Chương 3: Tìm Kiếm Đường Sống
au khi đơn giản thu thập một lát,mấy tên binh lính mới dẫn Diệp Hòa ra khỏi lều,bóng đêm như mực hàn phong gào thét cuốn đến lạnh đến thấu xương,kình phong cuồn cuộn nổi lên trên mặt đất chồng chất một tầng tuyết trắng,ở bên tai lại có tiếng gầm thét in ỏi như của lũ mãnh thú đói khát.
Diệp Hòa y phục đơn bạc trong băng tuyết bị đông cứng đến chết lặng nhưng trong mắt lại không có chút co rúm lại,ngoan cường đĩnh trực sống lưng gầy yếu bỗng nhiên có cổ lực đạo từ phía sau đẩy nàng một cái,thiếu nữ gầy yếu lảo đảo suýt nữa ngã mạnh xuống đống tuyết phía dưới,loạn choạng hai cái mới miễn cưỡng ổn định thân thể nhưng chật vật không chịu nổi.
Tên binh sĩ đẩy nàng khuôn mặt đầy vẻ không kiên nhẫn gằng: “Còn không mau đi! Mè nheo cái gì,để Lưu phó tướng chờ lâu ngươi đừng hòng có quả ngon để ăn!” Vừa nói lại một lần vươn tay chuẩn bị đẩy nàng.
Thiếu nữ từ từ quay đầu lại,trên khuôn mặt thanh tú không hề có biểu tình mà trong con ngươi đen bóng lại ánh lên lạnh lùng nghiêm nghị,binh lính tiếp xúc ánh mắt sắc bén của nàng,trong lòng xẹt qua một trận lạnh lẻo,theo bản năng thu hồi bàn tay chuẩn bị đẩy nàng,chỉ tàn bạo hung dữ nói: “Đi mau!”
Ngay sau đó trên đường đi người binh lính kia lại âm thầm buồn bực,bất quá chỉ là thiếu nữ nhỏ gầy mảnh khảnh,hắn là quan lớn hà cớ gì mà sợ nàng chứ? Mẹ kiếp,chắc trúng tà rồi!
Mà trên đường đi đến doanh trướng Lưu phó tướng,Diệp Hòa ngoài mặt nhìn như biết điều nghe lời,kỳ thực bất động thanh sắc nhìn quanh bốn phía,trên đường nhìn thấy có một lều bốc lên một luồng khói bếp,nói vậy nơi này ở bên cạnh nơi chứa lương thảo,liền âm thầm ghi nhớ trong lòng vị trí nơi này.Binh mã vị động lương thảo đi trước,trong hành quân đánh giặc lương thảo chính là mạng sống,nếu đốt cháy kho lương nhất định có thể khiến cho lòng quân đại loạn,lúc đó nàng có thể thừa cơ hội rối loạn mang theo Khúc phu nhân cưỡi ngựa chạy trốn.Mới vừa đi qua khoảng đất trống đều có đại lượng binh lính thao luyện,đêm khuya đỗ tuyết vẫn đang hì hục luyện binh nói vậy sắp có cuộc chiến lớn,nên dù chạy mất hai nữ đày tớ nhu nhược không quan trọng gì cũng không đến mức gây chiến,nhiều lắm là phái mấy tên lính quèn đi trước đuổi bắt.Dĩ nhiên làm như vậy nguy hiểm rất lớn,nếu không thể chạy trốn thành công hoặc bất hạnh bị bắt trở lại cũng chỉ có thể chấp nhận.
“Lưu phó tướng,người ngài muốn tiểu nhân đã mang đến cho ngài.”
Dừng ở trước một túp lều,một gã binh sĩ thoạt nhìn có mấy phần khéo đưa đẩy cúi đầu khom eo giọng nói hèn mọn,nói xong nhận được người bên trong trướng cho phép mới đưa Diệp Hòa đi vào.
Trong doanh trướng bài biện hết sức đơn giản nhưng so với túp lều Diệp Hòa lúc trước ở tốt hơn rất nhiều,một cái bàn,một cái chiếu trải giường còn có một chậu lửa than dùng để sưởi ấm.Mà Lưu phó tướng kia vóc người khôi ngô,thân thể săn chắc không mập mạp dễ đoán ra là người luyện võ,hắn có khuôn mặt chữ quốc đúng chuẩn mực,bao quanh cằm là hàm râu quai nón rậm rạp khi nhìn Diệp Hòa ánh mắt híp híp,rồi quay sang mấy tên binh lính trầm giọng nói: “Các ngươi cũng đi ra ngoài đi,không được bổn tướng gọi không cho phép vào!”
“Dạ!”
Sau khi binh lính lui ra ngoài,Lưu phó tướng tinh tế đánh giá thiếu nữ trước mắt,chỉ thấy nàng ước chừng mười ba mười bốn tuổi,mái tóc đen thùy tóc mai,da trắng nõn nà,mày ngài thanh đại,đôi mắt sáng đảo mắt một cái,đôi môi như quả anh đào,còn là khả nhân nhi chưa trưởng thành,vóc người mặc dù nhỏ nhắn nhưng cũng đã trổ mã được lung linh,hai tay vây quanh thân thể đơn bạc gầy gò,bộ dáng sợ sệt khiếp nhược,đôi con ngươi vừa đen bóng vừa phát sáng thẳng ngoắc ngoắc ngó chừng chiếc bánh làm bằng bột mì đặt trên bàn,khuôn mặt thèm khát có được.
Lưu phó tướng là một người thô kệch,thấy nàng đói như tám đời chưa được ăn,cất cao giọng nói: “Muốn ăn thì cứ ăn,ăn no mới có khí lực hầu hạ ta,tránh cho tình trạng nằm dưới bổn tướng đói bụng hoa mắt quét sạch hăng hái của bổn tướng!”
Thiếu nữ vừa nghe sắc mặt lập tức vui mừng,biết điều xoa cằm nhỏ giọng thỏ thẻ nói: “Nô tỳ tạ ơn tướng gia!”
Nói xong liền cầm lên miếng bánh từng ngụm từng ngụm nuốt xuống,rất nhanh ba cái bánh trôi xuống bụng,thiếu nữ ăn quá nhanh bị sặc hoa khan,vội vàng rót một chén lớn nước trà uống ừng ực,đang muốn để xuống chén trà bỗng nhiên tay mất thăng bằng,chén trà “ầm” một tiếng rơi trên mặt đất!
“Nô tỳ...... Nô tỳ đáng chết,xin tướng gia tha tội!” Thiếu nữ giọng nói kinh hoảng,vẻ mặt sợ hãi nhanh chóng quỳ rạp trên mặt đất.
Cùng lúc đó,mấy người lính canh giữ ở phía ngoài nghe thấy tiếng vang cho là Lưu phó tướng có việc liền cầm đao vọt nhanh vào.
“Bổn tướng có gọi các ngươi tiến vào sao?” Lưu phó tướng thấy thế giận dữ quát mắng: “Một đám phế vật không có đầu óc! Còn không mau cút ra ngoài?”
Mấy tên binh lính bị mắng đến mặt xám mày tro không dám nhiều lời,vội vàng khom lưng lui ra.
“Đứng lên đi,chỉ làm vỡ một cái chén thôi mà.” Lưu phó tướng nhìn thiếu nữ trên mặt đất bị dọa sợ đến run rẩy,giễu cợt cười quả nhiên là danh môn khuê tú chưa trải qua sự đời,chỉ chút chuyện cỏn con cũng có thể hù dọa thành như vậy.
“Dạ,tướng gia.” Thiếu nữ thuận theo đứng dậy,co rúm hèn mọn cúi thấp đầu.
“Còn sững sờ ở đó làm gì? Ăn no thì tới đây cởi áo cho bổn tướng!” Lưu phó tướng ngồi trên giường trợn mắt gằng lên,thiếu nữ vội vàng cất bước tiến lên,có lẽ vì đi quá đội dưới chân vừa trợt,theo sau là tiếng thét kinh hãi cả người thẳng tắp hướng trên người Lưu phó tướng,chuyện xảy ra quá mức đột nhiên Lưu phó tướng không kịp chuẩn bị nàng chụp một cái vừa vặn cả hai người song song ngã xuống giường,khôi giáp trên lưng Lưu phó tướng cùng ván giường bằng gỗ phát ra một tiếng giòn vang.
Nghe thấy động tĩnh,mấy tên binh lính phía ngoài trong bụng cả kinh,lại một lần cảnh giác vọt nhanh vào!
Lưu phó tướng được giai nhân chủ động đầu hoài tống bão,ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực lại lần nữa bị bọn này thuộc hạ quấy rầy,không khỏi nổi lửa,tức giận quát: “Bổn tướng nói bọn ngươi không nghe đúng không? Một chút động tĩnh đã ngạc nhiên hỏi sao bổn tướng tối nay sao có thể tận hứng? Không cần các ngươi ở bên ngoài canh,bổn tướng tối nay không muốn lại nhìn thấy các ngươi,cút xa một chút cho ta!”
Mấy tên binh lính sau một hồi bị mắng nhiếc thê thảm,lĩnh mệnh cúi đầu lui ra.
“Xin tướng gia bớt giận,để cho nô tỳ giúp ngài cởi áo.”
Thiếu nữ gục ở trên người Lưu phó tướng cung kính lấy lòng nói,vừa nói còn vừa vòi tay vào trong vạt áo hắn,một đôi bàn tay nhu nhược vô cốt không biết có ý hay vô ý lướt qua lồng ngực của hắn,Lưu phó tướng sảng khoái không dứt nhìn người đẹp trước mắt hắng giọng nói: “Thấy nàng cũng biết điều,nếu hầu hạ bổn tướng hài lòng sau này chỉ đặc biệt hầu hạ bổn tướng,không cần tiếp nhận những tướng sĩ khác.”
Vừa nghe lời này,thiếu nữ trên mặt mừng rỡ không thôi như sợ hắn đổi ý vội vàng gật đầu cái rập nói: “Tạ ơn tướng gia ân điển nô tỳ nhất định tận tâm hầu hạ.”
Lưu phó tướng thấy khuôn mặt lấy lòng của nàng,khinh miệt cười cười,ngay sau đó thoải mái nhắm mắt lại,khuôn mặt tràn ngập hưởng thụ.
Bàn tay thiếu nữ từ lồng ngực của hắn chậm rãi hướng về phía trước vòng quanh,ngón tay mềm mại nhẹ nhàng chạm lấy vạt áo của hắn,nam nhân sảng khoái đến hừ lên một tiếng.Cảm thấy nam nhân toàn thân thả lỏng,ánh mắt thiếu nữ lóe sáng,một tia sáng từ trong ống tay thiếu nữ thoáng hiện.Không để nam nhân có bất kỳ cơ hội thở dốc cùng phản kháng,lợi khí trong tay thiếu nữ trực tiếp hung hăng đâm về hướng cổ của hắn!
Máu tươi chảy ra ra,Lưu phó tướng không thể tin trừng to mắt,đôi môi hoảng sợ ngọa nguậy nhưng một âm tiết cũng không phát ra được,chỉ có thể chết co quắp trong vũng máu.
Thiếu nữ tiện tay ném xuống mảnh sứ vỡ dính đầy máu tươi,ánh mắt sắc lạnh,nét mặt bình tĩnh một cách lạ thường,nào còn có nửa điểm biết điều thùy mị như vừa rồi? Mảnh sứ vỡ cắt cổ Lưu phó tướng là lấy từ mảnh vỡ chung trà,nhân lúc nàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đã lặng lẽ nhặt lên giấu ở trong ống tay áo.Sợ rằng ngay cả Lưu phó tướng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới,một thiên kim tiểu thư tuổi gần mười ba mười bốn tuổi,dáng vẻ mỏng manh yếu ớt,từ nhỏ ở khuê phòng chưa bao giờ làm việc nặng lại có thể dễ dàng dồn hắn vào chỗ chết,có lẽ do hắn xem thường nên lơ là không chút đề phòng.
Đúng vậy,ai có thể nghĩ đến,thiếu nữ hôm nay không phải là Khúc Mật Nhi mà là Diệp Hòa một đặc công tinh anh đến từ hiện đại cơ chứ?
Diệp Hòa gở xuống lệnh bài đeo bên hông Lưu phó tướng,sau một hồi tìm kiếm ở dưới gối đầu thấy được thanh chủy thủ mô hình nhỏ,nàng cẩn thận giấu ở bên hông lại từ trên bàn cầm hai miếng bánh bỏ vào trong ngực,ngay sau đó lặng lẽ ra khỏi lều.
Quả nhiên,hôm nay bên ngoài lều ngay cả nửa người trông chừng cũng không có,nàng lặng lẽ chiếu vào đường cũ trở về,hướng túp lều cũ chất đầy củi khô đi tới.
Còn chưa đến gần liền thấy năm sáu tên lính vừa nói vừa cười từ túp liều đó đi ra,còn vừa đi vừa buộc lên dây lưng,trong đó một tên cất cao giọng nói: “Đừng xem lão nương kia không còn trẻ tuổi,không nghĩ tới mùi vị lại còn tuyệt hơn mong đợi a.”
Diệp Hòa nghe ý tứ hàm xúc rõ ràng trong bụng căng thẳng,nắm chặc quả đấm nhưng vẫn không nhịn được cả người run rẩy.
Nhưng ngay sau đó lại nghe thấy một người lính khác bực tức nói: “Chó má! Còn không có đến phiên lão tử đã tắt thở.Mẹ kiếp,thật xui!”
Diệp Hòa trước mắt tối sầm,suýt nữa đứng không vững chỉ cảm thấy ngực kịch liệt đau nhói.
“Tắt thở thì thế nào?Thân thể vẫn còn nóng lắm! Ngươi không nhìn thấy lão Lộc còn đang bên trong chơi rất cao hứng sao? Không chừng người chết còn có sức lực thì sao ha ha!”
“Lão lộc? Cái tên sắc quỷ kia dù có là đầu mẫu trư bày trước mặt hắn,hắn cũng dám thượng!”
“......”
Thanh âm nói chuyện càng ngày càng nhỏ,mấy cái binh lính dần dần đi xa,Diệp Hòa cả người lạnh như băng nhìn phương hướng bọn họ biến mất trên mặt ghét cay ghét đắng,hận không thể xông lên giết toàn bộ giết chết toàn bộ đám cầm thú kia!
Nhưng nàng không thể.Nàng không nắm chắc dựa vào một thanh chủy thủ nho nhỏ của mình có thể giết chết bọn họ,hơn nữa không để cho bọn họ phát ra thét cầu cứu,không muốn để những binh lính khác chú ý,nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn những người tên không bằng cầm thú sau khi gây chuyện bình yên rời đi.
Loạn Thế Thịnh Sủng Loạn Thế Thịnh Sủng - Phi Cô Nương