Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mong Đợi Một Mình
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3
S
áng thứ ba.
Ớn quá đi!
Lãm Bình lấy cái gối dằn lên đầu bịt kín hai tai:
- Cô có mau tắt nhạc đi không?
Chẳng những không vặn nhỏ lại mà Nhã Khiết còn mở to hơn. Hai cái loa gắn ở góc phòng bắt đầu nhiệm vụ... tra tấn ông chủ nó.
Cắn răng chịu đựng, Lãm Bình cố không bật dậy. Đôi mắt anh cứ hiếp lại vì đêm qua phi thức gần tới sáng. Cuối cùng chịu hết nổi anh quăn cái gối xuống cuối giường ngồi bật dậy. Nhã Khiết đang cầm cây lau nhà nhãy nhót lung tung.
Trời ôi! Cô ta muốn mình chết thật mà. Lãm Bình nhăn mặt kêu lên trong cơn buồn ngủ.
- Nhã Khiết! Cô làm gì vậy?
Không hay anh dậy, nghe giọng ngáy ngủ của Lăm Bình cô mới quay lại.
Lãm Bình bước xuống tắt nhạc, anh vuốt lại mái tóc bù xù của mình hất mặt hỏi:
- Cô làm gì vậy? Mới sáng sớm.. quậy hả?
Nhã Khiết cười cười:
- Gần tám giờ rồi. Anh còn bảo sớm.
Biết cô nói cũng như không, anh bỏ đi vào toa lét, được vài bước giọng nhẹ nhàng của cô lại vang lên.
- Lãm Bình!
Đứng sững lại Lãm Bình giận bản thân mình ghê gớm. Không hiểu cô có "bùa nghe" hay sao mà đôi chân anh làm theo răm ráp.
- Khiêu vũ với tơi đi. Tôi chưa được khiêu vũ bao giờ cả.
Lãm Bình thở hắt ra. Nhìn cô múa lúc nãy là tôi đã biết rồi. Không cần quảng cáo!
Con khỉ mắc phong ạ. Thầm nghĩ như thế rồi anh bườc đi! Lần này, cô để anh đến cửa phòng tắm thì gọi giật lại.
- Lãm Bình!
Anh lại đứng sững nữa. Ôi! Mình điên lên mất. Cô ta muốn gì đây không biết nữa.
Anh nhăn nhó vuốt mặt quay lại.
- Chị hai à! Có gì chị đợi tôi đi toa lét, có được không?
Nhã Khiết che miệng cười. Thật sự bản thân cô cũng không hiểu sao mình lại như thế?
Lãm Bình! Chị hai chỉ muốn nói cho ein biết một chuyện thôi.
Anh che miệng ngáp dài. Lịch sự với cô nàng này làm gì cho mệt.
- Chuyện gì thì nói đi. Cả đêm tôi phải khổ sở vì cô rồi đó.
Nhã Khiết chấp tay sau lưng bước đến trước phòng tắm, cô nháy mắt:
Khăn tắm, bàn chải đánh răng đã sẵn sàng bù lại đêm qua tôi anh giận.
Được chưa?
Thò đầu vào xem cho rõ, anh không tin tiểu thư đỏng đảnh này lại chịu khó.. thức khuya dậy sớm làm những việc đó.
Trời! làm thật à? Anh hơi kinh ngạc.
- Quậy... gì nữa đây?
Cô nheo mắt giận dõi:
- Quậy? Sao cứ nghĩ xấu tôi hoài vậy?
- Vậy muốn tôi nghĩ tốt về cô thì hãy mau ra ngoài đi. Tôi sắp xỉu rồi ne.
Không đợi cô trả lời anh phòng vào toa lét đóng sầm cửa lại không đầy ba giây, giọng Nhã Khiết lại vang lên ngọt lịm:
- Lãm Bình.
Và Lãm Bình lại mở cửa ngay lập tức, gương mặt anh nhàn nhó thật khổ sở:
- Bà chị à! Cho tôi xin đi.
Cô cười cười:
- Tôi chỉ nuốn nói là... trông anh lúc này... dễ thương lắm.
Gương mặt anh được ''ủí' ngay lại. Nụ cười ở đâu bỗng nở trên môi thật...quyến rũ.
- Cảm ơn. Tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện dạy cô khiêu vũ.
Buổi tối. Nhà hàng Ngọc Lan nhộn nhịp hẳn lên, những bàn ăn đã chật người chỉ còn lại căn phòng ăn riêng biệt cho những đại gia. Cuối dãy hành lang là căn phòng nhỏ hướng ra bờ sông, từ đây thực khách có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp huyền ảo của những chiếc du thuyền.
Nhã Khiết thích thú dựa người vào hành lang:
- Lãm Bình! Đẹp quá.
Anh dịu dàng đứng kế nên:
- Cô chưa bao giờ đến đây hả?
Cô lắc đầu:
- Chưa. Sài Gòn về đêm đẹp thật.
Đúng là con nít chỉ biết uống sữa. Cái gì cũng thấy lạ, thấy đẹp.
- Thôi vào ăn đi nhóc. Thức ăn nguội rồi đấy.
Vừa ngồi vào bàn ăn, cô lại reo lên:
- Lãm Bình! Sao toàn hải sản vậy?
Anh cười:
- Thì đây là nhà hàng hải sản mà. Lần sau tôi sẽ đưa cô đến nhà hàng Hàn Quốc ăn thử cho biết.
Cô hơi xúc động:
- Sao anh tốt với tôi quá vậy? Anh đâu có biết tôi là người thế nào?
Anh cười hiền:
- Từ từ rồi tìm hiểu. Mau ăn đi!
Nhã Khiết chỉ vừa ăn vài muỗng cháo nghêu thì không ăn nữa. Cô nhìn ly nước màu hổ phách trong tay Lãm Bình.
- Rượu hả?
Lắc nhẹ ly rượu, Lãm Bình cười:
- Ừm! Cô đừng bảo tôi đưa cô thử nhé, Nhã Khiết cười cười:
- Dĩ nhiên là không. Tôi thích uống ly khác cơ.
Lãm Bình ngỡ ngàng nhìn cô rót ly nước trắng ra. Nhã Khiết còn biết dùng khăn ăn lau khô nước trong ly rồi mới rót rượu Trước khi uống, cô còn lắc nhẹ chiếc ly ghé mũi tận hưởng mùi thơm của rượu.
- Napoleon. Anh cũng sành quá hén.
Lãm Bình đặt tay lên miệng ly ngăn lại:
- Trẻ con không được uống rượu.
Cô nheo một bên mắt:
- Tại sao?
- Nhóc! cô mà "xỉn'' chắc quậy... đục nước quá.
Hất tay anh ra, Nhã Khiết hớp một ngụm nước. Lãm Bình thản thốt kêu lên:
- Nhã Khiết.
Cô nháy mắt tinh nghịch:
- Thử xem.. có đục nước không?
Thật là con nít. Lãm Bình cười:
- Bó tay cô luôn.
Tiếng vĩ cầm của người nhạc công phía hành lang vọng vào. Cả hai cùng im lặng lắng nghe. Nhã Khiết lim dim mắt thả hồn theo bài '"Một cõi đi về" của Trịnh Công Sơn.
Bao nhiêu năm rồi còn mãi đi xa. Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt...
- Nhã Khiết!
Nhã Khiết như không tin vào mắt mình. Lãm Bình đã bị choáng ngộp trước đôi mắt trẻ thơ và gương mặt rạng ngời của Nhã Khiết. Anh đang đưa tay mời cô khiêu vũ. Cô mím môi cười cười. Đó là thói quen khi hài lòng điều gì của Nhã Khiết. Thích muốn chết nhưng cô vẫn còn đỏng đảnh.
- Tôi không biết khiêu vũ đâu.
Lãm Bình hơi cúi xuống nắm tay cô đứng dậy.
- Cô bảo tôi dạy mà.
Cô nghịch ngợm hỏi lại:
- Dạy thật à?
Lãm Bình gật đầu. Chuyện hy hữu đang xảy ra đây. Con ngựa hoang trong người Lãm Bình đã biết làm vui lòng người đẹp tự bao giờ?
- Nhã khiết làm gì vậy?
Mỉm cười tinh nghịch, cô vứt đôi giày ở góc phòng, để lộ bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn.
Phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của anh, cô bước đến đứng thật gần. Vòng tay qua cổ anh, đôi chân cô từ từ đặt lên giày của Lãm Bình ôm lấy chiếc eo xinh xắn của cô, Lãm Bình biết mình đang đi vào vườn hoa đầy hương thơm nhưng chỉ cần ngắt một đoá hoa bất kỳ nào anh sẽ... chết ngay.
Ngã đầu lên vai anh, Nhã Khiết hỏi khẽ:
- Không hỏi vì sao ư?
Bước chân Lãm Bình vẫn nhẹ nhàng lướt theo điệu nhạc. Anh hơi gục vào mái tóc mềm của Nhã Khiết. Lần đầu tiên anh cảm nhận được mùi dầu gội đầu của mình và cũng có nghĩa là Nhã Khiết là người phụ nữ đầu tiên dùng chung đồ cá nhân với anh. Tại sao? Lãm Bình tự hỏi. Sự dễ dãi của anh là do đâu?
Thương hại ư?
Nhã Khiết siết mạnh cổ anh.
- Sao không trả lời?
- Không thích. Có hỏi cũng đâu ai chịu trả lời.
Lại mỉm cười, cô nói vòng tay để nhìn ro mặt anh hơn. Chỉ cần một hơi thở nữa thôi, môi anh sẽ chạm vào môi cô ngay nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế.
Mọi việc là do Nhã Khiết chủ động, Lãm Bình vẫn trầm tĩnh dìu cô dù lòng đang..... Rung động mãnh liệt. Anh cố bước thật đều khi cô cọ mũi vào anh:
- Nhã Khiết! Nguy hiểm lắm đấy.
Câu nói của anh chứng tỏ Lãm Bình rất... hồi hộp. Biết được điều này tự dưng Nhã Khiết thấy vui vui. Vậy là cô cũng quyến rũ lắm chứ bộ. Tim đang đạp "ầm ầm" thế kia mà cứ bảo người ta là con nít. Đúng là đồ... người lớn.
- Hơi ngửa mặt lên, cố ý trêu anh, Nhã Khiết phơi chiếc cổ trắng ngan của mình ra:
- Nguy hiểm... như thế nào? Mà cho ai?
Lãm Bình bất ngờ siết mạnh cô vào người, đôi mắt anh nồng cháy lẫn một chút hoang dại:
- Tôi sẽ ném cô ra sông như ném một... bọc rác. Đừng thách thức.
Cắn nhẹ môi, Nhã Khiết vẫn tỉnh queo trước lời đe dọa của anh:
- Nghe ghê quá! Vậy anh có nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ... ôm bọc rác đó mà ngủ không?
Nheo mắt cố tìm điều gì đó trong nụ cười của Lãm Bình nhưng không được, Nhã Khiết không trêu anh nữa. Bắt chéo hai tay lại để hờ trên vai anh, cô biết chắc sẽ không bao giờ ngã vì Lãm Bình đang ôm cô rất... chắc. Cô ngã đầu trên vai anh:
Tốt nghiệp cấp hai đã chia tay mối tình đầu. Vừa vào lớp mười đã "hốt hồn" cô hoa khôi ở trường. Lên lớp mười một đoạt giải nam sinh thanh lịch. Hồi trường cấp ba bỏ lại khối cô rơi lệ.
Van lim dim mắt trên vai anh, cô tiếp bằng giọng đều đều:
- Thời gian học đại học bình quân ba tháng thay bồ một lần. Sâu đậm nhất là cô... giảng viên. Được sáu tháng nhưng cuối cùng vẫn chia tay. Hai mươi bốn tuổi bắt đầu ra thương trường. Hai mươi tám tuổi trở thành người đàn ông thành đạt. Nhưng...Nhưng sao?
Cô cười thầm thì bên tai anh:
- Thành công trên thương trường. Tình trường thì... hì:.. hì... vẫn là đề tài nóng bỏng của các tay nhà báo. Họ rất mong tóm được một nhà tạo mẫu lẫn...giám đốc công ty may mặc Thời Trang. Ông... Lê Dương Lãm Bình.
Lãm Bình vẫn im lặng, vòng tay anh vẫn giữ chặt cô. Quả đúng như anh dự đoán. Cô nhóc này không đơn giản chút nào. Đã mấy lần anh lên mạng điều tra lý lịch cô nhưng đến công đoạn cuối thì Lãm Bình lại ngừng ngay. Anh không muốn lật tẩy cô. Nhã Khiết đang khơi sự tò mò trong anh và điều quan trọng là từ cô anh đã có nhiều sáng tạo cho bộ sưu tập mới của mình. Nhưng hình như trên hết, Lãm Bình vẫn muốn cô cứ ở cạnh, anh không giấu cô chuyện gì và lại càng không muốn tìm hiểu về cô. Để làm gì? Như thế này thú vị quá còn gì?
- Không chối à?
Anh mím môi lắc đầu.
- Tức là thừa nhận đúng.
Cười cười anh gật đầu. Cô nhìn như soi vào mắt anh:
- Không hỏi vì sao tôi biết hả?
Cười bằng mắt với cô, anh đáp tỉnh bơ:
- Không.
Anh không sợ tôi sẽ cung cấp tin tức cho mấy tay nhà báo à? Người mẫu Lãm Bình đang được công chúng quan tâm đấy.
Anh cười ranh mảnh:
- Cung cấp thế nào? Một phòng ăn chỉ có hai người. Cô gái... tấn công chàng, chàng thụ động đón nhận. Chuyện tình sau ba ngày bắt đầu. Và sau ba tuần kết hôn, ba tháng sau li dị.
Cô cụng trán với anh:
- Anh đúng là quỉ thật.
- Nếu không có bản lĩnh làm gì có gan chứa một cô gái lạ hoắc trong nhà.
Cô thích thú nhìn Lãm Bình. Mũi cao, mày rậm đôi mắt nghiêm khắc nhưng... đa tình. Chạm khẽ môi mình vài môi anh, mùi thơm của rượu lẫn trong hơi thở khiến chân Lãm Bình hơi đảo. Nhã Khiết hơi mím môi nói thật khẽ chỉ đủ để anh nghe.
Không hỏi em là ai à?
Khẽ nhếch môi cười, anh cảm thấy mình lâng lâng khi nghe cô ''xưng'' ''em''.
Chỉ trong ba ngày mà anh đã chứng kiến một việc rất lạ. Người.ớn thành trẻ con, trẻ con lại biến thành người lớn. Và bây giờ... trong tay anh là một cô gái xinh như mộng, đầy quyến rũ.
- Không thích người lớn không quan tâm đến "con nít''.
Buông tay đẩy nhẹ anh ra, Nhã Khiết cắn môi cười cười. Bây giờ cô có thể hiểu vì sao con gái vậy anh như thế. Không cần nói nhiều. Đôi mắt anh có ma lực.
Cô bâng hai ly rượu đến cạnh anh, trao cho anh một ly, ly còn lại cô chạm khẽ vào ly:
- Chúc mừng vì sự gặp mặt của chúng ta.
Lãm Bình khẽ đảo mắt xuống ly rượu trên tay. Một chúc bột màu trắng còn vướng trên thành ly. Có lẽ cô nàng không kịp lắc mạnh cho thuốc mê tan hết vào trong rượu. Đúng là con nít. Anh nén cười rồi nói. Cạn nào. Chúc mừng vì sự.... gặp mặt này.
Ly rượu uống cạn, và như Lãm Bình đã dự đoán. Đôi mắt anh nặng trĩu và cơn buồn ngũ ập đến. Ba ngày vừa qua sẽ là một kĩ niệm đối với anh.
Nhấp nhỏm trên ghế, cô thư ký hồi hộp nhìn giám đốc. Một tuần nghỉ ở nhà, không hiểu chuyện gì đã xãy ra với xếp mà sáng nay hợp giao ban xong xếp trở về phòng làm việc ngay. Theo lệ, anh ta sẽ xuống công xưởng hoặc là ra phòng thiết kế cơ mà.
Cẩm Mai nhíu mày suy nghĩ. Hừm!
Thường ngày vốn dĩ lầm lì hôm nay còn có chút băng giá. Đáng sợ thật.
- Cẩm Mai! Tuần qua có gì lạ không?
Ôi! Anh ta vẫn không thay đổi gì hết. Không hiểu anh ta đang nói chuyện vớl mình hay cái máy vi tính mà cứ dán mắt vô đó không biết. Đúng là... vô duyên.
- Dạ thưa anh.. - Hãy gọi tôi là giám đốc.
Hừm! Có cần phải đặt ra khoảng cách thế không. Cẩm Mai khẽ bĩu môi:
- Thưa giám đốc. Ngoài việc hủy bỏ các cuộc hẹn và dời lại tuần này, chỉ có một số hồ sơ trên tổng công ty gọi xuống.
Lãm Bình vẫn quay 1ưng vế phía Cẩm Mai. Anh đang chăm chú vào màn hình tivi.
- Hồ sơ là gì? Phó giảm đốc xem chưa?
- Dạ thưa giám đốc. Phó giám đốc bảo việc này để giám đốc giải quyết vì...
- Cô bắt đầu làm việc ngập ngừng từ bao giờ vậy?
Cẩm Mai hít thật sâu vào:
- Thưa giám đốc, trên tổng công ty có điều một số nhân viên xuống đây thực tập.
- Thực tập:
Lãm Bình quay mặt lại. Đôi mày anh nhíu lại:
- Nghĩa là sao? Công ty này xưa đến giờ làm gì có chuyện đó.
Cô cười thật tươi ngồi xuống bàn pha trà khi thấy anh đã ngồi xuống sa- lông:
- Dạ thưa giám đốc. Những người đó thật ra là nhân viên trên tổng công ty, chủ tịch hội đồng quản trị điều xuống nhờ công ty ta hướng dẫn công việc và theo dõi, đánh giá trong suốt thời giạn tập sự. Sau đó báo lại với trên. Họ sẽ dựa vào đó để nhận hay cho họ thôi việc.
Lãm Bình vẫn không nhìn Cẩm Mai lần nào. Ly trà bốc khói đang thu hút tia nhìn của anh. Quá quen với tính chẳng giống ai của anh nên Cẩm Mai không có suy nghĩ gì. Có ai mà không biết giám đốc Lãm Bình là người khó tính và lạnh lùng.
Suy nghĩ một lát Lãm Bình hỏi:
- Theo cô tại sao trên lại chọn công ty chúng ta?
- Dạ thưa em không biết nhưng có lẽ vì công ty mình làm ăn được.
Đảo mắt nhìn Cẩm Mai thật nhanh, Lãm Bình hơi nhếch môi cười:
- Nếu vậy thì tôi càng phải từ chối. Tôi không muốn bất cứ ai quậy tung công việc của mình.
- Dạ thưa anh đây là lệnh của chủ tịch hội đồng quảng trị ạ.
- Cái gì?
Lãm Bình nhíu mày. Nếu là do ông ấy thì việc này không đùa được. Xem ra anh đang gặp rắc rối rồi đây.
- Thôi được. Đã vậy thì chúng ta đành chịu. Cô mau tìm tư liệu của họ cho tôi đi.
Cẩm Mai ngập ngừng, cô nhăn mặt khổ sở:
- Dạ thưa giám đốc. Dù đã cố gắng hết sức nhưng em vẫn không có chút tài liệu nào về họ cả.
- Cô đang nói gì có biết không? Ngay sáng mai tôi muốn trên bàn làm việc phái có đầy đủ Cô ra ngoài đi.
Cẩm Mai thất thiểu đi ra ngoài. Đúng là khổ. Cả tuần tìm còn không được gì ngoài cái danh sách cấp trên gởi xuống thì một buổi làm sao tìm ra.
- Ông giám đốc nầy thật là.
Cẩm Mai cố gắng liếc nhìn đồng hồ trên tay lần nữa. Trời ơi! Cứ như vậy hoài cô đứng tim chết quá!
Khẽ đảo mắt về Lãm Bình, cô lại cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Thà rằng anh quát tháo nổi giặn vậy mà dễ dàng cho cô hơn, ngồi lẳng lặng nhả khói trông anh quá lạnh lùng. Đáng sợ Cẩm Mai khẽ rùn mình.
Ly cà phê đã nguội tự bao giờ nhưng Lãm Bình vẫn chưa hề đụng đến.
Gương mặt anh không chút biểu hiện gì.
- Cô hẹn họ mấy giờ?
Chiếc bàn ô- van thật rộng và Cẩm Mai ngồi cách Lãm Bình là chiều dài chiếc bàn nhưng cô tưởng chừng mình ngồi sát bên cạnh. Tay cô run lên khi nghe anh hỏi:
- Dạ.... thưa giám đốc. Chín giờ ạ! Nhưng là do họ hẹn chứ không phải em.
Dựa lưng vào ghế, anh quay mặt ra cửa sổ, giọng đều đều:
- Lần nầy tôi tạm bô qua nhưng lần sau sẽ không có chuyện đó đâu. Chúng ta là chủ nhà, họ là khách, quyền chủ động thuộc về chúng ta. Cô hiểu chứ?
Cẩm Mai cuối mặt. Đúng là cô đã không nghĩ đến việc này.
- Dạ em biết rồi, thưa giám đốc.
Lãm Bình vẫn ngồi yên nhìn ra cửa sổ.
- Còn ba mươi giây nữa đúng không?
Ôi! Đau tim mất thôi. Cẩm Mai khẽ nhắm mắt. Không khéo vì chuyện này mà cô lại bị đuổi vĩệc cho xem. Đôi mắt Cẩm Mai mỡ to khi đồng hồ đánh nhịp thứ nhất. Cô muốn ngất đi khi nghe Lãm Bình ngồi đếm.
- Năm...
- Sáu.
- Bảy...
- Tám...
- Chín...
Anh đứng dậy dụi điếu thuốc vào gạt tàn hình con sư tử. Khác với suy nghĩ của Cẩm Mai, anh cười thật tươi như vừa trút được gánh nặng.
- Xong. Cô gởi báo cáo lên cấp trên đi. Chúng ta có dủ lý do để không nhận họ. Và cô cũng viết bản tự kiểm vế việc không tìm được tài liệu vế họ luôn đi.
Cẩm Mai vừa mở miệng định trình bày lý do thì cánh cửa phòng hợp bật mở toang.
Lãm Bình cũng giật mình ngoái cổ lại nhìn vì chưa ai dám làm như thế khi anh đang ở trong này.
Một người đàn ông và một người đàn bà trạc năm mươi bước vào. Họ ăn mặc không sang trọng nhưng rất tươm tất và sạch sẽ với hai màu đen và trắng.
Tiếp theo sau là một người thanh niên đơn giản trong chiếc quần jean xanh và áo thun cùng màu.
Lãm Bình quá đổi ngạc nhiên. Anh không thể tin được người do tổng công ty phái đến nhờ anh hướng dẫn công việc là thế này đây sao?
- Các người đây là...
Lãm Bình chưa nói hết câu thì một cô gái bước vào. Bấu tay vào thành ghế anh như không tin vào mắt mình.Quỉ...quái gì thế này?
Tóc cột cao, áo thun bộ đồ da màu đen bóng lộn, Nhã Khiết như biến thành người khác. Lãm Bình cố trấn tĩnh không để cảm xúc biểu hiện lên gương mặt khi thấy cái mím môi của Nhã Khiết. Hừm! Dù không biết cô ta muốn gì nhưng nhất định mình sẽ cho cô ta biết cái giá phải trả khi ra đi không một lời từ giã.
Ngồi xuống ghế anh tự nhiên lấy thuốc ra đốt:
- Cẩm Mai! Ai vậy? Đây là nơi nào mà người ra kẻ vô có vẻ nhộp nhịp thế.
Quýnh quáng, Cẩm Mai giơ tay định giới thiệu nhưng Nhã Khiết đã lên tiếng trước:
- Đây là quyết định của tổng giám đốc gởi cho... cho ông. Xin ông xem qua.
Không thèm ngẩng lên nhìn cô, Lãm Bình cầm phong bì rồi đặt xuống. Anh lại đều giọng.
- Mời mọi người ngồi.
Cẩm Mai lấy nườc suối đặt lên trước mặt mọi người, xong đâu vào đó cô ngồi phía sau Lãm Bình, đúng một thư ký.
Nãy giờ, Nhã Khiết không rời mắt khỏi anh, nhất là ly cà phê nóng bốc khói trước mặt Lãm Bình. Tại sao mọi người là nước suối mà anh ta lại cà phê? Cô thấy khó chịu vì sự gần gũi, anh hiểu tính ý đó.
- Xin lỗi. Tiểu thư đây:. phải xưng hô thế nào?
Lãm Bình quay mặt lại nhìn Cẩm Mai. Em có gì lạ mà Nhã Khiết nhìn không rời mắt. Anh nhếch môi cười cười khi phát hiện Cẩm Mai hôm nay rát xinh với chiếc jupe màu vàng đang ngồi sát sau lưng anh. Những người ở công ty thì không thấy lạ nhưng ai mới lần đầu nhìn vào sẽ rất thắc mắc vì sự gần gũi đó.
Lãm Bình phải lập lại đến lần thứ ba Nhã Khiết mới hoàng hồn. Cũng may là Cẩm Mai chỉ lo ghi chép nên không để ý.
Ngượng ngùng trước tia nhìn tinh quái của Lãm Bình, Nhã Khiết hơi cuối mặt.
- Tôi là... Hoàng Thanh Nhã Khiết nhưng ông cứ gọi tôi là... cô Nhã Khiết.
Thoáng nhếch môi cười, Lãm Bình đặt tay lên bàn nhìn thẳng vào mắt cô:
- Mọi người đã giới thiệu về công việc của mình, vậy còn cô? Cô sẽ làm gì, thưa... cô Nhã Khiết?
Đảo mắt về phía mọi người, cô cười cười:
- Dĩ nhiên vẫn là ở phòng giám đốc.
Chúng tôi được huấn luyện để sau này phục vụ cho tổng giám đốc.
Nét mặt Lãm Bình hơi giãn ra, anh cười thân thiện với mọi người:
- Tổng giám đốc đã có...lệnh thì dĩ nhiên tôi sẽ làm như thế.
Nhưng xin mọi người hiểu rõ là mọi người đang trong thời gian tập sự, mọi việc tôi sẽ ghi lại và báo cáo về cấp trên. Hy vọng mọi người hiểu và... chúng ta hợp tác vui vẽ.
Anh ngừng một chút đảo mắt qua Nhã Khiết:
- Ngày đầu tiên xem như tôi chưa tính. Nhưng một trong những điều cấm kỵ ở đây. Là đến muộn. Rất mong mọi người khắc phục.
Anh ngã người ra sau:
- Cô Mai hiện là thư ký của tôi. Mọi người có thắc mắc gì thì cứ gặp cô ấy.
Giờ cô Mai hãy hướng dẫn công vệc cho mọi ngưòi đi:
Cẩm Mai đứng dậy:
- Thưa giám đốc, theo đúng lời họ yêu cầu ạ.
Anh gật đầu.
- Ừ! Nhưng chỉ trong bộ phận của tôi thôi. Chiều nay thông báo họp và giới thiệu mọi người luôn nhé.
Cẩm Mai không hỏi thêm gì, cô đưa mọi người về phòng làm việc và hướng dẫn công việc.
Lãm Bình vẫn ngồi trên ghế không về phòng làm việc:
- Chưa đi à?
Nhã Khiết nhún vai, bĩu môi:
- Vậy còn Sếp? Sao không về phòng làm việc đi!
Anh cười đặt tách cà phê xuống!
- Ngày đầu đến trình diện đi trễ không viết kiểm điểm là ưu ái rồi, đừng cố ''quậy" nhé.
- Lãm Bình!
Nhã Khiết gọi giật lại khi Lãm Bình bước ra đến cửa. Cô bước đến thật nhanh, trước mặt anh, giơ một chân ra cô phụng phịu:
- Tại giày người ta hư giữa đường chứ bộ. Sợ đến muộn nên mua đại đôi giày sandal xấu quắc nè.
Lãm Bình phì cười. Đúng là chẳng giống ai. Mặc đồ da đen bóng mà mang giày.
Nhã Khiết cười cười:
- Lãm Bình! Đưa tôi đi mua giày đi.
Lại bắt đầu đỏng đảnh. Cô ta muốn bày trò gì không biết. Anh bước đến thật gần nói thật khẽ.
Một bà vú, một ông quản gia, một tài xế Chẳng phải cô đem theo mấy người đó để phục vụ cho mình ư? Sao không sai họ?
Bị anh lật tẩy nhưng cô vẫn không quê thậm chí còn thấy thích thú. Anh ta cũng thông minh quá đấy chứ.
Lãm Bình véo mũi cô:
- Tiểu thư ở đâu không biết nhưng đến đây rồi thì... quân pháp bất vị thân.
Cô kênh mặt khi nhớ lại vẻ lạnh lùng của anh khi gặp cô. Tưởng khi gặp lại anh sẽ vui mừng nào ngờ...
- Anh dám?
Lãm Bình khẽ nheo mắt trước gương mặt thách thức của cô:
- Cứ thử đi:
Nhóc!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mong Đợi Một Mình
Hoàng Thu Dung
Mong Đợi Một Mình - Hoàng Thu Dung
https://isach.info/story.php?story=mong_doi_mot_minh__hoang_thu_dung