Chương 3
èo Jinx có khách. Chị Minx của nó vừa tới thăm. Cả đám súc vật đều nôn nóng được gặp cô nàng, vì Jinx đã kể rất nhiều về chị mình, và nếu đúng như lời nó, cô nàng phải là con vật khôn ngoan nhất từ xưa tới nay. Theo lời Jinx, cô nàng khôn ngoan cũng sem sem nó. Nàng từng là mèo suốt nhiều năm của một tay quản lý một con tàu hơi nước; nàng từng sống ở châu Âu, Nam Mỹ với một lô những quốc gia mà bọn súc vật chưa bao giờ nghe tới.
Chiều hôm đó, bà bò Wiggins cùng hai chị mình - bà Wogus và bà Wurzburger - tổ chức cho Minx một bữa tiệc trong chuồng bò. Đó là một bữa tiệc dễ thương, vì bà Bean đã nướng cho chúng một cái bánh, và đám bò có dịp được dùng mớ khăn ăn mới mà nhà Bean đã tặng cho chúng dịp Giáng sinh. Đó là những chiếc khăn ăn rất đẹp; một số màu xanh, một số màu hồng, ở góc đều có một chữ W to nằm giữa một vành hoa. Chữ W thực hay, bởi vì nó đứng tắt cho tên cả ba con bò.
Nhưng tại bữa tiệc, Minx đã không được thành công vang dội như em nó mong đợi. Đám súc vật thích cô nàng đấy, nhưng chúng đều đồng ý rằng cô nàng thật dễ gây bực bội. Không có cái gì bạn kể ra mà cô nàng không biết tuốt, và nếu bạn từng thấy một thứ gì đấy thật to, cô nàng sẽ còn thấy một thứ còn to hơn trong những chuyến du lịch của mình. Và cô nàng thực sự đã làm bà Wiggins khá tổn thương, vì khi đám khăn ăn được mang ra, trong khi ai nấy đều khen ngợi và nói sao mà đẹp thế, thì Minx tuy có bảo rằng chúng quả là loại khăn ăn xịn nhất cô nàng từng thấy, nhưng lại không biết mà dừng ở đấy. Cô nàng tiếp tục nói rằng trong lần đi du thuyền gần đây nhất của mình, khăn ăn trên tàu toàn bằng vải lanh, với tên con tàu được thêu ngay trên đó.
Đến đây thì cả Jinx cũng phát cáu lên, “Chị bị cái gì vậy, chị Hai? Chùi ria bằng mớ khăn ăn bằng giấy này đi rồi thích nó đi.”
Thế là Minx hiểu ra mình đã làm gì, và cô nàng xin lỗi một cách vô cùng duyên dáng. Nhưng chỉ một phút sau, khi Alice, một trong hai con vịt, bắt đầu kể có lần mình từng cưỡi trên một con voi con trong đoàn xiếc, Minx đã lại cắt ngang trước khi Alice kịp dứt lời, để kể rằng một lần ở châu Phi, cô nàng đã làm một chuyến đi dài xuyên rừng rậm trên lưng một con voi cao tám bộ như thế nào.
Khi bánh đã xơi hết, đám súc vật ra ngoài để thử cái đu mà ông Bean vừa mới lắp cho trên cây táo nằm kề một bên chuồng bò. Rất nhiều hàng xóm ông Bean đã cười ông vì làm những việc như thế cho đám súc vật của mình. Họ nói một chủ trang trại có điên mới đi lắp màn cửa bằng vải muslin cho cửa sổ chuồng bò, rồi đèn điện và một cánh cửa xoay trong chuồng gà, lại còn khuyến khích bọn súc vật chơi trò chơi, học đọc, và đi nghỉ mát. Nhưng ông Bean không thèm cãi. Khi người ta nói những điều đó với ông, ông chỉ gậm gừ: “Chúng là súc vật của ai?” Thế là mấy người kia không được hài lòng về ông cho lắm.
Chưa con nào trong đám súc vật thử cái đu, thoạt tiên chúng chỉ đứng vòng quanh nhìn nhìn ngó ngó mà nói, “Thử đi, Robert.” “Sao không ngồi vào đi, Alice?” “Nào, Jinx, cho tụi nó coi đi.” Nhưng không con nào ngồi vào, cho tới cuối cùng Charles, con gà trống, nói rằng y sẽ đu một vòng nếu bà Wiggins đẩy cho y.
Charles cố gắng chứng tỏ rằng y rất can đảm mới làm kẻ đi đầu, nhưng dĩ nhiên y có cánh, và nếu có lộn nhào, y chỉ việc sải cánh ra bay vèo xuống đất là xong. Y đứng trên cái ghế đu và bà Wiggins đẩy - lui rồi tới, lui rồi tới, càng lúc càng cao. Charles phấn khích quá đến nỗi cứ gáy te te, bà Bean nghe thấy liền chạy ra cửa bếp để coi có chuyện gì. “Trời đất ơi, trông vui quá thôi,” bà nói. “Tôi đã chẳng còn chơi trò ấy từ hồi mười hai tuổi.” Và bà ngồi xuống xem.
Charles thích đánh đu tới mức bọn súc vật không cách gì bảo được y nhường cho đứa khác một dịp chơi. Nhưng cuối cùng y cũng xuống, và đến lượt Jinx. Bà Wiggins đưa đu cho Jinx, rồi cho Robert và Georgie, hai con chó, rồi cho Henrietta, vợ Charles, rồi tới Minx - kẻ nói rằng ở Nam Phi người ta thường đánh đu trên một dây leo dài thòng từ trên cây xuống, mà cái dây ấy phải cả trăm bộ hay hơn. Và rồi bà Wiggins nói bà nghĩ có lẽ bà cũng nên thử nếu Hank - con ngựa trắng già - đưa đu hộ.
Bà Wiggins gặp một vài rắc rối khi leo vào cái đu, phần vì bà to quá, và phần vì bà cứ phá ra cười. Nhưng chó Robert và Georgie đã giữ chặt cái ghế và cuối cùng bà cũng chui vào được, rồi Hank bắt đầu đẩy. Tất cả đều nghĩ thể nào bà cũng hoảng khi cái đu bắt đầu đu, nhưng không hề. “Ối trời, y như bay ấy,” bà nói. “Đẩy cho tôi lên cao nữa nào, Hank.” Và khi cái đu chao xuống, bà ré lên, “Úi chà!”
Quả đúng là một cảnh tượng đáng coi, một con bò bay xuyên không gian, vọt lên giữa những nhành táo xanh - mặc dầu đương nhiên Minx lại nói rằng cô nàng đã nhiều lần xem bò biểu diễn đu xà ở Hà Lan. Nhưng rồi việc đánh đu bỗng có một kết thúc vô cùng đột ngột. Ngay khi bà Wiggins đang hạ xuống từ cú đánh đu cao nhất, và sắp sửa thét lên “Úi chà!” một lần nữa, thì từ góc quanh của khu chuồng trại, Freddy lao ra. Nãy giờ chú không thấy việc gì đang diễn ra; và vì không biết gì, chú băng ngang ngay đường đu, và bà Wiggins đâm thẳng vào thân chú. Hai chân sau bà bò thúc dưới bụng Freddy, hất chú lên như một quả banh bị hất lên bằng một cây gậy đánh gôn, bay tung qua khỏi đám súc vật đang đứng thành vòng ngó theo, rồi rơi tõm vào một bụi hoàng liên gai đầy gai rất to rất dày.
... hất chú lên như một quả banh
Ai nấy đều kêu, “Lạy Chúa!” rồi chạy về phía bụi cây, còn Minx bắt đầu kể về một con heo mà cô nàng biết ở Mexico đã từng nhảy vào một cái hàng rào toàn lê gai, gai còn dài hơn nhiều cái bụi hoàng liên gai này này, và...
“Thôi, im đi, bà chị,” Jinx nói. “Chẳng ai quan tâm tới con heo già của chị đâu. Tụi này phải xem Freddy có bị thương không đã.”
Và đúng lúc đó cái đầu Freddy thò ra giữa bụi cây. Trông chú vừa giận dữ vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên vừa lo lắng vừa cương quyết, và thế là cả đám súc vật biết rằng chú đã bị thương, bởi nếu không bị đau tí nào thì chú đã chẳng thể có tất cả những cảm xúc ấy. Mèo Jinx hỏi chú có bị thương không, vì trong những hoàn cảnh như thế này thì, hỏi vậy cũng là việc tự nhiên thôi.
“Không, tôi không bị thương,” Freddy nói. “Nhưng sẽ có đứa bị thương khi tôi ra khỏi đây. Dám chơi cái trò đó với tôi hả!”
“Có ai chơi trò gì đâu,” bà Woguss nói. “Cậu đi ngang đường em tôi lúc cô ấy đang đu. Và... ối trời ơi... nói mới nhớ ra. Có ai dừng cô ấy lại chưa?”
Cả đám quay lại nhìn. Đúng vậy, đã chẳng có ai dừng cái đu lại, và vì bà Wiggins không biết làm sao để tự dừng nên bà vẫn cứ ở đó đu tới đu lui, và trong lúc bay lên nhào xuống, bà vẫn cố nhòm xem chuyện gì đã xảy ra với Freddy.
Khi đã dừng cái đu lại và kéo được bà Wiggins ra - đến việc này cũng không hề dễ - bọn súc vật ngó quanh kiếm Freddy. Nhưng Freddy vẫn không hề nhúc nhích. Đầu chú vẫn thò ra khỏi bụi, vẫn ngay vị trí ấy.
“Lạy thánh thần,” Jinx kêu lên, “cậu định ở đó cả đêm sao? Trông cậu như quả đào cuối cùng trên cây ấy, với nguyên đám lá bao quanh. Cậu định làm gì đây? Viết thơ chắc?”
“Tôi không ra được,” Freddy cáu kỉnh nói. “Cứ cử động là gai lại chích tôi thêm một chỗ. Anh có thể giúp tôi đấy.”
Jinx lắc đầu. “Tôi không biết, Freddy à,” nó nói. “Chúng ta sẽ phải xé cái bụi ấy ra, mà anh biết bà Bean thích cái bụi ấy thế nào rồi. Tôi đồ rằng anh sẽ phải ở lại đó thôi. Nếu anh cứ ở yên thì cũng không đến nỗi tệ đâu. Chúng tôi sẽ mang ba bữa đến cho anh.”
“Mèo, cứ chờ đó cho tới khi ta ra khỏi đây!” Freddy giận dữ ré lên. “Ta sẽ trả thù mi.”
“Đành vậy,” Jinx nói. “Tôi đoán tôi sẽ phải chờ thôi. Tôi đoán...”
“Ồ, mau lên nào, Jinx,” bà Wiggins nói. “Lôi cậu ấy ra nào. Vui thế đủ rồi.” Và bà bắt đầu kéo những cành đầy gai nhọn.
Những con vật khác cũng giúp bà, dĩ nhiên có cả Jinx. Freddy la thét một chút, nhưng cuối cùng bọn súc vật cũng lôi được chú ra, rồi nhìn chú săm soi kỹ càng.
“Nếu có bất kỳ vết xước nào sâu quá,” vịt Alice nói, “cậu phải bảo bà Bean bôi i-ốt lên đấy.”
Freddy đáp nhanh rằng thật ra cũng chẳng đau gì đâu.
“Đáng ra cậu nên bị xước nhiều hơn,” Jinx nói. “Cái kiểu vạch chữ thập này làm da cậu trông hay phết. Tôi vẫn hay nói có vằn có vện thì đẹp hơn là màu trơn mà.”
“Ta sẽ cho mi vài vạch!” Freddy hét to và phóng theo con mèo, còn con mèo phóng lên cây táo.
Thế rồi khi bà Wiggins giải thích mọi chuyện và nói bà rất lấy làm tiếc, rồi chỉ cho Freddy cái đu, chú bèn ngồi vào thử. Mới được Hank đẩy giúp cho bay lên ngon lành, chú sực nhớ ra mình chưa kể bọn kia nghe về Simon. “Ối, tôi định kể các vị,” chú kêu to, rồi do nôn nóng quá chú buông tay khỏi mớ dây thừng, và cái đu bay vèo lên trên, quăng chú vào lại chính bụi hoàng liên gai lúc nãy.
Jinx cười ha hả đến mức suýt rơi khỏi cành táo. “Trời ạ,” nó nói, khi cái đầu Freddy lại thò ra lần nữa giữa bụi cây, “cậu quả là cứng đầu! Tôi nghĩ cái câu ‘đầu bò đầu bướu’ là từ trường hợp cậu mà ra! Nếu thích ở trong cái bụi ấy sao cậu không nói luôn cho rồi để tụi này khỏi mất công lôi cậu ra?”
Có vài con trong đám súc vật dường như ngả theo đồng ý với mèo, bởi chúng đều bị gai cào ít hay nhiều khi giúp Freddy chui ra lúc nãy. Nhưng khi Jinx từ trên cây bước xuống và bắt đầu lôi mạnh những cành gai, cả đám cùng bắt tay vào kéo Freddy ra. “Giờ nếu còn chui vào đó lần nữa thì cậu cứ việc ở luôn đó,” bà Wurzburger nói - bà đã dùng mõm kéo một cái cành ra và bị đâm vài nhát vào lưỡi.
Nhưng với Freddy thế là đủ lắm rồi. Chú cảm ơn đám súc vật và lon ton chạy về nhà. Chưa kịp về phòng làm việc trong chuồng heo và đặt vài viên đá long não lên những vết xước để làm chúng bớt đau, chú lại sực nhớ ra mình chưa kể bọn kia nghe về Simon. Và quan trọng hơn nhiều, là chú chưa nói bọn kia nghe lúc nãy chú đã đi vào Rừng Lớn.
“Có lẽ tốt hơn cả là triệu tập một cuộc họp đêm nay,” chú nghĩ. “Mình bắt tay vào ngay đây, viết cái đơn đề nghị rồi còn chuẩn bị bài diễn thuyết nữa.”
Freddy & Kẻ Mặt Mịt Freddy & Kẻ Mặt Mịt - Walter R. Brooks Freddy & Kẻ Mặt Mịt