Hoa Tàn Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 3
ới đây mà Thúy Hân vào làm cũng đã hơn tháng rồi, thời gian trôi qua nhanh quá. Nàng cũng đã quen dần với những nề nếp của công việc. Nhưng có điều nàng cảm thấy sợ, đó chính là ông giám đốc. Mỗi lần gặp Thúy Hân, ông nhìn nàng với ánh mắt như ngây như dại, khiến Hân có cảm giác rờn rợn, bởi ánh mắt như xuyên thấu vào da thịt nàng.
Nhớ lại buổi chiều cách đây vài hôm, sắp hết giờ tan việc, nàng thu xếp các thứ gọn gàng lại, chuẩn bị ra về thì nghe tiếng cánh cửa bật ra, tiếp theo đó là tiếng ông Quốc Tường:
- Thúy Hân này! Một chút, khi hết giờ làm việc, cô sang phòng tôi chút nhé. Có một số viêc. tôi muốn bàn với cô.
Dù có vẻ bực bội, Hân vẫn cố gắng hạ giọng:
- Vâng, thưa giám đốc.
Noí xong, ông quay trở vào phòng làm việc. Còn nàng ở lại tức anh ách. Trong khi mọi người về hết rồi, mà mình thì ở lại, không biết chuyện đó quan trọng thế nào mà gấp thế. Tuy rất bực, nhưng nàng vẫn bước đi, vì không muốn gây sự với lão, lại càng không muốn thất nghiệp.
Cộc... cộc.. cộc...
Thúy Hân vừa đưa tay lên gõ cửa phòng thì đã nghe tiếng đáp:
- Vào đi!
- Xin chào giám đốc.
- Cô đến rồi à? Ngồi đi.
- Cảm ơn ông.
Thấy trên măt. Hân lộ vẻ không hài lòng, ông nói:
- Hôm nay tôi bảo cô ở lại là có một số việc cần bàn. Chắc cô không phiền chứ?
- Vâng ạ.
- Tôi bảo cô rồi, ở chỗ đông người thì cô kêu tôi bằng gì cũng được. Nhưng khi còn hai chúng ta, thì cô cứ kêu là anh đi cho thân mật, chứ kêu bằng ông tôi ngại quá.
- Thưa giám đốc, tôi không dám.
- Có gì đâu mà lại không dám hả em?
Vừa noí, ông vừa kéo ghế của mình lại gần chỗ Hân ngồi rồi noí tiếp:
- Ngày mai có buổi họp đột xuất của ban giám đốc. Đây là một số tài liệu quan trọng tôi đưa cho em. Em hãy làm giùm tôi một bản kế hoạc, để ngày mai tôi thông báo lên cấp trên nhé, nhớ cẩn thận đó.
- Vâng tôi sẽ cố gắng.
Lợi dụng lúc Thúy Hân đang cầm xấp hồ sơ trên tay, ông đưa tay lên choàng sau người nàng và để bàn tay mình sau chiếc eo thon nhỏ của nàng.
Bực bội trước cử chỉ khiếm nhã đó, nàng hỏi với giọng cộc cằn:
- Ông làm giùm tôi thế?
- Đâu có gì, tôi thấy em có vẻ mệt mỏi nên định xoa bóp giùm em đấy mà. Có gì mà em lại sợ tôi thế?
Vừa noí, ông áp sát vào người của nàng.
Không dằn được cơn nóng đã trào dâng lên trong lòng, nàng đứng bật dây., noí với một giọng rắng rỏi và đầy kiên quyết:
- Tôi đề nghị Ông đàng hoàng lại. Nếu không, tôi sẽ xin nghỉ việc ngay bây giờ khỏi cần chờ đến ngày mai.
- Thôi, em đừng có tức giận. Tại tôi muốn đùa chút cho vui thôi.
- Tôi không thích như thế.
- Vậy tôi sẽ không đùa với em nữa.
Reng...reng... reng...
Tiếng reng của chiếc điện thoại trên bàn làm việc đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Hân. Nàng nhấc điện thoại lên:
- Alô. Công ty... xin nghe đây.
-...
- Alô. Công ty... xin nghe dây.
Đầu dây bên kia là sự yên lặng rồi phát ra tiếng cười giòn. Biêt'' ngay là cô bạn của mình chứ không ngoài ai khác, nàng mắng:
- Con quỷ! Hết chỗ phá rồi sao, nhằm ngày chỗ này mà phá vậy. Bộ mày muốn tao thất nghiệp phải không?
Cát Vi vừa cười, vừa trả lời với bạn:
- Không sao đâu, tao dám bảo đảm với mày là không ai đuổi việc mày đâu. Ai mà lại đuổi việc một cô gái siêng năng, rất xinh đẹp như mày chứ?
- Giỡn hoài. Mày gọi điện tìm tao có chuyện gì không?
- Có chuyện gì đâu, lâu rồi không gặp mày, nhớ quá. Chiều nay khi làm xong, chúng mình đi vòng vòng, ăn uống một bữa cho thoa? thích nhé.
- Mày làm như tao là người yêu của mày không bằng.
Nói thế chứ Thúy Hân cũng nhớ Cát Vi lắm. Lâu rồi không gặp, ai cũng có việc làm, ít có dịp gặp nhau như lúc trước, nên hai người bạn này cũng thấy buồn lắm.
Tiếng của Cát Vi giục:
- Sao, chiều nay đi được không mậy?
- Chiều nay hả? Chiều thì tao... tao...
Đang suy nghĩ lựa lời noí ch ổn thỏa, Thúy Hân nghe tiếng bạn hối thúc và có vẻ tuyệt vọng:
- Sao hả? Đi không được à? Mày bận gì thế? Nhín chút thời gian đi với tao không được à?
Bây giờ đến Thúy Hân bật cười:
- Tao đâu có nói là không đi đâu, sao mày lại nóng thế.
- Có thế chứ, vậy mà mày làm tao hết hồn, cứ ngỡ như mày không đi được vậy. À! Chiều nay tao đến trước cổng công ty chờ mày. Tao kể cho mày chuyện vui lắm.
- Có chuyện gì bật mí cho tao với.
- Không được, chiều nay mới kể.
- Thôi được rồi, chiều nay tao đi.
- Nhất định vậy nha.
- OK.
- Bye.
- Bye.
Gác điện thoại xong, Thúy Hân thấy vui lắm. Nàng nhớ lại cuộc noí chuyện khi nãy, khi nàng vừa định đùa với bạn là đã nghe giọng noí thất vọng của Vi. Nàng vừa buồn cười, vừa thấy thương bạn.
Đã bốn năm năm qua, hai người bạn này thân như hai chị em ruột, có chuyện gì cũng kể nhau nghe cả. Có khi là một chuyện không đâu, hai người lại cãi nhau. Hân hay giận lâu, cứ mỗi lần như thế thì Vi là người làm hòa trước, và sau mỗi lần cãi nhau thì họ lại càng thân thiết hơn trướ c. Cho nên ở gần với Vi, Hân luôn có cảm giác thoải mái và vui vẻ.
Thúy Hân có cảmgiác nôn nao khi chờ tiếng chuông báo hết giờ làm việc. Nàng suy nghĩ: Không biết cô bạn mình có chuyện gì mà lại ra điều hệ trọng thế.
Tiếng chuông tan giờ làm việc lại reo lên, nàng bước nhanh ra cổng. Liếc nhìn xung quanh như đang tìm kiếm một cái gì đó, chợt nàng nghe bên vai mình là một tiếng vỗ mạnh. Giật mình quay lại, nàng thấy ngay một nụ cười tươi của bạn.
- Sao, giật mình hả?
- Mày đập một cái như thế, bảo ai không giật mình cho được.
Vi cười và noí:
- Tại tao thấy mày cứ lóng nga lóng ngóng tìm ai đó, nên tao định phá mày cho vui thôi.
- Vui, vui cái con khỉ! Làm tao giật mình, suýt chút nữa là trái tim tao nó nhảy ra ngoài luôn.
- Đâu, đâu nó rơi chỗ nào, để tao tìm cho. Chứ mấy anh cây si của mày mà biết được chắc giết tao luôn quá.
- Con quỷ! Chuyện gì cũng đùa hết vậy.
Giọng buồn buồn, Cát Vi noí:
- Chỉ tại tao thấy mày có vẻ mệt mỏi không được vui, nên mới chọc mày thôi. Ai ngờ lại làm người đẹp nổi nóng.
Vừa noí, Vi kéo Hân quay lại đối diện với mình rồi chỉ tay lên mặt bạn:
- Chết rồi! Đứng yên để tao đếm cho nhé. Một chỗ, hai chỗ, ba chỗ, ôi quá chừng luôn.
- Mặt tao dính mực hả?
- Không phải mực, mà là nếp nhăn. Tao thấy mày làm có mấy ngày mà già quá chừng luôn. Chuyến này, mấy cây si thấy mày là chạy thục mạng luôn, chứ noí chi đến ngỏ lời yêu.
- Vậy cũng tốt, đỡ phải gặp mấy cái đuôi cứ lảng vảng theo hoài, mất tự nhiên hết sức.
Rồi như nhớ ra chuyện không đâu của hai người, Hân giục bạn:
- Sao, bây giờ đi được rồi chứ?
- Vâng, chúng ta đi.
Vi đưa tay vẫy một chiếc taxi rồi cả hai cùng bước lên xe. Không khí trên xe có vẻ oi bức, Hân và Vi mở hết những khung cửa kính ra bên ngoài, từng cơn gió nhẹ luồn qua khe cửa vào trong xe, làm cho hai cô gái có cảm giác mát dịu và rất thoải mái. Trên những cành cây che bóng mát hai bên đường, thỉnh thoảng có những chiếc lá vàng rơi rụng, như nhường chỗ cho những chồi non vươn lên.
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở