Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lâu Đài Cát
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2
T
ời gian đầu thật là thích. Tình dục không cần phải bảo vệ, không bị stress, không cần phải suy nghĩ sẽ là cái gì và khi nào... Thoải mái, đầy hưng phấn và đam mê.
Đơn giản là tiếng gọi của tự nhiên.
Chúng tôi yêu nhau ở bất cứ chỗ nào và vào bất cứ lúc nào. Nến, hoa, đồ lót ren, hóa trang làm cô hầu phòng và những bộ quân phục. Chúng tôi nghịch ngợm và kích thích nhau. Chúng tôi không thể sống thiếu nhau. Nhiều khi ngày nghỉ cuối tuần chúng tôi chỉ ở trên giường. Không, tình dục không phải là quan trọng nhất trên thế gian này, nhưng là rất quan trọng đối với một mối quan hệ bình thường, diễn ra một cách đúng đắn. Trong thứ tình yêu vô tư ấy, như thể chúng tôi lại quen biết nhau từ đầu. Song, tháng nào tôi cũng bị thất vọng...
— Lại không được, anh yêu à – tôi gọi điện cho Marek.
— Mình sẽ cố. Cho tới khi có kết quả - anh động viên. – Anh rất yêu cái việc cố gắng này với em – anh nói.
Nhìn anh có vẻ như chẳng lo lắng gì, nhưng tôi thì sau mấy tháng bắt đầu thấy bực bội.
Tôi còn nhớ lần ấy tôi ngồi ở cơ quan, sếp không có nhà vì đi công tác nước ngoài. Đó là tháng thứ tám không thành công của chúng tôi. Con gái của Eva đã được tám tuần. Tôi cảm thấy không thể như thế được. Tôi không phải ngồi ở cơ quan, không phải khóc ở hiệu thuốc khi lại mua băng vệ sinh. Mà tôi phải mang bầu. Phải kiêu hãnh khoe cái bụng to, phải khó khăn khi ngồi xuống cũng như lúc đứng lên. Tôi phải thở hổn hển khi leo cầu thang và trìu mến xoa xoa bụng bằng một động tác dường như vô thức, hoàn toàn không bị bắt buộc, động tác mà những phụ nữ mang thai thậm chí không nhận thấy.
— Khỉ thật – tôi thở dài.
— Có chuyện gì xảy ra à? – chị thủ quĩ hỏi khi bước vào văn phòng đúng lúc đó.
— Một tuần tồi tệ. – Tôi cười.
Mariola là một phụ nữ đã sáu mươi, người đã làm thủ quĩ của công ty tôi dễ đến ba mươi năm. Theo như tôi biết thì chị là một người vợ, người mẹ và gần đây thậm chí là người bà hạnh phúc.
Tất nhiên, theo xu thế kinh doanh mới thì chúng tôi phải gọi chị là chị, điều mà thời gian đầu chúng tôi không thể nào làm nổi. Phải mất nửa năm tôi mới quen.
— Em muốn nói chuyện không? – Chị ngồi bên chiếc bàn bên cạnh. – Thỉnh thoảng cũng nên chia sẻ với người ngoài.
— Nhưng... Nhưng em không có. – Chỉ là... em muốn có em bé – tôi trả lời và bật khóc.
Mariola im lặng nhìn tôi.
— Chị Mariolka à... Chúng em đã bị thất bại đến lần thứ tám rồi. Lần thứ tám. Lần nào em cũng tự huyễn hoặc mình rằng bây giờ đây, lần này thể nào cũng được. Và... trước kỳ kinh, em mua que thử, khóa cửa phòng tắm và kiểm tra. Và sau đó thì lại vẫn cứ thấy rằng chẳng ăn thua gì.
— Có khi phải đi khám?
— Khám?
Tôi thấy sợ hãi. Lần đầu tiên có người nói to lên cái điều mà gần đây bắt đầu cứ quanh quẩn trong đầu tôi.
Sao lại khám? Mình có hai tay, hai chân, mình thường xuyên đi xe đạp, mùa đông thì trượt tuyết. Lần cuối cùng mình bị ốm có lẽ cách đây đã hai năm. Mình dùng vitamin, acid folic từ một năm nay. Mình đã bỏ coca, rượu, không ăn sau mười hai giờ. Tại sao lại phải khám?
Mình hoàn toàn khỏe mạnh mà.
Khám cái gì nhỉ? Kết quả xét nghiệm máu của mình hoàn toàn không tồi, mình không đau gì... Kinh nguyệt như đồng hồ. Hai mươi chín ngày. Thậm chí còn đúng cả giờ. Thỉnh thoảng cũng có sai lệch không đáng kể. Nhưng rất hiếm.
Kể từ lần nói chuyện ấy với chị Mariolka, tôi chỉ nghĩ đến một điều. Hay là mình KHÔNG THỂ có con?
o O o
Tôi không chia sẻ ngay những băn khoăn của mình với Marek. Tôi không muốn làm anh buồn. Anh đã có những khó khăn trong công việc rồi, còn chất thêm vào làm gì? Tôi còn nhớ những đồ thị được vẽ trên giấy carô bằng bút màu, hồi còn học khóa học tiền hôn nhân, trên đó xác định rất rõ thời kỳ rụng trứng. Vẫn biết là thời gian thay đổi. Tôi bật máy tính. Một lát sau tôi tìm thấy trên mạng mấy giải pháp có sẵn. Chỉ cần điền đều đặn vào bảng, NGÀY ĐÓ sẽ được tự động xác định bằng một đỉnh rụng trứng trên đồ thị.
Có thể thế cũng được.
Theo tinh thần thời đại.
Tôi quyết định tiến hành ngay. Đo nhiệt độ hàng sáng, vào cùng một giờ. Báo thức đặt bảy giờ, ngậm nhiệt kế. Dưới lưỡi. Bao giờ cũng ở bên trái.
o O o
— Veronika, hôm nay là thứ bảy. – Marek ngáp và lấy gối che mặt. Em tắt báo thức đi được không.
— Mhm – tôi lầu bầu, dậy khỏi giường. Chúa ơi, tôi không được dậy khỏi giường cơ mà. Nhiệt độ sẽ tăng. Tôi cho nhiệt kế vào miệng. Một lát sau có tín hiệu tít tít. Marek nặng nhọc mở mắt.
— Em làm gì đấy? – anh ấy hỏi, đã có vẻ tỉnh hơn.
— Em đo nhiệt độ. Anh có nhớ cái bà ở khóa học tiền hôn nhân dạy tụi mình như thế nào không?
Marek càng ngày càng không hiểu chuyện gì, vừa nhăn mặt vừa ngáp.
— Anh biết đấy – tôi nói, không hề động lòng vì sự nhăn mặt ấy của anh – tất cả đều có thể biết trước. Có thể dự đoán trước ngày rụng trứng. Đơn giản là chúng mình sẽ “ấy” đúng vào ngày ấy và khi đó sẽ thành công. – Tôi ngồi xuống mép giường và giải thích cho ông xã về sự phức tạp của chu kỳ phụ nữ. Nhìn anh ấy chẳng có vẻ gì là đang nghe tôi nói. Đầu tiên là đấu tranh với cặp mắt chỉ chực díp lại, sau đó ngáp, giở mình và lại thiếp đi.
Bình thản.
Tôi cẩn thận ghi kết quả vào bảng và cũng cố gắng chợp mắt. Nhưng không được.
Tôi dậy khỏi giường, pha trà, làm bánh kẹp và ngồi vào máy tính. Và đó chính là lần đầu tiên tôi vào diễn đàn, nơi các cô gái viết về cuộc chiến chống vô sinh của họ.
Hàng ngàn câu chuyện. Mỗi chuyện một khác.
Một cô gái khoe ảnh một cặp song sinh từ thụ tinh trong ống nghiệm. Cô khác viết rằng đang có cuộc nói chuyện đầu tiên về vấn đề nhận con nuôi. Một cô khác nữa đăng tấm ảnh hai vạch trên que thử thai. Cũng có những cô viết những dòng đẫm nước mắt sau một lần nữa thất bại.
Một cộng đồng lớn của những phụ nữ có nhu cầu nói về đề tài quan trọng nhất trong cuộc đời họ. Tôi nhấp vào “theo dõi”.
Veronika25.
Chào cả nhà. Đây là lần đầu tiên mình có mặt ở đây. Mình và anh xã đã thử một thời gian rồi... Không có kết quả... Chúng mình còn trẻ, khỏe mạnh... Mình có tất cả các kết quả xét nghiệm đều đạt chuẩn. Và mình tuyệt nhiên không hiểu tại sao chúng mình lại không có được... Có lẽ tụi mình đã thử đến tháng thứ tám rồi... Hoặc là chín. Thời gian cứ trôi, mà mình thì rất muốn được làm mẹ...
Chỉ mấy phút sau đã có người viết trả lời. Hay đúng hơn là một câu hỏi.
Bạn viết là kết quả từ phía bạn bình thường. Thế còn anh xã? Anh ấy đã đi khám chưa?
Tôi nhìn anh Marek đang ngủ. Anh ấy chưa đi khám. Tất nhiên là anh ấy chưa khám. Đối với các bác sĩ, anh ấy chỉ chịu nổi mỗi một bác sĩ nha khoa mà anh phải đến đó đều đặn. Những thầy thuốc khác với anh là không tồn tại. Thực tế là anh ấy thuộc vào dạng những người đàn ông đang chết trên giường với nhiệt độ dao dộng quanh ba mươi bảy độ, nhưng phải mất mấy ngày như thế. Cương quyết không đến bác sĩ.
Khi đó cũng vào bữa ăn sáng, lần đầu tiên tôi đề cập đề tài mà hóa ra là khá bất tiện đối với anh ấy.
— Anh Marek à... Hay là anh cũng đi khám? – tôi nói khe khẽ với tách trà kề gần miệng.
Anh đờ người khi đang đưa chiếc nĩa lên miệng.
— Anh phải khám cái gì cơ? – anh hỏi.
Tôi nhún vai. Cảm thấy mình thật tầm thường. Cứ như thể tôi đổ lỗi cho chồng, người mà tôi vô cùng yêu thương, rằng chính vì anh có vấn đề nên chúng tôi mới không có con. Như thể tôi đã lấy đi cái sự đàn ông nơi anh.
— Vì... Mình đã cố gắng lâu thế rồi... Mà vẫn chưa thấy gì...
— Còn em đi khám rồi à? – anh bắt đầu chớm bực mình.
— Vâng – tôi trả lời đúng như sự thật. – Mọi cái đều OK.
— Nếu mọi cái của em đều OK thì tại sao của anh lại phải khác? – anh cười. – Chúng ta hãy thử thêm một chút nữa xem sao. Cái việc thử này cũng hay đấy chứ. – Anh nháy mắt.
Anh kết thúc câu chuyện về đề tài này một cách cương quyết.
Tôi thấy cáu. Đi khám thì có vấn đề gì cơ chứ?
Rõ ràng là với anh ấy thì có.
Chúng tôi còn nói tới đề tài này nhiều lần nữa. Thoạt đầu Marek còn cố nói đùa. Một lúc sau là sự im lặng ngượng ngùng. Và tiếp theo chúng tôi bắt đầu cãi nhau.
Tôi cố gắng sống một cách bình thường, nếu gọi cuộc sống bình thường là việc đứng trước các ô kính trưng bày mốt dành cho phụ nữ mang thai hay ngắm nghía các loại xe đẩy trẻ em. Mỗi phụ nữ mang thai mà tôi gặp trên phố đều khơi dậy nơi tôi nỗi buồn. Và tôi có cảm giác như ở Gdańsk, cứ hai phụ nữ thì một người có bầu. Thậm chí cả cái bà ở tòa nhà bên cạnh, đã có đến năm đứa và nói chung bà ta không hề trông nom chúng. Suốt thời kỳ mang thai, bà ta lúc nào cũng ngậm thuốc lá trong cái miệng không răng của mình. Tại sao bà ta có thể, còn tôi thì không?
Cuộc sống của tôi không hoàn toàn bình thường.
Sự bất công đau đớn. Đau ở mọi thời điểm. Đau cả khi tôi với Eva gặp nhau, vì cuối cùng thì tôi cũng lôi được nó đi cà phê. Nó không muốn đi uống bia. Có thể như thế lại tốt? Bởi chẳng phải, nếu như có một phép màu nào đó khiến tôi có thai, thì bia chẳng hại lắm sao... Tiếc là không phải tôi có thai... Tôi đi xe hơi, trên nền Trojka. Một bài hát của Osiecka. “Bài hát ru cho bé”.
Seweryn Krajewski đang hát về những chiếc quần trên vỏ sò và về đứa con trai bé như chiếc kẹo, mà tôi thì nước mắt chảy dài trên má. Tôi thèm biết bao nhiêu cái lúc được ôm đứa con bé bỏng của mình.
Tôi không ra khỏi xe ngay. Cần phải bình tĩnh lại. Lau nước mắt. Hít vào thật sâu.
Chúng tôi hẹn nhau ở quán cà phê ở Manhattan. Vì “tiện đường” và “nhân thể”.
— Cuối cùng thì chúng mình cũng gặp được nhau – tôi chào Eva, thân thiết như thường lệ.
Eva nhìn vào mắt tôi.
— Có chuyện gì thế? – tôi hỏi khi gọi cà phê. – Mày uống Latte nhé?
— Thôi, hôm nay tao uống rồi... Nước trái cây đi...
Khi chúng tôi ngồi bên bàn, tôi để môi ngập trong đám bọt trắng của latte, còn Eva lặng lẽ nhâm nhi nước trái cây qua ống hút.
— Có chuyện gì thế?
— Nika... Tao xin được việc rồi... Lương cao... Các điều kiện rất tốt
— Chúc mừng mày! – tôi hớn hở. Tốt nghiệp đại học xong Eva vẫn chưa đi làm, có thai ngay. Vì thế mà ngay cả chế độ nghỉ đẻ cũng không có, ảnh hưởng lớn đến tài chính của vợ chồng nó..
— Hay... Nhưng...
— Mày không mừng à? Bây giờ tụi mình phải uống sâm banh mới phải!
— Verka... Tao lại dính bầu rồi. – Nó bắt đầu khóc. – Dính với ông xã tao... Tao lại là một con ngớ ngẩn nữa khi tin rằng cho con bú là biện pháp tránh thai tốt nhất – nó lắp bắp vẻ suy sụp.
Tôi thấy nghèn nghẹn nơi cổ. Không thể thốt lên lời. Cô bạn gái thân của tôi ngồi trước mặt tôi và khóc vì có thai. Có thai, nếu là tôi thì tôi đã nhảy cẫng lên. Ồ, có thể là không nhảy, vì tôi lo cho em bé... Một lúc trước đây thôi, tôi đã khóc vì một lý do hoàn toàn khác.
— May mà dính với ông xã chứ không phải với người lạ. – Tôi cố cười.
Eva quệt mũi và thở dài.
— Tao sẽ phải nói là sẽ không đến làm ở chỗ ấy...
— Tuần thứ mấy rồi?
— Thứ sáu, thứ bảy gì đó...
— Mới bắt đầu. Việc gì mày phải nói với họ là mày có thai? Đây không phải là việc của mày sao? Mà đây đâu phải là bệnh...
— Sao lại thế?
— Mày nhiều tiền quá à? Mày không muốn được hưởng chế độ nghỉ đẻ à?
— Veronika! Như thế là không trung thực!
— Không trung thực nếu như mày chủ tâm làm thế. Mày đã được nhận vào làm, chúng ta hãy hy vọng là mày sẽ làm việc thuận buồm xuôi gió được nửa năm, sau đấy ít ra mày cũng có được một khoản. Thực sự là mày hãy cân nhắc đi, xem mày có quá nhiều tiền không.
Dạo ấy nó đâu có quá nhiều tiền. Jacek làm việc rất nhiều, thậm chí anh ấy kiếm tiền không tồi, nhưng họ phải trả góp cho một căn hộ rộng thênh thang mới mua năm ngoái. Eva không có thời gian cho mình. Lúc nào cũng ngồi nhà trông con. Bây giờ một đứa, và không lâu nữa là hai.
— Tụi tao đã tìm được người trông Emilka... Cô ấy sẽ đến vào thứ hai... Nhưng tao bỗng thấy người là lạ và lại đi thử, y như rằng lại dính, mới khỉ chứ - nó thút thít. – Chắn chắn là tao sẽ yêu đứa bé, nhưng tất cả mọi chuyện bỗng dưng rơi lên đầu tao... Và bây giờ tao còn cảm thấy lương tâm cắn rứt vì mình đã không vui...
Eva rất bất lực và rõ ràng là suy sụp vì thế giới với nó như đổ sập, vì nó sẽ làm mẹ tiếp lần thứ hai. Lại tã lót, thức đêm và có mặt với bất cứ nhu cầu nào khi đứa bé muốn thông báo với cả thế giới về những nhu cầu của mình.
Tôi có thể đánh đổi rất nhiều để có được một cuộc sống như vậy.
Cuộc đời thật lạ lùng. Suốt cả thời kỳ đại học tôi luôn lo lắng sao cho tôi với Marek không bị dính bầu. Tôi đã trải qua những ngày sợ hãi với mỗi kỳ kinh bị chậm. Bây giờ thỉnh thoảng tôi lại nghĩ, giá kể hồi ấy chúng tôi trở thành bố mẹ thì có phải hay không...
Số phận làm thành một vòng tròn. Đầu tiên bạn sợ rằng bạn làm mẹ quá sớm, sau đấy thì bạn rất khát khao điều đó, sau đấy nữa bạn lo lắng khi cảm thấy cơ thể khác đi. Hình như trẻ con tự chọn thời điểm tốt nhất để xuất hiện trên thế gian này. Lúc nào tôi cũng chờ đợi cái khoảnh khắc mà đứa con của chúng tôi xuất hiện.
— Tụi mày sao rồi? – Eva kéo tôi ra khỏi luồng suy nghĩ miên man. – Vẫn không có gì à?
— Chẳng có gì hết. – Tôi lắc đầu. – Marek không muốn đi khám. Còn tao thì tháng nào cũng tự huyễn hoặc mình... Eva, sau mỗi lần ấy, tháng nào tao cũng thử. Và lần nào cũng chẳng có gì cả.
— Hay mày cần phải nghỉ ngơi?
Tôi nhún vai.
— Nghỉ ngơi? Mày nói thì dễ... Tao không thể. Thực sự là tao không thể.
o O o
Những cô gái trên diễn đàn trở thành những người bạn tốt nhất của tôi. Tôi vui với niềm vui của họ và khóc khi một người lại thất bại. Họ cùng với tôi. Ania đã ba lần đi làm in vitro[2]. Không có kết quả. Agnieszka thì cuối cùng đã thuyết phục được chồng đi khám. Và quả thực là vấn đề nằm ở phía anh ta. Hình như có thể dùng thuốc để chữa.
[2] thụ thai trong ống nghiệm- ND
— Marek... Anh biết không, nếu như có gì đó không ổn thì có thể điều trị bằng thuốc? – có lần tôi nói vậy trong bữa tối.
— Verka... Anh mệt lắm, em cứ phải nói chuyện ấy mới được à?
— Không, không, là em chỉ nói thế thôi... - Tôi thở dài. Càng ngày anh càng hay “mệt” mỗi khi tôi bắt đầu đả động đến đề tài này.
Marek lấy tờ báo và nằm lên sa-lông. Có lẽ anh đã quyết định là chúng tôi sẽ không tiếp tục câu chuyện. Tôi nhìn anh. Anh làm như đang rất chăm chú xem chương trình Discovery. Tôi thở dài rồi đi vào phòng tắm rửa ráy. Khi tôi quay lại, anh ấy đã ngủ. Thậm chí tôi không cả nghe thấy anh tắt TV và đi vào phòng ngủ lúc nào.
— Anh Marek... - Tôi ngồi xuống cạnh anh. – Hay là chúng mình hôm nay? – Tôi ôm lấy anh. – Vì... Hôm nay có thể sẽ được...
Marek mệt. Nhưng tất nhiên, như thể cố khẳng định bản chất đàn ông của mình, anh bắt đầu yêu tôi, rất nhanh, gần như không có màn dạo đầu. Không. “Yêu” là một từ không đúng. Chúng tôi chỉ làm tình với mục đích sinh sản. Hay đúng hơn là theo kiểu mà dù có suy luận thế nào, thì cũng phải dẫn đến việc là chúng tôi sẽ trở thành bố mẹ. Một lúc sau tôi nằm, mông kê cao. Như các bạn trên diễn đàn khuyên. Marek nhìn tôi – có vẻ như chế giễu. Anh ấy đi tắm. Tôi thiếp đi. Khi tôi thức giấc vào quãng nửa đêm thì nghe thấy tiếng TV và tiếng ngáy nhẹ của Mark từ phòng bên. Anh ngủ trên ghế sa-lông. Tôi thấy buồn và trống trải khi nằm trên giường mà không có anh.
— Anh không về giường à? – Tôi vào phòng Marek ngủ. Tắt TV.
— Có, có - anh lầu bầu. – Anh sang ngay bây giờ đây.
Anh đã không sang. Đêm hôm ấy anh ngủ trên ghế sa-lông. Như thể bản thân sự đụng chạm với tôi đã nhắc anh về sự cần thiết phải đứng nghiêm để cho bản thân mình và thế giới biết rằng, anh là thằng đàn ông một trăm phần trăm, có khả năng truyền giống có thể nói là vào bất cứ lúc nào
o O o
Sau đó là kỳ nghỉ Mồng Một tháng Năm dài. Marek đưa tôi đi biển. Chúng tôi đi Jastarnia. Giờ đây tôi có cảm giác như anh muốn dập tắt đi trong mình yêu cầu của tôi liên quan đến việc đi khám bác sĩ. Hay có thể là tôi nhầm?
— Ôi, giá cứ được như thế này mãi...- tôi vừa hít sâu vừa vùi chân trong cát vẫn còn chưa được ấm lắm. – Anh thấy không, thoải mái biết bao. Hai đứa chúng tôi ngồi trên bãi biển và vào chính lúc đó, chúng tôi chẳng chờ đợi điều gì ở cuộc đời...- Ngay lập tức tôi nhớ ra rằng mình đang chờ đợi một cái gì đó non stop, vào mọi lúc... Tôi không nói to điều này, chỉ thở dài.
Marek im lặng. Anh chăm chú nhìn ra biển, như thể đang đếm rất cẩn thận tất cả những con sóng dội vào bờ.
Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi nghĩ về việc con sóng tan ra khi đập vào bờ và với một sức mạnh lớn lao chỉ còn lại những con sò mà con sóng ấy mang tới. Tôi cố gắng để không nghĩ rằng tất cả rồi đến một lúc nào đó cũng sẽ kết thúc. Bây giờ thì tôi biết rằng cơ hội luôn luôn có. Cho một điều gì đó khác, thậm chí có thể còn tốt đẹp hơn... Khi đó tôi chỉ biết một con đường. Mà những con đường thì có muôn vàn...
Ở Jastarnia chúng tôi cảm thấy như ở thiên đường.
Cả hai chúng tôi đều không muốn trở về thực tại.
— Anh Marek, chúng ta hãy chạy trốn...
— Em muốn chạy trốn cái gì? Khỏi cuộc sống?
— Không, em yêu cuộc sống. Nhưng em muốn chạy trốn khỏi lo âu, phiền muộn...
— Những cái đó cần phải giải quyết.
— Chính thế... - Tôi gật đầu. – Marek... Chúng ta cần phải giải quyết những vấn đề của chúng ta... Anh sẽ đi khám chứ?
Marek nhảy dựng lên. Phép mầu biến mất. Nó là từ cát.
— Em vừa mới nói là em muốn chạy trốn, thế mà bây giờ em lại loanh quanh với mỗi cái đề tài ấy? – Marek lại đeo chiếc mặt nạ cấm không được xâm phạm.
— Thì anh vừa nói là không thể chạy trốn được. Rằng cần phải giải quyết các vấn đề đấy thôi.
— Cần! Nhưng hãy để cho anh được nghỉ ngơi! – anh gào lên. Một lát sau anh nói thêm, giọng đã có vẻ bình tĩnh hơn - Anh đi dạo đây. Anh cần được một mình một lúc.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh. Chúng tôi không mấy khi thích ở một mình. Marek đi dọc bờ biển, còn tôi quay lại khách sạn.
Tôi thay đồ bơi và ra nằm bên bể bơi. Phải chăng tôi không cần đến hạnh phúc? Khách sạn, bể bơi, và sự sang trọng này... Tôi quấn khăn và đi vào phòng xông hơi. Bao giờ phòng xông hơi cũng giúp tôi thư giãn. Không biết là do hơi nóng hay do nước lạnh của lần tráng người sau cùng. Nhưng nhờ đó mà tôi có thể suy nghĩ.
Tôi kêu lên dưới dòng nước lạnh buốt. Sau đó quay lại phòng xông hơi.
Một lúc sau thì Marek vào.
— Anh biết là sẽ tìm thấy em ở đây – anh nói. – Anh đã phần nào bình tĩnh lại rồi... Nika, chúng ta hãy đừng phá hỏng câu chuyện cổ tích này, anh xin em đấy. Sẽ không nói về những đề tài khó ấy cho đến khi về nhà... Mình hãy tưởng tượng ra đây là một bộ phim. Một bộ phim hài lãng mạn, kết thúc có hậu. Được không?
Tôi gật đầu. Tôi có cảm tưởng là Marek lại chạy trốn. Nhưng tôi thực sự cố gắng để không nghĩ tới những khó khăn của chúng tôi.
Chúng tôi bơi một lúc ở bể bơi, sau đó về phòng. Chúng tôi yêu nhau trên giường và cố gắng để không ai nghe thấy. Hơi giống với thời sinh viên, khi có ai đó ở ký túc xá về nhà và nhờ người ở lại tưới cây hộ. Chúng tôi là những người đầu tiên xung phong “tưới cây” hộ. Đó là những ngày của chúng tôi và những đêm của chúng tôi. Những ngày, đêm chung đầu tiên. Và duy nhất theo kiểu này.
o O o
Không thể cứ như thế này mãi mãi được sao? Khi đó tôi đã nghĩ rằng, là tôi đang phá hủy mối quan hệ này. Tôi làm như vậy để làm gì? Tôi chỉ muốn có con và tôi thuyết phục chồng đi khám.
Còn anh ấy đơn giản là không muốn điều tôi muốn.
Hay chúng tôi nên chia tay nhau, mỗi người đi theo một con đường hoàn toàn khác. Marek không thể khuất phục, còn tôi không biết từ bỏ.
Tình dục, là rất quan trọng trong mối quan hệ của chúng tôi cho tới lúc này, đã không còn mang lại niềm vui. Chúng tôi không yêu nhau để hít thở sự gần gũi nhau, để thể hiện tình cảm của mình. Chúng tôi làm chuyện ấy chỉ để kiểm tra việc cố gắng trở thành bố mẹ vào thời điểm mà khả năng rụng trứng là cao nhất theo một thuật toán phức tạp trên một trang mạng về sinh sản.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lâu Đài Cát
Magdalena Witkiewicz
Lâu Đài Cát - Magdalena Witkiewicz
https://isach.info/story.php?story=lau_dai_cat__magdalena_witkiewicz