh dự của anh và làm sao anh chịu nổi sự tung hoành trên mảnh đất anh ở khi đám con anh đến gặp anh vòi vĩnh tiền bạc nếu anh không có đủ tiền bạc cho họ. Chứ còn em, em quen sống vật chất, đạm bạc và thanh tịnh quen rồi. Nhà em với cái vỏ uy nghi giàu có của thời vua chúa cũ, nhưng thật chất bên trong đạm bạc đã quen. Em chỉ cần có anh thôi. Anh trọn vẹn cho em từ tinh thần đến thể xác là đủ.
Ông buồn bực:
- Đâu phải anh cưới em vì em trẻ đẹp. Anh quý em sau bao ngày theo đuổi. Bởi trong em có nhiều đức tính anh thương yêu. Chứ tìm cái xinh xắn, tươi vui chỉ cần gật đầu một cái nhẹ là có người có cung ứng cho anh ngay những điều ước muốn. Nhưng anh quý em, anh muốn anh với em có sự đồng cảm về tâm hồn của hai trái tim. Thể xác đẹp nhưng tâm hồn mãi xa cách làm sao sống vui được. Trường hợp vợ anh, em thấy đó. Bà ấy xinh đẹp vô cùng, nhưng hai tâm tình không hợp nhau, thì xa nhau là tốt hơn để mọi người tìm cho mình một hạnh phúc khác trọn vẹn hơn? Như thế mình mới có thể giữ trong lòng chút kỷ niệm về nhau.
- Ngày đó, về làm vợ anh, em đâu có yêu anh. Em còn oán ghét anh nữa là khác. Tại sao anh biết thế còn kéo em vào đời anh chi rắc rối cho khổ em?
Ông cười nhẹ và từ tốn giải thích:
- Nhìn qua diện mạo của em, anh biết em là người đàn bà hiền hoà, phúc hậu. Ở chung với nhau một thời gian ngắn, em đã quý và yêu anh, bởi những đức tính trời cho anh. Anh đến với em bằng tình yêu chân thành, lâu bền, nếu không nói là vĩnh cửu, làm sao em không đáp lại bằng tấm chân tình sâu kín nơi em chứ? Em đã cho anh tình yêu nồng nàn nhất, đậm đà hơn những tình cảm đã qua trong đời em, phải không Tố Lan?
Tố Lan cười âu yếm:
- Anh tốt với em hơn em tưởng. Anh nhẫn nại từng đêm, khi em lạnh lùng chối bỏ tình cảm anh trân trọng dành cho em. Anh được mọi người sùng bái tôn trọng, một cái nhìn của anh mọi người răm rắp theo. Nhưng đối với em anh hết dạ nâng niu sùng ái, trong khi em chỉ là một cô bé mới lớn bước vào đời với một khối óc ngây thơ và một tâm hồn trong trắng. Em không có gì đặc biệt, không có một bản lĩnh nào để tạo sự nghiệp trong xã hội. Vì thế, em bỏ dần cái nhìn cay nghiệt về anh. Thời gian kéo gần em lại gần anh, nhờ nhiều yếu tố kết hợp chúng mình thu ngắn khoảng cách ngăn ấy không bao lâu. Vì thế, em yêu anh, càng yêu anh, em càng sợ mất anh.
Ông cười trấn an:
- Em là vợ chính thức của anh trên pháp lý và trong gia đình. Anh có bổn phận trách nhiệm đối với em chứ. Anh sẽ tạo cho em một cơ ngơi riêng để cho em yên tâm. Còn đám con anh, nó không có quyền phá rối em khi mẹ nó có lỗi với anh. Em đừng lo sợ gì cả. Anh không chết quá trẻ để đau khổ lại cho em đâu Tố Lan. Bởi vì anh muốn sống bên em mãi mãi, đó là ước mơ duy nhất của anh. Em nên biết tất cả tài sản của anh có từ trước đến nay không quý bằng em. Em nên nhớ anh là người đàn ông thương em nhiều nhất, thật nhất.
Tố Lan cười:
- Anh đã nói câu này với phụ nữ lần thứ mấy vậy? Em là người cuối cùng chăng? Tóc anh bao nhiêu sợi là tình anh bấy nhiêu lần sang bến ư? Em sẽ là bến thứ mấy, bao lâu mới dời sang bến khác, hở ông bạn?
Ông lặng lẽ vuốt tóc nàng với giọng êm đềm cố hữu:
- Đừng nghĩ như thế Tố Lan. Đâu phải trái tim người ta thay đổi mau như màu áo đâu em...Người con trai nào dù lả lướt bay bướm như thế nào, cũng có lúc họ dừng chân, để xa rời con đường phiêu bạt, khi người ấy gặp được đối tượng ưng ý nhất, một bóng hồng làm tim họ thật sự rung động, từ đó con ngựa hoang kia sẽ dừng chân và sống mãi với tình yêu cao đẹp đó. Anh chính là con ngựa hoang ấy. Anh yêu em khi đời anh đi vào ngõ vắng, bóng chiều trải rộng trên mái tóc. Anh đến với em muộn màng quá. Vì thế, anh cố gắng đền bù nhiều hơn, để phần thua thiệt của em càng ít càng tốt. Tố Lan! Em nghĩ gì mà tư lự quá vậy. Em hờn anh ư?
Tố Lan nằm trọn trong vòng tay chàng, nàng thỏ thẻ:
- Em sợ chiến tranh...Em e ngại cuộc đời của con sẽ khổ, bởi ra đời trong thời điểm máu lửa sôi sục. Em đang mang nó, em không sợ chết trong vòng tay anh. Em chỉ sợ khi mình sinh nó, mình không bảo vệ được tương lai của nó. Mà em thì trắng tay, không có sự nghiệp...
- Em đừng nghĩ vẩn vơ mà có hại cho thai nhi. Tất cả mọi thứ đó em để cho anh, vì anh là kẻ tạo ra, anh phải có bổn phận với nó chứ.
- Em muốn anh cho em ở lại ngôi nhà này, vừa quản lý một số anh chị em phụ việc của anh, vừa yên tĩnh để chăm sóc con, dù nó còn trong em. Em sợ phải di chuyển và dìm mình trong tiệc tùng rộn rã ấy. Anh chiều em anh nhé?
- Từ đây, em cứ ở nhà lo cho con. Anh sẽ giới thiệu cho em một chị vú, chị là người thân của anh, rất đàng hoàng kỹ lưỡng và biết cách nuôi con. Em tin tưởng và kết thân với chị em sẽ an tâm hơn.
Từ ấy, bà không hề bước chân ra khỏi cổng và cũng từ giây phút ấy bà kết thân với vú. Bà xem vú như chị ruột mình không phân biệt. Bất cứ chuyện gì bà cũng hỏi ý vú. Vú thương bà như bà đã lo lắng cho vú. Tất cả nhân viên đều được bà lưu tâm đến, bà lo cho từng người, nên mọi người rất quý mến bà và khen ông có phước có một người vợ toàn mỹ như bà.
Chồng vú và con vú chết trong căn bệnh ngặt nghèo trước khi vú đặt chân đến nhà ba má con, nên khi con ra đời, vú thương con và nguyện ở với con mãi mãi. Bà thấy hoàn cảnh vú đáng thương, nên đề nghị kết nghĩa chị em. Vú lớn làm chị, bà nhỏ làm em, nhưng vú quen miệng, phần nể trọng nên gọi "bà" như thường lệ.
Bà giao hẳn con cho vú cả ngày lẫn đêm. Bà chỉ chăm con khi rảnh rỗi hoặc những lúc con bệnh hoạn và để vuốt ve lòng thương yêu của vú, bà bảo:
- Chị lo lắng cho My My nhiều quá. Sau này nó lớn lên, tôi sẽ kể cho nó nghe. Tôi bắt nó phải gọi chị bằng mẹ và thương chị phải hơn tôi gấp bội, chị chịu hôn?
Thời gian thấm thoát trôi qua, đến khi con được sáu tuổi. Trong dịp vào thành phố chuẩn bị đi nước ngoài với người bạn cùng làm chung với ông, ba mẹ con cùng đi để dọ sản phẩm cần thiết trong việc mua bán. Mỗi chuyến đi như thế hoặc một tháng ba mẹ con mới về. Tất cả đồ đạc, công việc trong nhà điều do vú quán xuyến. Bà rất tin vú nên mọi thứ quý giá dành dụm được đều thông qua vú, đồng thời chỉ cho vú biết nơi cất giấu đề phòng khi bất trắc vú lo phụ bà.
Xuất phát từ sự tin tưởng thái quá đó, mà vú luôn luôn trung thành và quý trọng bà mẹ con. Không gì riêng vú mà tất cả nhân viên phục vụ cho ông bà đều như thế.
Như thường lệ, khi chuẩn bị đi xa, bà đều đến phòng vú nựng con, gửi gắm con cho vú, hoặc căn dặn vú những điều cần thiết trong thời gian vắng nhà. Hôm đó mẹ con đưa cho vú địa chỉ một người bạn thân ở Sài Gòn. Nếu ở nhà có chuyện gì hãy đến gặp hoặc điện thoại cho người ấy biết mà báo cho ba mẹ con ngay. Mỗi chuyến đi xa như vậy bà đem theo rất nhiều tiền để mua vật dụng cần dùng trong gia đình, đặc biệt là bà không mang nữ trang theo, tất cả bà đều giao lại cho vú rất cẩn thận trong mọi việc xảy ra, và vấn đề bảo quản chặc chẽ, nhưng không vì đó mà vú kêu căng ỷ lại. Chính điểm này, vú được các anh chị em tín nhiệm, thương yêu và phục tùng vú.
Lần ấy đi được mười ngày, vú được điện thoại gọi về. Mẹ con bảo vú gom tất cả nữ trang cần thiết và bằng mọi cách vào Sài Gòn gặp bạn mẹ con theo địa chỉ bà ghi. Trước khi làm việc đó, vú phải kín đáo thu xếp đồ đạc gọn nhẹ, chủ yếu là nữ trang quý giá, rồi bồng con vào Sài Gòn. Khi vừa bước chân đến Sài Gòn thì mấy ngày sau đất nước ta hoàn toàn giải phóng, bao niềm vui tràn ngập trên gương mặt mọi người. Vú đến địa chỉ đã ghi, được bà chủ vốn là bạn thân của ba mẹ con cho biết mẹ con đã khóc suốt mấy ngày trông ngóng vú con mình, nhưng bóng mẹ con mình bặt tăm. Bà đi tới đi lui, mắt vẫn nhìn ra cổng xuyên suốt. Sự ngóng trông mõi mòn, ba mẹ con đành bước lên phi cơ để đi về phương trời xa lạ nào đó...Bà bạn mẹ con nói thêm vì có một số vốn rất lớn ở nước ngoài mà ba con đã đầu tư vào, nên ông bà bắt buộc phải đi để gom lại, chứ xa con và vú, hai người không muốn. Nhưng vú không ngờ đó là chuyến đi cuối cùng....
Lúc xưa, vú nhớ cha con có liên hệ với cơ sở ở Hồng Kông, Mã Lai, Nhật để trao đổi hàng hai chiều, vú không biết bây giờ ông ở đâu? Vú tin rằng ba con không bao giờ nghèo bởi đường kinh doanh ông rành rẽ và khéo léo lắm. Ông là một người giỏi ngoại giao và biết rất rõ đồ của người ta cần dùng, thích dùng, nơi nào hiếm có, nơi nào dư thừa. Nên vú tin cha con không bao giờ để mẹ con túng thiếu trên đất khách.
Vú nhận được bức thư của mẹ con để lại, vú khóc với lòng tan nát, bởi vú chưa có một người quen ở thành phố này. Vú bơ vơ lạc lõng, từ lúc bước ra khỏi ngôi nhà thân quen mà vú cùng sống suốt năm tháng. Đất Sài Gòn bao la, lòng người muôn mặt, vú phải làm gì để có chỗ nương tựa nuôi con.
Vú dắt con vào thành phố để tìm tình yêu của mẹ con và sự bảo vệ của cha con, nhưng bóng người nào thấy. Vú đau xót trong lòng, nỗi lo sợ như đè nặng trên từng bước chân di chuyển. Vú như con rắn mất đi chiếc đầu khôn ngoan, biết uyển chuyển theo từng trường hợp.
Từ lâu, vú chỉ biết nghe lời và thi hành nhiệm vụ mà thôi. Giờ đây, vú phải tự lo xử lý mọi tình huống xảy đến cho mình và một trách nhiệm nặng nề với con. Bởi con là tài sản duy nhất của mối tình ấy. Ngày xưa, vú săn sóc con, lo cho con từng cái ăn cái mặc, cho con có một sức khoẻ tốt, có ngoại hình đẹp tươi mát. Giờ đây, vú phải lo tương lai cho con, trong khi vú chưa có một nơi nương tựa. Sự nâng đỡ dìu dắt, vú không tìm lấy một người huống gì tìm cho mình một cơ sở vững chắc để nuôi con. Nhưng dù sao đi nữa, có khổ cực thế mấy, có gian truân thế nào, vú cũng phải lo cho con chu toàn hơn để lương tâm không cắn rứt và tình yêu vú cho con trọn vẹn. Đồng thời vú làm tròn bổn phận trách nhiệm, cũng như đáp lại tình cảm của ba mẹ con yêu thương, tin tưởng vú khi trao con trong tay vú. Vú phải có bổn phận bảo vệ sinh mạng con, vì tình người và thâm ân đối với mẹ con.
Vú con mình đi qua nhiều dãy phố, nhiều khu chợ để tìm chỗ nương náu chắc chắn. Vú cố gắng học hỏi và sửa giọng nói của mình lại để hoà hợp cùng dân thành phố.
Giọng Huế nằng nặng thân thương của mình, mình yêu quý nó biết mấy. Nhưng giữa thành phố Sài Gòn, tiếng Huế lờ lợ, giọng trầm bổng không làm người ta xúc động, nếu không nói rằng người ta chẳng thèm nghe. Người ta giận dỗi, khi mình hỏi thăm một vấn đề nào đó. Vú tủi thân, vú giận hờn và giận luôn cả mình. Vú muốn trở về cố đô Huế sống bên dòng sông Hương êm đềm, hiền hoà lững lờ theo năm tháng. Vú muốn lưu đời mình dưới chân núi Ngự Bình sừng sững trơ gan cùng tuế nguyệt.
Vú yêu chiếc áo dài kín đáo với mái tóc dài phất phơ bay trên cầu Trường Tiền những chiều lộng gió. Vú mơ ước một ngày nào đó khi con lớn lên, con sống trên xứ Huế ngàn năm thanh vắng, con sẽ là người đẹp của kinh đô xứ sở thơ mộng của đất nước thân yêu chúng ta.
Nhưng vú sợ số phận của con không yên bình, lặng lẽ để sống chuỗi ngày đạm bạc bên vú. Vì con thoát thai trong gia đình giàu có, một gia tài khổng lồ dưới mắt mọi người. Kẻ gian sẽ đủ trò xảo trá để moi tiền vú khi chúng khống chế con trong tay, vú muốn công sức của ba mẹ con, tuỳ theo ý thích và sự quyết định của con một cách rành rẽ sáng suốt....
Vì thế, vú phiêu bạt xứ người để không ai biết con xuất thân từ đâu, để đời con đơn thuần như những đứa trẻ khác. Nhất là anh em con, những anh chị cùng cha khác mẹ không có dịp soi mói, giành giựt những tài sản đã thuộc về con.
Để giấu hoàn toàn nguồn gốc và chứng tích ấy, vú ở muốn cho người ta và nhận con làm con từ đó. Để con thấy sự khổ cực của vú mà nung chí học tập, và để anh em con thấy cha con không hề để của cải lại cho con, vú mong đời con thôi sóng gió. Vì sự kiên trì và quyết tâm thực hiện, nên vú và con sống bình yên suốt mười mấy năm nay.
Nay con sắp hoàn thành điều mong mỏi của vú, nên vú cho con biết những gian khổ trên đường mình qua, để con hiểu và định cho mình những chuyện gì cần làm và chuyện gì cần xoá tẩy để tiến đến tương lai của con. Vú già rồi, nghị lực vú không còn đầy đủ để giúp con mãi được. Con phải có bổn phận và trách nhiệm cuộc đời con, bỏ đi những ưu tư phiền muộn nhỏ nhen để tiến đến mục chính của đời mình.
Ở ngôi nhà này sáu năm, vú thấy lòng mình ấm êm, vui tươi. Nếu con xét kỹ, ông bà chủ ở đây rộng rãi, thương yêu mẹ con mình lắm. Mấy người con của họ có học, lại nhân từ, họ không phải là người xấu. Sự kiện xảy ra hôm nay là nơi con, con không biết thân phận mình, con lại yêu thương, dù sự yêu thương đó không có gì xấu, nếu không nói là vô tội. Vú hiểu điều đó, nhưng hoàn cảnh mình không cho phép tình cảm gắn bó như thế, bởi sự ngăn cách quá rõ ràng. Tình yêu con và Huy làm sao giấu được ánh mắt sâu sắc của bà chủ. Bà từng trải nhận xét là chính xác. Vì thế, bà phải có phản ứng và sự trừng phạt cho con. Hầu ngăn bước tiến và để nói lên sự phản kháng mạnh mẽ của bà trong tình cảm của con.
Sự nhục nhã đêm nay chỉ là giây phút khởi điểm thôi. Họ sẽ dùng nhiều thủ đoạn, nếu con không đè nén được tình cảm của mình kể từ đây, My My ạ.
Từ phút này, con tạm gác tình cảm sang một bên để dốc chí lo tương lai mình. Tình yêu có hay không, thời gian trả lời. Người ta yêu mình chân thật, thì họ sẽ đợi mãi bên ta. Nếu không có tình yêu, con người ta cũng không thể chết đi. Ngược lại, không có sự nghiệp, không có phương tiện tạo ra tài chính, người ta sẽ chết lần mòn vì đói khổ, lo âu và tình cảm sẽ đổ bể vì nghèo khổ.
Vú không còn sống được bao lâu để bảo vệ và hướng dẫn con mãi. Con hãy tự liệu cho đời mình, đừng để vú kiềm chế con như con còn bé nữa!
My My khóc từng hồi theo từng đoạn đời của mình qua lời vú diễn tả. Nàng thương mình thì ít, nàng thương và kính trọng vú thì nhiều. Nếu vú là người tham lam, ích kỷ, lấy tất cả vàng bạc của mẹ nàng để sống một đời sung sướng và quăng nàng ở xó tối nào đó, thì đời nàng bây giờ ra sao?
Chắc chắn nàng không được ngồi ghế nhà trường như hôm nay? Không có nơi nương tựa như thế này? Vú yêu thương nàng không khác gì con, vú thật sự tôn trọng trách nhiệm, bổn phận của mình đối với mẹ nàng. Người nhân hậu trong xã hội vàng thau lẫn lỗn này thật khó kiếm được một người như thế.
Vì nàng, vú chịu bao năm cay đắng, nàng không bằng lòng vú sống mãi trong lớp áo nô bộc như thế. Nàng sẽ dứt bỏ tình cảm của Huy để học, có một tương lai hẳn hoi, tạo cho vú một cơ sở để hưởng những ngày còn lại trong an nhàn. Còn tình yêu, không có Huy, nàng sẽ có người khác, biết đâu tình yêu kế tiếp vẹn toàn, suôn sẻ hơn. Nếu vú mất đi, nàng làm sao tìm được một người khác yêu nàng như vú.
Nếu Huy thật sự yêu nàng, Huy sẽ tự phấn đấu với gia đình, để nàng thuộc về chàng hợp lý, hợp pháp. Ngược lại, Huy nhu nhược trước sự áp chế của gia đình thì có chung sống với người như thế cũng không phải là một điều hạnh phúc.
Nàng nhìn vú hứa hẹn:
- Vú! Con nguyện vâng lời vú. Con sẽ vui vẻ để học, con sẽ đậu cao cho vú vui lòng. Con quyết làm nên sự nghiệp cho họ thấy mình hơn con gái, con dâu họ một bước khá xa, cho họ bỏ đi tính kiêu ngạo khinh bỉ kẻ nghèo, con mới vui lòng. Vú yên tâm đi, chuyện hôm nay coi như xóa bỏ. Vú cho con biết nguồn gốc là vú tạo cho con nguồn sinh lực vô bờ. Vú trao cho con tài sản là vú tạo cho con phương tiện để con tiến lên đường tương lai. Con không làm cho vú thất vọng, chắc chắn như thế. Con sẽ làm cho họ sáng mắt. Vú cười lên, bởi con vú không bao giờ buồn nữa đi vú. ( bravo My My)
Vú cười dịu dàng:
- Vú không bắt con quên hay xa hẳn Huy. Dưới mắt vú, Huy là mẫu người lý tưởng cho giới phụ nữ chúng ta ái mộ. Yêu con thiết tha, lo con gần như bằng vú, Huy không ngại bất cứ sự phản đối của gia đình mình khi biết chắc chắn con là con của vú, một người đáng lý ra không được tình cảm đặc biệt ấy. Tình yêu chân thành ấy đủ để cho con dâng hiến cả đời rồi. Nếu ông bà bằng lòng cưới con đó là điều vú ước mơ. Ngược lại, vú cũng bằng lòng cho Huy kết hợp con trong âm thầm, nếu gia đình quyết tâm phản đối. Vú thiết nghĩ: tìm một gia đình cho mẹ thương dâu, mình không thể ở được nếu không có tình yêu sâu lắng của chồng. Tình yêu của con cho Huy nồng nàn đủ để con sống hạnh phúc. Còn gia đình, nếu yêu thương cũng tốt, ngược lại đó chỉ là phần phụ thôi.
My buồn buồn:
- Con yêu Huy, con chưa nói và có thể cũng không có dịp để nói. Nhưng nếu gia đình không cho phép Huy yêu con, thì con quyết định xa Huy, nếu sự xa nhau làm đau khổ chết đi thì con vẫn xa ú ạ. Nhưng thôi, vụ đó dẹp qua đi! Con hỏi vú này, vú bảo rằng vú có nhận được thư mẹ con khi vú đến Sài Gòn, vú còn giữ bút tích đó không? Vú cho con xem được chứ?
Vú gật đầu:
- Được mà, vú còn giữ tất cả nhờ chiếc gương hai đáy, nên vú đã bảo quản những đồ cho con đầy đủ. My My, vào đây vú cho con xem!
My theo vú vào, vú đem chiếc gương cũ kỹ và soạn trong đáy rương. Ôi! Biết bao là của quý. Nhìn chiếc rương của một bà đầu bếp nghèo nàn, làm sao họ đánh giá được bên trong cái rương cũ kỹ ấy chứa một gia tài khổng lồ như thế!
Vú đưa cho nàng một lá thư và một xấp hình ảnh cũ, có những tấm ảnh của My My từ bé, My sang trọng trong những bộ đồ thật đẹp. My không khác bây giờ mấy. Hình mẹ My rất lịch sự. Bà có một nét mặt phúc hậu đầy đặn. Ánh mắt vui tươi, vòng mắt to linh động. Những nét hài hoà phối hợp tạo cho bà nét đẹp trang nhã, quý phái.
Ba nàng thì trái lại, ông có một phong thái kiêu dũng như người lính đang hiên ngang ra mặt trận. Ánh mắt nghiêm nghị sắc sảo như một tướng lãnh, mà My bắt gặp nét hùng tráng ấy trong phim anh hùng lịch sử.
Hai hình ảnh ấy đối với My dễ thương làm sao, quý trọng biết bao hai đấng sinh thành ấy. Vú đưa cho nàng một lá thư đã ngả màu vàng, bởi thời gian làm phai màu nguyên thuỷ của nó. My ngắm từng dòng chữ nghiêng nghiêng dễ thương ấy...như cố moi trong khối ốc nhỏ nhoi của nàng có một chút gì về hình ảnh dịu hiền của mẹ, đã từng ấp yêu sinh dưỡng nàng thời thơ ấu không.
Sài Gòn...ngày...tháng 2 năm 1975.
Chị vú thương yêu.
Tôi chờ chị suốt bảy ngày nôn nóng mong mỏi, mà bóng chị vẫn biền biệt nơi xa. Chiến cuộc mỗi ngày một sôi động, tình hình càng ngày càng rối ren hơn. Tôi mỏi mòn đợi hình ảnh chị và con, nước mắt không làm sao ngăn được khi nghĩ về hoàn cảnh của tôi và bước đi của chị.
Mọi người ở nơi đây đang chờ chực từng chuyến phi cơ hạ cánh, để đưa họ đến vùng trời xa lạ.
Chị ơi! Tôi cũng không biết nhà tôi sẽ đưa tôi đi đâu, về thành phố yên tĩnh nào, nhưng chắc chắn một điều là tôi phải theo chân anh ấy. Tôi muốn gào to lên hầu đất trời thương tình giúp chị suông sẻ và may mắn, để chúng mình có nhau. Tôi không biết lúc tôi viết thư này, chị còn cách Sài Gòn bao nhiêu cây số tính theo đường chim bay và sự bình yên có đến với vú con chị không?
Ôi! Đau lòng biết mấy cho tôi, khi tôi một mình trên đất khách và chị một mình ở lại quê hương với trách nhiệm nặng nề mà tôi vô tình để lại trên vai chị.
Chị ơi! Tôi không biết làm sao để có chị cùng đi, để tôi vừa có con cũng vừa có anh ấy. Tôi không biết xử lý sao đây? Nếu tôi ở lại cùng chị để sống đời đạm bạc yên tĩnh thì tôi thích thú vô cùng. Nhưng vợ chồng tôi còn số vốn liếng ở nước ngoài thì sao, đành nhắm mắt ra đi xa chị và con.
Hơn nữa, tôi không thể bỏ anh ấy đi một mình nơi xứ lạ quê người. Nếu vợ trước anh ấy được sự chấp nhận đi chuyến này, tôi sẽ vui lòng ở lại, xa rời anh ấy để sum họp cùng chị. Nhưng anh không chịu gần ai trong lúc này ngoài tôi ra, tôi không đành lòng xa một người đã hết dạ yêu tôi.
Tôi phải ra đi cùng anh, dù lòng tôi xót xa cho thân phân của My và lòng tôi thiết tha thương nhớ chị...Tôi bối rối, phân vân xót xa trước ngã ba nghịch cảnh. Tôi mong chị hiểu tâm trạng chân thật của tôi. Tôi phải ra đi, tôi sắp xa chị rồi còn gì! Không biết ngày mai có cơ hội nào cho tôi trở lại quê hương để tìm lại chị và My không? Nhưng xin chị nhớ, dù ở xứ người có giàu sang thế mấy, có huy hoàng bao nhiêu, dẫu tôi có năm mười đứa con nữa, tôi vẫn luôn nhớ về chị, về đứa con lạc loài của tôi, một My My đáng thương một tình chị em cao đẹp!
Chị ơi! Nếu tôi thật sự ra đi và đôi ta không dịp gặp gỡ, chị hãy vì tình cảm của mình gắn bó bao năm qua, chị thương yêu và bảo bọc My My giùm tôi nha chị. Nó là núm ruột là mầm sống của tôi thóat thai từ mối tình đau thương oan trái và là tương lai duy nhất của đời tôi. Thế mà, tôi không đóng trọn vai trò của một người mẹ Việt Nam, một đời hy sinh cho con....để trách nhiệm thiêng liêng ấy trên vai chị, một người đàn bà đau khổ triền miên. Xin chị vạn lần tha thứ cho tôi và thương yêu bảo bọc My My trong những ngày mẹ con cách trở.
Tôi hy vọng một ngày gần đây vợ chồng tôi sẽ trở lại quê hương gặp chị và con. Vì thế, chị thương My My lo lắng tương lai cho con, chị sẽ là người mẹ hoàn toàn trên pháp lý và trong gia đình. Xin chị dấu đi cái thân phận hẩm hiu của con, để con không phải tủi buồn khi tuổi trưởng thành chưa kịp đến. Tôi tin, dưới sự hướng dẫn của chị, My My sẽ là đứa con ngoan, hiếu đạo và là học sinh xuất sắc ở trường lớp.
Xe đã đến đón tôi ngoài ngõ, tôi phải thu xếp hành trang chuẩn bị cho chuyến đi, một chuyến đi mà tôi không hề muốn bao giờ. Một lần nữa tôi tha thiết cầu xin chị ban ơn cho My My, cho con tôi sống bên chị. Lòng tôi mãn nguyện vô cùng, nếu chị thương tình tôi lưu tâm đến cuộc đời của My My!
Tôi ghi khắc tình chị cho đến lúc tàn hơi. Xin chị nhận My My với tấm lòng người mẹ, như ngày xưa chúng mình thường nguyện với nhau.
Tạm biệt chị và con.
Kính thư
Tôn Nữ Tố Lan
My My buông lá thư, hai tay ôm lấy bà vú. Nàng khóc nức nở:
- Tội nghiệp mẹ con quá, phải không vú?
Vú lau vội dòng lệ đang tràn ướt đôi má My My:
- Bà ấy dễ thương và hiền hậu lắm, My My à. Nếu con yêu mẹ, con hãy ráng học. Đừng để tình cảm của Huy mà bỏ học nghe My My?
- Con không quên điều ấy vú ạ. Con sẽ cố gắng học để tương lai được tốt đẹp. Vú hãy tin nơi con vú nhé!
- Vú tin con như tin chính mình. Giờ thì vú con mình đi ngủ. Mai, chúng ta còn nhiều việc để làm. Hơn nữa con cần dưỡng sức học chứ My My?
- Vú à! Mai vú cho con nghỉ một ngày cho thật khoẻ, vì ngày mai thi cũng gần đến rồi. Nếu con gắng đi quá, e một ngày nào đó con ngã quỵ, vú nhắn với anh Huy dùm con, hôm nay con nghỉ học, được hôn vú?
- Được, vú sẽ chuyển lời con cho Huy. Giờ mẹ con mình ngủ nhé?
Giấc mơ là liều thuốc an thần giúp cho người ta chóng phôi phai nỗi nhớ, nỗi đau trong lòng. My muốn quên hình ảnh Huy với tháng ngày chồng chất kỷ niệm. Nhưng nếu lý trí con người trời đất sinh ra có khả năng kiềm chế được hoàn toàn những tư tưởng đi hoang, những khát khao của con tim, thì nỗi đau mất mát tình yêu đâu làm cho thể xác người rã rời, tâm hồn héo hon đau khổ để đưa con người đến tuyệt vọng và kết thúc cuộc sống một cách tức tưởi!
My My thương yêu Huy vô cùng, trái tim nàng bao lần réo gọi tên Huy trong ấm êm dịu dàng thân ái! Nhưng lý trí nhất định chắn ngang, không cho nỗi nhớ tăng trưởng bằng bức tường thành cao vời vợi. Tình yêu không cánh nhưng tình yêu vượt qua tất cả những cản trở của luân lý xã hội để đến với nguời mình yêu cho bờ môi đọng mãi hai chữ "yêu anh".
Nhưng định mệnh là ngọn dao bén nhọn, là dòng sông đêm cắt ngang sự sống tình yêu. Tất cả con tim rưng rưng khóc cúi đầu lặng lẽ chấp nhận mọi điều khoản định mệnh áp đặt cho mình.
My My hy vọng một ngày nào đó, tình yêu sẽ sống lại nhờ những hạt sương mai. Hương tình ấp ủ. Tất cả sẽ kết thúc trong lặng lẽ ấm êm, niềm hy vọng là vùng ánh sáng nhỏ nhoi giúp trái tim nhỏ bé, đơn độc của nàng về tương lai với niềm tin yêu mở rộng.
Bây giờ, nàng khép mình vào khuôn sò cứng rắn để che lấp niềm thương đang độ say nồng. Huy không bao giờ hiểu bên trong lớp sò ấy là một lò sưởi ấm áp để nuôi duỡng tình cảm âm thầm sâu lắng nhất của My My.
Nếu bây giờ anh hỏi thì câu đáp ngày xưa không còn nữa. Em đã thay đổi bởi cuộc sống đã biến em thành My My khác. My My yếu đuối nhu nhược ngày nào không còn nữa, Huy ơi!
"Em vẫn cười - vì đời không đáng khóc
Em vẫn vui - vì lòng chẳng hề buồn
Không có anh - em chẳng buồn cô độc
Không có tình - nụ cười vẫn trên môi"
Một Thoáng Hương Xưa Một Thoáng Hương Xưa - Nguyễn Thị Phi Oanh Một Thoáng Hương Xưa