Chương 1
hi Francesca lần đầu tiên được đặt vào vòng tay mẹ, Chloe Serritella Day bật khóc và một mực cho rằng các xơ ở bệnh viện tư London nơi bà đến sinh đã làm mất con bà. Bất cứ kẻ nào dù đần độn đến mấy cũng có thể thấy đứa nhỏ xấu xí này với cái đầu bê bết và mí mắt còn sưng húp không thể nào chui ra từ một thân hình mỹ miều của bà đây.
Chương 1
Vì chẳng ông chồng nào có mặt để vỗ về Chloe đang kích động, nên các xơ đành đứng ra trấn an bà rằng hầu hết những đứa bé mới sinh đều không ở trong bộ dạng đẹp nhất của mình trong nhiều ngày. Chloe ra lệnh cho họ đem ngay kẻ mạo danh xấu xí này đi và không được trở lại cho đến khi nào bọn họ tìm ra đứa con yêu của bà. Xong rồi bà dặm lại lớp trang điểm để đón khách tới thăm – trong số đó có một ngôi sao điện ảnh Pháp, thư ký Bộ Nội Vụ Anh, và Salvador Dali – với một bài miêu tả đẫm nước mắt về bi kịch khủng khiếp đã đổ xuống đầu bà. Những vị khách, chẳng lạ gì những điệu bộ kịch nghệ của Chloe, chỉ vỗ vỗ tay bà và hứa sẽ xem xét kỹ chuyện này. Dali, trong cơn hào hiệp bộc phát, tuyên bố ông sẽ vẽ một phiên bản siêu thực của đứa bé nhân vật chính như một món quà trong lễ rửa tội, nhưng may thay đã mất hứng thú với đề tài này và đã gửi đến một bộ ly mạ vàng thay vào đó.
Một tuần trôi qua, đến ngày ra viện, các xơ giúp Chloe mặc chiếc váy chẽn Balmain màu đen ôm hờ với cổ và ống tay áo rộng bằng vải organdy.
Sau đó, họ đỡ bà ngồi vào xe đẩy và đặt đứa trẻ bị chối bỏ vào tay bà. Khoảng thời gian cách biệt đã phần nào cải thiện được vẻ ngoài của đứa bé, nhưng lúc nhìn xuống đứa trẻ quấn tã trong tay, Chloe trải qua những biến chuyển tâm trạng nhanh ngang tốc độ ánh sáng. Nhìn xoáy vào gương mặt lấm tấm mụn cám, bà tuyên bố với tất cả mọi người rằng thế hệ thứ ba của của sắc đẹp nhà Serritella giờ đã được bảo đảm. Chẳng có ai thô lỗ để mà phản đối, điều đó hóa ra lại tốt, vì trong vòng vài tháng, Chloe chứng tỏ mình đã đúng.
Sự nhạy cảm của Chloe đối với vấn đề nhan sắc có căn nguyên từ tuổi thơ của bà. Bà từng là một đứa bé mũm mĩm, với cái eo tròn núng nính và khung xương mặt thanh tú bị phủ dày một lớp thịt. Trong con mắt người ngoài cô bé chưa đến nỗi bị xem là béo phì, chỉ đủ tròn trịa để mang lại mặc cảm xấu xí trong lòng nó, nhất là so với người mẹ xinh đẹp và sành điệu của nó, một thợ may nổi tiếng gốc Italia, Nita Serritella. Mãi đến mùa hè năm 1947 khi Chloe bước sang tuổi mười hai, khi ai cũng bảo nó rằng nó thật xinh đẹp.
Tạm biệt trường nội trú bên Thụy Sĩ - nơi phần lớn tuổi thơ nó đã trải qua – về nhà nhân kỳ nghỉ, nó ngồi thu mình hết sức có thể với cặp mông căng tròn choán trên chiếc ghế mạ vàng trong góc salon thanh lịch của mẹ ở phố rue de la Paix. Nó nhìn bằng con mắt oán giận pha lẫn đố kỵ khi Nita, mảnh mai như cây bút chì trong bộ đồ đen cắt may đơn giản với hai vạt áo rộng màu mâm xôi bằng vải satin, trao đổi với một khách hàng ăn vận tao nhã. Mái tóc màu đen ánh xanh của mẹ nó cắt ngắn và suôn thẳng, để rủ xuống một bên má trái trắng mịn thành một lọn dày cong cong, và chiếc cổ cao như trong tranh Modigliani mang những chuỗi ngọc trai đen hòa hợp một cách hoàn hảo. Những chuỗi ngọc trai, cùng với những thứ để trong chiếc tủ tường nhỏ trong phòng ngủ là quà tặng từ những người ngưỡng mộ Nita, những người đàn ông thành đạt nổi tiếng trên bình diện quốc tế chỉ lấy làm hãnh diện khi mua trang sức cho một người phụ nữ đủ thành đạt để tự mua cho chính mình. Một trong những người đó là cha của Chloe, song Nita tuyên bố bà chẳng nhớ là người nào, và chắc chắn bà chưa bao giờ có ý định kết hôn với người đó.
Người đẹp tóc vàng nhận được sự quan tâm của Nita chiều hôm đó nói tiếng Tây Ban Nha, chất giọng bà ta bình thường một cách đáng ngạc nhiên đối với một người đang được cả thế giới chú ý hồi mùa hè năm 1947 ấy. Chloe chỉ để một nửa tâm trí vào cuộc trò chuyện và nửa còn lại dán vào những cô người mẫu gầy như cây sậy đang diễu qua giữa salon trong mẫu thiết kế mới nhất của Nita. Tại sao nó không thể gầy và tự tin như họ? Chloe tự hỏi. Tại sao nó không thể trông giống mẹ nó, khi cả hai cùng có mái tóc đen, cùng đôi mắt màu xanh lục? Chỉ cần mình xinh đẹp, Chloe nghĩ, có lẽ mẹ sẽ không còn nhìn mình bằng ánh mắt ghê tởm nữa. Đã hàng trăm lần nó hạ quyết tâm từ bỏ các thể loại bánh ngọt hòng giành được sự tán thưởng của mẹ - và hàng trăm lần cái cảm giác đói thắt ruột trong dạ dày nói với nó rằng nó không có sức mạnh ý chí. So với nghị lực mạnh mẽ của Nita, Chloe cảm thấy mình y như một cái nùi bông nhồi lông ngỗng.
Người đẹp tóc vàng đang xem bản vẽ đột nhiên ngẩng lên, đôi mắt nâu trong trẻo bất ngờ liếc sang Chloe. Bằng giọng Tây Ban Nha khàn khàn khác thường của mình, bà nhận xét, “cô bé kia sau này sẽ trở thành một mỹ nhân sắc nước hương trời. Nhìn nó rất giống chị.”
Nita nhìn qua Chloe bằng vẻ khinh thường không buồn che giấu. “Tôi chẳng thấy giống chỗ nào, sehora. Và nó sẽ không bao giờ trở thành mỹ nhân cho đến khi nào nó biết ăn uống kiềm chế.”
Khách hàng của Nita nhấc bàn tay đeo kín nhẫn vẫy vẫy Chloe.
“Lại đây bé. Tới thơm Evita một cái nào.”
Trong một lúc Chloe không nhúc nhích vì đang cố tiêu hóa những gì bà ta nói. Rồi nó miễn cưỡng đứng lên khỏi ghế và đi qua salon, ý thức được trong nỗi xấu hổ rằng hai bắp chân tròn vo của mình đang phô ra dưới gấu chiếc váy cotton mùa hè. Khi đến chỗ người phụ nữ, nó cúi xuống và đặt một nụ hôn rụt rè nhưng đầy lòng biết ơn lên phần má mềm mượt của Eva Peron.
“Con mụ phát xít!” Nita rủa khi Đệ nhất phu nhân Argentina vừa ra khỏi cửa. Bà đưa hộp thuốc lá gỗ mun lên miệng rút ra một điếu, để lại một vết son đỏ trên mép hộp.
“Tao nổi hết da gà khi chạm vào mụ ta! Người ta thừa biết chẳng có tên phát xít nào ở Châu Âu không được đón tiếp bởi Peron và đám bạn cánh hẩu của hắn ở Argentina.”
Ký ức về những ngày quân Đức chiếm đóng Paris vẫn tươi nguyên trong tâm trí Nita, và bà không có chút tình cảm nào ngoài sự khinh miệt những ai có cảm tình với phe phát xít. Song bà là một phụ nữ thực tế, và Chloe biết mẹ nó chẳng thấy có gì vô lý trong việc chuyển tiền của Eva Peron, mặc kệ nó bất chính đến đâu, từ phố rue de la Paix tới đại lộ Montaigne, nơi trụ sở hãng Dior tọa lạc.
Sau chuyện đó, Chloe cắt những tấm ảnh của Eva Peron từ trên báo và dán chúng vào một cuốn sổ bìa đỏ. Mỗi khi những lời nhiếc móc của Nita trở nên cay nghiệt không chịu nổi, Chloe lại lấy chúng ra ngắm, thỉnh thoảng để lại vết chocolate trên những trang giấy khi nó nhớ lại cách Eva Peron đã nói một ngày nào đó nó sẽ trở nên xinh đẹp.
Mùa đông năm mười bốn tuổi số mỡ thừa của Chloe đã biến mất một cách kỳ diệu cùng với thú ăn đồ ngọt, và khung xương thần thánh nhà Serritella cuối cùng đã định hình. Nó bắt đầu dành hàng giờ trước gương, mê hoặc bởi hình ảnh mảnh mai trước mắt. Giờ thì, nó tự nhủ, mọi chuyện sẽ khác. Theo như nó còn nhớ, nó từng cảm thấy như một kẻ bị tẩy chay ở trường học, nhưng đột nhiên nó thấy mình trở thành trung tâm chú ý. Nó không hiểu được rằng những đứa con gái khác bị thu hút bởi khí chất tự tin mới có hơn là vòng eo 56 cm của nó. Đối với Chloe Serritella, cứ xinh đẹp đồng nghĩa với được đón nhận.
Nita có vẻ hài lòng với việc con gái sụt cân, thế nên khi Chloe đến Paris nghỉ hè, nó gom được dũng khí để khoe mẹ những mẫu phác thảo quần áo nó đã vẽ với hy vọng mai này sẽ trở thành một nhà thiết kế. Nita trải những bức vẽ ra bàn làm việc, đốt một điếu xì gà, xem xét tỉ mỉ từng bức bằng cặp mắt phê bình đã khiến bà trở thành một nhà thiết kế nổi danh.
“Đường cắt này lố bịch quá. Ở đây thì chẳng có tí cân đối nào cả. Thấy mày phá hỏng cả mẫu bằng quá nhiều chi tiết chưa? Mắt mày để đâu hả Chloe? Mắt mày để đâu?”
Chloe giật lấy những bản phác thảo trên bàn và không bao giờ nghĩ đến việc thiết kế nữa.
Khi quay lại trường học, Chloe dốc sức chăm chút cho bản thân xinh đẹp hơn, hóm hỉnh hơn, và nổi tiếng hơn tất cả các bạn cùng lớp, quyết tâm không để một ai còn chút nghi ngờ rằng đứa con gái béo tròn vụng về vẫn còn ở trong nó. Nó học cách thổi phồng những tình tiết tầm thường nhất trong đời sống thường nhật bằng những điệu bộ cao quý và những tiếng thở dài màu mè cho đến khi mọi việc nó làm dường như quan trọng hơn hết thảy những gì người khác có thể làm. Dần dần ngay cả những sự việc trần tục nhất trong cuộc sống của Chloe Serritella cũng trở nên đầy kịch tính.
Năm mười sáu tuổi, nó đánh mất trinh tiết với anh trai một đứa bạn trong một vọng lâu đối diện hồ Lucerne. Đó là một trải nghiệm ngượng ngùng và khó chịu, nhưng sex khiến Chloe cảm thấy mình còn kém cỏi. Nó nhanh chóng xốc lại tinh thần để thử lại toàn bộ chuyện đó với một người giàu kinh nghiệm hơn.
Vào mùa xuân năm 1953, khi Chloe bước sang tuổi mười tám, Nita đột ngột qua đời vì vỡ ruột thừa. Chloe ngồi chết lặng trong suốt đám tang, quá choáng váng để hiểu rằng nỗi đau buồn cùng cực của cô nảy sinh phần lớn không phải do cái chết của mẹ mà từ cảm giác rằng mình chưa bao giờ có mẹ. Rất sợ sự cô đơn, cô cặp với một bá tước người Ba Lan giàu có hơn cô nhiều tuổi. Ông ta cho cô chỗ trú ẩn tạm thời khỏi những nỗi sợ và sáu tháng sau giúp cô bán salon của Nita với cái giá đáng kinh ngạc.
Ông bá tước cuối cùng quay về với vợ và Chloe bắt đầu sống bằng tài sản thừa kế. Trẻ trung, nhiều tiền, và không có gia đình, cô nhanh chóng thu hút những gã đàn ông trẻ lười biếng tự dệt bản thân thành những sợi chỉ vàng trong bức tranh xã hội quốc tế. Cô trở thành một dạng nhà sưu tập, dạo qua hết người này đến người khác khi tìm kiếm một người đàn ông sẽ cho cô tình yêu vô điều kiện mà cô chưa bao giờ nhận được từ mẹ mình, người đàn ông sẽ dập tắt cảm giác của một đứa con gái béo phì bất hạnh trong cô.
Jonathan “Black Jack” Day bước vào đời cô từ bên kia vòng quay roulette trong một sòng bạc ở quảng trường Berkeley. Black Jack Day có biệt danh này không phải từ ngoại hình mà từ sở thích với những trò mạo hiểm. Hai mươi lăm tuổi, gã đã phá hỏng ba chiếc xe đua và một lượng đáng kể phụ nữ. Là một tay chơi điển trai đến từ Chicago, gã có mái tóc màu hạt dẻ xõa xuống trán một cách phóng túng, hàng ria ngổ ngáo, và được xếp thang điểm 7 trong môn polo. Xét về nhiều mặt gã khác với những kẻ theo chủ nghĩa khoái lạc đã đóng vai trò lớn trong đời sống của Chloe; gã uống rượu gin, mặc những bộ đồ may đo lịch lãm, và đổi sân chơi theo mùa. Nhưng những người đàn ông khác thiếu đi tính liều lĩnh của Jack Day, khả năng đánh cược mọi thứ của gã – kể cả gia sản gã thừa kế trong ngành xe lửa Mĩ – vào vòng quay roulette.
Biết thừa ánh mắt gã dán vào người mình từ bên kia, Chloe quan sát quả bóng nhỏ màu ngà lăn hết từ ô đỏ sang ô đen rồi quay lại trước khi dừng lại ở ô đen số 17. Lúc đấy cô mới cho phép mình ngẩng lên và thấy Jack Day đang chằm chằm nhìn cô qua bàn. Gã mỉm cười, làm cong hàng ria mép. Cô cười đáp lại, tự tin rằng trông mình đang đẹp hơn lúc nào hết trong mẫu thiết kế màu xám bạc của Jacques Fath phối hợp giữa satin và vải tulle làm nổi bật những đường highlight trên mái tóc đen, làn da trắng nhạt và sắc xanh sâu thẳm trong mắt cô. “Xem ra tối nay ngài không thể thua được rồi,” cô nói. “Ngài luôn may mắn như thế này sao?”
“Đâu có,” gã đáp. “Còn cô?”
“Tôi ư?” Cô buông ra một trong những tiếng thở dài đầy biểu cảm của mình. “Tối nay tôi thua sạch rồi. Je suis miserable. Tôi chưa bao giờ gặp may hết.”
Gã rút một điếu xì gà trong chiếc hộp bạc trong lúc cặp mắt trơ tráo lướt khắp người cô. “Tất nhiên là cô may mắn chứ. Chẳng phải cô vừa gặp tôi sao? Và tối nay tôi sẽ đưa cô về nhà.”
Chloe vừa ngạc nhiên vừa bị kích thích trước sự chai mặt của anh ta, bàn tay cô vô thức nắm chặt mép bàn tìm chỗ dựa. Cô cảm giác như ánh mắt màu bạc mờ của anh ta đang xuyên thấu qua chiếc váy cô đang mặc và đốt cháy những nơi sâu kín nhất của cơ thể cô. Không thể xác định điều gì khiến Balck Jack khác biệt hẳn với những người còn lại, cô cảm thấy chỉ có người phụ nữ đặc biệt nhất mới có thể chiếm được trái tim người đàn ông siêu tự tin này, và nếu cô là người phụ nữ đó, cô có thể chấm dứt mãi mãi nỗi lo của đứa con gái béo ú trong mình.
Nhưng dù rất muốn tiến tới với anh ta, Chloe vẫn dè chừng. Trong vòng một năm kể từ khi mẹ cô qua đời, cô đã am hiểu về đàn ông còn hơn cả về bản thân mình. Cô đã theo dõi ánh liều lĩnh trong mắt anh ta khi quả bóng ngà lăn lóc cóc qua những ô trên vòng quay roulette, và cô ngờ rằng anh ta sẽ không quá coi trọng những thứ mình có thể giành được quá dễ dàng. “Tôi rất tiếc,” cô nhã nhặn đáp. “Tôi có những kế hoạch khác rồi.” Trước khi anh ta kịp phản ứng, cô cầm ví lên và rời khỏi phòng.
Hôm sau anh ta gọi đến, nhưng cô bảo người hầu trả lời mình không có nhà. Một tuần sau cô trông thấy anh ta ở một sòng bài khác và sau khi ném cho anh ta một ánh nhìn trêu ngươi, cô rút lui trước khi anh ta có thể tiếp cận. Ngày qua ngày, và cô thấy mình không thể nghĩ được gì khác ngoài kẻ ăn chơi điển trai đến từ Chicago. Một lần nữa anh ta gọi lại; một lần nữa cô không nghe máy. Cũng tối hôm đó cô chạm mặt anh ta ở nhà hát và gật đầu chào anh ta, môi điểm một nụ cười, trước khi đi đến lô của mình.
Lần thứ ba anh ta gọi đến, cô nghe máy nhưng giả bộ chẳng nhớ anh ta là ai. Anh ta cười khan và bảo cô, “sau nửa giờ nữa tôi sẽ đến chỗ em, Chloe Serritella. Nếu em chưa sẵn lòng, tôi sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.”
“Nửa giờ? Làm sao tôi có thể -“ nhưng anh ta đã cúp máy.
Bàn tay cô run run khi đặt điện thoại vào giá đỡ. Trong tâm trí cô hiện ra vòng quay roulette, quả bóng ngà lăn từ ô đỏ đến ô đen, đen đến đỏ, cái trò chơi họ đang tham gia cũng y chang vậy. Với đôi tay run rẩy, cô thay một chiếc váy bó bằng len trắng với hai cổ tay họa tiết da mèo rừng, thêm vào một chiếc mũ nhỏ phủ mạng che. Cô tự ra mở cửa đúng nửa tiếng đồng hồ sau đó.
Anh ta dẫn cô đi dọc vỉa hè tới chỗ một chiếc Isotta-Fraschini thể thao màu đỏ rực, anh ta lái nó qua các con phố của quận Knightsbridge bằng tốc độ nghẹt thở chỉ với bàn tay phải đặt trên vô lăng. Cô nhìn anh ta qua khóe mắt, mê mẩn những lọn tóc màu hạt dẻ xõa vô tổ chức trên trán anh ta cũng như việc anh ta là một người Mĩ sôi nổi chứ không phải một công dân Châu Âu mực thước.
Cuối cùng anh ta dừng lại ở một nhà hàng biệt lập, nơi bàn tay anh ta luôn chạm vào tay cô mỗi khi cô với lấy ly rượu vang. Cô thấy mình khao khát anh ta đến cồn cào. Dưới áp lực của đôi mắt bạc chuyển động không ngừng kia, cô thấy mình đẹp đến hoang dại và thanh mảnh y như bên ngoài. Mọi thứ ở anh ta đều khuấy động các giác quan của cô – dáng đi, giọng nói, mùi thuốc lá trong hơi thở anh ta. Jack Day là chiến tích cao nhất, là sự xác nhận cuối cùng đối với sắc đẹp của cô.
Ra khỏi nhà hàng, anh ta ấn cô vào một thân cây ngô đồng và tặng cô một nụ hôn ngấu nghiến say đắm. Anh ta luồn tay ra sau khum lấy mông cô. “Tôi muốn em,” anh ta thì thầm bên miệng cô đang hé mở.
Cơ thể cô căng lên vì ham muốn đến độ cô sẽ đau thực sự nếu để anh ta đi. “Thế này quá nhanh đối với em, Jack. Em cần có thời gian.”
Anh ta cười và bẹo cằm cô, như thể hết sức hài lòng vì cô đã ngoan ngoãn tham gia trò chơi của anh ta; rồi anh ta bóp ngực cô đúng lúc một cặp vợ chồng già đi ra khỏi nhà hàng và nhìn về phía họ. Trên đường về, anh ta giải trí cho cô bằng những mẩu giai thoại sống động và không đả động gì đến việc gặp lại cô.
Hai ngày sau người hầu của cô thông báo Jack gọi điện đến, Chloe lắc đầu, từ chối nghe máy. Rồi cô chạy về phòng, khóc như mưa như gió, sợ mình đang đẩy anh ta đi quá xa nhưng cũng không dám mạo hiểm làm anh ta mất hứng nếu mình có hành động nào khác. Lần gặp sau đó là tại buổi khai trương một gallery, anh ta khoác tay một nữ diễn viên hạng B tóc nhuộm. Chloe giả bộ như không thấy.
Anh ta xuất hiện trước cửa nhà cô chiều hôm sau và rủ cô lái xe về vùng nông thôn chơi. Cô nói mình đã có hẹn trước và không thể ăn tối với anh ta được.
Trò chơi may rủi lại tiếp diễn, và Chloe không thể nghĩ được chuyện gì khác. Khi không ở cùng Jack thì cô tạo dựng anh ta trong trí tưởng tượng của mình – những cử chỉ hiếu động, mái tóc vô tổ chức, hàng ria gian xảo. Suy nghĩ của cô gần như không thể vượt xa hơn sự căng tức ẩm ướt tràn ngập cơ thể cô, tuy nhiên cô vẫn cự tuyệt lời đề nghị của anh ta.
Anh ta thốt lên hung tợn khi rà môi theo vành tai cô. “Anh không nghĩ em là người phụ nữ đủ cho anh.”
Cô miết tay sau gáy anh ta. “Em không nghĩ anh đủ giàu đối với em.”
Quả bóng ngà kêu lanh canh quanh đường viền vòng roulette, từ đỏ sang đen, đen sang đỏ…Chloe biết nó sẽ sớm dừng lại.
“Tối nay,” Jack nói khi cô trả lời điện thoại. “Hãy đợi anh lúc nửa đêm.”
“Nửa đêm? Anh đừng ngớ ngẩn thế. Chuyện đó không thể được.”
“Đêm nay hoặc không bao giờ, Chloe. Trò chơi kết thúc rồi.”
Tối hôm đó cô diện bộ quần áo nhung đen với hàng cúc bằng kim cương giả trên chiếc áo blouse vải crepe de chine màu rượu champagne. Đôi mắt cô trong gương rực sáng khi cô chải mái tóc đen thành kiểu bob mềm mại. Black Jack Day, vận bộ tuxedo, xuất hiện trước cửa nhà cô đúng vào nửa đêm. Trông thấy anh ta, trong lòng cô tan chảy như loại nước hoa hồng cô vừa xức lên làn da ngứa ngáy của mình. Thay vì chiếc Isotta-Fraschini, anh ta dẫn cô tới một chiếc Daimler có tài xế riêng và tuyên bố anh ta sẽ đưa cô đến trung tâm thương mại Harrods.
Cô cười. “Nửa đêm chẳng phải đã hơi trễ để đi shopping sao?”
Anh ta không đáp, chỉ cười tủm tỉm khi ngồi vào chiếc ghế da mềm và bắt đầu tán gẫu về một con ngựa polo anh ta nghĩ có thể mua được từ Aga Khan. Qua một lúc lâu, chiếc Daimler dừng lại trước mái sảnh màu xanh lục pha vàng của Harrods. Chloe nhìn ánh đèn mờ hắt ra qua những cánh cửa của các gian hàng vắng tanh. “Harrods xem ra không mở cửa suốt đêm, kể cả là vì anh, Jack ạ.”
“Để rồi xem?” Người tài xế mở cửa cho họ, Jack đỡ cô bước ra.
Trước sự kinh ngạc của cô, một người gác cửa mặc chế phục hiện ra từ sau cánh cửa kính của Harrods và sau khi len lén liếc xem có khách bộ hành nào trên phố nhìn không, liền mở khóa và hé rộng cửa cho họ. ”Chào mừng ông tới Harrods, Mr. Day.”
Cô nhìn khung cửa mở trong sự ngỡ ngàng. Chắc chắn ngay cả Black Jack Day cũng không thể cứ thế bước vào trung tâm thương mại nổi tiếng nhất thế giới sau giờ đóng cửa rất lâu mà không có sự có mặt của nhân viên bán hàng. Thấy cô không nhúc nhích, Jack đặt tay lên eo lưng cô đẩy cô về phía trước. Khi họ vừa bước vào trong, người gác cửa làm một hành động đáng kinh ngạc nhất – anh ta ngả mũ xuống, bước ra ngoài đường, và khóa cánh cửa sau lưng lại. Cô không thể tin vào mắt mình, và cô nhìn sang Jack chờ một lời giải thích.
”Trò roulette đã đặc biệt ưu ái anh kể từ khi anh gặp em, cưng ạ. Anh nghĩ có thể em sẽ thích được mua sắm thả giàn.”
”Nhưng ở đây đóng cửa rồi. Em chẳng thấy nhân viên nào cả.”
”Thế càng hay.”
Cô đòi anh ta giải thích, nhưng Jack chỉ nói qua loa về việc mình đã thương lượng riêng – và cô dám chắc là không hợp thức – với nhiều nhân viên còn mới và không quá cẩn trọng của Harrods.
”Nhưng không có ai làm ca tối ở đây sao? Nhân viên vệ sinh? Người gác đêm?”
”Em hỏi hơi nhiều đấy cưng. Tiền còn gì là hay ho nếu nó không thể mua được sự vui vẻ? Để xem thứ gì sẽ thu hút em tối nay nào.” Anh ta cầm lên một chiếc khăn quàng cổ mang sắc bạc và vàng từ kệ trưng bày lên và choàng nó lên cổ áo khoác nhung của cô.
”Jack, em không lấy cái này được!”
”Cứ vô tư đi. Cửa hàng sẽ được đền bù hậu hĩ. Giờ em định làm anh phát chán với những lo lắng của em hay chúng ta có thể vui chơi thoải mái đây?”
Chloe không thể tin vào những gì đang diễn ra. Xung quanh bặt tăm nhân viên bán hàng, người quản lý hay bảo vệ. Chẳng lẽ khu trung tâm thương mại hoành tráng này thực sự là của cô? Cô nhìn xuống chiếc khăn mang trên cổ và bật ra một tiếng cảm thán nghèn nghẹn. Jack hất đầu về phía tầng tầng lớp lớp những mặt hàng thanh lịch. ”Đi chọn đồ thôi.”
Với tiếng cười dạn dĩ, cô vươn tay nhấc một chiếc túi xách đính đồng xu trên giá trưng bày, rồi khoác quai túi dạng tết lên vai. ”Đẹp đấy,” Jack nói.
Cô vòng tay ôm cổ anh ta. ”Anh nhất định là người đàn ông lôi cuốn nhất trên thế giới, Jack Day! Em ngưỡng mộ anh làm sao.”
Hai bàn tay anh ta lần từ eo xuống khum lấy mông cô kéo hông cô ép chặt vào hông mình. ”Còn em là người đàn bà lôi cuốn nhất. Anh không thể cho phép quan hệ của chúng ta được thực hiện ở một nơi bình thường được?”
Đỏ sang đen....đen sang đỏ... Một thứ cứng ngắc ấn vào bụng cô ngăn cô không hiểu nhầm ý anh ta, và cô cảm thấy người nóng bừng và lạnh toát cùng một lúc. Trò chơi sẽ kết thúc ở đây...tại Harrods. Chỉ có Jack Day mới có khả năng làm những chuyện khác người. Ý nghĩ ấy khiến đầu cô xoay tít như vòng quay đen đỏ.
Anh ta gỡ chiếc túi trên vai cô xuống, cởi chiếc áo khoác nhung của cô, để cả hai lên một giá bày những chiếc ô bằng lụa với tay cầm bằng gỗ hồng sắc. Rồi anh ta cởi áo vét đặt nó xuống cùng chỗ với áo khoác của cô để đứng trước cô trong chiếc sơ mi trắng với những chiếc khuy đen nhánh cài trên cổ áo xếp nếp, vòng eo hẹp thắt một chiếc thắt lưng tối màu. ”Chúng ta sẽ lấy những thứ này sau,” anh ta tuyên bố, quàng lại chiếc khăn trên vai cô. ”Đi khám phá nào.”
Anh ta dắt cô tới sảnh đồ ăn lừng danh của Harrods với những quầy lớn ốp đá cẩm thạch và trần nhà vẽ bích họa. ”Em có đói không?” anh ta hỏi, nhấc từ giá lên một hộp chocolate bằng bạc.
”Phần anh đấy,” cô đáp.
Miệng Jack nhếch lên dưới bộ ria. Anh ta mở nắp hộp lấy ra một thanh chocolate đen và cắn một miếng, phần vỏ vỡ ra khiến lớp rượu mùi anh đào mịn sánh trong nhân rỉ ra. Anh ta nhanh nhẹn kê nó lên môi cô, đẩy đưa thanh kẹo tới lui để thứ chất lỏng đặc quánh ấy truyền sang cô. Rồi anh ta nhét thanh chocolate trở lại miệng mình và cúi xuống hôn cô. Khi miệng cô hé mở, ngọt lịm và dính ướt rượu anh đào, anh ta dùng lưỡi đẩy thanh chocolate sang. Chloe đón lấy thanh kẹo với một tiếng rên, thân thể cô trở nên tan chảy và hóa lỏng giống như nhân kẹo.
Khi cuối cùng hai người cũng rời nhau ra, Jack lựa một chai champagne, mở nút, nghiêng miệng chai cho cô uống rồi tới mình. ”Vì người phụ nữ tai quái nhất London,” anh ta nói, cúi xuống liếm sạch vệt chocolate cuối cùng dính ở khóe miệng cô.
Họ dạo qua tầng một, chọn một đôi găng tay, một bó hoa violet lụa, một hộp nữ trang vẽ thủ công, và gom chúng lại một chỗ để lát nữa quay lại lấy. Cuối cùng họ đến khu vực nước hoa, và hỗn hợp sực nức của những mùi hương tinh tế nhất trên thế giới tràn qua cô, hương thơm của chúng không bị vấy bẩn bởi những đoàn người chen chúc dọc những lối đi trải thảm lúc ban ngày.
Tới giữa gian sảnh, Jack buông tay cô và xoay cô lại đối diện mình. Anh ta bắt đầu cởi cúc áo ngoài của cô, trong cô dấy lên một cảm giác kì lạ trộn lẫn giữa phấn khích và xấu hổ. Mặc dù cửa hàng vắng tanh thật đấy, nhưng họ đang đứng ở nơi trung tâm của Harrods. ”Jack, em –”
”Đừng có trẻ con, Chloe,” anh ta nói. ”Cứ nghe theo anh.”
Một cơn rùng mình chạy suốt người cô khi anh ta gạt lớp lụa của chiếc áo cánh sang hai bên để lộ những đường ren màu vở trứng trên áo ngực của cô. Anh ta lấy một chiếc hộp bao bì bọc giấy bóng nhãn hiệu Joy từ một chiếc hòm kính để mở và xé màng bọc.
”Tựa vào quầy đi,” giọng anh ta mượt như chất vải crepe de chine của áo cô. ”Đặt hai tay dọc mép quầy.”
Cô làm theo lời anh ta, trở nên yếu đuối dưới cái ánh mãnh liệt trong đôi mắt bạc của anh ta. Rút chiếc nút thủy tinh từ cổ chai ra, anh ta luồn nó vào trong mép áo ngực của Chloe. Cô hít vào một hơi khi anh ta chà phần chỏm lạnh ngắt của nó lên núm vú cô.
”Cảm giác rất tuyệt phải không?” anh ta hỏi, giọng trầm và khàn.
Cô gật đầu, không đủ sức để nói nữa. Jack đóng lại chiếc nút vào chai, cầm một chiếc khác lên, và trượt nó vào bầu áo ngực bên kia từ dưới lên tới khi chạm vào núm vú bên kia của cô. Cô có thể cảm thấy da thịt mình co lại dưới những vòng xoay chầm chậm của chiếc nút thủy tinh, và khi người cô bắt đầu nóng bừng lên, những đường nét điển trai ngạo nghễ của Jack như bồng bềnh trước mắt cô.
Jack hạ chiếc nút xuống và cô cảm thấy tay anh ta chạm vào dưới gấu váy và từ từ lần ngược lên dọc theo chiếc tất dài. ”Giạng chân ra,” anh ta thì thầm. Hai tay bám chặt vào mép quầy, cô ngoan ngoãn làm theo. Anh ta di chiếc nút chai lên trên theo mé trong một bên đùi cô, qua mép tất và lên tới phần da trần, miết nó chầm chậm theo từng vòng tròn tới viền quần lót của cô. Chloe rên lên và choãi rộng chân hơn.
Anh ta cười một cách xấu xa và rút tay ra khỏi váy cô. ”Chưa đâu cưng. Đừng vội.”
Họ di chuyển trong trung tâm thương mại tĩnh lặng, đi từ gian hàng này qua gian hàng khác, thỉnh thoảng mới nói với nhau một đôi câu. Jack vuốt ve ngực cô khi cài một chiếc ghim kiểu dáng thời Georgian lên ve áo cô, xoa nắn mông cô qua lớp váy trong lúc chải tóc cô bằng một chiếc lược có tay cầm bằng bạc chạm trổ. Cô thử một chiếc thắt lưng da cá sấu và một đôi giày trẻ con thêu ở phần mũi. Tại gian hàng trang sức, anh ta tháo đôi hoa tai ngọc trai của cô và thay bằng một cặp ghim vàng viền quanh là những hạt kim cương nhỏ xíu. Khi cô phản đối sự phung phí này, anh ta cười giễu. ”Chỉ mất một vòng quay roulette thôi mà cưng.”
Anh ta tìm được một chiếc khăn quàng bằng lông cò trắng và, đẩy cô tựa vào một cột đá cẩm thạch, tuột chiếc áo khỏi vai cô. ”Nom em hệt như một nữ sinh ấy,” anh ta nhận xét, đưa tay ra sau lưng cô để cởi áo ngực cô. Chiếc áo lụa trượt khỏi những ngón tay anh ta rơi xuống sàn trải thảm, và cô đứng trước mặt Jack khỏa thân từ eo trở lên.
Cô có bộ ngực căng tròn trên đỉnh là hai núm vú dẹt bằng kích thước đồng nửa đô la, giờ đây cứng lên và săn lại vì kích thích. Jack dùng mỗi tay nâng một bầu vú lên. Cô sung sướng khi được khoe mình trước anh ta và đứng lặng phắc, cái lạnh từ cây cột xoa dịu tấm lưng nóng bừng của cô. Anh ta nhéo hai núm vú cô, khiến cô thở hổn hển. Cùng với tiếng cười, anh ta lấy chiếc khăn lông trắng choàng lên đôi vai trần của cô bao bọc cô lại. Rồi anh ta từ từ di tới lui hai đầu khăn gắn lông.
”Jack –” cô muốn anh ta chiếm lấy cô ngay tại đó. Cô muốn trượt xuống chân cột, dang rộng hai chân, và đưa anh ta vào trong cô.
”Anh mới nảy sinh một khao khát bất ngờ đối với thị hiếu của Joy,” anh ta thì thầm. Đẩy một bên khăn ra, anh ta phủ miệng mình lên núm vú cô và bắt đầu mút không thương tiếc.
Cô rùng mình khi hơi nóng tràn ngập mọi ngóc ngách cơ thể cô, đốt cháy những cơ quan trong cô, làm bỏng da cô. ”Xin anh....” cô thều thào. ”Ôi, xin anh....đừng hành hạ em thêm nữa.”
Anh ta dứt khỏi cô, đôi mắt linh hoạt đầygiễu cợt. ”Một chút nữa thôi cưng. Anh còn chưa chơi xong. Anh nghĩ chúng ta nên ngó qua hàng lông thú.” Và rồi, cùng với nụ cười tủm tỉm cho cô hay anh ta biết rõ mình đã dồn ép cô tới mức độ nào, anh ta chỉnh lại chiếc khăn trên ngực cô, nhẹ nhàng chà xát một núm vú bằng móng tay khi anh ta đặt hai đầu khăn vào chỗ cũ.
”Em không muốn xem lông thú,” cô nói. ”Em muốn...”
Nhưng anh ta đã kéo cô tới thang máy nơi anh ta vận hành thành thạo bảng điều khiển như thể trực ở đây hàng ngày. Cô đi lên cùng với anh ta, chỉ có chiếc khăn lông trắng che phủ bộ ngực trần.
Khi tới salon lông thú, Jack như quên bẵng cô. Anh ta đi dọc các kệ, xem xét tỉ mỉ mọi chiếc áo khoác và khăn choàng bày trên đó trước khi chọn một chiếc áo choàng dài bằng lông mèo rừng Nga. Tấm da lông dài và dày, có màu trắng bạc. Anh ta ngắm nghía chiếc áo một hồi rồi quay sang cô.
”Em cởi váy ra.”
Những ngón tay cô lập cập với cái khóa kéo và trong một thoáng cô tưởng mình sẽ phải nhờ Jack giúp. May sao cái móc khóa cũng đầu hàng và cô tuột chiếc váy xuống, cùng với chiếc váy lót bên dưới, qua hông và bước ra khỏi chúng. Hai đầu chiếc khăn lông quệt vào cạp chiếc nịt bít tất bằng ren trắng của cô.
”Cởi quần lót ra giúp anh.”
Hơi thở cô đang trở thành những nhịp gấp gáp khe khẽ khi cô làm theo lệnh anh ta, chỉ còn lại chiếc nịt ren và bít tất trên người. Không chờ được bảo, cô kéo chiếc khăn khỏi ngực và thả xuống sàn, hơi đẩy vai ra sau để anh ta có thể chiêm ngưỡng hai bầu ngực cô, căng mọng và vươn cao, và vùng tam giác mượt mà phủ lông đen nằm giữa những sợi dây bằng ren trắng của chiếc nịt.
Jack bước về phía cô, tấm áo choàng lộng lẫy nằm vắt trên hai bàn tay, đôi mắt lấp lánh như những chiếc khuy đen tuyền trên chiếc áo sơ mi trắng muốt của anh ta. ”Muốn chọn đúng áo lông thú, em phải cảm nhận được những sợi lông trên da em...trên ngực em...” Giọng anh ta êm như những sợi lông mèo rừng khi anh ta trượt tấm áo dọc cơ thể cô, dùng bề mặt của nó kích thích cô. ”Ngực em....bụng và mông em....mặt trong cặp đùi em...”
Cô với lấy chiếc áo ghì chặt vào người mình. ”Xin đừng hành hạ em nữa. Dừng lại đi.”
Anh ta lại lùi ra, nhưng lần này chỉ để tháo những chiếc khuy trên áo sơ mi của mình. Chloe nhìn anh ta cởi đồ, tim đập thình thịch và họng thắt lại vì ham muốn. Khi đã đứng không một mảnh vải trước cô, anh ta lấy lại chiếc áo từ tay cô và trải nó với mặt lông lên trên lên một chiếc bục thấp giữa phòng. Rồi anh ta bước lên đó và kéo cô theo đứng cạnh anh ta.
Sự tiếp xúc giữa hai làn da trần kích thích cô đến độ gần như cô không thể nghĩ đến thở. Đôi tay anh ta lướt dọc hai bên sườn cô, rồi quay cô lại để cô đối diện với kệ trưng bày. Nhẹ nhàng di chuyển sau lưng cô, anh ta bắt đầu vuốt ve hai bầu ngực cô như thể đang khuấy động cô cho một khán giả vô hình im lặng xem trong salon tối. Bàn tay anh ta rà xuống bụng cô, men theo hai đùi cô. Cô cảm thấy thằng nhỏ của anh ta nhô ra cứng ngắc chọc vào một bên hông mình. Bàn tay anh ta đi vào giữa hai chân cô, sự đụng chạm của anh ta đốt lên một nhiệt lương, một khao khát được giải thoát từ vô vàn mạch máu đập dồn bên trong cô.
Anh ta đẩy cô xuống tấm lông thú dày mềm mại. Nó cọ vào mặt sau hai đùi cô khi anh ta giang chúng ra và đặt mình vào giữa hai đầu gối mở rộng của cô. Quay mặt vùi vào lớp lông thú, cô ưỡn hông lên, dâng mình cho anh ta giữa salon, trên cái bục được thiết kế để trưng bày những gì tuyệt hảo nhất Harrods có.
Jack xem đồng hồ. ”Giờ này đội bảo vệ sắp quay lại làm việc rồi. Không biết mất bao lâu bọn họ mới lần ra dấu chúng ta ở đây.” Rồi anh ta thúc vào trong cô.
Mất một lúc câu nói của anh ta mới ngấm vào đầu Chloe. Cô bật ra một tiếng kêu khàn khàn khi nhận ra anh ta đã làm gì. ”Trời ơi! Anh đã lên kế hoạch cho chuyện này đấy à?”
Anh ta nắn bóp hai bầu ngực cô trong tay mình và thúc mạnh. ”Tất nhiên.”
Ngọn lửa trong cơ thể và nỗi sợ bị phát hiện hòa vào nhau trong một sự bùng nổ của cảm xúc. Khi cơn cực khoái ập đến, cô cắn mạnh vào vai anh ta. ”Đồ khốn...”
Jack phá lên cười và rồi đạt tới cực đỉnh của mình trong tiếng một tiếng rên lớn kéo dài.
Họ vừa kịp thoát khỏi toán bảo vệ. Xỏ vào người số quần áo tối thiểu, Jack choàng tấm lông thú lên thân hình trần trụi của Chloe và kéo cô chạy tới cầu thang. Trong lúc hai bàn chân trần của cô lao xuống những bậc thang, tiếng cười ngược ngạo của anh ta vang bên tai cô. Trước khi rời cửa hàng, anh ta vứt quần lót của cô lên nóc một chiếc tủ hàng bằng kính cùng một tấm danh thiếp của mình.
Hôm sau cô nhận được một lời nhắn nói rằng mẹ anh ta đổ bệnh và tạm thời anh ta phải quay lại Chicago. Trong thời gian chờ đợi Jack, cô sống trong cơn lốc quay cuồng của đủ thứ cảm xúc – tức giận trước sự mạo hiểm mà anh ta đưa cô vào, thích thú trước cảm giác mạnh anh ta mang đến, và sợ thắt ruột rằng anh ta sẽ không quay lại. Bốn tuần trôi qua, rồi thành năm tuần. Cô tìm cách gọi cho anh ta, nhưng mối quan hệ này sơ sài đến mức cô không thể làm rõ nó. Hai tháng trôi qua. Cô đã tin chắc anh ta không yêu mình. Anh ta là một kẻ phiêu lưu, một người tìm cảm giác mạnh. Anh ta đã nhìn ra đứa con gái béo ú trong cô và chẳng muốn dây dưa gì với cô.
Mười tuần sau cái đêm ở Harrods, anh ta tái xuất hiện cũng đột ngột như lúc ra đi. ”Chào cưng,” anh ta đứng trước cửa nhà cô với chiếc áo vét bằng len cashmere móc hờ hững trên một bên vai. ”Anh nhớ em quá.”
Cô sà vào vòng tay Jack, khóc nức lên vì nhẹ nhõm khi được gặp lại anh ta. ”Jack...Jack thân yêu...”
Anh ta lướt ngón tay cái qua môi dưới của cô, rồi hôn cô. Cô thu tay về và giáng cho anh ta một cái tát rõ mạnh. ”Em có thai rồi, đồ khốn ạ!”
Trước sự ngạc nhiên của Chloe, anh ta lập tức đồng ý cưới cô, họ tổ chức lễ cưới vào ba ngày sau tại ngôi nhà nông thôn của một trong những người bạn của Chloe. Khi đứng cạnh chú rể điển trai của mình trước bệ thờ dựng tạm trong vườn, Chloe biết mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. Black Jack Day lẽ ra có thể cưới bất cứ ai, nhưng anh đã chọn cô. Nhiều tuần qua đi, cô nhất quyết làm ngơ cái tin đồn rằng gia đình anh đã tước quyền thừa kế của anh khi anh ở Chicago. Thay vào đó, cô chỉ mơ tưởng đến đứa con sắp chào đời. Sẽ tuyệt diệu xiết bao khi có được tình yêu không bị san sẻ từ hai người, chồng và con.
Một tháng sau, Jack biến mất, cùng với mười nghìn bảng nằm tại một trong những tài khoản ngân hàng của Chloe. Khi anh ta lại chường mặt ra vào sáu tuần sau, Chloe găm một viên đạn vào vai anh ta bằng một khẩu German Luger. Sau đó là khoảng thời gian làm lành ngắn ngủi, cho đến khi Jack sa vào một trò chơi đỏ đen khác tại các sòng bài và mất dạng lần nữa.
Đúng ngày Valentine năm 1955, thần May Mắn vĩnh viễn rời bỏ Black Jack Day trên con đường trơn trượt nước mưa nằm giữa Nice và Monte Carlo. Quả bóng ngà được thả lần cuối vào ngăn của nó và vòng quay roullete khựng lại ở điểm dừng cuối cùng.
Fancy Pants (Tiếng Việt) Fancy Pants (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Fancy Pants (Tiếng Việt)