Mai Vàng Nở Sớm epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 3
ùa hạ thật nóng rực. Trong phòng, Hạ Phương luôn mở chiếc máy điều hòa mong sẽ mát mẻ hơn không khí ngoài trời. Với chiếc áo thun dây cùng chiếc quần sọc ngắn, trong Hạ Phương rất thoải mái. Khi trời buổi sáng thật dễ chịu. Trong lòng cô cảm thấy hớn hở. Cô vưà cắm hoa vừa hát, bỗng có tiếng gõ cửa.
Hạ Phương bối rối hồi hộp. Cứ ngỡ là người yêu đến, cô nói thầm:
- "Chắc là anh ấy đến. Mình sẽ làm sao bây giờ? "
Tiếng gõ cửa cứ dồn dập càng làm cho Hạ Phương lúng ta lúng túng:
- Chờ em một tí. Em sẽ mở cửa liền đây.
Hạ Phương soi mặt trong gương, đánh lại chút phấn, tô thêm chút son môi để gương mặt cô tươi tắn hơn khi gặp người yêu. Hạ Phương nhẹ nhàng đến mở cánh cửa.
- Ủa! Thì ra Nhã Thư, vậy mà mình cứ ngỡ là...
- Là người yêu chứ gì?
Hạ Phương cười khì:
- Ừ, mình cứ tưởng là ảnh không hà. Nhã Thư vào nhà đi.
- Phòng của Hạ Phương ở đẹp quá. Phương thuê à?
Hạ Phương niềm nở:
- Nhã Thư đến đây cứ tự nhiên, phòng này mình ở có một mình. Thư nói đúng rồi đó. Mình đã thuê căn phòng này. Khi trở lại thành phố này, mình không thuê chỗ ở thì biết ở đâu đây bây giờ?
Vẻ tiếc nuối, Hạ Phương thở dài:
- Cả nhà mình đã xuất cảnh sang Mỹ... Quả thật, cuộc sống ở miền đất hưá không dễ chịu chút nào. Mình không thể thích nghi được nên mới về VN.
- Phương nói sao chứ, mình vẫn thấy có nhiều người ước ao được đi Mỹ mà không được.
- Mỗi người mỗi khác, Thư à! Riêng Phương thì Phương chẳng thích sống ở trời Mỹ tí nào. Nhưng mà tụi mình đừng nói đến chuyện này nữa, nói chuyện khác đi, chẳng hạn như chuyện của Thư đấy.
Nghĩ đến mình, Nhã Thư cười buồn:
- Mình có gì đâu mà nói, hả Phương?
- Thư nói sao chứ, ngày trước đi học, Thư là một nhân vật nổi cộm trong lớp. Từng được mệnh danh là con nhà giàu, xinh đẹp, nhiều chàng trai đeo đuổi lại học giỏi nữa..
- Nhưng Phương có biết rằng, tất cả nhưñg thứ đó ở mình đã mất hết rồi không?
Hạ Phương nhíu mày, tỏ ra khó hiểu về nhưñg gì Nhã Thư vưà nói:
- Thư nói sao, mình không hiểu?
Nhã Thư buồn bã. Cô đứng dậy rảo bước đi quanh phòng Hạ Phương. Cô kể lại mọi chuyện cùng Hạ Phương trong sự đau buồn:
- Ngày ấy, khi mình vưà tốt nghiệp đại học, cũng là lúc ba mình làm ăn thất bại, sản nghiệp nhà mình theo đó cuñg tiêu tan. Phải chi mọi chuyện dừng lại ở đó thì cuñg đâu có gì phải buồn đau. Bởi vì khi tiền bạc mất đi, thì có thể tìm lại được. Đằng này...còn kéo thêm cái chết của ba mình.
Kể đến đó, Nhã Thư bỗng khóc nấc lên. Thấu hiểu được mọi chuyện, Hạ Phương đến bên cạnh Nhã Thư, an ủi:
- Mình xin lỗi vì đã nhắc đến nỗi đau của Thư. Mình xin chia buồn cùng gia đình Thư.
- Không có gì đâu, Phương ạ. Mỗi lúc nhắc lại nhưñg nỗi đau là mình vẫn thường hay khóc.
- Mình đã biết hết rồi. Thế cuộc sống bây giờ của Thư ra sao?
Gạt nhưñg giọt nước mắt, Nhã Thư như lấy lại bình tĩnh:
- Hiện mình đang sống với mẹ ở vùng ngoại ô Thủ Đức.
- Thế còn công việc?
- Mình đã tốt nghiệp Đại Học Kiến Trúc, nhưng vâñ chưa tìm được việc làm.
Hạ Phương đi lấy một ly nước đặt xuống bàn:
- Thư uống nước đi. Bộ Thư định đăng ký chơi đàn Piano ở câu lạc bộ à?
- Sao Phương biết?
- Thì hôm mình gặp Thư ở câu lạc bộ âm nhạc đó. Thư mau quên quá.
- À! Mình nhớ ra rồi. Nhưng mình đã bỏ cuộc thi tuyển chọn của câu lạc bộ. Mình đăng chơi cho một quán bar khác, vừa khỏi thi cử, vừa khỏi mất thời gian.
- Thư bỏ thi là phải rồi. Chơi đàn Piano tầm cỡ như mình đây còn bị loại huống hồ chi là Thư. Vả lại, ban giảm khảo chấm chẳng công bằng và chính xác. Bữa đó đi thi, mình tức muốn phát khóc.
- Bây giờ Phương không đậu vào Câu lạc bộ Âm Nhạc thì Phương định làm gì?
Vẻ khoan khoái, Hạ Phương tự cao:
- Mình có gì đâu phải lo. Ở không ăn chơi cũng có tiền của ba mẹ gởi về. Nói thật cho Thư biết, mình trở lại VN cuñg chỉ vì người yêu mình thôi. Mình và anh ấy quen nhau bên Mỹ, sau đó, anh ấy về quê hương làm ăn. Mình sợ mất anh ấy nên mình mới lặn lội về bên anh ấy nè.
- Hình như Phương sống hơi thực dụng.
- Cuộc sống mà, phải biết hưởng thụ.
Nhã Thư im lặng suy ngẫm về nhưñg gì mà Hạ Phương vừa nói. Cô cảm nhận được sự thay đổi hoàn toàn từ một Hạ Phương hiền lành ngày nào, giờ trở thành một Hạ Phương sành đời.
Không gian căn phòng bỗng trở nên yên ắng khi mà cả Nhã Thư và Hạ Phương không ai nói với ai lời nào. Họ chỉ thỉnh thoảng nhìn nhau mỉm cười. Đáng lý ra, cả hai sẽ rất vui khi sau một thời gian dài gặp lại. Nhưng Nhã Thư hoàn toàn có lối sống, cách nói chuyện khác hẳn, Hạ Phương. Bầu không khí mất tự nhiên đang bao trùm lên đôi bạn thân Nhã Thư, Hạ Phương. Hạ Phương cảm thấy khó chịu:
- Nhã Thư nói gì đi chứ, sao im lặng hoài vậy?
- Thì Phương nói đi, mình nghe.
Hạ Phương chắt lưỡi:
- Mình biết là Nhã Thư cho rằng mình thay đổi nhiều lắm, phải không?
Nhìn thẳng vào Hạ Phương, Nhã Thư nghiêm giọng:
- Mình không dám nhận xét gì về Hạ Phương cả. Mình chỉ trách thời gian đã làm thay đổi mọi thứ. Chính mình cuñg thay đổi. Sau sự cố gia đình, mình đâm ra mặc cảm, ít giao thiệp với bạn bè. Riêng Phương,thì lúc nào mình cuñg nhớ và nghĩ đến Phương cả, mặc dù Phương ra đi mà không nói với mình lời nào.
Nhã Thư như đang tìm lại chút tình cảm gần gũi với Hạ Phương. Nghe Nhã Thư nói, Hạ Phương cuñg cảm thâý lòng mình xúc động:
- Xin lỗi, mình ra đi mà chẳng nói với Nhã Thư lời nào. Giờ thì tụi mình gặp nhau rồi, phải vui lên chứ.
Nhã Thư thở phào nhẹ nhõm:
- Phải rồi, tụi mình phải vui lên mà hướng về tương lại kìa.
- Thư đừng nghĩ mình theo hướng xuyên tạc nữa. Mình vẫn như ngày nào và vẫn muốn làm bạn của Thư.
Nhã Thư đang sống lại trong sự đồng cảm từ Hạ Phương. Họ cùng vui đùa bên nhau. Họ gác lại nhưñg suy nghĩ lo toan đời thường sau lưng, để cuộc sống vô tư thoải mái trong tình bạn.
Nhìn bên trên chiếc ti vi, Nhã Thư thấy một tấm ảnh của người đàn ông nào đó. Cô tỏ ra tò mò:
- Người đàn ông trong ảnh kia, có phải là người yêu của Phương không?
Hạ Phương bĩu môi:
- Không dám đâu, chỉ mới là bạn trai thôi.
Ngắm nghía mãi tấm ảnh, Nhã Thư buông lời khen ngợi:
- Đẹp trai đấy chứ!
- Thích không, mình làm mai cho?
- Thôi đi cô nương, làm mai cho tôi rồi còn đâu để cho cô nương yêu nữa chứ.
Nhã Thư vưà nói xong cuñg là lúc tiếng chuông điện thoại reo lên. Hạ Phương nhanh nhẹn đến cầm ống nghe lên:
- Alô.
Từ đầu dây điện thoại bên kia:
- Anh là Hoàng Nam đây. Em có khoẻ không?
Nghe giọng nói người yêu, Hạ Phương trách móc hờn dỗi:
- Anh có biết là từ sáng giờ, em chờ anh không?
- Anh xin lỗi.Anh sẽ đến ngay với em bây giờ nè, cục cưng.
- Nhanh đến với em nha. Bằng không em giận đó. Thôi, tạm biệt anh.
Buông chiếc điện thoại xuống. Hạ Phương lấy tay chỉ vào tấm hình:
- Thấy ghét! Mới nhìn vào hình là gọi điện đến ngay, phải chi nhắc tiền nha8´c bạc mà được thì đỡ biết mấy.
- Bồ của Phương làm nghề gì vậy?
- Anh ta về VN bỏ vốn thành lập công ty quảng cáo. Nghe nói công ty của anh ấy vẫn chưa hoạt động, bởi đang trong giai đoạn tuyển nhân viên cho các chức vụ.
Chợt Hạ Phương nhớ đến Nhã Thư vâñ đang thất nghiệp, cô nảy ra một ý định:
- Nhã Thư này! Hay là để mình nói với anh ấy cho Thư vào làm trong công ty.
- Nhưng mình tốt nghiệp nghành kiến trúc, không biết có phù hợp với một công ty quảng cáo không?
- Nếu Thư không phù hợp ở phòng thiết kế mẫu quảng cáo, thì mình bảo với anh ấy cho Thư vào làm ở phóng giám đốc. Để mình nghĩ xem Thư có thể làm chức vụ gì trong công ty? À! Thư có thể làm thư ký giám đốc. Nếu được như thế thì rất là tuyệt khi bộ ba chúng mình cùng làm việc.
- Còn Hạ Phương sẽ giữ chức vụ gì trong công ty đó? Là trợ lý giám đốc hay sẽ kiếm luôn chực vụ bà giám đốc?
Hạ Phương liền đánh "chát " vào vai Nhã Thư:
- Con quỷ nhỏ này...
Nhã Thư bật cười:
- Đã yêu anh ta rồi mà còn giấu nữa. Không chừng nhưñg gì mình nói sẽ trở thành sự thật đấy.
- Mình chỉ sợ khi gặp Thư, anh Nam sẽ bị mê hoặc bởi vẻ đẹp thuỳ mị của Thư mà quên mình thôi.
- Người yêu của Phương tên Nam à?
- Anh ấy tên đầy đủ là Nguyên Hoàng Nam.
- Mình có cảm tưởng Phương yêu anh Nam rất nhiều.
Trước câu hỏi của Nhã Thư, Hạ Phương chỉ mỉm cười:
- Thư cứ an tâm. Mình nhất định sẽ tìm cho Thư một việc làm từ công ty của anh Nam.
Nhã Thư vịn nhẹ vào đôi vai mảnh mai của Hạ Phương:
- Mình chỉ còn biết tin tưởng và hy vọng vào Phương nưã thôi. Phương cố gắng giúp mình nha.
- Nhất định rồi.
Nhã Thư lấy ra một tờ giấy ghi lại địa chỉ, số điện thoại ở nhà và cả địa chỉ nơi quán bar mà cô chơi đàn Piano, Nhã Thư đưa cho Hạ Phương.
- Phương hãy cầm lấy. Đây là nhưñg gì mà Phương sẽ cần khi liên lạc với mình. Mình mong là Phương sẽ đến nhà chơi, và hãy đến thưởng thửc tiếng đàn của mình ở quan bar "Thảo Nguyên ", rồi Phương sẽ thấy mình chơi đàn Piano không đến nỗi tồi đâu.
- Nhã Thư định về à?
Nhìn ra ô cửa sổ, nắng đã gắt hơn. Nhã Thư biết ngay trời đã chuyển sang buổi trưa. Nhã Thư không thể nán lại được nữa.
- Mình phải về thôi, Hạ Phương. Mình chỉ xin phép mẹ đi một lát thôi, mà mình đã ở lại với Phương cả mấy tiếng đồng hồ, thế nào về nhà mẹ cuñg la cho mà coi.
- Ừ. Thôi, Thư về đi, kẻo bác ở nhà sẽ trông. Thứ cứ an tâm. Khi nào có tin vui, mình sẽ báo cho Thư. Thỉnh thoảng hãy đến chơi với mình Thư nhé. Tạm biệt.
Nhã Thư ra về, lòng mừng thầm với nhưñg gì mà Hạ Phương vưà hứa. Cô bước vào chiếc thang máy của khách sạn mà đầu óc cứ ngần ngơ. Chiếc thang đã dừng lại ở tầng trệt. Cô bước ra quá vội vàng, không biết do sơ ý hay quá vui mừng mà cô đã đụng phải một người đàn ông cao to, ăn mặc lịch sự. Gọi là đàn ông, nhưng thật ra anh chàng này cuñg không ngoài ba mươi. Cuộc va chạm khiến Nhã Thư té nhào. Chàng trai vội đỡ Nhã Thư đứng dậy.
Anh liền hỏi thăm:
- Cô có sao không?
Nhã Thư nhăn nhó:
- Anh đụng tôi còn không biết xin lỗi, ở đó mà hỏi cái gì chứ?
- Cô xét lại sự việc xem ai đã đụng ai?
- Thì anh đã đụng vào tôi. Tôi đã phải té xuống đó, anh không thấy sao?
- Tôi đang đứng chờ thang máy, bỗng dưng từ trong thang máy, cô chạy ra, máng vào người tôi rồi té xuống, làm rơi cả bó hoa tôi đang cầm trên tay.. Tôi không bắt đền cô về bó hoa là may mắn rồi. Ngược lại, cô còn bắt lỗi tôi.
Mọi người thấy Nhã Thư với chàng trai cứ giải thích, không ai chịu nhận lỗi về phía mình. Thấy thế, một số người thì kéo Nhã Thư ra ngoài khách sạn, một số người lại kéo chàng trai vào thang máy.
Ra ngoài khách sạn mà Nhã Thư vẫn còn tức:
- Con trai gì đâu mà cố chấp. Đụng người ta mà còn đứng đó cãi.
Nhìn Nhã Thư, mọi người khuyên can:
- Thôi, cô bỏ qua mọi chuyện và nên thong thả ra về đi.
Trên đường về nhà mà Nhã Thư vẫn còn ấm ức. Nhã Thư cứ lẩm bẩm trong bụng:
- Nếu không có mọi người thì mình sẽ cho gã đàn ông lúc này biết mặt. Đàn ông gi đâu ăn mặc bảnh bao mà chẳng lịch sự tí nào.
Sự bực bội đã khiến bao niềm vui của Nhã Thư tan biến.
Về đến nhà, Nhã Thư hầm hầm, vẻ vâñ còn giận dỗi. Cô đưa tay gõ cửa:
- Mẹ ơi! Mở cửa cho con.
Đức Huy đến nhà Nhã Thư đã lâu. Anh nghe tiếng gọi của Nhã Thư nên vội vã ra mở cửa.
- Em đi đâu từ sáng tới giờ? Anh chờ muốn chết luôn.
Nhã Thư không màng gì đến câu nói của Đức Huy. Cô cứ im lặng dắt xe vào nhà.
Đức Huy cảm nhận được điều gì đó, không vui đã xảy ra cho Nhã Thư.
- Hình như em không được vui, phải không? Ai đã làm gì em vậy?
Nhã Thư nổi cáu:
- Anh đừng hỏi em nữa, có được không?
Trước thái độ của Nhã Thư khiến Đức Huy cuñg bực mình.
- Em làm sao thế? Chẳng lẽ anh không thể biết nhưñg gì đang xảy ra với em sao?
Nghe Đức Huy và Nhã Thư có vẻ lớn tiếng, bà Ngọc Trâm từ sau nhà chạy lên.
- Hai đứa có gì mà ồn ào vậy?
Nhìn sang Nhã Thư, bà Ngọc Trâm gằn giọng:
- Con đi đâu từ sáng tới giờ? Con có biết là Đức Huy đã chờ con suốt mấy tiếng đồng hồ chưa?
Thở dài, Nhã Thư lý giải:
- Con đã lớn rồi, mẹ à. Con phải có nhưñg gì riêng tư của con chứ? Con không muốn mỗi lúc bước ra khỏi nhà là phải: Thưa mẹ, con đi đây. Thưa mẹ, con đi kia.
Cách nói chuyện của Nhã Thư đối với bà Ngọc Trâm đã làm cho Đức Huy khó chịu:
- Em nói chuyện với mẹ như thế sao?
Nhã Thư vẫn thản nhiên:
- Còn anh nữa. Em đã nghe lời anh đến kiếm tiền ở quán bar bằng tiếng đàn của mình. Em đã làm theo ý anh rồi, anh vẫn chưa vưà lòng à? Hay anh muốn em làm thêm điều gì nưã? Anh đã không giúp được em thì thôi, anh đừng vạch ra cho em con đường tương lai theo ý mình. Em sẽ không theo nổi đâu.
Nhã Thư từng quen sống trong lối sống tiểu thư, luôn có người cung phụng.Cô chưa bao giờ chuẩn bị tâm lý cho nhưñg bươn chải đời thường, nên bây giờ cô không biết mình phải làm gì và sống như thế nào. Quả thật, cô vô cùng lúng túng, bối rối khi bước ra đời. Hiểu được nhưñg gì bức xúc đó từ Nhã Thư, Đức Huy rất thông cảm.
- Anh hiểu em. Anh không giận em về nhưñg bực bội. Suốt mấy ngày qua, anh vưà đi làm vừa chạy tìm việc cho em. Chỉ tiếc là...
- Chỉ tiếc là anh chưa tìm được chứ gì?
- Thì em phải để anh từ từ. Anh cuñg cần có thời gian. Em lo một, anh con lo cho em mười kìa.
Thấy Đức Huy nói chí phải, bà Ngọc Trâm bảo:
- Tìm việc làm đâu phải là dễ. Thằng Huy nó nói đúng đó, cần phải cho anh Huy con có thời gian chứ. Con đừng quá nôn nóng sẽ khiến mọi chuyện trở nên rối bời. Tiền bạc không còn là vến đề quan trọng của em con mình nữa. Bởi mẹ đã kiếm được tiền chi tiêu hàng ngày rồi, cộng với số tiền con kiếm được hàng đêm...Nếu biết tiết kiệm một chút, không chừng mẹ con mình còn có dư chút đỉnh.
- Nhưng con không muốn cuộc sống của con diễn ra như thế. Con không muốn làm nhưñg gì mà con không thích.
Đức Huy đến ngồi cạnh Nhã Thư. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Nhã Thư, ân cần động viên:
- Em có biết sau cơn mưa là gì không? Sau cơn mưa trời lại sáng, cuñg như con người sống phải biết hy vọng, phải có niềm tin. Anh luôn bên em và anh tin một ngày mai tươi sáng trong đời em. Có thể em chưa thích nghi với cuộc sống hiện thờì của mình. Em cảm thấy mệt mỏi với nó, nhưng chính nhưñg khó khăn này sẽ giúp em vươt qua và đứng vưñg hơn.
Nhã Thư như thấm thía với nhưñg gì Đức Huy vưà nói. Cô nghẹn ngào sà vào lòng Đức Huy một cách tự nhiên như cần một sự che chở. Cô cất lên tiếng gọi buồn bã:
- Anh Huy!
Đức Huy đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Nhã Thư:
- Thật tội nghiệp cho em tôi.
- Em hiểu anh và thương mẹ rất nhiều. Nhưñg biến đổi trong đời em quá lớn, đôi lúc em không còn tỉnh táo để nhìn nhận sự việc. Cứ nghĩ về quá khứ và hiện tai là em không sớm có ý nghĩ là có lúc nhà mình cuñg sẽ nghèo, cứ vênh vang sống trong sự giàu có để bây giờ phải hụt hẳng thế này.
- Em đừng tự dằn vặt mình nữa.
- Sao em thấy đau đầu quá. Em phải đi nghỉ đây, tối còn phải đi đàn nữa. Có gì anh với em gặp sau nghen.
- Nếu em thấy mệt quá thì cứ ở nhà nghỉ, anh sẽ xin phép ông chủ. Anh với ông ấy là chỗ thân quen mà, không sao đâu.
- Không cần đâu anh. Em nghĩ là mình sẽ đi đàn nổi mà.
- Chiêu, gọi điện thoại cho anh nhé.
Đức Huy dìu Nhã Thư vào bên trong nhà nghỉ ngơi. Nhã Thư càng đau khổ bao nhiêu thì Đức Huy càng xót xa bấy nhiêu. Bởi bao giờ anh cuñg chỉ nghĩ và thương yêu Nhã Thư. Nhưng nỗi lòng của Đức Huy vẫn còn là điều thầm kín. Anh không thể mở lời cùng Nhã Thư khi mà cô bé núp theo anh trong cái bóng dáng là một đứa em gái. Đức Huy biết rất rõ điều đó, nhưng anh vẫn đeo đuổi theo Nhã Thư. Anh luôn hy vọng rồi một lúc nào đó, Nhã Thư sẽ thay đổi tình cảm mà nhìn nhận anh Huy một góc độ khác.
Đức Huy đang trầm ngâm trong dòng suy nghĩ, bỗng bà Ngọc Trâm cất giọng hỏi:
- Huy! Con đến đây ngôì với bác. Trông con có vẻ buồn vậy?
- Nhã Thư buồn thì làm sao con vui được chứ?
- Trong đám bạn bè của Nhã Thư, bác thấy con là người trung thành với nó nhất. Dù giàu sang hay nghèo khó, con vẫn không bỏ mặc nó. Bác rất biết ơn con, vì trong thời gian qua, con đã giúp bác động viên Nhã Thư vui sống.
- Có gì đâu là ơn nghĩa. Bác cứ xem con như người trong nhà là được rồi.
- Bác chị tội cho con Nhã Thư. Nhưñg biến động đã làm cho con nhỏ thay đổi quá nhiều từ tính tình cho đến lời nói. Từ lúc nó đi đàn cho quán bar tới giờ, nó đã hoàn toàn thay đổi tính nết. Lúc trước, có bao giờ con thấy nó cộc cằn với bác đâu. Vậy mà bây giờ nó ít nói, thường hay cáu gắt. Bác rất khổ tâm, bác không biết mình phải làm gì cho Nhã Thư?
Đức Huy vẻ suy tư đầy nghĩ ngợi:
- Bác không cần phải lo lắng nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ. Dần dần rồi Nhã Thư sẽ thích ứng với mọi thay đổi.Lúc ấy, Nhã Thư sẽ không còn thái độ cộc cằn với bác nữa.
- Bác chỉ còn tin tưởng vào con. Con hãy cố gắng gần gũi và an ủi Nhã Thư giùm bác.
- Bác cứ yên lòng. Con sẽ làm tất cả nhưñg gì con có thể. Nhìn thấy Nhã Thư buồn bã, lòng con thật xót xa.
Bà Ngọc Trâm như biết được nỗi lòng thầm kín của Đức Huy dành cho Nhã Thư. Bà đã nghi ngờ điều đó từ lâu, nhưng cho đến hôm nay, bà mới dám gặng hỏi:
- Nếu bác nhìn nhận không lầm thì hình như con đã yêu Nhã Thư rồi, phải không?
Đức Huy ngỡ ngàng trước câu hỏi của bà Ngọc Trâm. Anh tỏ ra lúng túng:
- Con..con..
- Bác chỉ đoán thế thôi. Nếu con yêu Nhã Thư thật sự thì bác lấy là vui mừng.
Câu nói ấy như mở lòng cho Đức Huy. Anh mừng thầm vì gần như được sự đồng ý của bà Ngọc Trâm. Anh cứ ngỡ khi biết chuyện, bà Ngọc Trâm sẽ cản trở, không ngờ mọi chuyện rất suôn sẻ. Anh chỉ còn ra sức chinh phục trái tim nàng "Nhã tiểu thư " thì tất cả sẽ như ý anh mong đợi. Có lẽ chẳng còn gì để nói, Đức Huy từ giã bà Ngọc Trâm ra về.
Căn nhà trở nên vắng vẻ, yên ắng chỉ còn lại bà Ngọc Trâm nơi phòng khách. Bà khen thầm:
- Thời buổi này tìm đâu ra thằng con trai tốt bụng như thằng Đức Huy chứ? Chỉ có con Nhã Thư nhìn không ra thôi.
Bà Ngọc Trâm chắp tay trước ngực nguyện cầu. Mong sao mọi chuyện xảy ra như theo ý bà mong muốn. Bà đủ biết rằng chuyện tình yêu không thể là sự sắp đặt, không thể muốn là được, nhưng bà tin vào duyên trời sẽ kết đôi cho Đức Huy và Nhã Thư. Lòng bà chỉ mong muốn Đức Huy sẽ là chàng rể trong tương lai.
Ánh nắng trưa càng gay gắt hơn như đang thiêu đốt sự nôn nóng trong lòng bà Ngọc Trâm.
Mai Vàng Nở Sớm Mai Vàng Nở Sớm - Thảo Nhi Mai Vàng Nở Sớm