Gió Mùa Xuân epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 3
iệt Nam.
Gọn gàng trong bộ đồ thể thao, trông Hạ Du nhí nhảnh làm sao. Cô vừa đi vừa nhảy chân sáo một cách vô tư. Mặc kệ những chàng trai qua đường có đôi mắt đi hoang.
Cứ mỗi buổi sáng, Hạ Du thưởng thức dậy sớm để chạy bộ. Và hôm nay cũng như mọi ngày, cô bé về đến trước cổng nhà khi cây kim chỉ đúng sáu giờ 30.
Vừa mở cổng, Hạ Du vừa vui miệng hát một bản nhạc vui.
"Tim em, tim em như nàng Tấm hiền.
Môi em, môi em mùi hương hoa thị.
Em mơ, em mơ một giấc chiêm bao.
Bên em, bên em hoàng tử khôi ngô.
Yêu em, yêu em chàng rất yêu em.
Cho em, cho em cá bóng ca dao.
Vàng anh, vàng anh ca hát trong em.
Vàng anh, vàng anh của đôi tình nhỏ...
Tình em, tình em hương cơm trang non.
Tình em, tình em ngàn sao trên trời.
À a ối a... À a a à ơi...
Tình tính tình tính tang
Tình tang tang tang tang tình tình...
Tình tính tình tính tang...
Tình tang tang tang tang tang tình tình... "
Hạ Du nghêu ngao. Vào đến phòng khách, cô hơi sựng lại vì mọi vật không có gì thay đổi.
Lúc sáng đi tập thể dục, cánh cửa này cô chỉ khép lại chứ không khóa. Bây giờ cô về nó vẫn y như cũ, nghĩa là anh Hai Duy Trường không có rời khỏi nhà.
Thật là... không phải mình đã có gọi anh Hai rồi sao?
Mà nói thì cũng phải suy nghĩ lại. Dạo này anh Hai làm sao ấy. Bận rộn, hầu như một khoảng thời gian trống cũng không có.
Thói quen mỗi buổi sáng thức sớm tập thể dục cũng không còn. Cô để ý, hình như anh Hai ngủ đến giờ đi làm mới thức.
Hạ Du nhíu mày, "Nguyên nhân anh Hai thay đổi? Do công việc nhiều hay là... "
Đẩy cánh cửa, trước mặt Hạ Du là bàn thờ và tấm ảnh của người cha quá cố. Cô chợt hiểu. Tất cả là vì cô vì cuộc sống của gia đình này, nên anh Hai mới bận rộn.
Tội nghiệp anh Hai quá!
Hạ Du chép miệng. tám năm nay, anh Hai đã hy sinh cho cô quá nhiều. Tại sao cô không làm gì đó để đền đáp đi chứ, dù là một việc nhỏ?
Hạ Du chỉ biết ăn học rồi vui chơi. Cô vô tư trong cuộc sống nhiều bộn bề và lo toan. Nay suy nghĩ lại, cô chỉ thấy mình là một đứa vô tích sự, chẳng làm được gì mà còn đem lại lo lắng cho người khác.
Ngày hai buổi cơm gia đình, hai buổi đến trường không có gì là mệt nhọc cả. Hoàn thành xong nhiệm vụ thì Hạ Du có quyền rong chơi, đeo đuổi sở thích của mình.
Vô tư thì có vô tư thật, nhưng Hạ Du chưa bao giờ làm cho anh Hai buồn hay phiền muộn, nên cô ít lấy làm áy náy.
Dạo này, ngoài trách nhiệm anh Hai giao, Hạ Du còn nhận thêm một việc, đó là quan tâm và chăm sóc một người bệnh.
Ông chú này tuổi già không có con, còn cháu thì đang ở xa chưa về được. một mình trong căn nhà rộng lớn đầy đủ tiện nghi mà lại cô đơn.
Hạ Du rất thích thú với công việc của mình. Ông chú vui vẻ và cũng dễ chịu lắm.
Hàng ngày, hễ có thời gian rảnh rỗi là Hạ Du tìm đến với ông chú. Khi thì những món ăn, khi thì những câu chuyện...
Ấy vậy mà hai người một già và một trẻ rất hợp nhau. Ông chú cũng thương Hạ Du hết mực, ông giao luôn cả chìa khóa nhà mình cho cô. Khi đến không có ông ở nhà thì cũng có thể vào được.
Người ta giàu có đơn chiếc, nhưng Hạ Du không bao giờ lợi dụng, cả tình thương ông chú dành cho cô.
Gần gũi ông chú, Hạ Du như đã tìm lại được tình thương của một người cha. Và ngược lại, ông chú cũng thương cô như con ruột của mình. Ông còn đòi nhận cô làm cháu dâu.
Ơ! Chuyện gì được chứ chuyện này không được à nghen. Hạ Du thích lứa tuổi hồn nhiên vô tư hơn. Với lại, cháu của ông chú như thế nào? Biết Hạ Du này có chịu không mà đòi nhận dâu này dâu nọ. Nhưng nếu cháu của ông chú đẹp trai phong độ như chú, thì có lẽ Hạ Du sẽ suy nghĩ lại.
Ông chú thường nhắc đến đứa cháu của mình bằng một niềm tự hào và yêu thương. Hạ Du vẫn chưa biết anh ta đang ở đâu. Nếu anh ta trở về, thì cô đâu còn chỗ đứng trong lòng ông chú nữa.
Nhưng cô lấy quyền gì mà ganh tỵ chứ? Anh ta là đứa cháu đích tôn, trong khi cô chỉ ké tình thương thôi. Đòi hỏi gì nữa? Như thế cũng quá đủ rồi.
Hạ Du nén tiếng thở dài. Số phận mỗi con người mỗi khác. Thượng đế đã thương xót cuộc đời cô vậy, thì cô hãy tận hưởng những niềm hạnh phúc đó đi. Còn nghĩ ngợi làm gì nữa? Không dễ dàng thay đổi cuộc đời mình đâu.
Có thể vượt lên số phận, nhưng cuộc đời là chỉ có một.
Hạ Du nhìn đồng hồ, rồi đứng lên. một ngày mới bắt đầu rồi.
Nhảy từng bậc thang lầu, cô lên phòng anh trai.
Cộc... Cộc... Cộc...
-...
- Anh Hai! Mặt trời đã lên bảy sào rồi. Mau dậy đi thôi!
-...
- Anh không sợ trễ giờ làm sao?
Gọi mãi cũng không thấy lên tiếng, Hạ Du đẩy mạnh cửa phòng.
Trời ơi! Đã lâu cô không ghé ngang đây, thật là bề bộn. Giấy tờ, sách, báo vứt lung tung, thêm quần áo nữa... Còn ông anh Hai thì đang say giấc nồng bên những thư bề bộn ấy.
Hạ Du lắc đầu. Sao mà tệ thế này? Cô nhớ lúc trước anh Hai cũng gọn gàng lắm chứ. Hút thuốc cũng không bao giờ mang vào phòng ngủ. Thế mà... Anh Hai ơi là anh Hai! Chuyện gì đã xảy ra thế?
Hạ Du gom mớ đồ đạc lung tung lại cho căn phòng trống trải một chút, mở cửa sổ cho thoáng. Cô đến sát bên giường anh trai:
- Vũ Duy Trường!
Tiếng gọi của Hạ Du quá lớn làm Duy Trường giật mình. Anh bật dậy quạu quọ:
- Em không cần phải lớn tiếng vậy chứ? Anh đâu có điếc.
- Phải rồi, không điếc nhưng không nghe thấy. Anh có biết em đã gọi anh bao nhiêu lần chưa? Anh Hai! Dạo này anh làm sao vậy? Lúc nào em cũng thấy anh bận rộn cả.
- Là do công việc anh nhiều thôi.
- Anh làm việc cho công ty hưởng lương theo sức lao động của mình, đâu cần phải làm thêm ban đêm. Em thấy công ty bốc lột quá rồi đó.
Duy Trường gãi đầu:
- Em không hiểu gì đâu.
- Có cần em trực tiếp gặp giám đốc của anh không? Em muốn nói rõ về hợp đồng lao động cho ông ta hiểu.
- Hạ Du...
- Anh Hai! Anh có thấy sự lo lắng của em khi giờ nào anh cũng cắm đầu vào công việc không? Lỡ một mai anh ngã bệnh thì sao đây? Bây giờ nhà mình cũng đâu đến nỗi thiếu thốn. Bất quá em tiết kiệm lại một chút.
Duy Trường xoa đầu em gái:
- Anh làm việc không chỉ vì cuộc sống thôi đâu. Anh đang giúp đỡ một người bạn đấy chứ.
- Giúp đỡ?
Hạ Du nhíu mày:
- Người bạn nào mà quá đáng vậy? Làm anh bán mạng vì anh ta. Em thấy lợi dụng thì đúng hơn.
- Đừng nói như vậy mà Hạ Du. Họ có nỗi khổ tâm riêng, mà họ nhờ anh giúp đỡ thì họ rất tin tưởng anh. Và anh cũng không muốn phụ niềm tin làm người ta thất vọng.
- Thế anh vì bạn anh được, vậy anh có vì em hay không? Đừng thức đêm nữa, anh Hai. Anh ốm đi nhiều lắm rồi.
Hạ Du buồn buồn:
- Anh có biết mỗi đêm giật mình thức giấc, nhìn thấy anh chong đèn, khuôn mặt đầy mệt mỏi, em nghe lòng mình xót xa. Em nghĩ, vì lo cho em mà anh không quản cực khổ, nhưng nào ai có biết anh thức vì bạn bè của anh.
Duy Trường thở dài:
- Xin lỗi, anh đã làm em gái anh phải lo lắng, nhưng anh không thể thấy chết mà không cứu. Em từng nói với anh cứu một người dù là kẻ thù, ta cũng đã làm trọn tình người. Huống chi đây là người bạn thân nhất trong cuộc đời của anh. Trong lúc họ gặp nạn, anh không thể khoanh tay làm ngơ. Hạ Du! Anh hứa với em. Xong chuyện này, thì anh sẽ không thức khuya, không để em lo lắng nữa.
Anh véo mũi em gái:
- Cười lên đi. Khuôn mặt bí xị xấu quá trời luôn. Sáng sớm nhìn thấy mặt em là người ta muốn đuổi đi sớm.
- Tại sao?
- Chẳng có chút mùa xuân nào cả. Em như vầy mà vẫn có người làm bạn.
- Anh muốn ám chỉ gì nữa đây?
- Anh không hiểu sao chú Phong Nam lại thích trò chuyện với em như thế. Con gái mà chẳng có chút dịu dàng nào cả, mở miệng cứ y như là bửa củi. Nếu em không thay đổi thì em sẽ ế dài dài cho coi.
- Cóc cần!
- Ừ. Cứ chống mắt mà chờ đi. Đến lúc đó, đừng nói là anh Hai không nhắc nhở.
- Cho anh trù ẻo đi, em cũng không sợ đâu. Bởi vì em quyết định không lấy chồng.
- Chờ đó.
Hạ Du hất mặt:
- Người bạn mà anh gắn công giúp đỡ đến quên ăn quên ngủ là ai vậy? Nam hay nữ?
- Liên quan gì đến em?
- Ơ, không liên quan gì đến em, chỉ tại em muốn biết thôi. một chút tò mò không được sao?
Duy Trường cười cười:
- Được chứ sao không. Người bạn này em cũng biết mà.
- Em?
- Ừ.
Hạ Du lẩm bẩm:
- Ai vậy ta? Em nhớ em đâu quen người bạn nào của anh.
- Hàng ngày lo lắng cho chú của người ta mà bảo là không quen biết.
- Anh muốn nói...
- Là Lâm Phong Vũ đó.
Hạ Du cãi lại:
- Nhưng em chưa gặp anh ta lần nào đâu.
- Quan tâm đến người thân của người ta như quan tâm chính bản thân người ta vậy. Em có biết Phong Vũ thường hỏi thăm về em không?
- Thì đã sao?
Duy Trường trầm giọng:
- Phong Vũ là một người đàn ông tốt. Cô gái nào mà được Phong Vũ để ý là có phước lắm đó.
- Hứ! Nếu anh ta là một người đàn ông tốt thì đâu cần đày đọa anh như vậy. Có một người bạn như thế còn hơn không có.
Duy Trường lắc đầu:
- Em chẳng hiểu cái gì cả. Thật ra, Phong Vũ rất khổ tâm. Tuổi thơ đã có những ngày tháng cơ cực. Gia đình bị người ta hại tán gia bại sản, cha mẹ uất ức mà chết, bản thân thì tha phương. Nếu như Phong Vũ không có ý chí của sự sinh tồn, thì có lẽ đã không đứng vững cho tới ngày hôm nay. một thân một mình chịu bao nhiêu khổ cực và cay đắng, vừa làm vừa học. Số tiền dành dụm được ngần ấy năm trời, Phong Vũ đã thành lập công ty mà người đang điều hành là chú Phong Nam.
Duy Trường mím môi:
- Lòng dạ con người sâu độc ghê gớm. Kẻ thù năm xưa lại tìm cách triệt hạ công ty, làm cho bao cổ đông rúng động và lo lắng. Chú Phong Nam ngã bệnh, kẻ thù càng đắc thắng hơn. Phong Vũ nghe tin này lòng không yên, nhưng không thể trở về nước ngay lúc này được, bởi vì cậu ấy đang chuẩn bị lấy bằng tiến sĩ. Biết làm sao hơn khi bạn bè nhờ vả, dù có như thế nào anh không quan trọng. Điều anh quan tâm nhất là sự sinh tồn của công ty thôi. Em gái anh có thể yên tâm. Nay mai Phong Vũ về, anh không còn cực nữa.
- Cuộc đời của anh Phong Vũ nhiều đau buồn như thế ư?
- Anh nói ra chỉ muốn cho em hiểu và đừng trách Phong Vũ.
- Em lấy việc gì mà trách anh ta chứ?
- Thì việc em chăm sóc chú Nam.
- Thế thì anh không hiểu em rồi. Em chăm sóc chú Nam, bởi vì em luôn xem chú như cha của mình. Được lo lắng cho người mình kính trọng yêu thương, ngoài ra không vì ai cả.
- Vậy là tốt rồi.
Hạ Du xỉ trán anh trai:
- Anh giỏi tài suy nghĩ lung tung. Em gái của anh đâu đến nỗi không có tình người. Nhưng nhỏ này nói trước, em chỉ quan tâm đến một mình chú Nam thôi. Em không biết bạn anh, cũng không biết ai là cháu chú Nam cả.
- Anh thấy... không hay cho lắm đâu.
- Có gì mà không hay chứ?
- Phong Vũ...
Hạ Du ngăn lại:
- Miễn bàn.
Cô đứng lên:
- Anh đi vệ sinh đi, sắp đến giờ đi làm rồi. Em xuống lầu làm điểm tâm sáng cho anh.
- Nè! Hạ Du...
Nhưng cô bé đã khuất ngay cánh cửa. Duy Trường nhìn theo thở dài.
Anh không có tay làm mai rồi. Có lẽ Phong Vũ và Hạ Du không duyên không nợ cũng nên.
Duy Trường đi vào phòng vệ sinh, một ngày của anh là bắt đầu cho sự mệt mỏi.
Một lúc sau, Duy Trường có mặt nơi phòng ăn, gọn gàng và lịch sự trong bộ đồ đến công sở. Anh hít hít mũi:
- Cho anh ăn gì vậy nhỏ?
Tay không ngừng và Hạ Du cũng không quay lại:
- Nui xào thịt bò.
- Chu choa! Sang thế?
- Đó là những đền bù cho sự cực khổ của anh mà.
- Anh có cực khổ mấy cũng không sao. Anh không muốn em gái mình cực khổ đâu.
Hạ Du so vai:
- Em chẳng thấy gì là cực khổ cả. Chăm sóc anh Hai đó là trách nhiệm của em. Thú thật, em rất vui khi được làm việc.
Mang dĩa nui đến đặt trước mặt Duy Trường, cô bé nghiêng đầu:
- Anh ăn thử đi.
Duy Trường xúc một muỗng cho vào miệng. Anh chầm chậm nhai rồi nuốt. Khuôn mặt có vẻ căng thẳng làm Hạ Du hồi hộp:
- Sao hả?
- Ngon, ngon lắm! Càng ngày, tài nấu nướng của em càng có tiến bộ, không thua gì những đầu bếp ở nhà hàng.
- Thật sao?
- Em không tin vào khả năng của mình hả?
-...
- Chú Nam không có khen em ư?
- Có, nhưng em nghĩ chú Nam chỉ muốn làm em vui. Mà hôm nay anh khen thì em vui rồi. Từ đây về sau, em sẽ tranh thủ nấu nhiều món mới cho anh và chú Nam ăn nữa.
- Chỉ có anh và chú Nam thôi sao? Còn Phong Vũ chi?
- Em không có nói sẽ phục vụ anh ta, anh Hai đừng có nhắc.
Hạ Du bỏ đi về phía tủ lạnh, cô lấy ra một dĩa trái cây tươi rồi kéo ghế ngồi ăn tự nhiên trước đôi mắt mở to của Duy Trường.
- Nè! Em làm gì vậy?
- Thì ăn trái cây đó.
- Sao em không ăn sáng?
- Đây là món điểm tâm của em.
- Bấy lâu em vẫn ăn như thế này?
Hạ Du gật đầu:
- Vâng.
- Em ăn vậy làm sao mà đủ chất?
- Tại sao không? Em vẫn mạnh khỏe, vẫn thông minh, vẫn năng động. Anh có biết, người mẫu, họ vẫn ăn như thế đó.
- Muốn giữ co à?
- Chỉ là một phần. Thôi, anh Hai đừng quan tâm đến em nữa, hãy lo phần mình đi. Mau ăn nhanh dĩa nui đó rồi đến công ty. Anh kho6ng muốn sếp cằn nhằn vì tội trễ nải trong công việc chứ?
- Đương nhiên là không. Nhưng Hạ Du...
Cô bé giơ tay:
- Ê! Miễn bàn những chuyện bên lề nữa. Cả anh và em không còn thời gian nhiều nữa đâu.
Duy Trường đẩy dĩa nui ra:
- Không ăn nữa.
- Giận ư?
- Em cho anh là con nít chắc.
Anh bưng ly nước uống một hơi rồi đẩy ghế đứng lên.
- Anh đi làm đây.
- Chúc một ngày tốt lành!
Duy Trường đi được vài bước, rồi bỗng quay lại:
- Hôm nay, em có đến thăm chú Nam không?
- Học xong ba tiết, em mới ghé sang. Có chuyện gì không anh Hai?
- Đi nhớ khóa cửa cẩn thận, và cho anh gởi lời thăm chú Nam nghe.
- Vâng.
- Còn nữa, chạy xe...
Hạ Du cướp lời:
- Cẩn thận chứ gì? Ngày nào mà anh không nói câu ấy. Anh không thấy chán nhưng em thấy chán đấy. Làm ơn đi anh Hai, đừng xem em là một đứa trẻ lên ba nữa có được không? Em biết chăm sóc người khác thì cũng biết lo cho mình mà. OK.
- OK.
Duy Trường chào thua lý luận của đứa em gái. Nhắc thì nhắc vậy, chứ thật ra anh cũng hãnh diện vì Hạ Du lắm.
Cô bé thông minh, xinh đẹp luôn được lòng người khác. Chỉ một chút lo lắng vì Hạ Du bướng bỉnh và nghịch ngợm. Anh sợ cô bé mang phiền phức đến cho người khác thôi.
Cả hai anh em nương tựa vào nhau nên Duy Trường luôn coi Hạ Du là báu vật của mình. Anh hy vọng sau này cô bé tìm được một người đàn ông tốt để nương tựa thì anh không còn ước vọng nào hơn.
Trong mấy đứa bạn, anh đã chấm được Phong Vũ. Nhưng rất tiếc, Hạ Du đã không thích thì anh có làm như thế nào cũng vô ích.
Cứ mặc kệ tự nhiên đi, cuộc sống nào ai biết trước được ngày mai.
Hạ Du vỗ nhẹ vai anh trai:
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Duy Trường giật mình:
- Không nghĩ gì cả.
- Thế sao còn chưa đi làm? bảy giờ rưỡi rồi đó.
- Ấy chết!
Duy Trường lao nhanh ra ngoài. Hạ Du khoanh tay nhìn theo. Anh Hai hôm nay lạ quá!
Cô cũng bắt tay vào công việc dọn dẹp để chuẩn bị ra ngoài.
Gió Mùa Xuân Gió Mùa Xuân - Trần Thị Thanh Du Gió Mùa Xuân