Hoa Hồng Mùa Xuân epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 3 -
ải Vân thẫn thờ nhìn vô gương, không trả lời.
Nguyên đi ra ngoài, anh trở lại bàn chờ Hải Vân. Một lát sau cô đi xuống, trên người là bộ độ giản dị mà cô hay mặc lúc đi làm. Cô có vẻ đã trấn tĩnh lại:
Nguyên kéo ghế cho Hải Vân:
- Cô ngồi đây uống một chút gì nhé.
- Cám ơn, tôi không uống.
Nhưng Nguyên vẫn gọi nước cho cô. Gọi xong, anh quay qua nhìn cô. Hải Vân còn cầm theo bó hoa, đặt nó trên bàn. Cô cúi đầu nhìn xuống, nói nhỏ:
- Có phải anh là người hay tặng hoa nay cho tôi không?
- Cô nói vậy để phân biệt hoa của tôi với của người khác phải không?
Hải Vân lắc nhanh đầu:
- Tôi không có ý nói như vậy
Nguyên hơi nghiêng người qua, kéo nhẹ mặt cô lên:
- Cô đừng sợ như vậy! Ở đây, tôi không phải là sếp của cô, cứ xem tôi như nhưng người hâm mộ cô đi.
Hải Vân bị khống chế đến mức không phản ứng lại cử chỉ hơi thân mật đó. Cô ngồi bất động.
- Anh muốn cảnh cáo tôi phải không?
- Tại sao tôi phải cảnh cáo cô?
- Tại sao anh đến đây? Tại sao tặng hoa cho tôi? Tôi đã không biết đó là hoa của anh.
- Vậy có khi nào cô thắc mắc không?
- Tôi ngại. Và không muốn bất cứ ai quan tâm đến tôi.
- Vì cô sợ người ta biết về cô?
Hải Vân không trả lời. Dáng ngồi của cô bất động như pho tượng, chứng tỏ cô đang bị áp lực vì sự có mặt của Nguyên.
Anh hiểu điều đó nên nói nhẹ nhàng:
- Cô đừng sợ tôi, tôi không khó khăn như cô nghĩ đâu.
- Vâng.
- Ban ngày đi làm. Buổi tối phải hát,cô mệt lắm không?
Cô ngước lên nhìn anh với vẻ lo ngại:
- Tại sao anh tặng hoa cho tôi?
Nguyên nhìn cô đăm đăm:
- Vì hâm mộ.
Hải Vân lắc đầu vẻ khổ sở:
- Lúc anh hỏi, tôi không thể trả lời. Tôi không muốn nói dối, nhưng tôi nghĩ tôi làm gì không quan trọng. Điều quan trọng là không để ảnh hưởng tới công việc ở công ty, cho nên tôi luôn cố gắng....
Nguyên khoát tay:
- Tôi biết nhiều hơn cô tưởng. Cô làm việc tuyệt lắm, Nhưng tôi đâu có đòi hỏi nhiêu và cô cũng không nên quá sức như vậy.
Hải Vân nhìn lại anh như cố tìm hiểu. Hình như cô hiểu được lòng tốt của anh. Cô có vẻ bớt căng thẳng hơn và nói như cám ơn.
- Bạn bè tốt với tôi quá, tôi chỉ sợ mình không xứng đáng. Hôm nào anh rủ Ngọc Kiều đến đây chơi, tôi sẽ hát tặng nó một bài, tôi chỉ biết có vậy mà thôi.
Nguyên quay đầu chỗ khác. Anh biết Hải Vân nghĩ anh tốt với cô vì Ngọc Kiều. Thật là chết tiệt sự hiểu lầm tai hại! Anh thấy vừa xấu hổ vừa bực mình nên chỉ lặng thinh.
Hải Vân không hiểu ý nghĩ của anh, khi đã biết Nguyên không có gì đáng sợ, cô trở nên hòa đồng hơn. Cô nói tiếp:
- Thứ bảy tuần sau là sinh nhật tôi anh sẽ đến chứ?
- Rất hân hạnh.
- Vậy tôi sẽ gởi thiệp cho Ngọc Kiều, có anh dự, tôi sẽ vui lắm đấy.
Nguyên nhìn đi chỗ khác, như không muốn trả lời. Hải Vân hoàn toàn không hiểu được cử chỉ đó. Cô cầm bó hoa lên:
- Cám ơn về những bó hoa của anh. Nếu biết đó là anh thì lâu nay tôi đã tìm anh để cám ơn rồi.
Nguyên quay lại:
- Và sẽ không tránh mặt tôi ở công ty, không thấy tôi đáng sợ lắm, phải không?
Hải Vân cười dịu dàng:
- Vâng.
Nụ cười của cô làm Nguyên thấy nhói tim. Sao cô ta có thể dịu dàng đến nhường ấy. Đêm nay rồi anh sẽ khó ngủ vì nụ cười duyên dáng này.
Nguyên không biết mình đã nhìn Hải Vân chăm chú thế nào, đến nỗi cô hơi khựng lại rồi vội đứng lên.
- Xin phép anh, tôi về đây.
- Tôi đưa cô về.
- Ồ không, Không dám làm phiền anh. Tôi có xe, không dám phiền anh đâu.
- Vậy thì thôi, chúc cô ngủ ngon.
- Cám ơn anh.
Hải Vân ôm bó hoa đi ra. Không còn cô ở đây Nguyên cũng thấy chán. Anh cũng đứng lên ra về.
Anh đến chỗ lấy xe. Khi đi ngang vũ trường Không Tên, thấy Hải Vân còn đứng trên lề, anh ngừng xe trước mặt cô:
- Sao chưa về Hải Vân?
Hải Vân hơi bước tới:
- Tôi chờ anh tôi.
- Anh cô à? Liệu anh ấy có tới không?
- Chắc sắp tới rồi anh ạ.
Nguyên nhoài người qua mở cửa:
- Cô lên đi, tôi đưa cô về.
Thấy Hải Vân định lắc đầu, anh nói như quyết định:
- Lên đi, tôi muốn nói chuyện với cô đấy.
Hải Vân ngần ngừ một chút, rồi bước vòng qua ngồi vào xe:
- Nhà tôi hơi xa, sợ anh về sẽ khuya mất.
- Tôi là con trai, có đi đến nửa đêm cũng không sao. Nhưng nếu anh cô không đón, cô về một mình mới đáng lo.
- Cũng không biết nữa.
- Mỗi tối, cô thường có anh cô đưa đón à?
Hải Vân khẽ lắc đầu:
- Không tôi thường đi một mình.
- Nhà có hai anh em mà anh cô cũng không thể đưa cô đi à? Anh ta dám để em gái về khuya như vậy sao?
Hải Vân nói miễn cưỡng:
- Anh ấy không biết tôi làm thêm và chuyện này tôi cũng không nói với ai. Cả Ngọc Kiều cũng không biết.
Nguyên không quan tâm ý nghĩ sai lệch của cô, chỉ chú ý đến khía cạnh khác.
-Cô bảo anh cô không biết, vậy lúc này cô về ai đưa đón cô.
-Anh Tùng.
Nguyên lặng im, một thoáng khó chịu dấy lên. Giọng anh trở nên khô khan:
-Anh ta vẫn hay săn sóc cô như vậy à?
-Vâng.
-Thì ra là vậy. Tôi không hiểu được tại sao anh ta lại để cô đi hát thế này.
Hải Vân có vẻ bị tổn thương, cô mím môi:
-Tôi coi đây cũng là công việc, giống như đi làm ở công ty, tôi thấy không có gì xấu ca.
Nguyên hơi khựng lại rồi mỉm cười:
- Đừng nhạy cảm quá như thế, sẽ đâm ra hiểu sai ý người khác đấy.Ý tôi là tại sao anh ta để cô cực nhọc như vầy.
Thấy Hải Vân không trả lời, anh nói thêm:
-Một ngay làm ở công ty cũng đủ mệt rồi, phải dành buổi tối để nghỉ ngơi chứ, thức khuya mất sức lắm đấy.
-Tôi còn trẻ, làm việc suốt ngay cũng nổi, và tôi không khi nào để sức khỏe ảnh hưởng tới công việc.
Nguyên biết cô muốn nói gì, anh đâm ra bực mình:
- Đừng cố hiểu sai ý tôi, sao cô hay thành kiến thế?
Bỗng nhiên bị nói gắt, Hải Vân đâm ra ngỡ ngàng. Cô quay qua nhìn anh với vẻ ngần ngại rồi ngồi im.
Nguyên nhận ra mình đã vô lý, giọng anh dịu lại:
-Từ đây về sau, đừng bao giờ đề phòng tôi, cũng đừng có coi tôi là sếp của cô. Tôi không thể là người thân với cô được sao?
-Vâng, cám ơn anh.
Hải Vân nói vậy, nhưng Nguyên thừa biết cô không tài nào hiểu nổi ý anh nên không muốn nói nữa.
Anh hỏi qua chuyện khác:
-Cô quen với Tùng lâu chưa vậy? Anh ta đưa cô vào làm, chắc không phải là quan hệ bình thường phải không?
-Anh ấy là bạn thân của anh Ba tôi.
Nguyên hỏi tới cùng:
-Anh cô nhờ anh ta chăm sóc cô à?
-Không. Anh tôi không nhờ, tự anh ấy lo cho tôi. Có lẽ anh ấy thấy tội nghiệp tôi.
-Sao lại có lẽ, tình cảm người ta mà cô cũng không biết à?
Hải Vân có vẻ không muốn nói về Tùng. Mấy lần Nguyên đã hỏi về chuyện đó bằng thái độ gay gắt, nên cô rất dè dặt.Cô nói một cách thận trọng.
-Anh ấy chơi thân với anh tôi, nên chúng tôi coi nhau như người nhà.
-Người nhà cũng không chăm bẳm quá mức như thế.
Hải Vân hoang mang làm thinh.Cô không tài nào hiểu được sự nóng giận bất chợt này. Cô vô tình ngồi sát vào góc như né tránh.
Nguyên cũng nhận ra mình vô lý, nên cố dịu giọng:
-Còn cô thì sao? Cô nghĩ gì về anh ta?
-Tôi xem anh ấy như người thân của tôi.
Nguyên thở hắt ra. Cách giải thích của Hải Vân cũng không làm sáng tỏ thêm cái điều anh muốn biết. Thế là anh im lặng.
Mãi suy nghĩ, anh quên mất là mình đi đâu. bên cạnh anh, Hải Vân ngồi im bồn chồn, không hiểu Nguyên muốn đi đâu. Một lúc sau cô rụt rè lên tiếng:
-Anh đi qua nhà tôi rồi.
-Vậy sao! Sao nãy giờ cô không nói? Ở đâu?
Hải Vân chỉ đường cho anh. Giọng nói nhỏ nhẹ của cô làm Nguyên hối hận. Lẽ ra anh không nên có thái độ như vậy. Anh nói ngắn gọn:
-Tôi xin lỗi.
-Ồ không! Tôi phải cám ơn anh mới đúng.
Cô chợt nói lớn:
- Đến nhà tôi rồi, chỗ có cột đèn đấy.
Nguyên thắng xe lại và mở cửa cho cô. Nhưng Hải Vân không xuống ngay. Thái độ chần chừ của cô làm anh nhướng mắt nhìn.
-Chuyện gì nữa?
-Tôi... tôi có thể yêu cầu anh, một việc không?
-Chuyện gì vậy.
-Anh đừng nói với ai chuyện tôi đi hát vì tôi..
Nguyên bật lên một tiếng ngạc nhiên:
-Sao vậy? Mà thôi, không cần nói ra xem như tôi không hề đến vũ trường đó, yên tâm chưa.
-Cám ơn anh.
-Chúc ngủ ngon.
Hải Vân bước xuống. Cô đứng bên đường chờ anh đi. Nguyên nghiêng người qua vẫy tay với cô. Cô cũng khẽ vẫy lại bằng cử chỉ dè dặt, nhưng vẫn đứng yên
Nguyên lên tiếng.
-Cô vào nhà đi!
-Vâng.
Hải Vân đi đến mở cổng. Nguyên chờ cô đóng cửa hẳn rồi mới đi. Anh nhìn phía trước, và mặt tư lự khi nghĩ về tối nay. Nó giống như buổi hò hẹn đầu tiên và anh muốn đi nhanh đến kết thúc.
***************
Sáng chủ nhật, Nguyên định đến nhà Hải Vân rủ cô đi uống cà phê. Nhưng anh còn chưa kịp bước khỏi giường thì Nhã Mi đi vào:
-Anh Hai đi uống cà phê nhé, rủ Ngọc Kiều đi nữa.
Nguyên ngồi lên nhíu mày:
-Sao không gõ cửa?
Nhã Mi cười xòa:
-Em quên, nhưng anh cũng dậy rồi mà. Đi chơi nhe, em gọi điện hẹn với Ngọc Kiều rồi.
-Cái gì?
-Anh làm gì dữ vậy? Thì em sợ nó đi chơi nên gọi điện dặn trước, rủi mình tới nó không có nhà thì sao?
Nguyên nghiêm mặt:
-Em biết anh có rảnh không mà tự tiện gọi vậy?
Nhã Mi tỉnh bơ:
-Vậy chứ hôm nay anh ở nhà làm gì?
-Hừ!
Nhã Mi không để ý vẻ bực mình của Nguyên. Cô nhí nhảnh một cách tinh quái:
-Vậy là anh kết Ngọc kiều rồi hả? Bày đặt làm ra vẻ thờ ơ với nó, nhưng em biết tỏng anh nghĩ gì rồi.
-Biết cái gì?
-Ngọc Kiều kể em nghe hết rồi.
-Kể cái gì?
Nhã Mi hỉnh hỉnh mũi:
-Nó nói Hải Vân gọi điện cám ơn nó. Anh tốt với bạn bè nó, vậy là vì anh yêu nó chứ gì. Nó còn bảo Hải Vân nói nó may mắn nữa.
Nguyên nhíu mày:
-May mắn cái gì?
-Thì may mắn có được ông bồ như anh. Nhỏ Hải Vân khen anh dữ làm, làm Ngọc Kiều nó cũng hãnh diện.
Nguyên nhìn Nhã Mi chăm chăm. Quả thật là không còn đường để nói. Anh đâu có ngờ Hải Vân thơ ngây đến mức như vậy. Tự nhiên anh nổi nóng lên, nạt ngang:
-Con nít biết cái gì, đừng có xen vào chuyện người lớn.
Nhã Mi ngơ ngác:
-Sao lại là em? Tự nhiên nạt người ta à, mà em đâu có phải con nít. Nếu em con nít thì làm sao làm bạn với người yêu của anh được.
-Người yêu?
-Thì người yêu của anh, không phải sao?
-Nghe cho rõ đây, từ đây về sau anh cấm em nói bậy nghe chưa? Em nói lung tung, Ngọc Kiều hiểu lầm anh thì sao.
-Hiểu lầm gì?
-Anh coi bạn em như em vậy, nghĩa là chỉ là em gái, em nói kiểu đó bạn em hiểu lầm thì sao? Đừng làm anh khó xử, nghe chưa.
Nhã Mi ngồi im ngẫm nghĩ, rồi tròn xoe mắt:
-Nghĩa là anh không yêu Ngọc Kiều?
- Đừng có nói nữa.
Giọng Nhã Mi gần như la lên:
-Vậy chứ anh yêu ai?
- Đó là chuyện của anh, con nít biết gì.
-Ê! Đừng có coi em là con nít chứ, em ghét lắm đấy.
-Vậy muốn chứng tỏ là người lớn thì ăn nói cẩn thận đi. Em là vua láu táu, nhiều lúc anh phải xấu hổ vì em.
-Lúc nào? Lúc nào đâu?
Nguyên khoát tay:
-Không nói nhấp nháng nữa, em biết vậy là đủ rồi.
Nhã Mi tiu nghỉu:
-Vậy bây giờ làm sao đây?
-Làm sao cái gì?
-Em đã lỡ gọi điện rồi.
-Vậy thì em cứ đi, em rảnh mà.
Nha Mi phụng phịu:
-Nhưng em nói là có anh chứ bộ.
-Vậy thì em tự giải quyết lấy, đừng có kéo anh vào.
Nhã Mi mè nheo:
-Anh Hai! Đi đi mà, đi lần này thôi cũng được. Anh không yêu bạn em, em buồn lắm đấy.
Cách nói con nít của cô làm Nguyên bật cười. Nhưng lập tức anh nghiêm mặt lại:
-Ngọc Kiều không giống em. Tính cô ta sâu sắc lắm, cho nên em nói lung tung, cô ta sẽ có ảo tưởng, anh không muốn xúc phạm bạn em đâu.
-Không muốn thì anh yêu nó đi. Nó đẹp như vậy mà anh còn chê gì nữa.
Nguyên nhìn cô một cái:
- Đủ rồi Nhã Mi! Em đi ra chưa.
Nhưng Nhã Mi vẫn ngồi yên.
-Anh làm em buồn quá, không ngờ anh không thương bạn em. Anh nói thật chứ? Suy nghĩ kỹ chưa vậy?
-Chuyện đó không có gì phải nghĩ hết. Từ đầu tới cuối toàn là em gây ra chuyện thôi. Em nên rút lui đi, từ đây về sau không nói gì với cô ta cả, nghe không?
Nhã Mi gật đầu,vẻ mà tiu nghỉu. Thấy cô cứ ngồi hoài, Nguyên nói như nhắc:
-Ra ngoài đi chứ!
Nhã Mi đứng dậy lững thững đi ra. Nhìn dáng điệu thiểu não của cô, Nguyên vừa buồn cười vừa thấy nao nào. Nếu như Ngọc Kiều thất vọng, thì anh có lỗi rất nhiều.
Cảm thấy không yên tâm,anh bước qua phòng Nhã Mi, gõ nhẹ cửa.
- Đi chưa Nhã Mi?
Nha Mi bước ra, gương mắt nhìn Nguyên:
-Anh đổi ý rồi hả?
Nguyên lắc đầu:
-Em nói gì với bạn em, Mi?
-Em nói anh bận, không đi được.
-Rồi sau đó?
-Em làm thinh luôn. Chứ anh bảo em phải nói sao bây giờ?
Nguyên thở nhẹ như yên tâm. Với con bé láu táu như Nhã Mi, chỉ cần không chọc ghẹo là được rồi. Còn chuyện có giải thích thì không dám dối rồi.
Anh nói như dặn:
-Em đừng giải thích phân trần gì hết cứ để bạn em từ từ hiểu, và cho qua. Còn nếu cần thì tự anh sẽ nói, hiểu không?
-Hiểu rồi, nhưng sáng nay anh đi đâu vậy?
-Không đi đâu cả.
Anh vò đầu Nhã Mi một cái, rồi quay về phòng. Nhã Mi nói với theo:
-Không đi đâu mà không chịu đi với em. Đi uống cà phê thôi, chứ có ai bắt anh nói gì đâu.
Nguyên làm như không nghe, vẫn tiếp tục đi. Anh nghe Nhã Mi làu bàu cái gì đó, rồi cô cũng im.
Buổi tối, Nguyên đến chỗ Hải Vân hát, khi anh tới thì cô đang đứng trên sân khấu. Nguyên len lỏi tìm một bàn trống. Anh đưa mắt tìm cô tiếp viên quen, khẽ vẫy tay ra hiệu.
Cô ta lách qua các bàn đi nhanh về phía anh, cười tươi:
-Có chuyện gì cần nhờ em hả?
Nguyên mỉm cười:
-Khi nào cô Thiên Lý hát xong, em nói giùm, anh chờ cô ta ở đây nhé.
- Dạ.
Cô ta đi rồi, Nguyên quay người nhìn lên sân khấu. Anh lặng lẽ quan sát Hải Vân. Hôm nay cô trang điểm rất lạ, đẹp vô cùng. Nhưng anh không quan tâm đến bộ trang phục của cô, mà chú ý đến cách diễn hơn.
Hình Như Hải Vân chỉ hát nhạc Trịnh Công Sơn. Cô thích hợp với phong cách nhạc buồn và có chiều sâu. Anh thích phong cách đó của cô, và cảm thấy mình có thể ngồi suốt đêm để nghe cô hát, để nhìn một cách say đắm, bất kể Hải Vân có biết hay không.
Một lát sau, Hải Vân đi xuống. Cô đã thay đồ và tẩy trang. Hôm nay cô có vẻ đẹp lạ lùng, khiến Nguyên không thể nào không nhìn cô.
Hải Vân hỏi với một chút lo lắng:
-Anh gọi tôi phải không? Có chuyện gì nữa, phải không?
-Tôi có chuyện muốn nói với cô đấy.
Đạ.
Hải Vân vô tình ngồi ngay ngắn lên, như chuẩn bị tinh thần.
Nguyên cố ý nhìn vào mắt cô:
-Tôi bắt buộc phải nói, vì không muốn kéo dài sự hiểu lầm này, và tôi không muốn cô gián tiếp xúc phạm bạn cô.
-Anh nói gì? - Hải Vân mở to mắt.
- Đừng bao giờ đem Ngọc Kiều vào giữa tôi và cô. Làm như vậy, cô không sợ bạn cô ảo tưởng sao?
Hải Vân bối rối cụp mắt ngó xuống. Dù cố suy nghĩ, cô cũng không tài nào hiểu nói cách nói tối nghĩa của Nguyên. Điều đó làm cô hoang mang:
-Thú thật là tôi không hiểu ý anh, có thể tôi hơi tối dạ, anh nói thẳng ra đi.
-Tôi cư xử với cô thế này là ý thích của tôi, chứ không phải vì Ngọc Kiều. Đừng nghĩ chúng tôi yêu nhau, khó xử cho tôi lắm.
-Sao?
Hải Vân buột miệng nói một tiếng rồi im bặt. Bây giờ thì cô hiểu ý Nguyên. Cô lờ đờ người ra vì ngạc nhiên, đến nổi không biết nói gì cả.
Nguyên cũng im lặng với vẻ bất mãn. Nhìn vẻ mặt anh, Hải Vân biết mình đã phạm sai lầm không nhỏ. Cô nói thật lòng:
-Tôi xin lỗi.
-Xin lỗi cái gì?
-Tôi cứ tưởng anh... không, lẽ ra tôi không nên nói gì với Ngọc Kiều. Anh nói đúng, nếu không phải như vậy thì chẳng khác nào tôi xúc phạm bạn tôi.
Cô lặng thinh một lát, rồi nói với vẻ bàng hoàng:
-Ngọc Kiều sẽ buồn lắm.
-Tôi không muốn vậy, nhưng rất tiếc.
Hải Vân gật đầu:
-Tôi hiểu, điều đó không thể ép bức được... Tôi hiểu lắm, cho nên tôi xin lỗi. Tôi sẽ không nói gì với Ngọc Kiều nữa, coi như tôi không biết gì cả.
-Cô có vẻ hiểu nhanh quá, giống như đó là chuyện của mình vậy.
Hải Vân bối rối nhìn chỗ khác:
-Tôi không biết.
Nguyên biết mình hơi sỗ sàng khi hỏi tới, nhưng anh không thể dừng được. Anh nhìn cô chăm chăm:
-Giống như đó là chuyện của cô, chỉ có cái gì từng trải qua, người ta mới hiểu nhanh như vậy, phải vậy không?
Hải Vân cười gượng:
-Tôi không biết.
Cô nhìn đồng hồ, rồi lấy giọng tự nhiên:
-Anh Nguyên còn nói gì nữa không?
-Không chỉ nói bấy nhiêu đó thôi.
-Nếu vậy tôi xin phép về trước.
Nguyên nói như quyết định:
-Tôi đưa cô về.
Hải Vân lắc đầu nhanh:
-Ồ, không! Tôi tự về được rồi.
Nguyên nghiêm giọng:
-Nhưng tôi muốn như vậy.
Hải Vân ngẩng phắt lên nhìn anh. Nguyên cũng điềm tĩnh nhìn lại cô, cái nhìn đầy vẻ quyết đoán, khiến Hải Vân bối rối ngó chỗ khác.
Nhưng rồi cô nói cương quyết:
-Xin lỗi, nhưng tôi không muốn bạn tôi hiểu lầm.Tôi xin lỗi, mai mốt anh đừng đến đây nữa.
Và cô đi như bỏ chạy, Nguyên cũng đứng len đi nhanh theo. Đến cầu thang, anh phóng xuống trước một bước, đứng chắn Hải Vân.
-Cô tránh né như vậy có nghĩa là cô hiểu tôi, phải không?
Hải Vân ngó chỗ khác như tránh câu trả lời. Nguyên kéo mặt cô lại vẻ như không che.
-Trả lời đi?
Hải Vân luống cuống tìm cách nguầy đầu ra nhưng bị bàn tay anh giữ chặt quá, cô chỉ còn biết đứng yên.
Cô cố trấn tĩnh lại, rồi điềm tĩnh nhìn trả lại Nguyên, giọng nhỏ nhẹ nhưng cứng rắn:
-Vâng, tôi không giấu là tôi hiểu. Lúc trước nhận hoa anh tặng, tôi mơ hồ hiểu anh nghĩ gì về tôi, nhưng tôi không dám khẳng định, vì tôi không tin anh bắt cá hai tay.
Nguyên buông tay xuống:
-Tốt! Cuối cùng, cô cũng thẳng thắng với tôi, tôi thích vậy. Cô nói tiếp đi!
Hải Vân liếm môi, cô trấn tĩnh lần nữa, nhưng giọng cô vẫn hơi run:
-Tôi cố lý giải rằng đó chỉ là lòng tốt của người quen galăng. Cho nên tôi luôn kể với Ngọc Kiều những gì anh đã làm cho tôi.
-Kể cả chuyện tặng hoa?
Hải Vân bối rối làm thinh. Nguyên nhắc lại:
-Kể cả chuyện tặng hoa chứ?
-Không. Tôi không kể điều đó, vì tôi nghĩ Ngọc Kiều sẽ không vui. Việc đó vượt giới hạn của lòng tốt tôi.
- Đã hiểu như vậy mà cô vẫn cố ý gán ghép, cô không nghĩ như vậy là ác với chúng tôi sao?
-Tôi nghĩ rồi đến lúc nào đó anh sẽ chán đi lang thang và sẽ trở về bến của mình
-Tôi chưa bao giờ có bến. Ngọc Kiều càng không phải là người trói buộc tôi, dù là trong ý nghĩ.
-Cho dù như vậy, tôi cũng xin đứng ngoài chuyện của hai người, xin anh đừng làm tôi khó xử.
-Tại sao khó xử? Vì Ngọc Kiều là bạn cô à? Đừng có vô lý như vậy!
-Có thể tôi vô lý, nhưng tôi không muốn giành giật. Trong đời tôi, tôi ghét nhất là điều đó.
Nguyên hơi mất bình tĩnh trước cách từ chối của cô. Anh nói hơi nhanh:
-Tôi không phải là món đó mà có thể giành giật và tôi cũng chả bao giờ có quan hệ với Ngọc Kiều. Tôi không cho phép cô gán ghép kiểu đó.
Hải Vân nhìn anh:
-Cho dù anh không yêu nó, thì cũng đừng lôi tôi vào cuộc, vì tôi không yêu anh
Nguyên mím môi nhìn cô. Cách nói thẳng thắng đó làm anh bị choáng, nhưng anh chấn tỉnh lại ngay.
-Cô rạch ròi lắm, có hơi ác một chút, nhưng tôi chấp nhận được.
-Tôi không thích nữa với như trò mèo vờn chuột. Có thể cách nói của tôi không khéo, nhưng sẽ không làm người khác ảo tưởng. Lấp ló mới ác.
Nguyên khoát tay:
-Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, trừ phi cô có chồng.
Hải Vân kêu lên:
-Xin anh đừng làm tôi khó xử, đừng ép tôi!
Nguyên lắc đầu:
-Tôi chỉ chinh phục chứ không dùng quyền lực, cô dùng từ sai rồi.
-Cho dù là vậy, tôi cũng sẽ từ chối.
- Đó là quyền của cô, còn theo đuổi là quyền của tôi. Tôi cứ chinh phục cho tới khi đạt được điều tôi muốn, và tôi tin sẽ thắng.
Hải Vân lắc đầu:
-Tôi không có quyền bắt anh làm trái ý anh, nhưng chỉ mong đừng để tôi mất bạn.
-Cái đó không thuộc về ý muốn của tôi, cô biết mà.
Hải Vân như không muốn kéo dài câu chuyện nữa, cô nói nhẹ nhàng:
-Khuya rồi, cho phép tôi về nhé.
Nguyên đứng tránh ra một bên:
-Cô về đi!
Hải Vân lách qua người anh, đi xuống cầu thang. Cô cố ý đi nhanh để giữ một khoảng cách hơi xa Nguyên. Anh hiểu lúc này không phải là lúc có thể theo đuổi sống sượng, nên chỉ đứng chờ cho cô đi xa rồi mới về.
Buổi chiều bên bờ sông thật yên tĩnh. Mặt trời hắt bóng trên mặt nước làm thành một vùng sáng loang loáng. Trong quán, tiếng nhạc vọng ra rất nhẹ chứ không chát chúa ầm ĩ. Người ta thích vào đây vì không khí yên tĩnh để khuây khỏa.
Hải Vân cũng vậy, chiều nay ngồi bên Ngọc Kiều, những áp lực hàng ngày như ở thế giới khác. Những lúc rảnh, cô rất hay tới đây một mình, nhưng chiều nay cô rủ Ngọc Kiều tới, không để nói chuyện vu vơ, mà vì sự bất ổn trong lòng cần phải nói.
Cô nheo mắt, nhìn ra xa, bên cạnh có Ngọc Kiều mơ mộng ngó mong lung, rồi chợt cô lên tiếng:
- Vân này! Lúc Vân quen với anh Tùng bao lâu thì anh ấy tỏ tình?
Hải Vân hơi bối rối tìm cách lãng tránh:
- Cũng không nhớ nữa. Sao?
Ngọc Kiều cười mơ màng:
- Anh Nguyên không tỏ tình với mình, mình thấy lâu quá.
- Vậy hả?
- Quen nhau gần một năm rồi đấy, nếu không tỏ tình thì ít nhất anh ấy cũng phải nói gì đó để mình hiểu, đằng này cũng chẳng có thái độ gì cả.
Hải Vân nói thận trọng:
- Có thể tại không có dịp.
Ngọc Kiều xoay xoay ly nước với vẻ bứt rứt:
- Mình không hiểu nổi chủ yếu của anh ấy, một năm đi chơi được hai lần, mà lần nào anh cũng chủ động về, trong khi đáng lẽ người muốn về phải là mình.
Hải Vân dè dặt:
- Có thể tại anh ta bận.
- Bận gì thì cũng phải dành thời giờ cho người yêu chứ. Mới chủ nhật trước anh ấy cho mình leo cây, mình chán quá.
- Hẹn rồi không đến à? Mình không tin anh ta như vậy đâu.
- Anh ấy không trực tiếp gọi cho mình. Nhã Mi nó gọi, nó và hai anh em sẽ đến rủ mình đi uống cà phê, nhưng rốt cuộc chỉ mình nó tới thôi.
Hải Vân vô tình lập lại:
- Có thể anh ta bận.
- Nhã Mi cũng nói như vậy. Nhưng mình cảm thấy... hình như anh ấy muốn tránh mặt mình.
Hải Vân lặng lẽ nhìn Ngọc Kiều. Không thể mở miệng được dù rất muốn vạch cho cô thấy đó là sự thật.
Ngọc Kiều buồn buồn nhìn xuống bàn:
- Chắc là anh không thích mình? Nghe cách nói của Nhã Mi, mình nghĩ anh có cảm tình với mình vô cùng.
Cô thở dài buồn rầu:
- Hình như đó chỉ là Nhã Mi nói, vì nó muốn mình là chị dâu nó.
Hải Vân nói dè dặt:
- Sao Kiều không tìm hiểu về phía ảnh? Đừng nghe Nhã Mi, có thể nó không hiểu anh nó.
Ngọc Kiều như muốn phủ nhận sự thật, cô vớt vát.
- Nhưng nếu ảnh không có ý gì, thì làm sao Nhã Mi biết được mà nói.
Hải Vân hiểu ngay tâm lý của cô bạn. Đó là sử ảo tưởng, muốn phủ nhận thực tế để khỏi phải đối diện với nó. Cô chợt tội nghiệp cho Ngọc Kiều.
Ngọc Kiều cố mỉm cười như không tin cả điều mình vừa nói:
- Có thể tính ảnh thâm trầm,không thích bộc lộ ra ngoài. Không sao, mình cũng thích người như vậy.
- Nếu Kiều thích anh ta, tại sao không chủ động đi tìm, lại ngồi một chỗ mà đợi?Hạnh phúc có khi phải chủ động tìm đó.
Ngọc Kiều chớp chớp mắt, như vừa nghe điều mới mẻ:
- Mình phải tìm thế nào bây giờ?
Hải Vân bối rối:
- Mình không nghĩ ra cụ thể, Kiều là người trong cuộc phải biết chứ.
Ngọc Kiều nhíu mày, như suy nghĩ ghê gớm:
- Có lẽ Vân nói đúng, mình không thể ngồi mà đợi.Theo Vân nếu mình chủ động rủ anh ấy đi chơi, thì có táo bạo quá không?
Hải Vân lắc đầu:
- Kiều đừng có phong kiến quá. Nam nữ bình đẳng, ai chủ động không quan trọng, đâu có nhất thiết con gái phải đợi con trai nói trước.
Ngọc Kiều cười bối rối:
- Từ đó giờ mình vẫn nghĩ, mình không bao giờ hạ mình trước bất cứ ai, mình có nhiều người theo đuổi nên mình chỉ quen đợi thôi.
- Nhưng nếu thật lòng thích người ta thì đừng nên tự ái. Mình nghĩ Kiều phải chủ động lên.
- Có lẽ phải làm vậy thôi.
- Mình nghĩ nếu tiếp xúc thường xuyên, anh ta mới phát hiện được cái hay ở Kiều và khi đó anh ta mới không thể thiếu Kiều. Đó là tình yêu đấy.
Ngọc Kiều hơi xấu hổ với viễn ảnh phải tấn công con trai, nhưng vì Hải Vân ân cần và dịu dàng nên cô không thấy quê với Hải Vân. Cô nói thật lòng:
- Vân sâu sắc lắm.
Hải Vân không để ý nhận xét đó, cô nhìn Ngọc Kiều:
- Kiều có điện thoại không?
- Có, chi vậy?
- Gọi cho anh ta đi, bảo anh ta tới đây ngay và nói rằng nếu anh không tới thì Kiều sẽ ngồi đây chờ hoài. Chắc anh ta không bất lịch sự vậy đâu.
Ngọc Kiều mở to mắt như phát hiện điều lạ lùng, rồi cô mỉm cười:
- Vân có nhiều ý hay thật, mình nghĩ không ra.
- Có lẽ nghĩ cho người khác thì mình sáng hơn, còn đến lượt mình thì đâm ra lúng túng. Gọi đi! Mình chờ anh ta đến mình sẽ về trước cho hai người nói chuyện.
Ngọc Kiều lấy máy ra, nhưng lại buông xuống:
- Gọi tới nhà, rủi gặp Nhã Mi thì quê lắm.
- Gọi số di động ấy.
- Mình không có số đó.
- Mình biết đấy.
- Ảnh đang nghe Kiều nói đi.
Ngọc Kiều hồi hộp cầm máy:
- Kiều đây anh Nguyên.
-....
- Không có gì, em muốn rủ anh uống cà phê thôi.
-...
- Chiều nay chủ nhật mà anh cũng bận nữa sao? - Cô nhìn Hải Vân như dò hỏi. Hải Vân ra hiệu bảo đến. Thế là cô bậm môi, nói mạnh dạn.
- Anh Nguyên đến ngay đấy, em sẽ ở đây chờ anh. Anh không đến là em không về đâu.
-...
Không biết Nguyên nói gì mà Ngọc Kiều chỉ im lặng ghe. Cuoối cùng cô tắt máy với vẻ thất vọng.
- Anh ấy không đến.
"Anh ta nhất quyết không tới. Mình biết anh ta chẳng bận gì cả. Anh ta thật cứng rắn." Hải vân thấy tội nghiệp Ngọc Kiều, cô nói khẽ:
- Mình không tin anh ta bất lịch sự như vậy. Kiều đã nói đến mức đó mà còn từ chối thì anh ta quá đáng lắm.
Ngọc Kiều nói như bênh vực Nguyên:
- Anh bảo anh đang ngồi với khách hàng, không thể bỏ về ngay được. Anh còn nói là tiếc lắm và xin lỗi mình rất nhiều lần.
Hải Vân thở dài. Ngọc Kiều đã phủ nhận thực tế như vậy, cô không làm sao nói ra sự thật. Cô chợt thấy thà mình không biết gì để nó bị dằn vặt. Nguyên thật ác khi nói về tình cảm của anh ta với cô.
Cô nói nhỏ nhẹ:
- Nếu anh ta bận thì thôi, đừng buồn nhé. Không lúc này còn lúc khác, Kiều có thể đến công ty chơi mà.
- Nhưng ở công ty anh ấy luôn bận việc, mình đến chỉ phiền thôi.
- Không phải lúc nào anh cũng bận đâu, có lúc chỉ ngồi chơi thôi.
- Biết lúc nào ngồi chơi mà tới.
Hải Vân suy nghĩ một lúc, rồi nói một cách do dự.
- Bao giờ thấy anh ta rảnh,mình sẽ gọi điện cho Kiều, nhưng nhớ đừng bao giờ nói là mình gọi nhé.
Ngọc Kiều gật đầu nhanh:
- Mình biết, mình biết.
- Và cũng đừng bao giờ nói về mình trước mặt anh ta, dù là bất cứ hình thức nào
- Sao vậy?
- Mình sợ nói ra, nhiều khi Kiều vô tình để lộ hết.
Ngọc Kiều xiết chặt tay Hải Vân:
- Cám ơn Vân nhiều lắm. Nếu Vân không nói chắc mình cứ ngồi đó mà đợi, rồi không chừng để anh ấy quên mất mình luôn.
Hải Vân động viên:
- Kiên nhẫn đi nhé. Chúc thành công.
- Mình cũng hy vọng là như vậy.
Chợt nhớ ra tối nay mình phải đi hát, Hải Vân lên tiếng:
- Mình về nhé.
Cô quay qua gọi tính tiền, Ngọc Kiều ngăn lại:
- Còn sớm mà, về làm gì, ở chơi thêm đi Vân.
- Tại tối nay mình bận. Hôm nào rảnh mình gọi điện cho Kiều.
Ngọc Kiều không cản nữa, nhưng có vẻ mất hứng. Cô đang muốn nói chuyện với Hải Vân vô cùng. Vì trong lúc này, có ai hiểu được cô ngoài Hải Vân. Nhã Mi thì chỉ nói chuyện đùa vui, không hợp để tâm sự. Hải Vân cũng hiểu tâm trạng Ngọc Kiều nhưng gần đến giờ đi hát nên cô đành chịu.
Về nhà, cô ăn qua loa rồi đến vũ trường Không Tên. Tối nay cô lại nghĩ đến Nguyên. Một tuần nay anh ta không đến nghe cô hát, vào công ty cũng không gọi cô lên phòng, nói chung là tránh mặt hoàn toàn. Anh ta như vậy mà cô thấy dễ chịu hơn.
Tối nay hát xong thì cô tiếp viên tới bảo Nguyên chờ dưới bàn. Hải Vân thấy lo lo. Vậy là rốt cuộc anh ta cũng tới.
Cô thay đồ, rồi xuống bàn Nguyên. Cô ngồi xuống đối diện với anh, nhỏ nhẹ.
- Anh chờ tôi có lâu không?
Nguyên không trả lời chỉ im lìm nhìn cô. Cái nhìn làm Hải Vân hơi bất ổn và ngó chỗ khác như né tránh.
- Cô bảo Ngọc Kiều gọi điện cho tôi, phải không?
Hải Vân khựng người bối rối. Hình như không có gì qua được mắt anh ta. Nhưng làm sao anh ta biết, Ngọc Kiều không đời nào nói. Anh ta muốn phủ đầu cô mà thôi.
Thế là cô quay lại, điềm đạm nhìn vào mặt Nguyên:
- Tại sao anh nghĩ vậy?
- Nhưng có không?
Hải Vân im lặng. Cách hỏi đó có vẻ khẳng định quá, làm cô hơi nao núng. Và cô lại nhìn đi chỗ khác.
Nguyên cười khẩy:
- Ngọc Kiều chưa bao giờ có hành động như vậy và cô ta cũng không biết số điện thoại riêng của tôi. Nhã Mi chẳng khi nào cho cô ta, tại sao cô làm vậy chứ?
- Tôi...
Nguyên chợt nghiêng người về phía cô. Nắm tay cô, lắc mạnh:
- Cô tưởng làm vậy là giúp bạn bè sao? Sao cô coi thường tôi quá vậy? Tôi đâu phải là món đồ mà người ta mang để tặng cho nhau.
Hải Vân nín thở ngồi im. Cô chợt nhận ra mình xúc phạm Nguyên, nhưng muộn rồi và cô không thể nói lời xin lỗi.
Nguyên vẫn còn giận dữ:
- Hình như tôi nghĩ lầm cô rồi. Hải Vân mà cũng nông cạn vậy sao?
Hải Vân bậm môi lại, không nói gì được. Quả thật là không thể mở miệng nói gì được.
Nguyên nhìn cô một cách lạnh nhạt:
- Cô nhận tình cảm của tôi hay không là quyền của cô, nhưng đừng gán tôi cho người khác, như vậy là xúc phạm tôi.
Hải Vân ngước lên buột miệng:
- Khi nghe anh nói, tôi chợt cảm nhận được anh nghĩ gì. Nhưng thật tình tôi không coi thường anh. Tôi...
Nguyên ngắt lời:
- Không. Dù cô cảm nhận thì cũng muộn rồi. Tôi không cần biết các cô đã nói gì về tôi, nhưng tôi biết Ngọc Kiều sẽ có ảo tưởng. Cô xúc phạm tôi thì ít, mà hại bạn cô thì nhiều đó. Về mà suy nghĩ lại đi!
Nói xong, anh đột ngột đứng dậy bỏ ra về. Hải Vân ngồi chết dí một chỗ mà nhìn theo anh. Cô hiểu mình đã làm một việc sai lầm rồi.
Hôm sau vào công ty, lúc gần đến giờ về, Hải Vân đi lên phòng Nguyên. Anh cũng đang chuẩn bị về. Hai bên gặp nhau ở cửa. Hải Vân chủ động lên tiếng trước:
- Tôi có thể nói chuyện với anh không?
- Vào đây!
Nguyên quay vào phòng. Anh đứng tựa cạnh bàn, như không muốn nói chuyện lâu. Thái độ đó làm Hải Vân thấy khó xử. Cô hơi lúng túng:
- Tôi nói tiếp chuyện hôm qua được không?
- Nói đi!
Hải Vân liếm môi, nói dè dặt:
- Hôm qua tôi suy nghĩ rất nhiều. Khi anh phản ứng như vậy, tôi mới nhận ra mình hời hợt, tưởng là làm chuyện tốt đẹp cho bạn bè, nhưng hoá ra lại là xúc phạm.
Cô ngừng lại nhìn Nguyên, anh vẫn không nói gì. Thái độ đó làm cô hoang mang, nhưng vẫn ráng nói tiếp:
- Khi anh dùng chữ xúc phạm, thì tôi hiểu ra nhiều lắm. Đúng, anh không phải là món đồ để làm quà cho bạn bè tặng nhau.
Thấy Nguyên cứ im lặng, cô hỏi dè dặt:
- Anh có thấy bực khi tôi nói không?
- Cô cứ nói tiếp đi!
- Vâng, tối qua, tôi mới nhận ra mình ấu trĩ. Tình cảm không thể gượng ép, dù là dưới hình thức nào. Tôi thật lòng xin lỗi anh.
Nguyên nhướng mắt ngạc nhiên nhưng vẫn không nói. Cách im lặng của anh chẳng khác nào đuổi Hải Vân ra khỏi phòng. Cô rất tự ái, nhưng vẫn cố nói cho hết ý:
- Từ đây về sau, tôi sẽ đứng ngoài chuyện của anh với Ngọc Kiều, sẽ không có bất cứ ý khiến vào hết.
"Anh ta thật là cố chấp " - Hải Vân nghĩ thầm một cách bất mãn, nhưng vẫn nói cho xong.
- Từ đây về sau tôi sẽ không nói về anh trước mặt Ngọc Kiều, mong anh hiểu điều đó.
Nguyên nhìn nhìn Hải Vân như suy nghĩ điều gì đó về cô, nhưng vẫn không nói gì. Hải Vân cũng nhìn lại anh, nhưng cô hoàn toàn không hiểu nói anh đang nghĩ gì. Thế là cô gật đầu như chào:
- Tôi nói hết ý của tôi rồi, chào anh.
- Cô về đi.
Hải Vân đi ra ngay. Thái độ của Nguyên làm cô không thích chút nào. Anh ta có vẻ kiêu kỳ quá, cái tôi lớn quá. Nếu anh ta vị tha một chút thì sẽ dễ gần hơn
Chuyện rồi cũng qua. Buổi tối, Nguyên vẫn đến nghe cô hát. Ban ngày có gặp ở công ty, anh vẫn không có thái độ gì gọi là ác cảm với cô. Hải Vân cũng nghĩ mình không dính dáng gì đến hai người đó nữa.
Nhưng hôm nay Ngọc Kiều làm cô phải vướng bận. Chiều nay là ngày cuối tuần, Ngọc Kiều gọi điện cho Hải Vân, giọng cô có vẻ dè dặt:
- Vân này! Mình gọi thế này có phiền không?
Hải Vân hiểu ngay Ngọc Kiều muốn gì, cô trở nên bối rối:
- Mình không phiền gì cả, bạn bè mà.
- Hôm đó hai tụi mình nói gì, Vân nhớ không?
- Lúc nào mình cũng nhớ đấy, mình hiểu ý Kiều rồi.
- Nếu như mình gọi cho anh ấy, liệu có kỳ không? Mình không muốn bị coi thường, Vân ạ.
Hải Vân im lặng phân vân. Cô muốn giúp Ngọc Kiều nhưng lại ngại Nguyên. Cô thở dài nói nhỏ.
- Theo mình thì anh ta không phải loại người không biết tôn trọng tình cảm. Không ai dám coi thường Kiều đâu.
Ngọc Kiều im lặng một lát, rồi nói thật nhỏ, đầy phân vân:
- Anh ấy có rảnh không Vân?
Hải Vân hiểu Ngọc Kiều phải cố gắng lắm mới dẹp tự ái để hỏi. Điều đó làm cô thấy não lòng, giọng cô trở nên nhiệt tình.
- Theo mình thì anh ta rảnh, Kiều hiểu rồi phải không? Mạnh dạn lên nhe, chúc vui vẻ.
- Cám ơn Vân nghe.
Ngọc Kiều cúp máy. Hải Vân trở lại bàn của mình, ngồi thẫn thờ nhìn vào một góc. Cú điện thoại của Ngọc Kiều làm cô thấy mình có lỗi, cảm giác đó làm cô bị bứt rứt.
Cô lắc đầu như gạt ý nghĩ không vui, rồi trở lại làm việc tiếp.
Một lát sau, Hải Vân thấy Nguyên đi vào. Bình thường anh cũng hay xuống phòng kế toán. Nhưng bây giờ, sự xuất hiện của anh làm cô hơi lo. Cô có cảm tưởng anh biết cuộc nói chuyện với Ngọc Kiều lúc nãy. Điều đó làm cô bối rối cúi xuống bàn để tránh thấy Nguyên.
Nhưng anh vô tình đi về phía bàn cô:
- Bản kết toán hôm qua cô làm xong chưa, sao không thấy đem lên cho tôi vậy?
Hải Vân ngồi ngây ra, không dám trả lời. Hôm qua chị Nguyệt dặn cô làm xong đem lên cho Nguyên, nhưng sau đó chị Nguyệt lại bảo cô qua ngân hàng, đi tới đi lui hết cả buổi. Sáng nay cô quên mất chuyện đó. Bây giờ bị hỏi, cô đâm ra lúng túng.
Nguyên nhìn Hải Vân:
- Cô chưa làm phải không?
- Vâng, tôi...
Nguyên khoát tay:
- Vậy thì làm ngay đi, rồi mang lên cho tôi, tôi chờ đấy.
Ngay lúc đó, Ngọc Kiều đến, Hải Vân thấy cô đi ngoài kia, vừa đi vừa ngó vào phòng kế toán với vẻ thiếu tự nhiên. Có lẽ cô đã thấy Nguyên nên còn lưỡng lự.
Tự nhiên Hải Vân nhìn Nguyên với vẻ bối rối. Quả thật, cô không biết phải có thái độ nào. Làm như không thấy thì tội nghiệp cho Ngọc Kiều. Còn nói với Nguyên thì ngại, thế là cô cúi đầu nhìn xuống bàn.
Nguyên vô tình không để ý cử chỉ đó, anh đi ra. Đến giữa đường thấy Ngọc Kiều anh bỗng quay lại nhìn Hải Vân, cái nhìn thật nghiêm nghị. Hải Vân bối rối ngó đi chỗ khác. Khi cô quay lại thì Nguyên đã ra khỏi phòng. Cô thấy anh và Ngọc Kiều đi lên cầu thang. Thấy cả nụ cười lịch sự của anh khi quay qua nhìn Ngọc Kiều
Bây giờ cô mới nghĩ ra mình cư xử rất dở. Giá lúc nãy cô cứ ra đón Ngọc Kiều như không biết gì, có phải hay hơn không?
Hết giờ làm, Hải Vân thấy Nguyên đưa Ngọc Kiều về. Cô thở nhẹ như trút một nỗi lo. Nếu anh ta thẳng thừng tới mức không lịch sự, chắc cô sẽ khó nói chuyện với Ngọc Kiều lắm.
Buổi tối khi đi hát. Cô thấy một chút bâng khuâng, không biết Nguyên có đến tìm cô để hỏi tội? Cái nhìn của anh lúc chiều chứng tỏ anh biết cô là cố vấn. Không có cái gì giấu được anh ta. Vấn đề là không biết là anh ta sẽ phản ứng thế nào.
Đứng phía sau màn, Hải Vân đưa mắt nhìn xuống dưới. Nhưng không thấy Nguyên. Vậy là tối nay anh ta không đến. Không biết anh ta có thật sự bỏ qua chuyện này hay không?
Sáng hôm sau vào công ty, cô gặp anh ở sân. Lúc đó cô đang dựng xe. Anh đi về phía cô, nói một cách điềm đạm.
- Tôi biết cô đã làm gì hôm qua, tôi không muốn trách cô. Nhưng những gì bày ra, cô hãy tự dọn dẹp đi, chuyện này tôi sẽ không giúp cô đâu.
Nói xong, anh quay người đi vào. Hải Vân còn đứng ngẩn ngơ bên chiếc xe. Mãi khá lâu, cô mới định thần lại được.
Tối nay, hát xong mấy bài, Hải Vân vào phòng thay đồ. Khi cô đi ra thì thấy Nguyên đứng ở cửa chờ. Hải Vân như thót tim khi thấy anh. Cô chầm chậm đi về phía anh.
- Anh chờ tôi phải không?
- Đi theo tôi.
Hải Vân theo anh ra ngoài đường. Đoán rằng anh muốn đưa cô về, cô lên tiếng trước:
- Tối nay tôi đi một mình. Tôi để xe ngoài kia.
Nguyên đứng lại:
- Tôi muốn mình tìm một nơi yên tịnh nói chuyện. Đi theo tôi!
Cái nhìn quyết đoán của Nguyên làm Hải Vân hơi ngại. Cô nói nhỏ.
- Nếu vậy, ra xe anh nói được không? Sau đó, tôi sẽ tự về.
Nguyên gật đầu chứ không trả lời. Cả hai định băng qua đường thì nghe có tiếng gọi giật ngược:
- Vân!
Hải Vân quay phắt lại. Cử chỉ của cô làm Nguyên phải quay nhìn theo cô. Một thanh niên đang từ phía góc me đi ra. có lẽ anh ta đứng đó chờ Hải Vân.
Nguyên nhìn anh ta tò mò, anh quyết định đi theo Hải Vân. Cô hấp tấp đi về phía anh ta. Thấy Nguyên đi theo, cô đành miễn cưỡng giới thiệu:
- Đây là anh tôi, còn anh này là bạn em, tên Nguyên.
Nguyên gật đầu chào, nhưng anh ta thì chỉ đưa mắt nhìn anh với vẻ xấc xược. Cử chỉ anh đã làm Hải Vân đâm ra ngượng, cô bèn đẩy anh ta ra xa, vẻ mặt không vui.
- Anh tìm em chi vậy? Sao không đợi em về? Em định về đó.
Anh ta không trả lời cô, mà hất mặt về phía Nguyên:
- Thằng nào nữa vậy? Cây si của mày đó hả?
Hải Vân hốt hoảng quay qua nhìn Nguyên rồi nhăn mặt:
- Anh đừng nói bậy.
- Tao mà nói bậy hả? Nó đi theo mày kiểu này, không khoái mày thì là gì. Mấy thằng công tử ăn chơi này phải dè chừng nó đó.
Hải Vân xấu hổ quá, nói như muốn khóc:
- Anh làm ơn đừng làm mất mặt em có được không? Muốn gì anh về nhà mà nói.
Anh ta lắc đầu một cái:
- Tối nay tao không về. Bây giờ tao đi với mấy thằng bạn, có tiền không?
- Anh muốn bao nhiêu?
- Đưa nhiều nhiều đi.
Hải Vân rất tức, nhưng có Nguyên đứng đó nên cô muốn đưa cho xong. Cô loay hoay lấy tiền trong xắc tay. Nhưng anh ta đã giật phắt nó, rồi vét hết tiền bỏ vào túi.
Hải Vân xấu hổ liếc về phía Nguyên, rồi nói như la lên:
- Anh xài tiền như nước làm sao em làm cho nổi chứ. Em không cho anh lấy hết vậy đâu, rồi tiền đâu mà xài.
- Mày thiếu gì tiền, bày đặt keo kiệt với anh mày hả? Tối nay để thằng đó đưa về, đưa tao mượn xe đi.
- Không được, anh lấy xe rồi làm sao em đi làm.
Anh ta tỉnh bơ:
- Thì nhờ nó đưa, không thì bảo thằng Tùng đưa. Mày thì thiếu gì thằng đưa đón, đừng có lay co. Đưa chìa khóa đây!
Hải Vân nói dứt khoát:
- Nếu tối nay anh về thì em đưa, còn không thì thôi. Sáng mai em phải đi làm mà
- Con nhỏ này, mượn xe không cho ích kỷ hả?
- Em không ích kỷ, nhưng đưa anh rồi lấy gì em đi làm?
- Bảo thằng Tùng đưa một ngày không được sao?
- Cái gì cũng nhờ ảnh, bộ anh không thấy ngại hả?
- Đâu đưa đây đi, đừng nói nhiều, bạn tao chờ kìa.
- Em không đưa.
- Con nhỏ này, đừng làm tao bực nghe chưa?
Hải Vân không trả lời. Cô quay người bỏ di. Nhưng anh ta ghì chiếc sắc tay cô lại, làm cô dội ngược ra phía sau. Chưa kịp đứng thăng bằng thì anh ta cú đầu cô một cái.
- Nói không nghe, phải để tao ra tay mới biết sợ.
Nguyên không chịu được, anh bước nhanh tới, giữ tay anh ta lại:
- Cô ta là em gái anh đừng có thô bạo.
- Mày là cái thá gì mà dám dạy đời tao. Muốn gì?
Sợ Ông anh đánh nhau với Nguyên. Hải Vân đành chịu thua. Cô vội lấy chìa khóa xe đưa cho anh ta, nói như muốn khóc
-Anh cầm lấy rồi đi đi! Anh quá đáng lắm.
- Đợi đánh mới chịu đưa hả, mày lì lắm đó.
Anh ta tung tung chiếc khóa với vẻ hả hê, rồi bỏ đi.
Hải Vân mím môi đứng nhìn theo. Cảm giác xấu hổ làm cô muốn khóc.
Nguyên vỗ nhẹ vai cô:
- Đừng buồn nữa, tôi đưa cô về nhé.
Anh choàng tay qua lưng Hải Vân, như muốn dìu cô đi. Hải Vân cũng không còn tâm trạng để phản đối. Cô để mặc Nguyên đưa mình băng qua đường. Những gì cô cố giấu ở gia đình mình, bây giờ như phơi bày trước mắt Nguyên. Mặc cảm và xấu hổ làm cô không còn thiết đến cái gì nữa.
Cô đi bên Nguyên với thái độ lặng câm. Anh cũng im lặng như tôn trọng nỗi buồn chán ở cô.
Khi ngồi vào xe, anh quay qua Hải Vân:
-Cô có muốn đi đâu cho khuây khỏa không?
Hải Vân lắc đầu không trả lời. Nguyên cũng im lặng lái xe. Anh cũng bỏ hẳn ý định nói chuyện với cô.
Một lát sau, anh quay qua quan sát Hải Vân. Và hơi sững sờ khi thấy cô úp mặt khóc trong khăn tay. Kiểu khóc lặng lẽ! Mà ngay cả người bên cạnh cũng không biết.
Nguyên khẽ thở dài một mình. Nhưng vẫn không tìm cách gợi chuyện. Khi xe dừng trước cổng nhà cô, anh cũng tắt máy, bước xuống theo cô. Hải Vân nhìn anh ngạc nhiên:
-Anh đi đâu vậy?
-Tôi muốn vào nhà cô. Mấy lúc thế này, cô cần phải có bạn đấy.
-Tôi không sao đâu, đây đâu phải là lần đầu, tôi quen rồi.
-Quen thì tại sao buồn?
Hải Vân cố gượng cười:
-Tại tôi bị bất ngờ thôi.
Cô ngước mặt lên, lấy lại vẻ bình thản:
-Anh về đi nha. Cám ơn anh đã đưa tôi về.
Nguyên không nói gì. Chỉ lẳng lặng đi theo cô. Anh đứng phía sau chờ cô mở cửa. Hải Vân mở xong định lách vào, nhưng Nguyên đã đẩy cửa bước vô trước cô, làm cô ngạc nhiên kêu lên:
-Sao anh không về?
Nguyên nói mà mắt vẫn ngó vào nhà:
-Cô không thể mời tôi một ly nước sao? Trà chẳn hạn.
Hải Vân chợt nghiêm mặt nhìn anh cái nhìn như thật lòng muốn hiểu:
-Anh muốn biết về gia đình tôi lắm sao?
-Tại sao lại không? Trừ phi cô coi thường tôi, còn thì tại sao không mời tôi vào nhà.
-Thôi được, mời anh.
Nguyên khép cánh cửa giúp Hải Vân rồi đi phía sau cô. Bước vào phòng khách, Hải Vân quay lại, nói nhỏ nhẹ.
-Anh ngồi chơi, tôi sẽ pha trà cho anh.
Nguyên mỉm cười:
-Tưởng tôi muốn uống trà thật sao?
Đù sao thì tôi vẫn phải có gì để tiếp khách mà. Anh chờ tôi chút nha.
Cô đi vào trong nhà. Nguyên đến ngồi xuống xalon, huýt sáo nho nhỏ một bản nhạc. Anh đưa mắt nhìn quanh phòng, rồi nghiêng đầu nhìn vào phía trong như quan sát.
Chẳng khó khăn gì anh cũng nhận ra nét điêu tàn của một thời huy hoàng ở đây. Anh hình dung mười mấy năm trước, cô bé Hải Vân được nâng niu như trứng và mỗi tối thường chạy tung tăng trong phòng khách này. Rồi nghĩ về hiện tại, anh thấy buồn não lòng cho cô.
Có lẽ vì vậy mà Hải Vân lúc nào cũng lặng lẽ, chứ không sôi nổi như Nhã Mi hay Ngọc Kiều.
Nguyên bước tới nhìn cho rõ bức hình người đàn ông treo trên tường. Lúc còn trẻ có lẽ ông ta điển trai lắm. Ông anh Hải Vân có nét giống ông ta hơn cô.
Hải Vân cầm bình trà đi ra. Thấy Nguyên đứng nhìn, cô nói như giải thích.
- Đó là ba tôi. Bây giờ thì ba tôi già hơn.
Nguyên quay lại:
-Sao không thấy cô treo anh của mẹ cô? Chắc là cô giống bác gái lắm.
Hỏi xong, Nguyên mới nhớ mình đã lỡ miệng. Anh định xin lỗi, nhưng nhớ ra Hải Vân hoàn toàn không biết anh đã âm thầm tìm hiểu về cô nên anh lặng thinh.
Hải Vân có vẻ không muốn nhắc đến mẹ, cô nói tránh né:
-Mẹ tôi không có ảnh, anh qua đây đi mời anh uống trà.
Nguyên đi vòng qua, ngồi xuống phía đối diện với Hải Vân:
-Cô hay uống thứ này lắm hả?
-Không phải. Anh tôi uống.
-Thanh niên thích uống trà, kể cũng lạ nhất là tính cách như anh ta.
Hải Vân buột miệng:
-Thật ra ảnh không phải như vậy, chỉ tại chán đời thôi.
-Sao?
Hải Vân nói lãng qua chuyện khác:
-Lúc nãy anh bảo muốn nói chuyện với tôi, phải không?
-Ờ, nhưng bây giờ tôi quên hết rồi.
Hải Vân có vẻ không tin, nhưng im lặng một cách tế nhị. Cô hiểu anh chỉ muốn lấy cớ để gặp cô, vì vậy cô không hỏi tới.
Nguyên thầm cảm ơn thái độ của cô. Nếu Hải Vân tra gạn, chắc anh sẽ chọn cách nói dối.
Nguyên rót trà ra tách,đẩy về phía cô:
-Uống đi.
Hải Vân lắc đầu:
-Buổi tối tôi không dám uống, khó ngủ lắm.
-Có khi nào cô bị khó ngủ vì tôi không? Ý tôi muốn nói là tôi đã làm cô bị nặng nề đấy.
Hải Vân gật đầu không màu mè:
-Có chứ. Đó là mấy lúc anh gọi tôi lên để hỏi về lý lịch của tôi, và cả chuyện anh Tùng nữa.
Cô cắn môi phân vân rồi nói thật:
-Lúc đó tôi nghĩ, nếu anh không muốn thấy tôi, tôi sẽ nghỉ việc, miễn là đừng ảnh hưởng đến anh Tùng.
-Rất may là tôi đã dừng lại đúng lúc. Lúc đó tôi thật sự thích cô, tôi chỉ muốn tìm hiểu cô, nhưng có lẽ cách hỏi đó làm cô sợ.Thật tình thì tôi không biết hỏi ai về cô.
Hải Vân im lặng nghe. Cô chợt nhìn tránh đi, khuôn mặt thẫn thờ:
-Tối nay anh biết về gia đình tôi rồi đấy, anh không thấy sợ sao?
-Tại sao tôi phải sợ.
-Gia đình tôi xấu lắm, đó là nguyên nhân làm tôi không muốn giao thiệp nhiều, cũng không muốn người khác dây vào tôi.
-Tại sao?
-Họ sẽ khổ lây vì tôi. Thà là đừng có gì hết, không có vui thì sẽ không có buồn.
-Cô nói sai rồi, tình yêu lớn hơn những thứ đó nhiều. Cô không dám yêu thỉ làm sao biết được nổi vui ra sao, và nó giúp cô vượt qua nỗi buồn một cách nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hải Vân cười gượng:
-Khuya rồi, anh không về sao?
Nguyên điềm nhiên:
-Cô đừng tránh né, đã nói thì phải nói cho hết. Tôi thích nói về đề tài này lắm.
Hải Vân nhìn xuống tay mình, cười lặng lẽ:
-Tôi không hiểu sao con trai hay mù quáng như thế. Không chịu thấy trước, để khi va vô rồi lại muốn rút lui.
Nguyên nói thẳng thắn:
-Nếu cô mặc cảm mà không dám yêu, thì cô là người ngốc nhất trên đời.
-Không phải! Tôi khép kín mới là điều sáng suốt. Tôi nghĩ, khi yêu nhau, người ta không chỉ quan hệ với riêng người đó, mà còn phải chịu dính líu đến cả gia đình họ. Tôi không muốn tôi là gánh nặng cho người đó.
-Nhưng nếu tôi muốn có được cô, và chấp nhận luôn hoàn cảnh của cô thì sao?
Thấy Hải Vân mím môi như không thể nói, anh hỏi tới:
-Thì sao đây?
Hải Vân nói nhỏ nhẹ nhưng cứng rắn:
-Nhưng tôi không yêu anh.
Nguyên lặng thinh như hơi choáng, rồi anh điềm nhiên:
-Vậy cô yêu Tùng không?
-Tôi không biết tình cảm đó với ai cả. Tôi sinh ra không hề có thứ tình cảm đó.
-Chưa chứ không phải là không, đừng có khẳng định sớm thế.
Anh hơi nhún vai như bất cần:
-Cô thẳng thắng đến mức đâm vào tim người ta. Nhưng không sao, tim tôi khó bị tổn thương lắm. Chỉ cần cô chưa có chồng con, thì cái khác,không quan trọng.
-Anh đừng làm tôi mang nợ. Tôi xin anh đấy. Đó là nợ chứ không phải là phần thưởng đâu và tôi sẽ bị áp lực.
-Cô có quan niệm kỳ cục quá.
-Nó đã hình thành từ lúc tôi mới lớn, tôi quen nghĩ vậy rồi. Anh có biết tôi phải đấu tranh thế nào mới giữ được quan niệm đó không?
Nguyên nhìn như xoáy vào mắt Hải Vân:
-Cô không muốn tôi theo đuổi, vì sợ sẽ bị yếu đuối, vì bất cứ lúc nào cô cũng có thể yêu tôi. Tôi rất bực cái tính cố chấp của cô.
-Anh tự đề cao mình rồi.
Nguyên điềm nhiên:
-Không đề cao thì tự nói cũng đã có, vì tôi biết mình rất rõ.
Hải Vân yên lặng suy nghĩ. Những gì muốn nói cứ tuôn ra, nhưng nói thế nào để không làm Nguyên bị tổn thương thì làm cô phân vân.
Tính cô trung thực nên không chịu nổi nhưng tình cảm mập mờ. Và cô quyết định mình sẽ nói thẳng với Nguyên, rồi sau đó anh tự rút lui.
Nguyên nhìn cô chăm chăm:
-Nói chuyện với tôi mà phải suy nghĩ nhiều như vậy à?
Hải Vân ngẩng người lên, cười trầm tĩnh:
-Tôi sẽ nói hết những gì tôi nghĩ, mong là anh đừng buồn.
-Nói đi.
-Anh biết trong đời tôi, cái đáng ghét nhất là giành giật. Mẹ tôi đã từng giành giật hạnh phúc của người khác. Và người đàn ông khác cũng đã giành giật mẹ tôi khỏi ba tôi, cuối cùng là xảy ra bi kịch, mà những người liên quan đều phải chịu khổ.
Nguyên im lặng ngồi nghe, anh lờ mờ hiểu cô muốn nói gì, nhưng vẫn cố ý để tự cô nói ra.
Hải Vân nghiêng đâu suy nghĩ. Nhìn cô lúc này thật dịu dàng mà cũng thật quyết liệt. Một cử chỉ xa la, khiến Nguyên không thể không nhìn.
Hải Vân nói tiếp với giọng rất dịu dàng:
-Cho dù tôi có yêu anh, thì tôi cũng không bao giờ giành anh của Ngọc Kiều. Yêu kiểu đó chẳng khác nào gây oan trái và tôi làm sao dám nhìn bạn bè.
Nguyên chợt giận bừng lên, nhưng vẫn ngồi im, cặp mắt nhìn cô không giấu được sự bất mãn.
Hải Vân cắn môi phân vân, nhưng vẫn nói tiếp:
-Gia đình tôi đã xấu rồi, người ta nhìn chúng tôi bằng nửa con mắt. Tôi không muốn đến lượt tôi tạo thêm dư luận.
Nguyên cười nhạt:
-Cô nói hết chưa?
-Cho nên tôi xin anh, đừng làm tôi bị mang tiếng thêm nữa.
Nguyên mím môi nhìn đi chỗ khác như cố kiềm chế để không bọc phát cơn giận. Anh nói lạnh lùng:
Đù cô không muốn tôi bị tổn thương nhưng nói vậy chẳng khác nào cố ý xúc phạm tôi.
-Nếu vậy, tôi thật lòng xin lỗi.
-Không, cô có lỗi gì đâu mà phải xin. Tại tôi chủ động tìm cô mà, có điều tôi không ngờ cô coi nhẹ tình cảm người khác như vậy. Sẵn sàng gạt bỏ vì sợ dư luận. Tôi cảm thấy tôi quá nhẹ thể trong mắt cô.
-Tôi không bao giờ dám nghĩ về anh như vậy.
- Đừng bào chữa ý nghĩ của mình, không qua mắt tôi được đâu. Nếu cô không thích tôi vì bản thân tôi không làm cô rung động, tôi chấp nhận được. Nhưng tôi không chấp nhận cô coi nhẹ tình cảm của tôi vì sợ bị cười. Cô thừa biết tôi không yêu Ngọc Kiều mà.
Anh đột ngột đứng dậy:
-Tôi về đây.
Hải Vân hơi bị bất ngờ, nhưng không biết nói thế nào, đành đứng lên theo anh. Ra đến cổng, Nguyên đứng lại:
-Tôi tưởng cô hiểu lòng người, hóa ra là không phải, cô chỉ có thú một cách ích kỷ mà thôi.
Hải Vân im lặng nhìn xuống đất. Lúc này cô không biết nói gì trước phản ứng của anh, nên chỉ lặng thinh nghe.
Nguyên cúi xuống nhìn mặt cô, nói tiếp một cách lạnh nhạt:
-Tôi chỉ nói như vậy, cô tự suy nghĩ để hiểu đi. Tôi không tin cô thiếu nhạy cảm. còn nếu thật sự cô rỗng tuếch thì tôi không còn gì để nói.
Hải Vân ngước lên nhìn anh, rồi lại cuối xuống như tránh né. Nguyên nhìn cô một lúc, rồi nói ngắn gọn:
-Cô đóng cửa đi! Tôi về.
-Chào anh.
Cô đứng yên chờ Nguyên lên xe, rồi đến khóa cửa với vẻ thẫn thờ. Ngay bây giờ thì cô không cảm nhận hết những gì Nguyên nói, nhưng lòng cứ thấy trĩu nặng. Cảm giác như mình đã sai lầm khi nói thật lòng với anh ta.
Cô đi lên phòng minh, nhưng cứ thao thức thật lâu mới ngủ được. Cuộc sống có quá nhiều chuyện để buồn. Bây giờ có thêm hình ảnh của Nguyên để suy nghĩ. cô thấy mình quá mệt mỏi.
Hôm sau Hải Vân định đi taxi đến công ty. Nhưng cô vừa mở cửa thì thấy người tài xế của Nguyên ngồi chờ ngoài lề đường. Cô ngạc nhiên nhìn về phía xe tìm Nguyên, còn đang ngơ ngác thì anh tài xế lên tiếng:
-Sếp bảo tôi đến đón cô. Cô lên xe đi.
Hải Vân buột miệng:
-Sao lại đón tôi?
-Hôm qua sếp gọi cho tôi lúc khuya, bảo tôi đến sớm đón cô.
Thì ra Nguyên vẫn còn nhớ chuyện cô bị Ông anh lấy xe. Đang giận mà anh ta vẫn chu đáo như thế. Cô vừa cảm động vừa ngại.
Thấy cô phân vân, anh tài xế nói thêm:
-Cô Vân lên xe đi.
Anh ta mở cửa cho cô. Hải Vân bước lên băng sau. Ngồi một lát, cô nghĩ ra, bèn hỏi anh ta:
-Xe đón tôi thế này rồi sếp đi bằng gì? Anh biết không?
Đạ không. Tôi chỉ nghe dặn vậy thôi. Nhà cô Vân xa quá nhỉ?
-Vâng.
-Vậy chắc cô đi làm sợ lắm.
Hải Vân trả lời qua loa, rồi lặng yên suy nghĩ cách ứng xử với Nguyên. Tất nhiên là sẽ cám ơn, nhưng như vậy vẫn còn nhẹ quá. Nguyên cư xử làm cô phải xấu hổ, dù cuộc nói chuyện với anh đêm qua không hề làm cô hối tiếc.
Đến công ty, cô cố ý tìm Nguyên nhưng hình như anh chưa đến. Chờ đến giữa giờ cô mới tìm. Nguyên có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô vào phòng, anh điềm nhiên chỉ chiếc ghế đối diện.
-Ngồi xuống đi, có chuyện gì vậy?
-Tôi lên để cám ơn anh chuyện lúc sáng.
-Không có gì.
Đù sao tôi vẫn phải cám ơn anh.
-Chỉ có vậy thôi sao?
-Vâng.
-Nếu vậy thì khỏi nói, cô đi ra đi.
Chợt anh nhìn mắt Hải Vân, cười khẽ:
-Tối qua khó ngủ lắm sao?
Hải Vân vô tình lấy tay che mắt, rồi lại buông xuống. Nguyên vẫn không rời mắt khỏi mặt cô:
-Ít ra, cô cũng phải suy nghĩ về những gì tôi nói. Có điều tôi không tin cô vì vậy mà bớt cố chấp.
Hải Vân đứng lên:
-Xin phép anh.
Cô đi ra ngoài, nhưng Nguyên vẫn nói đuổi theo:
-Một sự cố chấp ngu ngốc.
Hải Vân hơi đứng lại phân vân, nhưng rồi cô quyết định không trả lời.
Trở về bàn mình, cô ngồi suy nghĩ về câu nói của anh ta. Anh ta bảo cô cố chấp vì anh ta không sống trong hoàn cảnh của cô. Mọi chuyện ở anh ta đều hoàn hảo, có thể ngẩng mặt làm sao anh ta hiểu được áp luc mà anh ta mang đến cho cô.
**********
Nhã Mi níu tay Nguyên bước vào quán kem. Vừa ngồi xuống bàn, cô đã gọi ngay ly kem cho mình, rồi quay qua Nguyên:
-Anh ăn kem gì?
Nguyên nhìn cô bé chạy bàn:
-Ở đây có cà phê không em?
Đạ không chỉ có kem thôi.
-Vậy thì cái nào cũng được.
Nghe Nhã Mi kêu thêm bánh bông lan anh nhướng mắt:
-Bộ không biết ngán hả? Ăn nhiều đồ ngọt quá rồi đừng có than thở nghe.
-Than thì than, ăn thì ăn.
Khi hai ly kem được mang ra, Nhã Mi ăn một loáng là sạch ly. Nhưng ly của Nguyên là vẫn còn nguyên. Anh đẩy về phía cô:
-Sẵn thanh toán giùm anh luôn đi.
Nhã Mi le lưỡi:
-Sao anh không ăn? Không ăn thì gọi làm gì?
Nói vậy nhưng cô vẫn cầm muỗng lên tỉ mỉ nhấm nháp hết cả ly. Nguyên ngồi im hút thuốc và chờ cô.
Bỗng một thanh niên đi đến bàn hai người. Khuôn mặt anh ta đằng đằng sát khí. Khi anh ta đến sát bàn, Nguyên mới nhận ra đó là anh của Hải Vân. Anh chưa kịp chào thì anh ta đã ngang nhiên kéo ghế ngồi xuống, giọng khiêu khích:
-Mày nhớ tao không?
Nguyên hơi khó chịu vì cách nói của anh ta, nhưng vẫn lịch sự:
-Tôi đã gặp anh một lần. Anh khỏe không?
- Dẹp cách nói của mày đi, tao không phải là đối tượng để mày lịch sự, đừng có lấy điểm với con gái.
Nhã Mi đẩy ly kem ra, tròn mắt nhìn anh ta, nhưng vẫn im lặng theo dõi câu chuyện.
Nguyên khẽ nhíu mày khó chịu, giọng anh hơi gằn:
-Anh muốn gì?
Anh ta cười khẩy:
-Tuần trước theo tán tỉnh em tao, bây giờ đi với cô gái khác, bộ mày nhiều tiền lắm hả?
Nhã Mi la lên:
-Ê! Anh đừng có nói bậy nghe.
Nguyên khoát tay bảo cô im, rồi nói từ tốn:
-Anh nói chuyện khó nghe quá.
-Ừ, tao là như vậy đó, dân vô công rỗi nghề, chứ đâu có được như mày. Nhưng tao có đủ tư cách để cấm mày theo tán em gái tao, nó khổ lắm rồi, đừng có làm khó nó thêm, tao không bỏ qua cho mày đâu.
Nguyên cười mỉa:
-Anh mà cũng biết em anh khổ nữa sao. Nếu thương cô ta thì anh không cư xử như vậy rồi.
-Chuyện anh em tao thế nào mặc kệ tao. Nhưng tao mà thấy mày theo nó lần nữa thì tao không để yên cho mày đâu.
-Hải Vân lớn rồi, cô ta tự quyết định quan hệ của mình anh không đủ tư cách.
-Mày nói cái gì?
Vừa nói anh ta vừa đấm tay xuống bàn khiến Nhã Mi hoảng hồn la lên:
-Anh làm cái gì vậy?
Anh ta quay qua cô:
-Còn cô em nữa, đừng có nhìn mã đẹp trai của nó mà lao vào, coi chừng bị thất tình đấy. Nó chẳng phải chỉ cô một mình em đâu.
Thấy Nhã Mi cong môi định nói, Nguyên ngăn lại:
- Đừng xen vào chuyện của anh, để anh giải quyết.
Anh quay sang Phi:
-Nếu anh thương Hải Vân thì hãy tỏ ra là người anh, đừng đối sự với cổ như vậy còn chuyện tôi theo đuổi cổ, anh không cấm được đâu.
-Mày dám nói với tao như vậy hả? Cho mày biết, nếu mày coi em tao là trò đùa tao sẽ đấu với mày tôi cùng đấy. Liệu hồn mày.
Anh ta chợt nhìn quanh. Thấy mấy bàn khác nhìn mình, anh ta bèn đứng dậy, nhưng vẫn cố hăm dọa thêm:
-Hải Vân nó hiền lắm, không phải loại con gái choai choai đâu, mày chừa nó ra đi.
Rồi anh ta bỏ đi. Nguyên lầm lì nhìn theo anh ta. Nhã Mi kéo tay anh:
-Người đó là anh Hải Vân, hả anh Hai? Nhìn anh ta cũng đẹp trai đấy chứ, sao nói chuyện kỳ cục quá.
Rồi nghĩ ra, cô nói như kêu lên:
-Bộ anh tán tỉnh Hải Vân hả?
-....
-Không có sao anh ta nói?
-....
-Trời ơi! chuyện đó có thật sao? Thật hả anh Hai.
-Em làm gì rối lên vậy? Anh không thể thích cô ta được sao?
-Nhưng mà Ngọc Kiều nó tưởng anh thích nó.
Nguyên chợt nổi nóng:
-Lại thêm em nữa sao? Em đã bày ra thì tự dọn dẹp đi, tự tìm cách giải quyết đi, đừng kéo anh vào cuộc.
Nhã Mi bí xị:
-Làm gì la em dữ vậy? Sau này em có nói gì nữa đâu, thậm chí không dám rủ nó đi chơi, em im rồi chứ bộ.
- Đợi người ta hy vọng rồi mới chịu im. Ngay lúc đầu anh nói có chịu nghe đâu.
Nhã Mi xụ mặt làm thinh. Một lát cô nói nhấm nhẳng:
-Ngọc Kiều nó đâu có thua Hải Vân sao anh lại thích nhỏ Vân đó chứ. Anh có biết gia đình nó ra sao không?
-Biết.
-Mẹ nó bỏ nhà theo đàn ông, ba nó ở tù đấy.
-Cái đó không phải là lỗi của cô ta, đừng có thành kiến như vậy.
-Theo em thấy thì Ngọc Kiều nó đẹp hơn.
-Anh cũng không phủ nhận.
-Em không thích Hải Vân làm chị dâu em đâu. Nhỏ đó ít nói quá, không hợp với em.
-Nếu không thích, em có thể không nói chuyện.
Nhã Mi ngồi thừ ra suy nghĩ, rồi nói như dọa:
-Ba mà biết anh có người yêu như vậy, ba sẽ cấm đấy.
Nguyên cau mày:
-Tại sao cấm, cô ta tệ lắm sao?
-Hải Vân của anh không tệ, nhưng gia đình nó phức tạp quá. Đấy,nhìn cách nói chuyện của ông anh nó đấy, anh không sợ sao.
-Không.
Nhã Mi nhăn mặt:
-Em chán anh lắm.
-Anh cũng mệt mỏi với em lắm. Bây giờ về chưa? Còn muốn ăn gì nữa không?
-Biết chuyện này em ăn hết nổi luôn.
-Vậy thì về.
Nguyên quay qua gọi tính tiền. Vẻ mặt anh thật ngầu làm Nhã Mi cũng hết dám hó hé.
Hai anh em đi về. Không ai hứng thú nói chuyện với ai nữa. Thỉnh thoảng, Nhã Mi quay qua nhìn ông anh, thấy vẻ mặt lầm lì của anh, cô tức ấm ức nhưng ráng không nói.
Một lát sau, nhịn hết nổi, cô nói dấm dẳng:
-Em không ngờ anh thích nhỏ Vân, phải người khác thì còn đỡ, gặp nó là bạn nhỏ Kiều nữa, rồi mai mốt hai người đó nói chuyện sao đây:
-Chuyện đó để anh lo.
-Bộ anh thích nó dữ lắm hả?
-Tại sao em hỏi vậy?
-Tại em mở miệng chê nó là bị anh dập liền. Em chán hết sức.
Nguyên không nói chuyện nữa, khuôn mặt lại lầm lì như lúc nãy. Cách Nhã Mi nói về Hải Vân làm anh bực mình, con bé không biết như vậy là xúc phạm cả anh.
Một lát sau anh lên tiếng:
Đù em thích hay không thích Hải Vân anh yêu cầu em, khi gặp nhau em không được có thái đô đố kỵ với cô ấy.
-Hừ!
Lúc đó xe ngừng trước nhà. Nhã Mi mở cửa, đùng đùng bỏ vào sân, như không thèm nhìn mặt ông anh đáng ghét.
Buổi tối, đợi Nguyên đi ra ngoài, cô chạy qua phòng ông Mạnh, mách lẻo:
-Ba! Anh Hai có bồ rồi đó.
Ông Mạnh rời mắt khỏi tivi, mỉm cười:
-Con làm mai thành công rồi à?
-Không phải. Lúc trước con làm mai bạn con, nhưng anh lại thích nhỏ bạn của nó. Bạn dây chuyền ấy, ba hiểu không.
-Vậy sao! Vậy thì cũng cùng trang lứa với con. Nhưng chuyện cũng rắc rối đấy, thằng Nguyên phải dàn xếp sao cho bạn bè đừng mất lòng đấy.
Nhã Mi nhăn nhó:
-Nhưng mà con không thích nhỏ chị dâu đó đâu.
-Sao vậy?
Ông Mạnh xoay người về phía Nhã Mi, có vẻ quan tâm thật sự.
-Bạn con ba biết có cô bé tên Kiều gì đó. Còn cô bé kia thì thế nào?
- Đẹp thì cũng đẹp, ít nói, hát hay, nhưng tính nó trầm lắm, không hợp với con.
Ông Mạnh phì cười:
-Anh con chọn là chọn cho nó, chứ đâu phải chọn cho con mà đòi hợp với con.
Nhã Mi phẩy tay với vẻ bồn chồn:
-Thì chuyện đó không đáng đi, nhưng mà gia đình nhỏ này nát bét lắm ba à. Ba nó kinh khủng lắm.
-Kinh khủng thế nào?
-Ông ta đang ở tù đấy.
Ông Mạnh nhíu mày nhưng không nói gì. Nhã Mi nói thêm:
-Còn mẹ nó thì bỏ nhà đi theo người đàn ông khác. Còn anh nó nữa, hồi chiều con với anh Hai gặp anh ta, anh ta muốn đánh lộn với anh Hai luôn.
-Sao vậy? Có chuyện gì vậy?
-Anh ta bảo anh Hai đừng có theo tán tỉnh Hải Vân, nếu không thì... chắc là đánh lộn đấy. Đấy ba coi, người như vậy mà vướng vào họ không biết đánh nhau lúc nào.
Thấy ông Mạnh trầm ngâm suy nghĩ, cô nói thêm:
-Mà anh Hai thư sinh thấy mồ, dễ gì đánh lại anh ta.
Ông Mạnh có vẻ không dễ bị kích động như cô, cách nói rất trầm tĩnh:
-Thằng Nguyên không để cho người ta đánh được nó đâu.
Nhã Mi kêu lên:
-Sao lại không ba? Cái người đó ngang ngược lắm đấy, nói chuyện mà anh ta vỗ bàn thế này này... làm con giật cả mình.
Vừa nói, cô vừa vỗ xuống bàn mình hoa, nhưng ông Mạnh vẫn điềm nhiên:
-Rồi anh Hai con phản ứng ra sao?
-Anh tỉnh bơ, nhưng nếu có đánh lộn thì ảnh đánh không lại đâu.
- Đừng lo, vấn đề là nó biết cách tránh xô xát chứ không phải chuyện hơn thua. Con đừng nhìn anh Hai con như đứa trẻ.
Nhã Mi tiu nghỉu:
-Người lớn cũng biết đánh lộn vậy.
Ông Mạnh khoát tay:
- Dù không thích cô bé đó, con cũng đừng phản đối. Con đừng có nói gì cả, ba sẽ nói chuyện với nó sau.
-Ba sẽ cản ảnh chứ?
-Con tùy, ba chưa quyết định được. Con ra ngoài đi. Lát nữa nó về bảo nó vào đây.
-Ảnh về khuya lắm ba. Đêm nào cũng đi chơi với nhỏ đó đến khuya, bây giờ anh chưa về đâu.
-Vậy thì ngày mai. Nó còn ở đây chứ có đi đâu, con đừng có hấp tấp như vậy.
-Cản ảnh đi ba à! Ba nói thì bắt buộc ảnh phải nghe thôi.
-Ba biết cách nói, con đừng có láu táu như vậy.
Nhã Mi tiu nghỉu đứng dậy đi ra ngoài. Chuyện "long trời lở đất" thế này mà ba tỉnh bơ, trong khi cô thì lo đến phát ốm.
Cô thức canh đến khuya. Khi nghe tiếng xe dưới sân, cô lập tức chạy xuống đón Nguyên ở cửa:
-Anh Hai! Ba bảo anh vào cho ba nói chuyện đấy.
-Chuyện gì?
Nói vậy nhưng Nguyên cũng đã đoán ra. Anh muốn cú đầu Nhã Mi một cái cho bỏ tật lanh chanh. Nhưng sợ cô la um sùm nên anh bỏ qua.
Nhã Mi làm như vô tư:
-Em cũng không biết nữa.
-Bây giờ ba ngủ rồi, đừng có gọi làm phiền ba nữa.
-Vậy thì mai đi làm về. Mai anh nhớ trưa về đó nghe.
Nguyên lừ mắt nhìn cô:
-Biết rồi.
Anh bỏ đi lên trước. Nhã Mi cười mỉm mỉm khoái chí. Thế nào ba cũng cản anh quen với Hải Vân, ít ra cũng có người cản được anh chứ.
Cô lò dò đi theo Nguyên vào phòng anh nhưng chỉ đứng ở của ló đầu vô:
-Tối nay anh đi chơi với Hải Vân phải không?
Nguyên ngừng cởi áo, quay đầu lại nói như gắt:
- Đi ngủ đi em quản lý anh quá rồi đó.
-Hừ, người ta hỏi một chút cũng không được, khó chịu.
Cô ngúng nguẩy bỏ đi. Nguyên đến khóa cửa lại. Lần đầu tiên anh thấy phiền vô cùng về tính con nít của Nhã Mi. Con bé không có được nửa sự trầm lặng của Hải Vân. Lớn như thế mà lóc chóc như con nít, vậy rồi làm sao có người yêu cho được.
Hôm sau anh ở công ty về thì đã thấy Nhã Mi lấp ló trong phòng nhìn ra như theo dõi. Đúng là bực mình không chịu được. Thế là mặt anh lầm lì như không muốn nói tới ai. Đến tối, anh chủ động vào phòng ông Mạnh:
-Tối qua Nhã Mi nói ba chờ con, phải không?
Ông Mạnh bỏ tờ báo qua một bên, điềm đạm ngước lên nhìn Nguyên:
-Con nhỏ này cái gì cũng hấp tấp. Con ngồi đó đi.
Hoa Hồng Mùa Xuân Hoa Hồng Mùa Xuân - Hoàng Thu Dung Hoa Hồng Mùa Xuân