Chương 2
racy lái xe trở lại con đường lớn phía trước con đường hẹp dẫn tới Hiệp hội Thể thao Cảnh sát Seattle. Cô không phải chờ lâu. Chẳng mấy chốc một đơn vị tuần tra đã đến. Cô chỉ thị cho viên cảnh sát mặc đồng phục căng dây cảnh giới phong tỏa lối vào. Ngay sau đó, cô mừng là mình đã làm vậy. Những chiếc xe thùng của giới báo chí và cánh phóng viên ập đến, theo sau là viên trung sĩ quản lý đội của cô, Billy Williams.
“Tôi tưởng cô báo tin bằng điện thoại di động.” Williams nói, đưa mắt nhìn giới truyền thông.
“Tôi gọi bằng di động mà.” Tracy đáp.
Việc sử dụng điện thoại di động lẽ ra đã chặn được giới truyền thông, nhưng Sở Cảnh sát Seattle từ lâu đã hay đưa chuyện. Cấp trên thích lấy lòng đám phóng viên bằng cách cung cấp thông tin cho họ, và các điều tra viên trong Ban Tội phạm Bạo lực nghi ngờ rằng trong số họ có kẻ làm rò rỉ tin tức. Bản thân Tracy cũng thu thập được những tin tức cần thiết sau chuyện xảy ra ở Cedar Grove.
Williams chỉnh lại chiếc mũ bê rê len màu đen đã thành vật cố hữu của ông kể từ khi ông chấp nhận điều không thể tránh khỏi và cạo đầu. Ông nói chiếc mũ giúp giữ ấm vào mùa thu đông và bảo vệ da đầu khỏi ánh nắng mặt trời trong suốt mùa hè. Tracy ngờ là Billy chỉ ra vẻ như vậy mà thôi. Ông cũng nuôi bộ ria mép và chòm râu nhỏ bên dưới khiến ông trông giống hệt diễn viên Samuel L. Jackson.
Kinsington Rowe, cộng sự của Tracy, đến sau đó mười phút. Kins xuống khỏi chiếc BMW đời cũ, mặc chiếc áo khoác da vào. “Xin lỗi.” Anh nói. “Chúng tôi đang ăn tối ở nhà bố mẹ Shannah. Chúng ta có gì nào?”
“Tôi sẽ chỉ cho anh.” Tracy nói. Kins trèo lên buồng lái của chiếc xe tải cùng cô. Billy theo sau trong chiếc xe Jeep của ông.
“Cô ổn chứ?” Kins hỏi.
“Tôi sao?”
“Cô có vẻ hơi bối rối.”
“Tôi ổn cả.” Muốn thay đổi chủ đề trò chuyện, cô nói. “Bố mẹ Shannah sao rồi?”
Kins nhăn mặt. “Chúng tôi đang cố gắng ăn tối cùng nhau vào các ngày Chủ nhật để xem có cải thiện được gì không. Tôi đã bị cuốn vào cuộc thảo luận về vấn đề kiểm soát súng ống với bố cô ấy.”
“Rồi sao?”
“Như cô đoán thôi.”
Tracy cua xe một vòng rộng và đỗ ngay tại lối vào trường bắn. Cô bật cần gạt nước để lau lớp sương mù trên kính chắn gió. Đèn pha xe tải chiếu thẳng vào chiếc thòng lọng treo cổ.
“Cô nghĩ sao về nó?” Kins hỏi.
“Cũng chưa có gì chắc chắn. Ai đó đã treo nó lên ngay sau khi đèn tắt.”
“Hắn muốn cô nhìn thấy nó.”
“Có vẻ thế.”
“Chính xác là vậy.”
Họ rời khỏi buồng lái và đến gần chỗ Williams đang đứng. “Có vẻ là cùng loại dây thừng.” Kins nói. “Cùng màu. Không thấy nút thắt.”
Nicole Hansen không chỉ bị siết cổ. Cô ta còn bị trói ngược tứ chi với một cơ chế tinh vi nhằm tra tấn nạn nhân. Nếu Hansen duỗi thẳng chân, nó sẽ kéo dây và siết chặt thòng lọng. Cuối cùng, cô ta sẽ kiệt sức khi phải cố giữ yên tư thế và rồi tự siết cổ mình. Tracy cùng Kins đều nhận định đó là một vụ giết người, mặc dù họ không loại trừ ngay khả năng Hansen chết vì gặp sự cố trong khi thực hiện một tư thế tình dục. Khó mà tưởng tượng được một người phụ nữ lại đồng ý bị tra tấn như vậy, nhưng Tracy đã từng chứng kiến những việc còn tồi tệ hơn khi cô bị phân về Đơn vị Chống tấn công tình dục. Khi báo cáo cho thấy trong máu của Hansen có Rohypnol, một loại thuốc cưỡng dâm, họ đã điều tra theo hướng đó.
“Vậy thì giả thiết thứ nhất, đây chính là kẻ đã giết Nicole Hansen.” Kins nói. “Giả thiết thứ hai, có ai đó giận dữ bởi vụ Hansen đã bị chuyển thành án tồn và muốn được làm rõ.”
“Cũng có thể là một kẻ bắt chước.” Billy nói.
“Là giả thiết thứ ba.” Kins đáp.
Trong suốt cuộc điều tra về vụ Hansen, Maria Vanpelt, phóng viên đài truyền hình địa phương, đã tiết lộ ý kiến của một chuyên gia rằng sợi dây thừng dùng để thắt cô Hansen là sợi polypropylene xoắn phải. Sở cảnh sát Seattle đã lớn tiếng phản đối giám đốc đài truyền hình. Ông ta đã xin lỗi rất nhiều và hứa rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Không một ai ở Sở cảnh sát Seattle giữ nổi bình tĩnh.
“Dù lý do là gì.” Billy nói. “Hắn đã để nó ở chỗ cô không thể không nhìn thấy. Thế có nghĩa là hắn đã theo dõi cô. Tôi sẽ cử người để mắt trông chừng giúp cô.”
“Tôi không cần bảo mẫu đâu, Billy.”
“Chỉ đến khi chúng ta biết được gã này đang toan tính gì thôi.”
“Tôi sẽ bắn hắn trước khi hắn có thể lại gần tôi trong bán kính ba mét.” Tracy nói.
“Vấn đề là…” Kins lên tiếng. “Cô không có chút manh mối nào về danh tính của gã này.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng