Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ma Cà Rồng Ở Dallas
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3
T
ôi ráng lắm mới mở mắt ra được. Tôi thấy như mình đã ngủ trong ô tô, hoặc như đã chợp mắt trên một chiếc ghế lưng thẳng đứng; dứt khoát là tôi đã ngủ quên ở một nơi không được thích hợp và thoải mái gì. Tôi cảm thấy quay cuồng, toàn thân đau nhức. Pam đang ngồi trên sàn cách đó không xa, đôi mắt to tròn màu xanh nhìn tôi chằm chặp.
“Có hiệu quả rồi,” cô ta bình luận. “Bác sĩ Ludwig đã đúng.”
“Hay nhỉ.”
“Phải rồi, phải mất đi cô em trước khi tụi này kịp kiếm được chút cháo từ cô em thì tiếc quá,” cô ta đáp bằng giọng thực tế trắng trợn. “Có rất nhiều con người liên quan đến tụi này mà ả maenad đó có thể chọn lấy, mà mấy người đó thì dễ vứt bỏ hơn nhiều.”
“Cảm ơn những lời động viên nồng hậu đó nhé, Pam,” tôi lầm bầm. Tôi cảm thấy cơ thể mình đang bẩn thỉu cùng cực, cứ như thể vừa bị nhúng vào một vại mồ hôi rồi bị lăn lên đống cát bụi vậy. Cả hàm răng tôi cũng cảm thấy cáu ghét nữa.
“Không có gì,” cô ta đáp lại, thoáng như mỉm cười. Vậy là Pam cũng có khiếu hài hước đấy chứ, ma cà rồng đâu có nổi tiếng trong vụ chọc người ta cười đâu. Anh chẳng bao giờ thấy một tay tấu hài nào là ma cà rồng, vả lại ma cà rồng cũng dửng dưng với mấy câu chuyện cười của con người, ha-ha. (Trong khi vài câu chuyện cười của họ có thể làm anh gặp ác mộng cả tuần liền.)
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Pam đan ngón tay quanh đầu gối. “Tụi này làm theo chỉ dẫn của bác sĩ Ludwig. Bill, Eric, Chow và tôi luân phiên nhau, rồi khi cô gần như cạn kiệt máu thì tụi này bắt đầu truyền máu.”
Tôi suy nghĩ về chuyện này một lúc, cũng may là tôi đã bất tỉnh nhân sự trước khi trải qua công đoạn này. Bill luôn hút máu tôi khi hai đứa đang làm tình, nên tôi kết nối việc bị hút máu với đỉnh cao của hoạt động tình dục. Thế nên mới nói, phải “hiến” cho nhiều người đến thế này chắc sẽ làm tôi xấu hổ chết mất nếu lúc đó tôi tỉnh táo. “Chow là ai?” tôi hỏi.
“Xem cô có ngồi dậy được không đã,” Pam khuyên. “Chow là người pha chế rượu mới của quán. Hết sức quyến rũ.”
“Thế à?”
“Thì xăm mình,” Pam nói, trong một thoáng nghe giọng cô nàng gần như một con người chính hiệu. “Anh ta khá cao lớn so với một người gốc Á, và khắp người anh ta là một loạt hình xăm… tuyệt vời.”
Tôi cố ra vẻ đang quan tâm. Tôi chống tay ngồi dậy, cảm thấy có chút gì mỏng manh làm tôi phải hết sức cẩn trọng. Như thể khắp lưng tôi là những vết thương vừa mới khép miệng và chúng sẽ lại bục ra nếu tôi không cẩn thận. Và, Pam bảo tôi, mọi chuyện hoàn toàn đúng như tôi nghĩ.
Mà tôi cũng đang không mặc áo. Chẳng mặc gì khác cả. Từ hông trở lên. Bên dưới, chiếc quần jean vẫn còn nguyên, dù trông bẩn thỉu khủng khiếp.
“Áo của cô te tua quá nên chúng tôi phải xé bỏ luôn,” Pam bảo, trắng trợn mỉm cười. “Tụi này thay phiên ôm cô vào lòng. Thân hình cô đáng ngưỡng mộ thật đấy. Bill như phát khùng lên.”
“Đi chết hết đi” là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra để đáp lại.
“À, về chuyện này ấy à, ai mà biết được chứ?” Pam nhún vai. “Tôi chủ ý muốn khen cô thôi mà. Cô phải là người khiêm tốn lắm đây.” Cô ta đứng dậy mở cửa tủ quần áo. Có rất nhiều sơ mi treo trong đó; một tủ áo dự phòng của Eric, tôi đoán vậy. Pam lôi một chiếc khỏi móc và quẳng cho tôi. Tôi rướn người lên bắt lấy và phải thú thật là cử động ấy đã dễ dàng hơn nhiều.
“Pam à, ở đây có phòng tắm không?” Tôi ghét phải mặc chiếc sơ mi trắng sạch sẽ tinh tươm này vào cơ thể cáu bẩn của mình.
“Có chứ, trong phòng kho ấy. Cạnh phòng vệ sinh của nhân viên.”
Căn phòng tắm này đơn giản tối thiểu, nhưng vẫn có vòi sen, xà phòng cùng với khăn tắm. Bước ra khỏi phòng tắm là vào ngay phòng kho, với ma cà rồng thì chắc cũng chẳng sao, vì họ không e lệ gì cho lắm. Khi Pam đồng ý canh cửa cho tôi, tôi nhờ cô ta giúp cởi hộ chiếc quần bò, lột cả giày và tất nữa. Cô ta tham gia vào quá trình này một cách thích thú hơi quá thì phải.
Đó là lần tắm vòi sen tuyệt nhất tôi từng có trong đời.
Tôi phải nhúc nhích chậm rãi và cẩn thận. Tôi thấy người mình run rẩy như thể qua một trận ốm thập tử nhất sinh, như kiểu bị viêm phổi hay cúm siêu vi. Mà tôi nghĩ mình vừa mới ốm dậy thật. Pam hé cửa ra vừa đủ để chuyền cho tôi đồ lót, trông cũng ngồ ngộ vui vui, ít ra là cho đến khi tôi lau khô người và bắt đầu vật vã mặc vào. Chiếc quần lót nhỏ tí toàn là ren rua dây nhợ đến nỗi chẳng đáng được gọi là quần lót. Nhưng ít nhất thì nó cũng có màu trắng. Tôi biết là mình đã khỏe hơn rồi khi nhận ra mình đang thầm ước được nhìn xem mình trong gương trông thế nào. Chiếc quần lót và áo sơ mi trắng là hai thứ phục trang duy nhất tôi dám mặc vào người. Tôi bước chân trần ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Pam đã cuộn hết chiếc quần jean và mọi thứ khác của tôi cho vào túi nylon để tôi mang về giặt. Nước da rám nắng của tôi trông nâu sạm tương phản trên nền chiếc áo sơ mi trắng như tuyết này. Tôi bước chầm chậm về văn phòng của Eric, lục lọi trong giỏ xách tìm lược chải tóc. Khi tôi bắt đầu thử gỡ đám tóc rối bù xù, thì Bill bước vào đỡ lấy chiếc lược trên tay tôi.
“Cưng để anh làm giúp cho,” anh dịu dàng nói. “Em thế nào rồi? Vén áo lên để anh xem lưng em nào.” Tôi làm theo, bồn chồn mong rằng trong văn phòng này không có camera - mặc dù theo cách Pam hành xử, thì có lẽ tôi cứ thoải mái cho rồi.
“Trông thế nào?” tôi hỏi với qua vai.
Bill đáp ngắn gọn, “Sẽ có sẹo đấy.”
“Em cũng đoán thế.” Nhưng sau lưng còn đỡ hơn đằng trước. Và bị mang sẹo thì còn đỡ hơn là bị mất mạng.
Tôi tròng áo vào lại, và Bill bắt đầu gỡ tóc cho tôi, anh rất thích việc này. Chẳng mấy chốc tôi đã mệt lả và ngồi xuống ghế của Eric trong khi Bill đứng phía sau tôi.
“Sao mụ maenad lại chọn em mà tấn công nhỉ?”
“Chắc có lẽ mụ ta đang chờ một ma cà rồng đầu tiên đi ngang qua. Việc anh có em theo cùng - hại em thì dễ hơn rất nhiều - lại là điểm thưởng cho mụ.”
“Mụ ta có gây ra vụ cãi nhau giữa hai đứa mình không anh?”
“Không, anh nghĩ chỉ là tình cờ thôi. Anh vẫn không hiểu sao em lại giận đến thế.”
“Em mệt quá không giải thích nổi đâu, Bill à. Mình sẽ nói chuyện này ngày mai, nhé?”
Eric bước vào phòng cùng với một ma cà rồng khác mà tôi biết hẳn phải là Chow. Ngay lập tức tôi có thể hiểu tại sao Chow có thể thu hút thêm nhiều khách đến quán. Anh ta là ma cà rồng gốc Á đầu tiên mà tôi từng thấy, và cực kỳ đẹp trai. Khắp người anh ta được phủ kín - ít nhất là những chỗ tôi có thể nhìn được - bằng những hình xăm rối rắm mà tôi từng nghe là rất được các thành viên băng đảng Yazuka ưa chuộng. Khi còn sống Chow có là mafia hay không thì tôi không biết, nhưng bây giờ thì anh ta chắc chắn khá nham hiểm. Ngay sau đó Pam lách qua cánh cửa, thông báo, “Cửa nẻo khóa hết rồi. Bác sĩ Ludwig cũng về rồi.”
Vậy là Fangtasia đã đóng cửa đêm rồi. Thế thì bây giờ phải là hai giờ sáng. Bill tiếp tục chải tóc cho tôi, còn tôi ngồi trên ghế, hai tay đặt trên đùi, tuyệt đối ý thức được tình trạng thiếu vải của mình. Mặc dù, nghĩ kỹ lại, Eric quá cao nên chiếc sơ mi của anh ta cũng phủ quá mông tôi như mấy bộ đồ ngắn cũn của tôi vậy. Tôi nghĩ chắc là do chiếc quần lót kiểu Pháp mặc bên dưới đã làm tôi lúng túng. Còn nữa, không có áo ngực. Vì Chúa Trời khá hào phóng ban cho tôi một khuôn ngực vun đầy, nên nếu tôi mà bỏ áo ngực ra thì ai cũng phát hiện thấy hết.
Nhưng dù cho quần áo đang phô bày thân thể tôi lộ liễu hơn mức tôi muốn, dù cho mấy người này lúc trước đã nhìn thấy rõ ngực tôi hơn bây giờ, thì tôi vẫn phải giữ tư cách mình.
“Cảm ơn mọi người đã cứu mạng tôi,” tôi cất lời. Tôi cố ra vẻ nồng nhiệt mà không xong, nhưng tôi hy vọng họ có thể thấy tôi thật lòng.
“Đó là vinh hạnh thực sự của tôi,” Chow nói, giọng điệu dâm dật không lẫn vào đâu được. Giọng hắn ta mang âm sắc nước ngoài, nhưng tôi không có đủ kinh nghiệm về những nét khác biệt đặc trưng của nhiều dòng dõi người châu Á để mà có thể phân biệt được hắn thực xuất thân từ quốc gia nào. Tôi chắc chắn rằng “Chow” cũng không phải tên đầy đủ của hắn, mà là cái tên tất cả ma cà rồng khác đều dùng để gọi hắn. “Mọi thứ sẽ thật hoàn hảo, nếu không có nọc độc đó.”
Tôi có thể cảm nhận được Bill cứng người lại sau lưng mình. Anh đặt hai tay lên vai tôi, tôi bèn với tay nắm lấy tay anh.
Eric nói, “Tiêu hóa đống độc chất đó cũng đáng mà.” Hắn ta đưa ngón tay mình lên môi, cứ như thể khen ngợi vị máu của tôi vậy. Gớm.
Pam mỉm cười. “Rất sẵn lòng mà Sookie.”
Ôi, hay ho thật nhỉ. “Cả anh nữa, Bill,” tôi nói, ngả đầu ra đằng sau tựa vào anh.
“Đây là đặc quyền của anh mà,” anh đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Hai người cãi nhau trước khi Sookie gặp mụ maenad đó à?” Eric hỏi. “Phải đấy là chuyện tôi nghe Sookie nói không nào?”
“Đó là chuyện riêng của tụi này,” tôi đốp lại, và ba ma cà rồng kia mỉm cười với nhau. Tôi chẳng thích thế chút nào. “Nhân tiện đây, rốt cuộc là tại sao anh muốn bọn tôi hôm nay đến đây chứ?” tôi hỏi, cố gắng lảng đi khỏi đề tài về Bill và tôi.
“Cô còn nhớ lời hứa với tôi chứ, Sookie? Rằng cô sẽ dùng khả năng tâm trí của mình để giúp tôi, miễn là tôi để những con người có liên quan được sống sót?”
“Tất nhiên là tôi nhớ rồi.” Tôi chẳng phải loại người không giữ lời hứa, đặc biệt là lời hứa với ma cà rồng.
“Từ khi Bill được chỉ định vào vị trí điều tra viên Khu vực Số Năm, chúng ta chẳng có nhiều chuyện bí ẩn gì lắm. Nhưng Khu vực Số Sáu, ở Texas, lại cần đến khả năng đặc biệt của cô. Nên chúng tôi đã cho mượn cô.”
Tôi nhận ra rằng mình vừa bị cho thuê, như một cái máy cưa hay một xe xúc cát vậy. Tôi băn khoăn không biết những ma cà rồng ở Dallas có phải đặt cọc bảo hiểm gì không nữa.
“Tôi sẽ không đi đâu cả nếu không có Bill.” Tôi nhìn thẳng vào mắt Eric. Những ngón tay của Bill bấm nhẹ trên vai tôi, và tôi biết mình đã nói lên điều đúng đắn.
“Bill sẽ ở đó. Bọn này thương lượng mãi mới được đấy,” Eric bảo, cười toét miệng. Hiệu quả của nụ cười đó làm tôi chưng hửng, bởi hắn ta như đang vui sướng với chuyện gì đó, nên hai nanh của hắn thò cả ra. “Bọn tôi sợ họ sẽ giữ lấy cô, hoặc giết cô mất, nên ngay từ đầu một phần của thỏa thuận là phải có người đi kèm. Mà ngoài Bill ra thì còn ai phù hợp hơn chứ? Nếu có chuyện gì xảy ra ngăn Bill không thể bảo vệ được cô, chúng tôi sẽ cử ngay một tay vệ sĩ khác đến đó. Và những ma cà rồng ở Dallas đã đồng ý cung cấp xe và tài xế, nơi ăn chốn ở, và tất nhiên, một khoản lệ phí kếch xù. Bill cũng sẽ có phần trăm trong đó.”
Từ khi nào tôi thành tay sai vậy nhỉ? “Cô nên giải quyết sắp xếp chuyện tiền nong với Bill đi,” Eric nói ngọt xớt. “Tôi chắc chắn rằng ít nhất cậu ấy sẽ bù lại cho khoảng thời gian cô đi xa không làm việc ở quán bar đó.”
Chuyên mục trên báo của Ann Landers đã bao giờ tính chuyện đặt tít “Khi người yêu trở thành quản lý của bạn” chưa nhỉ?
“Tại sao lại là maenad chứ?” tôi hỏi, làm cả đám giật bắn mình. “Naiad là loài tiên sống dưới nước, còn dryad là tiên các loài cây, phải không? Vậy sao lại là maenad, ngay giữa rừng thế kia? Chẳng phải maenad chỉ là mấy mụ đàn bà say mê điên đảo thần rượu Bacchus hay sao?”
“Sookie à, cô sâu sắc đến không ngờ đấy,” Eric đáp, sau một lúc lặng im nghiền ngẫm. Tôi không nói cho hắn biết tôi học được điều này nhờ đọc truyện thần thoại. Cứ để Eric nghĩ tôi đọc văn học Hy Lạp cổ đại bằng tiếng Hy Lạp nguyên thủy đi. Chẳng chết ai.
Chow bảo, “Vị thần đã hoàn toàn nhập vào một vài phụ nữ đến nỗi biến họ thành bất tử, hoặc gần như thế. Dĩ nhiên Bacchus là thần nho, chính vì vậy nên các quán bar đặc biệt hấp dẫn maenad. Thực chất, hấp dẫn đến nỗi chúng không thích những giống loài của bóng đêm khác dính dáng đến. Maenad luôn coi bạo lực xuất phát từ việc uống ẩm là toàn quyền của chúng; đấy là thứ nuôi sống chúng, vì ngày nay đâu còn ai tôn thờ cúng tế thần rượu của bọn chúng nữa. Thêm nữa là maenad bị thu hút bởi lòng kiêu hãnh.”
Nghe quen quen đấy. Chẳng phải cả Bill và tôi tối nay đều quá kiêu hãnh hay sao?
“Chúng tôi chỉ nghe đồn là trong khu vực này có một con,” Eric nói. “Cho đến lúc Bill mang cô vào đây.”
“Vậy ả cảnh báo anh cái gì? Ả muốn gì chứ?”
“Đồ cống nạp,” Pam nói. “Tụi này nghĩ vậy.”
“Cống nạp gì chứ?”
Pam nhún vai. Có vẻ như đó là câu trả lời duy nhất tôi có thể nhận được.
“Nếu không thì sao?” tôi hỏi. Lại thêm vài cái nhìn chằm chặp. Tôi thở phì ra cáu tiết. “Vậy ả sẽ làm gì nếu mọi người không chịu cống nạp?”
“Sẽ nổi trận lôi đình,” Bill nghe có vẻ lo lắng.
“Trút vào quán bar à? Vào quán Merlotte à?” Mặc dù khu vực này có khá nhiều quán bar.
Đám ma cà rồng đưa mắt nhìn nhau.
“Hoặc vào một trong mấy quán của chúng tôi,” Chow đáp. “Chuyện đó đã từng xảy ra rồi. Cuộc thảm sát vào lễ hội Ma năm 1876, ở St. Petersburg.”
Tất cả nghiêm trang gục gặc. “Tôi đã ở đó,” Eric nói. “Phải cần đến cả hai mươi ma cà rồng bọn tôi mới xử lý nổi. Và chúng tôi phải đóng cọc thiêu sống Gregory, cả đám cùng ra tay mới làm được. Đảm bảo là từ sau đấy, ả maenad Phryne luôn nhận được đồ cống nạp.”
Để khiến cho ma cà rồng phải đóng cọc thiêu chết đồng loại của mình, thì lý do phải khá là nghiêm trọng. Eric đã từng đóng cọc giết chết một ma cà rồng ăn trộm tiền của hắn, và Bill bảo với tôi rằng sau đó Eric đã phải đóng một khoản tiền phạt rất nặng. Đóng cho ai thì Bill không nói, và tôi cũng không hỏi. Có một vài điều mà nếu không biết thì tôi vẫn có thể sống tốt.
“Vậy lần này anh sẽ cống nạp cho maenad này chứ?”
Bọn họ đang trao đổi ý nghĩ với nhau về việc này, tôi có thể nhận thấy thế. “Ừ,” Eric đáp. “Tốt hơn là nên thế.”
“Tôi nghĩ giết được maenad khó lắm hay sao,” Bill nói, nghe như một lời thắc mắc.
Eric rùng mình, “Ừ, khó lắm,” hắn ta đáp. “Khó lắm.”
Trong suốt chuyến đi trở về Bon Temps, Bill và tôi chẳng nói với nhau lời nào. Tôi có rất nhiều câu hỏi tối đó, nhưng tôi mệt rũ cả người rồi.
“Sam nên biết về chuyện này,” tôi bảo, khi xe dừng bánh trước cửa nhà tôi.
Bill vòng qua mở cửa xe cho tôi. “Tại sao chứ Sookie?” Anh đỡ tay kéo tôi ra khỏi xe, biết rằng tôi chẳng thể nào bước nổi được.
“Bởi vì…” Đoạn tôi ngưng bặt. Bill biết Sam là người siêu nhiên, nhưng tôi không muốn nhắc cho anh nhớ. Sam là chủ một quán bar, và khi ả maenad ra tay thì chúng tôi ở gần Bon Temps hơn là Shreveport.
“Anh ta là chủ một quán bar, nhưng anh ta rồi sẽ ổn thôi,” Bill nói nghe rất hợp lẽ. “Ngoài ra, ả maenad nói rằng lời nhắn là dành cho Eric mà.”
Đúng là thế thật.
“Anh thấy em nghĩ quá nhiều cho Sam đấy,” Bill nói, và tôi há hốc nhìn anh.
“Anh ghen à?” Bill có vẻ rất đề phòng khi những ma cà rồng khác ngưỡng mộ tôi, nhưng tôi chỉ cho đó là với kẻ cùng giới thôi. Tôi không biết nên cảm thấy sao về sự phát triển mới mẻ này. Trước giờ tôi chưa từng làm cho ai ghen vì quan tâm đến người khác cả.
Bill không trả lời, vẻ vùng vằng giận dỗi.
“Hừmm,” tôi trầm ngâm nói. “Thì ra là thế.” Tôi cười thầm khi Bill giúp tôi leo lên những bậc thang để vào ngôi nhà cũ kỹ, rồi đến phòng tôi; căn phòng nơi bà tôi đã ngủ hàng bao nhiêu năm. Giờ đây những bức tường được sơn màu vàng tai tái, còn đồ gỗ trong phòng thì được sơn trắng, rèm cửa sổ cũng màu trắng rải rác những họa tiết hoa sặc sỡ. Giường được phủ ga hợp tông.
Tôi vào phòng tắm một lúc để đánh răng và vệ sinh rồi bước ra, trên người vẫn mặc áo sơ mi của Eric.
“Cởi ra đi,” Bill nói.
“Bill à, thường thì em không từ chối anh đâu, nhưng tối nay thì… ”
“Anh ghét thấy em mặc áo của hắn.”
Thì ra là thế. Tôi có thể làm quen với trò này. Mặt khác, nếu anh ấy mà diễn trò này thái quá thì phiền lắm đây.
“Ồ được rồi,” tôi nói, thở dài một tiếng khá to để anh ấy có thể nghe thấy được từ cách đó hàng chục thước. “Chắc hẳn em phải cởi ra thôi.” Tôi cởi từng chiếc cúc một cách chậm rãi, biết rằng ánh mắt của Bill đang quan sát hai tay tôi cởi mấy chiếc cúc, càng lúc càng kéo chiếc áo hở ra thêm từng chút một. Rốt cuộc, tôi cởi hẳn áo ra và đứng đó trong chiếc quần lót màu trắng của Pam.
“Ôi,” Bill thở hắt ra, và chừng đó thôi là đã quá đủ cho tôi rồi. Mặc xác lũ maenad, chỉ nhìn thấy vẻ mặt của Bill thôi đã làm tôi cảm thấy mình như một nữ thần.
Có lẽ lần tới khi được nghỉ tôi sẽ ghé qua tiệm đồ lót Foxy Femme trên đường Ruston mới được. Mà cửa hàng quần áo Bill sở hữu đó liệu có bán cả đồ lót luôn chăng?
Giải thích cho Sam hiểu rằng tôi cần phải đến Dallas thật không dễ dàng chút nào. Sam đã đối xử với tôi cực kỳ tốt khi bà tôi mất, và tôi coi anh như một người bạn tuyệt vời, một ông chủ tốt, và (thỉnh thoảng thôi) một bạn tình trong mơ. Tôi chỉ bảo Sam rằng tôi muốn đi nghỉ ngơi một chút; có Chúa chứng giám, tôi chưa bao giờ xin nghỉ như thế này. Nhưng anh ấy cũng mang máng hình dung ra vụ này là thế nào rồi. Sam chẳng thích. Đôi mắt xanh biếc của anh trông có vẻ nóng giận và gương mặt anh lạnh lùng, ngay cả mái tóc vàng đo đỏ của anh cũng có vẻ như xèo xèo lên tức giận. Mặc dù trên thực tế anh gần như phải bụm miệng lại để khỏi phải trả lời không, rõ ràng Sam nghĩ rằng Bill không nên đồng ý cho tôi đi. Nhưng Sam không hiểu hết mọi khía cạnh về thỏa thuận giữa tôi và ma cà rồng, cũng như chỉ có Bill, trong tất cả các ma cà rồng mà tôi biết, nhận ra Sam là một người biến hình. Và tôi không muốn nhắc điều đó cho Bill nhớ. Tôi không muốn Bill nghĩ nhiều đến Sam như lúc trước. Bill có thể coi Sam là kẻ thù, và dứt khoát là tôi không muốn Bill làm thế. Bill mà là kẻ thù thì ghê gớm lắm đấy.
Tôi rất giỏi giữ bí mật và giữ cho mặt mình bơ bơ, sau rất nhiều năm phải đọc lấy những thứ mà mình không hề muốn từ tâm trí người khác. Nhưng cũng phải thú nhận rằng việc lập ngăn phân cách Bill và Sam làm hao tốn tâm lực thật.
Sam ngả người tựa vào ghế sau khi đồng ý cho tôi nghỉ phép, thân hình cơ bắp rắn chắc của anh được giấu dưới lớp áo phông Bar Mariotte màu xanh bạc. Quần jean của anh đã cũ nhưng sạch, đôi ủng của anh có đế dày cộp và cũ rích. Tôi đang ngồi trên mép ghế dành cho khách trước bàn giấy của Sam, cánh cửa văn phòng đóng lại sau lưng. Tôi biết sẽ chẳng có ai lại đứng ở ngoài nghe lén; dù sao thì, quán vẫn ồn ào như mọi khi, với chiếc máy hát đang rền lên tiếng nhạc miền quê và tiếng la ó của mấy người đã uống được vài ly. Tuy thế, khi phải nói mấy thứ như chuyện về maenad, bạn vẫn muốn hạ thấp giọng xuống, thế là tôi rướn người qua bàn.
Sam cũng tự động bắt chước theo tư thế đó của tôi, và tôi đặt tay lên cánh tay anh, thì thầm, “Sam à, có một ả maenad đang lang thang bên đường Shreveport.” Gương mặt của Sam thộn ra vài giây trước khi anh phá lên cười khùng khục.
Sam không thể thôi cười vật vã trong ít nhất là ba phút sau đó, trong khi tôi khá cáu. Anh cứ nói đi nói lại, “Xin lỗi nhé,” rồi lại sằng sặc cười tiếp. Bạn biết chuyện này có thể bực bội như thế nào rồi khi chính bạn lại là người khởi đầu chứ gì? Anh đi vòng qua bàn, vẫn cố dập tắt tràng cười khùng khục của mình. Tôi đứng dậy vì anh đang đứng đó, nhưng tôi giận bốc cả khói. Anh chộp lấy vai tôi. “Anh xin lỗi nhé Sookie,” anh ấy lặp lại. “Anh chưa bao giờ gặp một ả maenad, nhưng nghe nói chúng rất xấu xa. Mà sao chuyện này lại làm em quan tâm thế? Chuyện về maenad ấy.”
“Bởi vì ả đang chẳng vui vẻ gì, mà nếu anh nhìn thấy mấy vết sẹo trên lưng em thì anh sẽ biết ngay ấy mà,” tôi đốp lại, và lúc đó vẻ mặt anh thay đổi ngay, thiệt tình.
“Em bị thương ư? Chuyện này xảy ra như thế nào?”
Và tôi kể cho anh ấy nghe, cố lược vài tình tiết bi kịch, giảm bớt mức độ nghiêm trọng của quá trình chữa trị vết thương được những ma cà rồng ở Shreveport áp dụng. Anh vẫn muốn xem mấy vết sẹo. Tôi quay người lại, để anh vén áo tôi lên, không cao quá chân áo ngực. Anh không thốt lên một lời nào, nhưng tôi cảm nhận lưng mình được chạm khẽ, tôi nhận ra ngay anh đã hôn lên làn da tôi. Tôi rùng mình. Anh kéo áo tôi xuống phủ lên vết sẹo, và xoay tôi lại.
“Anh rất tiếc,” anh nói bằng giọng chân thành thật sự. Bây giờ thì anh chẳng cười được nữa, cả một thoáng cười cũng không. Anh ấy đang đứng thật gần tôi. Tôi có thể cảm nhận được hơi nóng phả ra từ da anh, cảm nhận được luồng điện tanh tách nổ qua những cọng lông mảnh mịn trên hai cánh tay anh.
Tôi hít một hơi sâu. “Em lo rằng ả sẽ chuyển hướng chú ý sang anh,” tôi giải thích. “Maenad muốn đồ cống nạp gì hả Sam?”
“Mẹ anh thường kể cho bố anh là chúng rất thích người đàn ông kiêu hãnh,” anh bảo, và trong thoáng chốc tôi tưởng anh vẫn đang trêu tôi. Nhưng khi nhìn mặt anh, tôi nhận ra anh không có ý chọc ghẹo gì. “Maenad chẳng yêu thích gì hơn là xé xác một người đàn ông kiêu hãnh thành từng mảnh vụn. Theo nghĩa đen đấy nhé.”
“Kinh quá,” tôi nói. “Còn gì khác thỏa mãn được chúng nữa không?”
“Thú dữ. Gấu, hổ, và vân vân.”
“Khó mà tìm được hổ ở Louisiana này. Có lẽ anh có thể tìm được một con gấu, mà làm sao đưa được gấu vào địa phận của maenad chứ?” Tôi nghĩ tới nghĩ lui một lúc, nhưng vẫn không tìm ra câu trả lời. “Em nghĩ ả muốn con gấu còn sống chứ nhỉ,” tôi ướm hỏi.
Sam gật đầu, đoạn vươn người tới trước mà hôn tôi, nãy giờ anh có vẻ chỉ ngắm nhìn tôi thay vì suy nghĩ vấn đề.
Đáng lẽ tôi phải lường trước chuyện này mới phải.
Anh ấm áp hơn hẳn so với Bill, người mà thân nhiệt chẳng bao giờ đạt được đến mức âm. Có lẽ chỉ âm ấm thôi. Môi của Sam thực nóng hổi, và lưỡi của anh cũng vậy. Nụ hôn sâu, mãnh liệt và bất ngờ, giống như bạn cảm thấy háo hức khi ai đó tặng bạn một món quà mà chính bạn còn không biết mình muốn có. Hai tay anh vòng quanh người tôi, tay tôi ôm lấy anh, chúng tôi đắm đuối bạo liệt, cho đến khi tôi bừng tỉnh.
Tôi hơi lùi ra một chút, và anh cũng chầm chậm ngẩng đầu lên trên đầu tôi.
“Em thật sự cần phải ra khỏi thị trấn này một thời gian,” tôi nói.
“Anh xin lỗi, Sookie, nhưng anh đã chờ đợi được làm điều này bao năm nay rồi.”
Có nhiều cách để đáp lại câu nói này, nhưng tôi quyết tâm dứt khoát nói ra lời hợp đạo lý. “Sam à, anh biết là em đang…”
“Phải lòng Bill,” anh kết thúc câu nói hộ tôi.
Tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn là mình có phải lòng Bill không nữa, nhưng tôi yêu anh ấy, và nguyện gắn bó cuộc sống của mình với anh ấy. Thế nên để đơn giản hóa vấn đề, tôi gật đầu đồng ý.
Tôi không thể đọc rõ được tâm trí của Sam, bởi anh ấy là một thể siêu nhiên. Nhưng tôi sẽ là một con đần, một kẻ ngoại cảm vô dụng, nếu không nhận được những luồng sóng bực bội và thèm muốn đang cuồn cuộn trong anh.
“Điều mấu chốt em muốn nói ở đây là,” một chốc sau tôi nói, trong lúc này chúng tôi đã rời nhau và bước tách ra xa, “nếu ả maenad này quan tâm đặc biệt đến những quán bar, thì quán bar ấy phải có chủ là người có số má, như quán của Eric ở Shreveport chẳng hạn. Thành thử tốt hơn là anh nên cẩn thận.”
Sam có vẻ rúng động vì tôi đang cảnh báo anh, có vẻ bởi thế anh vẫn còn nuôi chút hy vọng. “Cảm ơn vì đã nhắc nhở anh nhé Sookie. Lần biến hình tới, anh sẽ cẩn thận khi đi vào rừng.”
Tôi thậm chí còn không nghĩ tới việc Sam sẽ đụng độ với maenad trong những cuộc phiêu lưu biến hình của anh, và khi tưởng tượng ra cảnh đó trong đầu, tôi bất thần ngồi sụp xuống.
“Ôi không,” tôi kêu lên dứt khoát. “Đừng biến đổi gì đấy nhé.”
“Bốn ngày nữa trăng tròn rồi,” Sam nói sau khi liếc nhìn cuốn lịch. “Anh buộc phải làm thế. Anh đã thu xếp để Terry tối đó làm thay rồi.”
“Anh nói sao với ông ta?”
“Anh bảo ông ta là anh đi hẹn hò. Ông ta cũng chẳng thèm nhìn vào lịch để mà phát hiện ra mỗi lần anh nhờ làm hộ đều là ngay lúc trăng tròn.”
“Đấy là một chuyện. Phía cảnh sát có thông tin gì thêm về Lafayette chưa?”
“Vẫn chưa.” Sam lắc đầu. “À mà anh mới mướn một người bạn của Lafayette, anh Khan đấy.”
“Như là trong tên Sher Khan ấy à?”
“Như là trong tên Chaka Khan.”
“OK, nhưng anh ta biết nấu nướng không đấy?”
“Anh ta vừa bị đuổi việc khỏi quán Shrimp Boat.”
“Lý do gì?”
“Vì tính khí nghệ sĩ thất thường, anh hiểu là thế.” Giọng Sam khô khốc.
“Ở đây mình cũng chẳng cần tính nghệ sĩ lắm đâu,” tôi nhận xét, tay đã đặt lên nắm cửa. Tôi mừng là Sam và mình đã nói chuyện, để làm dịu đi sự căng thẳng của cả hai và cả sự cố chưa từng xảy ra trước đây. Chúng tôi chưa bao giờ ôm nhau ở nơi làm việc. Thực ra thì, chúng tôi cũng từng một lần hôn nhau, khi Sam đưa tôi về nhà sau buổi hẹn hò duy nhất mấy tháng trước đây. Sam là sếp của tôi, và bập vào sếp luôn là một ý tưởng không hay. Bập vào sếp trong khi bạn trai là ma cà rồng lại là một ý tưởng không hay khác, có thể còn là một ý tưởng chết người. Sam cần phải tìm được người phụ nữ cho mình. Nhanh nhanh vào.
Khi tôi lo lắng, tôi mỉm cười. Tôi cười rạng rỡ khi kêu lên, “Quay lại làm việc đây,” rồi nhanh chân bước khỏi phòng, đóng sập cửa lại sau lưng mình. Cảm xúc trong tôi cứ rối tung cả lên về những gì đã xảy ra trong văn phòng của Sam, nhưng tôi gạt bỏ chúng qua một bên, và lại chuẩn bị chen chân đi phục vụ.
Tối đó đám người trong quán Merlotte chẳng có gì bất thường. Hoyt Fortenberry bạn của anh tôi đang ngồi nhâm nhi với mấy tay chiến hữu. Kevin Prior, người mà tôi quen nhìn thấy trong bộ cảnh phục hơn, đang ngồi cùng Hoyt, nhưng Kevin không có được một buổi tối vui vẻ. Anh ta trông như thà ngồi trong xe tuần tra cùng với đồng nghiệp Kenya của mình còn hơn. Anh trai tôi, Jason, bước vào quán cùng cô nàng cặp kè đang ngày càng trở nên quen mặt hơn, Liz Barrett. Liz luôn tỏ ra vui mừng mỗi khi gặp tôi, nhưng chưa bao giờ cô nàng cố lấy lòng tôi cả, vậy nên cô nàng kiếm được nhiều điểm hơn với tôi. Bà tôi chắc hẳn sẽ vui lắm nếu biết Jason đang hẹn hò với Liz thường xuyên đến thế. Jason đã chơi bời suốt mấy năm nay rồi, cho đến khi cả sự chơi bời cũng phát ngấy Jason. Dù sao thì, lượng phụ nữ ở Bon Temps và quanh khu vực đấy là có giới hạn, và Jason đã quậy nát hết số phụ nữ ấy rồi. Anh ấy cần tìm hàng mới.
Thêm vào đó, Liz dường như sẵn sàng lờ đi quá khứ có dính líu đến pháp luật của Jason.
“Ê em gái!” anh cất tiếng chào. “Cho anh và Liz mỗi người một ly whisky pha 7-Up nhé?”
“OK,” tôi mỉm cười đáp. Đợt sóng lạc qua khiến tôi hăng hái, nên tôi đã lắng nghe tâm trí của Liz một lúc; cô ấy đang hy vọng Jason sẽ sớm cầu hôn. Càng sớm càng tốt, cô ấy nghĩ, bởi cô ấy khá chắc mình đã có mang rồi.
Thật hay là tôi đã có bao nhiêu năm che giấu những gì mình đang nghĩ. Tôi mang cho mỗi người một ly, cẩn thận che chắn tâm trí khỏi những suy nghĩ lạc dòng khác mà mình có thể bắt được, và cố nghĩ xem mình nên làm gì. Đó là một trong những việc khó khăn nhất khi làm người có khả năng ngoại cảm; những điều mà người khác đang nghĩ đến, chứ không phải đang nói ra, là những điều mà người ngoài (như tôi) thực sự không muốn biết. Hoặc không nên biết. Tôi đã nghe đủ mọi thể loại bí mật rồi, và tin tôi đi, chẳng có lấy một bí mật nào trong số ấy có lợi cho tôi cả.
Nếu Liz quả thực đã có mang, thì cô ấy không nên uống rượu, dù cha đứa bé có là ai đi nữa.
Tôi thận trọng quan sát cô ấy, và cô chỉ nhấp một ngụm bé xíu. Cố vòng tay quanh ly để phần nào đó che cho mọi người không phải nhìn thấy. Cô và Jason tán gẫu vài phút, rồi Hoyt kêu anh ấy, Jason xoay người trên chiếc ghế quầy bar để đối mặt với anh bạn thời trung học. Liz nhìn chăm chăm xuống ly rượu, như thể cô rất muốn uống một hơi cạn ly. Tôi đưa cho cô ấy một ly tuyền 7-UP và vơ ly cocktail đi.
Đôi mắt nâu tròn to của Liz ngỡ ngàng nhìn tôi. “Thứ này không dành cho chị đâu,” tôi nói khẽ. Nước da nâu ô liu của Liz bỗng chốc trắng nhợt. “Chị có giác quan tốt lắm,” tôi bảo. Tôi phải tranh đấu với bản thân để xem có nên giải thích tại sao tôi lại can thiệp vào, không vì làm thế là trái với nguyên tắc của chính mình về việc hành xử với những việc mà tôi biết được bằng cái cách vụng trộm ấy. “Chị có cảm giác tốt lắm, chị sẽ biết làm sao cho phải.”
Jason quay lại ngay lúc đó, và một trong những bàn tôi phục vụ lại gọi tôi mang thêm bình rượu nữa. Và khi quay ra sau quầy để lấy đồ khách gọi, tôi thấy Portia Bellefleur đang đứng ở lối cửa vào. Cô ta đưa mắt nhìn quanh quán bar tối tăm như thể đang tìm ai đó. Ngạc nhiên làm sao, ai đó hóa ra chính là tôi.
“Sookie à, cho tôi một phút được không?” cô ta hỏi.
Tôi có thể đếm những lần nói chuyện riêng của tôi và Portia trên một bàn tay, thậm chí chỉ là một ngón tay, và tôi chẳng thể tưởng tượng ra cô ta đang nghĩ gì trong đầu nữa.
“Ngồi kia đi,” tôi nói, hất đầu về phía một bàn trống trong khu vực mình phục vụ. “Tôi sẽ đến ngay.”
“Ồ được thôi. Mà tôi cũng nên gọi một ly rượu nhỉ. Một ly Merlot đi.”
“Có ngay.” Tôi cẩn thận rót rượu vào ly cho cô ta, rồi đặt lên khay. Sau khi đưa mắt kiểm tra chắc chắn rằng mọi khách hàng của mình đều hài lòng, tôi mang khay lại phía bàn của Portia và ngồi xuống đối diện cô ta. Tôi chỉ ngồi ghé lên mép ghế, để bất cứ ai hết đồ uống đều có thể thấy tôi sẽ đứng ngay dậy lấy đồ cho họ.
“Tôi giúp gì được cô đây?” Tôi với tay ra sau để chắc chắn đuôi tóc mình vẫn còn chặt và mỉm cười với Portia.
Cô ta có vẻ chỉ chăm chú nhìn vào ly rượu. Cô xoay xoay ly rượu giữa những ngón tay, nhấp một ngụm, sau đó đặt chiếc ly xuống ngay chính giữa miếng lót ly. “Tôi cần nhờ cô một chuyện,” cô ta nói.
Còn phải nói, Sherlock ạ. Vì chẳng khi nào tôi nói chuyện với Portia quá hai câu, rõ ràng là cô ta đang cần gì đó ở tôi.
“Để tôi đoán nhé. Anh cô kêu cô đến đây nhờ tôi lắng nghe tâm trí của tất cả mọi người trong quán để tôi có thể tìm thông tin về cái buổi làm tình tập thể mà Lafayette đã tham dự.” Làm như là tôi không thấy trước ấy.
Portia trông có vẻ xấu hổ, nhưng cương quyết. “Anh ấy sẽ chẳng đời nào nhờ cô nếu anh ấy không dính phải rắc rối trầm trọng như thế này đâu Sookie à.”
“Anh ta sẽ chẳng bao giờ nhờ tôi vì anh ta không ưa gì tôi cả. Mặc dù tôi lúc nào cũng tử tế với anh ta! Nhưng giờ nhờ vả tôi lại là bình thường, bởi vì anh ta cần tôi mà.”
Nước da trắng của Portia đỏ lựng lên. Tôi biết chẳng hay ho gì khi trút mọi vấn đề của anh trai cô ta lên đầu cô, nhưng mà dù sao, cô ta đã đồng ý làm người đưa tin đấy thôi. Bạn biết điều gì sẽ xảy ra với những người đưa tin mà. Điều này làm tôi nghĩ đến vai trò làm người đưa tin của mình đêm hôm trước, và tôi băn khoăn không biết mình có nên cảm thấy hôm nay may mắn không nữa.
“Tôi cũng không muốn thế này,” cô ta lẩm nhẩm. Chuyện này làm tổn thương lòng kiêu hãnh của cô ta, đi nhờ một cô hầu bàn giúp đỡ; mà thêm vào đó, lại là một người nhà Stackhouse nữa chứ.
Chẳng ai thích tôi có “tài năng” đó cả. Chẳng ai muốn tôi sử dụng tài năng ấy với họ hết. Nhưng tất cả mọi người đều muốn tôi dùng khả năng đó làm lợi cho họ, chẳng quan tâm tôi cảm thấy thế nào khi phải lọc qua những ý nghĩ (hầu hết là chẳng dễ chịu hay liên quan gì) của những vị khách trong quán để nhặt ra thông tin cần thiết.
“Hẳn cô đã quên rằng mới đây thôi chính Andy đã bắt anh trai tôi vào tù vì tội giết người thì phải?” Tất nhiên anh ta đã phải thả anh tôi ra, nhưng mà cũng thế thôi.
Nếu khuôn mặt của Portia đỏ được hơn chút nữa thì cô ta có thể nhóm cả lửa lên ấy chứ. “Vậy thôi quên đi,” cô ta nói, gom hết chút khí khái lại. “Dù sao thì chúng tôi cũng chẳng cần sự giúp đỡ của một kẻ quái dị như cô.”
Tôi đã chạm thấu tâm can của cô ta rồi, bởi Portia luôn luôn lịch sự, nếu không muốn nói là nồng hậu.
“Nghe tôi đây này, Portia Bellefleur. Tôi sẽ lắng nghe một chút. Không phải vì cô hay vì anh của cô, mà bởi vì tôi thích Lafayette. Anh ấy là bạn tôi, và anh ấy luôn tử tế với tôi hơn cô hay Andy nhiều.”
“Tôi không thích cô.”
“Tôi chẳng quan tâm.”
“Cưng à, có chuyện gì sao?” một giọng nói lạnh căm vang lên sau lưng tôi.
Là Bill. Tôi dò xét bằng tâm trí, và cảm nhận được sự trống rỗng thư thái ở ngay sau lưng mình. Mọi tâm trí khác chỉ rì rì như lũ ong nhốt trong hũ, nhưng tâm trí của Bill luôn như một quả cầu đầy khí. Thật tuyệt vời. Portia đứng phắt dậy đột ngột đến nỗi cái ghế thiếu điều ngã ngửa ra sau. Cô ta thậm chí sợ cả việc đứng gần Bill, cứ như thể anh ấy là rắn độc hay cái gì đó kinh khủng lắm vậy.
“Portia đang nhờ em một việc,” tôi đáp chậm rãi, lần đầu tiên nhận thấy nhóm ba người chúng tôi đang gây chú ý không nhỏ với đám đông.
“Để đáp lại biết bao nhiêu điều tốt đẹp mà nhà Bellefleur đã làm cho em sao cưng?” Bill hỏi. Portia tức điên lên. Cô ta quay người bước vội ra khỏi quán. Bill nhìn cô ta bỏ đi với vẻ mặt thỏa mãn kỳ cục nhất mà tôi từng thấy.
“Bây giờ em còn phải tìm hiểu vụ này là gì nữa,” tôi nói, rồi ngả người dựa vào anh. Đôi tay anh vòng lấy tôi kéo tôi lại gần anh hơn. Như thể tôi được một thân cây ôm ấp.
“Những ma cà rồng ở Dallas đã sắp xếp mọi thứ rồi,” Bill nói. “Em khởi hành tối mai được không?”
“Còn anh thì sao?”
“Anh có thể nằm trong quan tài để di chuyển, nếu tại sân bay em sẵn lòng trông coi lúc anh được dỡ xuống. Rồi chúng ta sẽ dành cả buổi tối đó để xem những ma cà rồng ở Dallas muốn ta làm gì.”
“Vậy em sẽ phải đưa anh ra sân bay bằng xe tang sao?”
“Không, cưng à. Em chỉ cần tự mình ra sân bay thôi. Có một dịch vụ chuyên chở chuyên lo những việc như thế này rồi.”
“Chuyên chở ma cà rồng giữa ban ngày sao?”
“Phải, họ được cấp giấy phép và chứng nhận hẳn hoi.”
Tôi cần phải nghĩ về chuyện này một lúc. “Anh làm một chai không? Sam để sẵn vài chai trong lò sấy rồi đấy.”
“Ồ có, cho anh loại O cộng nhé.”
Nhóm máu của tôi. Dễ thương ghê chứ. Tôi mỉm cười với Bill, không phải là căng miệng cười toe thông thường, mà là một nụ cười thật lòng từ sâu thẳm tim mình. Tôi đã thật may mắn khi có anh, bất chấp bao rắc rối khi chúng tôi đến với nhau. Thật không thể tin được tôi đã hôn người khác, và tôi xóa ý tưởng này ra khỏi tâm trí mình ngay khi nó vừa thoáng hiện ra.
Bill mỉm cười lại, trông không an lòng lắm, vì anh vui khi được gặp tôi. “Em còn phải làm bao lâu nữa?” anh hỏi, tựa sát tôi hơn nữa.
Tôi liếc xuống đồng hồ đeo tay của mình. “Ba mươi phút nữa,” tôi hứa.
“Anh đợi em nhé.” Rồi anh ngồi xuống bàn mà Portia vừa bỏ đi, và tôi mang ra cho anh món máu, ngay lập tức.
Kevin cũng ghé qua bàn để tán gẫu vài câu với anh, và cuối cùng ngồi lại đó luôn. Tôi chỉ quanh quẩn gần đó thêm hai lần, nghe được mấy mẩu chuyện rời rạc; họ đang tán dóc về các loại tội phạm ở thị trấn nhỏ bé này, về giá xăng, rồi về chuyện ai sẽ trúng cử chức cảnh sát trưởng nhiệm kỳ tới nữa. Thật tự nhiên! Tôi mỉm cười sáng rỡ tự hào. Thoạt tiên khi Bill bắt đầu đến quán Merlotte, bầu không khí quanh anh luôn hết sức căng thẳng. Giờ đây, mọi người đã đến rồi đi thật bình thường, nói với Bill vài câu hay chỉ là gật đầu chào anh thôi, nhưng ít ra cũng không còn những phản đối khó chịu nữa. Dù sao ma cà rồng cũng phải đối mặt với đủ những vấn đề rắc rối liên quan tới pháp luật mà không có liên quan đến xã hội con người rồi.
Khi Bill lái xe đưa tôi về tối đó, anh có vẻ đang phấn khích. Tôi chẳng lý giải nổi cho đến khi nghĩ ra chắc hẳn do anh vui với chuyến đi đến Dallas này.
“Anh ngứa ngáy tay chân lắm nhỉ?” tôi hỏi, tò mò và chẳng hài lòng gì lắm về việc đột nhiên anh lại thèm khát được đi đây đó.
“Anh đã đi đây đó rất nhiều năm rồi. Ở hẳn Bon Temps vài tháng qua thật tuyệt vời,” anh vừa nói vừa với tới xoa nhẹ tay tôi, “nhưng đương nhiên anh thích được đi thăm viếng những đồng loại của mình, mà đám ma cà rồng ở Shreveport áp đặt quyền hành với anh quá. Ở với họ anh chẳng thể thoải mái được.”
“Thế trước khi các anh công khai lộ diện ma cà rồng đã có được tổ chức lớp lang trật tự thế này chưa?” Tôi cố không hỏi han về xã hội ma cà rồng, vì tôi không bao giờ biết chắc được rằng Bill sẽ phản ứng ra sao, nhưng tôi thực tò mò lắm.
“Có, nhưng không giống như bây giờ,” anh đáp vẻ tránh né. Tôi biết đó là câu trả lời hay ho nhất mà mình có thể nhận được từ anh, thế nhưng tôi vẫn khẽ thở dài. Quý Ngài Bí Ẩn. Ma cà rồng vẫn giữ ranh giới rõ ràng. Không bác sĩ nào được quyền khám cho ma cà rồng, không ma cà rồng nào bị yêu cầu gia nhập quân ngũ. Để đổi lại những quyền miễn trừ hợp pháp này, người dân Mỹ đã yêu cầu những ma cà rồng từng là bác sĩ, y tá - cũng có kha khá ma cà rồng làm nghề đó - phải giải nghệ, bởi con người quá sợ hãi chuyên gia chăm sóc sức khỏe biết uống máu. Tuy vậy, như mọi người đều biết, thế giới ma cà rồng luôn cực kỳ dị ứng với nhiều thứ, bao gồm tỏi và ánh sáng mặt trời.
Dù là một con người - dẫu là một người kỳ quặc - tôi vẫn biết nhiều hơn thế. Tôi đã vui hơn rất nhiều khi tin rằng Bill cũng có vài căn bệnh bí mật. Giờ đây, tôi biết những sinh vật mà con người chúng ta quẳng vào vương quốc truyền thuyết và thần thoại lại có một sở thích quái gở là chứng minh họ có thực. Đơn cử như maenad chẳng hạn. Ai có thể tin được rằng một truyền thuyết Hy Lạp cổ đại có thể lẩn khuất trong những cánh rừng ở miền Bắc Louisiana cơ chứ?
Có khi mấy cô tiên thực sự tồn tại trong những khu vườn cũng nên, một lời ca mà tôi nhớ bà tôi hay hát khi đang phơi quần áo.
“Sookie à?” giọng Bill nài nỉ dịu dàng.
“Gì cơ?”
“Em đang suy nghĩ rất lung về điều gì đấy.”
“Vâng, chỉ băn khoăn về tương lai thôi,” tôi mơ hồ nói. “Và cả chuyến bay nữa. Anh phải cho em biết mọi thỏa thuận, rồi em nên đến sân bay lúc mấy giờ này. Và em nên đem theo quần áo gì?”
Bill bắt đầu nghĩ tới nghĩ lui về những chuyện đó khi chúng tôi cho xe chạy vào lối đi dẫn đến trước cửa ngôi nhà cũ kỹ của tôi, và tôi biết anh sẽ suy nghĩ nghiêm túc về những đòi hỏi ấy. Đó là một trong rất nhiều điểm tốt đẹp của anh.
“Nhưng này, trước khi em thu xếp đồ đạc,” anh nói, đôi mắt đen của anh nghiêm lại dưới đôi mày vòng cung, “có chuyện khác chúng ta cần bàn bạc.”
“Chuyện gì?” Tôi đang đứng giữa phòng ngủ của mình, nhìn vào tủ quần áo mở toang thì nghe thấy lời anh nói.
“Những kỹ năng thư giãn ấy mà.”
Tôi quay lại nhìn anh, tay chống nạnh. “Anh đang nói về cái quái gì thế?”
“Về cái quái này này.” Anh bế tôi lên theo kiểu Rhett Butler cổ điển, và cho dù tôi đang mặc một bộ đồ bình thường chứ không phải là - gì nhỉ, áo khoác ngủ, hay chiếc váy phồng màu đỏ chăng - thì Bill vẫn có thể khiến tôi cảm thấy mình đẹp, đẹp như huyền thoại Scarlett O’Hara vậy. Anh cũng không cần phải bế tôi lên gác làm gì; giường ở ngay đây rồi. Mọi buổi tối khác, Bill bắt đầu mọi thứ rất chậm rãi, từ tốn đến nỗi tôi thiếu điều phải hét lên trước khi chúng tôi tới đỉnh, vậy đấy. Nhưng tối nay, hưng phấn vì chuyến đi, vì chuyến du ngoạn sắp diễn ra, tốc độ của Bill gia tăng rõ rệt. Chúng tôi cùng nhau đạt đến cực cảm, và khi chúng tôi cùng nằm đó trong những chấn động nho nhỏ sau cuộc làm tình cuồng say, tôi lại băn khoăn không biết những ma cà rồng ở Dallas muốn gì từ sự hợp tác của hai chúng tôi.
Tôi mới đến Dallas một lần, một chuyến đi chơi năm trung học đến Six Flags, và chuyện chẳng thú vị gì. Tôi đã quá vụng về bảo vệ tâm trí mình khỏi những dòng suy nghĩ phát ra trong trí não mọi người, tôi chưa chuẩn bị tâm lý với việc bạn thân nhất của mình, Marianne, bất ngờ cặp đôi với anh bạn cùng lớp Dennis Engelbright, và trước đó tôi cũng chưa bao giờ xa nhà.
Nhưng lần này sẽ khác, tôi quả quyết với bản thân. Lần này tôi đi công tác theo yêu cầu của những ma cà rồng ở Dallas, nghe thật hoành tráng, phải không nào? Họ cần tôi vì những khả năng đặc biệt của tôi. Tôi phải chú ý không gọi khả năng của mình là một khiếm khuyết nữa. Tôi đã học được cách điều khiển dòng ngoại cảm của mình, ít nhất là hiểu được chính xác và dễ dự đoán hơn. Tôi đã có người đàn ông của riêng mình. Sẽ không ai bỏ rơi tôi nữa.
Nhưng, tôi vẫn phải thú nhận là tối đó trước khi đi ngủ, tôi đã nhỏ chút lệ cho số phận khốn khổ của mình.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ma Cà Rồng Ở Dallas
Charlaine Harris
Ma Cà Rồng Ở Dallas - Charlaine Harris
https://isach.info/story.php?story=ma_ca_rong_o_dallas__charlaine_harris