Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Gõ Cửa Trái Tim
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3
M
ột buổi sáng đẹp trời ở Cô- nhắc, David điều khiển chiếc Toyota rẽ phải và cho nó dừng lại trong sân căn biệt thự cổ rộng lớn.
Anh lay gọi cô gái đi chung với mình đang ngủ rất ngon lành.
- Nam Du, dậy đi em!
Cô nhỏ cựa mình mở mắt, ngơ ngác nhìn ra ngoài.
- Đến rồi hả anh?
- Ừ! Chúng ta vào chào ông chủ của em thôi.
Nam Du vươn vai rồi cùng David mở cửa xe bước xuống. Cảnh vật trước mắt làm cô ngẩn ngơ:
- David!
- Gì?
- Đẹp quá anh ơi? Em không thể tưởng tượng Cô- nhắc đẹp đến như thế.
- Trước khi đến đây, không phải Anna đã diễn tả cảnh vật Cô- nhắc với em rồi sao?
- Vâng. Nhưng em vẫn chưa hình dung được hết. Bây giờ, chính mắt nhìn thấy, em mới dám tin Cô- nhắc là một vùng đất sống. Nó đẹp hơn cả trong suy nghĩ của em.
Nam Du dang tay, ngẩng mặt hít thở bầu không khí mang cả hương rượu nho trong đó.
- David! Em sẽ say mất vì hương rượu nho ngọt ngào và nồng nàn nữa. Ôi, em thích Cô- nhắc rồi!
David lắc đầu:
- Lãng mạn vừa thôi, cô nương. Nếu thích Cô- nhắc thì đăng ký ở lại đây đi.
Có người đang chờ nhận đó.
- Ai vậy?
- Chủ căn biệt thự này nè.
Nam Du rụt cổ:
- Thôi. Thích thì thích thật, nhưng sống ở đây, em không sống đâu.
- Tại sao?
- Bởi không nơi nào bằng quê hương của em cả. Việt Nam vốn rất đẹp và luôn đẹp mãi trong trái tim em.
David đi song song với Nam Du:
- Anh vẫn nghe bạn bè nói về đất nước Việt Nam, nhưng anh chưa có dịp đến đó.
- Hãy đến đi, rồi anh sẽ thấy. Việt Nam không những đẹp, mà con người Việt Nam cũng đáng yêu nữa.
- Đáng yêu như em vậy hả?
- Ừm.
David phì cười, anh hứa hẹn:
- Được rồi. Một ngày nào đó, anh sẽ đến Việt Nam. Nhưng em phải làm hướng dẫn viên cho anh đó.
- OK.
- Nhớ nhé!
- Ừm.
Hai người cười nói vui nhé. Nam Du lý lắc giậm giậm chân mình trên thảm cỏ xanh:
- David! Anna bảo, chủ nhân nơi này là bạn anh?
- Ừ.
- Lý do anh đưa em đến đây là vì muốn gởi gấm em, để người ta đừng ăn hiếp em, đúng không?
- Em nghĩ vậy à?
- Không phải sao?
- Trật lất rồi nhỏ ơi. Anh không có thói quen làm những việc ấy đâu. Với lại, ông chủ của em sao dám ăn hiếp người bản lĩnh như em mà gởi gấm:
Nam Du xụ mặt:
- Anh lại trêu em.
- Không, anh nói thật đó chứ. Ngoài người bạn thân của anh ra, thì trong mắt anh, em là người con gái bản lĩnh nhất đấy.
- Thôi đi anh ơi, em mà bản lĩnh với ai. Còn cơm cha áo mẹ, chưa làm được gì hết. Trong khi những cô gái bằng tuổi em, họ đã bắt đầu sự nghiệp của mình.
- Thì em cũng đang bắt đầu vậy. Không chừng một vài năm nữa, em bỏ xa các anh.
- Nói nghe mà ham! Hiện tại còn chưa xong, đi nghĩ tới ngày mai làm gì.
- Ngày mai là tương lai đó nhóc.
Nam Du cười:
- Em không bận tâm ngày mai có phải là tương lai hay không? Em chỉ biết công việc quản lý nhà hàng khách sạn là một ước mơ, và em quyết tâm đeo đuổi nó.
- Vậy thì chúc ước mơ của em sớm trở thành sự thật, để anh được nhìn thấy em ở vai trò quan trọng trong một nhà hàng, khách sạn nổi tiếng nào đó.
- Cám ơn.
David xoè tay của mình ra:
- Hãy hứa với anh. Nếu có được một cơ hội nào để em học hỏi thêm về nghiệp vụ quản lý nhà hàng khách sạn, thì em phải tận dụng nhé. Không được từ chối nó!
Nam Du cau mày vì câu nói không đầu không đuôi của David:
- Ý anh là sao? Không lẽ anh đang sắp xếp việc gì đó cho em?
- Nói đi David?
Cô níu tay anh:
- Anna đã nhờ anh, đúng không?
David chưa kịp trả lời thì thấy một người đàn ông từ trong căn biệt thự đi ra.
Anh ta mừng rỡ:
- David!
- Jones! Cậu khoẻ không?
- Tôi khoẻ. Còn cậu? Làm gì sao lâu quá không thấy xuống đây vậy?
- À! Cậu không thấy tôi, chứ chủ cậu thì thấy hoài chứ gì. Bọn tôi cũng vừa gặp nhau đầu tuần trước đây mà.
-...
- Randy có ở nhà không? - David hỏi...
- Ông chủ đang ở phòng khách ấy. Hình như chuẩn bị đi đâu thì phải. Cậu vào trong nhà đi.
- Được rồi. Nhưng để tôi giới thiệu với cậu một người trước đã.
David chỉ Nam Du:
- Nhân viên mới của ông chủ cậu, cô ấy tên Nam Du.
Jones vui vẻ chìa tay:
- Chào mừng cô đến với Cô- nhắc. Cứ gọi tôi là Jones.
Nam Du nhoẻn miệng cười:
- Chào anh! Cô- nhắc rất đẹp.
- Nhưng cũng rất buồn.
- Vì sao vậy? Tôi thấy cũng nhộn nhịp lắm mà.
- Nho vào mùa thì đông đúc thế. Nhưng khi hết mùa rồi, ai trở về nhà nấy thôi. Nhất là cuộc sống trong những căn nhà rộng lớn... càng tẻ nhạt khi không có người.
- Thế sao anh sống được ở đây?
- Tôi quen rồi. Thêm nữa, Cô- nhắc là quê hương, là nhà của tôi. Còn cô...
- Anh đừng lo cho tôi. Cuộc sống của tôi đơn giản lắm. Vì thế, Cô- nhắc có buồn như thế nào tôi cũng có thể sống được.
David chen vào:
- Tin cô ấy đi! Cô ấy không phải là Anna hay cô gái nào khác đâu. Không gian càng tĩnh lặng, cô ấy càng thích.
Jones hơi ngạc nhiên về sở thích của cô gái trẻ trước mặt mình. Anh tò mò:
- Cô là một nhà văn à?
Nam Du lắc đầu:
- Không.
- Vậy nếu cô không phải là nhà văn hay nhà thơ thì...
- Không nhất thiết là nghệ sĩ mới có tầm hồn của một nghệ sĩ. Là một nhà kinh tế, một kiến trúc sư cũng có thể thưởng thức khoảng không gian và cảnh đẹp Cô- nhắc mà. Giống như ông chủ của anh vậy. Có khi nào anh hỏi ông ấy, vì sao chọn Cô- nhắc là nơi dừng chân không?
Jones đứng ngây người vì những lời sắc bén của cô gái có khuôn mặt rất nhí và rất xinh.
Trong lúc anh chưa biết nói sao thì David vỗ mạnh vào vai anh:
- Jones! Đừng nên thắc mắc nhiều. Không khéo anh sẽ bị cô nhỏ bắt bẻ đấy!
Nam Du lườm ngang:
- Ai thêm bắt bẻ chứ. Người ta chỉ nói đúng sự thật thôi mà.
Nhưng cái sự thật của em đôi khi làm người ta cứng họng và lúng túng.
Cũng như anh đây nè.
- Anh sao?
- Luôn bị em ăn hiếp và chèn ép.
David điểm điểm ngón tay:
- Con gái đừng quá hung dữ nhé. Coi chừng ở vùng Cô- nhắc này, em sẽ gặp đối thủ đấy!
Nam Du rùn vai:
- Sợ quá!
- Báo cho anh biết trước, ông chủ của em không dễ chịu đâu.
- Mặc kệ ông ấy chứ! Công việc mình, mình làm, liên quan gì đến dễ hay khó của người khác. Hứ!
Nam Du lè lưỡi nháy David rồi cô nhảy chân sáo đi trước.
Jones nhìn theo.
- Con bé vui nhỉ!
- Ừ, vui lắm! Có Nam Du ở đây, đảm bảo căn biệt thự này sẽ không ngừng tưng bừng.
- Nghĩa là sao?
Jones không hiểu.
- Thì cậu chờ đi sẽ biết.
David cười vang, anh nối bước Nam Du trong sự ngơ ngác của Jones.
- Chủ nhà ơi!
- Nam Du nghịch ngợm cất tiếng gọi khi đặt chân vào phòng khách sang trọng.
- Chủ nhà ơi! Đón khách nè.
Cô phải lên tiếng lần thứ hai mới thấy một cô gái ăn vận giống những người phục vụ ở nhà hàng bước ra:
- Xin lỗi, cô tìm ai?
- Tôi tìm chủ nhân căn biệt thự này.
- Ông chủ ư? Cô có hẹn trước không?
- Hẹn? Tôi không có. Tôi đến đây...
Jones bước vào:
- Julia! Mọi người đây là bạn của ông chủ. Cô mau cho ông chủ biết đi!
- Vâng!
Julia quay bước. Nam Du tự nhiên xoay một vòng. Đôi mắt cô không bỏ sót một vật trang trí nào ở phòng khách:
- Vị chủ nhân này biết hưởng thụ thật nha.
- Em nói gì? - David đứng kế bên hỏi - Ai hưởng thụ?
- Thì chủ nhân căn biệt thự này nè. Anh không thấy sao? Tất cả những vật ở đây đều có giá trị không nhỏ. Nó là hàng cổ, rất khó tìm kiếm. Vậy mà...
- Tôi vẫn kiếm được, phải không?
Giọng một người đàn ông cất lên ở phía cầu thang. David, Nam Du, Jones cùng quay lại nhưng không ai ngạc nhiên bằng Nam Du. Đôi mắt vốn đã to của cô bé lại càng to hơn:
- Triệu Khang!
Triệu Khang càng ngạc nhiên không kém:
- Nam Du!
Anh vội vàng đi nhanh xuống. Quên mất hiện tại còn có hai người nữa, Triệu Khang ôm choàng lấy Nam Du.
- Ôi gặp lại cô bé thật là tuyệt!
Hành động tình cảm của Triệu Khang không làm David ngơ ngác, còn Nam Du thì lúng túng.
Cô đẩy nhẹ anh ra?
- Triệu Khang! David và Jones có ở đây đấy!
Vẫn giữ tay mình trên vai Nam Du, Triệu Khang thản nhiên:
- Có gì đâu, tôi vui mừng khi gặp lại một người bạn thôi mà. Hai người kia không nỡ ganh tị với cô bé đâu mà sợ.
- Nhưng mà... tôi không thích.
Nam Du nhăn nhó:
- Ông thông cảm cho.
Triệu Khang giơ hai tay lên đầu:
- Thôi được rồi. Tôi sẽ không làm những gì mà cô bé không thích.
Tương ngộ Triệu Khang trong một hoàn cảnh thật thú vị, Nam Du cũng rất vui khi lờ mờ biết anh sẽ là ông chủ của cô. Nhưng tâm trạng vui mừng, cô phải cố đè nén lại. Bởi hiện tại, anh không phải là người tự do. Cho nên, bất cứ hành động nào cũng có thể bị người khác để ý đến. Cô không muốn anh khó xử, và càng không muốn bần thần mình trở ngại gì khi phải sống một mình trên đất lạ quê người.
Bước cách chỗ Triệu Khang đúng vài bước, Nam Du nghiêm trang hỏi anh bằng ngôn ngữ Việt:
- Anna giới thiệu tôi đến đây làm việc. Ông đã biết chuyện này, phải không?
- Tôi chỉ biết có người mới đến, nhưng không biết đó là cô bé.
- Thật à?
- Ừm. Hôm Anna hỏi tôi, xin cho một người bạn vào làm việc trong những ngày hè, cô ấy có vẻ bí mật lắm. Bây giờ gặp cô bé ở đây, tôi bất ngờ và thú vị nữa. Quả đất tròn, chúng ta thì sớm hội ngộ. Đúng là có duyên!
- Có duyên hay không, tôi không biết. Điều tôi muốn biết là... ông có nhận tôi không?
- Tất nhiên là nhận rồi. - Triệu Khang gật nhanh.
- Thế bao giờ tôi bắt đầu? Cảnh vật ở Cô- nhắc làm tôi nôn nao muốn ra ngoài.
- Đừng gấp gáp! Tôi sẽ sắp xếp cho cô bé.
Triệu Khang quay sang David:
- Cậu đưa người bạn nhỏ của tôi xuống đây đấy à?
Không vội trả lời Triệu Khang, David hỏi lại:
- Cậu quen Nam Du?
- Ừ! Chúng tôi đã từng biết nhau.
- Vậy không cần giới thiệu ha.
- Cậu muốn giới thiệu nữa cũng được. Tôi không ngại nghe đâu.
David liếc bạn, anh có cảm giác Triệu Khang và Nam Du thân thiết hơn những gì họ thể hiện.
- Nhìn mặt cậu kìa! Gặp Nam Du, hình như còn vui hơn lúc cậu cưới vợ nữa.
- Chúng tôi là đồng hương mà.
Triệu Khang chìa tay:
- Cám ơn cậu!
- Về điều gì?
- Vì cậu đem đến sự bất ngờ cho tôi.
- Bày đặt khách sáo. Nhưng muốn cám ơn thì phải thực tế đi. Chúng tôi khát nước và đói bụng lắm rồi.
Triệu Khang phì cười vì bản tính hay đùa của bạn. Anh mời David và Nam Du yên vị nơi bộ xô- pha sang trọng. Sau đó ra dấu cho Jones.
- Cậu gọi Julia mang một ít bánh ngọt và nước uống nhé.
- Vâng!
Jones vừa quay lưng, Nam Du liền hỏi:
- Anh ấy làm việc cho ông à?
- Ừ!
- Với vai trò gì? - Cô nhỏ tò mò.
- Trợ lý!
- Ồ...
- Sao lại ngạc nhiên?
Nam Du lúc lắc cái đầu:
- Không phải tôi ngạc nhiên mà là giật mình. Bởi ít người Việt Nam nào trên đất khách bản lĩnh giống như ông. Nhìn cơ ngơi và cuộc sống của ông, tôi có thể đoán...
Triệu Khang ngăn lại:
- Đừng đoán! Tôi không thích làm người nổi bật trước người khác. Tôi muốn là một người bình thường, được người khác quan tâm và chia sẻ.
- Những điều ông muốn thật đơn giản. Nhưng rất tiếc, ông không thể thay đổi sự thật được. Xin lỗi nhé, ông chủ. Chúng ta có khoảng cách rồi.
- Ơ... Cô bé quan tâm những gì chung quanh tôi, để phần chia ranh giới đấy à? Tôi không đồng ý đâu nha.
- Không đồng ý cũng không được. Vì...
David bỗng la lên:
- Này này! Hai người đừng dùng ngôn ngữ riêng được không? Tôi nghe mà không hiểu gì hết!
- Ai cho anh nghe mà bảo không hiểu - Nam Du nạt - Hừ, lộn xộn quá!
Cô đứng dậy, bỏ ra ngoài vì cảm thấy tâm trạng không được ổn.
David với theo:
- Em đi đâu đấy?
- Dạo!
Nam Du trả lời cộc lốc rồi đi luôn.
Triệu Khang ngơ ngác:
- Cô bé làm sao vậy?
- Cậu đi mà hỏi.
David lẩm bẩm:
- Tự nhiên khó chịu. Đúng là phụ nữ...
Jones mang nước lên tới:
- Ủa! Nam Du đâu?
David hất mặt ra ngoài sân:
- Đi dạo rồi.
Triệu Khang bảo:
- Cậu theo Nam Du đi, đừng để cô bé đi lạc.
- Vâng!
Chờ có thế, Jones phóng nhanh trước ánh mắt không được vui của Triệu Khang.
David vô tình:
- Hình như Jones thích Nam Du, cậu có thấy thế không?
- Tôi không biết.
David xoa cằm:
- Jones cũng được đấy chứ. Cậu ấy giỏi và thông minh. Nay, chúng ta tạo điều kiện cho họ đi.
Triệu Khang không còn hứng thú nói chuyện, vì trong lòng có một điều gì đó khó chịu. Anh đề nghị:
- Hay chúng ta cũng đi dạo, rồi vừa đi vừa nói.
- OK.
David tán thành:
- Khí trời Cô- nhắc đẹp mà không thưởng thức thì thật uổng, phải không?
- Bày đặt lãng mạn nữa!
- Hì, học Nam Du đó.
Hai người đàn ông cũng đứng dậy. Họ râm ran câu chuyện của mọi người trên thế giới. Nhưng tuyệt nhiên, Triệu Khang không đề cập đến Jones, bởi anh không muốn gán ghép Jones và Nam Du là một đôi.
Viết xong lá thư cho cha, Nam Du tắt máy tính và đến bên cửa sổ. Cảnh vật Cô- nhắc hình như không còn xa lạ với cô nữa rồi. Bởi hai ngày qua, cô đã cùng Triệu Khang đi rong mọi nơi. Cô viếng thăm nhà máy chế biến rượu nho, đến đồng nho, nơi mọi người đang vào mùa thu hoạch và đi dạo trong rừng cây đầy lá vàng. Cô còn được đi xe ngựa quanh đồi cỏ. Thật thú vị làm sao!
Nhưng trong những niềm vui đó, Nam Du vẫn không quên thắc mắc. Là tại sao, Triệu Khang vẫn chưa cho cô làm việc như đã hứa. Chẳng lẽ anh nghĩ, cô đến Cô- nhắc chỉ làm khách trong ba tháng hè?
Nhìn mọi người làm việc như con thoi, Nam Du bỗng thấy mình thừa thãi.
Trong căn biệt thự rộng lớn, cô hết ngồi, hết đứng rồi lại đi. Anh David đưa cô xuống rồi cũng về lại Paris, Jones thì suốt ngày bận rộn với giấy tờ. Còn Triệu Khang, ngoài thời gian anh dành đưa cô đi tham quan đây đó, thì chẳng thấy anh đâu. Anh có mặt đó, rồi biến mất đó. Cô không biết làm sao để trình bày vấn đề hiện tại.
Ngày thứ ba, Nam Du bắt đầu chán với cảnh ngồi không. Một thoáng suy nghĩ lướt qua trong đầu, cô không thể cứ như thế này. Nói là tìm việc thì phải có việc để làm. Bằng không, trở về Paris thôi. Chứ cô ghét cái cảnh...
Cộc... cộc... cộc...
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, rồi tiếng Triệu Khang vọng vào:
- Nam Du! Cô bé có trong phòng không?
- Nam Du!
Sau tiếng gọi lần thứ hai thì cánh cửa hé mở.
Nam Du xuất hiện:
- Chuyện gì vậy?
- Cô bé có rảnh không?
Không quan tâm đến sự khó chịu của Nam Du, Triệu Khang hỏi.
- Tôi lúc nào mà chẳng rảnh.
- Vậy đi dạo với tôi một lúc nghe. Tôi có chuyện muốn nói với cô bé.
Nam Du cau mày, hỏi:
- Sao không nói ở đây mà phải đi dạo mới được?
- Ừ thì, tôi muốn được cô bé thoải mái ấy mà.
- Ngay bây giờ, tôi không thể thoải mái được.
Nam Du để cửa phòng, bỏ đi vào trong. Triệu Khang bước theo:
- Cô bé đang giận ấy à?
- Tôi chẳng giận ai cả.
- Không giận? Vậy sao mặt mày khó coi thế?
Triệu Khang đứng đối diện với Nam Du:
- Nói cho tôi nghe đi, ai đã làm cô bé giận?
- David? Jones? Hay Julia?
- Là ông đó! - Nam Du hét lên.
- Tôi? Nhưng tôi đã làm gì sai?
- Ông hứa mà không giữ lời. Ông bảo, ông nhận tôi vào làm việc, vậy mà mấy ngày trôi qua rồi, ông chẳng có một hành động nào cả. Bộ ông tưởng tôi đến Cô- nhắc này du lịch sao?
-...
- Tôi là một du học sinh, tôi cần việc làm để có tiền trang trải cho cuộc sống và việc học tập. Nếu như ông thấy tôi không thích hợp cho công việc thì ông cứ nói, chứ đừng im lặng để tôi phải phí hoài thời gian. Tôi không muốn thế.
Triệu Khang gục gặc như hiểu:
- À! Thì ra cô bé giận vì tôi chưa cho cô bé làm việc. Nhưng mà này, sao cứ nôn nao làm việc thế? Có người đang muốn rảnh rỗi mà không được kia kìa.
- Tôi không giống họ.
Nam Du mím môi:
- Ông đã quyết định chưa?
- Rồi!
- Được hay không?
Triệu Khang nhìn Nam Du một lúc mới trả lời:
- OK. Ngày mai, cô bé có thể bắt đầu.
Khuôn mặt Nam Du hơi giãn ra:
- Sao lại là ngày mai?
- Vì cô bé cần phải làm quen với công việc trước.
- Hái nho thôi, có gì phải làm quen chứ. Hơn nữa mấy ngày naỵ.... - Ai bảo cô bé sẽ đi hái nho?
- Thế...
- Cô bé làm thư ký cho tôi. Tôi muốn ngày mai bắt đầu, vì chúng ta cần di chuyển.
- Đi đâu nữa?
- Đến Lyon.
- Ở đó cũng có đồng nho sao?
- Không. Tôi có nhà hàng, và cái ngành ấy cũng rất thích hợp với cô bé. Cô bé thấy sao?
- Tôi...
- Đồng ý nghe?
Nam Du chợt nhìn Triệu Khang:
- Có phải anh David và Anna nhờ ông chiếu cố tôi không? Hai người họ sợ tôi cực khổ nên đã...
Triệu Khang lắc đầu:
- Họ không nói gì với tôi hết. Tự tôi muốn tạo điều kiện để cô bé vừa học vừa làm thôi.
Nam Du chớp mắt:
- Tại sao ông tốt với tôi?
- Chúng ta là đồng hương, và cũng là bạn mà.
- Ông tốt với tôi, ông không sợ người ta nói sao?
- Ai dám can dự vào việc làm của tôi?
- Vợ ông.
Nhắc đến Alex, Triệu Khang sầm mặt:
- Cô ta không có quyền.
Thái độ của Triệu Khang làm Nam Du ngơ ngác. Cô ngập ngừng:
- Triệu Khang. Đã xảy ra chuyện gì phải không? Ông và Alex...
- Cô ta có cuộc sống riêng của cô ta. Nói chung, tôi và cô ta không liên quan gì với nhau.
- Nhưng hai người là vợ chồng...
- Vợ chồng? - Triệu Khang mỉa mai.
- Nghe buồn cười quá! Cô ta chung chạ với người đàn ông khác sau đám cưới và đã bị tôi bắt gặp. Thử hỏi cô bé, có người vợ như thế sao?
- Triệu Khang...
- Tôi ghét nhất là bị lừa dối và phản bội. Vì thế, với tôi Alex không còn xứng đáng nữa.
Vô tình chạm đến lòng tự trọng và tự tôn của Triệu Khang, Nam Du thấy áy náy:
- Tôi xin lỗi...
- Đừng bận tâm! Đó không phải là nỗi đau của tôi. Tôi chỉ cảm thấy bị xúc phạm thôi.
Triệu Khang nhún vai:
- Cô lẽ tôi sinh ra để được phản bội.
Nam Du không hài lòng:
- Tại sao ông nói vậy? Số của ông không đen đủi thế đâu.
- Hai lần cưới vợ, hai lần đều bị phản bội bằng cách ngoại tình. Cô bé nghĩ, tôi còn may mắn ư?
- Trong cuộc sống, may mắn luôn đến những lúc chúng ta không ngờ tới.
Tình yêu cũng vậy. Có thể Alex chưa nghĩ thông suốt ông nên...
- Cô bé bảo tôi tha thứ à?
Triệu Khang cắt ngang:
- Tôi không đuổi cô ta ngay là rộng lượng lắm rồi. Còn muốn tôi giống như ma xơ miễn bàn tới đi!
- Nhưng ông có nghĩ, tại sao họ phản bội không? Và họ phản bội là do lỗi của ai?
Triệu Khang lạnh lùng:
- Tuy tôi không yêu họ, nhưng tôi luôn muốn mang đến niềm vui và hạnh phúc cho họ. Tôi chưa bao giờ phản bội họ, hay làm họ bị tổn thương. Như thế còn đòi hỏi gì nữa?
- Ông có lỗi bởi vì là ông không yêu. Ông có biết hạnh phúc xuất phát từ tình yêu không?
- Thế, cô bé nghĩ Alex yêu tôi sao?
- Chứ không phải...
- Tôi đã từng nói, họ chọn tôi là vì họ cần đồng tiền của tôi, địa vị của tôi và những gì tôi có. Họ không biết tình yêu là gì đâu.
- Ông biết sao?
- Biết chứ! Tôi hơn họ là ở chỗ đó. Không phải lúc nào tôi cũng lạnh lùng và nhẫn tâm. Tôi là người có trái tim biết yêu thương, biết hờn giận. Tôi mong muốn một tình yêu đẹp. Thế nhưng, người đến với tôi đầy những mục đích và toan tính đã làm tôi dần dần không còn cảm giác yêu. Tôi thật xấu hổ khi thừa nhận với cô bé rằng:
Khoảng thời gian gần đây của tôi, tôi thích đùa giỡn với tình cảm hơn là chân thành. Tôi bị phản bội nhiều quá nên cũng đã điên theo nó.
Nói đến đây, Triệu Khang ôm đầu ngồi phịch xuống ghế:
- Hình như tôi đã không còn là chính tôi.
Nam Du rụt rè đặt tay lên vai Triệu Khang:
- Ông không sao chứ?
-...
- Xin lỗi đã làm ông kích động. Nhưng dù ông có giận, tôi vẫn phải nói, ông nên dừng lại đi. Nếu ông trả thù đời, trả thù người bằng cách sống như thế, thì có ngày ông sẽ hối hận đấy.
Triệu Khang vuốt mặt:
- Tôi đang hối hận đây. Tôi hối hận là tại sao thượng đế không để cho tôi gặp cô bé sớm hơn.
Nam Du tròn mắt:
- Gặp tôi sớm chi vậy?
- Để được nghe cô bé nói, được cô bé chia sẻ và cảm thông. Đã từ lâu rồi, không có một người bạn tri kỷ tri âm đúng nghĩa.
- Làm gì không có, tại ông không muốn đó thôi. Vì trong mắt ông, ai cũng giả dối cả.
Triệu Khang ngẩng lên:
- Nam Du! Cô bé hãy là người bạn bên cạnh tôi, được không?
- Nghĩa là sao? - Nam Du không hiểu - Không phải hiện tại, tôi là bạn ông à?
- Đúng. Nhưng...
- Ông chủ...
Tiếng hớt hải của Julia, kèm theo giọng gây sự của Alex:
- Đẹp đôi nhỉ! Hạnh phúc nhỉ!
Nam Du bất ngờ với sự xuất hiện của Alex:
- Chào chị!
- Không chào hỏi gì cả. Tôi không quen biết cô.
Alex gạt Nam Du qua một bên, cô đến trước mặt:
- Sao anh không nghe điện thoại của tôi?
- Tôi không thích.
Triệu Khang hất mặt:
- Cô đến đây làm gì?
- Đến để xem anh phản bội tôi.
- Cô đừng nói bậy!
- Bậy à! Thế cô này là ai? - Alex chỉ Nam Du - Tại sai cô ta có mặt ở đây?
- Cô ấy là ai, không liên quan gì đến cô!
- Anh nói vậy mà nghe được sao. Tôi là vợ anh, tôi có quyền được biết chứ.
- Vợ?
Triệu Khang nhếch môi:
- Từ này, tôi nghe không được quen tai cho lắm. Cô đừng hét lên vợ này vợ nọ nữa nhé.
- Anh nói vậy có ý gì?
- Cô hiểu hơn tôi mà.
- Anh...
Alex mím môi quay sang Nam Du:
- Cô ra khỏi đây cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy cô trong căn nhà của chúng tôi. Đi mau!
Nam Du, cúi đầu định quay bước, thì Triệu Khang ngăn lại:
- Cô bé không được đi đâu cả.
- Nhưng...
Có đi thì người đi là Alex mới đúng. Triệu Khang ra dấu cho Julia nãy giờ vẫn còn thập thò bên ngoài:
- Xuống dưới nhà đi, Julia!
- Dạ.
Đợi cho Julia đi khuất, Triệu Khang đóng sập cửa phòng lại.
Alex khiêu khích:
- Tại sao anh đuổi người làm đi chỗ khác? Anh sợ à?
- Sợ?
Triệu Khang chợt cười:
- Tôi chỉ sợ cho cô bị người khác khinh thường thôi.
- Tôi chẳng sợ ai cả.
- Vậy thì cô không ngại khi có mặt bạn tôi ở đây chứ?
Alex gườm Nam Du:
- Tôi chỉ ngại nếu cô ta không dám nghe sự thật về anh thôi.
Triệu Khang nhún vai:
- Nam Du chẳng xa lạ gì với tôi, vì thế cô có thể yên tâm.
- Hừ!
Alex tức muốn lộn ruột. Cố nốt giọng:
- Anh đừng chọc tức tôi nghe. Tôi mà điên lên, thì không biết chuyện gì xảy ra đó!
- Thế ư! Còn hù doạ nữa! Cô tưởng cô là ai hả, Alex? Có có quyền la lối ở đây sao?
Triệu Khang lạnh giọng:
- Ngôi nhà này, không còn hoan nghênh cô. Vì thế, cô hãy biết điều một chút đi.
Alex giãy nảy lên:
- Anh vừa nói gì? Anh không cho tôi về nhà, nhưng anh sẵn sàng đón gái về, có phải không? Tôi biết mà, anh có tốt hơn tôi chỗ nào đâu mà bày đặt lên giọng. Triệu Khang! Đừng nói là tôi không...
Bốp!
Đang hung hăng nói, bất ngờ, Alex lãnh một cái tát vào mặt, làm có té xuống nền gạch.
Nam Du hoảng hồn lao đến ôm cánh tay Triệu Khang:
- Không... Triệu Khang, ông không được làm thế. Ở đất nước này, đánh phụ nữ là bị quy tội đấy!
- Tôi mặc kệ. Nếu tôi không cho cô ta một bài học, thì cô ta không sợ đâu.
- Nhưng ông không thể giải quyết vấn đề bằng bạo lực.
- Thôi đi!
Alex đứng bật dậy:
- Hai người đừng diễn kịch trước mặt tôi. Hai người không thấy buồn cười cho sự lố bịch, giả dối của hai người sao? Hừ! Một cô gái trẻ, xinh đẹp và một người đàn ông có vợ bên nhau ngày đêm, bảo tôi nên nghĩ gì đây?
- Cô nghĩ gì, đó là việc của cô, tôi không quan tâm. Cái bạt tai tôi dành cho cô là muốn cô thức tỉnh, bởi tôi không thích ai, kể cả cô, xúc phạm và làm tổn thương bạn của tôi. Cô cố mà hiểu đi!
- Được, anh luôn ra mặt bênh vực cô ta, và còn đánh tôi nữa. Sự vi phạm hôn nhân đã quá rõ ràng, anh chờ ngồi tù đi!
Triệu Khang không có gì là lo sợ trước lời hăm doạ của Alex:
- Cô thích làm gì thì cứ làm. Nhưng tôi ngồi tù, hay cô mất tất cả, chuyện đó còn phải hỏi lại.
Một câu nói thách thức và đầy tự ti của Triệu Khang làm Alex hơi chùng xuống. Tâm trạng không còn hung hăng như lúc từ Paris xuống đây.
Lời Triệu Khang đúng. Lúc nóng giận cô dữ dằn thế, chứ làm lớn chuyện lên thì người chịu thiệt là cô, không phải Triệu Khang.
- Ai thèm bắt bẻ chứ. Người ta chỉ nói đúng sự thật thôi mà.
Ở Paris, Lyon hay Cô- nhắc, anh là người có thế lực, giàu có và quen biết rộng rãi. Còn ở Mỹ, không ai mà không biết ba mẹ nuôi của anh, một đạo diễn, một nhà sản xuất phim nổi tiếng ở Hollywood. Nhiều lần cô được tham gia đóng phim là cũng nhờ Triệu Khang ngỏ lời. Nếu như lần này, vì sự tự ái "thừa".
mà cô đánh mất tương lai thì không đáng.
Nói yêu Triệu Khang, điều đó không đúng. Cô chỉ yêu tiền và những gì Triệu Khang có thôi. Alex suy nghĩ, nếu cô im lặng trước mặt người phụ nữ xinh đẹp này, thì cô đồng lòng để cho Triệu Khang ngoại tình sao? Còn nếu cô tỏ ghen tuông, có thể cô không có gì cả.
Tuy không hiểu Triệu Khang nhiều, nhưng cô cũng hiểu được anh đôi chút.
Triệu Khang không phải là người đàn ông dễ xỏ mũi, để sai bảo. Anh cưới cô cũng là bất đắc dĩ, hơn nữa anh có tấm lòng thương người. Nhưng nếu cô quá đáng, anh cũng sẽ bỏ cô không thương tiếc như những người phụ nữ trước đây.
Alex càng nghĩ, càng lo lắng. Cô đã một lần phạm lỗi, một cái lỗi không thể tha thứ. Nếu bây giờ cô lại tiếp tục sai phạm, thì cô sẽ không còn chỗ đứng ở đây hay ở một nơi nào đó. Thậm chí, cuộc sống của cô cũng sẽ rơi vào khó khăn. Nghĩ đến lúc Triệu Khang không còn cung cấp tiền cho cô, và phim trường Hollywood, cô vĩnh viễn không được xuất hiện, Alex bắt đầu căng thẳng. Vừa lo sợ cái này, lại vừa tức tối chuyện khác. Trong đầu xuất hiện hàng loạt những tính toán và kế hoạch. Làm sao vẫn có được đồng tiền từ Triệu Khang, và cùng lúc đẩy được người phụ nữ kia ra xa Triệu Khang? Cô không muốn ả cứ cận kề bên Triệu Khang hàng ngày hàng giờ, vì như thế, cô sớm là kẻ thua cuộc trong mắt bạn bè.
Hừ! Nhìn khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp và có chút gì đó ngây thơ của Nam Du, Alex sôi máu lên. Cô tưởng tượng...
- Nào, suy nghĩ kỹ chưa?
Triệu Khang lên tiếng khi thấy Alex cứ im lặng:
- Một khi đã quyết định rồi thì không được hối hận nhé. Cơ hội cuối cùng đó.
Alex mím môi:
- Tôi sẽ không bao giờ chia tay Cô- nhắc. Và cũng không bao giờ từ bỏ những gì thuộc về mình.
- Cái gì thuộc về cô nào?
- Gia đình, chồng và cuộc hôn nhân hiện tại.
- Chứ không phải điều tôi có thể cho cô à?
Triệu Khang thấy Alex càng ngày càng trở nên tầm thường:
- Thôi đi Alex, như thế đủ rồi. Tôi hiểu cô còn hơn chính bản thân tôi nữa đấy. Cô muốn gì, toan tính điều gì, tôi biết hết. Nhưng tôi sẽ không tính toán với cô đâu. Nếu cô muốn tôi còn chút tôn trọng cô, thì cô hãy quay về Paris ngay đi.
Nơi đó, mới chính là chỗ của cô.
- Tôi không đi đâu hết. Đây là gia đình tôi, người đi phải là cô ta kìa.
Alex trừng mắt nhìn Nam Du:
- Là người thứ ba, cô không thấy mình thừa thãi sao? Hay cô không ý thức được? Tôi nhắc cho cô nhớ nha, vì cô mà gia đình tôi...
Không đợi Alex nói thêm lời nào nữa, Nam Du mở cửa phòng đi nhanh ra ngoài:
Triệu Khang đuổi theo nhưng bị Alex ngăn lại:
- Anh không được đi!
Triệu Khang cố đè nén cơn giận đang sắp bộc phát lần nữa.
- Tránh ra!
Alex vẫn bướng bỉnh đứng nơi cửa. Không dằn được nữa, Triệu Khang xô mạnh cô té xuống sàn nhà, anh bỏ đi, không quên kèm theo một lời cảnh báo:
- Cô đã không biết điều thì đừng có trách tôi.
Alex nhìn theo Triệu Khang giận dữ. Cô chồm dậy và ném hết tất cả những vật có trong phòng.
- Hừ, Triệu Khang? Anh đừng tưởng mình ngon nha.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Gõ Cửa Trái Tim
Trần Thị Thanh Du
Gõ Cửa Trái Tim - Trần Thị Thanh Du
https://isach.info/story.php?story=go_cua_trai_tim__tran_thi_thanh_du