Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ký Ức Dấu Yêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3
V
ề đến nhà, Châu Ngọc cự nự Lam Khanh.
- Mi cho anh ta địa chỉ làm gì?
Lam Khanh thản nhiên:
- Để anh ta trả của rơi cho chị.
- Biết anh ta có đem trả không hả?
- Trả chứ!
- Ta nghi anh ta cố ý giữ luôn.
- Còn chị, của quý báu như vậy mà không chịu đòi.
Châu Ngọc đáp một cách tự tin:
- Của mình thì sẽ trở về với mình.
Lam Khanh vặn lại:
- Chị không cho địa chỉ thì làm sao vật báu về được.
- Mi cho rồi đó.
- Em giúp chị mà còn nói.
- Chứ không phải mi muốn làm quen với anh ta à?
- Thôi đi bà. Quen nói chuyện rồi đó.
- Làm quen riêng.
Lam Khanh xì mũi:
- Làm quen riêng, ai cho địa chỉ nhà làm gì hả?
- Chà, ghê nhỉ! Hẹn chỗ khác phải hôn?
Vỗ lên vai Châu Ngọc, Lam Khanh hỏi như đánh đố Châu Ngọc.
- Ngọc không thấy gì sao?
- Thấy gì hả?
- Anh chàng "Đá sáng" đang chiếu vào Ngọc đấy.
Châu Ngọc giãy nảy:
- Con khỉ! Chiếu mi thì có.
Lam Khanh giải thích:
- Hổng phải đâu nha! Hồi em bảo anh ta làm mối tên bạn cho Ngọc, thì anh ta đính chính ngay, đâu có chịu.
- Mặc kệ anh ta!
- Anh ta chiếu vào Ngọc, đâu có chịu để cho tên bạn.
- Mi suy diễn hay ghê.
- Em nghi chuyện này đó Ngọc.
- Mi nghi gì hả?
- Anh ta nói có người cần gặp Ngọc. Chắc chắn ba mẹ anh ta đó.
Chậu Ngọc phớt lờ:
- Gặp làm chi?
Lam Khanh cười khúc khích:
- Coi mắt Ngọc!
Châu Ngọc xì mũi:
- Anh ta bán trời chẳng mời Thiên Lôi, chứ bộ con nhà gia giáo à. Làm gì giữa thời buổi này mà có chuyện coi mắt cổ hủ đó.
Lam Khanh vẫn lý sự:
- Người ta muốn gặp chị, tức là coi mắt chứ còn gì nữa?
Châu Ngọc tinh nghịch:
- Ta không thể cho coi. Thí dụ có chuyện đó thì mi thế đi.
- Chị dám nói vậy hả?
Lam Khanh ré lên và đấm Châu Ngọc túi bụi, khiến cô phải chạy lòng vòng.
Đưa tay lên dứ dứ Lam Khanh, Châu Ngọc dọa:
- Ta đám hỏi rồi mà mi dám cho địa chi "Đá sáng", để hắn đưa người nhà đến coi mắt là mi chịu trách nhiệm đó.
Lam Khanh ngẩn tò te:
- Em quên Ngọc đám hỏi rồi.
- Mi có về dự đám mới đây mà quên rồi à?
- Tại Ngọc đám hỏi đặc biệt quá, ai mà nhớ. Còn đi học, tự nhiên chui đầu vào tròng.
Châu Ngọc nhăn mặt:
- Nghe mi nói mà ta phát khiếp. Chẳng lẽ cuộc đời ta bị.... vào tròng.
- Chứ còn gì nữa! Tự nhiên đồng ý đám hỏi hà.
- Đâu phải tự nhiên, tại gia đình bên ấy thúc ép.
Lam Khanh nổi đóa:
- Thúc ép thì Ngọc phải từ chối chứ.
Châu Ngọc chép môi:
- Mi làm như ta từ chối được vậy.
- Gặp em thì quyết liệt, không ai làm gì được đâu!
Nói giỏi và cứng rắn như Lam Khanh chẳng biết có được không?
Châu Ngọc đang học năm cuối thì ba mẹ gọi về làm đám hỏi. Cô bảo để tốt nghiệp ra trường, nhưng đàng trai không đồng ý.
Đành vậy chứ Châu Ngọc biết làm sao hơn. Ba mẹ thuyết phục mãi. Nhật Đông là chàng trai tốt, hiền lành làm ở xưởng đóng tàu, công việc ổn định.
Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, Châu Ngọc đồng ý đám hỏi với Nhât Đông để được học tập đến khi tốt nghiệp ra trường.
Về Hà Tiên hay ở lại thành phố tìm việc làm, Châu Ngọc phân vân mãi.
Nhật Đông cũng đã bảo cô hãy về Hà Tiên để cùng làm việc với anh.
Châu Ngọc lại thấy ngành học của cô ở thành phố này dễ xin việc làm hơn.
Lúc Châu Ngọc chưa thi tốt nghiệp, Nhật Đông cứ điện lên liên tục bảo cô thi xong thì về tổ chức đám cưới.
Tốt nghiệp xong, Châu Ngọc thấy hồi hộp lạ thường. Đầu óc cô rối rắm bao chuyện.
Không nghe Nhật Đông điện hối thúc, cô thắc mắc rồi quên ngay, chẳng có thời gian nghĩ ngợi.
Châu Ngọc đánh liều gởi đơn xin việc làm ở các công ty. Cô mong được làm trong công ty vàng bạc đá quý, được thiết kế mẫu mã sản phẩm là ước mơ lớn nhất. Hay về Hà Tiên mở công ty thiết kế mẫu mã, chắc chắn sẽ có đơn hợp đồng.
- Nhất định ta sẽ về Hà Tiên!
Tự nhiên Châu Ngọc thốt lên một câu chắc gọn.
Lam Khanh mỉm cười trêu chọc:
- Đám cưới hả?
- Con khỉ! Ta không gấp.
- Ngọc không gấp nhưng người ta gấp.
Châu Ngọc đáp bừa:
- Mặc kệ người ta!
Lam Khanh nháy mắt:
- Không mặc kệ được đâu. Rồi Ngọc sẽ bị bắt nhốt vào lồng cho mà xem.
- Mi nói gì nghe bi thảm quá vậy.
- Người xưa nói chứ đâu phải em. Mà đúng đó nghe, kinh nghiệm đấy.
Ai sắp lấy chồng mà nghe nhỏ Lam Khanh nói phát rầu thêm. Bị chui đầu vào tròng, bị nhốt trong lồng.
Thản nhiên, Châu Ngọc chọc lại Lam Khanh:
Mi chưa yêu thì làm bộ nói vậy. Đến lúc có đối tượng rồi hỏi cưới không kịp ấy chứ.
- Em không có gấp như chị đâu nghe.
- Để xem.
Buổi chiều Châu Ngọc đang dọn dẹp căn phòng thì Lam Khanh thò đầu vào thông báo:
- Ngọc ơi! Ra có khách.
Châu Ngọc thản nhiên:
- Khách của mi chứ của ta à?
Lam Khanh nhấn mạnh:
- Em nói có sai đâu. "Đá sáng" chở mẫu hậu đến xem mắt Ngọc đó.
- Con khỉ!
Không để cho Châu Ngọc nói gì nữa. Lam Khanh nhanh tay kéo cô ra khỏi phòng.
- Nhanh lên, để người ta chờ, mất điểm bà ơi.
Trời ạ! Con nhỏ Lam Khanh quên là Châu Ngọc đã đám hỏi rồi chăng?
Có lẽ Châu Ngọc phải lái để cho "mẫu thân" "Đá sáng" xem mắt nhỏ Lam Khanh thì đúng hơn.
Vừa ra đến phòng khách, Châu Ngọc đã nhìn thấy Minh Thạch ngồi bên một người đàn bà sang trọng.
Trông bà ta thật quý phái. Ấn tượng nhiều với Châu Ngọc là trang sức bà ta đeo trên người. Sợi dây chuyền mặt cẩn đá hồng ngọc, chiếc vòng đeo tay đính những hạt đá ngọc bích óng ánh.
Đúng rồi! Mẫu hậu của "Đá sáng" thì phải đài cát, cao sang chứ.
Minh Thạch nháy mắt với Châu Ngọc, nói với bà Bội Ngọc:
- Châu Ngọc đó dì!
Rồi anh đứng lên nói nhanh với Châu Ngọc:
- Châu Ngọc! Để tôi giới thiệu. Đây là dì Bội Ngọc ở bên Mỹ mới về.
Ở bên Mỹ thì quan hệ gì đến Châu Ngọc. Cô không biết nói gì, chỉ gật đầu chào bà Bội Ngọc.
Bà Bội Ngọc xúc động đứng bật dậy, giọng lắp bắp:
- Cháu... Con tên là Châu Ngọc?
- Vâng, thưa bác.
Gật đầu, Châu Ngọc cảm giác đây không phải là buổi coi mắt khi Minh Thạch lên tiếng:
- Dì Bội Ngọc rất muốn gặp Châu Ngọc đó.
Châu Ngọc lúng túng trước tia nhìn quan sát của bà Bội Ngọc.
Bà không rời mắt khỏi cô, miệng bà vẫn lặp lại câu hỏi một cách vô thức:
- Con là Châu Ngọc...
Thoáng bối rối trước thái độ của bà Bội Ngọc, Châu Ngọc e dè:
- Con tên Châu Ngọc. Có việc gì không hở bác?
Bà Bội Ngọc thở hổn hển:
- Có việc qụan trọng...
Minh Thạch trấn an bà:
- Dì bình tĩnh đi dì Ngọc.
- Mời bác và anh ngồi!
Châu Ngọc chạy đi lấy nước, may sao nhỏ Lam Khanh lịch sự mang bình trà ra.
Rót trà ra tách, Châu Ngọc bưng đặt trước mặt bà Bội Ngọc.
- Mời bác dùng trà!
Như muốn hụt hơi, bà Bội Ngọc vừa thở vừa nói trong tiếng đứt quãng:
- Chiếc... vòng... đeo này, có phải của con không?
Và bà chìa chiếc vòng vỏ ốc ra cho Châu Ngọc. Cô cầm lấy:
- Vâng, nó là của cháu. Mẹ cháu đeo cho cháu từ nhỏ, bà bảo là kỷ vật của gia đình, phải giữ gìn kỹ.
Hớp một ngụm nươc, bà Bội Ngọc nói:
- Bác muốn gặp... mẹ cháu.
- Mẹ cháu ở dưới Hà Tiên.
Bà Bội Ngọc reo lên:
- Mẹ cháu ở Hà Tiên à? Đúng rồi! Mẹ cháu tên Thúy, phải không?
Châu Ngọc lắc đầu:
- Mẹ cháu tên Ngân ạ.
Bà Bội Ngọc thất vọng:
- Tên Ngân à? Sao lạ vậy! Trời ơi! Chẳng lẽ không phải? Đúng là sợi dây đeo bằng vỏ ốc, tôi đeo cho con gái Châu Ngọc đây mà.
Minh Thạch trấn an bà:
- Việc này cần phải hỏi kỹ, dì Ngọc à.
Bà Bội Ngọc chụp vai Châu Ngọc:
- Hãy đưa mẹ về gặp mẹ của con.
Châu Ngọc ngơ ngác:
- Bác nói sao ạ?
Bà Bội Ngọc khẩn khoản:
- Mẹ là mẹ ruột của con. Mẹ đã xa con hơn hai mươi năm. Khi đi xa con, mẹ nhờ người chị họ nuôi dưỡng con.
Không thể nào có chuyện đó, Châu Ngọc phủ nhận.
- Không phải đâu. Mẹ con chưa hề kể chuyện đó.
- Có thể mẹ nuôi của con đã xem con như là con ruột. Nhưng mẹ mới chính là mẹ ruột của con.
Tự nhiên người đàn bà xa lạ từ nước ngoài về tự nhận mình là mẹ ruột của Châu Ngọc, cô hoang mang tột độ.
Bỗng dưng cô thốt lên:
- Mẹ con tên Ngân chứ đâu phải tên Thúy.
Điều này cũng khiến bà Bội Ngọc thắc mắc, nhưng bà lý giải:
- Có thể mẹ nuôi con đổi tên. Mẹ nhận ra con nhờ chiếc vòng đeo bằng vỏ ốc này.
Mặt đá đen tuyền có khắc tên con là Châu Ngọc nè. Mẹ đã đeo cho con khi gởi con lại.
Lúng túng, Châu Ngọc bật hỏi Minh Thạch:
- Là sao hả anh Thạch?
Đột nhiên cô thấy mình lại thân mật với Minh Thạch.
Anh nhẹ nhàng đáp:
- Tôi cũng mới biết chuyện này. Dì Ngọc về nước cùng với mẹ tôi để tìm Châu Ngọc.
Bà Bội Ngọc xác nhận:
- Thấy chiếc vòng mà Minh Thạch nhặt được và đưa tin lên mạng, mẹ sững sờ nhận ra là kỷ vật của mình đã đeo cho con gái. Mẹ về gặp Minh Thạch và đi tìm con ngay. Bao nhiêu năm nay đứt liên lạc với người chị họ, mẹ lo lắng và thương nhớ con vô vàn.
Chẳng lẽ đây là sự thật? Chỉ có mẹ của Châu Ngọc mới giải đáp được điều này.
Bao nhiêu năm trời mẹ nuôi dưỡng Châu Ngọc trong hoàn cảnh khó khăn vất vả và thiếu thốn, Châu Ngọc bàng hoàng và nhói đau nếu mẹ chỉ là mẹ nuôi.
Bất chợt Châu Ngọc thốt lên:
- Có thể có một Châu Ngọc nào đó trùng tên.
Bà Bội Ngọc hấp tấp:
- Còn chiếc vòng này, không thể trùng được đâu. Cha con đi biển nhặt vỏ ốc, còn mẹ kết lại và đính hạt đá đen tuyền khắc tên con. Mẹ nói sự thật.
Những lời bà Bội Ngọc nói, chắc hắn là sự thật chứ bà bịa chuyện làm chi.
Châu Ngọc thật lòng:
- Con hoàn toàn không biết chuyện này. Con không nghe mẹ nói.
Bà Bội Ngọc khẩn khoản:
- Hãy tin mẹ! Mẹ không bịa đặt.
- Con biết bác nói thật, nhưng sao chuyện này khó hiểu quá.
Bà Bội Ngọc nhìn Châu Ngọc:
- Con có bao giờ nghe mẹ con nhắc đến tên Bội Ngọc không?
Châu Ngọc lắc đầu:
- Con không nghe.
Mẹ và con đều tên Ngọc, con có thấy trùng hợp không? Hồi đó cha con bảo:
"Nhà mình phải có nhiều ngọc đấy!".
Bà Bội Ngọc lại tràn trề hy vọng. Bà không tin là có sự trùng hợp tên, trùng hợp chiếc vòng lạ kỳ như vậy.
Chiếc vòng này chính là của bà trao cho con gái Châu Ngọc.
Bà lại nhìn đăm đắm chiếc vòng như bị thôi miên.
- Chắc ông trời dun rủi cho bà gặp lại đứa con gái sau hơn hai mươi năm xa cách.
Bà Bội Ngọc về Hà Tiên gặp bà Ngân thì mọi việc đã sáng tỏ.
Bà Bội Ngọc chính là mẹ ruột của Châu Ngọc. Vì không mang con theo được, bà đã gởi con lại cho người chị họ tên Thúy nuôi dưỡng.
Hai năm sau, bà Thúy mất vì bạo bệnh, không kịp một lời trăng trối.
Bà Ngân là hàng xóm, chồng mới chết vì đi biển gặp bão. Thấy bé Châu Ngọc không ai nuôi dưỡng, bà nhận nuôi, và năm sau kết hôn với ông Sang.
Vì vậy suốt từ bé đến giờ, Châu Ngọc chỉ biết có bà là mẹ ruột và ông Sang là dượng ghẻ.
Bất ngờ bà mẹ ruột từ bên Mỹ trở về tìm, Châu Ngọc thật sự ngỡ ngàng.
Ai cũng mừng cho cô được trùng phùng với mẹ ruột.
Bà Bội Ngọc thật sự xúc động và cảm kích bà Ngân đã nuôi dưỡng Châu Ngọc nên người, bà không biết làm sao đền đáp ơn nghĩa.
- Đứt liên lạc với chị Thúy, không biết tin bé Chậu Ngọc, tôi khổ sở vô cùng.
Anh chị đã nuôi dưỡng nó nên người, ơn này tôi không bao giờ quên được.
Bà Ngân ân cần:
- Tôi luôn xem Châu Ngọc là con ruột, nuôi dạy nó nên người và mong nó có việc làm tốt đẹp.
- Anh chị hãy yên tâm! Tôi sẽ lo tiếp cho Châu Ngọc. Nó là con tôi, nhưng cũng là con anh chị.
Trong lúc người lớn trò chuyện với nhau, thì Châu Ngọc đi ra biển.
Lâu nay bận rộn, Châu Ngọc ít về thăm biển quê nhà.
Hà Tiên của cô có đảo Phú Quốc là điểm du lịch nổi tiếng.
Nói như nhỏ Lam Khanh, quanh năm Châu Ngọc sống bên hòn đảo, và núi đá chập chùng vẫn chưa đủ sao mà Châu Ngọc vẫn mê... đá.
Mê... đá để thiết kế mẫu mã chứ sao?
Châu Ngọc mê... đá nhưng không nói cho Minh Thạch, kẻo anh chàng tưởng cô mê "Đá sáng" thì nguy to.
Đừng hòng! "Đá sáng" thì mặc "Đá sáng". Có hay ho gì đâu!
Bãi biển giờ này vắng bóng người. Hòn đảo ngoài khơi xa chập chùng khi ẩn khi hiện. Châu Ngọc đến bên gờ đá. Mặt biển xanh loang loáng nắng vàng.
Tuổi thơ sinh ra và lớn lên ở đây, sống với ba mẹ và hai đứa em, bây giờ bỗng nhiên được mẹ ruột về nhìn nhận.
Tâm trạng Châu Ngọc nôn nao khác lạ. Chẳng biết nên vui hay buồn. Cô đón nhận tin này một cách dửng dưng.
Tại sao ba mẹ đi sang Mỹ mà không mang Châu Ngọc theo được, phải gởi người khác nuôi, rồi mất liên lạc, rồi xa cách nghìn trùng?
Nếu Châu Ngọc không làm rơi xâu chuỗi vỏ ốc, có lẽ bà Bội Ngọc cũng không tìm được.
Là một đứa trẻ còn đỏ hỏn bị ba mẹ bỏ lại quê nhà, gởi người khác nuôi, Châu Ngọc cảm giác buồn tủi. Có cái gì đó khiến cô hụt hẫng, nhói đau.
Hơn hai mươi năm qua không biết gì về thân phận mình, bất chợt mẹ ruột từ bên Mỹ trở về nhìn nhận, Châu Ngọc tưởng như cuộc đời mình đầy biến động.
Lòng đầy mâu thuẫn, Châu Ngọc chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Cô sang hãng đóng tàu tìm Nhật Đông.
Anh đang ngồi làm việc trong mát, bên cạnh là một cô gái khá xinh. Ai nhỉ?
Công nhân đóng tàu hả?
Công việc đóng tàu đâu có công nhân nữ. Hay cô ta là kỹ sư thiết kế tàu?
Trông bộ dạng cô ta thì chẳng phải là kỹ sư rồi. Tiểu thư, yểu điệu thục nữ chỗ mấy anh chàng làm việc chứ cô ta mà làm gì.
Nhưng tại sao lại để ý đến cô ta, người Châu Ngọc cần tìm là Nhật Đông kia mà.
Ý trung nhân của Châu Ngọc không hay cô đến, anh đang nói cười vui vẻ với cô gái. Cảm giác khó chịu dâng lên, Châu Ngọc cau mặt. Người đâu mà vô tư đến thế! Người ta về cũng không biết, người ta đến tìm cũng không hay.
Bất chợt cô gái nhìn lên, phát hiện ra Châu Ngọc. Bây giờ Nhật Đông mới ngước lên và trông thấy Châu Ngọc.
Thái độ thờ ơ của Nhật Đông khiến Châu Ngọc bực dọc, ít ra anh phái có một chút vui mừng, vồn vã dành cho cô chứ. Đáng ghét thật!
Tiến đến bên Nhật Đông, Châu Ngọc kêu lên:
- Anh không hay em về hả, Nhật ĐÔng?
Nhật Đông nhếch môi:
- Em mới về hả?
Bực dọc, Châu Ngọc xụ mặt đáp:
- Ừ, mới về...
Có vẻ khó chịu khi hai người không nói đến mình, cô gái õng ẹo chất vấn Nhật Đông:
- Ai vậy hả?
Không để cho Nhật Đông lên tiếng, Châu Ngọc nhìn cô gái, kiêu hãnh giới thiệu:
- Tôi là Châu Ngọc, vợ sắp cưới của Nhật Đông.
Cô gái nói với vẻ giễu cợt.
- Ồ! Có vợ sắp cưới à? Vậy mà chẳng nghe anh Đông nhắc đến cô một chút xíu nào cả.
Tức khí vì không biết cô gái là ai, Châu Ngọc cau mày ngó Nhật Đông:
- Sao anh không giới thiệu cho em biết cô này?
Nhật Đông đáp một cách nhát gừng:
- Cô ấy tên Hải Hà.
Hải Hà kiêu kỳ bổ sung:
- Sao anh không giới thiệu rõ em là con gái ông chủ hãng đóng tàu Hải Thanh.
Nhật Đông tươi cười.
- Em giới thiệu rồi đó!
Ái chà! Sao mà hai người thân mật đến vậy? Châu Ngọc nóng mũi, mỉa mai:
- Cô ra đây kiểm tra công nhân làm vìệc hả?
Hải Hà cong môi:
- Đúng đấy! Nhất là kiểm tra anh chàng Nhật Đông kém tay nghề này.
Nhật Đông phản ứng:
- Tôi mà kém tay nghề thì hãng đóng tàu Hải Thanh không có tàu đâu nhé.
Liếc Nhật Đông một cái dài cả cây số, Hải Hà trề giọng:
- Tự phụ dữ hén!
Nhật Đông cười xòa:
- Không tự phụ mà phải biết chứng tỏ tài năng của mình chứ.
- Biết rồi anh!
Có vẻ như hai người không cần biết đến sự có mặt của Châu Ngọc.
Ấm ức, Châu Ngọc khều tay Nhật Đông:
- Em có chuyện muốn nói với anh. Chúng ta ra ngoài một chút nghe anh.
Nhật Đông quan tâm:
- Chuyện gì hả em?
Lập tức Hải Hà phản ứng ngay:
- Có chuyện gì thì về nhà nói, đừng đến hãng trong giờ làm việc thế này, phiền lắm!
Cô ả Hải Hà mà làm sếp thì nhân viên khốn khổ. Lúc nào cũng kiểm tra gay gắt, giờ giấc thì chặt chẽ, kè kè một bên giữ gìn sợ nhân viên ăn thiếc, ăn nhôm, ăn đinh hay sao ấy.
Điềm tĩnh, Châu Ngọc đáp trả:
- Tôi mới về, có nhiếu việc cần bàn với anh Đông mà không có thời gian nên mới đến đây, chứ tôi không làm phiền đâu.
Hải Hà hất mặt hỏi:
- Bàn chuyện gì vậy?
Vô duyên chưa từng thấy! Chuyện riêng của người ta mà hỏi!
Châu Ngọc đáp nhanh:
- Chuyện riêng.
Nhật Đông nhẹ nhàng bảo:
- Em về nhà đi! Tối anh sang.
Phải chăng Nhật Đông muốn Châu Ngọc rút lui nhanh?
Ấm ức nhưng Châu Ngọc vẫn giữ vẻ lịch sự. Dù sao cũng còn trong giờ làm việc, cô mà trò chuyện dài dòng với Nhật Đông, người ta sẽ bắt bẻ ngay.
- Em về nghen! Tối anh nhớ sang, em có nhiều chuyện quan trọng lắm đấy.
Nhật Đông gật:
- Ừ! Anh nhớ rồi!
Châu Ngọc bước ra về nghe rõ mồn một câu giễu cợt của Hải Hà phía sau lưng và thấy cả cái bĩu môi của cô ta:
- Chà, tình tứ dữ!
Châu Ngọc lại lang thang ra biển. Bãi Trường là bãi tắm đẹp và sạch nhất ở Phú Quốc.
Quên hết mọi phiền toái, Châu Ngọc xách giày, thích thú đi dưới bãi cát mịn màng.
Nước biển trong xanh, sóng nhẹ êm ái. Thật dễ chịu!
Giá như được dạo chơi du thuyền trên biển cùng Nhật Đông, câu cá, câu mực...
Mang tiếng ở đảo Phú Quốc, thiên nhiên thơ mộng với nét đẹp nguyên sơ của địa hình đồì núi, biển rừng nguyên sinh mà chưa bao giờ Châu Ngọc được tham quan thỏa thích.
Châu Ngọc mong được nhìn thấy những rặng san hô đầy màu sắc lung linh dưới đáy biển được ngắm nhìn những dòng suối lượn quanh ghềnh đá, nghe những dòng thác réo gọi ầm vang giữa núi rừng hùng vĩ.
Nhật Đông không hiểu cho tâm trạng của Châu Ngọc, cô mong muốn được tham quan đảo Phú Quốc cùng anh. Dường như anh không có thời gian dành cho cô.
Châu Ngọc về quê rồi sẽ trở lại thành phố giải quyết công việc làm. Nếu gia đình Nhật Đông tổ chức đám cưới, có lẽ cô sẽ ở đây làm công việc thiết kế.
Lần sau, Châu Ngọc rủ nhỏ Lam Khanh về Phú Quốc tham quan, bảo đảm nó sẽ mê cảnh quan đầy quyến rũ nơi đây.
- Sao ra đây một mình vậy Châu Ngọc?
Mải nghĩ ngợi miên man Châu Ngọc chẳng hay Minh Thạch đã ra đến.
Giật mình khi nghe câu hỏi bên tai, Châu Ngọc vội ngẩng lên:
- Về được quê nhà, tôi ra ngắm biển.
Nhìn cô, Minh Thạch nói một cách dịu dàng:
- Cho tôi ngắm ké với, Châu Ngọc nghe.
Châu Ngọc thản nhiên:
- Biển cả của thiên nhiên, anh cứ ngắm thoải mái, tôi không cấm.
- Nhưng anh thích ngắm chung với Châu Ngọc cơ.
- Anh mà ngắm chung với tôi thì biển khóc đấy!
- Sao vậy hả?
Hỏi nhưng Minh Thạch cũng tự trả lời:
- Biển thấy tôi với Châu Ngọc hòa bình chứ gì?
Châu Ngọc lắc nhẹ:
- Hổng dám hòa bình với anh đâu.
Minh Thạch chợt hỏi:
- Sao Châu Ngọc không ở nhà với mọi người?
- Chuyện của người lớn, tôi không thích tham gia, để mọi người tự nhiên.
- Được mẹ ruột tìm gặp, Châu Ngọc cảm thấy thế nào?
Châu Ngọc mỉm cười:
- Làm như anh là nhà báo phỏng vấn tôi vậy.
- Cứ xem là như vậy đi! Châu Ngọc trả lời xem.
- Tâm trạng tôi khó diễn tả lắm. Buồn, vui lẫn lộn.
Minh Thạch thắc mắc:
- Vui chứ, có gì đâu mà buồn hả Châu Ngọc?
Châu Ngọc quay quắt:
- Anh làm sao hiểu được tâm trạng của tôi. Suốt bao nhiêu năm nay sống với người mình yêu thương gắn bó, giờ lại chỉ là mẹ nuôi. Và bỗng dưng lại có một người mẹ ruột xa cách từ lâu.
Minh Thạch lý giải:
- Dì Ngọc cũng vì hoàn cảnh nên mới phải xa Châu Ngọc.
Châu Ngọc hỏi thăm:
- Mẹ tôi với gia đình anh bà con hả?
- Dì Ngọc và mẹ tôi là bạn thân từ hồi sống ở bên Mỹ.
- Anh cũng sống bên Mỹ phải không?
- Bao nhiêu năm sống bên ấy, bây giờ tôi về Việt Nam kinh doanh làm ăn.
Bất chợt Châu Ngọc nói như tâm sự với Minh Thạch:
- Tôi định về quê nhà xin việc làm.
- Châu Ngọc không ở thành phố à?
Châu Ngọc tmh queo:
- Lấy chồng ở quê nhà mà làm việc ở thành phố bất tiện lắm.
Minh Thạch trố mắt nhìn Châu Ngọc:
- Lấy chồng à? Không đùa chứ Châu Ngọc?
- Chuyện quan trọng, ai mà đùa chứ?
- Chả lẽ Châu Ngọc nói thật? Trông cô cũng khá nghiêm túc. Nhưng Minh Thạch hoàn toàn không tin chuyện này.
Anh hỏi thăm dò:
- Châu Ngọc mới tốt nghiệp phải hôn?
Nghênh mặt lên Châu Ngọc hỏi lại:
- Thì sao hả?
- Thì đầu có nghĩa là lấy chồng ngay.
- Việc đó đâu liên quan gì đến việc tôi tốt nghiệp?
- Có chứ!
- Liên quan gì hả?
- Tôi thấy Châu Ngọc đâu phải là người thích an phận, học xong rồi về quê lấy chồng.
Châu Ngọc khẳng định:
- Tôi cũng bình thường như những cô gái thôi.
Nhìn sâu vào mắt Châu Ngọc, Minh Thạch bảo:
- Không bình thường đâu.
Châu Ngọc phản ứng:
- Anh nói tôi bất thường hả?
- Tôi không có ý đó.
Vô tình, Châu Ngọc hỏì:
- Chứ anh có ý gì?
Thích thú với câu hỏi của Châu Ngọc, Minh Thạch mỉm cười đáp:
- Ý tôi là Châu Ngọc rất đặc biệt đấy.
- Đặc biệt à?
Châu Ngọc kêu lên rồi giải thích:
- Phải rồi, đặc biệt vì tôi có hai người mẹ.
Muốn nhấn mạnh cá tính Châu Ngọc đặc biệt nên Minh Thạch:
- Còn nữa.
Châu Ngọc tự khai:
- À! Tôi vừa thi tốt nghiệp xong đã có một ông chồng.
Lạ lùng nhìn Châu Ngọc, Minh Thạch như muốn kiểm tra lời nói của cô bao nhiêu là phần trăm sự thật.
Châu Ngọc lại nhấn mạnh thêm một cách tỉnh bơ:
- Mà không phải tốt nghiệp đâu, tôi đám hỏi trước nữa cơ.
Minh Thạch trố mắt nhìn Châu Ngọc. Có lẽ đây cũng là một cá tính đặc biệt của cô. Thích làm cho người đối diện ngạc nhiên vì những tin giật gân.
- Châu Ngọc có khiếu tưởng tượng ghê!
- Anh tưởng tôi đùa à?
- Chứ còn gì nữa.
- Tôi nói thật mà anh không tin thì thôi vậy.
Không hiểu sao Minh Thạch thốt lên:
- Tin Châu Ngọc để tôi thất vọng à?
Lùa những ngón tay vào mái tóc, Châu Ngọc thản nhiên:
- Cớ gì mà anh thất vọng hả?
- Buồn thì thất vọng chứ sao.
Châu Ngọc nhẹ giọng:
- Nghe anh nói, tôi cũng buồn.
- Sao hả?
- Chẳng lẽ tôi đem thất vọng đến cho người khác?
Vội vàng xua tay, Minh Thạch đính chính ngay:
- Không phải vậy đâu. Châu Ngọc đã đem niềm hy vọng tràn đầy đến cho dì Ngọc đó.
Châu Ngọc hỏi khẽ:
- Anh thấy như vậy à?
Minh Thạch kể:
- Từ khi nhìn thấy chiếc vòng đeo bằng vỏ ốc, dì Ngọc mừng lắm, dì cứ giục tôi đưa đi tìm Châu Ngọc. Dì mong gặp Ngọc hàng giờ!
Châu Ngọc lặng thinh. Lòng bồn chồn trong cô dậy lên một niềm thương cảm.
Minh Thạch nói tiếp:
- Chắc Châu Ngọc hiểu được tâm trạng của người mẹ xa con, suốt hai mươi năm mà lại không biết tin gì cả. Dì bảo phải chi hồi đó dì đừng đi, để mẹ con luôn ở bên nhau.
Châu Ngọc gật nhẹ:
- Vâng, tôi như biết nỗi dằn vặt khổ tâm của mẹ tôi trong bao năm qua.
Minh Thạch nhận định:
- Dì Ngọc sẽ rất vui khi nghe Châu Ngọc nói câu này.
Bất chợt cô đứng lên:
- Tôi vào nhà đây. Chắc chắn mẹ tôi sẽ buồn khi tôi không ở bên cạnh bà lúc này.
Minh Thạch tán thành:
- Phải đấy! Chúng ta vào nhà đi Châu Ngọc.
Cả hai cùng thong thả rảo bước về nhà.
Ngoài kia, biển xanh êm ả quá, từng con sóng vỗ vẫn dịu dàng hát lời ru tình tự yêu thương.
Bà Bội Ngọc trở lại Hà Tiên giúp gia đình bà Ngân sửa sang nhà cửa và tặng bà một số vốn để làm ăn.
Đặc biệt, bà còn làm nhiều công tác từ thiện, tặng quà cho những hộ nghèo, tặng học bổng cho học sinh nghèo, hỗ trợ địa phương xây dựng trường mẫu giáo.
Mọi người rất cảm kích trước nghĩa cử cao đẹp của bà Bội Ngọc.
Trong thâm tâm, bà muốn làm thật nhiều việc tốt đẹp cho nhân dân ở quê nhà.
Nhận được đứa con xa cách hơn hai mươi năm, bà Bội Ngọc rất đỗi vui mừng, bà muốn chia sẻ niềm vui với mọi người.
Bà luôn hình dung ra Châu Ngọc lớn theo năm tháng. Nhưng bà không thể nào nhận ra Châu Ngọc là một thiếu nữ xinh đẹp và đáng yêu như thế.
Bà muốn sống bên Châu Ngọc đến hết đời, để bù đắp cho con gái những mất mát lớn lao đã qua.
Tuy nhiên nghe thông tin của bà Ngân, bà thấy buồn nam mác.
- Châu Ngọc đã tốt nghiệp, đàng trai sắp tổ chức đám cưới, chị phải về để gả con của chúng ta.
Bà Bội Ngợc sửng sốt:
- Gả Châu Ngọc à? Sớm quá vậy?
- Sớm gì đâu. Nó đám hỏi rồi đó chị.
Bà Bội Ngọc thẫn thờ. Châu Ngọc đám hỏi rồi, sắp cưới ư? Con bé này bị ép gả sao chứ?
Bà thấy buồn man mác. Châu Ngọc lấy chồng ở đây về nhà người ta, nghĩa là bà không thể sống chung với con gái ngày nào cả.
Chẳng lẽ thuyết phục bà Ngân đừng gả, khoan gả Châu Ngọc.
Bà Bội Ngọc thở dài chẳng biết nói sao.
Bà Ngân an ủi:
- Gia đình bên ấy rất thương Châu Ngọc, thằng Nhật Đông là con một. Tuy bên ấy không giàu có nhưng cuộc sống cũng ổn định. Chúng nó sẽ đi làm. Chị cứ yên tâm!
Làm sao bà Bội Ngọc yên tâm được. Trầm ngâm nghĩ ngợi, sau đó bà quyết định đến gặp gia đình Nhật Đông.
- Chào chị! Tôi là Bội Ngọc, mẹ của cháu Châu Ngọc.
Bà Hương mẹ Nhật Đông niềm nở:
- Tôi có nghe chị Ngân kể chuyện của chị. Vậy là cùng lúc tôi có tới hai chị sui.
Rồi bà hồ hởi nói tiếp:
- Gặp được mẹ ruột, chắc là Châu Ngọc mừng lắm.
Bà Bội Ngọc nói nhanh:
- Mẹ con tôi bây giờ luôn quần quít bên nhau chẳng muốn rời.
Bà Hương tươi cười:
- Rồi cũng phải gả nó đi lấy chồng chứ.
Bà Bội Ngọc bày tỏ:
- Điều đó, tôi chẳng muốn chút nào.
Bà Hương buông gọn:
- Nhưng chị cũng đâu thể giữ nó được.
Đưa mắt nhìn quanh, bà Bội Ngọc khẽ hỏi:
- Cháu Nhật Đông đâu chị?
- Nó đi làm ngoài hãng đóng tàu đó chị.
Trò chuyện một lúc, bà Bội Ngọc bày mấy túi quà ra với vẻ ân cần:
- Tôi có chút quà tặng chị và cháu.
Bà Hương xua tay:
- Chị bày vẽ làm chi.
- Mong chị nhận cho, đây là chút tấm lòng của tôi.
Bà Hương e dè trước bà sui tương lai. Bà Ngọc trông cao sang, quý phái, còn bà chỉ là một người phụ nữ chân chất.
Bà cũng chẳng hiểu lý do bà Bội Ngọc đến đây thăm bà.
Bà hỏi với vẻ xã giao:
- Chị về đây chơi rồi định chừng nào sang bên ấy?
Bà Bội Ngọc đáp nhanh:
- Tôi sẽ thu xếp mọi việc để về Việt Nam ở luôn chị ạ. Giờ mới biết, không ở đâu bằng quê hương mình.
Bà Hương không nói gì.
Im lặng một lúc, bà Bội Ngọc bỗng lên tiếng:
- Tôi có đề nghị thế này, mong chị chấp nhận.
Bà Hương e dè:
- Sao ạ?
Bà Bội Ngọc ân cần:
- Chị hoãn đám cưới con trai chị với cháu Châu Ngọc lại, chờ cháu Ngọc trưởng thành chín chắn.
Bà Hương tròn mắt:
- Đâu có được, gia đình tôi đang chuẩn bị.
- Cháu Ngọc còn nhỏ quá, chị ơi.
- Con bé học hành giỏi giang đậu tốt nghiệp, nó cứng cỏi mạnh mẽ, làm việc tốt, còn nhỏ nhít gì đâu chị lo.
Bà Bội Ngọc chống chế:
- Đối với tôi, Châu Ngọc còn non nớt quá. Tôi mới gặp lại cháu, chỉ muốn hai mẹ con ở bên nhau.
Bà Hương nhìn bà Bội Ngọc:
- Như vậy chị có ích kỷ lắm không?
- Tôi chỉ muốn bù đắp cho con gái.
- Có thiếu gì cách để chị bù đắp.
- Nhưng tôi chưa muốn cháu lấy chồng bây giờ.
Bà Hương quả quyết:
- Châu Ngọc với thằng Đông đã đám hỏi lâu rồi, chúng tôi sẽ tổ chức cưới chứ không chờ được nữa.
Bà Bội Ngọc nhăn nhó:
- Tôi nghĩ con bé bị ép buộc.
Bà Hương phật ý:
- Chị đừng nói vậy!
- Con bé còn đang đi học, sao đồng ý đám cưới chứ?
- Chúng nó thương nhau thật, có ai mà ép đâu.
Thuyết phục bà Hương hoãn đám cưới không được, bà Bội Ngọc thay đổi chiến thuật.
Bà khẽ hỏi:
- Nhất định phải đám cưới hả chị?
Bà Hương bình thản:
- Tháng sau. Tôi đã báo với chị sui rồi. Chị ấy có nói với chị không?
- Chị Ngân có nói. Mong chị hoãn, tôi sẽ đền bù cho chị.
Phật ý, bà Hương xua tay liên tục:
- Hạnh phúc hôn nhân của lũ trẻ, tôi phải lo cho chúng.
Bà Bội Ngọc ngập ngừng:
- Hay là thế này, cưới xong, chị để hai đứa nó sống chung với tôi ở thành phố. Thằng Đông muốn làm việc gì, tôi sẽ tạo điều kiện.
Bà Hương khó chịu thật sự. Lâu nay bà mong có dâu và dâu con phải ở chung với bà.
Lắc đầu, bà từ chối nhanh:
- Tôi không thể chấp nhận lời đề nghị của chị được. Vợ chồng tôi chỉ có Nhật Đông là con trai, nó lại là cháu đích tôn. Bên nội mong mỏi nó lấy vợ sanh con để có cháu ẵmbồng. Nó còn có trách nhiệm lo hương khói cho ông bà, không thể ở rể bên nhà chị được.
Sao mà người ta quan niệm nặng nề quá? Ở đâu mà chẳng được.
- Hai đứa ở với tôi, tôi cũng nhắc chuyện thờ cúng.
Bà Hương đưa mắt nhìn bà Bội Ngọc:
- Chuyện đó đâu có được hả chị. Bất tiện lắm!
Bà Bội Ngọc thở hắt ra:
- Sao tôi đề nghị thế nào, chị cũng không đồng ý?
Bà Hương lộ vẻ khó chịu. Những đề nghị không hợp lý, bất tiện làm sao bà đồng ý được. Bà Ngọc chỉ nghĩ đến quyền lợi bản thân mình.
Nghiêm giọng, bà nói với bà Ngọc:
- Yêu cầu của chị, khó thực hiện được. Tốt nhất ta nên bàn chuyện đám cưới của tụi nhỏ đi chị.
Bà Bội Ngọc bồn chồn khi nghĩ đến việc gả Châu Ngọc lấy chồng. Con bé làm dâu ở đây, bà ở thành phố xa xôi.
- Thật sự tôi chưa nghĩ đến điều này.
Bà Hương tỏ vẻ thông cảm:
- Cũng phải thôi, chị mới gặp lại con mà.
- Bởi vậy, chị thấy đó, tôi chỉ muốn ở mãi bên nó.
Muốn chấm dứt vấn đề này, bà Hương nói nhanh:
- Chị hãy bàn với chị Ngân đi!
Rồi bà động viên bà Bội Ngọc:
- Gả Cháu Ngọc cho con tôi, chị cứ yên tâm. Thỉnh thoảng chị về đây thăm chúng nó.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ký Ức Dấu Yêu
Hồng Kim
Ký Ức Dấu Yêu - Hồng Kim
https://isach.info/story.php?story=ky_uc_dau_yeu__hong_kim